Liễu Tịch Họa nghe thấy tiếng nói khinh thường, lần đầu tiên muốn phản kháng. Nàng ngẩng đầu lên, trên mặt còn nguyên vết nước mắt đang chảy xuống, đôi mắt đỏ lên vì khóc nhìn chằm chằm Nhị phu nhân đột nhiên đi vào.
Nhị phu nhân cũng có chút kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Họa. Lần đầu tiên bà nhìn kỹ khuôn mặt quật cường, bướng bình còn có mấy phần tức giận này. Bà nhìn nàng một hồi lâu, tự mình lấy ghế ngồi xuống rồi mới khẽ cười nói: “Thế nào, Họa nhi, trở thành Thịnh Vương phi rồi liền ngay cả Nhị nương đều muốn không nhận nữa sao?”
Thân thể Liễu Tịch Họa run lên, quay đầu không để ý đến Nhị phu nhân. Thấy thế bà cũng không nổi giân mà còn nhẹ nhàng cười tiếp tục nói: “Xem ra thật đúng là thân phận tôn quý, một tiếng Nhị nương cũng không muốn gọi có phải hay không Thịnh vương phi.”
“Không được gọi ta là Thịnh vương phi.” Liễu Tịch Họa xoay đầu lại không vui rống lên.
Nhị phu nhân nghe thấy nàng nói thế lại cười, tiếng cười rất nhẹ nhưng mà cho người ta cảm thấy càng thêm nham hiểm thâm độc.
“Xem ra, Nhị nương ta đoán không sai, quả nhiên ngươi không muốn gả cho Đại hoàng tử.”
Liễu Tịch Họa kinh ngạc cảnh giác nhìn Nhị phu nhân. Vẻ mặt Nhị phu nhân hơi ngừng lại nói tiếp: “Nếu như ta đoán không sai, người ngươi thích là Tứ hoàng tử, là Kỳ vương gia mà Liễu Tịch Nhược kia phải lấy.”
Liễu Tịch Họa càng thêm kinh hãi, theo bản năng cầm chặt chiếc khăn dấu ra phía sau. Nhị phu nhân nhìn thấy động tác của nàng, một lần nữa cười nói: “Có muốn gả cho Tứ hoàng tử hay không?”
Liễu Tịch Họa kinh ngạc, nâng ánh mắt vẫn còn hồng hồng tràn đầy ngạc nhiên nhìn Nhị phu nhân. Bật thốt lên hỏi: “Làm sao có thể?”
Nhị phu nhân giương mắt, một tia tinh quang nhanh chóng thoáng qua. “Rất đơn giản, làm theo lời ta, để cho tiện nha đầu Liễu Tịch Nhược kia biến mất luôn.”
Khuôn mặt Liễu Tịch Họa sợ hãi nhìn Nhị phu nhân vẫn bình tĩnh từ từ bưng chén trà lên khóe miệng chậm rãi uống.
Thật ra thì, trong chén trà đã nguội lạnh. Bà cũng cố ý kéo dài thời gian, bà cần cho Liễu Tịch Họa có đủ thời gian để suy tính.
Một lát sau, cảm thấy đã đủ thời gian, bà từ từ đặt chén trà xuống nói: “Như thế nào, chỉ cần ngươi nghe ta, ta đảm bảo ngày mai người ngồi lên kiệu hoa đến phủ Kỳ vương gia sẽ là ngươi.”
Liễu Tịch Họa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Nhị phu nhân nói: “Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi, ngươi làm sao đảm bảo tối hôm nay có thể giết chết Liễu Tịch Nhược được, hơn nữa ngươi xác định chắc chắn ngày mai ta là người ngồi lên kiệu hoa đi tới Kỳ vương phủ?”
Nhị phu nhân có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt kiên quyết của Liễu Tịch Họa. Bà thật không ngờ nàng ta bình thường nhìn nhu nhược, nhát gan như thế mà có thể thông suốt. Bà cho là một người vào lúc tuyệt vọng nhất thường là lúc dễ dàng mất lý trí nhất. Nhưng bà đã quên mất, người trong lúc tuyệt vọng nhất cũng là thời điểm trưởng thành nhanh nhất.
“Ý của ngươi là không muốn cùng ta kết hợp sao?” Vẻ mặt Nhị phu nhân kinh ngạc hỏi nhưng giọng nói khẽ run kia và khuôn mặt đỏ lên vì tức giận đã bán đứng bà.
“Dĩ nhiên ta sẽ không ngu đến mức cùng hổ đồng mưu”
“Ha ha ah.” Nhị phu nhân cười lớn một tiếng, “Cùng hổ đồng mưu? Liễu Tịch Họa, ngươi quên mất ngươi là ai rồi ah? Ngươi có tư cách gì cùng ta nói chuyện như vậy, ngươi lại càng có tư cách gì cùng ta đồng mưu. Ta có thể tới tìm ngươi, là bởi vì ta coi trọng ngươi, không hy vọng gì lớn ở ngươi.” Biết hợp tác thất bại, bà liền khôi phục bản tính, lời nói chanh chua đâm vào lòng Liễu Tịch Họa.
“Ngươi…” Liễu Tịch Họa tức giận chỉ vào Nhị phu nhân “Ngươi cút ra ngoài cho ta.”
“Cút?” Nhị phu nhân cười khẽ “Tại sao ta phải cút?”
“Ta lấy thân phận của Vương phi ra lệnh cho ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Nhị phu nhân nhìn Liễu Tịch Họa trên khuôn mặt khó xuất hiện được vẻ bén nhọn liền nói: “Hừ, còn không biết có thể gả đến Thịnh vương phủ hay không, hiện tại liền dám tự xưng Thịnh vương phi, cũng khó trách được ngươi, sống đến bây giờ rồi, rốt cuộc có thể đứng cao ngạo cười trên đầu người khác.” Nói xong liền khinh thường đi ra ngoài.
Đợi đến khi Nhị phu nhân đi ra ngoài, Liễu Tịch Họa mới vô lựng ngã xuống giường, lòng bàn tay còn lại thấm ướt mồ hôi lạnh.
Không thể không nói, mỗi một câu nói của Nhị phu nhân cũng có thể đâm sâu vào lòng nàng.
Tại sao? Tại sao nàng phải thấp kèm hơn người khác một bậc?
Nghĩ tới đây, tay của nàng nắm thật chặt, trong mắt lóe lên một tia hung ác.
Cho dù như thế nào thì viện của Liễu Tịch Nhược vẫn thanh tịnh. Im lặng như vậy một phần bởi vì Liễu Chấn Toàn đã từng hạ lệnh Liễu Tịch Nhược có thể miễn tất cả các lễ tiết, trên cơ sở là do Liễu Tịch Nhược đã hạ lệnh không cho phép kẻ nào tiến vào viện của nàng, mà nàng lại không tăng thêm tỳ nữ, cho nên trong sân rất ít người đi lại.
Thứ hai có lẽ là vì Nhị phu nhân đặc biệt chăm sóc đến nàng, cho dù là ăn ở cũng tự ý quyết định cho nàng. Liễu Chấn Toàn lại thường xuyên không ở đây, căn bản không quan tâm đến những thứ này, cho nên một vị tiểu thư lạnh nhạt làm gì có ai đến quan tâm, chỉ sợ là trốn cũng không kịp thôi.
Thật ra thì Nhị phu nhân làm những thứ này chẳng qua là muốn cho nàng thấy sự lợi hại một chút, để nàng cúi đầu trước mình, đáng tiếc, một thời gian dài như vậy trôi qua, Liễu Tịch Nhược lại không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại Nhị phu nhân cả ngày đứng ngồi không yên, tưởng tượng các khả năng phản ứng của nàng.
Mà Nhị phu nhân cũng không nghĩ tới, bà làm như vậy vừa đúng hợp ý của nàng, vậy nàng sao phải bất mãn?
Hoa Khê nhìn trên giường Liễu Tịch Nhược, từ sáng tới bây giờ nàng vẫn ngủ. Cách đó không xa truyền đến các loại tiếng hò hét, tiếng va chạm xem ra đều không ảnh hưởng gì tới giấc ngủ của nàng. Ngay cả người lười cũng có phúc của lười, ở hoàn cảnh nào cũng đều có thể ngủ được.
Hoa Khê vô thức thở dài một cái. Nàng thật bội phục Liễu Tịch Nhược, ngày mai sẽ phải thành thân rồi, người bên ngoài vì chuyện của nàng mà bận rộn không kịp nghỉ ngơi, quản gia tới cho nàng xem một chút có gì không vừa ý không, thuận tiện chọn một chút hoa văn hỷ phục. Nhưng khi Hoa Khê đem tin tức này nói cho nàng nghe thì nàng lại nhẹ nhàng phất phất tay, nhàn nhạt nói một câu “Người thành thân là ta không phải bọn họ, động phòng không phải ở Liễu phủ mà là ở Kỳ vương phủ, ta không gấp, Kỳ vương không gấp, bọn họ cuống cuồng lên gấp cái gì. Về phần hoa văn hỷ bào cái gì, cái nào chẳng như nhau, chỉ cần có thể mặc là được.”
Hoa Khê kinh ngạc há to miệng, rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy bản thân kết hôn lại bình tĩnh thành ra như vậy.
Nàng nhìn người có cái miệng có thể nói ra những câu kinh sợ dọa người như vậy đã sớm nằm trên giường tiến vào mộng đẹp.
Đêm xuống, bọn hạ nhân đã bận rộn ba ngày nay cuối cùng cũng có thể kết thúc xong công việc liền lên giường sớm nghỉ ngơi.
Hoa Khê cũng nằm trên giường ngủ trong phòng Liễu Tịch Nhược, thật ra thì từ khi đi theo Liễu Tịch Nhược đến bây giờ đã là mười năm, hai nàng luôn ngủ chung một phòng, dĩ nhiên trừ lúc khi nàng phải chịu phạt vì làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Liễu Tịch Nhược.
Cho nên đã tạo thành quan hệ bí mật với Liễu Tịch Nhược.
Nhị phu nhân cũng có chút kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Họa. Lần đầu tiên bà nhìn kỹ khuôn mặt quật cường, bướng bình còn có mấy phần tức giận này. Bà nhìn nàng một hồi lâu, tự mình lấy ghế ngồi xuống rồi mới khẽ cười nói: “Thế nào, Họa nhi, trở thành Thịnh Vương phi rồi liền ngay cả Nhị nương đều muốn không nhận nữa sao?”
Thân thể Liễu Tịch Họa run lên, quay đầu không để ý đến Nhị phu nhân. Thấy thế bà cũng không nổi giân mà còn nhẹ nhàng cười tiếp tục nói: “Xem ra thật đúng là thân phận tôn quý, một tiếng Nhị nương cũng không muốn gọi có phải hay không Thịnh vương phi.”
“Không được gọi ta là Thịnh vương phi.” Liễu Tịch Họa xoay đầu lại không vui rống lên.
Nhị phu nhân nghe thấy nàng nói thế lại cười, tiếng cười rất nhẹ nhưng mà cho người ta cảm thấy càng thêm nham hiểm thâm độc.
“Xem ra, Nhị nương ta đoán không sai, quả nhiên ngươi không muốn gả cho Đại hoàng tử.”
Liễu Tịch Họa kinh ngạc cảnh giác nhìn Nhị phu nhân. Vẻ mặt Nhị phu nhân hơi ngừng lại nói tiếp: “Nếu như ta đoán không sai, người ngươi thích là Tứ hoàng tử, là Kỳ vương gia mà Liễu Tịch Nhược kia phải lấy.”
Liễu Tịch Họa càng thêm kinh hãi, theo bản năng cầm chặt chiếc khăn dấu ra phía sau. Nhị phu nhân nhìn thấy động tác của nàng, một lần nữa cười nói: “Có muốn gả cho Tứ hoàng tử hay không?”
Liễu Tịch Họa kinh ngạc, nâng ánh mắt vẫn còn hồng hồng tràn đầy ngạc nhiên nhìn Nhị phu nhân. Bật thốt lên hỏi: “Làm sao có thể?”
Nhị phu nhân giương mắt, một tia tinh quang nhanh chóng thoáng qua. “Rất đơn giản, làm theo lời ta, để cho tiện nha đầu Liễu Tịch Nhược kia biến mất luôn.”
Khuôn mặt Liễu Tịch Họa sợ hãi nhìn Nhị phu nhân vẫn bình tĩnh từ từ bưng chén trà lên khóe miệng chậm rãi uống.
Thật ra thì, trong chén trà đã nguội lạnh. Bà cũng cố ý kéo dài thời gian, bà cần cho Liễu Tịch Họa có đủ thời gian để suy tính.
Một lát sau, cảm thấy đã đủ thời gian, bà từ từ đặt chén trà xuống nói: “Như thế nào, chỉ cần ngươi nghe ta, ta đảm bảo ngày mai người ngồi lên kiệu hoa đến phủ Kỳ vương gia sẽ là ngươi.”
Liễu Tịch Họa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Nhị phu nhân nói: “Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi, ngươi làm sao đảm bảo tối hôm nay có thể giết chết Liễu Tịch Nhược được, hơn nữa ngươi xác định chắc chắn ngày mai ta là người ngồi lên kiệu hoa đi tới Kỳ vương phủ?”
Nhị phu nhân có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt kiên quyết của Liễu Tịch Họa. Bà thật không ngờ nàng ta bình thường nhìn nhu nhược, nhát gan như thế mà có thể thông suốt. Bà cho là một người vào lúc tuyệt vọng nhất thường là lúc dễ dàng mất lý trí nhất. Nhưng bà đã quên mất, người trong lúc tuyệt vọng nhất cũng là thời điểm trưởng thành nhanh nhất.
“Ý của ngươi là không muốn cùng ta kết hợp sao?” Vẻ mặt Nhị phu nhân kinh ngạc hỏi nhưng giọng nói khẽ run kia và khuôn mặt đỏ lên vì tức giận đã bán đứng bà.
“Dĩ nhiên ta sẽ không ngu đến mức cùng hổ đồng mưu”
“Ha ha ah.” Nhị phu nhân cười lớn một tiếng, “Cùng hổ đồng mưu? Liễu Tịch Họa, ngươi quên mất ngươi là ai rồi ah? Ngươi có tư cách gì cùng ta nói chuyện như vậy, ngươi lại càng có tư cách gì cùng ta đồng mưu. Ta có thể tới tìm ngươi, là bởi vì ta coi trọng ngươi, không hy vọng gì lớn ở ngươi.” Biết hợp tác thất bại, bà liền khôi phục bản tính, lời nói chanh chua đâm vào lòng Liễu Tịch Họa.
“Ngươi…” Liễu Tịch Họa tức giận chỉ vào Nhị phu nhân “Ngươi cút ra ngoài cho ta.”
“Cút?” Nhị phu nhân cười khẽ “Tại sao ta phải cút?”
“Ta lấy thân phận của Vương phi ra lệnh cho ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Nhị phu nhân nhìn Liễu Tịch Họa trên khuôn mặt khó xuất hiện được vẻ bén nhọn liền nói: “Hừ, còn không biết có thể gả đến Thịnh vương phủ hay không, hiện tại liền dám tự xưng Thịnh vương phi, cũng khó trách được ngươi, sống đến bây giờ rồi, rốt cuộc có thể đứng cao ngạo cười trên đầu người khác.” Nói xong liền khinh thường đi ra ngoài.
Đợi đến khi Nhị phu nhân đi ra ngoài, Liễu Tịch Họa mới vô lựng ngã xuống giường, lòng bàn tay còn lại thấm ướt mồ hôi lạnh.
Không thể không nói, mỗi một câu nói của Nhị phu nhân cũng có thể đâm sâu vào lòng nàng.
Tại sao? Tại sao nàng phải thấp kèm hơn người khác một bậc?
Nghĩ tới đây, tay của nàng nắm thật chặt, trong mắt lóe lên một tia hung ác.
Cho dù như thế nào thì viện của Liễu Tịch Nhược vẫn thanh tịnh. Im lặng như vậy một phần bởi vì Liễu Chấn Toàn đã từng hạ lệnh Liễu Tịch Nhược có thể miễn tất cả các lễ tiết, trên cơ sở là do Liễu Tịch Nhược đã hạ lệnh không cho phép kẻ nào tiến vào viện của nàng, mà nàng lại không tăng thêm tỳ nữ, cho nên trong sân rất ít người đi lại.
Thứ hai có lẽ là vì Nhị phu nhân đặc biệt chăm sóc đến nàng, cho dù là ăn ở cũng tự ý quyết định cho nàng. Liễu Chấn Toàn lại thường xuyên không ở đây, căn bản không quan tâm đến những thứ này, cho nên một vị tiểu thư lạnh nhạt làm gì có ai đến quan tâm, chỉ sợ là trốn cũng không kịp thôi.
Thật ra thì Nhị phu nhân làm những thứ này chẳng qua là muốn cho nàng thấy sự lợi hại một chút, để nàng cúi đầu trước mình, đáng tiếc, một thời gian dài như vậy trôi qua, Liễu Tịch Nhược lại không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại Nhị phu nhân cả ngày đứng ngồi không yên, tưởng tượng các khả năng phản ứng của nàng.
Mà Nhị phu nhân cũng không nghĩ tới, bà làm như vậy vừa đúng hợp ý của nàng, vậy nàng sao phải bất mãn?
Hoa Khê nhìn trên giường Liễu Tịch Nhược, từ sáng tới bây giờ nàng vẫn ngủ. Cách đó không xa truyền đến các loại tiếng hò hét, tiếng va chạm xem ra đều không ảnh hưởng gì tới giấc ngủ của nàng. Ngay cả người lười cũng có phúc của lười, ở hoàn cảnh nào cũng đều có thể ngủ được.
Hoa Khê vô thức thở dài một cái. Nàng thật bội phục Liễu Tịch Nhược, ngày mai sẽ phải thành thân rồi, người bên ngoài vì chuyện của nàng mà bận rộn không kịp nghỉ ngơi, quản gia tới cho nàng xem một chút có gì không vừa ý không, thuận tiện chọn một chút hoa văn hỷ phục. Nhưng khi Hoa Khê đem tin tức này nói cho nàng nghe thì nàng lại nhẹ nhàng phất phất tay, nhàn nhạt nói một câu “Người thành thân là ta không phải bọn họ, động phòng không phải ở Liễu phủ mà là ở Kỳ vương phủ, ta không gấp, Kỳ vương không gấp, bọn họ cuống cuồng lên gấp cái gì. Về phần hoa văn hỷ bào cái gì, cái nào chẳng như nhau, chỉ cần có thể mặc là được.”
Hoa Khê kinh ngạc há to miệng, rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy bản thân kết hôn lại bình tĩnh thành ra như vậy.
Nàng nhìn người có cái miệng có thể nói ra những câu kinh sợ dọa người như vậy đã sớm nằm trên giường tiến vào mộng đẹp.
Đêm xuống, bọn hạ nhân đã bận rộn ba ngày nay cuối cùng cũng có thể kết thúc xong công việc liền lên giường sớm nghỉ ngơi.
Hoa Khê cũng nằm trên giường ngủ trong phòng Liễu Tịch Nhược, thật ra thì từ khi đi theo Liễu Tịch Nhược đến bây giờ đã là mười năm, hai nàng luôn ngủ chung một phòng, dĩ nhiên trừ lúc khi nàng phải chịu phạt vì làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Liễu Tịch Nhược.
Cho nên đã tạo thành quan hệ bí mật với Liễu Tịch Nhược.