Úy Tuệ nói lời này thật sự không nể mặt, chỉ là, cũng phù hợp với tác phong làm việc của nguyên chủ, mọi người không nghi ngờ gì, chỉ biết cười cười, âm thầm toát mồ hôi thay Diêu Ngữ Dong.
Cô nương này cũng thật là khờ, người nào không chọc lại muốn trêu chọc tiểu ma nữ kia, không phải tìm đánh sao?
Ơ, không đúng, hôm nay tiểu ma nữ kia không mang theo roi.
Vậy sẽ dùng cái gì để đánh?
Lòng mọi người tràn đầy mong đợi, ngay cả Diêu Ngữ Dong cũng như thế, không ngờ Úy Tuệ vẫn không chịu được kích thích như vậy, kích một chút đã lộ ra nguyên hình, nhìn đi, hung dữ như người đàn bà chanh chua, không hề có phong độ thiên kim như người khác.
Chỉ là, không vung roi kia của nàng ta, không thể khiến cho hình tượng của nàng ta hoàn toàn bại hoại, Diêu Ngữ Dong ít nhiều cũng hơi tiếc hận.
Nhưng điều này cũng đủ rồi, lần này nàng ta đả thương người đủ để cho người khác thấy rõ nàng ta là người như thế nào, sợ là Thái tử điện hạ chán ghét nàng ta lại thêm một tầng.
Nghĩ tới, Diêu Ngữ Dong cười trộm trong lòng, trên mặt giả bộ vô cùng uất ức, trong mắt phượng xinh đẹp có hơi nước, khiến cho người ta nhìn rất đáng thương.
"Thân phận dân nữ thấp kém, không xứng thỉnh giáo Nhị tiểu thư, vừa rồi là dân nữ đường đột, kính xin Nhị tiểu thư thứ tội."
Thân phận thấp kém, còn dám xuất hiện ở đây? Trước công chúng, lại dám mời sủng hiến nghệ, liếc mắt đưa tình với Thái tử điện hạ, vẫn còn không quên chèn ép lật đổ tình địch đã từng ái mộ Thái tử giống như nàng ta.
Cô nương này có tâm cơ, chỉ là kỹ xảo biểu diễn quá kém, Úy Tuệ không tin người ở chỗ này nhìn không ra trò hề này của nàng ta? Trừ phi là giả bộ mù quáng.
"Diêu cô nương." Đột nhiên Úy Tuệ nhếch môi, nhẹ nhàng cười, lắc đầu thở dài nói: "Thật là làm khó ngươi, vừa rồi rơi xuống nước, cũng không để cho đầu óc của ngươi thanh tỉnh một chút nào sao?"
"Ngươi?" Nét mặt điềm đạm đáng yêu của Diêu Ngữ Dong hơi nứt ra, dù sao bị người tổn hại trước mặt công chúng như vậy, cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, huống chi, mục đích của nàng đã đạt được.
"Nhị tiểu thư có ý gì? Vừa rồi là dân nữ nhất thời hồ đồ, không nên không biết thân phận thỉnh giáo người, dân nữ biết sai rồi, chẳng lẽ Nhị tiểu thư còn không buông tha dân nữ sao?"
"Lời này ngươi cũng chớ nói lung tung, đến tột cùng là người nào buông tha người nào đây?" Úy Tuệ cười lạnh, tiếp tục nói: "Nếu Diêu cô nương không phải thật sự hồ đồ, nên biết, thế nhân cũng truyền bản tiểu thư là bao cỏ vô lễ, cầm kỳ thư họa đều không thông, hôm nay ngươi lại ở trước mặt của mọi người, mời ta lên hiến nghệ, lại còn già mồm cãi láo cố ra vẻ thỉnh giáo ta. Xin hỏi, thỉnh giáo cầm kỹ với một bao cỏ? Rốt cuộc là có lòng gây rối, hay là lòng dạ xấu xa? Hả?"
". . . . . ." Diêu Ngữ Dong bị nghẹn không thốt nên lời, nàng vạn không ngờ thế nhưng Úy Tuệ lại tự hạ mình thành bao cỏ, nói mình không đúng chút nào, như thế, ngược lại có vẻ động cơ của Diêu Ngữ Dong nàng không thuần khiết, cố ý hãm hại.
"Dân nữ cũng không biết ——"
"Không biết cái gì? Không biết bản tiểu thư không biết đánh đàn? Hay không biết bản tiểu thư sẽ vạch trần tâm tư đáng sợ của ngươi trước mặt của mọi người?" Đụng tới miệng lưỡi, Úy Tuệ cũng không sợ thất bại, đây chính là được mẹ ruột của nàng ở hiện đại chân truyền.
Còn nữa, nàng càng không sợ danh dự bị hao tổn, dù sao danh dự của nàng sớm bị nguyên chủ hủy sạch sẽ, nàng cũng vô ý vãn hồi, mấy ngày nay nàng đã nghĩ thông suốt rồi.
Nguyên chủ tuổi trẻ xinh đẹp, gần tới tuổi cập kê, lại thêm Úy gia tài đại khí thô (ý chỉ giàu có), nhưng vì sao ngay cả một người tới cửa cầu hôn cũng không có chứ?
Nàng nghĩ tới guyên nhân trong đó, trừ bỏ nguyên chủ thầm mến Thái tử ra, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tiếng xấu bên ngoài của cô gái nhỏ này (tiểu ny tử), hay là nhà ai muốn nhà cửa không yên mới có thể liều mạng cầu gả, nếu không, đều sẽ không muốn nàng.
Này ngược lại hợp tâm ý của nàng.
Hiện giờ, nam nhân lý tưởng trong cảm nhận của nàng đang ở Úy gia, hắc, chờ không ai dám cưới nàng, nàng sẽ kiếm quản gia kia, nói không chừng người trong nhà cũng sẽ vỗ tay tán thưởng.
Sắc mặt Diêu Ngữ Dong trắng bệch, trời rất lạnh nhưng cái trán lại đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng có chút đứng không vững trong đại sảnh.
"Dân nữ cũng không có tâm tư đó, chẳng qua dân nữ là cảm thấy những lời đồn về Nhị tiểu thư chưa chắc có thể tin được. Nhị tiểu thư là thiên kim thế gia vọng tộc, sao có thể là bao cỏ được, sợ là có người hiểu lầm. Cho nên, dân nữ cũng không tin."
"Thật sao?" Úy Tuệ tin lời nàng mới là chuyện lạ, dừng một chút, nàng mới nói: “Theo như ngươi nói, ngược lại là bản tiểu thư hiểu lầm ngươi. Nhưng mà lời đồn cũng không phải là vô căn cứ, bản tiểu thư xác thực là bao cỏ, không chỉ điểm được cho ngươi. Vừa rồi, có lẽ lời nói của bản tiểu thư không thích đáng, nhưng Diêu cô nương là một tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, dĩ nhiên sẽ không so đo với tiểu thư bao cỏ là ta. Có đúng hay không?"
Trước mặt của mọi người nàng tự hạ thấp mình như vậy, thế nhưng lúc này thông qua phương thức tự hạ mình, lại dễ dàng lấy lại hình tượng.
Diêu Ngữ Dong có chút ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt tươi cười vô lại của Úy Tuệ, đột nhiên cảm thấy nàng là bao cỏ thật sự hay đang giả vờ ngu ngốc?
Vốn tưởng rằng Úy Như Tuyết là một kẻ đần độn, nhưng sau ba phen mấy bận thua trong tay nàng ta, nàng kết luận, Úy Đại tiểu thư chẳng những không ngốc, mà còn là một nhân vật lợi hại, cho nên cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc.
Quả hồng còn phải bóp quả mềm, nên mới tìm tới bao cỏ Úy Nhị tiểu thư, ai ngờ cũng lại là một kẻ khó chơi.
"Ta ——"
"Được rồi, Diêu cô nương ngồi xuống trước đi." Thái tử Tiêu Dục lên tiếng.
Úy Tuệ nhếch mi, Diêu Ngữ Dong nghe lời đáp một tiếng, ngược lại thẹn thùng e ngại đi tới chỗ trống kế bên Úy Tuệ.
Nha hoàn Hạ Hà của nàng ôm cổ cầm, chuẩn bị lùi về phía sau nàng lưng nàng để hầu hạ, nhưng không ngờ trong nháy mắt xoay người, cổ cầm kia quét trúng bọc đồ trên bàn Úy Tuệ.
Bọc đồ rơi xuống đất, mấy thứ bên trong bị rơi ra ngoài đất, trừ giấy và bút mực ra, dĩ nhiên cũng có vài cuốn sách nàng đã mua.
Mọi người hiếu kỳ, không khỏi mở to hai mắt nhìn xuống đất, đợi đến khi nhìn thấy một quyển sách có tựa là “Phong nguyệt bảo giám” thì có người xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, có người cười ha ha nhìn trời, có người hiểu ý cười xấu xa. . . . . .
Chọc Úy Tuệ buồn nôn một trận, có phải những người này rất rảnh rỗi hay không?
Hơn nữa chủ tớ Diêu gia là tìm đường chết à.
Giấy Tuyên Thành tốt như vậy rơi trên mặt đất bị bẩn, trở về sao còn có thể tặng người? Nghiên mực Tử Kim nàng chọn lựa tỉ mỉ, muốn trở về sẽ tặng cho Thượng Quan Tễ Nguyệt bị rơi nhưng không biết có bể hay không.
Vô cùng đau lòng, Úy Tuệ vội vàng rời vị trí, đến phía trước nhặt đồ.
Hạ Hà nhận được ánh mắt của Diêu Ngữ Dong, bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Nô tỳ đáng chết, cầu Nhị tiểu thư thứ tội."
"Ai muốn ngươi chết hả? Rớt bể thì ngươi đền." Úy Tuệ nhặt lên nghiên mực bảo bối trước tiên, dùng tay áo lau một cái, cũng không tệ lắm, con dấu chưa bị rơi ra ngoài, nàng vội vàng dùng vải bọc lại.
Lúc này, Đào Nhi và Tiêu Diễm kịp thời phản ứng, cũng tới đây nhặt đồ giúp nàng.
Hạ Hà cũng quỳ trên mặt đất nhặt giúp, nói là giúp chứ thật ra cũng không khác gì cướp đoạt, đặc biệt giành cuốn sách mà Đào Nhi muốn giấu đi.
Kết quả, không cẩn thận, một quyển “Đỗ Tuệ nương bí sử” bị quăng ra ngoài, đúng lúc rơi vào trên bàn Quân Tiên Nhi.
Quân Tiên Nhi nhìn trên trang sách, quần áo nữ tử cởi một nửa, vẻ mặt khuê oán, không khỏi xấu hổ mặt đỏ tai hồng, hai ngón tay bấm quyển sách, chán ghét quăng ra ngoài.
Cái quăng này lại vừa vặn bay đến trước bàn Bách Lý Tuấn Dật.
Bách Lý Tuấn Dật này cũng không phải là người tốt lành gì, bình tĩnh nhìn quyển sách này một lúc lâu, sau đó cười như không cười cầm lên, thế nhưng đưa đến trước mặt Thái tử Tiêu Dục.
Úy Tuệ nói lời này thật sự không nể mặt, chỉ là, cũng phù hợp với tác phong làm việc của nguyên chủ, mọi người không nghi ngờ gì, chỉ biết cười cười, âm thầm toát mồ hôi thay Diêu Ngữ Dong.
Cô nương này cũng thật là khờ, người nào không chọc lại muốn trêu chọc tiểu ma nữ kia, không phải tìm đánh sao?
Ơ, không đúng, hôm nay tiểu ma nữ kia không mang theo roi.
Vậy sẽ dùng cái gì để đánh?
Lòng mọi người tràn đầy mong đợi, ngay cả Diêu Ngữ Dong cũng như thế, không ngờ Úy Tuệ vẫn không chịu được kích thích như vậy, kích một chút đã lộ ra nguyên hình, nhìn đi, hung dữ như người đàn bà chanh chua, không hề có phong độ thiên kim như người khác.
Chỉ là, không vung roi kia của nàng ta, không thể khiến cho hình tượng của nàng ta hoàn toàn bại hoại, Diêu Ngữ Dong ít nhiều cũng hơi tiếc hận.
Nhưng điều này cũng đủ rồi, lần này nàng ta đả thương người đủ để cho người khác thấy rõ nàng ta là người như thế nào, sợ là Thái tử điện hạ chán ghét nàng ta lại thêm một tầng.
Nghĩ tới, Diêu Ngữ Dong cười trộm trong lòng, trên mặt giả bộ vô cùng uất ức, trong mắt phượng xinh đẹp có hơi nước, khiến cho người ta nhìn rất đáng thương.
"Thân phận dân nữ thấp kém, không xứng thỉnh giáo Nhị tiểu thư, vừa rồi là dân nữ đường đột, kính xin Nhị tiểu thư thứ tội."
Thân phận thấp kém, còn dám xuất hiện ở đây? Trước công chúng, lại dám mời sủng hiến nghệ, liếc mắt đưa tình với Thái tử điện hạ, vẫn còn không quên chèn ép lật đổ tình địch đã từng ái mộ Thái tử giống như nàng ta.
Cô nương này có tâm cơ, chỉ là kỹ xảo biểu diễn quá kém, Úy Tuệ không tin người ở chỗ này nhìn không ra trò hề này của nàng ta? Trừ phi là giả bộ mù quáng.
"Diêu cô nương." Đột nhiên Úy Tuệ nhếch môi, nhẹ nhàng cười, lắc đầu thở dài nói: "Thật là làm khó ngươi, vừa rồi rơi xuống nước, cũng không để cho đầu óc của ngươi thanh tỉnh một chút nào sao?"
"Ngươi?" Nét mặt điềm đạm đáng yêu của Diêu Ngữ Dong hơi nứt ra, dù sao bị người tổn hại trước mặt công chúng như vậy, cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, huống chi, mục đích của nàng đã đạt được.
"Nhị tiểu thư có ý gì? Vừa rồi là dân nữ nhất thời hồ đồ, không nên không biết thân phận thỉnh giáo người, dân nữ biết sai rồi, chẳng lẽ Nhị tiểu thư còn không buông tha dân nữ sao?"
"Lời này ngươi cũng chớ nói lung tung, đến tột cùng là người nào buông tha người nào đây?" Úy Tuệ cười lạnh, tiếp tục nói: "Nếu Diêu cô nương không phải thật sự hồ đồ, nên biết, thế nhân cũng truyền bản tiểu thư là bao cỏ vô lễ, cầm kỳ thư họa đều không thông, hôm nay ngươi lại ở trước mặt của mọi người, mời ta lên hiến nghệ, lại còn già mồm cãi láo cố ra vẻ thỉnh giáo ta. Xin hỏi, thỉnh giáo cầm kỹ với một bao cỏ? Rốt cuộc là có lòng gây rối, hay là lòng dạ xấu xa? Hả?"
". . . . . ." Diêu Ngữ Dong bị nghẹn không thốt nên lời, nàng vạn không ngờ thế nhưng Úy Tuệ lại tự hạ mình thành bao cỏ, nói mình không đúng chút nào, như thế, ngược lại có vẻ động cơ của Diêu Ngữ Dong nàng không thuần khiết, cố ý hãm hại.
"Dân nữ cũng không biết ——"
"Không biết cái gì? Không biết bản tiểu thư không biết đánh đàn? Hay không biết bản tiểu thư sẽ vạch trần tâm tư đáng sợ của ngươi trước mặt của mọi người?" Đụng tới miệng lưỡi, Úy Tuệ cũng không sợ thất bại, đây chính là được mẹ ruột của nàng ở hiện đại chân truyền.
Còn nữa, nàng càng không sợ danh dự bị hao tổn, dù sao danh dự của nàng sớm bị nguyên chủ hủy sạch sẽ, nàng cũng vô ý vãn hồi, mấy ngày nay nàng đã nghĩ thông suốt rồi.
Nguyên chủ tuổi trẻ xinh đẹp, gần tới tuổi cập kê, lại thêm Úy gia tài đại khí thô (ý chỉ giàu có), nhưng vì sao ngay cả một người tới cửa cầu hôn cũng không có chứ?
Nàng nghĩ tới guyên nhân trong đó, trừ bỏ nguyên chủ thầm mến Thái tử ra, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tiếng xấu bên ngoài của cô gái nhỏ này (tiểu ny tử), hay là nhà ai muốn nhà cửa không yên mới có thể liều mạng cầu gả, nếu không, đều sẽ không muốn nàng.
Này ngược lại hợp tâm ý của nàng.
Hiện giờ, nam nhân lý tưởng trong cảm nhận của nàng đang ở Úy gia, hắc, chờ không ai dám cưới nàng, nàng sẽ kiếm quản gia kia, nói không chừng người trong nhà cũng sẽ vỗ tay tán thưởng.
Sắc mặt Diêu Ngữ Dong trắng bệch, trời rất lạnh nhưng cái trán lại đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng có chút đứng không vững trong đại sảnh.
"Dân nữ cũng không có tâm tư đó, chẳng qua dân nữ là cảm thấy những lời đồn về Nhị tiểu thư chưa chắc có thể tin được. Nhị tiểu thư là thiên kim thế gia vọng tộc, sao có thể là bao cỏ được, sợ là có người hiểu lầm. Cho nên, dân nữ cũng không tin."
"Thật sao?" Úy Tuệ tin lời nàng mới là chuyện lạ, dừng một chút, nàng mới nói: “Theo như ngươi nói, ngược lại là bản tiểu thư hiểu lầm ngươi. Nhưng mà lời đồn cũng không phải là vô căn cứ, bản tiểu thư xác thực là bao cỏ, không chỉ điểm được cho ngươi. Vừa rồi, có lẽ lời nói của bản tiểu thư không thích đáng, nhưng Diêu cô nương là một tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, dĩ nhiên sẽ không so đo với tiểu thư bao cỏ là ta. Có đúng hay không?"
Trước mặt của mọi người nàng tự hạ thấp mình như vậy, thế nhưng lúc này thông qua phương thức tự hạ mình, lại dễ dàng lấy lại hình tượng.
Diêu Ngữ Dong có chút ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt tươi cười vô lại của Úy Tuệ, đột nhiên cảm thấy nàng là bao cỏ thật sự hay đang giả vờ ngu ngốc?
Vốn tưởng rằng Úy Như Tuyết là một kẻ đần độn, nhưng sau ba phen mấy bận thua trong tay nàng ta, nàng kết luận, Úy Đại tiểu thư chẳng những không ngốc, mà còn là một nhân vật lợi hại, cho nên cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc.
Quả hồng còn phải bóp quả mềm, nên mới tìm tới bao cỏ Úy Nhị tiểu thư, ai ngờ cũng lại là một kẻ khó chơi.
"Ta ——"
"Được rồi, Diêu cô nương ngồi xuống trước đi." Thái tử Tiêu Dục lên tiếng.
Úy Tuệ nhếch mi, Diêu Ngữ Dong nghe lời đáp một tiếng, ngược lại thẹn thùng e ngại đi tới chỗ trống kế bên Úy Tuệ.
Nha hoàn Hạ Hà của nàng ôm cổ cầm, chuẩn bị lùi về phía sau nàng lưng nàng để hầu hạ, nhưng không ngờ trong nháy mắt xoay người, cổ cầm kia quét trúng bọc đồ trên bàn Úy Tuệ.
Bọc đồ rơi xuống đất, mấy thứ bên trong bị rơi ra ngoài đất, trừ giấy và bút mực ra, dĩ nhiên cũng có vài cuốn sách nàng đã mua.
Mọi người hiếu kỳ, không khỏi mở to hai mắt nhìn xuống đất, đợi đến khi nhìn thấy một quyển sách có tựa là “Phong nguyệt bảo giám” thì có người xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, có người cười ha ha nhìn trời, có người hiểu ý cười xấu xa. . . . . .
Chọc Úy Tuệ buồn nôn một trận, có phải những người này rất rảnh rỗi hay không?
Hơn nữa chủ tớ Diêu gia là tìm đường chết à.
Giấy Tuyên Thành tốt như vậy rơi trên mặt đất bị bẩn, trở về sao còn có thể tặng người? Nghiên mực Tử Kim nàng chọn lựa tỉ mỉ, muốn trở về sẽ tặng cho Thượng Quan Tễ Nguyệt bị rơi nhưng không biết có bể hay không.
Vô cùng đau lòng, Úy Tuệ vội vàng rời vị trí, đến phía trước nhặt đồ.
Hạ Hà nhận được ánh mắt của Diêu Ngữ Dong, bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Nô tỳ đáng chết, cầu Nhị tiểu thư thứ tội."
"Ai muốn ngươi chết hả? Rớt bể thì ngươi đền." Úy Tuệ nhặt lên nghiên mực bảo bối trước tiên, dùng tay áo lau một cái, cũng không tệ lắm, con dấu chưa bị rơi ra ngoài, nàng vội vàng dùng vải bọc lại.
Lúc này, Đào Nhi và Tiêu Diễm kịp thời phản ứng, cũng tới đây nhặt đồ giúp nàng.
Hạ Hà cũng quỳ trên mặt đất nhặt giúp, nói là giúp chứ thật ra cũng không khác gì cướp đoạt, đặc biệt giành cuốn sách mà Đào Nhi muốn giấu đi.
Kết quả, không cẩn thận, một quyển “Đỗ Tuệ nương bí sử” bị quăng ra ngoài, đúng lúc rơi vào trên bàn Quân Tiên Nhi.
Quân Tiên Nhi nhìn trên trang sách, quần áo nữ tử cởi một nửa, vẻ mặt khuê oán, không khỏi xấu hổ mặt đỏ tai hồng, hai ngón tay bấm quyển sách, chán ghét quăng ra ngoài.
Cái quăng này lại vừa vặn bay đến trước bàn Bách Lý Tuấn Dật.
Bách Lý Tuấn Dật này cũng không phải là người tốt lành gì, bình tĩnh nhìn quyển sách này một lúc lâu, sau đó cười như không cười cầm lên, thế nhưng đưa đến trước mặt Thái tử Tiêu Dục.