Tây viện, viện của Đại tiểu thư Úy Như Tuyết, hoàn toàn yên ắng.
Mười mấy vú già, nha hoàn đứng thành một hàng trong sân, tất cả cúi đầu lắng nghe, nơm nớp lo sợ.
Trên đất, một bãi máu chưa khô, bị mặt trời mới mọc chiếu lên, mùi máu tươi bốc lên khiến người muốn nôn mửa, lúc nào cũng nhắc nhở họ, trước đây không lâu, nơi này xảy ra một màn cực kỳ tàn nhẫn.
Đại tiểu thư Úy Như Tuyết, tự mình cầm một con dao gọt trái cây, cắt đứt tay của nha hoàn Lục Nhi từng chút từng chút một.
Nguyên nhân cuối cùng, cũng chỉ do buổi sáng Lục Nhi phục vụ không chu đáo.
Đại tiểu thư muốn mặc bộ quần áo màu tím nhạt kia, Lục Nhi nói Nhị tiểu thư thích màu sắc này, để cho nàng đổi những màu khác, lại tự chủ trương cầm một bộ xanh nhạt, mà không ai biết, hiện giờ Úy Như Tuyết căm ghét nhất màu sắc trắng trong thuần khiết.
Đại tiểu thư muốn chải đầu, Lục Nhi chỉ đưa lược, nói là rất bận rộn, không có thời gian.
Đại tiểu thư ăn điểm tâm, Lục Nhi bưng tới bát cháo nhỏ đã nguội lạnh.
Chiếc đũa Đại tiểu thư rơi xuống đất, Lục Nhi đang trải giường chiếu, để Đại tiểu thư tự mình cúi xuống nhặt lên.
Vì vậy, Đại tiểu thư ôn nhu kêu Lục Nhi đến trước mặt, nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng, cười như không cười.
Lúc này, Lục Nhi còn không biết ngày chết đã đến, ngược lại không nhịn được nói.
“Đại tiểu thư, người còn có chuyện gì à? Sáng hôm nay không phải cái này cái kia, bản thân người cũng có tay có chân, không thể cử động sao? Sao lại không ăn cháo này? Ăn xong rồi hả? Ăn xong rồi thì nô tỳ mang xuống. Một hồi, đừng có chưa tới giờ cơm trưa đã kêu đói, đến lúc đó, nô tỳ cũng không làm món khác.”
Kỳ thật, lời như vậy, thường ngày tất cả mọi người vẫn nói như vậy, thói quen.
Ai có thể ngờ hôm nay, Lục Nhi đụng phải họng súng, vừa dứt lời, Đại tiểu thư quăng tới một cái tát, đánh nàng tới u mê, cái này còn chưa xong, bình thường Đại tiểu thư vừa mềm yếu vừa ngốc nghếch, hôm nay lại lợi hại như vậy.
Đối với Lục Nhi đang mê man, đứng dậy, nhấc chân hung hăng đạp một cái, đá thẳng vào ngực nàng.
Lần này, Lục Nhi gặp họa lớn, cả người giống như diều đứt dây, bay ra khỏi phòng.
Lúc ấy, trong phòng, ngoài phòng, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Tự nhiên, cũng có người thường qua lại với Lục Nhi, muốn tới đây giúp nàng, nhưng lúc này tay Đại tiểu thư cầm một con dao gọt trái cây sắc bén, âm trầm từ trong nhà đi ra.
Tất cả mọi người đều không quên vẻ mặt lúc ấy của nàng, lạnh lẽo, khát máu, tàn nhẫn, giống như lệ quỷ bò lên từ địa ngục, tức thì mọi người sợ hãi quên lên tiếng.
Chỉ thấy Đại tiểu thư nắm tóc Lục Nhi, kéo nàng vào trong viện, cười lạnh nói: “Đôi tay này của ngươi, không có khả năng phục vụ bản tiểu thư, còn giữ làm cái gì?”
Kết quả là, tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, cứ như vậy Đại tiểu thư cắt đứt hai tay của nàng.
Đánh vào thị giác như vậy, đối với tất cả mọi người trong viện trước nay chưa từng có, bây giờ nhớ lại, trong dạ dày vẫn còn quay cuồng.
Mà lúc này, Úy Như Tuyết ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn bọn vú già nha hoàn vốn không đặt nguyên chủ vào trong mắt, bọn họ nín thở im lặng, vẻ mặt thê lương, khóe môi nàng nở nụ cười trào phúng.
Quả nhiên, người hiền hay bị bắt nạt.
Nguyên chủ Úy Như Tuyết mềm yếu ngu dại, cho dù là Đại tiểu thư con vợ cả ở Úy phủ, bọn hạ nhân này cũng đều không đặt nàng vào trong mắt, bình thường phục vụ không chu toàn còn chưa tính, giống như Lục Nhi hôm nay nói lời châm chọc còn nhiều hơn nữa.
Hừ, không giết gà dọa khỉ, những người này vĩnh viễn đều không biết lợi hại.
Chỉ là, không biết những thứ đương gia chủ mẫu kia, nghe được tin tức này, sẽ có vẻ mặt gì.
Úy Như Tuyết cũng hơi gấp gáp, tiện tay nhận lấy trà nóng nha hoàn Thanh Nhi đưa tới, nhàn nhạt nhấp một hớp, vị không tệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầm tím, cuối cùng lộ ra nụ cười yếu ớt, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt.
Nàng vốn là sát thủ chủ chốt của một tổ chức sát thủ ở hiện đại, nhưng không nghĩ đến trong một lần thi hành nhiệm vụ, bị người ám toán, cuối cùng linh hồn xuyên vào trên người Úy gia Đại tiểu thư đáng thương bi thảm.
Nàng cũng không thừa kế trí nhớ của nguyên chủ, nhưng từ hôm qua vừa mở mắt, lại bị người đánh, hôm nay lại bị nha hoàn khi dễ, nàng đoán được ngay tình huống cuộc sống thường ngày của nguyên chủ.
Nhưng, trước khác nay khác, hôm nay nàng sẽ không nguyện làm người ngu si bị người khi dễ, mà những oan ức của nguyên chủ, nàng sẽ đòi lại từng chút một.
Chỉ là, tin tức thả ra đã hơn nửa canh giờ, nhưng không có một người tới hỏi trách, đây hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng.
Theo lý thuyết, nàng làm loại chuyện tàn nhẫn này, không phải chủ mẫu Úy gia nên nhân cơ hội này trừng phạt nàng sao?
*****
Quả nhiên, cùng là người xuyên qua, ý nghĩ của Úy Tuệ cũng giống nàng, nàng cũng cảm thấy mẫu thân mình, cũng chính là chủ mẫu Úy gia hiện giờ - Công chúa Minh Ca, sẽ thừa cơ dạy dỗ Úy Như Tuyết.
Sợ xảy ra sự cố, nàng vội vã dẫn theo Đào Nhi đi tìm mẫu thân, muốn khuyên nàng đừng mặc kệ chuyện này.
Chủ tử dạy dỗ nô tài của mình, từ xưa cũng có, thủ đoạn hơi tàn nhẫn, chỉ là, giao cho quản gia làm việc theo quy củ là được, không nhất thiết tự mình động thủ.
Còn có, nàng lo lắng, có phải mẫu thân nàng làm cái gì mờ ám ở sau lưng không, bị Úy Như Tuyết nghi ngờ, lúc này mới chặt hai tay của nha hoàn, giết gà dọa khỉ?
Những thứ này, trạch đấu cung đấu đều viết đầy trong tiểu thuyết, nàng vừa nghĩ đến đây, vì vậy, càng lo lắng chạy đến Đông viện.
Vừa vào viện, Úy Tuệ sững sờ, sân đầy hoa cỏ, thanh u (đẹp và tĩnh mịch) lịch sự tao nhã, có mấy bồn hoa giống như đúc với mấy bồn thấy ở chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Chỉ là, không để cho nàng kịp ngẫm nghĩ, nha hoàn Đông viện nhìn thấy nàng, vội vàng tới hành lễ, nói phu nhân mới dùng điểm tâm, thừa dịp mặt trời chưa lên cao, đến trong vườn tản bộ.
“Xác định là tản bộ trong vườn?” Úy Tuệ lo lắng nàng đến Tây viện tìm Úy Như Tuyết tính sổ.
Nha hoàn kia liên tục xác định: “Đúng, phu nhân ở trong vườn, mới cảm thấy khát nước, kêu nô tỳ trở lại lấy ít trái cây mang qua đấy.”
Nói xong, nàng còn đưa mâm đựng trái cây cho Úy Tuệ nhìn.
“Đi, mang ta đi tìm phu nhân.” Úy Tuệ nói.
“Vâng.” Nha hoàn kia bưng mâm trái cây đi phía trước.
Không lâu sau, đã đến hậu hoa viên bên trong Úy gia.
Nhắc tới cũng kỳ, thời tiết mùa đông khắc nghiệt như thế, bên ngoài trời đông giá rét, một mảnh xơ xác, ở trong hoa viên Úy gia, lại như mùa xuân, hoa cỏ sum xuê, bay hương khắp nơi.
Trên bãi cỏ xanh biếc, một phu nhân cao quý, trong ngực ôm một con chó lông quăn trắng như tuyết, thảnh thơi tản bộ, sau lưng, mười mấy nha hoàn y phục giống nhau đi theo.
“Nương.” Có lẽ là ý nguyện của bản thân nguyên chủ, Úy Tuệ nhìn thấy tình cảnh này, lại không tự chủ được lên tiếng.
Phụ nhân kia dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không tiếp lời, chỉ là bàn tay trắng nõn nhẹ giơ lên, vẫy vẫy nàng.
Úy Tuệ vội chạy về phía nàng.
Đi tới gần, Úy Tuệ sửng sốt, nữ nhân thiên hương quốc sắc, hoa lệ tôn quý này, chính là mẫu thân của nàng?
Wow, nhìn bộ dáng này, tư thái này, da này, còn có phong thái toàn thân này, nói là tỷ tỷ của nàng cũng không quá.
Càng tới gần, theo quan điểm của Úy Tuệ, vị mẫu thân này còn đẹp hơn nguyên chủ ba phần, hơn nữa khí chất Công chúa cao quý, càng thêm rực rỡ khiến người không dám nhìn thẳng.
“Có chuyện gì sao?” Thấy nàng cúi đầu không nói, Công chúa Minh Ca không kiên nhẫn mở miệng.
Giọng nói nàng thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), lạnh nhạt khiến trong lòng Úy Tuệ giật mình, bản năng nghĩ đến Đại ca Úy Vân Kiệt hôm qua, hôm qua hình như hắn cũng có thái độ như vậy.
Nhưng, không phải máu mủ tình thân sao? Vì sao, nàng không cảm thấy một chút ôn hòa?
Hay là, gia tộc cổ đại này, tôn ti lớn nhỏ được phân chia rõ ràng?
“Dạ, có một chút. Chỉ là, nữ nhi muốn nói riêng với người.” Úy Tuệ ổn định tâm tình, nói.
Công chúa Minh Ca nhẹ nhàng liếc nàng, miễn cưỡng phân phó người đi theo phía sau: “Các ngươi đều lui ra.”
Tây viện, viện của Đại tiểu thư Úy Như Tuyết, hoàn toàn yên ắng.
Mười mấy vú già, nha hoàn đứng thành một hàng trong sân, tất cả cúi đầu lắng nghe, nơm nớp lo sợ.
Trên đất, một bãi máu chưa khô, bị mặt trời mới mọc chiếu lên, mùi máu tươi bốc lên khiến người muốn nôn mửa, lúc nào cũng nhắc nhở họ, trước đây không lâu, nơi này xảy ra một màn cực kỳ tàn nhẫn.
Đại tiểu thư Úy Như Tuyết, tự mình cầm một con dao gọt trái cây, cắt đứt tay của nha hoàn Lục Nhi từng chút từng chút một.
Nguyên nhân cuối cùng, cũng chỉ do buổi sáng Lục Nhi phục vụ không chu đáo.
Đại tiểu thư muốn mặc bộ quần áo màu tím nhạt kia, Lục Nhi nói Nhị tiểu thư thích màu sắc này, để cho nàng đổi những màu khác, lại tự chủ trương cầm một bộ xanh nhạt, mà không ai biết, hiện giờ Úy Như Tuyết căm ghét nhất màu sắc trắng trong thuần khiết.
Đại tiểu thư muốn chải đầu, Lục Nhi chỉ đưa lược, nói là rất bận rộn, không có thời gian.
Đại tiểu thư ăn điểm tâm, Lục Nhi bưng tới bát cháo nhỏ đã nguội lạnh.
Chiếc đũa Đại tiểu thư rơi xuống đất, Lục Nhi đang trải giường chiếu, để Đại tiểu thư tự mình cúi xuống nhặt lên.
Vì vậy, Đại tiểu thư ôn nhu kêu Lục Nhi đến trước mặt, nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng, cười như không cười.
Lúc này, Lục Nhi còn không biết ngày chết đã đến, ngược lại không nhịn được nói.
“Đại tiểu thư, người còn có chuyện gì à? Sáng hôm nay không phải cái này cái kia, bản thân người cũng có tay có chân, không thể cử động sao? Sao lại không ăn cháo này? Ăn xong rồi hả? Ăn xong rồi thì nô tỳ mang xuống. Một hồi, đừng có chưa tới giờ cơm trưa đã kêu đói, đến lúc đó, nô tỳ cũng không làm món khác.”
Kỳ thật, lời như vậy, thường ngày tất cả mọi người vẫn nói như vậy, thói quen.
Ai có thể ngờ hôm nay, Lục Nhi đụng phải họng súng, vừa dứt lời, Đại tiểu thư quăng tới một cái tát, đánh nàng tới u mê, cái này còn chưa xong, bình thường Đại tiểu thư vừa mềm yếu vừa ngốc nghếch, hôm nay lại lợi hại như vậy.
Đối với Lục Nhi đang mê man, đứng dậy, nhấc chân hung hăng đạp một cái, đá thẳng vào ngực nàng.
Lần này, Lục Nhi gặp họa lớn, cả người giống như diều đứt dây, bay ra khỏi phòng.
Lúc ấy, trong phòng, ngoài phòng, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Tự nhiên, cũng có người thường qua lại với Lục Nhi, muốn tới đây giúp nàng, nhưng lúc này tay Đại tiểu thư cầm một con dao gọt trái cây sắc bén, âm trầm từ trong nhà đi ra.
Tất cả mọi người đều không quên vẻ mặt lúc ấy của nàng, lạnh lẽo, khát máu, tàn nhẫn, giống như lệ quỷ bò lên từ địa ngục, tức thì mọi người sợ hãi quên lên tiếng.
Chỉ thấy Đại tiểu thư nắm tóc Lục Nhi, kéo nàng vào trong viện, cười lạnh nói: “Đôi tay này của ngươi, không có khả năng phục vụ bản tiểu thư, còn giữ làm cái gì?”
Kết quả là, tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, cứ như vậy Đại tiểu thư cắt đứt hai tay của nàng.
Đánh vào thị giác như vậy, đối với tất cả mọi người trong viện trước nay chưa từng có, bây giờ nhớ lại, trong dạ dày vẫn còn quay cuồng.
Mà lúc này, Úy Như Tuyết ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn bọn vú già nha hoàn vốn không đặt nguyên chủ vào trong mắt, bọn họ nín thở im lặng, vẻ mặt thê lương, khóe môi nàng nở nụ cười trào phúng.
Quả nhiên, người hiền hay bị bắt nạt.
Nguyên chủ Úy Như Tuyết mềm yếu ngu dại, cho dù là Đại tiểu thư con vợ cả ở Úy phủ, bọn hạ nhân này cũng đều không đặt nàng vào trong mắt, bình thường phục vụ không chu toàn còn chưa tính, giống như Lục Nhi hôm nay nói lời châm chọc còn nhiều hơn nữa.
Hừ, không giết gà dọa khỉ, những người này vĩnh viễn đều không biết lợi hại.
Chỉ là, không biết những thứ đương gia chủ mẫu kia, nghe được tin tức này, sẽ có vẻ mặt gì.
Úy Như Tuyết cũng hơi gấp gáp, tiện tay nhận lấy trà nóng nha hoàn Thanh Nhi đưa tới, nhàn nhạt nhấp một hớp, vị không tệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầm tím, cuối cùng lộ ra nụ cười yếu ớt, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt.
Nàng vốn là sát thủ chủ chốt của một tổ chức sát thủ ở hiện đại, nhưng không nghĩ đến trong một lần thi hành nhiệm vụ, bị người ám toán, cuối cùng linh hồn xuyên vào trên người Úy gia Đại tiểu thư đáng thương bi thảm.
Nàng cũng không thừa kế trí nhớ của nguyên chủ, nhưng từ hôm qua vừa mở mắt, lại bị người đánh, hôm nay lại bị nha hoàn khi dễ, nàng đoán được ngay tình huống cuộc sống thường ngày của nguyên chủ.
Nhưng, trước khác nay khác, hôm nay nàng sẽ không nguyện làm người ngu si bị người khi dễ, mà những oan ức của nguyên chủ, nàng sẽ đòi lại từng chút một.
Chỉ là, tin tức thả ra đã hơn nửa canh giờ, nhưng không có một người tới hỏi trách, đây hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng.
Theo lý thuyết, nàng làm loại chuyện tàn nhẫn này, không phải chủ mẫu Úy gia nên nhân cơ hội này trừng phạt nàng sao?
Quả nhiên, cùng là người xuyên qua, ý nghĩ của Úy Tuệ cũng giống nàng, nàng cũng cảm thấy mẫu thân mình, cũng chính là chủ mẫu Úy gia hiện giờ - Công chúa Minh Ca, sẽ thừa cơ dạy dỗ Úy Như Tuyết.
Sợ xảy ra sự cố, nàng vội vã dẫn theo Đào Nhi đi tìm mẫu thân, muốn khuyên nàng đừng mặc kệ chuyện này.
Chủ tử dạy dỗ nô tài của mình, từ xưa cũng có, thủ đoạn hơi tàn nhẫn, chỉ là, giao cho quản gia làm việc theo quy củ là được, không nhất thiết tự mình động thủ.
Còn có, nàng lo lắng, có phải mẫu thân nàng làm cái gì mờ ám ở sau lưng không, bị Úy Như Tuyết nghi ngờ, lúc này mới chặt hai tay của nha hoàn, giết gà dọa khỉ?
Những thứ này, trạch đấu cung đấu đều viết đầy trong tiểu thuyết, nàng vừa nghĩ đến đây, vì vậy, càng lo lắng chạy đến Đông viện.
Vừa vào viện, Úy Tuệ sững sờ, sân đầy hoa cỏ, thanh u (đẹp và tĩnh mịch) lịch sự tao nhã, có mấy bồn hoa giống như đúc với mấy bồn thấy ở chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Chỉ là, không để cho nàng kịp ngẫm nghĩ, nha hoàn Đông viện nhìn thấy nàng, vội vàng tới hành lễ, nói phu nhân mới dùng điểm tâm, thừa dịp mặt trời chưa lên cao, đến trong vườn tản bộ.
“Xác định là tản bộ trong vườn?” Úy Tuệ lo lắng nàng đến Tây viện tìm Úy Như Tuyết tính sổ.
Nha hoàn kia liên tục xác định: “Đúng, phu nhân ở trong vườn, mới cảm thấy khát nước, kêu nô tỳ trở lại lấy ít trái cây mang qua đấy.”
Nói xong, nàng còn đưa mâm đựng trái cây cho Úy Tuệ nhìn.
“Đi, mang ta đi tìm phu nhân.” Úy Tuệ nói.
“Vâng.” Nha hoàn kia bưng mâm trái cây đi phía trước.
Không lâu sau, đã đến hậu hoa viên bên trong Úy gia.
Nhắc tới cũng kỳ, thời tiết mùa đông khắc nghiệt như thế, bên ngoài trời đông giá rét, một mảnh xơ xác, ở trong hoa viên Úy gia, lại như mùa xuân, hoa cỏ sum xuê, bay hương khắp nơi.
Trên bãi cỏ xanh biếc, một phu nhân cao quý, trong ngực ôm một con chó lông quăn trắng như tuyết, thảnh thơi tản bộ, sau lưng, mười mấy nha hoàn y phục giống nhau đi theo.
“Nương.” Có lẽ là ý nguyện của bản thân nguyên chủ, Úy Tuệ nhìn thấy tình cảnh này, lại không tự chủ được lên tiếng.
Phụ nhân kia dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không tiếp lời, chỉ là bàn tay trắng nõn nhẹ giơ lên, vẫy vẫy nàng.
Úy Tuệ vội chạy về phía nàng.
Đi tới gần, Úy Tuệ sửng sốt, nữ nhân thiên hương quốc sắc, hoa lệ tôn quý này, chính là mẫu thân của nàng?
Wow, nhìn bộ dáng này, tư thái này, da này, còn có phong thái toàn thân này, nói là tỷ tỷ của nàng cũng không quá.
Càng tới gần, theo quan điểm của Úy Tuệ, vị mẫu thân này còn đẹp hơn nguyên chủ ba phần, hơn nữa khí chất Công chúa cao quý, càng thêm rực rỡ khiến người không dám nhìn thẳng.
“Có chuyện gì sao?” Thấy nàng cúi đầu không nói, Công chúa Minh Ca không kiên nhẫn mở miệng.
Giọng nói nàng thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), lạnh nhạt khiến trong lòng Úy Tuệ giật mình, bản năng nghĩ đến Đại ca Úy Vân Kiệt hôm qua, hôm qua hình như hắn cũng có thái độ như vậy.
Nhưng, không phải máu mủ tình thân sao? Vì sao, nàng không cảm thấy một chút ôn hòa?
Hay là, gia tộc cổ đại này, tôn ti lớn nhỏ được phân chia rõ ràng?
“Dạ, có một chút. Chỉ là, nữ nhi muốn nói riêng với người.” Úy Tuệ ổn định tâm tình, nói.
Công chúa Minh Ca nhẹ nhàng liếc nàng, miễn cưỡng phân phó người đi theo phía sau: “Các ngươi đều lui ra.”