Ediotr: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Liễu Tịch Nhược sững sờ, một lát sau mới ha ha cười hai tiếng, “Vương gia thật biết nói đùa, toàn bộ Thương Kinh ai ai mà không biết, Kỳ Vương gia thân phận cao quý, tướng mạo tuấn mỹ, có vô số người thích, bây giờ lại đền đây nói loại chuyện buồn cười này, xin hỏi Vương gia, là người thì người sẽ tin sao?”
Mục Kỳ nghe Liễu Tịch Nhược cười đùa lời nói của mình, trong lòng một trận phiền muộn, không nghĩ đến lần đầu tiên mình tỏ tình lại bị chế nhạo, nụ cười trên mặt cũng không duy trì được, từ từ trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn nàng một lát mới lên tiếng, “Ngày mai phụ hoàng vì hoàng huynh và bổn vương bố trí tiệc chúc mừng, cần tất cả vương công đại thần mang theo cả thê nhi đến, nàng chuẩn bị một chút, ngày mai ta đến đón nàng.” Nói xong liền hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Liễu Tịch Nhược liếc mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi. Đây mới là nguyên nhân hắn tới đi. Nghĩ tới đây trong lòng Liễu Tịch Nhược cũng dâng một trận phiền muộn.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Hoa Khê đã bắt đầu thúc giục Liễu Tịch Nhược rời giường như thường ngày.
“Tiểu thư, rời giường đi.”
“Tiểu thư, không nên để cho Vương gia chờ ở bên ngoài.”
...
Hoa Khê nhìn Liễu Tịch Nhược vẫn như cũ nằm bất động trên giường, Hoa KHê suy nghĩ một chút, ôm tâm tình muốn thử, gọi một câu, “Vương gia, sao người lại tới đây.”
Người trên giường kinh hãi, đầu tiên là mở mắt ra nhìn.
Còn Mục Kỳ đứng ngoài cửa nghe được lời của Hoa Khê, cho là Hoa Khê đã phát hiện ra hắn, vừa muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe được từ bên trong Hoa Khê kinh hô một tiếng, “Tiểu thư, người tỉnh thật rồi, chiêu này đúng là thật hữu dụng.”
Mục Kỳ chảy mồ hôi, thì ra là dùng danh tiếng của mình để gạt Liễu Tịch Nhược rời giường! Nhưng mà, biết Liễu Tịch Nhược vì tên của mình mà tỉnh dậy, hắn liền không nhịn được cười rạng rỡ xóa tan mây mù mấy ngày trước đây.
Mục Kỳ nín thở, sau đó nghe thấy giọng nói lười biếng của Liễu Tịch Nhược truyền tới, “Hoa Khê, sau khi hôm nay kết thúc, ngươi đổi cho Thủ Ky đến đây đi.”
Thủ Ky? Mục Kỳ nghi ngờ lặp lại cái tên này, loáng thoáng cảm thấy có chút quen tai.
“Vương gia, bên ngoài rất lạnh, ta đề nghị người sau này muốn chọn chỗ nghe lén thì nên chọn một nơi ấm áp.” Mục Kỳ vẫn đang còn sững sờ, giọng nói lười biếng truyền ra từ trong phòng.
Hoa Khê kinh ngạc, bên ngoài có người? Mục Kỳ ở bên ngoài?
Mục Kỳ cười khẽ, mở cửa ung dung đi vào, trên mặt như cũ không có một chút vẻ quẫn bách khi bị phát hiện.
Lúc này Liễu Nhược Tịch đã sớm chuẩn bị xong, nhưng bởi vì không muốn quá gần Mục Kỳ, nên vẫn luôn ở gian trong, cách một lớp rèm cửa màu tím nhạt với Mục Kỳ ở gian ngoài, nàng ngồi trước bàn trang điểm, trong lòng thấy hơi kinh ngạc từ trong tiềm thức của mình lại có một cảm giác với Mục Kỳ giống như là sợ hãi mà cũng không phải là sợ hãi, chính nàng cũng không hiểu, tại sao vào một giây nghe thấy Mục Kỳ đến nàng không tự chủ được mà mở mắt, có lẽ là mấy lần nghĩ về điều này, Liễu Tịch Nhược càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc. Hồi tưởng lại đã đến quốc gia dị thế này được mười năm, có thể làm cho nàng từ tận đáy lòng cảm thấy kinh ngạc hoặc khâm phục, hắn, là người thứ hai, mà người thứ nhất chính là Ngọc Tích Tề.
Sau khi Mục Kỳ đi vào nhìn xung quanh một vòng gian phòng của Liễu Tịch Nhược, sau đó tìm một cái ghế từ từ ngồi xuống, mới nói: “Bổn vương có thể lý giải là Vương phi đang quan tâm Bổn vương sao?”
“Không phải.” Liễu Tịch Nhược đáp rất dứt khoát, Mục Kỳ nghe cũng dứt khoát.
Còn trên mặt Mục Kỳ lại rất bình tĩnh, phảng phất như không nghe được lời của Liễu Tịch Nhược lại nhìn xung quanh gian phòng một lần nữa, “Không ngờ đến gian phòng của Nhược Nhược lại như vậy thật làm Bổn vương kinh ngạc.”
Liễu Tịch Nhược hung hăng trợn mắt nhìn Mục Kỳ một cái, da mặt người đàn ông này thật đúng là dày.
Nhược nhược? Đây là nàng sao? Cái tên này từ trong miệng hắn nói ra đoàn chừng có thể làm cho những nữ nhân bên ngoài gian phòng này cao hứng đến nổi điên, nhưng nàng lại cảm thấy da đầu tê dại một trận.
Gian phòng của Liễu Tịch Nhược không giống như gian phòng của thiếu nữ mà hắn nghĩ, tràn đầy son phần, lăng la tơ lụa gì đó, mà chỉ đơn giản là bày mấy bình hoa được chế tạo tinh tế, trên tường treo mấy bức vẽ ý cảnh sâu sắc, mà bên cạnh là rèm mỏng màu tím nhạt, khiến cho vốn chủ yếu là đơn giản lại thêm mấy phần ưu nhã.
Trong phòng của nàng có một mùi thơm nhàn nhạt, tựa như mùi hương hoa mai trên người nàng thấm vào ruột gan.
Từ trên bàn Mục Kỳ cầm lên một cái chén mới phát hiện chiếc bàn nàu lại là gỗ đàn hương mạ vàng thượng hạng Lưu Ly bàn, ngay cả cái chén trong tay cũng là hiếm thấy lấy nguyên liệu là thạch điền ngọc làm Hán Khẩu Lưu Ly chén.
Mục Kỳ sợ hãi than, lúc này mới phát hiện trong phòng Liễu Tịch Nhược đều là vật quý giá, tùy tiện một món cũng có giá trị liên thành, hơn nữa vị trị sắp xếp của chúng cũng đặc biệt kỳ lạ, có thể nói bố cục của cả gian phòng rất kỳ lạ, nhưng rõ ràng lại làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái thản nhiên.
Xem ra, Tiểu Vương phi của hắn còn có một tiểu kim khố, không, phải nói là một đại kim khố. Trước không nói những món đồ này không phải đều có trong khố phòng của hắn, hơn nữa coi như khố phòng hắn có đầy đủ tiền, nhưng cũng không nhất định mua được những món đồ này.
Rốt cuộc nàng là ai? Lại một lần nữa Mục Kỳ bắt đầu hoài nghi, thông qua đoạn thời gian tiếp xúc từ trước đến nay, hắn chắc chắn xác định, Liễu Tịch Nhược còn có một thân phận khác.
“Chẳng lẽ Vương gia có hứng thú với phòng của ta, nếu như Vương gia muốn, ta có thể dâng lên tất cả, thậm chí là nhiều hơn, chỉ cần Vương gia chịu bỏ ta.”
“Cái gì?” Mục Kỳ kinh hãi, lập tức đứng lên, “Nàng muốn ta bỏ nàng?”
“Thế nào? Vương gia không muốn?” Liễu Tịch Nhược lười biếng nói, bởi vì giấc ngủ không đủ, hoàn toàn không khơi dậy lên bất kỳ hăng hái nào, nhìn như tùy ý nói.
Hiện tại nàng nhất định phải rời khỏi Vương phủ, nàng cũng chỉ mới nghĩ đến điều này. Lúc trước gả cho Mục Kỳ là quyền ích chi kế, nàng biết Mục Thiên muốn hạn chế toàn bộ quyền lực của Liễu Chấn, nhất định phải lựa chọn loại phương thức cưới hỏi này, mặc dù mình là một tiểu thư thất lạc vừa được tìm về, nhưng nàng cũng có thể phát giác ra được ánh mắt của Mục Thiên và Liễu Chấn nhìn nàng bất đồng, nàng biết rõ mình ở quốc gia dị thế này không tránh khỏi những thế tục của chế độ phong kiến này, cho nên mới cố ý thả ra tin đồn nói mình vừa lười lại xấu xí, tiếp theo lại chọn cho mình một vị Hoàng tử hoa tâm, nàng cho là nếu như Mục Kỳ cả ngày lưu luyến ở nơi trăng hoa, vậy thì nhất định hắn sẽ không để ý đến một nữ nhân vừa lười lại xấu xí, chỉ cần nàng có thể làm cho hắn ghét nàng hơn nữa,vậy thì rất nhanh nàng sẽ bị lạnh nhạt, thậm chí là bị hưu.
Nàng dự đoán là như vậy, nàng muốn như vậy vừa có thể tránh khỏi bị tứ hôn, còn có thể cho mình một phần tự do. Nếu không tìm được một người toàn tâm toàn ý đối với mình, vậy thì tìm một người sẽ không quan tâm đến mình, chỉ có như vậy, mới không có người làm ngươi bị thương, lại càng không có ngươi quấy rấy mình.
Mặc dù nói sau khi thành thân, nàng đã phát hiện Mục Kỳ không giống như tin đồn ở bên ngoài, nhưng nàng cũng chỉ cho là ở bên ngoài nói phóng đại lên mà thôi, còn tình hình thật sự thì hoàn toàn không thay đổi.
Nhưng bây giờ nàng mới hiểu rõ ràng lòng dạ của nam nhân này không có đơn giản như nàng tưởng tượng, mà còn phức tạp hơn tưởng tượng của nàng.
Ngày yến hội đó hắn vô tình bắn ra ngân châm, vào ngày thành thân thái độ cảu hắn đối với Lâm Hinh Tuyết cứng rắn mà kiên quyết, vào ngày động phòng hắn che dầu võ công kinh người, cùng với tốc độ của hắn làm người ta kinh ngạc, còn có mấy ngày trước đây, hắn chỉ dùng mấy ngày là đã có thể phá được trận pháp của nàng, còn có hắn như có như không mỉm cười, thái độ lập lờ nước đôi, cũng làm nàng cảm thấy kinh ngạc.
Nàng thậm chí không biết lúc nào thì hắn sẽ lại đứng ở trước mặt mình, cảm giác như thế trước đây nàng chưa từng gặp phải, cho nên nhất định nàng phải tránh né hắn.
"Ở bên người Bổn vương làm cho nàng phải khổ sở sao?" Mục Kỳ rống giận, khuôn mặt yêu nghiệt trong nháy mắt trở nên dữ tợn đáng sợ.
Liếu Tịch Nhược lấy làm kinh hãi, chợt nhớ đến ngày động phòng hoa chúc đó lúc nàng nhắc đến Thường phi mẫu phi của hắn, thì trong nháy mắt hắn cũng thay đổi thành loại dáng vẻ dữ tợn đáng sợ này.
Đây là xảy ra chuyện gì chứ?
Liễu Tịch Nhược hoàn hồn, nhàn nhạt nói lại một câu: "Không đồng ý, vậy coi như thôi." Nói xong còn phối hợp khoát tay áo một cáu.
Mục Kỳ nghe được giọng nói của nàng, mới từ từ bình tĩnh lại, "Ta ở bên ngoài chờ nàng." Giọng nói nhìn như bình tĩnh, lại mang theo một phần lạnh như băng, làm cho Liễu Tịch Nhược lại kinh hãi lần nữa.
Nhìn hắn nhanh chóng tiêu sái đi ra khỏi cửa phòng, sau đó lại phi một cái bay ra khỏi biệt uyển của nàng, Liễu Tịch Nhược càng thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc Tứ hoàng tử này là một người như thế nào?
Ánh nắng tươi sáng, gió lạnh xì xào. Dưới tình huống ở nơi này xuất hiện đồng thời hai loại khí trời, Hoa Khê cũng chỉ cảm thấy cả thấy cả người lạnh lẽo, tay chân cũng thay đổi lạnh như băng, nhưng được ánh nắng ấm áp chiếu đến lại có một cảm giác đang từ từ được sưởi ấm, đặc biệt thoải mái, ấm áp.
Nàng quay đầu nghiêm túc nhìn khuôn mặt Liễu Tịch Nhược một chút, hơi chút kinh ngạc. Không thể không nói, rất ít khi nàng nhìn thấy trên mặt Liễu Tịch Nhược xuất hiện vẻ mặt này mà từ khi Mục Kỳ rời khỏi Liễu Tịch Nhược vẫn duy trì vẻ mặt này, điều này làm Hoa Khê quá kinh ngạc, chẳng lẽ cái này có liên quan đến Mục Kỳ?
Hoa Khê đang tự mình suy đoán, lại phát hiện Mục Kỳ đã đứng ở cửa mắt cười mông lung nhìn Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược nhìn nụ cười trên mặt Mục Kỳ, mới giật mình phát hiện mình lại thất thần lâu như vậy, mà Mục Kỳ lại thay bằng một nụ cười dối trá, phảng phất như một màn nổi giận vừa rồi không có gì xảy ra.
"Nhược Nhược, sao lại chậm như vậy, Bổn vương chờ ở đây rất là nóng lòng đó." Mục Kỳ nhìn nàng, lúc này mới phát hiện hôm nay Liễu Tịch Nhược lại mặc một chiếc váy hoa văn tím nhạt, bên ngoài là một chiếc áo ngoài nhỏ ngắn tay thuê hoa đào màu lam nhạt, phía ngoài cùng khoác một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm có cổ áo bằng lông, mà trên mặt của nàng đeo một cái khăn che mặt màu trắng, trên đầu búi thành kiểu tóc vân phượng kế, cài ngọc trâm khảm trân châu, trâm cài hoàng kim, đeo bông tai bảo thạch màu lam, ở cổ còn có chiếc dây chuyền phỉ thúy.
Trang phục như vậy làm cho khí chất của Liễu Tịch Nhược vốn đạm nhạt lại tăng thêm một phần khí chất cao quý, cộng thêm trên người nàng sở hữu khí thế mạnh mẽ, ép tới làm cho người khác không ngẩng đầu lên được.
Cho dù nàng mang theo một cái khăn che mặt, cho dù tin đồn nói nàng rất xấu, nhưng mà không ngăn cản được ánh mắt của mọi người phóng tới.
Mục Kỳ nhìn Liễu Tịch Nhược như vậy, một lát sau, bỗng nhiên quay đầu nói với quản gia Lưu Toàn: "Thừa dịp biệt uyển của Vương phi mở cửa, còn không nhanh chóng dời toàn bộ mấy rương đồ châu báu trang sức đeo tay mà phụ hoàng ban thưởng đến biệt uyển của Vương phi."
Lưu Toàn lấy làm kinh hãi, " Toàn bộ?"
"Ừ, toàn bộ."
Liễu Tịch Nhược cười khẽ, Hoa Khê lập tức giao cho Lưu Toàn một cái chìa khóa, cho không đồ mà lại không nói chút đạo lý nào?
"Đây là chìa khóa khố phòng của Bổn cung, ngươi cần phải giữ cho chặt đó."
Lần này, Lưu Toàn càng thêm giật mình, mặc dù lời nói của Mục Kỳ làm hắn rất giật mình, nhưng dù sao cũng biết Mục Kỳ không thể nào coi trọng những món đồ này. Nhưng lời Vương phi nói ra này cũng đủ làm hắn kinh ngạc.
Nhận được ban thưởng của Vương gia, một là không có tạ ơn, hai là không có vẻ mặt mừng rỡ, mà lại trực tiếp đưa ra một cái chìa khóa. Người Vương phi không khỏi quá lớn lối rồi.
Lưu Toàn xoa xoa mồ hôi trên trán, nghĩ thầm, sau này Vương phủ có hai người như vậy, chỉ sợ sẽ có chuyện.
Thấy dáng vẻ Lưu Toàn chảy mồ hôi, Liễu Tịch Nhược cười khẽ, thong thả nói một câu: "Lưu quản gia, hình như ngươi lại mập đó nha."
Lưu Toàn ngay ngốc, thời điểm ngẩng đầu lên Liễu Tịch Nhược đã lên xe ngựa.
Liễu Tịch Nhược và Hoa Khê mới vừa ngồi xuống trên xe ngựa, Mục Kỳ lại đột nhiên đi lên. Hoa Khe nhìn Liễu Tịch Nhược một cái, mặt dường như đỏ lên từ từ xuống xe ngựa.
Trong không gian thu hẹp, bởi vì có Mục Kỳ, lập tức làm cho Liễu Tịch Nhược có cảm giác chân thật hơn nhiều. Kể từ sau khi lên xe thỉnh thoảng Mục Kỳ lại nhìn nàng mấy lần, mà lúc Liễu Tịch Nhược nàng nhìn lại thì hắn lại giả bộ như lơ đãng quay đầu đi. Liễu Tịch Nhược bật cười, lập tức cảm thấy Mục Kỳ như biến thành một đứa bé. Rất hiển nhiên, hắn vẫn còn để ý chuyện hưu thư vào buổi sáng.
Nếu như vậy, Liễu Tịch Nhược định không để ý đến hắn nữa, tự mình vén rèm xe nhìn ra bên ngoài một lát, nhìn thấy bên ngoài càng ngyaf càng an tĩnh, thậm chí ngay cả người cũng không có, vậy nên cảm thấy không có thú vị thả rèm xuống từ từ nhắm mắt lại.
Thế nhưng, Liễu Tịch Nhược vừa mới nhắm mắt lại, sau đó Mục Kỳ chợt kéo nàng một cái áp cả người nàng nằm ở dưới sàn xe ngựa.
Liễu Tịch Nhược kinh hãi, vội vàng vận lực tránh thoát, một chưởng muốn đánh vào bụng của hắn, nhưng mà, lúc này, sườn xe chợt đung đưa một hồi, ngay lập tức mười mấy mũi tên bắn tới đây.
Liễu Tịch Nhược kinh hãi lần nữa, mắt thấy cánh tay muốn đánh vào bụng Mục Kỳ trong nháy mắt đổi phương hướng, mấy mũi tên vừa bắn đến tất cả liền dừng lại, sau đó lập tức hóa thành bụi phấn.
"Nhược Nhược luôn không đau lòng ta gì cả, thử nghĩ một cái xem, nếu như một chưởng vừa rồi đánh vào người của ta, như vậy bây giờ ta có hình dạng gì chứ." Mục Kỳ đè trên người Liễu Tịch Nhược, ngửi thấy mùi thơm hoa mai trên người nàng, say mê một hồi, mà vừa rồi Liễu Tịch Nhược bị Mục Kỳ đè lên người, nên cái khăn che mặt nhẹ nhàng nhếch lên, vừa đúng lộ ra xương quai xanh ở cổ trắng nõn như ẩn như hiện làm động lòng người.
Liễu Tịch Nhược nghiêng đầu, không nói gì, khoảng cách như vậy làm cho Liễu Tịch Nhược hốt hoảng một lát, bọn họ gần nhau đến nỗi có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của nhau.
Thật ra thì, trong lòng Mục Kỳ biết rõ, nếu như mới vừa rồi Liễu Tịch Nhược thật sự muốn giết hắn, như vậy thì nàng phải đánh đến ngực Mục Kỳ chứ không phải là bụng của hắn.
"Ngươi đúng lên đi." Một lát sau, Liễu Tịch Nhược nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói.
Mục Kỳ nghe thấy giọng nói của Liễu Tịch Nhược, mặc dù là rất nghiêm túc nhưng giọng nói lại mang theo vài phần thẹn thùng, hắn hơi kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược, cho dù lúc này nàng đeo khăn che mặt cũng rõ ràng thấy được sắc đỏ trên mặt Liễu Tịch Nhược.
Nhìn Liễu Tịch Nhược như vậy, Mục Kỳ cười.
Hắn có chút không muốn đứng dậy, sau đó đưa ra một cái tay trước Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Mục Kỳ thành thật, khóe miệng khẽ nhếch, lắc đầu một cái vươn một cái tay ra.
Hai tay từ từ nắm lấy, Mục Kỳ dùng sức, Liễu Tịch Nhược chậm rãi đứng dậy. Nhưng sau khi Liễu Tịch Nhược đứng dậy Mục Kỳ cũng không có buông tay nàng ra.
Liễu Tịch Nhược không biết làm sao, nghĩ thầm lần này lại mắc bẫy của hắn.
Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng lớn, hiển nhiên là nhân số của đối phương rất nhiều. Lúc này bọn họ đang ở trên đường lón, người xung quanh vừa nhìn thấy giết người, lập tức chạy vào trong nhà còn nhanh hơn thỏ.
Liễu Tịch Nhược vén một góc rèm lên, muốn nhìn tình hình bên ngoài một chút, không nghĩ đến nàng vừa vén rèm lên, Mục Kỳ chợt kéo nàng lại sau đó bảo hộ nàng ở phía sau.
"Bên ngoài nguy hiểm, nàng ngây ngô ở phía sau không nên hành động." Giọng nói có chút nghiêm túc truyền đến, từng chữ từng chữ gõ vào trong lòng Liễu Tịch Nhược, nàng chỉ cảm thấy có một chỗ trong lòng chợt rung động, một dòng nước ấm được truyền từ chỗ nắm tay với Mục Kỳ lan dần ra.
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy lòng bàn tay của hắn thật ấm áp.
Lần đầu tiên, có người để nàng ở phía sau, dùng một tư thái bảo vệ đối đãi nàng.
Cho dù là hiện đại hay là đang ở quốc gia dị thế này, nàng đều lấy một phong thái thẳng người cao nhất để sống, không có ai nhớ nàng chỉ là một cô gái nhu nhược, không có ai biết dưới đáy lòng nàng có bao nhiêu yếu ớt, càng không có người giống như Mục Kỳ bảo vệ nàng ở phía sau như vậy.
Nàng nhìn lưng Mục Kỳ rộng lớn, trong lòng buồn bã một hồi.
"Không cần ra hỗ trợ sao?" Liễu Tịch Nhược dừng một chút, trong giọng nói nhàn nhạt không nghe ra có gì khác lạ.
Mục Kỳ chợt run lên, hắn quên mất, cô gái phía sau hắn hoàn toàn không cần hắn bảo vệ, nàng có đầy đủ năng lực để tự bảo vệ mình. Mà ở trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại quên mất, chỉ là vô ý thức bảo hộ nàng sau lưng hắn.
"Không cần." Một lát sau, Mục Kỳ mới lên tiếng, nhưng trong giọng nói lại có mấy phần cứng ngắc.
Sau đó là trầm mặc, trầm mặc đến đáng sợ.
Liễu Tịch Nhược đau đầu hết lần này đến lần khác, chợt có chút không hiểu người nam nhân này.
"Làm sao nàng biết Lưu Toàn mập?" Người trước mặt dừng một chút lại đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
"Hả?" Liễu Tịch Nhược bị một câu hỏi này của hắn lần không ra manh mối, vô ý thức kêu lên một tiếng.
"Ta nói làm sao nàng biết Lưu Toàn mập, nàng đã gặp hắn?" Mục Kỳ quay đầu lại, một đôi con ngươi tràn đầy tức giận, đôi môi mỏng hấp dẫn hơi cong lên, động tác như thế khiến cho khuôn mặt hắn vốn như yêu nghiệt đặc biệt thấy giống như một tiểu hài tử.
Liễu Tịch Nhược nhìn Mục Kỳ như vậy, không nhịn được cười khẽ một tiếng, tiếng cười như tiếng chuông vang dễ nghe truyền ra từ dưới khăn che mặt.
Đây là hắn đang ghen phải không? Khóe mắt Liễu Tịch Nhược cong cong, đôi mắt hẹp dài bởi vì vui vẻ mà trở nên càng thêm đẹp đẽ, giống như mặt trăng lên cao, từ từ lên cao, cuối cùng chiếm cứ toàn bộ con mắt Mục Kỳ.
"Dĩ nhiên là ta gặp hắn," Khóe miệng Liễu Tịch Nhược khẽ cong, giảo hoạt trong ánh mắt vụt sáng lên.
Đôi mắt Mục Kỳ trợn to, khuôn mặt hờn dỗi nhìn nàng. Tại sao nàng có thể, hắn vì nhìn thấy nàng, chịu khổ suốt bảy ngày mới có thể nhìn thấy. Tại sao có thể cho Lưu Toàn dễ dàng gặp nàng.
"Trước kia không phải là ngươi cho hắn nói cho ta biết chuyện Lâm Hinh Tuyết để xử lý sao? Cho nên hắn đến tìm ta, nên ta đã gặp qua hắn." Liễu TỊch Nhược vô tội nháy mắt mấy cái, tiếp tục nói.
Khóe miệng Mục Kỳ co rút, giật mình chợt hiểu một chuyện.
Mình thế mà lại ăn phải bình dấm của quản gia, mà Vương phi của mình chẳng những không vạch trần, ngược lại nhân cơ hội này đùa bỡn hắn một lần.
Nhưng mà, hắn rõ ràng nghe được vừa rồi Liễu Tịch Nhược mới nhắc đến Lâm Hinh Tuyết, nếu đã nói ra, như vậy há lại có thể bỏ qua cơ hội này sao?
"Lâm Hinh Tuyết là xảy ra chuyện gì? Tại sao phải cho nàng ta ở lại Vương phủ." Vẻ mặt Mục Kỳ cứng lại, tiếp tục nói.
"Chẳng lẽ không ở lại Vương phủ sao? Ở trong kinh thành này ai mà không biết chuyện tình của Vương gia, nếu là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ há lại không hề muốn để ý sao?" Liễu Tịch Nhược cười khẽ, dưới khăn che mặt cũng không nhìn ra cảm xúc thật của nàng.
"Mặc dù nói ngày thành hôn ở trước mặt mọi người Vương gia cự tuyệt nàng, nhưng mà nô tỳ cũng hiểu, dù sao cũng là ở trước mặt mọi người, có một số việc khiêm tốn cũng tốt..."
Mục Kỳ nghe thấy lời của Liễu Tịch Nhược, một câu một câu nhìn như mạn bất kinh tâm (không hề để ý), nhưng cẩn thận nghe lại mang theo vài phần không tốt. Người khác nhìn hắn thế nào, hắn thờ ơ, nhưng nếu là nàng, thì không được.
Mục Kỳ nắm lấy tay Liễu Tịch Nhược dùng sức đẩy nàng lui về phía sau, cả người Liễu Tịch Nhược liền bị vây ở trong góc.
Liễu Tịch Nhược không nghĩ đến hành động này của Mục Kỳ, vô ý thức hít sâu một hơi.
"Ta không cho phép nàng nghĩ về ta như vậy. Không cho phép." Mục Kỳ vây nàng ở trong góc, không nguyên do hô to mấy tiếng, làm cho Liễu Tịch Nhược thấy kinh hãi.
Nàng kinh ngạc nhìn ánh mắt Mục Kỳ tức giận, trong đôi mắt hồng hồng ẩn chứa vài phần lạnh lùng, còn chứa vài phần bi thống còn có mấy phần khổ sợ vì bị hiểu lầm.
Liễu Tịch Nhược sững sờ, lại nghe thấy Mục Kỳ nói: "Ta cho nàng biết, Mục Kỳ ta từ khi ra đời đến nay hoàn toàn chưa từng chạm qua một nữ nhân nào."
"Ầm" một tiếng, trong não Liễu Tịch Nhược đột nhiên có một sợi dây bị ------ đứt.
Hắn hoàn toàn chưa từng chạm qua nữ nhân nào?
Liễu Tịch Nhược chậm rãi quan sát Mục Kỳ một lần, sau đó đột nhiên nói ra một câu kinh người, "Ý của ngươi là nói ngươi còn là xử nam?"
Mục Kỳ kinh ngạc há to miệng, dường như khuôn mặt yêu nghiệt chợt đỏ bừng.
Lúc này, một người áo đen thừa dịp mọi người không để ý, len lén chui vào bên trong xe ngựa, nhìn thấy Mục Kỳ và Liễu Tịch Nhược ở trong xe ngựa thì lập tức giơ đao lên chém xuống.
Còn thần sắc Mục Kỳ lại không thay đổi, từ trên xe ngựa rút ra một mũi tên, tùy tiện ném một cái, liền nghe thấy "Phụt" một tiếng, tên hắc y nhân kia phun ra một ngụm máu tươi, hơi ngửa ra phía sau, ngã ở bên ngoài xe ngựa.
"Quả nhiên là Nhược Nhược của ta khác hẳn với người khác." Sau một hồi lâu, Mục Kỳ mới nhẹ nhàng nói một câu.
Ừ, đúng là khác hẳn với người khác, có thể vô cùng dễ dàng không chút biến sắc nói ra hai từ xử nam.
"Nhưng mà, Vương gia cảm thấy lời của mình nói có thể tin sao?" Liễu Tịch Nhược cười khẽ nói.
"Hửm?" Ánh mắt Mục Kỳ híp lại, "Xem ra Nhược Nhược không tin ta, nếu không ta chứng minh cho Nhược Nhược biết." Vừa nói thân thể vừa nhích lại gần đến bên người Liễu Tịch Nhược.
Lông mày Liễu Tịch Nhược hơi nhíu lại, "Vương gia, bây giờ trước hết cần phải giải quyết hết những bọn thích khách này, nếu không đoán chừng đến ngày mai chúng ta cũng không đến được hoàng cung."
Mục Kỳ từ từ buông Liễu Tịch Nhược ra, xoay người, chẳng biết có được không, sau đó, hắn nhẹ nhàng vỗ tay một cái, nói một câu "Nửa nẽn hương" (là khoảng 15 phút).
Liễu Tịch Nhược sững sờ, sau đó nghe thấy có hai giọng nói chia ra ở hai bên trái phải xe ngựa truyền đến. "Vâng."
Thị vệ vẫn liên tục đánh nhau ở bên ngoài đột nhiên cảm giác được có hai trận gió thổi tới đây, sau đó tất cả hắc y nhân bên cạnh đều ngã xuống đất, bọn họ kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, cố gắng dụi dụi hai con mắt mới phát hiện không biết lúc nào thì có hai người áo đen gia nhập vào trong đội ngũ, tốc độ của bọn họ rất nhanh, chỉ thấy một trận gió lốc màu đen, gió thởi tới đau, hắc y nhân chết đến chỗ đó. Không đến thời gian nửa nén hương, hắc y nhân vây khốn bọn họ đánh nhau hơn một canh giờ toàn bộ ngã xuống trong vũng máu.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn luồng cuồng phong cuối cùng dừng lại trước xe ngựa, sau đó ôm quyền nói: "Môn... Thuộc hạ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."
Mọi người kinh hãi, trong hai người kia lại có một người là nữ!
"Được, đi đi." Người trong xe ngựa vung tay lên, mắt thấy hai người kia lại lần nữa hóa thành hai luồng gió lốc đi khỏi.
Liễu Tịch Nhược kinh ngạc nhìn Mục Kỳ, "Ngươi là ai?"
"Nàng là ai?"
Liễu Tịch Nhược hỏi hắn, giọng nói lạnh lẽo.
Mục Kỳ hỏi nàng, giọng nói cũng lạnh lẽo như vậy.
Ánh mắt của hai người giao nhau, ánh mắt lạnh lẽo va chạm vào nhau, vào giờ phút này, bọn họ không còn là Vương gia Vương phi, suy nghĩ của bọn họ cũng chỉ có một, đó chính là ngươi là người nào?
Nhiệt độ tỏng xe ngựa đột nhiên hạ thấp xuống, thân phận của hai người đều làm đối phương hoài nghi.
Qua hồi lâu, Liễu Tịch Nhược mới quay đầu đi, nhàn nhạt nói một câu, "Không lưu người sống sao?"
Mục Kỳ thu hồi tầm mắt. Hắn biết thắng bại của bọn họ chỉ sợ về sau mới biết được.
Có đôi lúc, một ánh mắt là hiểu được hành động, mà không phải là cả quá trình.
"Không cần thiết." Khóe miệng hắn nhếch lên, bởi vì hắn biết là ai.
"Nhưng mà," Hắn nhìn một người áo đen từ trong đống thi thể sợ hãi ra ngoài, "Lưu lại một người cũng không sai." Sau đó liền cười đi xuống xe ngựa, đi đến trước mặt hắc y nhân sống sót duy nhất.
Người áo đen kia nhìn thấy các huynh đệ của mình đều chết hết, vốn là bị dọa sợ đến muốn chết, mà giờ khắc này Mục Kỳ lại mỉm cười đi lại chỗ hắn, hắn bị dọa sợ đến cả người run lẩy bẩy.
Hắn nhớ rõ, chủ tử muốn bọn họ giết chính là người này. Lúc hắn nhìn đến bức họa kia liền cảm thán trên thế gian này tại sao lại có nam tử có dáng dấp đẹp mắt đến như vậy, hco nên, vào một khắc Mục Kỳ xuống xe hắn liền nhận ra hắn (Mục Kỳ).
Làm sao bây giờ? Hắn ta nhất định sẽ đến giết chết hắn, hoặc là nghiêm hình tra khảo, khiến cho hắn nói ra người sai sử sau màn là ai? Mà hắn cũng khẳng định khó thoát khỏi số mạng bị giết.
Hắc y nhân bị dọa sợ liên tiếp lui về phía sau, bị vấp vào thi thể trên mặt đất chợt té lăn trên đất, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau. Giờ phút này mặc dù Mục Kỳ cười, nhưng trong mắt hắc y nhân lại giống như một ma quỷ đang cười, từ từ đi tới lấy đi tính mạng của hắn.
"Xin tha mạng! Muốn gì ta sẽ nói, muốn gì ta sẽ nói, chỉ cần ngươi không giết ta, cái gì ta cũng nói cho ngươi biết, ta còn chưa cưới lão bà, van cầu ngươi, ít nhất hãy để ta nếm một chút tư vị cuộc sống mơ mơ màng màng." Mục Kỳ mới vừa dừng chân ở trước mặt hắc y nhân, người áo đen kia liền quỳ xuống bùm bùm nói một hồi.
Mục Kỳ chảy mồ hôi, lúc này còn muốn sống mơ mơ màng màng?
"Ta cho ngươi biết là đại..."
"Thôi thôi thôi, đùng nói đừng nói." Hắc y nhân định nói tiếp, một câu nói của Mục Kỳ cắt ngang lời của hắn.
Hắc y nhân kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt bi thống nhìn Mục Kỳ.
"Đừng có giết ta mà, ta còn chưa cưới lão bà." Vừa nói vừa ô ô khóc.
Mục Kỳ bất đắc dĩ cau mày, người như vậy lại có thể làm sát thủ sao?
Hắn chịu đựng ngăn lại bên lỗ tai ồn ào, ngón tay nhẹ nhàng động một cá, giọng nói của hắc ý nhân như kỳ tích liền biến mất.
Liễu Tịch Nhược hơi kinh ngạc nhìn Mục Kỳ, công pháp cách không điểm huyệt, cư nhiên Mục Kỳ cũng biết cái này?
Hắc y nhân giương miệng, khóc không tiếng động.
Mục Kỳ nhẹ nhàng vỗ tay một cái, "Hừ, rốt cuộc cũng an tĩnh." Sau đó cúi người nói với hắc y nhân: "Giờ ngươi nghe này, ta đây sẽ không giết ngươi, ngươi cũng đừng nói với ta cái gì."
Hắc y nhân ngốc lăng, sau đó cao hứng nháy mắt.
"Nhưng mà..." Ánh mắt hắc y nhân trợn tròn lần nữa,há mồm lại muốn khóc.
"Ngươi phải đi về nói với chủ tử của ngươi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, nói đúng là đã giết ta, hiểu chưa?"
Hắc y nhân chợt nháy mắt, "Ngươi cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu như ngươi không nói như vậy, Bổn vương dám cam đoan trong vòng mười hai canh giờ trước tiên ngươi sẽ bị thiến, sau bị giết. Bảo đảm ngươi sẽ không còn cơ hội nếm thử tư vị cuộc sống mơ mơ màng màng nữa."
Ánh mắt hắc y nhân trợn thật lớn, một lát sau mới nặng nề trừng mắt nhìn.
Mục Kỳ cười khẽ, ngón tay lại nhẹ nhàng động một cái, lập tức hắc y nhân nằm trên mặt đất mở to miệng thở hổn hển, qua một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn Mục kỳ một cái, chạy đi như bay.
Mục Kỳ nhìn bóng dáng hắc y nhân chạy ở xa, ở dưới ánh mặt trời từ từ kéo dài ra, hơi ngẩn ra.
Liễu Tịch Nhược vẫn ở trong xe ngựa nhìn vẻ mặt tịch mịch trên mặt Mục Kỳ, trong lòng thoáng qua sự tiếc nuối, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Đợi sau khi hắc y nhân đi xa, một giọng nói sắc bén xuyên qua tầng tầng đám người, xuyên qua tất cả màng nhĩ của mọi người truyền đến trong tai Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược cau mày, nhìn Hoa Khê mới vừa từ một chiếc xe ngựa khác cuống cuồng nhào đến trước mặt mình.
"Hoa Khê, bình thường ta dạy ngươi thế nào? Ngươi vẫn cứ như vậy kêu ra, ra cửa cũng không cần nói quen biết ra."
"Tiểu thư." Hoa Khê bị giáo huấn cúi đầu, một bộ dáng gương mặt vô tội.
"Người ta không phải là lo lắng cho người sao?"
"..."
Sau khi chấm dứt tiểu nhạc đệm trên đường, cuối cùng xe ngựa dừng lại trước cửa Trịnh Đức. Quy định của Hoàng cung, tất cả các xe ngựa khi đến ngoài cửa Trịnh Đức nhất định phải dừng lại, sau đó toàn bộ phải đi bộ.
Liễu Tịch Nhược nhìn con đường này thật dài, ánh mắt cũng muốn ngất xỉu.
Con đường dài như vậy đối với nàng là cớ nào thống khổ a!
Cho đến khi Liễu Tịch Nhược và Mục Kỳ đến chỗ chuyên tổ chức yến hội là điện Trung Hòa, cả người Liễu Tịch Nhược đã thành một người không xương, mềm nhũn dựa vào trên người Hoa Khê.
Lúc bọn họ đi đến yến hội đã bắt đầu. Trên yến hội đều là màu đỏ xanh uống rượu ca múa mừng cảnh thái bình, vũ cơ mặt đủ loại y phục từng bước từng bước ra sức uốn éo thân thể, khát vọng được một vương công quý tộc nhìn trúng để được bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Mục Thiên ngồi ở trên long ỷ thật cao, còn Thành phi mỉm cười ngồi ở một bên.
"Sao Kỳ nhi còn chưa đến vậy? Đã đi thúc giục chưa?" Mục Thiên thấy vị trí Mục Kỳ vẫn trống không, tính khí không nhịn được hỏi.
Nghe thấy lời của Mục Thiên, một thái giám rất nhanh chóng đi ra, cúi đầu chắp tay nói với Mục Thiên: "Khởi bẩm Hoàng thượng, đã đi thúc giục, người báo lại nói là đang ở trên đường."
Sắc mặt Mục Thiên khẽ biến cứng lại, "Lần trước ta hỏi ngươi ngươi cũng nói như thế."
Thái giám kia thấy sắc mặt Mục Thiên có chút nổi giận, vội vàng quỳ xuống vừa dập đầu vừa nói: "Hoàng thượng, ngươi báo lại nói chính là như vậy, nô tài cũng không có cách nào khác."
Mục Thiên ngẩng đầu không nói, Thành phi thấy thế, vội vàng nhìn Mục Thịnh dưới đài một cái, Mục Thịnh thuận thế gật đầu yên tâm một cái với Thành phi.
Thành phi thầm hừ một tiếng, âm hiểm cười, sau đó thay bằng một sắc mặt dịu ngoan nhu nhược, nói với Mục Thiên: "HOàng thượng, cần gì phải nóng lòng như thế, có lẽ bọn họ có chuyện gì trì hoãn không chừng, hơn nữa phu thê người ta mới gặp mặt không bao lâu, còn không cho ngươi ta thân thiết một tí."
Nghe lời của Thành phi, Mục Thiên mới hơi bình tĩnh hơn chút, hắn cầm lấy tay Thành phi, nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay đánh nhẹ một cái, cưng chiều nói: "Vẫn là ái phi suy nghĩ chu đáo, ái phi vừa rồi nói như vậy, thật đúng là do trẫm quá nóng lòng."
Thành phi rúc vào trong ngực Mục Thiên làm một bộ thẹn thùng, dáng vẻ tình cảm thâm hậu.
Mà Mục Thịnh ngồi ở dưới lại nắm cái chén thật chặt, tận lực không nhìn đến hai ngươi ngồi trên cao, hắn nhịn xuống kích động muốn xông lên, một phen nắm lấy eo nhỏ của Liễu Tịch Họa.
"Vương... Vương gia." Liễu Tịch Họa cau mày, Mục Thịnh nắm hông nàng rất chặt, đau làm cho nàng không cách nào hô hấp.
Mục Thịnh như vậy làm Liễu Tịch Họa giật mình, gả đến Vương phủ đã nửa năm, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mục Thịnh. Đêm tân hôn, Mục Thịnh hoàn toàn không có đến tân phòng, ngay sau đó Mục Thịnh lại xuất chinh luôn, mới trở về bảy ngày trước, nhưng Mục Thịnh lại cự tuyệt không đề cập đến nàng, mà nàng cũng không đi tìm Mục Thịnh. Ngay cả hôm nay ở yến hội trên mặt Liễu Tịch Họa đeo một cái khăn che mặt màu trắng, Mục Thịnh cũng chỉ hỏi đơn giản là chuyện gì xảy ra?
Liễu Tịch Họa liền nói là trên mặt nổi lên mấy cái mụn, tương đối dọa người, cho nên mới che lại, mà Mục Thịnh cũng chỉ khe khẽ gật đầu cũng không nói thêm gì nữa.
Thật ra thì, cuộc sống như thế Liễu Tịch Họa rất muốn, nếu so sánh với những chuyện tranh thủ tình cảm kia, nàng tình nguyện Mục Thịnh vĩnh viễn quên mất nàng, như vậy thì chí ít nàng cũng là Vương phi, như vậy sẽ không phát hiện ra dung mạo nàng bị hủy.
Nhưng bây giờ Mục Thịnh lại làm cho Liễu Tịch Họa giật mình, Mục Thịnh ở trong ấn tượng của nàng là một người lãnh khốc tàn bạo, chắc chắn tâm tình khống chế được rất tốt, nhưng mà bây giờ tâm tình lại mất khống chế rõ ràng như vậy, hơn nữa, hắn còn ôm nàng. Mặc dù rất đau, nhưng Liễu Tịch Họa vẫn chịu đựng như cũ, không có lên tiếng.
Qua một lát mới nói: "Vương... Vương gia... Có nhiều người đang nhìn đó?" Nhưng Mục Thịnh làm như không nghe thấy, vẫn nắm chặt eo nàng, một cái tay khác nắm ly rượu thật chặt.
Thành phi nhìn thấy Mục Thịnh chợt ôm Liễu Tịch Họa, thân thể chợt run lên, một lát sau mới bất đắc dĩ thở dài một cái.
"Choang-----" một tiếng, ly rượu Mục Thịnh cầm trong tay vỡ tan, mảnh vụn sắc nhọn trong nháy mắt đâm vào ngón tay Mục Thịnh, lập tức máu tươi liền chảy ra.
Liễu Tịch Họa nghe thấy âm thanh, liền xoay đầu lại, thấy cảnh ngón tay Mục Thịnh đang chảy máu, vội vàng hô ta một tiếng: "Ôi, Vương gia, tay của người đang chảy máu."
Một câu nói làm kinh động mọi người, trong nháy mắt hiện trường yên tĩnh lại, mọi người thỉnh thoảng đề cao cảnh giác nhìn bốn phía, chỉ sợ xung quanh có thích khách.
Nhưng khi bọn hắn thấy tay Mục Thịnh chảy máu, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Thành phi vẫn ở trong ngực Mục Thiên lại đột nhiên đẩy Mục Thịnh ra vội vàng đứng dậy, bước nhanh đi đến trước mặt Mục Thịn, hô to, "Thịnh nhi, Thịnh nhi."
Sau đó nàng đẩy Liễu Tịch Họa ra, cầm tay Mục Thịnh lên đau lòng nhìn, nước mắt thi nhau chảy ra.
"Ngươi sao phải khổ như thế chứ." Thành phi vừa khóc vừa nhỏ giọng nói, thương tâm và ân cần trong mắt rất rõ ràng.
Mục Thịnh cũng thâm tình nhìn Thành phi, "Ngươi biết mà, ngươi biết mà."
Liễu Tịch Họa ngơ ngác nhìn một cảnh này, bởi vì nàng ở gần, cho nên có thể nghe thấy lời nói của bọn họ. Nhưng khi Liễu Tịch Họa nghe được hai người trước mặt nói gì lại lấy làm kinh hãi.
Nhìn ánh mắt bọn họ đắm đuối đưa tình, nghe bọn họ dễ dàng liên tục nói ra tâm tình, cảm giác hai người không phải là mẫu tử gì cả mà là----- một đôi tình nhân.
Còn Mục Thiên cũng kinh ngạc nhìn Thành phi và Mục Thịnh, nàng không khỏi quá quan tâm đến nhi tử của mình đi. Cũng chỉ là trên tay có chút máu, đến mức khẩn trương như vậy sao?
Ở trong mắt mọi người, Thành phi và Mục Thịnh chẳng qua chỉ là có quan hệ mẫu tử tốt, mà Thành phi thương nhi tử nên sốt ruột, liền tùy tiện nói mấy câu.
Lúc này, Thành phi mới chợt hồi phục lại tinh thần. Nàng đây là đang làm cái gì vậy? Đây là đại điện đó, tại sao nàng có thể ở trên đại điện lại luống cuống như thế.
Lúc ấy nàng chỉ nghe Liễu Tịch Họa kêu một tiếng "Vương gia chảy máu", liền nóng lòng chạy đến đây, hoàn toàn quên mất lúc ấy mình đang ở trong ngực Mục Thiên.
Nghĩ tới đây, Thành phi lập tức thay bằng một bộ dáng từ mẫu, nhẹ nhàng vỗ tay Mục Thịnh cao giọng nói: "Cũng đã lớn như vậy ngươi sao lại không cẩn thận thế, làm cho ta sợ bóng sợ gió một hồi."
Nói xong liền giận trách lại nói Mục Thịnh mấy câu mới từ từ đứng dậy đi tới bên cạnh Mục Thiên.
Sau một hồi ca múa, Thành phi lại ở bên tai Mục Thiên nhỏ giọng nói mấy câu, Mục Thiên nghe xong mừng rỡ, vội vàng nói: "Còn có chuyện tốt như vậy? Thật đúng là Thịnh nhi có thể làm, còn không nhanh chóng trình lên."
Sau đó lại coa giọng nói với Mục Thịnh: "Thịnh nhi, lần chinh chiến này, ngươi không thể không có công, nghe nói ngươi còn đặc biệt chỉnh sửa ra một quyển binh thư gọi là "Phương án tác chiến", trong sách này ghi lại binh pháp làm người ta phải ngạc nhiên, còn không nhanh chóng trình lên, để cho trẫm xem qua."
Nghe được lời của Mục Thiên, Mục Thịnh kinh hãi, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thành phi một cái, mới từ từ đứng dậy chắp tay nói: "Vâng phụ hoàng, đây chẳng qua chỉ là nhi thần trong lúc vô tình nhặt được một quyển binh thư, cũng không phải là do nhi thần soạn ra."
Mục Thiên cũng chỉ cười cười, "Khá lắm Thịnh nhi, mẫu phi ngươi đã nói là tự tay ngươi soạn ra, lúc này tại sao lại thành là nhặt được đây."
Mục Thịnh bất đắc dĩ, chỉ đành phải cười cười nói: "Thật ra thì nhi thần... Chính là tùy tiện viết ra thôi."
Nói xong cũng sai người dâng lên một quyển sách nhỏ cũ màu vàng. Mục Thiên xem quyển binh pháp này, dụng binh nhập thần, hơn nữa trận pháp rất kỳ lạ, là thứ trước đây hắn chưa từng gặp qua, luôn miệng hô to: "Tốt, tốt, Thịnh nhi, muốn ban thưởng cái gì, mau nói cho phụ hoàng nghe."
Vẻ mặt Mục Thịnh hơi ngừng lại, như có điều suy nghĩ nhìn Thành phi một cái, sau đó nói: "Phụ hoàng, nhi thần muốn..." "Tốt, tốt, đương nhiên là được." Một giọng nói hài hước chợt vang lên, cắt ngang lời của Mục Thịnh, tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tứ hoàng tử đến chậm, mà không hiểu thật tốt trong miệng hắn là có ý gì.
Liễu Tịch Nhược sững sờ, một lát sau mới ha ha cười hai tiếng, “Vương gia thật biết nói đùa, toàn bộ Thương Kinh ai ai mà không biết, Kỳ Vương gia thân phận cao quý, tướng mạo tuấn mỹ, có vô số người thích, bây giờ lại đền đây nói loại chuyện buồn cười này, xin hỏi Vương gia, là người thì người sẽ tin sao?”
Mục Kỳ nghe Liễu Tịch Nhược cười đùa lời nói của mình, trong lòng một trận phiền muộn, không nghĩ đến lần đầu tiên mình tỏ tình lại bị chế nhạo, nụ cười trên mặt cũng không duy trì được, từ từ trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn nàng một lát mới lên tiếng, “Ngày mai phụ hoàng vì hoàng huynh và bổn vương bố trí tiệc chúc mừng, cần tất cả vương công đại thần mang theo cả thê nhi đến, nàng chuẩn bị một chút, ngày mai ta đến đón nàng.” Nói xong liền hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Liễu Tịch Nhược liếc mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi. Đây mới là nguyên nhân hắn tới đi. Nghĩ tới đây trong lòng Liễu Tịch Nhược cũng dâng một trận phiền muộn.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Hoa Khê đã bắt đầu thúc giục Liễu Tịch Nhược rời giường như thường ngày.
“Tiểu thư, rời giường đi.”
“Tiểu thư, không nên để cho Vương gia chờ ở bên ngoài.”
...
Hoa Khê nhìn Liễu Tịch Nhược vẫn như cũ nằm bất động trên giường, Hoa KHê suy nghĩ một chút, ôm tâm tình muốn thử, gọi một câu, “Vương gia, sao người lại tới đây.”
Người trên giường kinh hãi, đầu tiên là mở mắt ra nhìn.
Còn Mục Kỳ đứng ngoài cửa nghe được lời của Hoa Khê, cho là Hoa Khê đã phát hiện ra hắn, vừa muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe được từ bên trong Hoa Khê kinh hô một tiếng, “Tiểu thư, người tỉnh thật rồi, chiêu này đúng là thật hữu dụng.”
Mục Kỳ chảy mồ hôi, thì ra là dùng danh tiếng của mình để gạt Liễu Tịch Nhược rời giường! Nhưng mà, biết Liễu Tịch Nhược vì tên của mình mà tỉnh dậy, hắn liền không nhịn được cười rạng rỡ xóa tan mây mù mấy ngày trước đây.
Mục Kỳ nín thở, sau đó nghe thấy giọng nói lười biếng của Liễu Tịch Nhược truyền tới, “Hoa Khê, sau khi hôm nay kết thúc, ngươi đổi cho Thủ Ky đến đây đi.”
Thủ Ky? Mục Kỳ nghi ngờ lặp lại cái tên này, loáng thoáng cảm thấy có chút quen tai.
“Vương gia, bên ngoài rất lạnh, ta đề nghị người sau này muốn chọn chỗ nghe lén thì nên chọn một nơi ấm áp.” Mục Kỳ vẫn đang còn sững sờ, giọng nói lười biếng truyền ra từ trong phòng.
Hoa Khê kinh ngạc, bên ngoài có người? Mục Kỳ ở bên ngoài?
Mục Kỳ cười khẽ, mở cửa ung dung đi vào, trên mặt như cũ không có một chút vẻ quẫn bách khi bị phát hiện.
Lúc này Liễu Nhược Tịch đã sớm chuẩn bị xong, nhưng bởi vì không muốn quá gần Mục Kỳ, nên vẫn luôn ở gian trong, cách một lớp rèm cửa màu tím nhạt với Mục Kỳ ở gian ngoài, nàng ngồi trước bàn trang điểm, trong lòng thấy hơi kinh ngạc từ trong tiềm thức của mình lại có một cảm giác với Mục Kỳ giống như là sợ hãi mà cũng không phải là sợ hãi, chính nàng cũng không hiểu, tại sao vào một giây nghe thấy Mục Kỳ đến nàng không tự chủ được mà mở mắt, có lẽ là mấy lần nghĩ về điều này, Liễu Tịch Nhược càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc. Hồi tưởng lại đã đến quốc gia dị thế này được mười năm, có thể làm cho nàng từ tận đáy lòng cảm thấy kinh ngạc hoặc khâm phục, hắn, là người thứ hai, mà người thứ nhất chính là Ngọc Tích Tề.
Sau khi Mục Kỳ đi vào nhìn xung quanh một vòng gian phòng của Liễu Tịch Nhược, sau đó tìm một cái ghế từ từ ngồi xuống, mới nói: “Bổn vương có thể lý giải là Vương phi đang quan tâm Bổn vương sao?”
“Không phải.” Liễu Tịch Nhược đáp rất dứt khoát, Mục Kỳ nghe cũng dứt khoát.
Còn trên mặt Mục Kỳ lại rất bình tĩnh, phảng phất như không nghe được lời của Liễu Tịch Nhược lại nhìn xung quanh gian phòng một lần nữa, “Không ngờ đến gian phòng của Nhược Nhược lại như vậy thật làm Bổn vương kinh ngạc.”
Liễu Tịch Nhược hung hăng trợn mắt nhìn Mục Kỳ một cái, da mặt người đàn ông này thật đúng là dày.
Nhược nhược? Đây là nàng sao? Cái tên này từ trong miệng hắn nói ra đoàn chừng có thể làm cho những nữ nhân bên ngoài gian phòng này cao hứng đến nổi điên, nhưng nàng lại cảm thấy da đầu tê dại một trận.
Gian phòng của Liễu Tịch Nhược không giống như gian phòng của thiếu nữ mà hắn nghĩ, tràn đầy son phần, lăng la tơ lụa gì đó, mà chỉ đơn giản là bày mấy bình hoa được chế tạo tinh tế, trên tường treo mấy bức vẽ ý cảnh sâu sắc, mà bên cạnh là rèm mỏng màu tím nhạt, khiến cho vốn chủ yếu là đơn giản lại thêm mấy phần ưu nhã.
Trong phòng của nàng có một mùi thơm nhàn nhạt, tựa như mùi hương hoa mai trên người nàng thấm vào ruột gan.
Từ trên bàn Mục Kỳ cầm lên một cái chén mới phát hiện chiếc bàn nàu lại là gỗ đàn hương mạ vàng thượng hạng Lưu Ly bàn, ngay cả cái chén trong tay cũng là hiếm thấy lấy nguyên liệu là thạch điền ngọc làm Hán Khẩu Lưu Ly chén.
Mục Kỳ sợ hãi than, lúc này mới phát hiện trong phòng Liễu Tịch Nhược đều là vật quý giá, tùy tiện một món cũng có giá trị liên thành, hơn nữa vị trị sắp xếp của chúng cũng đặc biệt kỳ lạ, có thể nói bố cục của cả gian phòng rất kỳ lạ, nhưng rõ ràng lại làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái thản nhiên.
Xem ra, Tiểu Vương phi của hắn còn có một tiểu kim khố, không, phải nói là một đại kim khố. Trước không nói những món đồ này không phải đều có trong khố phòng của hắn, hơn nữa coi như khố phòng hắn có đầy đủ tiền, nhưng cũng không nhất định mua được những món đồ này.
Rốt cuộc nàng là ai? Lại một lần nữa Mục Kỳ bắt đầu hoài nghi, thông qua đoạn thời gian tiếp xúc từ trước đến nay, hắn chắc chắn xác định, Liễu Tịch Nhược còn có một thân phận khác.
“Chẳng lẽ Vương gia có hứng thú với phòng của ta, nếu như Vương gia muốn, ta có thể dâng lên tất cả, thậm chí là nhiều hơn, chỉ cần Vương gia chịu bỏ ta.”
“Cái gì?” Mục Kỳ kinh hãi, lập tức đứng lên, “Nàng muốn ta bỏ nàng?”
“Thế nào? Vương gia không muốn?” Liễu Tịch Nhược lười biếng nói, bởi vì giấc ngủ không đủ, hoàn toàn không khơi dậy lên bất kỳ hăng hái nào, nhìn như tùy ý nói.
Hiện tại nàng nhất định phải rời khỏi Vương phủ, nàng cũng chỉ mới nghĩ đến điều này. Lúc trước gả cho Mục Kỳ là quyền ích chi kế, nàng biết Mục Thiên muốn hạn chế toàn bộ quyền lực của Liễu Chấn, nhất định phải lựa chọn loại phương thức cưới hỏi này, mặc dù mình là một tiểu thư thất lạc vừa được tìm về, nhưng nàng cũng có thể phát giác ra được ánh mắt của Mục Thiên và Liễu Chấn nhìn nàng bất đồng, nàng biết rõ mình ở quốc gia dị thế này không tránh khỏi những thế tục của chế độ phong kiến này, cho nên mới cố ý thả ra tin đồn nói mình vừa lười lại xấu xí, tiếp theo lại chọn cho mình một vị Hoàng tử hoa tâm, nàng cho là nếu như Mục Kỳ cả ngày lưu luyến ở nơi trăng hoa, vậy thì nhất định hắn sẽ không để ý đến một nữ nhân vừa lười lại xấu xí, chỉ cần nàng có thể làm cho hắn ghét nàng hơn nữa,vậy thì rất nhanh nàng sẽ bị lạnh nhạt, thậm chí là bị hưu.
Nàng dự đoán là như vậy, nàng muốn như vậy vừa có thể tránh khỏi bị tứ hôn, còn có thể cho mình một phần tự do. Nếu không tìm được một người toàn tâm toàn ý đối với mình, vậy thì tìm một người sẽ không quan tâm đến mình, chỉ có như vậy, mới không có người làm ngươi bị thương, lại càng không có ngươi quấy rấy mình.
Mặc dù nói sau khi thành thân, nàng đã phát hiện Mục Kỳ không giống như tin đồn ở bên ngoài, nhưng nàng cũng chỉ cho là ở bên ngoài nói phóng đại lên mà thôi, còn tình hình thật sự thì hoàn toàn không thay đổi.
Nhưng bây giờ nàng mới hiểu rõ ràng lòng dạ của nam nhân này không có đơn giản như nàng tưởng tượng, mà còn phức tạp hơn tưởng tượng của nàng.
Ngày yến hội đó hắn vô tình bắn ra ngân châm, vào ngày thành thân thái độ cảu hắn đối với Lâm Hinh Tuyết cứng rắn mà kiên quyết, vào ngày động phòng hắn che dầu võ công kinh người, cùng với tốc độ của hắn làm người ta kinh ngạc, còn có mấy ngày trước đây, hắn chỉ dùng mấy ngày là đã có thể phá được trận pháp của nàng, còn có hắn như có như không mỉm cười, thái độ lập lờ nước đôi, cũng làm nàng cảm thấy kinh ngạc.
Nàng thậm chí không biết lúc nào thì hắn sẽ lại đứng ở trước mặt mình, cảm giác như thế trước đây nàng chưa từng gặp phải, cho nên nhất định nàng phải tránh né hắn.
"Ở bên người Bổn vương làm cho nàng phải khổ sở sao?" Mục Kỳ rống giận, khuôn mặt yêu nghiệt trong nháy mắt trở nên dữ tợn đáng sợ.
Liếu Tịch Nhược lấy làm kinh hãi, chợt nhớ đến ngày động phòng hoa chúc đó lúc nàng nhắc đến Thường phi mẫu phi của hắn, thì trong nháy mắt hắn cũng thay đổi thành loại dáng vẻ dữ tợn đáng sợ này.
Đây là xảy ra chuyện gì chứ?
Liễu Tịch Nhược hoàn hồn, nhàn nhạt nói lại một câu: "Không đồng ý, vậy coi như thôi." Nói xong còn phối hợp khoát tay áo một cáu.
Mục Kỳ nghe được giọng nói của nàng, mới từ từ bình tĩnh lại, "Ta ở bên ngoài chờ nàng." Giọng nói nhìn như bình tĩnh, lại mang theo một phần lạnh như băng, làm cho Liễu Tịch Nhược lại kinh hãi lần nữa.
Nhìn hắn nhanh chóng tiêu sái đi ra khỏi cửa phòng, sau đó lại phi một cái bay ra khỏi biệt uyển của nàng, Liễu Tịch Nhược càng thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc Tứ hoàng tử này là một người như thế nào?
Ánh nắng tươi sáng, gió lạnh xì xào. Dưới tình huống ở nơi này xuất hiện đồng thời hai loại khí trời, Hoa Khê cũng chỉ cảm thấy cả thấy cả người lạnh lẽo, tay chân cũng thay đổi lạnh như băng, nhưng được ánh nắng ấm áp chiếu đến lại có một cảm giác đang từ từ được sưởi ấm, đặc biệt thoải mái, ấm áp.
Nàng quay đầu nghiêm túc nhìn khuôn mặt Liễu Tịch Nhược một chút, hơi chút kinh ngạc. Không thể không nói, rất ít khi nàng nhìn thấy trên mặt Liễu Tịch Nhược xuất hiện vẻ mặt này mà từ khi Mục Kỳ rời khỏi Liễu Tịch Nhược vẫn duy trì vẻ mặt này, điều này làm Hoa Khê quá kinh ngạc, chẳng lẽ cái này có liên quan đến Mục Kỳ?
Hoa Khê đang tự mình suy đoán, lại phát hiện Mục Kỳ đã đứng ở cửa mắt cười mông lung nhìn Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược nhìn nụ cười trên mặt Mục Kỳ, mới giật mình phát hiện mình lại thất thần lâu như vậy, mà Mục Kỳ lại thay bằng một nụ cười dối trá, phảng phất như một màn nổi giận vừa rồi không có gì xảy ra.
"Nhược Nhược, sao lại chậm như vậy, Bổn vương chờ ở đây rất là nóng lòng đó." Mục Kỳ nhìn nàng, lúc này mới phát hiện hôm nay Liễu Tịch Nhược lại mặc một chiếc váy hoa văn tím nhạt, bên ngoài là một chiếc áo ngoài nhỏ ngắn tay thuê hoa đào màu lam nhạt, phía ngoài cùng khoác một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm có cổ áo bằng lông, mà trên mặt của nàng đeo một cái khăn che mặt màu trắng, trên đầu búi thành kiểu tóc vân phượng kế, cài ngọc trâm khảm trân châu, trâm cài hoàng kim, đeo bông tai bảo thạch màu lam, ở cổ còn có chiếc dây chuyền phỉ thúy.
Trang phục như vậy làm cho khí chất của Liễu Tịch Nhược vốn đạm nhạt lại tăng thêm một phần khí chất cao quý, cộng thêm trên người nàng sở hữu khí thế mạnh mẽ, ép tới làm cho người khác không ngẩng đầu lên được.
Cho dù nàng mang theo một cái khăn che mặt, cho dù tin đồn nói nàng rất xấu, nhưng mà không ngăn cản được ánh mắt của mọi người phóng tới.
Mục Kỳ nhìn Liễu Tịch Nhược như vậy, một lát sau, bỗng nhiên quay đầu nói với quản gia Lưu Toàn: "Thừa dịp biệt uyển của Vương phi mở cửa, còn không nhanh chóng dời toàn bộ mấy rương đồ châu báu trang sức đeo tay mà phụ hoàng ban thưởng đến biệt uyển của Vương phi."
Lưu Toàn lấy làm kinh hãi, " Toàn bộ?"
"Ừ, toàn bộ."
Liễu Tịch Nhược cười khẽ, Hoa Khê lập tức giao cho Lưu Toàn một cái chìa khóa, cho không đồ mà lại không nói chút đạo lý nào?
"Đây là chìa khóa khố phòng của Bổn cung, ngươi cần phải giữ cho chặt đó."
Lần này, Lưu Toàn càng thêm giật mình, mặc dù lời nói của Mục Kỳ làm hắn rất giật mình, nhưng dù sao cũng biết Mục Kỳ không thể nào coi trọng những món đồ này. Nhưng lời Vương phi nói ra này cũng đủ làm hắn kinh ngạc.
Nhận được ban thưởng của Vương gia, một là không có tạ ơn, hai là không có vẻ mặt mừng rỡ, mà lại trực tiếp đưa ra một cái chìa khóa. Người Vương phi không khỏi quá lớn lối rồi.
Lưu Toàn xoa xoa mồ hôi trên trán, nghĩ thầm, sau này Vương phủ có hai người như vậy, chỉ sợ sẽ có chuyện.
Thấy dáng vẻ Lưu Toàn chảy mồ hôi, Liễu Tịch Nhược cười khẽ, thong thả nói một câu: "Lưu quản gia, hình như ngươi lại mập đó nha."
Lưu Toàn ngay ngốc, thời điểm ngẩng đầu lên Liễu Tịch Nhược đã lên xe ngựa.
Liễu Tịch Nhược và Hoa Khê mới vừa ngồi xuống trên xe ngựa, Mục Kỳ lại đột nhiên đi lên. Hoa Khe nhìn Liễu Tịch Nhược một cái, mặt dường như đỏ lên từ từ xuống xe ngựa.
Trong không gian thu hẹp, bởi vì có Mục Kỳ, lập tức làm cho Liễu Tịch Nhược có cảm giác chân thật hơn nhiều. Kể từ sau khi lên xe thỉnh thoảng Mục Kỳ lại nhìn nàng mấy lần, mà lúc Liễu Tịch Nhược nàng nhìn lại thì hắn lại giả bộ như lơ đãng quay đầu đi. Liễu Tịch Nhược bật cười, lập tức cảm thấy Mục Kỳ như biến thành một đứa bé. Rất hiển nhiên, hắn vẫn còn để ý chuyện hưu thư vào buổi sáng.
Nếu như vậy, Liễu Tịch Nhược định không để ý đến hắn nữa, tự mình vén rèm xe nhìn ra bên ngoài một lát, nhìn thấy bên ngoài càng ngyaf càng an tĩnh, thậm chí ngay cả người cũng không có, vậy nên cảm thấy không có thú vị thả rèm xuống từ từ nhắm mắt lại.
Thế nhưng, Liễu Tịch Nhược vừa mới nhắm mắt lại, sau đó Mục Kỳ chợt kéo nàng một cái áp cả người nàng nằm ở dưới sàn xe ngựa.
Liễu Tịch Nhược kinh hãi, vội vàng vận lực tránh thoát, một chưởng muốn đánh vào bụng của hắn, nhưng mà, lúc này, sườn xe chợt đung đưa một hồi, ngay lập tức mười mấy mũi tên bắn tới đây.
Liễu Tịch Nhược kinh hãi lần nữa, mắt thấy cánh tay muốn đánh vào bụng Mục Kỳ trong nháy mắt đổi phương hướng, mấy mũi tên vừa bắn đến tất cả liền dừng lại, sau đó lập tức hóa thành bụi phấn.
"Nhược Nhược luôn không đau lòng ta gì cả, thử nghĩ một cái xem, nếu như một chưởng vừa rồi đánh vào người của ta, như vậy bây giờ ta có hình dạng gì chứ." Mục Kỳ đè trên người Liễu Tịch Nhược, ngửi thấy mùi thơm hoa mai trên người nàng, say mê một hồi, mà vừa rồi Liễu Tịch Nhược bị Mục Kỳ đè lên người, nên cái khăn che mặt nhẹ nhàng nhếch lên, vừa đúng lộ ra xương quai xanh ở cổ trắng nõn như ẩn như hiện làm động lòng người.
Liễu Tịch Nhược nghiêng đầu, không nói gì, khoảng cách như vậy làm cho Liễu Tịch Nhược hốt hoảng một lát, bọn họ gần nhau đến nỗi có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của nhau.
Thật ra thì, trong lòng Mục Kỳ biết rõ, nếu như mới vừa rồi Liễu Tịch Nhược thật sự muốn giết hắn, như vậy thì nàng phải đánh đến ngực Mục Kỳ chứ không phải là bụng của hắn.
"Ngươi đúng lên đi." Một lát sau, Liễu Tịch Nhược nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói.
Mục Kỳ nghe thấy giọng nói của Liễu Tịch Nhược, mặc dù là rất nghiêm túc nhưng giọng nói lại mang theo vài phần thẹn thùng, hắn hơi kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược, cho dù lúc này nàng đeo khăn che mặt cũng rõ ràng thấy được sắc đỏ trên mặt Liễu Tịch Nhược.
Nhìn Liễu Tịch Nhược như vậy, Mục Kỳ cười.
Hắn có chút không muốn đứng dậy, sau đó đưa ra một cái tay trước Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Mục Kỳ thành thật, khóe miệng khẽ nhếch, lắc đầu một cái vươn một cái tay ra.
Hai tay từ từ nắm lấy, Mục Kỳ dùng sức, Liễu Tịch Nhược chậm rãi đứng dậy. Nhưng sau khi Liễu Tịch Nhược đứng dậy Mục Kỳ cũng không có buông tay nàng ra.
Liễu Tịch Nhược không biết làm sao, nghĩ thầm lần này lại mắc bẫy của hắn.
Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng lớn, hiển nhiên là nhân số của đối phương rất nhiều. Lúc này bọn họ đang ở trên đường lón, người xung quanh vừa nhìn thấy giết người, lập tức chạy vào trong nhà còn nhanh hơn thỏ.
Liễu Tịch Nhược vén một góc rèm lên, muốn nhìn tình hình bên ngoài một chút, không nghĩ đến nàng vừa vén rèm lên, Mục Kỳ chợt kéo nàng lại sau đó bảo hộ nàng ở phía sau.
"Bên ngoài nguy hiểm, nàng ngây ngô ở phía sau không nên hành động." Giọng nói có chút nghiêm túc truyền đến, từng chữ từng chữ gõ vào trong lòng Liễu Tịch Nhược, nàng chỉ cảm thấy có một chỗ trong lòng chợt rung động, một dòng nước ấm được truyền từ chỗ nắm tay với Mục Kỳ lan dần ra.
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy lòng bàn tay của hắn thật ấm áp.
Lần đầu tiên, có người để nàng ở phía sau, dùng một tư thái bảo vệ đối đãi nàng.
Cho dù là hiện đại hay là đang ở quốc gia dị thế này, nàng đều lấy một phong thái thẳng người cao nhất để sống, không có ai nhớ nàng chỉ là một cô gái nhu nhược, không có ai biết dưới đáy lòng nàng có bao nhiêu yếu ớt, càng không có người giống như Mục Kỳ bảo vệ nàng ở phía sau như vậy.
Nàng nhìn lưng Mục Kỳ rộng lớn, trong lòng buồn bã một hồi.
"Không cần ra hỗ trợ sao?" Liễu Tịch Nhược dừng một chút, trong giọng nói nhàn nhạt không nghe ra có gì khác lạ.
Mục Kỳ chợt run lên, hắn quên mất, cô gái phía sau hắn hoàn toàn không cần hắn bảo vệ, nàng có đầy đủ năng lực để tự bảo vệ mình. Mà ở trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại quên mất, chỉ là vô ý thức bảo hộ nàng sau lưng hắn.
"Không cần." Một lát sau, Mục Kỳ mới lên tiếng, nhưng trong giọng nói lại có mấy phần cứng ngắc.
Sau đó là trầm mặc, trầm mặc đến đáng sợ.
Liễu Tịch Nhược đau đầu hết lần này đến lần khác, chợt có chút không hiểu người nam nhân này.
"Làm sao nàng biết Lưu Toàn mập?" Người trước mặt dừng một chút lại đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
"Hả?" Liễu Tịch Nhược bị một câu hỏi này của hắn lần không ra manh mối, vô ý thức kêu lên một tiếng.
"Ta nói làm sao nàng biết Lưu Toàn mập, nàng đã gặp hắn?" Mục Kỳ quay đầu lại, một đôi con ngươi tràn đầy tức giận, đôi môi mỏng hấp dẫn hơi cong lên, động tác như thế khiến cho khuôn mặt hắn vốn như yêu nghiệt đặc biệt thấy giống như một tiểu hài tử.
Liễu Tịch Nhược nhìn Mục Kỳ như vậy, không nhịn được cười khẽ một tiếng, tiếng cười như tiếng chuông vang dễ nghe truyền ra từ dưới khăn che mặt.
Đây là hắn đang ghen phải không? Khóe mắt Liễu Tịch Nhược cong cong, đôi mắt hẹp dài bởi vì vui vẻ mà trở nên càng thêm đẹp đẽ, giống như mặt trăng lên cao, từ từ lên cao, cuối cùng chiếm cứ toàn bộ con mắt Mục Kỳ.
"Dĩ nhiên là ta gặp hắn," Khóe miệng Liễu Tịch Nhược khẽ cong, giảo hoạt trong ánh mắt vụt sáng lên.
Đôi mắt Mục Kỳ trợn to, khuôn mặt hờn dỗi nhìn nàng. Tại sao nàng có thể, hắn vì nhìn thấy nàng, chịu khổ suốt bảy ngày mới có thể nhìn thấy. Tại sao có thể cho Lưu Toàn dễ dàng gặp nàng.
"Trước kia không phải là ngươi cho hắn nói cho ta biết chuyện Lâm Hinh Tuyết để xử lý sao? Cho nên hắn đến tìm ta, nên ta đã gặp qua hắn." Liễu TỊch Nhược vô tội nháy mắt mấy cái, tiếp tục nói.
Khóe miệng Mục Kỳ co rút, giật mình chợt hiểu một chuyện.
Mình thế mà lại ăn phải bình dấm của quản gia, mà Vương phi của mình chẳng những không vạch trần, ngược lại nhân cơ hội này đùa bỡn hắn một lần.
Nhưng mà, hắn rõ ràng nghe được vừa rồi Liễu Tịch Nhược mới nhắc đến Lâm Hinh Tuyết, nếu đã nói ra, như vậy há lại có thể bỏ qua cơ hội này sao?
"Lâm Hinh Tuyết là xảy ra chuyện gì? Tại sao phải cho nàng ta ở lại Vương phủ." Vẻ mặt Mục Kỳ cứng lại, tiếp tục nói.
"Chẳng lẽ không ở lại Vương phủ sao? Ở trong kinh thành này ai mà không biết chuyện tình của Vương gia, nếu là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ há lại không hề muốn để ý sao?" Liễu Tịch Nhược cười khẽ, dưới khăn che mặt cũng không nhìn ra cảm xúc thật của nàng.
"Mặc dù nói ngày thành hôn ở trước mặt mọi người Vương gia cự tuyệt nàng, nhưng mà nô tỳ cũng hiểu, dù sao cũng là ở trước mặt mọi người, có một số việc khiêm tốn cũng tốt..."
Mục Kỳ nghe thấy lời của Liễu Tịch Nhược, một câu một câu nhìn như mạn bất kinh tâm (không hề để ý), nhưng cẩn thận nghe lại mang theo vài phần không tốt. Người khác nhìn hắn thế nào, hắn thờ ơ, nhưng nếu là nàng, thì không được.
Mục Kỳ nắm lấy tay Liễu Tịch Nhược dùng sức đẩy nàng lui về phía sau, cả người Liễu Tịch Nhược liền bị vây ở trong góc.
Liễu Tịch Nhược không nghĩ đến hành động này của Mục Kỳ, vô ý thức hít sâu một hơi.
"Ta không cho phép nàng nghĩ về ta như vậy. Không cho phép." Mục Kỳ vây nàng ở trong góc, không nguyên do hô to mấy tiếng, làm cho Liễu Tịch Nhược thấy kinh hãi.
Nàng kinh ngạc nhìn ánh mắt Mục Kỳ tức giận, trong đôi mắt hồng hồng ẩn chứa vài phần lạnh lùng, còn chứa vài phần bi thống còn có mấy phần khổ sợ vì bị hiểu lầm.
Liễu Tịch Nhược sững sờ, lại nghe thấy Mục Kỳ nói: "Ta cho nàng biết, Mục Kỳ ta từ khi ra đời đến nay hoàn toàn chưa từng chạm qua một nữ nhân nào."
"Ầm" một tiếng, trong não Liễu Tịch Nhược đột nhiên có một sợi dây bị ------ đứt.
Hắn hoàn toàn chưa từng chạm qua nữ nhân nào?
Liễu Tịch Nhược chậm rãi quan sát Mục Kỳ một lần, sau đó đột nhiên nói ra một câu kinh người, "Ý của ngươi là nói ngươi còn là xử nam?"
Mục Kỳ kinh ngạc há to miệng, dường như khuôn mặt yêu nghiệt chợt đỏ bừng.
Lúc này, một người áo đen thừa dịp mọi người không để ý, len lén chui vào bên trong xe ngựa, nhìn thấy Mục Kỳ và Liễu Tịch Nhược ở trong xe ngựa thì lập tức giơ đao lên chém xuống.
Còn thần sắc Mục Kỳ lại không thay đổi, từ trên xe ngựa rút ra một mũi tên, tùy tiện ném một cái, liền nghe thấy "Phụt" một tiếng, tên hắc y nhân kia phun ra một ngụm máu tươi, hơi ngửa ra phía sau, ngã ở bên ngoài xe ngựa.
"Quả nhiên là Nhược Nhược của ta khác hẳn với người khác." Sau một hồi lâu, Mục Kỳ mới nhẹ nhàng nói một câu.
Ừ, đúng là khác hẳn với người khác, có thể vô cùng dễ dàng không chút biến sắc nói ra hai từ xử nam.
"Nhưng mà, Vương gia cảm thấy lời của mình nói có thể tin sao?" Liễu Tịch Nhược cười khẽ nói.
"Hửm?" Ánh mắt Mục Kỳ híp lại, "Xem ra Nhược Nhược không tin ta, nếu không ta chứng minh cho Nhược Nhược biết." Vừa nói thân thể vừa nhích lại gần đến bên người Liễu Tịch Nhược.
Lông mày Liễu Tịch Nhược hơi nhíu lại, "Vương gia, bây giờ trước hết cần phải giải quyết hết những bọn thích khách này, nếu không đoán chừng đến ngày mai chúng ta cũng không đến được hoàng cung."
Mục Kỳ từ từ buông Liễu Tịch Nhược ra, xoay người, chẳng biết có được không, sau đó, hắn nhẹ nhàng vỗ tay một cái, nói một câu "Nửa nẽn hương" (là khoảng 15 phút).
Liễu Tịch Nhược sững sờ, sau đó nghe thấy có hai giọng nói chia ra ở hai bên trái phải xe ngựa truyền đến. "Vâng."
Thị vệ vẫn liên tục đánh nhau ở bên ngoài đột nhiên cảm giác được có hai trận gió thổi tới đây, sau đó tất cả hắc y nhân bên cạnh đều ngã xuống đất, bọn họ kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, cố gắng dụi dụi hai con mắt mới phát hiện không biết lúc nào thì có hai người áo đen gia nhập vào trong đội ngũ, tốc độ của bọn họ rất nhanh, chỉ thấy một trận gió lốc màu đen, gió thởi tới đau, hắc y nhân chết đến chỗ đó. Không đến thời gian nửa nén hương, hắc y nhân vây khốn bọn họ đánh nhau hơn một canh giờ toàn bộ ngã xuống trong vũng máu.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn luồng cuồng phong cuối cùng dừng lại trước xe ngựa, sau đó ôm quyền nói: "Môn... Thuộc hạ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."
Mọi người kinh hãi, trong hai người kia lại có một người là nữ!
"Được, đi đi." Người trong xe ngựa vung tay lên, mắt thấy hai người kia lại lần nữa hóa thành hai luồng gió lốc đi khỏi.
Liễu Tịch Nhược kinh ngạc nhìn Mục Kỳ, "Ngươi là ai?"
"Nàng là ai?"
Liễu Tịch Nhược hỏi hắn, giọng nói lạnh lẽo.
Mục Kỳ hỏi nàng, giọng nói cũng lạnh lẽo như vậy.
Ánh mắt của hai người giao nhau, ánh mắt lạnh lẽo va chạm vào nhau, vào giờ phút này, bọn họ không còn là Vương gia Vương phi, suy nghĩ của bọn họ cũng chỉ có một, đó chính là ngươi là người nào?
Nhiệt độ tỏng xe ngựa đột nhiên hạ thấp xuống, thân phận của hai người đều làm đối phương hoài nghi.
Qua hồi lâu, Liễu Tịch Nhược mới quay đầu đi, nhàn nhạt nói một câu, "Không lưu người sống sao?"
Mục Kỳ thu hồi tầm mắt. Hắn biết thắng bại của bọn họ chỉ sợ về sau mới biết được.
Có đôi lúc, một ánh mắt là hiểu được hành động, mà không phải là cả quá trình.
"Không cần thiết." Khóe miệng hắn nhếch lên, bởi vì hắn biết là ai.
"Nhưng mà," Hắn nhìn một người áo đen từ trong đống thi thể sợ hãi ra ngoài, "Lưu lại một người cũng không sai." Sau đó liền cười đi xuống xe ngựa, đi đến trước mặt hắc y nhân sống sót duy nhất.
Người áo đen kia nhìn thấy các huynh đệ của mình đều chết hết, vốn là bị dọa sợ đến muốn chết, mà giờ khắc này Mục Kỳ lại mỉm cười đi lại chỗ hắn, hắn bị dọa sợ đến cả người run lẩy bẩy.
Hắn nhớ rõ, chủ tử muốn bọn họ giết chính là người này. Lúc hắn nhìn đến bức họa kia liền cảm thán trên thế gian này tại sao lại có nam tử có dáng dấp đẹp mắt đến như vậy, hco nên, vào một khắc Mục Kỳ xuống xe hắn liền nhận ra hắn (Mục Kỳ).
Làm sao bây giờ? Hắn ta nhất định sẽ đến giết chết hắn, hoặc là nghiêm hình tra khảo, khiến cho hắn nói ra người sai sử sau màn là ai? Mà hắn cũng khẳng định khó thoát khỏi số mạng bị giết.
Hắc y nhân bị dọa sợ liên tiếp lui về phía sau, bị vấp vào thi thể trên mặt đất chợt té lăn trên đất, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau. Giờ phút này mặc dù Mục Kỳ cười, nhưng trong mắt hắc y nhân lại giống như một ma quỷ đang cười, từ từ đi tới lấy đi tính mạng của hắn.
"Xin tha mạng! Muốn gì ta sẽ nói, muốn gì ta sẽ nói, chỉ cần ngươi không giết ta, cái gì ta cũng nói cho ngươi biết, ta còn chưa cưới lão bà, van cầu ngươi, ít nhất hãy để ta nếm một chút tư vị cuộc sống mơ mơ màng màng." Mục Kỳ mới vừa dừng chân ở trước mặt hắc y nhân, người áo đen kia liền quỳ xuống bùm bùm nói một hồi.
Mục Kỳ chảy mồ hôi, lúc này còn muốn sống mơ mơ màng màng?
"Ta cho ngươi biết là đại..."
"Thôi thôi thôi, đùng nói đừng nói." Hắc y nhân định nói tiếp, một câu nói của Mục Kỳ cắt ngang lời của hắn.
Hắc y nhân kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt bi thống nhìn Mục Kỳ.
"Đừng có giết ta mà, ta còn chưa cưới lão bà." Vừa nói vừa ô ô khóc.
Mục Kỳ bất đắc dĩ cau mày, người như vậy lại có thể làm sát thủ sao?
Hắn chịu đựng ngăn lại bên lỗ tai ồn ào, ngón tay nhẹ nhàng động một cá, giọng nói của hắc ý nhân như kỳ tích liền biến mất.
Liễu Tịch Nhược hơi kinh ngạc nhìn Mục Kỳ, công pháp cách không điểm huyệt, cư nhiên Mục Kỳ cũng biết cái này?
Hắc y nhân giương miệng, khóc không tiếng động.
Mục Kỳ nhẹ nhàng vỗ tay một cái, "Hừ, rốt cuộc cũng an tĩnh." Sau đó cúi người nói với hắc y nhân: "Giờ ngươi nghe này, ta đây sẽ không giết ngươi, ngươi cũng đừng nói với ta cái gì."
Hắc y nhân ngốc lăng, sau đó cao hứng nháy mắt.
"Nhưng mà..." Ánh mắt hắc y nhân trợn tròn lần nữa,há mồm lại muốn khóc.
"Ngươi phải đi về nói với chủ tử của ngươi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, nói đúng là đã giết ta, hiểu chưa?"
Hắc y nhân chợt nháy mắt, "Ngươi cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu như ngươi không nói như vậy, Bổn vương dám cam đoan trong vòng mười hai canh giờ trước tiên ngươi sẽ bị thiến, sau bị giết. Bảo đảm ngươi sẽ không còn cơ hội nếm thử tư vị cuộc sống mơ mơ màng màng nữa."
Ánh mắt hắc y nhân trợn thật lớn, một lát sau mới nặng nề trừng mắt nhìn.
Mục Kỳ cười khẽ, ngón tay lại nhẹ nhàng động một cái, lập tức hắc y nhân nằm trên mặt đất mở to miệng thở hổn hển, qua một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn Mục kỳ một cái, chạy đi như bay.
Mục Kỳ nhìn bóng dáng hắc y nhân chạy ở xa, ở dưới ánh mặt trời từ từ kéo dài ra, hơi ngẩn ra.
Liễu Tịch Nhược vẫn ở trong xe ngựa nhìn vẻ mặt tịch mịch trên mặt Mục Kỳ, trong lòng thoáng qua sự tiếc nuối, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Đợi sau khi hắc y nhân đi xa, một giọng nói sắc bén xuyên qua tầng tầng đám người, xuyên qua tất cả màng nhĩ của mọi người truyền đến trong tai Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược cau mày, nhìn Hoa Khê mới vừa từ một chiếc xe ngựa khác cuống cuồng nhào đến trước mặt mình.
"Hoa Khê, bình thường ta dạy ngươi thế nào? Ngươi vẫn cứ như vậy kêu ra, ra cửa cũng không cần nói quen biết ra."
"Tiểu thư." Hoa Khê bị giáo huấn cúi đầu, một bộ dáng gương mặt vô tội.
"Người ta không phải là lo lắng cho người sao?"
"..."
Sau khi chấm dứt tiểu nhạc đệm trên đường, cuối cùng xe ngựa dừng lại trước cửa Trịnh Đức. Quy định của Hoàng cung, tất cả các xe ngựa khi đến ngoài cửa Trịnh Đức nhất định phải dừng lại, sau đó toàn bộ phải đi bộ.
Liễu Tịch Nhược nhìn con đường này thật dài, ánh mắt cũng muốn ngất xỉu.
Con đường dài như vậy đối với nàng là cớ nào thống khổ a!
Cho đến khi Liễu Tịch Nhược và Mục Kỳ đến chỗ chuyên tổ chức yến hội là điện Trung Hòa, cả người Liễu Tịch Nhược đã thành một người không xương, mềm nhũn dựa vào trên người Hoa Khê.
Lúc bọn họ đi đến yến hội đã bắt đầu. Trên yến hội đều là màu đỏ xanh uống rượu ca múa mừng cảnh thái bình, vũ cơ mặt đủ loại y phục từng bước từng bước ra sức uốn éo thân thể, khát vọng được một vương công quý tộc nhìn trúng để được bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Mục Thiên ngồi ở trên long ỷ thật cao, còn Thành phi mỉm cười ngồi ở một bên.
"Sao Kỳ nhi còn chưa đến vậy? Đã đi thúc giục chưa?" Mục Thiên thấy vị trí Mục Kỳ vẫn trống không, tính khí không nhịn được hỏi.
Nghe thấy lời của Mục Thiên, một thái giám rất nhanh chóng đi ra, cúi đầu chắp tay nói với Mục Thiên: "Khởi bẩm Hoàng thượng, đã đi thúc giục, người báo lại nói là đang ở trên đường."
Sắc mặt Mục Thiên khẽ biến cứng lại, "Lần trước ta hỏi ngươi ngươi cũng nói như thế."
Thái giám kia thấy sắc mặt Mục Thiên có chút nổi giận, vội vàng quỳ xuống vừa dập đầu vừa nói: "Hoàng thượng, ngươi báo lại nói chính là như vậy, nô tài cũng không có cách nào khác."
Mục Thiên ngẩng đầu không nói, Thành phi thấy thế, vội vàng nhìn Mục Thịnh dưới đài một cái, Mục Thịnh thuận thế gật đầu yên tâm một cái với Thành phi.
Thành phi thầm hừ một tiếng, âm hiểm cười, sau đó thay bằng một sắc mặt dịu ngoan nhu nhược, nói với Mục Thiên: "HOàng thượng, cần gì phải nóng lòng như thế, có lẽ bọn họ có chuyện gì trì hoãn không chừng, hơn nữa phu thê người ta mới gặp mặt không bao lâu, còn không cho ngươi ta thân thiết một tí."
Nghe lời của Thành phi, Mục Thiên mới hơi bình tĩnh hơn chút, hắn cầm lấy tay Thành phi, nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay đánh nhẹ một cái, cưng chiều nói: "Vẫn là ái phi suy nghĩ chu đáo, ái phi vừa rồi nói như vậy, thật đúng là do trẫm quá nóng lòng."
Thành phi rúc vào trong ngực Mục Thiên làm một bộ thẹn thùng, dáng vẻ tình cảm thâm hậu.
Mà Mục Thịnh ngồi ở dưới lại nắm cái chén thật chặt, tận lực không nhìn đến hai ngươi ngồi trên cao, hắn nhịn xuống kích động muốn xông lên, một phen nắm lấy eo nhỏ của Liễu Tịch Họa.
"Vương... Vương gia." Liễu Tịch Họa cau mày, Mục Thịnh nắm hông nàng rất chặt, đau làm cho nàng không cách nào hô hấp.
Mục Thịnh như vậy làm Liễu Tịch Họa giật mình, gả đến Vương phủ đã nửa năm, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mục Thịnh. Đêm tân hôn, Mục Thịnh hoàn toàn không có đến tân phòng, ngay sau đó Mục Thịnh lại xuất chinh luôn, mới trở về bảy ngày trước, nhưng Mục Thịnh lại cự tuyệt không đề cập đến nàng, mà nàng cũng không đi tìm Mục Thịnh. Ngay cả hôm nay ở yến hội trên mặt Liễu Tịch Họa đeo một cái khăn che mặt màu trắng, Mục Thịnh cũng chỉ hỏi đơn giản là chuyện gì xảy ra?
Liễu Tịch Họa liền nói là trên mặt nổi lên mấy cái mụn, tương đối dọa người, cho nên mới che lại, mà Mục Thịnh cũng chỉ khe khẽ gật đầu cũng không nói thêm gì nữa.
Thật ra thì, cuộc sống như thế Liễu Tịch Họa rất muốn, nếu so sánh với những chuyện tranh thủ tình cảm kia, nàng tình nguyện Mục Thịnh vĩnh viễn quên mất nàng, như vậy thì chí ít nàng cũng là Vương phi, như vậy sẽ không phát hiện ra dung mạo nàng bị hủy.
Nhưng bây giờ Mục Thịnh lại làm cho Liễu Tịch Họa giật mình, Mục Thịnh ở trong ấn tượng của nàng là một người lãnh khốc tàn bạo, chắc chắn tâm tình khống chế được rất tốt, nhưng mà bây giờ tâm tình lại mất khống chế rõ ràng như vậy, hơn nữa, hắn còn ôm nàng. Mặc dù rất đau, nhưng Liễu Tịch Họa vẫn chịu đựng như cũ, không có lên tiếng.
Qua một lát mới nói: "Vương... Vương gia... Có nhiều người đang nhìn đó?" Nhưng Mục Thịnh làm như không nghe thấy, vẫn nắm chặt eo nàng, một cái tay khác nắm ly rượu thật chặt.
Thành phi nhìn thấy Mục Thịnh chợt ôm Liễu Tịch Họa, thân thể chợt run lên, một lát sau mới bất đắc dĩ thở dài một cái.
"Choang-----" một tiếng, ly rượu Mục Thịnh cầm trong tay vỡ tan, mảnh vụn sắc nhọn trong nháy mắt đâm vào ngón tay Mục Thịnh, lập tức máu tươi liền chảy ra.
Liễu Tịch Họa nghe thấy âm thanh, liền xoay đầu lại, thấy cảnh ngón tay Mục Thịnh đang chảy máu, vội vàng hô ta một tiếng: "Ôi, Vương gia, tay của người đang chảy máu."
Một câu nói làm kinh động mọi người, trong nháy mắt hiện trường yên tĩnh lại, mọi người thỉnh thoảng đề cao cảnh giác nhìn bốn phía, chỉ sợ xung quanh có thích khách.
Nhưng khi bọn hắn thấy tay Mục Thịnh chảy máu, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Thành phi vẫn ở trong ngực Mục Thiên lại đột nhiên đẩy Mục Thịnh ra vội vàng đứng dậy, bước nhanh đi đến trước mặt Mục Thịn, hô to, "Thịnh nhi, Thịnh nhi."
Sau đó nàng đẩy Liễu Tịch Họa ra, cầm tay Mục Thịnh lên đau lòng nhìn, nước mắt thi nhau chảy ra.
"Ngươi sao phải khổ như thế chứ." Thành phi vừa khóc vừa nhỏ giọng nói, thương tâm và ân cần trong mắt rất rõ ràng.
Mục Thịnh cũng thâm tình nhìn Thành phi, "Ngươi biết mà, ngươi biết mà."
Liễu Tịch Họa ngơ ngác nhìn một cảnh này, bởi vì nàng ở gần, cho nên có thể nghe thấy lời nói của bọn họ. Nhưng khi Liễu Tịch Họa nghe được hai người trước mặt nói gì lại lấy làm kinh hãi.
Nhìn ánh mắt bọn họ đắm đuối đưa tình, nghe bọn họ dễ dàng liên tục nói ra tâm tình, cảm giác hai người không phải là mẫu tử gì cả mà là----- một đôi tình nhân.
Còn Mục Thiên cũng kinh ngạc nhìn Thành phi và Mục Thịnh, nàng không khỏi quá quan tâm đến nhi tử của mình đi. Cũng chỉ là trên tay có chút máu, đến mức khẩn trương như vậy sao?
Ở trong mắt mọi người, Thành phi và Mục Thịnh chẳng qua chỉ là có quan hệ mẫu tử tốt, mà Thành phi thương nhi tử nên sốt ruột, liền tùy tiện nói mấy câu.
Lúc này, Thành phi mới chợt hồi phục lại tinh thần. Nàng đây là đang làm cái gì vậy? Đây là đại điện đó, tại sao nàng có thể ở trên đại điện lại luống cuống như thế.
Lúc ấy nàng chỉ nghe Liễu Tịch Họa kêu một tiếng "Vương gia chảy máu", liền nóng lòng chạy đến đây, hoàn toàn quên mất lúc ấy mình đang ở trong ngực Mục Thiên.
Nghĩ tới đây, Thành phi lập tức thay bằng một bộ dáng từ mẫu, nhẹ nhàng vỗ tay Mục Thịnh cao giọng nói: "Cũng đã lớn như vậy ngươi sao lại không cẩn thận thế, làm cho ta sợ bóng sợ gió một hồi."
Nói xong liền giận trách lại nói Mục Thịnh mấy câu mới từ từ đứng dậy đi tới bên cạnh Mục Thiên.
Sau một hồi ca múa, Thành phi lại ở bên tai Mục Thiên nhỏ giọng nói mấy câu, Mục Thiên nghe xong mừng rỡ, vội vàng nói: "Còn có chuyện tốt như vậy? Thật đúng là Thịnh nhi có thể làm, còn không nhanh chóng trình lên."
Sau đó lại coa giọng nói với Mục Thịnh: "Thịnh nhi, lần chinh chiến này, ngươi không thể không có công, nghe nói ngươi còn đặc biệt chỉnh sửa ra một quyển binh thư gọi là "Phương án tác chiến", trong sách này ghi lại binh pháp làm người ta phải ngạc nhiên, còn không nhanh chóng trình lên, để cho trẫm xem qua."
Nghe được lời của Mục Thiên, Mục Thịnh kinh hãi, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thành phi một cái, mới từ từ đứng dậy chắp tay nói: "Vâng phụ hoàng, đây chẳng qua chỉ là nhi thần trong lúc vô tình nhặt được một quyển binh thư, cũng không phải là do nhi thần soạn ra."
Mục Thiên cũng chỉ cười cười, "Khá lắm Thịnh nhi, mẫu phi ngươi đã nói là tự tay ngươi soạn ra, lúc này tại sao lại thành là nhặt được đây."
Mục Thịnh bất đắc dĩ, chỉ đành phải cười cười nói: "Thật ra thì nhi thần... Chính là tùy tiện viết ra thôi."
Nói xong cũng sai người dâng lên một quyển sách nhỏ cũ màu vàng. Mục Thiên xem quyển binh pháp này, dụng binh nhập thần, hơn nữa trận pháp rất kỳ lạ, là thứ trước đây hắn chưa từng gặp qua, luôn miệng hô to: "Tốt, tốt, Thịnh nhi, muốn ban thưởng cái gì, mau nói cho phụ hoàng nghe."
Vẻ mặt Mục Thịnh hơi ngừng lại, như có điều suy nghĩ nhìn Thành phi một cái, sau đó nói: "Phụ hoàng, nhi thần muốn..." "Tốt, tốt, đương nhiên là được." Một giọng nói hài hước chợt vang lên, cắt ngang lời của Mục Thịnh, tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tứ hoàng tử đến chậm, mà không hiểu thật tốt trong miệng hắn là có ý gì.