Chỉ chốc lát sau, đại hán liền bị chế phục, mà Lâm Hinh Tuyết dĩ nhiên là bị cha của nàng mang về trong phủ.
Ở hỉ đường bên này, Mục Kỳ vừa mới đi, vẫn cùng đi theo là Hoa Khê liền bắt đầu ở bên tai Liễu Tịch Nhược cằn nhằn: “Tiểu thư, không nghĩ tới Vương gia dịu dàng ti mỉ như thế nha.”
Liễu Tịch Nhược trợn trắng cả mắt, một phát gạt khăn voan. Phía dưới khăn voan vẫn như cũ mang theo cái khăn che mặt màu trắng, ánh mắt lười biếng ở dưới ánh sáng chiếu rọi của giá y đỏ thẫm càng nhiều thêm mấy phần quyến rũ, nàng môi đào khẽ mở, miễn cưỡng trong giọng nói nhiều thêm mấy phần phẫn hận: “Dịu dàng? Tỉ mỉ? Trong mắt của ta, cái tên Mục Kỳ này không đơn giản.”
Một câu nói, ở trên khuôn mặt có bộ dáng say mê của Hoa Khê tạc một chậu nước lạnh.
Nghe lời của Liễu Tịch Nhược nói, Hoa Khê cúi đầu, bĩu môi, gương mặt bất mãn lầm bầm mấy câu, sau đó mới lên tiếng: “Tiểu thư, muội đã điều tra, năm đó nguyên nhân cái chết của Mẫu phi Tứ hoàng tử là Thường Phi quả thật rất nghi ngờ, chuyện năm đó dường như Mục Kỳ cũng âm thầm điều tra qua, chỉ là khi đó tuổi của hắn thực sự còn quá nhỏ, quyền lực lại không đủ, cho nên chuyện này liền bị Thành Phi đè ép xuống.”
“Quả nhiên là như vậy.” Liễu Tịch Nhược lông mày khẽ nhếch, từ từ nghiêng người nằm ở trên giường rải đầy táo đỏ và hột đào, giá y đỏ tươi bao bên ngoài áo ngủ bằng gấm thượng hạng in hình uyên ương nghịch, mái tóc thật dài tản ra xung quanh, ở nơi màu đỏ chót tràn lan này, ở bên trong phòng mập mờ trải rộng lại có một phen phong tình khác biệt.
Hoa Khê không nói gì, nhìn Liễu Tịch Nhược đã nhắm mắt lại, lòng mày nhảy lên, khóe miệng cười khẽ, thân thể làm bộ bổ nhào về phía trước, sau đó nói: “Tiểu thư, cái tư thế này của người, đoán chừng có thể khiến cho Vương gia hộc máu.”
Nghe được lời của Hoa Khê, Liễu Tịch Nhược từ từ mở mắt, miễn cưỡng mở miệng: “Hộc máu?” Nàng khẽ cười một tiếng, “Chỉ cần hắn có đầy đủ bản lãnh chạm vào ta...”
Nhưng là, lời Liễu Tịch Nhược còn chưa nói hết, một bóng người liền từ trong cửa sổ bay vào, sau đó lập tức đẩy Hoa Khê ra, nhào tới trên người Liễu Tịch Nhược, ôm lấy nàng hô lớn: “Không được, không được, muội không cho phép cái tên bại hoại đó đụng vào tỷ.”
Mặc dù Liễu Tịch Nhược vốn là nằm ở trên giường, nhưng bởi vì trên giường trải rất nhiều táo đỏ, long nhãn, hột đào gì đó ngụ ý sớm sinh quý tử, một loại hòa thuận hoàn mỹ gì đó, cho nên nàng vì không muốn bị nằm đau, thân thể cũng chưa nằm xuống toàn bộ ở trên giường, mà là chống lên cánh tay, để cho thân thể hơi nằm nghiêng trên đó, tránh cho thân thể cùng long nhãn và hột đào trực tiếp tiếp xúc.
Nhưng là, Bạch Sơ Cẩn đột nhiên đến, Liễu Tịch Nhược căn bản cũng không có phòng bị, cho nên thời điểm khi Bạch Sơ Cẩn lập tức nhào tới trên người Liễu Tịch Nhược, cánh tay đang chống đỡ thân thể của Liễu Tịch Nhược lập tức liền khuỵu xuống, phía dưới là hột đào, long nhãn khiến Liễu Tịch Nhược phải cau mày.
“Bạch Sơ Cẩn, ngươi đứng lên cho ta, nếu ngươi còn đột nhiên ôm ta như vậy, ta liền...” Liễu Tịch Nhược cau mày, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói, nhưng là nói được một nửa, lại không có lên tiếng tiếp.
Đối đãi với loại người gian xảo tính tình cổ quái như Bạch Sơ Cẩn này, lại có mấy ai có thể chịu nổi, mà có thể để cho Bạch Sơ Cẩn sợ lại có người nào?
Liễu Tịch Nhược bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó từ từ đứng dậy, dùng sức lấy cái tay đang “Trói” ở trên người mình ra, sau đó thở một hơi thật dài, mới lên tiếng: “Ngươi tới làm chi? Không ngoan ngoãn ở trong trấn đợi, tùy tiện chạy ra ngoài làm gì?”
Bị Liễu Tịch Nhược từ trên người đẩy ra Bạch Sơ Cẩn bĩu môi, gương mặt bất mãn nói: “muội liền muốn chạy ra đấy, tỷ quản được chắc.”
Liễu Tịch Nhược từ từ đứng lên, tóc thật dài phiêu tán ra, xõa dài đến thắt lưng, giá y đỏ tươi trải trên đất, theo từng bước của Liễu Tịch Nhược từ từ di động về phía trước.
Đoán chừng đi tới bên cạnh bàn bên, Liễu Tịch Nhược mới dừng lại, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, quay đầu lại, lông mày nhẹ nhàng khẽ nhếch, nói: “Hoa Khê, Thủ Kỵ, hiện tại ta lệnh cho ngươi bắt người không có phải người làm tự tiện xông vào tư trạch nhà dân Bạch Sơ Cẩn bắt lại, sau đó tìm một con gà, đặt ở bên cạnh nàng.”
“Sư... Sư tỷ.” Nghe thấy lời của Liễu Tịch Nhược nói, Bạch Sơ Cẩn theo bản năng lui về phía sau, lẩm bẩm hai mắt không ngừng di chuyển cảnh giác nhìn Hoa Khê, một cái tay lặng lẽ đưa vào trong tay áo.
Phải biết, Bạch Sơ Cẩn chỉ sợ nhất là gà.
Mà vẫn núp ở ngoài cửa sổ Thủ Kỵ nghe được lời của Liễu Tịch Nhược lại run lên bần bật.
Này đây là cái gì? Từ vừa mới bắt đầu Liễu Tịch Nhược cũng đã đoán được là Thủ Kỵ mang Bạch Sơ Cẩn tới nơi này.
Liễu Tịch Nhược thấy Hoa Khê như cũ vẫn không nhúc nhích, mà Thủ Kỵ ngoài cửa sổ cũng không có bất kỳ động tác gì, cố tình từ trong cái mâm trên bàn cầm một viên long nhãn từ từ thả vào trong miệng, sau đó miễn cưỡng lại nói: “Thế nào, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe.”
Hoa Khê cùng Thủ Kỵ chợt run lên. Thủ Kỵ biết rõ lừa gạt không nổi nữa, lật người một cái cũng đã đi tới bên trong phòng, uất ức quỳ xuống, chắp tay nói: “Môn chủ, Bạch tiểu thư là nô tài mang tới, mong rằng Môn chủ bớt giận.” Liễu Tịch Nhược bốn người bọn họ bình thường đều tự xưng là công tử tiểu thư, cho nên, bọn hạ nhân phần lớn khi gọi thường thêm họ phía sau tiểu thư cùng công tử để gọi.
Bạch Sơ Cẩn lần nữa lui về phía sau hai bước, nhìn sắc mặt của Liễu Tịch Nhược, ngoài mặt thoạt nhìn bình thường không có gì khác biệt, nhưng là chỉ cần hiểu Liễu Tịch Nhược cũng biết đây chỉ là sự yên lặng trước bão táp. Một cái tay của nàng từ từ ở trong tay áo lục lọi, nhưng là, lật tới lật lui làm thế nào cũng không có tìm được vật mình muốn.
“Ngươi là đang tìm cái này sao?” Liễu Tịch Nhược cầm trong tay mấy hà bao cùng túi vải nhẹ nhàng lắc tới lắc lui, mà túi vải trong còn phát ra chút “Binh lách cách bàng” thanh âm của bình va chạm với nhau.
Bạch Sơ Cẩn lấy làm kinh hãi. Những thứ đồ này, nàng lúc nào thì cầm đi? Bây giờ, nàng không thể không thừa nhận công lực của Liễu Tịch Nhược là càng ngày càng cao.
Không tệ, Liễu Tịch Nhược cầm trong tay chính là mấy loại độc dược mà Bạch Sơ Cẩn bình thường tùy thân mang theo, mà ngay thời điểm từ lúc Bạch Sơ Cẩn nằm ở trên người Liễu Tịch Nhược, Liễu Tịch Nhược cũng đã cầm đi tất cả độc dược trên người nàng.
“Hoa Khê, Thủ Kỵ, thế nào, bây giờ còn không dám sao?” Liễu Tịch Nhược lần nữa cầm lên một viên long nhãn thả vào trong miệng từ từ nói.
Hoa Khê cùng Thủ Kỵ khẽ run lên, sau đó xoay người, hướng về phía Bạch Sơ Cẩn chắp tay nói, “Bạch tiểu thư, đắc tội.” Nói xong liền vội vàng nhanh chóng hướng bên người nàng nhảy tới.
“A! Các ngươi...” Bạch Sơ Cẩn cả kinh kêu một tiếng, đột nhiên thật hối hận mình hôm nay không có mang hộ vệ tới đây. Lúc này không có độc dược võ công nàng căn bản không phải là đối thủ của Hoa Khê cùng Thủ Kỵ, liền vội vàng phi thân hướng bốn phía chạy thục mạng.
Đáng thương hỉ phòng sau khi trải qua lễ rửa tội của Bạch Sơ Cẩn, lập tức liền trở nên lung lay muốn đổ.
“Hoa Khê, chú ý chớ đập bể đồ, rất đắt tiền.” Người khác tiếp tục ngồi ở trên ghế, nhàn nhã ăn long nhãn, không biến sắc nói.
Đến lúc này Bạch Sơ Cẩn rốt cục ý thức được mình nói sai, đồng thời cũng biết rõ, Liễu Tịch Nhược không thể chọc tới, liền lật người một cái đi tới trước mặt Liễu Tịch Nhược, ngồi xổm người xuống lần nữa ôm lấy hai chân của Liễu Tịch Nhược, vừa lắc lắc vừa làm nũng nói: “Sư tỷ, Sơ Cẩn sai rồi, bỏ qua cho Sơ Cẩn đi. Sư tỷ.”
Ở hỉ đường bên này, Mục Kỳ vừa mới đi, vẫn cùng đi theo là Hoa Khê liền bắt đầu ở bên tai Liễu Tịch Nhược cằn nhằn: “Tiểu thư, không nghĩ tới Vương gia dịu dàng ti mỉ như thế nha.”
Liễu Tịch Nhược trợn trắng cả mắt, một phát gạt khăn voan. Phía dưới khăn voan vẫn như cũ mang theo cái khăn che mặt màu trắng, ánh mắt lười biếng ở dưới ánh sáng chiếu rọi của giá y đỏ thẫm càng nhiều thêm mấy phần quyến rũ, nàng môi đào khẽ mở, miễn cưỡng trong giọng nói nhiều thêm mấy phần phẫn hận: “Dịu dàng? Tỉ mỉ? Trong mắt của ta, cái tên Mục Kỳ này không đơn giản.”
Một câu nói, ở trên khuôn mặt có bộ dáng say mê của Hoa Khê tạc một chậu nước lạnh.
Nghe lời của Liễu Tịch Nhược nói, Hoa Khê cúi đầu, bĩu môi, gương mặt bất mãn lầm bầm mấy câu, sau đó mới lên tiếng: “Tiểu thư, muội đã điều tra, năm đó nguyên nhân cái chết của Mẫu phi Tứ hoàng tử là Thường Phi quả thật rất nghi ngờ, chuyện năm đó dường như Mục Kỳ cũng âm thầm điều tra qua, chỉ là khi đó tuổi của hắn thực sự còn quá nhỏ, quyền lực lại không đủ, cho nên chuyện này liền bị Thành Phi đè ép xuống.”
“Quả nhiên là như vậy.” Liễu Tịch Nhược lông mày khẽ nhếch, từ từ nghiêng người nằm ở trên giường rải đầy táo đỏ và hột đào, giá y đỏ tươi bao bên ngoài áo ngủ bằng gấm thượng hạng in hình uyên ương nghịch, mái tóc thật dài tản ra xung quanh, ở nơi màu đỏ chót tràn lan này, ở bên trong phòng mập mờ trải rộng lại có một phen phong tình khác biệt.
Hoa Khê không nói gì, nhìn Liễu Tịch Nhược đã nhắm mắt lại, lòng mày nhảy lên, khóe miệng cười khẽ, thân thể làm bộ bổ nhào về phía trước, sau đó nói: “Tiểu thư, cái tư thế này của người, đoán chừng có thể khiến cho Vương gia hộc máu.”
Nghe được lời của Hoa Khê, Liễu Tịch Nhược từ từ mở mắt, miễn cưỡng mở miệng: “Hộc máu?” Nàng khẽ cười một tiếng, “Chỉ cần hắn có đầy đủ bản lãnh chạm vào ta...”
Nhưng là, lời Liễu Tịch Nhược còn chưa nói hết, một bóng người liền từ trong cửa sổ bay vào, sau đó lập tức đẩy Hoa Khê ra, nhào tới trên người Liễu Tịch Nhược, ôm lấy nàng hô lớn: “Không được, không được, muội không cho phép cái tên bại hoại đó đụng vào tỷ.”
Mặc dù Liễu Tịch Nhược vốn là nằm ở trên giường, nhưng bởi vì trên giường trải rất nhiều táo đỏ, long nhãn, hột đào gì đó ngụ ý sớm sinh quý tử, một loại hòa thuận hoàn mỹ gì đó, cho nên nàng vì không muốn bị nằm đau, thân thể cũng chưa nằm xuống toàn bộ ở trên giường, mà là chống lên cánh tay, để cho thân thể hơi nằm nghiêng trên đó, tránh cho thân thể cùng long nhãn và hột đào trực tiếp tiếp xúc.
Nhưng là, Bạch Sơ Cẩn đột nhiên đến, Liễu Tịch Nhược căn bản cũng không có phòng bị, cho nên thời điểm khi Bạch Sơ Cẩn lập tức nhào tới trên người Liễu Tịch Nhược, cánh tay đang chống đỡ thân thể của Liễu Tịch Nhược lập tức liền khuỵu xuống, phía dưới là hột đào, long nhãn khiến Liễu Tịch Nhược phải cau mày.
“Bạch Sơ Cẩn, ngươi đứng lên cho ta, nếu ngươi còn đột nhiên ôm ta như vậy, ta liền...” Liễu Tịch Nhược cau mày, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói, nhưng là nói được một nửa, lại không có lên tiếng tiếp.
Đối đãi với loại người gian xảo tính tình cổ quái như Bạch Sơ Cẩn này, lại có mấy ai có thể chịu nổi, mà có thể để cho Bạch Sơ Cẩn sợ lại có người nào?
Liễu Tịch Nhược bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó từ từ đứng dậy, dùng sức lấy cái tay đang “Trói” ở trên người mình ra, sau đó thở một hơi thật dài, mới lên tiếng: “Ngươi tới làm chi? Không ngoan ngoãn ở trong trấn đợi, tùy tiện chạy ra ngoài làm gì?”
Bị Liễu Tịch Nhược từ trên người đẩy ra Bạch Sơ Cẩn bĩu môi, gương mặt bất mãn nói: “muội liền muốn chạy ra đấy, tỷ quản được chắc.”
Liễu Tịch Nhược từ từ đứng lên, tóc thật dài phiêu tán ra, xõa dài đến thắt lưng, giá y đỏ tươi trải trên đất, theo từng bước của Liễu Tịch Nhược từ từ di động về phía trước.
Đoán chừng đi tới bên cạnh bàn bên, Liễu Tịch Nhược mới dừng lại, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, quay đầu lại, lông mày nhẹ nhàng khẽ nhếch, nói: “Hoa Khê, Thủ Kỵ, hiện tại ta lệnh cho ngươi bắt người không có phải người làm tự tiện xông vào tư trạch nhà dân Bạch Sơ Cẩn bắt lại, sau đó tìm một con gà, đặt ở bên cạnh nàng.”
“Sư... Sư tỷ.” Nghe thấy lời của Liễu Tịch Nhược nói, Bạch Sơ Cẩn theo bản năng lui về phía sau, lẩm bẩm hai mắt không ngừng di chuyển cảnh giác nhìn Hoa Khê, một cái tay lặng lẽ đưa vào trong tay áo.
Phải biết, Bạch Sơ Cẩn chỉ sợ nhất là gà.
Mà vẫn núp ở ngoài cửa sổ Thủ Kỵ nghe được lời của Liễu Tịch Nhược lại run lên bần bật.
Này đây là cái gì? Từ vừa mới bắt đầu Liễu Tịch Nhược cũng đã đoán được là Thủ Kỵ mang Bạch Sơ Cẩn tới nơi này.
Liễu Tịch Nhược thấy Hoa Khê như cũ vẫn không nhúc nhích, mà Thủ Kỵ ngoài cửa sổ cũng không có bất kỳ động tác gì, cố tình từ trong cái mâm trên bàn cầm một viên long nhãn từ từ thả vào trong miệng, sau đó miễn cưỡng lại nói: “Thế nào, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe.”
Hoa Khê cùng Thủ Kỵ chợt run lên. Thủ Kỵ biết rõ lừa gạt không nổi nữa, lật người một cái cũng đã đi tới bên trong phòng, uất ức quỳ xuống, chắp tay nói: “Môn chủ, Bạch tiểu thư là nô tài mang tới, mong rằng Môn chủ bớt giận.” Liễu Tịch Nhược bốn người bọn họ bình thường đều tự xưng là công tử tiểu thư, cho nên, bọn hạ nhân phần lớn khi gọi thường thêm họ phía sau tiểu thư cùng công tử để gọi.
Bạch Sơ Cẩn lần nữa lui về phía sau hai bước, nhìn sắc mặt của Liễu Tịch Nhược, ngoài mặt thoạt nhìn bình thường không có gì khác biệt, nhưng là chỉ cần hiểu Liễu Tịch Nhược cũng biết đây chỉ là sự yên lặng trước bão táp. Một cái tay của nàng từ từ ở trong tay áo lục lọi, nhưng là, lật tới lật lui làm thế nào cũng không có tìm được vật mình muốn.
“Ngươi là đang tìm cái này sao?” Liễu Tịch Nhược cầm trong tay mấy hà bao cùng túi vải nhẹ nhàng lắc tới lắc lui, mà túi vải trong còn phát ra chút “Binh lách cách bàng” thanh âm của bình va chạm với nhau.
Bạch Sơ Cẩn lấy làm kinh hãi. Những thứ đồ này, nàng lúc nào thì cầm đi? Bây giờ, nàng không thể không thừa nhận công lực của Liễu Tịch Nhược là càng ngày càng cao.
Không tệ, Liễu Tịch Nhược cầm trong tay chính là mấy loại độc dược mà Bạch Sơ Cẩn bình thường tùy thân mang theo, mà ngay thời điểm từ lúc Bạch Sơ Cẩn nằm ở trên người Liễu Tịch Nhược, Liễu Tịch Nhược cũng đã cầm đi tất cả độc dược trên người nàng.
“Hoa Khê, Thủ Kỵ, thế nào, bây giờ còn không dám sao?” Liễu Tịch Nhược lần nữa cầm lên một viên long nhãn thả vào trong miệng từ từ nói.
Hoa Khê cùng Thủ Kỵ khẽ run lên, sau đó xoay người, hướng về phía Bạch Sơ Cẩn chắp tay nói, “Bạch tiểu thư, đắc tội.” Nói xong liền vội vàng nhanh chóng hướng bên người nàng nhảy tới.
“A! Các ngươi...” Bạch Sơ Cẩn cả kinh kêu một tiếng, đột nhiên thật hối hận mình hôm nay không có mang hộ vệ tới đây. Lúc này không có độc dược võ công nàng căn bản không phải là đối thủ của Hoa Khê cùng Thủ Kỵ, liền vội vàng phi thân hướng bốn phía chạy thục mạng.
Đáng thương hỉ phòng sau khi trải qua lễ rửa tội của Bạch Sơ Cẩn, lập tức liền trở nên lung lay muốn đổ.
“Hoa Khê, chú ý chớ đập bể đồ, rất đắt tiền.” Người khác tiếp tục ngồi ở trên ghế, nhàn nhã ăn long nhãn, không biến sắc nói.
Đến lúc này Bạch Sơ Cẩn rốt cục ý thức được mình nói sai, đồng thời cũng biết rõ, Liễu Tịch Nhược không thể chọc tới, liền lật người một cái đi tới trước mặt Liễu Tịch Nhược, ngồi xổm người xuống lần nữa ôm lấy hai chân của Liễu Tịch Nhược, vừa lắc lắc vừa làm nũng nói: “Sư tỷ, Sơ Cẩn sai rồi, bỏ qua cho Sơ Cẩn đi. Sư tỷ.”