Trong bóng đêm đen nhánh, một nam tử mặc áo xanh đậm từ từ đi ra.
Hoa Khê và Thủ Ky lập tức yên tâm thở phào nhẹ nhõm, thì ra là Đại sư huynh khiêm tốn của Liễu Tịch Nhược, bọn họ không phát hiện ra cũng là điều bình thường, nếu không đường đường là Huyền vũ Ảnh vệ chẳng phải là đồ vô dụng rồi sao.
Nam tử áo xanh kia từ từ đến gần bọn họ, khuôn mặt anh tuấn có vài phần chín chắn trưởng thành. Hắn có chút mất tự nhiên cười nói: “Sư muội đừng có trách ta, ngươi cũng không phải không biết tính của Sơ Cẩn.”
Đối với bất ngờ như vậy, vẻ mặt Liễu Tịch Nhược cũng không có phản ứng gì dường như biểu cảm này của nàng đã trở thành thói quen, miễn cưỡng nói: “Lần này cũng không tệ lắm, cũng biết mặc quần áo dạ hành rồi. Hoa Khê, Thủ Ky các ngươi nhanh đi bảo vệ sư muội đi không cần phải để ý đến ta.”
Hoa Khê cùng Thủ Ky nghe vậy liền gật đầu phi thân lên.
Trong Tứ đại cấm vệ thì võ công yếu nhất chỉ sợ là Chu Tước môn Bạch Sơ Cẩn rồi, hơn nữa cũng là người khiến bọn họ đau đầu nhất, bởi vì nàng ta quá gian xảo tinh quái, lại chuyên gây chuyện sinh sự. Cũng may nàng tinh thông dùng độc, nên không ai có thể động đến nàng, nhưng lại khổ ba người bọn hắn, cả ngày chỉ đi giúp nàng xử lý đủ loại chuyện, lần này theo đến lại làm loạn thêm rồi đây.
Liễu Tịch Nhược bất đắc dĩ thở dài một cái, liền cất bước muốn đi vào. Đầu tiên là Bạch Sơ Cẩn, sợ rằng lại không có thời gian nghỉ ngơi tốt rồi.
“Nhược nhi.” Mộ Tự Khiêm đột nhiên gọi nàng.
Liễu Tịch Nhược kinh ngạc quay đầu lại nhìn nam tử từ nhỏ vẫn luôn bên cạnh bảo vệ nàng, trong ánh mắt có mấy phần quan tâm.
Mộ Tự Khiêm cũng tràn đầy thâm ý nhìn nàng, một khắc kia khi nàng vừa xoay người hắn đột nhiên có cảm giác nàng sẽ biến mất cho nên mới bất giác vội vàng gọi nàng một tiếng.
Nhưng mà, thật sự nàng vẫn phải đi không phải sao?
Nàng đã không còn là cô bé vẫn đi theo hắn, để cho hắn làm đồ ăn ngon cho nàng, để hắn canh trừng sư phụ còn cô bé len lén ngủ gật.
Nàng đã trưởng thành, nàng bây giờ là người đứng đầu Tứ đại cẩm vệ. Nàng thông minh, quyết đoán và mưu lược, khiến hắn phải vỗ tay tán thưởng.
Những điều này hắn đã sớm dự liệu được. Nhưng mà hắn lại không ngờ được là nàng đã có hôn ước rồi, người lấy nàng lại là người có danh tiếng xấu nhất – Tứ hoàng tử, mà càng làm hắn bất ngờ hơn là chính nàng cũng không cự tuyệt.
Chỉ cần nàng nguyện ý, không ai có thể ép buộc nàng thành thân, nhưng nàng lại đón nhận. Điều này hắn không thể nào tin được.
Điều này làm sao có thể chứ, tại sao nàng có thể gả cho người khác được.
Mộ Tự Khiêm không còn cách nào khác, hắn biết mình không thể hiểu được suy nghĩ của nàng, mà hắn càng không thể dễ dàng mà thay đổi được quyết định của nàng. Bởi vì hắn hiểu rõ nhất tính cách của Nhược Nhi, chẳng qua chỉ là yêu quý như một người đại ca thôi.
Những điều này hắn đều biết. Nhưng mà hắn không thể tận mắt nhìn thấy người hắn yêu thương nhất gả cho một người không có tài cán như vậy để chà đạp mình. Hắn thở dài một cái dừng một chút rồi mới nói: “Nhược nhi, ngươi thật sự quyết định lấy Tứ hoàng tử đó sao?”
“Ừm” Nàng không chút do dự trả lời khiến cho con tim của hắn chợt rơi xuống.
May mắn bây giờ là đêm tối, nàng không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nếu không nàng chắc chắc sẽ giật mình. Bởi vì lúc này khuôn mặt của hắn đã trở nên trắng bệch.
“Nhưng hắn………”
“Muội biết, dù sao sớm muộn đều phải lấy, về phần lấy người nào, muội không quan tâm.” Liễu Tịch Nhược nói như chuyện không liên quan quan đến nàng.
Hắn nhìn Liễu Tịch Nhược khuôn mặt này đủ để nghiêng nước nghiêng thành, chỉ muốn bật thốt lên. Thật sao? Thật sự là ai cũng như nhau sao? Như vậy ta có thể không?
Có lẽ Liễu Tịch Nhược cũng không phát hiện nàng sớm đã có hứng thú đặc biệt với Mục Kỳ, nếu không ngay lần đầu tiên gặp mặt nàng làm sao lại cho người đi điều tra hắn, các lần gặp khác như thế nào lại vô cớ thử dò xét hắn, trong bữa tiệc như thế nào lại múa theo tiếng đàn của hắn, hơn nữa còn mất kiểm soát hòa vào tiếng nhảy đến xuất thần.
Liễu Tịch Nhược thấy Mộ Tự Khiêm vẫn luôn hốt hoảng bất an, cố miễn cưỡng xoa mũi hắn, nở nụ cười nói: “Sư huynh, người yên tâm đi, ta sẽ không làm khó mình, cũng không còn là trẻ con nữa, ta chỉ mượn hắn danh nghĩa hắn cũng không phải là thật sự làm vợ chồng với hắn.”
Mộ Tự Khiêm sững sờ, động tác này chỉ giữa bọn họ mới có, mỗi lần hắn tức giận thì nàng sẽ làm động tác này, nhắc tới cũng kỳ lạ, mỗi khi nàng làm như vậy thì cơn giận của hắn cũng liền tiêu tan.
Liễu Tịch Nhược nói động tác này ở quê hương của nàng thường có trong phim truyền hình, chỉ hai người thân mật mới có thể làm, mà hai người bọn họ lại thân nhau nhất nên động tác này cứ như vậy trở thành ám hiệu giữa hai người.
“Ai…” Mộ Tự Khiêm than nhẹ một tiếng, gõ một cái lên đầu nàng nói: “Thật sự không còn cách nào với ngươi, ngươi so với Sơ Cẩn khó động vào hơn nhiều.”
Liễu Tịch Nhược cười hắc hắc mấy tiếng không nói thêm gì nữa.
“Tốt lắm, mau đi xem Tiểu Bạch một chút đi, ta đoán chừng ngươi không đi cứu nó sẽ không ra ngoài.” Mộ Tự Khiêm nhìn Liễu Tịch Nhược nói.
Liễu Tịch Nhược nghe vậy, nghĩ thầm quả thực đúng như vậy, hơn nữa bọn họ đã vào đây khá lâu rồi, không thể làm Mục Thịnh phát hiện được, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh, liền vội vàng đi vào.
Mộ Tự Khiêm nhìn bóng dáng nàng từ từ biến mất trong bóng đêm, rất lâu sau cũng không muốn thu hồi ánh mắt.
Nhược nhi, nếu đây là quyết định của muội, như vậy ta nhất định sẽ ủng hộ muội. Mặc kệ như thế nào ta cũng sẽ luôn bên cạnh muội, cho dù muội không cần ta, không hề nhớ đến ta…… ta cũng sẽ luôn bảo vệ muội giống như trước đây.
Bởi vì ta vĩnh viễn là đại sư huynh của ngươi mà, là đại sư huynh yêu thương ngươi nhất.
Tiểu Bạch đang bị nhốt trong lồng giam, mấy tên canh gác đã sớm bị Bạch Sơ Cẩn làm hôn mê bất tỉnh, nữ tử mặc y phục dạ hành không lên tiếng chào hỏi liền bay vào đứng trước lồng sắt có vẻ chắc chắn khó mà phá ra được.
Nàng nhìn con hổ trong lồng, ấm ức trong lòng, từ khi đi vào đến giờ cho dù nàng nói gì, làm gì thì con hổ kia vẫn nhắm mắt không nhìn đến nàng, giống như không nghe thấy nàng nói chuyện.
Bạch Sơ Cẩn bực mình, nhớ lúc trước khi tới đây nàng còn tự tin khoe với đại sư huynh nhất định nàng sẽ cứu được Tiểu Bạch ra. Nhưng mà con hổ này hoàn toàn không thèm để ý tới nàng?
Nàng hơi tức giận quay đầu lại, nhìn thấy Hoa Khê và Thủ Ky đã đứng phía sau từ lúc nào, khóe miệng còn không kìm chế được đang nhếch lên cười.
Bạch Sơ Cẩn thẹn quá thành giận, bọn họ đang cười nàng, cười nàng đường đường là cấm vệ Chu Tước mà không trị được một con hổ.
Hoa Khê thấy Bạch Sơ Cẩm đã nổi giận, vội vàng ngừng cười, giả bộ làm ra vẻ đáng thương vô hại nói: “Bạch….. Bạch tiểu thư, người bớt giận, có gì người từ từ nói nhé.” Nhưng ngàn vạn lần đừng dùng độc, ta còng phải hầu hạ tiểu thư nữa.!
Bạch Sơ Cẩn lại nhìn chằm chằm bọn họ, giống như không định tha cho bọn họ. Đúng lúc này Liễu Tịch Nhược đi vào.
Hoa Khê vừa nhìn thấy Liễu Tịch Nhược vào vội vàng núp sau lưng nàng, sau đó nhếch môi nhìn Bạch Sơ Cân cười cười.
Ngay cả Thủ Ky luôn lạnh lùng cũng không tự chủ dịch mấy bước về phía Liễu Tịch Nhược.
Vì bọn họ biết rõ, cho dù xảy ra chuyện gì thì chỉ cần đứng sau lưng Liễu Tịch Nhược tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Đây chính là đúc kết kinh nghiệm trong nhiều năm qua của bọn họ.
Liễu Tịch Nhược nhìn Bạch Sơ Cẩn một chút, lại nhìn con hổ trong lồng mới nói: “Sư muội, lại muốn làm loạn, còn không mau trở về.” Hiển nhiên không cho Bạch Sơ Cẩn được mặt mũi, giọng nói êm ái cũng mang mấy phần tức giận.
“Sư tỷ……….” Bạch Sơ Cẩn cúi đầu buồn bã “Muội chỉ là………”
“Còn không mau đi, ta không nói lại lần thứ hai.” Liễu Tịch Nhược nhân tâm ngắt lời giải thích của nàng, từng từ đều lạnh như băng khiến Hoa Khê cũng kinh ngạc
Bạch Sơ Cẩn sợ hãi nhìn sắc mặt Liễu Tịch Nhược không vui, không cam lòng đi ra ngoài.
Đợi cho Bạch Sơ Cẩn đi ra ngoài, Liễu Tịch Nhược liền thở dài một cái. Nàng là cố ý cứng giọng với Bạch Sơ Cẩn, võ công nàng ta yếu nhưng lại thích đi gây họa, nàng không thể mỗi lần đều đứng ra giải quyết hậu quả được, nếu muốn ngăn chặn những hậu quả thì điều đầu tiên là phải nghiêm khắc với nàng, để cho nàng ta biết những gì nên làm, những gì không nên làm.
Liễu Tịch Nhược đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Bạch Sơ Cẩn đang chạy ra ngoài kêu to một tiếng, sau đó bốn phía xung quanh đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai.
Hoa Khê và Thủ Ky lập tức yên tâm thở phào nhẹ nhõm, thì ra là Đại sư huynh khiêm tốn của Liễu Tịch Nhược, bọn họ không phát hiện ra cũng là điều bình thường, nếu không đường đường là Huyền vũ Ảnh vệ chẳng phải là đồ vô dụng rồi sao.
Nam tử áo xanh kia từ từ đến gần bọn họ, khuôn mặt anh tuấn có vài phần chín chắn trưởng thành. Hắn có chút mất tự nhiên cười nói: “Sư muội đừng có trách ta, ngươi cũng không phải không biết tính của Sơ Cẩn.”
Đối với bất ngờ như vậy, vẻ mặt Liễu Tịch Nhược cũng không có phản ứng gì dường như biểu cảm này của nàng đã trở thành thói quen, miễn cưỡng nói: “Lần này cũng không tệ lắm, cũng biết mặc quần áo dạ hành rồi. Hoa Khê, Thủ Ky các ngươi nhanh đi bảo vệ sư muội đi không cần phải để ý đến ta.”
Hoa Khê cùng Thủ Ky nghe vậy liền gật đầu phi thân lên.
Trong Tứ đại cấm vệ thì võ công yếu nhất chỉ sợ là Chu Tước môn Bạch Sơ Cẩn rồi, hơn nữa cũng là người khiến bọn họ đau đầu nhất, bởi vì nàng ta quá gian xảo tinh quái, lại chuyên gây chuyện sinh sự. Cũng may nàng tinh thông dùng độc, nên không ai có thể động đến nàng, nhưng lại khổ ba người bọn hắn, cả ngày chỉ đi giúp nàng xử lý đủ loại chuyện, lần này theo đến lại làm loạn thêm rồi đây.
Liễu Tịch Nhược bất đắc dĩ thở dài một cái, liền cất bước muốn đi vào. Đầu tiên là Bạch Sơ Cẩn, sợ rằng lại không có thời gian nghỉ ngơi tốt rồi.
“Nhược nhi.” Mộ Tự Khiêm đột nhiên gọi nàng.
Liễu Tịch Nhược kinh ngạc quay đầu lại nhìn nam tử từ nhỏ vẫn luôn bên cạnh bảo vệ nàng, trong ánh mắt có mấy phần quan tâm.
Mộ Tự Khiêm cũng tràn đầy thâm ý nhìn nàng, một khắc kia khi nàng vừa xoay người hắn đột nhiên có cảm giác nàng sẽ biến mất cho nên mới bất giác vội vàng gọi nàng một tiếng.
Nhưng mà, thật sự nàng vẫn phải đi không phải sao?
Nàng đã không còn là cô bé vẫn đi theo hắn, để cho hắn làm đồ ăn ngon cho nàng, để hắn canh trừng sư phụ còn cô bé len lén ngủ gật.
Nàng đã trưởng thành, nàng bây giờ là người đứng đầu Tứ đại cẩm vệ. Nàng thông minh, quyết đoán và mưu lược, khiến hắn phải vỗ tay tán thưởng.
Những điều này hắn đã sớm dự liệu được. Nhưng mà hắn lại không ngờ được là nàng đã có hôn ước rồi, người lấy nàng lại là người có danh tiếng xấu nhất – Tứ hoàng tử, mà càng làm hắn bất ngờ hơn là chính nàng cũng không cự tuyệt.
Chỉ cần nàng nguyện ý, không ai có thể ép buộc nàng thành thân, nhưng nàng lại đón nhận. Điều này hắn không thể nào tin được.
Điều này làm sao có thể chứ, tại sao nàng có thể gả cho người khác được.
Mộ Tự Khiêm không còn cách nào khác, hắn biết mình không thể hiểu được suy nghĩ của nàng, mà hắn càng không thể dễ dàng mà thay đổi được quyết định của nàng. Bởi vì hắn hiểu rõ nhất tính cách của Nhược Nhi, chẳng qua chỉ là yêu quý như một người đại ca thôi.
Những điều này hắn đều biết. Nhưng mà hắn không thể tận mắt nhìn thấy người hắn yêu thương nhất gả cho một người không có tài cán như vậy để chà đạp mình. Hắn thở dài một cái dừng một chút rồi mới nói: “Nhược nhi, ngươi thật sự quyết định lấy Tứ hoàng tử đó sao?”
“Ừm” Nàng không chút do dự trả lời khiến cho con tim của hắn chợt rơi xuống.
May mắn bây giờ là đêm tối, nàng không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nếu không nàng chắc chắc sẽ giật mình. Bởi vì lúc này khuôn mặt của hắn đã trở nên trắng bệch.
“Nhưng hắn………”
“Muội biết, dù sao sớm muộn đều phải lấy, về phần lấy người nào, muội không quan tâm.” Liễu Tịch Nhược nói như chuyện không liên quan quan đến nàng.
Hắn nhìn Liễu Tịch Nhược khuôn mặt này đủ để nghiêng nước nghiêng thành, chỉ muốn bật thốt lên. Thật sao? Thật sự là ai cũng như nhau sao? Như vậy ta có thể không?
Có lẽ Liễu Tịch Nhược cũng không phát hiện nàng sớm đã có hứng thú đặc biệt với Mục Kỳ, nếu không ngay lần đầu tiên gặp mặt nàng làm sao lại cho người đi điều tra hắn, các lần gặp khác như thế nào lại vô cớ thử dò xét hắn, trong bữa tiệc như thế nào lại múa theo tiếng đàn của hắn, hơn nữa còn mất kiểm soát hòa vào tiếng nhảy đến xuất thần.
Liễu Tịch Nhược thấy Mộ Tự Khiêm vẫn luôn hốt hoảng bất an, cố miễn cưỡng xoa mũi hắn, nở nụ cười nói: “Sư huynh, người yên tâm đi, ta sẽ không làm khó mình, cũng không còn là trẻ con nữa, ta chỉ mượn hắn danh nghĩa hắn cũng không phải là thật sự làm vợ chồng với hắn.”
Mộ Tự Khiêm sững sờ, động tác này chỉ giữa bọn họ mới có, mỗi lần hắn tức giận thì nàng sẽ làm động tác này, nhắc tới cũng kỳ lạ, mỗi khi nàng làm như vậy thì cơn giận của hắn cũng liền tiêu tan.
Liễu Tịch Nhược nói động tác này ở quê hương của nàng thường có trong phim truyền hình, chỉ hai người thân mật mới có thể làm, mà hai người bọn họ lại thân nhau nhất nên động tác này cứ như vậy trở thành ám hiệu giữa hai người.
“Ai…” Mộ Tự Khiêm than nhẹ một tiếng, gõ một cái lên đầu nàng nói: “Thật sự không còn cách nào với ngươi, ngươi so với Sơ Cẩn khó động vào hơn nhiều.”
Liễu Tịch Nhược cười hắc hắc mấy tiếng không nói thêm gì nữa.
“Tốt lắm, mau đi xem Tiểu Bạch một chút đi, ta đoán chừng ngươi không đi cứu nó sẽ không ra ngoài.” Mộ Tự Khiêm nhìn Liễu Tịch Nhược nói.
Liễu Tịch Nhược nghe vậy, nghĩ thầm quả thực đúng như vậy, hơn nữa bọn họ đã vào đây khá lâu rồi, không thể làm Mục Thịnh phát hiện được, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh, liền vội vàng đi vào.
Mộ Tự Khiêm nhìn bóng dáng nàng từ từ biến mất trong bóng đêm, rất lâu sau cũng không muốn thu hồi ánh mắt.
Nhược nhi, nếu đây là quyết định của muội, như vậy ta nhất định sẽ ủng hộ muội. Mặc kệ như thế nào ta cũng sẽ luôn bên cạnh muội, cho dù muội không cần ta, không hề nhớ đến ta…… ta cũng sẽ luôn bảo vệ muội giống như trước đây.
Bởi vì ta vĩnh viễn là đại sư huynh của ngươi mà, là đại sư huynh yêu thương ngươi nhất.
Tiểu Bạch đang bị nhốt trong lồng giam, mấy tên canh gác đã sớm bị Bạch Sơ Cẩn làm hôn mê bất tỉnh, nữ tử mặc y phục dạ hành không lên tiếng chào hỏi liền bay vào đứng trước lồng sắt có vẻ chắc chắn khó mà phá ra được.
Nàng nhìn con hổ trong lồng, ấm ức trong lòng, từ khi đi vào đến giờ cho dù nàng nói gì, làm gì thì con hổ kia vẫn nhắm mắt không nhìn đến nàng, giống như không nghe thấy nàng nói chuyện.
Bạch Sơ Cẩn bực mình, nhớ lúc trước khi tới đây nàng còn tự tin khoe với đại sư huynh nhất định nàng sẽ cứu được Tiểu Bạch ra. Nhưng mà con hổ này hoàn toàn không thèm để ý tới nàng?
Nàng hơi tức giận quay đầu lại, nhìn thấy Hoa Khê và Thủ Ky đã đứng phía sau từ lúc nào, khóe miệng còn không kìm chế được đang nhếch lên cười.
Bạch Sơ Cẩn thẹn quá thành giận, bọn họ đang cười nàng, cười nàng đường đường là cấm vệ Chu Tước mà không trị được một con hổ.
Hoa Khê thấy Bạch Sơ Cẩm đã nổi giận, vội vàng ngừng cười, giả bộ làm ra vẻ đáng thương vô hại nói: “Bạch….. Bạch tiểu thư, người bớt giận, có gì người từ từ nói nhé.” Nhưng ngàn vạn lần đừng dùng độc, ta còng phải hầu hạ tiểu thư nữa.!
Bạch Sơ Cẩn lại nhìn chằm chằm bọn họ, giống như không định tha cho bọn họ. Đúng lúc này Liễu Tịch Nhược đi vào.
Hoa Khê vừa nhìn thấy Liễu Tịch Nhược vào vội vàng núp sau lưng nàng, sau đó nhếch môi nhìn Bạch Sơ Cân cười cười.
Ngay cả Thủ Ky luôn lạnh lùng cũng không tự chủ dịch mấy bước về phía Liễu Tịch Nhược.
Vì bọn họ biết rõ, cho dù xảy ra chuyện gì thì chỉ cần đứng sau lưng Liễu Tịch Nhược tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Đây chính là đúc kết kinh nghiệm trong nhiều năm qua của bọn họ.
Liễu Tịch Nhược nhìn Bạch Sơ Cẩn một chút, lại nhìn con hổ trong lồng mới nói: “Sư muội, lại muốn làm loạn, còn không mau trở về.” Hiển nhiên không cho Bạch Sơ Cẩn được mặt mũi, giọng nói êm ái cũng mang mấy phần tức giận.
“Sư tỷ……….” Bạch Sơ Cẩn cúi đầu buồn bã “Muội chỉ là………”
“Còn không mau đi, ta không nói lại lần thứ hai.” Liễu Tịch Nhược nhân tâm ngắt lời giải thích của nàng, từng từ đều lạnh như băng khiến Hoa Khê cũng kinh ngạc
Bạch Sơ Cẩn sợ hãi nhìn sắc mặt Liễu Tịch Nhược không vui, không cam lòng đi ra ngoài.
Đợi cho Bạch Sơ Cẩn đi ra ngoài, Liễu Tịch Nhược liền thở dài một cái. Nàng là cố ý cứng giọng với Bạch Sơ Cẩn, võ công nàng ta yếu nhưng lại thích đi gây họa, nàng không thể mỗi lần đều đứng ra giải quyết hậu quả được, nếu muốn ngăn chặn những hậu quả thì điều đầu tiên là phải nghiêm khắc với nàng, để cho nàng ta biết những gì nên làm, những gì không nên làm.
Liễu Tịch Nhược đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Bạch Sơ Cẩn đang chạy ra ngoài kêu to một tiếng, sau đó bốn phía xung quanh đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai.