Con hổ cõng nam tử yên lặng chạy thẳng đến khu rừng mới từ từ chậm lại.
Nam tử trên lưng ngồi thẳng người, liếc mắt về phía sau một cái mới chậm rãi nói: “Các hạ cũng nên xuất hiện đi, đi theo lâu như vậy chắc cũng mệt rồi chứ.”
Bóng đen sau lưng chợt động, một lát sau nam tử toàn thân áo xanh, trên mặt mang nửa mặt nạ da người bằng Ngọc từ chỗ ẩn nấp đi ra.
‘Ha ha ha, Môn chủ Thiên Cơ môn quả nhiên danh bất hư truyền.” Nam tử kia cười khẽ mấy tiếng tiến đến gần bọn họ nói.
“So với Thương Nguyệt giáo, La Sát môn các ngươi còn lợi hại hơn nhiều, có phải không Ngọc Tích Tề môn chủ.” Người trên lưng hổ cũng không có vẻ gì ngạc nhiên miễn cưỡng ngẩng đầu lên nói.
Ngọc Tích Tề hơi sững sờ nhìn nam tử trước mặt. Đây không phải là……… Ngày đó tới làm khách dự khai trương tửu lâu, ở trên lầu hắn gặp một nam tử kỳ quái. Hơn nữa trên mặt hắn cảm giác có vài phần quen thuộc.
“Dĩ nhiên, ngay cả lai lịch giáo chủ Thương Nguyệt giáo cũng biết, Tần Lưu Tịch môn chủ mới nói Ngọc mỗ ngạc nhiên đấy.”
Nam tử kia kinh ngạc nhưng trong nháy mắt liền thu lại thần sắt, tiếp tục nói: “Hả? La Sát môn quả nhiên làm người ta kinh ngạc, chỉ là Ngọc môn chủ chẳng lẽ không biết Thiên Cơ môn ta là đặc biệt sống dựa vào thu thập tin tức các nơi sao?”
Ngọc Tích Tề không nói, đôi môi mỏng khẽ mím lại, dưới lớp mặt nạ ánh mắt hắn lộ ra như đang phát ra một loại quang mang khó nắm bắt, nhìn chăm chú Tần Lưu Tịch trên lưng hổ.
Tần Lưu Tịch sững sờ, nhìn ánh mắt Ngọc Tích Tề chiếu tới, lại có một tia hốt hoảng.
Cái ánh mắt kia tại sao lại có chút quen thuộc?
Tần Lưu Tịch âm thầm lắc đầu, đem những cảm giác kì lạ trong lòng nén lại nói: “Không biết Ngọc môn chủ đi theo Tần mỗ là muốn gì đây, nếu như là muốn bọc đồ kia vậy xin thứ lỗi cho Tần miix không thể trả lời.”
“Ta có nói là muốn lấy bọc đồ kia sao?” Ngọc Tích Tề khẽ mở miệng, lông mày nhướn lên nói.
Tần Lưu Tịch sững sờ, người đàn ông này thực sự quá mức giảo hoạt, liền ngừng lại một chút rồi nói: “Ngọc môn chủ, La Sát môn ngươi âm thầm điều tra bọc đồ kia và ta cũng không phải mới ngày một ngày hai, hiện tại cần gì phải giả bộ không biết.”
“Giả bộ không biết? Ta có giả bộ không biết sao? Ta có nói là ta không điều tra tung tích của bọc đồ kia sao” Ngọc Tích Tề nháy mắt, giả bộ làm ra một bộ dáng vô lại nói.
Tần Lưu Tịch nổi giận, vẻ mặt bình tĩnh lần đầu tiên có phản ứng, không kiên nhẫn: “Nếu như vậy, Tần mỗ cũng không cần thiết cùng ngươi ở đây tán gẫu, gặp lại sau.”
Nói xong cũng đã cưỡi con hổ biến mất ở sâu trong rừng. Hắn đi một lúc rồi Thủ Ky toàn thân áo đen mới chạy tới, mắt thấy bóng dáng con hổ kia đã chạy xa lần nữa, thở hổn hển một hơi liền phi thân đuổi theo.
Ngọc Tích Tề nhìn theo hướng Tần Lưu Tịch biến mất, khóe miệng vểnh lên, một lát sau mới phi thân lên cũng biến mất trong màn đêm.
Vào lúc này khắp nơi trong Liễu phủ đều giăng đèn kết hoa, bọn hạ nhân cũng đều bận rộn ra ra vào vào. Một tiểu thư thành thân cũng đủ khiến cho bọn họ bận rộn tối mắt rồi, mà bây giờ lại có hẳn hai vị tiểu thư cùng kết hôn, hơn nữa lại còn là ba ngày sau, như thế thật khổ thân cho bọn hạ nhân mỗi ngày đều bận rộn muốn chết rồi thậm chí ngay cả cơm cũng không kịp ăn.
Nhị phu nhân bởi vì nữ nhi bị lưu đày nên đau lòng cả ngày núp trong phòng không ra ngoài, cho nên nhiệm vụ khó khăn này liền giao về tay cho Tam phu nhân rồi.
Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, đã nhìn thấy Tam phu nhân tinh thần phấn chấn bộ mặt vui mừng đứng sau cửa viện phân chia công việc.
Bà thật không ngờ lần này hoàng thượng lại nhìn trúng Liễu Tịch Họa, theo thường lệ thì có Lâm Hinh Tuyết, Liễu Tịch Nhiễm đều là những nữ nhân ưu tú nhất, thế nào cũng không đến lượt Liễu Tịch Họa được, không phải nói bà xem thường con gái mình mà là bà hiểu rõ con gái bà từ trước tới giờ đều nhát gan, mặt dù biết một chút tài nghệ, nhưng tuyệt đối sẽ không dám biểu diễn ở yến hội, mà cứ cho là sẽ biểu diễn đi chỉ sợ cũng sẽ lo lắng run rẩy căn bản sẽ không đạt được mức tiêu chuẩn bình thường nhất.
Nhưng mà, yến hội lần này lại ngoài dự liệu của bà. Không chỉ đem Liễu Tịch Nhiễm một đối thủ lớn bị loại bỏ, hơn nữa con gái bà còn được gả cho Đại hoàng tử người được Mục Thiên hoàng coi trọng nhất. Đây là điều mà bà có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Điều làm bà kinh ngạc nhất còn có Liễu Tịch Nhược. Bà không ngời nha đầu xấu xí lại còn lười biếng kia cũng có thể biểu diễn xuất thần trên yến hội, hơn nữa cũng được ban hôn, đây là ngoài dự đoán của bà. Không thể không nói nha đầu này luôn làm bà kinh ngạc.
Từ lần đầu tiên khi bắt đầu xung đột với Nhị phu nhân, Tam phu nhân liền âm thầm than thở cho Liễu Tịch Nhược, nha đầu này quá mức tỉnh táo, nhìn qua thì có vẻ mảnh mai yếu đuối, nhưng càng mảnh mai yếu đuối càng khiến cho bà cảm thấy đáng sợ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến bà chậm chạm không dám đối phó, bà chưa từng nắm chắc phần thắng, từ khi gả vào Liễu phủ tới nay, từ một tiểu thiếp hèn mọn đi tới địa vị ngày hôm nay, luôn phải cẩn thẩn đi từng bước một, không phải vì bà được sủng ái hơn, mà là bà đã nhìn thấu lai lịch mỗi người, ở thời khắc mấu chốt sẽ cho một đao trí mạng.
So sánh với Nhị phu nhân, Tam phu nhân không chỉ thông ở chỗ không lộ liễu thể hiện, hơn nữa còn luôn ở bên ngoài không tham gia vào chuyện gì, làm cho người khác trong lúc vô tình liền buông lỏng cảnh giác đối với bà.
Loại người như vậy là đáng sợ nhất, điều đáng sợ ở đây là ngươi căn bản sẽ không biết nàng có thật sự hướng về phía ngươi hay không, không thể nhìn rõ bộ mặt thật như thế nào, miệng nam mô bụng bồ dao găm mới là ác độc nhất không phải sao?
Mặc dù Tam nhân sung sướng đến nỗi cười không ngậm được mồm như vậy nhưng người trong cuộc là Liễu Tịch Họa lại không có vẻ gì là vui mừng.
Lúc này nàng đang ngồi trong phòng của mình, cửa sổ đóng thật chặt, tận lực không muốn nghe những âm thanh chói tai kia, những âm thanh này đều ở đây nói cho nàng biết, nàng phải lập gia thất, mà người nàng phải lấy lại không phải là người mà nàng vẫn ngày đêm nghĩ đến.
Có lẽ nàng nên vui mừng, dù sao người nàng phải lấy chính là Đại hoàng tử, như vậy nàng chính là Thịnh vương phi, đây là điều mà nàng có muốn cũng chưa từng dám nghĩ tới địa vị tôn quý như vậy.
Nhưng cho dù không ngừng an ủi bản thân như vậy, lòng của nàng vẫn không kìm được đau lòng. Nàng biết mình nếu như không được Mục Thiên hoàng ban hôn cho Đại hoàng tử, khả năng nàng được lấy người trong lòng cũng rất nhỏ, hơn nữa còn là nhỏ đến mức đáng thương. Nhưng nàng lại được gả cho Đại hoàng tử, như vậy cả khả năng nhỏ bé kia cũng không có.
Nàng cúi người, từ dưới gối lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng được gấp vuông vắn, phía trên đầu góc có một chữ “Kỳ” nho nhỏ.
Nàng nhìn chiếc khăn tay, chuyện tình bảy năm trước liền hiện lên ở trước mắt.
Nước mắt từ từ theo khóe mắt chảy xuống, một giọt lại một giọt rơi xuống chiếc khăn tay có thêu chữ “Kỳ” nho nhỏ. Nàng đưa tay nhẹ lau nước mắt, sau đó ôm chặt chiếc khăn trước ngực khóc nức nở.
Nàng đang khóc cho bi ai của mình, từ thời khắc nàng được sinh ra nàng liền bị xem thường. Nàng khóc vì bản thân mềm yếu, từ nhỏ đã nhát gan sợ phiền phức, không dám đứng đối diện trước người khác. Nàng khóc vì biết bản thân vô dụng không dám đem tâm ý của mình nói cho người biết.
………
Nàng dùng chính phương thức hèn mọn nhất để phát tiết nỗi bất mãn trong lòng mình.
“Khóc có thể giải quyết vấn đề gì sao?”
Một âm thanh quen thuộc truyền vào tai nàng, nàng liền cứng người, tiếng khóc cũng theo đó dừng lại.
Nam tử trên lưng ngồi thẳng người, liếc mắt về phía sau một cái mới chậm rãi nói: “Các hạ cũng nên xuất hiện đi, đi theo lâu như vậy chắc cũng mệt rồi chứ.”
Bóng đen sau lưng chợt động, một lát sau nam tử toàn thân áo xanh, trên mặt mang nửa mặt nạ da người bằng Ngọc từ chỗ ẩn nấp đi ra.
‘Ha ha ha, Môn chủ Thiên Cơ môn quả nhiên danh bất hư truyền.” Nam tử kia cười khẽ mấy tiếng tiến đến gần bọn họ nói.
“So với Thương Nguyệt giáo, La Sát môn các ngươi còn lợi hại hơn nhiều, có phải không Ngọc Tích Tề môn chủ.” Người trên lưng hổ cũng không có vẻ gì ngạc nhiên miễn cưỡng ngẩng đầu lên nói.
Ngọc Tích Tề hơi sững sờ nhìn nam tử trước mặt. Đây không phải là……… Ngày đó tới làm khách dự khai trương tửu lâu, ở trên lầu hắn gặp một nam tử kỳ quái. Hơn nữa trên mặt hắn cảm giác có vài phần quen thuộc.
“Dĩ nhiên, ngay cả lai lịch giáo chủ Thương Nguyệt giáo cũng biết, Tần Lưu Tịch môn chủ mới nói Ngọc mỗ ngạc nhiên đấy.”
Nam tử kia kinh ngạc nhưng trong nháy mắt liền thu lại thần sắt, tiếp tục nói: “Hả? La Sát môn quả nhiên làm người ta kinh ngạc, chỉ là Ngọc môn chủ chẳng lẽ không biết Thiên Cơ môn ta là đặc biệt sống dựa vào thu thập tin tức các nơi sao?”
Ngọc Tích Tề không nói, đôi môi mỏng khẽ mím lại, dưới lớp mặt nạ ánh mắt hắn lộ ra như đang phát ra một loại quang mang khó nắm bắt, nhìn chăm chú Tần Lưu Tịch trên lưng hổ.
Tần Lưu Tịch sững sờ, nhìn ánh mắt Ngọc Tích Tề chiếu tới, lại có một tia hốt hoảng.
Cái ánh mắt kia tại sao lại có chút quen thuộc?
Tần Lưu Tịch âm thầm lắc đầu, đem những cảm giác kì lạ trong lòng nén lại nói: “Không biết Ngọc môn chủ đi theo Tần mỗ là muốn gì đây, nếu như là muốn bọc đồ kia vậy xin thứ lỗi cho Tần miix không thể trả lời.”
“Ta có nói là muốn lấy bọc đồ kia sao?” Ngọc Tích Tề khẽ mở miệng, lông mày nhướn lên nói.
Tần Lưu Tịch sững sờ, người đàn ông này thực sự quá mức giảo hoạt, liền ngừng lại một chút rồi nói: “Ngọc môn chủ, La Sát môn ngươi âm thầm điều tra bọc đồ kia và ta cũng không phải mới ngày một ngày hai, hiện tại cần gì phải giả bộ không biết.”
“Giả bộ không biết? Ta có giả bộ không biết sao? Ta có nói là ta không điều tra tung tích của bọc đồ kia sao” Ngọc Tích Tề nháy mắt, giả bộ làm ra một bộ dáng vô lại nói.
Tần Lưu Tịch nổi giận, vẻ mặt bình tĩnh lần đầu tiên có phản ứng, không kiên nhẫn: “Nếu như vậy, Tần mỗ cũng không cần thiết cùng ngươi ở đây tán gẫu, gặp lại sau.”
Nói xong cũng đã cưỡi con hổ biến mất ở sâu trong rừng. Hắn đi một lúc rồi Thủ Ky toàn thân áo đen mới chạy tới, mắt thấy bóng dáng con hổ kia đã chạy xa lần nữa, thở hổn hển một hơi liền phi thân đuổi theo.
Ngọc Tích Tề nhìn theo hướng Tần Lưu Tịch biến mất, khóe miệng vểnh lên, một lát sau mới phi thân lên cũng biến mất trong màn đêm.
Vào lúc này khắp nơi trong Liễu phủ đều giăng đèn kết hoa, bọn hạ nhân cũng đều bận rộn ra ra vào vào. Một tiểu thư thành thân cũng đủ khiến cho bọn họ bận rộn tối mắt rồi, mà bây giờ lại có hẳn hai vị tiểu thư cùng kết hôn, hơn nữa lại còn là ba ngày sau, như thế thật khổ thân cho bọn hạ nhân mỗi ngày đều bận rộn muốn chết rồi thậm chí ngay cả cơm cũng không kịp ăn.
Nhị phu nhân bởi vì nữ nhi bị lưu đày nên đau lòng cả ngày núp trong phòng không ra ngoài, cho nên nhiệm vụ khó khăn này liền giao về tay cho Tam phu nhân rồi.
Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, đã nhìn thấy Tam phu nhân tinh thần phấn chấn bộ mặt vui mừng đứng sau cửa viện phân chia công việc.
Bà thật không ngờ lần này hoàng thượng lại nhìn trúng Liễu Tịch Họa, theo thường lệ thì có Lâm Hinh Tuyết, Liễu Tịch Nhiễm đều là những nữ nhân ưu tú nhất, thế nào cũng không đến lượt Liễu Tịch Họa được, không phải nói bà xem thường con gái mình mà là bà hiểu rõ con gái bà từ trước tới giờ đều nhát gan, mặt dù biết một chút tài nghệ, nhưng tuyệt đối sẽ không dám biểu diễn ở yến hội, mà cứ cho là sẽ biểu diễn đi chỉ sợ cũng sẽ lo lắng run rẩy căn bản sẽ không đạt được mức tiêu chuẩn bình thường nhất.
Nhưng mà, yến hội lần này lại ngoài dự liệu của bà. Không chỉ đem Liễu Tịch Nhiễm một đối thủ lớn bị loại bỏ, hơn nữa con gái bà còn được gả cho Đại hoàng tử người được Mục Thiên hoàng coi trọng nhất. Đây là điều mà bà có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Điều làm bà kinh ngạc nhất còn có Liễu Tịch Nhược. Bà không ngời nha đầu xấu xí lại còn lười biếng kia cũng có thể biểu diễn xuất thần trên yến hội, hơn nữa cũng được ban hôn, đây là ngoài dự đoán của bà. Không thể không nói nha đầu này luôn làm bà kinh ngạc.
Từ lần đầu tiên khi bắt đầu xung đột với Nhị phu nhân, Tam phu nhân liền âm thầm than thở cho Liễu Tịch Nhược, nha đầu này quá mức tỉnh táo, nhìn qua thì có vẻ mảnh mai yếu đuối, nhưng càng mảnh mai yếu đuối càng khiến cho bà cảm thấy đáng sợ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến bà chậm chạm không dám đối phó, bà chưa từng nắm chắc phần thắng, từ khi gả vào Liễu phủ tới nay, từ một tiểu thiếp hèn mọn đi tới địa vị ngày hôm nay, luôn phải cẩn thẩn đi từng bước một, không phải vì bà được sủng ái hơn, mà là bà đã nhìn thấu lai lịch mỗi người, ở thời khắc mấu chốt sẽ cho một đao trí mạng.
So sánh với Nhị phu nhân, Tam phu nhân không chỉ thông ở chỗ không lộ liễu thể hiện, hơn nữa còn luôn ở bên ngoài không tham gia vào chuyện gì, làm cho người khác trong lúc vô tình liền buông lỏng cảnh giác đối với bà.
Loại người như vậy là đáng sợ nhất, điều đáng sợ ở đây là ngươi căn bản sẽ không biết nàng có thật sự hướng về phía ngươi hay không, không thể nhìn rõ bộ mặt thật như thế nào, miệng nam mô bụng bồ dao găm mới là ác độc nhất không phải sao?
Mặc dù Tam nhân sung sướng đến nỗi cười không ngậm được mồm như vậy nhưng người trong cuộc là Liễu Tịch Họa lại không có vẻ gì là vui mừng.
Lúc này nàng đang ngồi trong phòng của mình, cửa sổ đóng thật chặt, tận lực không muốn nghe những âm thanh chói tai kia, những âm thanh này đều ở đây nói cho nàng biết, nàng phải lập gia thất, mà người nàng phải lấy lại không phải là người mà nàng vẫn ngày đêm nghĩ đến.
Có lẽ nàng nên vui mừng, dù sao người nàng phải lấy chính là Đại hoàng tử, như vậy nàng chính là Thịnh vương phi, đây là điều mà nàng có muốn cũng chưa từng dám nghĩ tới địa vị tôn quý như vậy.
Nhưng cho dù không ngừng an ủi bản thân như vậy, lòng của nàng vẫn không kìm được đau lòng. Nàng biết mình nếu như không được Mục Thiên hoàng ban hôn cho Đại hoàng tử, khả năng nàng được lấy người trong lòng cũng rất nhỏ, hơn nữa còn là nhỏ đến mức đáng thương. Nhưng nàng lại được gả cho Đại hoàng tử, như vậy cả khả năng nhỏ bé kia cũng không có.
Nàng cúi người, từ dưới gối lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng được gấp vuông vắn, phía trên đầu góc có một chữ “Kỳ” nho nhỏ.
Nàng nhìn chiếc khăn tay, chuyện tình bảy năm trước liền hiện lên ở trước mắt.
Nước mắt từ từ theo khóe mắt chảy xuống, một giọt lại một giọt rơi xuống chiếc khăn tay có thêu chữ “Kỳ” nho nhỏ. Nàng đưa tay nhẹ lau nước mắt, sau đó ôm chặt chiếc khăn trước ngực khóc nức nở.
Nàng đang khóc cho bi ai của mình, từ thời khắc nàng được sinh ra nàng liền bị xem thường. Nàng khóc vì bản thân mềm yếu, từ nhỏ đã nhát gan sợ phiền phức, không dám đứng đối diện trước người khác. Nàng khóc vì biết bản thân vô dụng không dám đem tâm ý của mình nói cho người biết.
………
Nàng dùng chính phương thức hèn mọn nhất để phát tiết nỗi bất mãn trong lòng mình.
“Khóc có thể giải quyết vấn đề gì sao?”
Một âm thanh quen thuộc truyền vào tai nàng, nàng liền cứng người, tiếng khóc cũng theo đó dừng lại.