Đoán đám người Tiêu Diễm cũng đói bụng rồi, Úy Tuệ nhiệt tình mời mọi người trong phòng, sau đó ăn mỹ thực thỏa thích.
Bởi vì lúc trước Thọ Nhi cũng đã dùng bữa chung với nàng, hiện tại cũng không còn mất tự nhiên nữa, chủ tử vừa phân phó thì từng người tự giác mang cái ghế tới đây ngồi xuống ăn.
Mà trong lòng Tiêu Diễm càng thêm kích động, dường như đây là lần đầu tiên Tuệ muội muội mời hắn ăn cơm, thật tốt.
Mọi người ăn cơm xong, trời cũng sáng hẳn.
Nhìn Tiêu Diễm còn không có ý tứ rời đi, Úy Tuệ đành phải ngáp, nói buồn ngủ quá, không thể bồi hắn, cũng đuổi hắn trở về phủ nghỉ ngơi.
Phía trước nói không có thể bồi hắn, Tiêu Diễm rất mất mác, phía sau, nàng còn nói hắn vất vả một ngày một đêm, đôi mắt đỏ ngầu, nhất định là rất vất vả, nhìn rất đau lòng, nếu hắn không trở về nghỉ ngơi, về sau sẽ không để ý tới hắn, lúc này Tiêu Diễm mới hài lòng rời đi.
Chờ hắn vừa đi, làm sao Úy Tuệ còn có nửa phần mỏi mệt.
Có thể do một ngày một đêm trải qua quá nhiều biến cố, lúc này Úy Tuệ chẳng những không mệt, ngược lại giống như cắn thuốc lắc, tràn đầy tinh lực, bắt đầu phân phó mấy người Thọ Nhi lục tung thu thập Cổ ngọc.
Mọi người không rõ nàng muốn làm gì, nhưng tiểu thư muốn làm như vậy, họ dĩ nhiên phối hợp.
Kết quả là lấy ra toàn bộ những vật có liên quan đến ngọc, trưng bày từng món trước bàn.
Lần này Úy Tuệ có thể tính là mở mang tầm mắt, nhiều ngọc bội, ngọc khí (vật làm bằng ngọc), ngọc sức (trang sức bằng ngọc), còn có sợi roi của nàng có chuôi làm bằng dương chi bạch ngọc, hắc, chẳng lẽ Úy gia này khai quặng ngọc hay sao? Có tiền có thể tùy hứng nha.
Đầu năm nay, ngọc tốt một chút có thể quý hơn vàng bạc.
"Được rồi, tất cả đều gói lại cho ta."
Thọ Nhi vừa thận trọng phân loại đóng gói, vừa tò mò hỏi: "Tiểu thư, gói những thứ này lại để muốn làm gì?"
"Ta cũng không biết." Úy nhướng mi, đợi các nàng gói lại tốt lắm, đứng dậy: "Đi, mang theo những thứ này đến tìm Đại tiểu thư."
"A?" Đào Nhi giật mình: "Tiểu thư muốn đưa những thứ này cho Đại tiểu thư sao?"
"Tỷ ấy hiếm lạ sao?" Úy Tuệ buồn cười, dựa vào bản lĩnh của sát thủ tỷ tỷ, muốn những thứ này còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Đào Nhi nghẹn lời, lầm bầm, không hiếm lạ thì đưa làm gì? Những thứ này đều là trong ngày thường tiểu thư thích nhất.
Nói tới, từ lúc xuyên qua cho tới nay, đây là lần đầu tiên Úy Tuệ chủ động đi tìm Úy Như Tuyết.
Hắc hắc, trước khi bộc lộ thân phận, từ đầu đến cuối nàng sợ như trong sách viết, mình sẽ bị sát thủ tỷ tỷ này hại chết không có chỗ chôn, cho nên trốn tránh mọi nơi.
Trải qua tối hôm qua, hắc hắc, nàng không bao giờ sợ nữa.
Trái lại, bởi vì có một tỷ tỷ lợi hại, nàng tự mãn không thôi, bước đi cũng nhẹ nhàng, rất có vài phần mùi vị tiểu nhân đắc chí lại càn rỡ.
Rất nhanh đã đến chỗ của Úy Như Tuyết, mấy nha hoàn vú già đang mặt ủ mày chau quét dọn đình viện, dọn dẹp hoa cỏ.
Vừa thấy Úy Tuệ tới, ánh mắt đám người lập tức sáng lên, rối rít buông việc trong tay xuống, ân cần tới thỉnh an, trong đó, ý tứ nịnh nọt lấy lòng quá mức rõ ràng, khiến cho Úy Tuệ hơi xấu hổ, nói cho cùng, họ cũng không phải là nô tài của mình.
"Được rồi, làm việc của các ngươi đi, ta tìm Đại tỷ tỷ." Úy Tuệ đẩy mọi người ra, mang theo Thọ Nhi đi thẳng tới phòng ngủ.
Sau lưng, mấy nha hoàn vú già nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Nhớ thời gian trước kia các nàng đã quen kiêu ngạo hống hách, nhưng kể từ ngày Úy Như Tuyết ở trước mặt của mọi người, cắt đứt hai tay của Lục Nhi từng chút một, mấy người các nàng thầm hận, ngoài sáng ai cũng không dám láo xược nữa.
Nhưng đáng giận là lúc trước, ba ngày hai bữa Nhị tiểu thư đều tới bắt lỗi Đại tiểu thư, ngày nào không vung mấy roi lên người Đại tiểu thư, các nàng đều cảm thấy không thoải mái, nhưng mấy ngày nay, ngay cả bóng dáng của Đại tiểu thư các nàng cũng mò không ra.
Thậm chí, cố ý thả ra tin dồn, Đại tiểu thư ngang ngược thế nào, muốn đoạt danh tiếng của Nhị tiểu thư.
Nhưng Nhị tiểu thư vẫn không có động tĩnh gì.
Mấy người các nàng sắp thất vọng rồi.
Nhưng đúng lúc thất vọng thì Nhị tiểu thư tới đây, mắt thấy Nhị tiểu thư từng bước từng bước đi tới trước cửa phòng của Đại tiểu thư, tim của các nàng đều nhảy lên, vẻ kích động gần như tràn ra trên mặt.
Đi vào, mau vào đi, đi vào hung hăng xử lý Đại tiểu thư ác độc kia một trận đi, quất chết mới tốt, như vậy các nàng cũng được giải thoát.
Nhưng mà khiến cho mọi người kinh hãi rồi.
Nhị tiểu thư không giống như ngày thường đá văng cửa phòng đi vào, mà là hết sức lễ phép gõ cửa.
Cốc cốc cốc… Mấy nha hoàn vú già đứng trong sân, hai mắt nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của Úy Tuệ, chỉ thấy mấy ngón tay cong lại gõ từng cái lên cửa, ước chừng gõ mười hai cái.
Mọi người kinh hãi chảy mồ hôi lạnh khắp người.
Bên này, Úy Tuệ lại không phát hiện ra, nàng giống như một người bình thường tùy ý, gõ vài cái lên cửa, không thấy ứng tiếng, kêu lên: "Tỷ, là ta. Tỷ muốn Cổ ngọc, ta tìm được rất nhiều nè."
Trong phòng, Úy Như Tuyết đang ăn điểm tâm.
Mặc dù nàng không chú ý tới thức ăn, nhưng tuyệt đối chú trọng bầu không khí ăn cơm.
Lúc nàng ăn cơm không thích bên cạnh có người quấy rầy, lúc này sẽ khiến cho nàng có loại cảm giác bị cướp thức ăn, khiến cho từ trong đáy lòng của nàng có cảm giác bất an.
Nhưng nghe Úy Tuệ nói tới Cổ ngọc, Úy Như Tuyết lập tức hứng thú, mặc dù tối hôm qua thấy phản ứng của nha đầu kia, nàng cũng không ôm bất kỳ hi vọng nào, nhưng ngựa chết chữa thành ngựa lành, hiện tại nàng không có một chút đầu mối nào, nhìn một cái cũng không sao.
Buông bát đũa trong tay, nàng từ từ đứng dậy, đi ra mở cửa.
Vừa thấy Úy Như Tuyết, Úy Tuệ lập tức trở nên nhiệt tình, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười rực rỡ, khiến cho một người quen cô độc như Úy Như Tuyết cũng có chút hoảng hốt.
Có chuyện gì mà nha đầu kia vui vẻ giống như ăn mật vậy.
"Đưa đồ vào." Bỏ qua vẻ mặt lạnh lẽo ngàn năm không đổi của Úy Như Tuyết, Úy Tuệ thân thiết kéo cánh tay của nàng, vây quanh nàng đi vào buồng trong.
Úy Như Tuyết rất không quen thân cận với người khác như vậy, muốn rút tay ra, cũng may lúc này Úy Tuệ tự mình buông lỏng ra, nàng nhìn điểm tâm trên bàn còn chưa dùng xong, còn là do mình phái người đưa qua, không khỏi cười nói: "Thế nào? Có hợp khẩu vị của tỷ không?"
Nói xong, thấy những thức ăn này không được động đến nhiều lắm, đôi mày thanh tú nhíu lại: "Sao lại không động đến? Ăn không ngon sao?"
Một bàn kia của các nàng ăn tới thấy đáy, Tiêu Diễm cũng uống một hớp sạch sẽ nước canh mà.
"Đang ăn." Úy Như Tuyết liếc nàng một cái, ám chỉ là nàng ấy đột nhiên tới đây, quấy rầy nàng dùng cơm.
Nhưng hiển nhiên Úy Tuệ cũng không có cùng suy nghĩ với nàng, chỉ kinh hô: "Mới ăn? Vậy không phải nguội rồi sao?"
Nói xong, nàng cầm đôi đũa đã được nàng ấy dùng qua, trực tiếp gắp một chút ức thịt cá bỏ vào trong miệng, quả nhiên lạnh lẽo, sắp thành cá đông lạnh rồi.
"Không phải sớm tặng cho tỷ sao? Sao lúc này mới ăn, huống chi lạnh thành như vậy, nên kêu người mang đi hâm nóng chứ. Lạnh như vậy ăn vào bụng, tỷ không sợ đau bao tử sao."
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Úy Như Tuyết, Úy Tuệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Thật là không biết chiếu cố mình. Điểm Nhỉ, ngươi mang những thứ này vào bếp hâm nóng."
"Dạ." Mấy nha hoàn buông mấy thứ trong tay ra, rối rít tới thu dọn bát đũa.
Úy Như Tuyết rất muốn nói không cần, cơm canh lạnh nóng đều không sao, dù sao cũng tốt hơn những thứ nàng từng ăn sống rất nhiều, nhưng thấy Úy Tuệ nhíu chặt chân mày, đột nhiên nở nụ cười, cũng không nói chuyện, mặc cho các nàng lăn qua lăn lại đi, mình thì từ từ mở ra những bao vải kia, kiểm tra ngọc bên trong.
Chỉ là, mở ra tất cả cũng không có cái mình muốn.
Úy Như Tuyết thất vọng.
Thấy vẻ mặt của nàng, Úy Tuệ cũng đoán được: "Thế nào? Không có sao?"
Úy Như Tuyết lắc đầu.
Úy Tuệ chưa từ bỏ ý định: "Vậy tỷ nói cho ta một chút, rốt cuộc Cổ ngọc này có hình dạng gì? Còn nữa, chỉ bằng một khối ngọc, có thể làm cho chúng ta trở về hiện đại? Ngọc này có phép tiên sao?"
Lại còn phép tiên? Có phải nàng ta đọc nhiều truyện thần thoại quá rồi không?
Úy Như Tuyết buồn cười, vừa định giải thích, bên ngoài có người bẩm báo, nói là lão thái thái và lão gia trở về, phu nhân bảo hai vị tiểu thư cũng chỉnh đốn một chút, cùng ra tiền thính đón. (Bà già dối trá và ông cha khó ưa kia đã trở lại)
Đoán đám người Tiêu Diễm cũng đói bụng rồi, Úy Tuệ nhiệt tình mời mọi người trong phòng, sau đó ăn mỹ thực thỏa thích.
Bởi vì lúc trước Thọ Nhi cũng đã dùng bữa chung với nàng, hiện tại cũng không còn mất tự nhiên nữa, chủ tử vừa phân phó thì từng người tự giác mang cái ghế tới đây ngồi xuống ăn.
Mà trong lòng Tiêu Diễm càng thêm kích động, dường như đây là lần đầu tiên Tuệ muội muội mời hắn ăn cơm, thật tốt.
Mọi người ăn cơm xong, trời cũng sáng hẳn.
Nhìn Tiêu Diễm còn không có ý tứ rời đi, Úy Tuệ đành phải ngáp, nói buồn ngủ quá, không thể bồi hắn, cũng đuổi hắn trở về phủ nghỉ ngơi.
Phía trước nói không có thể bồi hắn, Tiêu Diễm rất mất mác, phía sau, nàng còn nói hắn vất vả một ngày một đêm, đôi mắt đỏ ngầu, nhất định là rất vất vả, nhìn rất đau lòng, nếu hắn không trở về nghỉ ngơi, về sau sẽ không để ý tới hắn, lúc này Tiêu Diễm mới hài lòng rời đi.
Chờ hắn vừa đi, làm sao Úy Tuệ còn có nửa phần mỏi mệt.
Có thể do một ngày một đêm trải qua quá nhiều biến cố, lúc này Úy Tuệ chẳng những không mệt, ngược lại giống như cắn thuốc lắc, tràn đầy tinh lực, bắt đầu phân phó mấy người Thọ Nhi lục tung thu thập Cổ ngọc.
Mọi người không rõ nàng muốn làm gì, nhưng tiểu thư muốn làm như vậy, họ dĩ nhiên phối hợp.
Kết quả là lấy ra toàn bộ những vật có liên quan đến ngọc, trưng bày từng món trước bàn.
Lần này Úy Tuệ có thể tính là mở mang tầm mắt, nhiều ngọc bội, ngọc khí (vật làm bằng ngọc), ngọc sức (trang sức bằng ngọc), còn có sợi roi của nàng có chuôi làm bằng dương chi bạch ngọc, hắc, chẳng lẽ Úy gia này khai quặng ngọc hay sao? Có tiền có thể tùy hứng nha.
Đầu năm nay, ngọc tốt một chút có thể quý hơn vàng bạc.
"Được rồi, tất cả đều gói lại cho ta."
Thọ Nhi vừa thận trọng phân loại đóng gói, vừa tò mò hỏi: "Tiểu thư, gói những thứ này lại để muốn làm gì?"
"Ta cũng không biết." Úy nhướng mi, đợi các nàng gói lại tốt lắm, đứng dậy: "Đi, mang theo những thứ này đến tìm Đại tiểu thư."
"A?" Đào Nhi giật mình: "Tiểu thư muốn đưa những thứ này cho Đại tiểu thư sao?"
"Tỷ ấy hiếm lạ sao?" Úy Tuệ buồn cười, dựa vào bản lĩnh của sát thủ tỷ tỷ, muốn những thứ này còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Đào Nhi nghẹn lời, lầm bầm, không hiếm lạ thì đưa làm gì? Những thứ này đều là trong ngày thường tiểu thư thích nhất.
Nói tới, từ lúc xuyên qua cho tới nay, đây là lần đầu tiên Úy Tuệ chủ động đi tìm Úy Như Tuyết.
Hắc hắc, trước khi bộc lộ thân phận, từ đầu đến cuối nàng sợ như trong sách viết, mình sẽ bị sát thủ tỷ tỷ này hại chết không có chỗ chôn, cho nên trốn tránh mọi nơi.
Trải qua tối hôm qua, hắc hắc, nàng không bao giờ sợ nữa.
Trái lại, bởi vì có một tỷ tỷ lợi hại, nàng tự mãn không thôi, bước đi cũng nhẹ nhàng, rất có vài phần mùi vị tiểu nhân đắc chí lại càn rỡ.
Rất nhanh đã đến chỗ của Úy Như Tuyết, mấy nha hoàn vú già đang mặt ủ mày chau quét dọn đình viện, dọn dẹp hoa cỏ.
Vừa thấy Úy Tuệ tới, ánh mắt đám người lập tức sáng lên, rối rít buông việc trong tay xuống, ân cần tới thỉnh an, trong đó, ý tứ nịnh nọt lấy lòng quá mức rõ ràng, khiến cho Úy Tuệ hơi xấu hổ, nói cho cùng, họ cũng không phải là nô tài của mình.
"Được rồi, làm việc của các ngươi đi, ta tìm Đại tỷ tỷ." Úy Tuệ đẩy mọi người ra, mang theo Thọ Nhi đi thẳng tới phòng ngủ.
Sau lưng, mấy nha hoàn vú già nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Nhớ thời gian trước kia các nàng đã quen kiêu ngạo hống hách, nhưng kể từ ngày Úy Như Tuyết ở trước mặt của mọi người, cắt đứt hai tay của Lục Nhi từng chút một, mấy người các nàng thầm hận, ngoài sáng ai cũng không dám láo xược nữa.
Nhưng đáng giận là lúc trước, ba ngày hai bữa Nhị tiểu thư đều tới bắt lỗi Đại tiểu thư, ngày nào không vung mấy roi lên người Đại tiểu thư, các nàng đều cảm thấy không thoải mái, nhưng mấy ngày nay, ngay cả bóng dáng của Đại tiểu thư các nàng cũng mò không ra.
Thậm chí, cố ý thả ra tin dồn, Đại tiểu thư ngang ngược thế nào, muốn đoạt danh tiếng của Nhị tiểu thư.
Nhưng Nhị tiểu thư vẫn không có động tĩnh gì.
Mấy người các nàng sắp thất vọng rồi.
Nhưng đúng lúc thất vọng thì Nhị tiểu thư tới đây, mắt thấy Nhị tiểu thư từng bước từng bước đi tới trước cửa phòng của Đại tiểu thư, tim của các nàng đều nhảy lên, vẻ kích động gần như tràn ra trên mặt.
Đi vào, mau vào đi, đi vào hung hăng xử lý Đại tiểu thư ác độc kia một trận đi, quất chết mới tốt, như vậy các nàng cũng được giải thoát.
Nhưng mà khiến cho mọi người kinh hãi rồi.
Nhị tiểu thư không giống như ngày thường đá văng cửa phòng đi vào, mà là hết sức lễ phép gõ cửa.
Cốc cốc cốc… Mấy nha hoàn vú già đứng trong sân, hai mắt nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của Úy Tuệ, chỉ thấy mấy ngón tay cong lại gõ từng cái lên cửa, ước chừng gõ mười hai cái.
Mọi người kinh hãi chảy mồ hôi lạnh khắp người.
Bên này, Úy Tuệ lại không phát hiện ra, nàng giống như một người bình thường tùy ý, gõ vài cái lên cửa, không thấy ứng tiếng, kêu lên: "Tỷ, là ta. Tỷ muốn Cổ ngọc, ta tìm được rất nhiều nè."
Trong phòng, Úy Như Tuyết đang ăn điểm tâm.
Mặc dù nàng không chú ý tới thức ăn, nhưng tuyệt đối chú trọng bầu không khí ăn cơm.
Lúc nàng ăn cơm không thích bên cạnh có người quấy rầy, lúc này sẽ khiến cho nàng có loại cảm giác bị cướp thức ăn, khiến cho từ trong đáy lòng của nàng có cảm giác bất an.
Nhưng nghe Úy Tuệ nói tới Cổ ngọc, Úy Như Tuyết lập tức hứng thú, mặc dù tối hôm qua thấy phản ứng của nha đầu kia, nàng cũng không ôm bất kỳ hi vọng nào, nhưng ngựa chết chữa thành ngựa lành, hiện tại nàng không có một chút đầu mối nào, nhìn một cái cũng không sao.
Buông bát đũa trong tay, nàng từ từ đứng dậy, đi ra mở cửa.
Vừa thấy Úy Như Tuyết, Úy Tuệ lập tức trở nên nhiệt tình, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười rực rỡ, khiến cho một người quen cô độc như Úy Như Tuyết cũng có chút hoảng hốt.
Có chuyện gì mà nha đầu kia vui vẻ giống như ăn mật vậy.
"Đưa đồ vào." Bỏ qua vẻ mặt lạnh lẽo ngàn năm không đổi của Úy Như Tuyết, Úy Tuệ thân thiết kéo cánh tay của nàng, vây quanh nàng đi vào buồng trong.
Úy Như Tuyết rất không quen thân cận với người khác như vậy, muốn rút tay ra, cũng may lúc này Úy Tuệ tự mình buông lỏng ra, nàng nhìn điểm tâm trên bàn còn chưa dùng xong, còn là do mình phái người đưa qua, không khỏi cười nói: "Thế nào? Có hợp khẩu vị của tỷ không?"
Nói xong, thấy những thức ăn này không được động đến nhiều lắm, đôi mày thanh tú nhíu lại: "Sao lại không động đến? Ăn không ngon sao?"
Một bàn kia của các nàng ăn tới thấy đáy, Tiêu Diễm cũng uống một hớp sạch sẽ nước canh mà.
"Đang ăn." Úy Như Tuyết liếc nàng một cái, ám chỉ là nàng ấy đột nhiên tới đây, quấy rầy nàng dùng cơm.
Nhưng hiển nhiên Úy Tuệ cũng không có cùng suy nghĩ với nàng, chỉ kinh hô: "Mới ăn? Vậy không phải nguội rồi sao?"
Nói xong, nàng cầm đôi đũa đã được nàng ấy dùng qua, trực tiếp gắp một chút ức thịt cá bỏ vào trong miệng, quả nhiên lạnh lẽo, sắp thành cá đông lạnh rồi.
"Không phải sớm tặng cho tỷ sao? Sao lúc này mới ăn, huống chi lạnh thành như vậy, nên kêu người mang đi hâm nóng chứ. Lạnh như vậy ăn vào bụng, tỷ không sợ đau bao tử sao."
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Úy Như Tuyết, Úy Tuệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Thật là không biết chiếu cố mình. Điểm Nhỉ, ngươi mang những thứ này vào bếp hâm nóng."
"Dạ." Mấy nha hoàn buông mấy thứ trong tay ra, rối rít tới thu dọn bát đũa.
Úy Như Tuyết rất muốn nói không cần, cơm canh lạnh nóng đều không sao, dù sao cũng tốt hơn những thứ nàng từng ăn sống rất nhiều, nhưng thấy Úy Tuệ nhíu chặt chân mày, đột nhiên nở nụ cười, cũng không nói chuyện, mặc cho các nàng lăn qua lăn lại đi, mình thì từ từ mở ra những bao vải kia, kiểm tra ngọc bên trong.
Chỉ là, mở ra tất cả cũng không có cái mình muốn.
Úy Như Tuyết thất vọng.
Thấy vẻ mặt của nàng, Úy Tuệ cũng đoán được: "Thế nào? Không có sao?"
Úy Như Tuyết lắc đầu.
Úy Tuệ chưa từ bỏ ý định: "Vậy tỷ nói cho ta một chút, rốt cuộc Cổ ngọc này có hình dạng gì? Còn nữa, chỉ bằng một khối ngọc, có thể làm cho chúng ta trở về hiện đại? Ngọc này có phép tiên sao?"
Lại còn phép tiên? Có phải nàng ta đọc nhiều truyện thần thoại quá rồi không?
Úy Như Tuyết buồn cười, vừa định giải thích, bên ngoài có người bẩm báo, nói là lão thái thái và lão gia trở về, phu nhân bảo hai vị tiểu thư cũng chỉnh đốn một chút, cùng ra tiền thính đón. (Bà già dối trá và ông cha khó ưa kia đã trở lại)