Chủ tớ Diêu Ngữ Dong đưa mắt nhìn xe ngựa áp giải dần dần đi xa, đồng thời trong mắt tràn đầy đắc ý.
“Lần này có thể khiến cho tiểu yêu tinh kia chịu khổ.’’ Hạ Hà nhìn có chút hả hê vỗ tay, chợt, giống như tiếc nuối bĩu môi: “Nếu Đại tướng quân trực tiếp giẫm đạp nàng thì thật tốt.”
“Lắm miệng.” Diêu Ngữ Dong liếc nhẹ nàng, đáy mắt cũng khó nén vui vẻ, có chút đáng tiếc, sao con ngựa kia không giết chết tiểu yêu tinh kia chứ.
Hạ Hà nhún nhún vai, quay qua khen ngợi một nha hoàn khác đứng bên cạnh: “Xuân Mai, không ngờ ngươi thật sự có tài, trước kia ta còn nghĩ ngươi chỉ mạnh miệng thôi chứ.”
Xuân Mai cười lạnh: “Một chút khí lực đó thì tính là gì?” Nếu có thể, nàng có thể một chưởng đánh chết tiểu yêu tinh đó, ai bảo nàng ba phen mấy bận nhục nhã chủ tử của mình chứ.
“Được rồi được rồi, đã xem đủ náo nhiệt, chúng ta cũng nên trở về.” Diêu Ngữ Dong ôn nhu nói, vịn tay Hạ Hà, chậm rãi đi về phía cỗ kiệu cách đó không xa.
“Dạ.”
Hai nha đầu theo hầu hai bên trái phải.
Đi đến bên cạnh cỗ kiệu, Hạ Hà vén màn kiệu lên, Diêu Ngữ Dong xoay người muốn vào kiệu, đúng lúc này, một hòn đá nhỏ như tên rời cung, vèo một tiếng đập trúng đùi phải của nàng.
“A!” Diêu Ngữ Dong kêu thảm một tiếng, cả người ngã sấp vào trong kiệu, đầu hung hăng đập vào chỗ ngồi, trong nháy mắt thiếu chút nữa ngất đi.
Xuân Mai, Hạ Hà kinh ngạc không thôi.
“Tiểu thư.” Hai người vội vàng đỡ nàng đứng lên, lại nghe nàng kêu lên một tiếng thảm thiết: “Không cần, đừng đụng, đau.”
Diêu Ngữ Dong thử một chút, đùi phải đau như kim châm muối xát, hoàn toàn không thể nhúc nhích, bất đắc dĩ, đành phải duy trì tư thế ngã sấp, nửa người trên ở trong kiệu, nửa người dưới lộ ra bên ngoài kiệu, bộ dáng hết sức buồn cười, so với lúc trước Úy Tuệ té vào bên dưới bụng ngựa, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Xuân Mai, Hạ Hà còn không biết chuyện gì xảy ra, thấy nàng ngã sấp xuống, hỏi đau ở đâu, ồn ào muốn đỡ nàng đứng lên, dù sao, bộ dạng hiện tại trên đường lớn, thật sự tổn hại hình tượng.
Người đi ngang qua, thỉnh thoảng ghé mắt, ánh mắt khác thường lại khiến cho hai nha đầu này dù da mặt dày cỡ nào cũng bắt đầu đỏ lên.
Diêu Ngữ Dong đau đến muốn ngất đi, cắn răng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, giọng nói suy yếu phân phó nha hoàn.
“Nghe, chân của ta bị thương, không thể nhúc nhích, hai người các ngươi ôm ta ra, nên cẩn thận một chút.”
“Chân bị thương?”
Là do lúc nãy bị ngã?
Hai nha đầu vô cùng kinh ngạc, vội vàng dựa theo lời nói của nàng, một người ôm chân, một người ôm thân trên, ôm Diêu Ngữ Dong ra khỏi kiệu.
Hai người nhìn thấy đầu Diêu Ngữ Dong đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, hai người đều ngây người.
“Sao lại vấp ngã mạnh như vậy?” Hạ Hà vội vàng cầm khăn lau mồ hôi cho nàng.
Diêu Ngữ Dong đẩy nàng ra, chỉ nói: “Không phải là vấp ngã, có người ám toán ta.”
Nói xong, nàng cúi đầu, quả thấy bên cạnh cỗ kiệu có một hòn đá nhỏ cỡ quả trứng bồ câu.
Xuân Mai nhìn theo ánh mắt nàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, xoay người nhặt hòn đá nhỏ lên, đưa mắt nhìn bốn phía.
“Người nào vô sỉ như vậy, dám hạ độc thủ sau lưng của tiểu thư?”
“Đi, người này ở trong tối, tất nhiên sẽ không để cho chúng ta tìm ra, trước đỡ ta vào kiệu, trở về phủ rồi hãy nói.”
Diêu Ngữ Dong nhạy bén cảm thấy, cái người tổn thương nàng nhất định vẫn còn ở gần đây, nàng không dám ở lâu, sợ lại gặp bất trắc.
“Dạ.” Xuân Mai gật đầu, vừa rối có người muốn tổn thương tiểu thư, vậy mà nàng không phát hiện ra, chứng minh người núp trong bóng tối, công phu cao hơn nàng.
Hai người thật cẩn thận đỡ Diêu Ngữ Dong ngồi lên kiệu, sau đó, thúc giục kiệu phu, đánh xe nhanh chóng rời đi.
Nhìn một đám người chạy trối chết, trước cửa một sạp bán bánh bao, khóe môi Úy Như Tuyết tạo thành một độ cong tinh quái.
“Này, vị tiểu gia này, tới cùng người có muốn mua hay không? Không mua thì để xuống, nhìn xem, đều bị người làm thành cái dạng gì rồi hả?”
“Sao lại không mua?” Từ trong ngực móc ra mấy đồng tiền trực tiếp ném lên trên thớt, cái bánh bao bị nàng bóp đến thay đổi hình dạng cũng ném vào trong ngực chưởng quầy, Úy Như Tuyết tinh ranh cười nói: “Phần thưởng cho ngươi ăn.”
Nói xong, lại cầm hai cái bánh bao thịt nóng hổi từ trong vỉ hấp, hung hăng cắn một cái, rời đi.
“Ài.” Chưởng quầy thấy nàng như vậy, tự dưng muốn nói nàng vài câu, lại không biết nói gì cho phải, người ta lấy bánh trả tiền, cuối cùng đành phải ngậm miệng, nhìn Úy Như Tuyết giống tên côn đồ rời đi.
Bên này, Úy Như Tuyết xem trò hay, lại tự mình diễn trò, lại ăn thêm cái bánh bao nữa, nhàm chán đi trên đường, muốn hiểu rõ phong thổ thế giới này.
Thế sự vô thường (chuyện đời không đoán trước được), nàng xem diễn rồi tự biểu diễn, lại không ngờ mình cũng đã biến thành trò hay trong mắt người khác, trên Vinh Hoa lâu, đáy mắt Bách Lý Tuấn Dật lóng lánh hứng thú, vốn nhàm chán không có gì vui, chỉ đến tửu lâu tiêu tiền mua say, lại không ngờ nhìn thấy một màn thú vị như thế, hừ hừ.
Nhìn bóng dáng Úy Như Tuyết sắp biến mất tại góc tường phía trước, hắn vội vàng thả ly rượu trong tay xuống, đưa tay vẫy một người hầu, ghé vào lỗ tay hắn nói nhỏ vài câu.
Người hầu kia đi xuống lầu, lặng lẽ đi theo sau lưng Úy Như Tuyết.
——
Bên kia, Úy Tuệ gọi rách cổ họng, cũng không có người trả lời, không khỏi nhụt chí, lại nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm trong sách, tâm càng xám như tro, ngồi trên đất hết hy vọng, nếu như ai dám khi nhục nàng, cùng lắm thì cá chết lưới rách, mười tám năm sau nàng lại là một nữ hán tử.
Nhưng không có đường phố âm u yên lặng như trong tưởng tượng, cỗ kiệu đã rơi vào trong một viện rộng gọn gàng sạch sẽ.
Chẳng qua là, mấy gian phòng ở thoạt nhìn không tệ kia, cũng không có phần của nàng, nàng bị đưa trực tiếp đến kho củi nằm trong một góc sân nhỏ.
Bên trong ngoại trừ mấy bó củi sắp mục ra, thật sự không có vật gì khác, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
“Này, các ngươi muốn giam lỏng bổn tiểu thư sao?” Bị bụi bặm bên trong kho chứa củi làm cho sặc đau cổ họng, tiếng kêu của Úy Tuệ nghe có vẻ khàn, trong lòng lại càng căm tức không thôi, nhưng những người này cũng chỉ nghe lệnh làm việc, chỉ sợ không có lời nói của Đại tướng quân kia, bọn họ sẽ không thả người.
Nhớ lại, trong lòng Úy Tuệ không có một chút hảo cảm với tên kia.
Phi, thiệt thòi nàng liếc mắt một cái thấy hắn, lại cảm thấy thân thiết, thật giống như -
Đúng rồi, trong đầu lại xẹt qua bức ảnh kia, trách không được nàng cảm thấy quen mắt như thế, hôm nay bộ dáng của Đại tướng quân kia, không phải là bức ảnh vẽ chân dung của nam phụ Quân Phi Sắc trong tiểu thuyết sao?
Thương cảm nàng khí đó, si mê nam phụ Quân Phi Sắc nhiều như vậy, trong lúc người khác đều cảm động rơi lệ vì tình yêu của nam nữ chủ, nàng lại chỉ đau lòng nam nhân ngồi liếm tổn thương một mình trong đêm.
Đó là nam nhân đổ máu không rơi lệ, có một lần, hắn mang binh cứu Thái tử điện hạ bị địch nhân vây khốn nhiều ngày, chỉ vì không muốn nhìn thấy nữ chủ bôn ba chịu khổ lo lắng cho nam nhân yêu thương.
Hắn cởi bỏ tấm áo bào hoa lệ, mặc vào chiến bào màu trắng mà hắn cho là nàng sẽ thích, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ngờ, cuối cùng nhìn thấy, trong chiến hỏa, một màn nam nữ chủ động tình ôm nhau.
Một màn đó, Úy Tuệ thấy được trong con ngươi đen của hắn hiện lên cảm xúc nóng bỏng mà chua sót, khóe môi lại tự nhiên gợi lên, nở nụ cười yếu ớt.
Giống như chứa ngày xuân ấm áp, lại giống như tích tụ mùa đông lạnh lẽo.
Đây là lời chú thích nàng lưu lại bên cạnh bức ảnh đó.
Lúc ấy, nàng đoán trong lòng hắn tất nhiên đang nhỏ máu.
Mấy ngày sau, trong đầu nàng liên tục hiện lên một màn này, giống như một loại mê muội, trên tờ giấy trắng không ngừng vẽ từng tờ lại từng tờ bộ dáng hắn mặc chiến bào trắng, hắn hiên ngang huyết chiến trên chiến trường.
Nàng muốn, nữ chủ không thấy hắn tốt, nàng cũng không thể như người mù qua đường không thấy.
Vậy, hôm nay Thần Võ Đại tướng quân kia là Quân Phi Sắc đó sao?
Vậy, trong sách viết, Quân Phi Sắc là một đại Boss của một tổ chức tà giáo nào đấy, âm mưu vọng tưởng lật đổ triều đình, vọng tưởng hành thích vua đoạt vị mà.
Trong khoảnh khắc Úy Tuệ có chút rối loạn, nhưng cũng nghĩ đến, nếu như Quân Phi Sắc đó thật sự là Thần Võ Đại tướng quân, có bối cảnh trong sạch lại lợi hại như vậy, khẳng định kết cục sẽ khác đi.