Liễu Tịch Nhược thấy ánh mắt của Mục Kỳ, lại rũ mắt xuống nhìn khăn che mặt của mình, trong lòng cũng hiểu rõ một chút, cố gắng không hờn giận quay mặt đi, hai má lại hơi ửng hồng.
“Bản vương đương nhiên nhớ rõ, nhưng Bản vương còn nhớ phần đáp lễ này phải làm trên giường ngủ, chẳng lẽ ái phí đang muốn ám chỉ Bản vương, muốn nghỉ ngơi?” Vẻ mặt Mục Kỳ có chút khiêu khích, còn chỉ vào giường đỏ thẫm vài lần.
“Thật sự là không thể tưởng được, đường đường Vương gia cũng lại như vậy...” Thân sắc Liễu Tịch Nhược nhăn lại, giọng điệu ngưng lại, như đang suy nghĩ điều gì đó cho thỏa đáng. Nhưng Mục Kỳ lại mở miệng trước, “Như thế nào? Trong đêm động phong hoa chúc, hôn tân nương của mình cũng không được sao?”
Liễu Tịch Nhược nghẹn lời, lúc lâu sau mới nhấc mi, liếc Mục Kỳ một cái, nói: “Cho phép? Vương gia dựa vào đâu mà cho phép đây? Hay là đi hỏi phụ Hoàng ngươi...”
Mục Kỳ sững sờ, ý cười trên mặt liền biến mất, chỉ còn lại thống khổ và lạnh lẽo.
“Hay là hỏi mẫu thân người một chút...”
Mục Kỳ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đỏ lên tràn đầy băng hận.
“Thường phi nương nương.”
Liễu Tịch Nhược nói một câu, như một trận kinh lôi muốn nổ tung bên tai của Mục Kỳ, con ngươi của hắn đã trần ngập màu đỏ, ánh mặt hận ý liền đánh úp tới Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược nhìn kỹ phản ứng của Mục Kỳ, thực sự nàng đoán không sai, chỉ là không ngờ, địa vị của nàng trong lòng hắn lại nặng đến như vậy.
Nàng thấy rõ ánh mặt hận ý của của Mục Kỳ, trong ánh mắt ngạc nhiên chợt lóe qua.
Nhưng ánh mắt của Mục Kỳ vẫn đỏ ngầu, bộ mặt lạnh băng nhìn nàng, thân thể chậm rãi động thủ, trong nháy mắt đứng trước mặt Liễu Tịch Nhược.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi làm sao biết được, ngươi còn biết chuyện gì nữa?” một loạt câu hỏi của Mục Kỳ đưa ra.
Ánh mắt Liễu Tịch Nhược thâm thúy, lại kinh ngạc với tốc độ của hắn, trong chốc lát, tay hắn như đã bóp cổ nàng.
Liễu Tịch Nhược bình tĩnh lại, bóng dáng đỏ tươi chợt lóe, như điệu múa Hồ Điệp di chuyển, miễn cưỡng tránh được bàn tay của Mục Kỳ.
Vạt áo dài vung qua mặt Mục Kỳ, trong chốc lát, bóng dáng màu đỏ chuyển động, mùi Mai Hương xông vào mũi.
Như trong nháy mắt, sự nổi giận của Mục Kỳ chậm rãi bình tĩnh lại, thị huyết trong mắt cũng dần dần giảm bớt.
Một lát sau, hắn mới khôi phục bình thường, ngẩng đầu nhìn Liễu Tịch Nhược thật sâu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cuối cùng Mục Kỳ bỏ đi, Liễu Tịch Nhược thở dài một hơi, thật không ngờ, Mục Kỳ này, so với mình tưởng tượng lại khó đối phó đến vậy.
Nhung cũng may còn có chiêu này để dùng. Liễu Tịch Nhược cười khẽ, vị Thường phi ấy chết đúng là chỗ huyệt của hắn, không, hẳn là khúc mắc trong lòng hắn.
Mục Kỳ đi không lâu, Hoa Khê liền vội vàng chạy vào, vừa hô to: “Tiểu thư, Vương gia cứ thế mà rời đi sao? Hôm nay...”. đẩy cửa vào, thanh âm của nàng đột nhiên dừng lại, còn nửa câu cuối “Đêm động phòng hoa chúc” cũng bị nuốt vào bụng.
Nàng kinh ngạc nhìn hỉ phòng hỗn độn, chăn đệm lộn xộn, trên bàn ngổn ngang, giá sách tứ tung, có thể tưởng tượng được trong phóng đã kịch liệt đến cỡ nào.
“Tiểu thư, người chọc Vương gia tức giận sao?” Hoa Khê nhìn gian phong phòng lộn xộn dò xét.
Liễu Tịch Nhược thoáng liếc mắt một cái, cuối cùng đi đến trước giường tràn đầy long nhãn táo đỏ, một thân hồng y nhẹ nhàng đảo qua, trên giường ngoại trừ chăn còn lại đều bị rơi hết xuống mặt đất.
Tiểu thư mất hứng? Hoa Khê lắp bắp kinh hãi, vội vàng đi qua đi giúp Liễu Tịch Nhược trải chăn trên giường.
Chăn vừa đước trải xong, Liễu Tịch Nhược liền nằm xuống. Hoa Khê nhìn Liễu Tịch Nhược một hồi lâu rồi mới từ từ đến nhuyễn tháp, trải chăn cho mình.
Mà Liễu Tịch Nhược nằm trên giường, tâm mãi cũng không thể bình ĩnh lại được, cho dù một thân hồng y cũng không thể che đi hoi ấm của hắn trên mặt mình. Trên môi nàng vẫn lưu lại hơi thở của hắn, cứ vờ quanh miệng nàng.
Liễu Tịch Nhược nhíu mày, hận không thể cầm khăn lau miệng mình.
Thật không ngờ. Liễu Tịch Nhược nàng lại có ngày bị cưỡng hôn! Trước kia ở công ty nàng không có lấy một người bạn trai vì không có thời gian, thêm nữa, trên người nàng tản mát khí chất khôn khéo giỏi giang làm cho đàn ông phải chùn bước. Cho nên, không thể không nói, trong chuyện luyến ái này nàng rất ngốc, vì thế mới bị bỏ rơi... Nhưng nàng thật không ngờ, chính mình đi vào thế giới này, trở thành một thân bản lĩnh, rồi cuối cùng bị cưỡng hôn.
Là xã hội hiện đại quá văn minh, hay là thời không này quá mức cởi mở??
Chỉ có điều, Liễu Tịch Nhược lại tình nguyện lựa chọn đáp án thứ hai.
Nghĩ đến đây, Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng thở dài, sau đó nhẹ nhàng trở mình.
Nàng thừa nhận, là nàng cố ý làm Mục Kỳ tức giận, từ khi biết nàng gả cho Mục Kỳ, nàng đã bắt đầu ra lệnh cho thủ hạ bắt đầu tìm hiểu mọi thứ về Mục Kỳ, cũng may cuối cùng phát hiện ra chuyện về Thường phi, cho nên nàng mới dám khiêu khích Mục Kỳ, vì mục đích của nàng là làm cho Mục Kỳ tức giận, tốt nhất từ đó về sau sẽ không để ý tới nàng nữa, cho dù để nàng sống trong một biệt viện vắng vẻ, nàng cũng sẽ cao hứng, vì như thế nàng mới có đủ thời gian làm chuyện của mình —— ngủ!!
Nhưng hôm nay, phản ứng của Mục Kỳ lại ngoài dự kiến của nàng, nàng biết nhắc tới Thường phim hắn sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ hắn lại nổi giận đến vậy, càng không nghĩ đến hắn đột nhiên lại dừng lại, cái gì cũng không hỏi, ngược lại, bỏ đi.
Đây vốn là kết quả nàng muốn, nhưng lòng nàng lại cảm thấy phiền muộn...
Mà từ lúc Mục Kỳ bước vào phòng, Thủ Ky cùng Bạch Sơ Cẩn cũng không có rời đi, mà ở trong hậu viện Kỳ Vương phủ, tranh chấp từ lâu.
Tính tình Thủ Ky vốn chất phác, đối với lời nói của Liễu Tịch Nhược đều nhất nhất nghe theo, mà Bạch Sơ Cẩn là sư muội của Liễu Tịch Nhược, hơn nữa lại là người không bao giờ nghe lời.
Cho nên hai người đều khó xử.
Thủ Ky nghĩ, nếu nàng không phải là sư muội của Liễu Tịch Nhược, thì hắn đã sớm đánh ngất xỉu rồi mang về.
Bạch Sơ Cẩn nghĩ, nếu không phải bị sư tỷ lấy đi hết độc dược, ta đã sớm độc ngất ngươi rồi đi ngăn cả sư tỷ.
Vì thế hai người trải qua không ít tranh chấp, vài lần động thủ, Bạch Sơ Cẩn võ công không cao, mà Thủ Ky lại không dám nặng tay, cho nên náo loạn một hồi lâu.
Bạch So Cẩn phát hiện thời gian cứ thế trôi qua, trong lòng hối hận không nghe lời sư tỷ mang theo vài người, sau đó ý nghĩ chợt lóe ra, nhìn khuôn mặt hiền như gỗ rồi cười cười.
“Sư tỷ, tỷ thế nào lại tới, muội cũng đang muốn trở về đây.”
Thủ Ky còn đang ngạc nhiên khi Bạch Sơ Cẩn cười, tiếp theo lại nghe thấy Bạch Sơ Cẩn nói, lập tức nóng vội, không nghĩ nhiều liền xoay người lại quỳ xuống nói: “Thuộc hạ hành sự bất lực, vẫn chưa Bạch tiều thư về được, mong Môn chủ...”
Chỉ nghe thấy một tiếng “Ba”, Thủ Ky chỉ cảm thấy sau gáy bị người vỗ một cái, hai chũ cuối cùng chưa kịp nói ra liền ngã xuống thẳng tắp.
Bạch Sơ Cẩn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn kiệt tác của mình, thùa dịp không ai để ý xoay người đi vào, khi Bạc Sơ Cẩn đang thăm dò đường đi, thì tự nhiên có một người từ trên tường nhảy ra cản trở, Bạch Sơ Cẩn giật mình, kình ngạc nhìn nam tử hồng y trước mặt, hoàn toàn quên bản thân phải tránh ra.
“Bản vương đương nhiên nhớ rõ, nhưng Bản vương còn nhớ phần đáp lễ này phải làm trên giường ngủ, chẳng lẽ ái phí đang muốn ám chỉ Bản vương, muốn nghỉ ngơi?” Vẻ mặt Mục Kỳ có chút khiêu khích, còn chỉ vào giường đỏ thẫm vài lần.
“Thật sự là không thể tưởng được, đường đường Vương gia cũng lại như vậy...” Thân sắc Liễu Tịch Nhược nhăn lại, giọng điệu ngưng lại, như đang suy nghĩ điều gì đó cho thỏa đáng. Nhưng Mục Kỳ lại mở miệng trước, “Như thế nào? Trong đêm động phong hoa chúc, hôn tân nương của mình cũng không được sao?”
Liễu Tịch Nhược nghẹn lời, lúc lâu sau mới nhấc mi, liếc Mục Kỳ một cái, nói: “Cho phép? Vương gia dựa vào đâu mà cho phép đây? Hay là đi hỏi phụ Hoàng ngươi...”
Mục Kỳ sững sờ, ý cười trên mặt liền biến mất, chỉ còn lại thống khổ và lạnh lẽo.
“Hay là hỏi mẫu thân người một chút...”
Mục Kỳ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đỏ lên tràn đầy băng hận.
“Thường phi nương nương.”
Liễu Tịch Nhược nói một câu, như một trận kinh lôi muốn nổ tung bên tai của Mục Kỳ, con ngươi của hắn đã trần ngập màu đỏ, ánh mặt hận ý liền đánh úp tới Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược nhìn kỹ phản ứng của Mục Kỳ, thực sự nàng đoán không sai, chỉ là không ngờ, địa vị của nàng trong lòng hắn lại nặng đến như vậy.
Nàng thấy rõ ánh mặt hận ý của của Mục Kỳ, trong ánh mắt ngạc nhiên chợt lóe qua.
Nhưng ánh mắt của Mục Kỳ vẫn đỏ ngầu, bộ mặt lạnh băng nhìn nàng, thân thể chậm rãi động thủ, trong nháy mắt đứng trước mặt Liễu Tịch Nhược.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi làm sao biết được, ngươi còn biết chuyện gì nữa?” một loạt câu hỏi của Mục Kỳ đưa ra.
Ánh mắt Liễu Tịch Nhược thâm thúy, lại kinh ngạc với tốc độ của hắn, trong chốc lát, tay hắn như đã bóp cổ nàng.
Liễu Tịch Nhược bình tĩnh lại, bóng dáng đỏ tươi chợt lóe, như điệu múa Hồ Điệp di chuyển, miễn cưỡng tránh được bàn tay của Mục Kỳ.
Vạt áo dài vung qua mặt Mục Kỳ, trong chốc lát, bóng dáng màu đỏ chuyển động, mùi Mai Hương xông vào mũi.
Như trong nháy mắt, sự nổi giận của Mục Kỳ chậm rãi bình tĩnh lại, thị huyết trong mắt cũng dần dần giảm bớt.
Một lát sau, hắn mới khôi phục bình thường, ngẩng đầu nhìn Liễu Tịch Nhược thật sâu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cuối cùng Mục Kỳ bỏ đi, Liễu Tịch Nhược thở dài một hơi, thật không ngờ, Mục Kỳ này, so với mình tưởng tượng lại khó đối phó đến vậy.
Nhung cũng may còn có chiêu này để dùng. Liễu Tịch Nhược cười khẽ, vị Thường phi ấy chết đúng là chỗ huyệt của hắn, không, hẳn là khúc mắc trong lòng hắn.
Mục Kỳ đi không lâu, Hoa Khê liền vội vàng chạy vào, vừa hô to: “Tiểu thư, Vương gia cứ thế mà rời đi sao? Hôm nay...”. đẩy cửa vào, thanh âm của nàng đột nhiên dừng lại, còn nửa câu cuối “Đêm động phòng hoa chúc” cũng bị nuốt vào bụng.
Nàng kinh ngạc nhìn hỉ phòng hỗn độn, chăn đệm lộn xộn, trên bàn ngổn ngang, giá sách tứ tung, có thể tưởng tượng được trong phóng đã kịch liệt đến cỡ nào.
“Tiểu thư, người chọc Vương gia tức giận sao?” Hoa Khê nhìn gian phong phòng lộn xộn dò xét.
Liễu Tịch Nhược thoáng liếc mắt một cái, cuối cùng đi đến trước giường tràn đầy long nhãn táo đỏ, một thân hồng y nhẹ nhàng đảo qua, trên giường ngoại trừ chăn còn lại đều bị rơi hết xuống mặt đất.
Tiểu thư mất hứng? Hoa Khê lắp bắp kinh hãi, vội vàng đi qua đi giúp Liễu Tịch Nhược trải chăn trên giường.
Chăn vừa đước trải xong, Liễu Tịch Nhược liền nằm xuống. Hoa Khê nhìn Liễu Tịch Nhược một hồi lâu rồi mới từ từ đến nhuyễn tháp, trải chăn cho mình.
Mà Liễu Tịch Nhược nằm trên giường, tâm mãi cũng không thể bình ĩnh lại được, cho dù một thân hồng y cũng không thể che đi hoi ấm của hắn trên mặt mình. Trên môi nàng vẫn lưu lại hơi thở của hắn, cứ vờ quanh miệng nàng.
Liễu Tịch Nhược nhíu mày, hận không thể cầm khăn lau miệng mình.
Thật không ngờ. Liễu Tịch Nhược nàng lại có ngày bị cưỡng hôn! Trước kia ở công ty nàng không có lấy một người bạn trai vì không có thời gian, thêm nữa, trên người nàng tản mát khí chất khôn khéo giỏi giang làm cho đàn ông phải chùn bước. Cho nên, không thể không nói, trong chuyện luyến ái này nàng rất ngốc, vì thế mới bị bỏ rơi... Nhưng nàng thật không ngờ, chính mình đi vào thế giới này, trở thành một thân bản lĩnh, rồi cuối cùng bị cưỡng hôn.
Là xã hội hiện đại quá văn minh, hay là thời không này quá mức cởi mở??
Chỉ có điều, Liễu Tịch Nhược lại tình nguyện lựa chọn đáp án thứ hai.
Nghĩ đến đây, Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng thở dài, sau đó nhẹ nhàng trở mình.
Nàng thừa nhận, là nàng cố ý làm Mục Kỳ tức giận, từ khi biết nàng gả cho Mục Kỳ, nàng đã bắt đầu ra lệnh cho thủ hạ bắt đầu tìm hiểu mọi thứ về Mục Kỳ, cũng may cuối cùng phát hiện ra chuyện về Thường phi, cho nên nàng mới dám khiêu khích Mục Kỳ, vì mục đích của nàng là làm cho Mục Kỳ tức giận, tốt nhất từ đó về sau sẽ không để ý tới nàng nữa, cho dù để nàng sống trong một biệt viện vắng vẻ, nàng cũng sẽ cao hứng, vì như thế nàng mới có đủ thời gian làm chuyện của mình —— ngủ!!
Nhưng hôm nay, phản ứng của Mục Kỳ lại ngoài dự kiến của nàng, nàng biết nhắc tới Thường phim hắn sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ hắn lại nổi giận đến vậy, càng không nghĩ đến hắn đột nhiên lại dừng lại, cái gì cũng không hỏi, ngược lại, bỏ đi.
Đây vốn là kết quả nàng muốn, nhưng lòng nàng lại cảm thấy phiền muộn...
Mà từ lúc Mục Kỳ bước vào phòng, Thủ Ky cùng Bạch Sơ Cẩn cũng không có rời đi, mà ở trong hậu viện Kỳ Vương phủ, tranh chấp từ lâu.
Tính tình Thủ Ky vốn chất phác, đối với lời nói của Liễu Tịch Nhược đều nhất nhất nghe theo, mà Bạch Sơ Cẩn là sư muội của Liễu Tịch Nhược, hơn nữa lại là người không bao giờ nghe lời.
Cho nên hai người đều khó xử.
Thủ Ky nghĩ, nếu nàng không phải là sư muội của Liễu Tịch Nhược, thì hắn đã sớm đánh ngất xỉu rồi mang về.
Bạch Sơ Cẩn nghĩ, nếu không phải bị sư tỷ lấy đi hết độc dược, ta đã sớm độc ngất ngươi rồi đi ngăn cả sư tỷ.
Vì thế hai người trải qua không ít tranh chấp, vài lần động thủ, Bạch Sơ Cẩn võ công không cao, mà Thủ Ky lại không dám nặng tay, cho nên náo loạn một hồi lâu.
Bạch So Cẩn phát hiện thời gian cứ thế trôi qua, trong lòng hối hận không nghe lời sư tỷ mang theo vài người, sau đó ý nghĩ chợt lóe ra, nhìn khuôn mặt hiền như gỗ rồi cười cười.
“Sư tỷ, tỷ thế nào lại tới, muội cũng đang muốn trở về đây.”
Thủ Ky còn đang ngạc nhiên khi Bạch Sơ Cẩn cười, tiếp theo lại nghe thấy Bạch Sơ Cẩn nói, lập tức nóng vội, không nghĩ nhiều liền xoay người lại quỳ xuống nói: “Thuộc hạ hành sự bất lực, vẫn chưa Bạch tiều thư về được, mong Môn chủ...”
Chỉ nghe thấy một tiếng “Ba”, Thủ Ky chỉ cảm thấy sau gáy bị người vỗ một cái, hai chũ cuối cùng chưa kịp nói ra liền ngã xuống thẳng tắp.
Bạch Sơ Cẩn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn kiệt tác của mình, thùa dịp không ai để ý xoay người đi vào, khi Bạc Sơ Cẩn đang thăm dò đường đi, thì tự nhiên có một người từ trên tường nhảy ra cản trở, Bạch Sơ Cẩn giật mình, kình ngạc nhìn nam tử hồng y trước mặt, hoàn toàn quên bản thân phải tránh ra.