Đóng sách lại, Úy Tuệ nằm trong chăn, vừa kích thích vừa ngượng ngùng YY tình cảnh ban ngày, nàng thật là yêu chết vẻ mặt vô tội lại ngốc ngốc đáng yêu của Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Nàng nhớ lại, lúc đó nếu không phải Nhạc Nhi ở đó, nàng sẽ thật sự đánh cược thể diện tiến lên đụng ngã hắn.
Hắc hắc…
Nhắm mắt lại, trong đầu đều là bộ dáng của hắn.
Vốn tưởng rằng sẽ ở trong mộng hẹn hò ngọt ngào, ai ngờ, bắt đầu là ngọt ngào, quá trình là ngược tâm, đến sau cùng xuất hiện nam nhân bắt nạt người, cách mặt nạ màu bạc, không thấy rõ vẻ mặt, lại mơ hồ có thể cảm nhận được đôi mắt tà nịnh của hắn đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Một cái chớp mắt đó, tim Úy Tuệ căng thẳng, hoảng sợ khiến cả người toàn mồ hôi lạnh, mở mắt ra trời đã sáng trưng.
Cả người nàng mệt mỏi, không ngờ cả đêm lại trôi qua trong cơn ác mộng.
Nhưng mà rất kỳ quái, đang êm đẹp sao lại mơ thấy như vậy chứ? Chẳng lẽ một đêm bị bắt kia đã để lại ám ảnh trong lòng nàng?
Sẽ không, kỳ thật lúc đó nàng mê man, hoàn toàn không có quá nhiều cảm giác, vì sao luôn có một nam nhân mặt nạ ở trong mộng quấy rầy nàng?
Cực kỳ buồn bực!
Xoay người rời giường, tùy tiện rửa mặt, ăn bữa sáng, nàng không giống như trước kia, chạy đến thỉnh an Công chúa mẫu thân trước tiên, mà là chạy thẳng tới chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Tối hôm qua cơn ác mộng có ấn tượng sâu sắc, nàng nhất định phải mượn hình tượng của hắn giúp mình thoát khỏi ám ảnh của cơn ác mộng.
Có lẽ là tới nhiều lần, Úy Tuệ đã không còn khách sáo như trước, chỉ hỏi Vân nương đang dọn dẹp trong viện là Thượng Quan Tễ Nguyệt có nhà không.
Vân Nương gật đầu, nàng gõ cửa hai cái, không nghe thấy tiếng trả lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trên bàn trong tiền sảnh, một ly trà mới được rót ra tỏa hơi nước lượn lờ, nghĩ đến chút nữa Thượng Quan Tễ Nguyệt sẽ uống.
“Tễ Nguyệt ca ca.” Nàng cười, kêu lên rồi chạy vào buồng trong.
Trong phòng, Thượng Quan Tễ Nguyệt đang dạy Úy Vân Nhạc mặc y phục, tay cầm tay dạy hắn buộc thắt lưng.
Úy Tuệ đứng cạnh cửa nhìn, trong lòng có tư vị nói không nên lời, chỉ cảm thấy mũi ê ẩm: “Tễ Nguyệt ca ca, huynh thật tốt.”
Có thể là dạy quá nghiêm túc, ngay từ đầu Thượng Quan Tễ Nguyệt không chú ý tới nàng, mãi cho đến khi nàng tựa vào cửa nói những lời này, hắn mới ngơ ngác quay đầu, vẻ mặt hơi mờ mịt: “Nhị tiểu thư?”
Úy Tuệ đi qua chỗ bọn họ, kéo tay nhỏ của Úy Vân Kiệt, dạy hắn thắt nút nơ bướm đơn giản: “Nhìn, như thế này, xuyên qua, vòng qua, kéo căng như vậy, xong rồi, nhìn xem, đẹp không?”
Một đôi mắt đen giống như trái nho, nhìn nàng chằm chằm, không còn lạnh lùng và sợ sệt như lần đầu tiên, mà là mang theo ý cười.
Đúng vậy, Úy Tuệ nhìn rất rõ ràng, khóe môi của tiểu tử kia khẽ cong lên, khóe môi bên phải có đồng tiền, thật sự rất đẹp.
“Thế nào? Tỷ tỷ rất tuyệt đúng không? Về sau, tỷ tỷ dạy đệ những thứ này.”
Úy Vân Nhạc nháy mắt hai cái, vẫn chưa bỏ thói quen mín chặt môi, nhưng trong đôi mắt trong suốt có ý cười, càng thêm sinh động rực rỡ.
“Tễ Nguyệt ca ca, Nhạc Nhi đồng ý đấy.” Úy Tuệ vui mừng ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Thượng Quan Tễ Nguyệt còn đắm chìm trong ý cười nhợt nhạt của Úy Vân Nhạc, bị nàng phấn khởi gọi một tiếng, tức thì có chút mơ hồ: “Người gọi ta là gì?”
“Tễ Nguyệt ca ca a.” Úy Tuệ chớp đôi mắt to tươi đẹp, nói chuyện đương nhiên.
Khuôn mặt trắng nõn của Thượng Quan Tễ Nguyệt lại khẽ nhiễm chút đỏ ửng: “Nhị tiểu thư ——”
“Đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, kêu ta là Tuệ hoặc Tuệ Nhi, ha ha.” Úy Tuệ hờn dỗi nói.
Vẻ mặt Thượng Quan Tễ Nguyệt cứng lại: “Nhị tiểu thư, việc này không ổn.”
“Cái gì không ổn? Chỉ bằng giao tình hôm qua chúng ta ăn hoành thánh chung, huynh gọi ta Nhị tiểu thư, không phải xa lạ sao?” Úy Tuệ khẽ cắn môi dưới, nghịch ngợm nhìn hắn.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Tễ Nguyệt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Được rồi, ta gọi người là Tuệ Nhi, nhưng người cũng phải giống như Nhạc Nhi, gọi ta là Tễ Nguyệt thúc thúc.”
Sặc —— thúc thúc? “Huynh có thể lớn hơn ta bao nhiêu? Làm gì mà phải gọi bằng thúc thúc chứ?” Úy Tuệ bất mãn hất hàm.
Ở hiện đại, đừng nói nam nhân chỉ lớn như thúc thúc, coi như nam nhân lớn bằng gia gia cũng không ai quan tâm.
Nhưng lễ pháp (kỷ cương phép tắc) cổ đại nghiêm ngặt, một tiếng thúc thúc đã có thể quy định sẵn bối phận (vai vế) của hai người rồi, nếu có ý nghĩ không an phận, nói không chừng sẽ bị định tội loạn luân đấy.
Ô, không cần.
“Tễ Nguyệt ca ca ——” Đột nhiên nàng nắm tay áo của hắn, làm nũng.
Thượng Quan Tễ Nguyệt rút cánh tay về: “Thúc thúc.”
“Này, huynh làm gì thế?” Đột nhiên Úy Tuệ hơi nổi giận, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc lạnh như băng của hắn, lại xìu xuống: “Được rồi, mỗi lần nói đến đây, huynh cứ như vậy. Vậy chúng ta đều lui một bước, ta gọi huynh là Tễ Nguyệt, huynh gọi ta Tuệ Nhi.”
Nói xong, không đợi hắn nói chuyện, Úy Tuệ đã ném cho hắn ánh mắt hung tợn: “Nếu huynh dám nói một chữ không, cẩn thận ta…”
Nàng cắn răng, ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm đôi môi khêu gợi của hắn, giống như cánh hoa anh đào, sớm đã hấp dẫn nàng muốn cắn rồi.
“Tuệ Nhi, người đừng như vậy, ta…” Vẻ mặt Thượng Quan Tễ Nguyệt hơi chán nản, giống như không biết nên giải thích thế nào cho nàng hiểu.
Dù sao cũng là người từng trải, tiểu tâm tư của nàng, hắn nhìn vẫn hiểu.
Cũng là vì nhìn hiểu, mới cảm thấy kinh hãi.
Tại sao có thể?
“Tuệ Nhi, về sau đừng đến đây nữa.” Không biết làm sao cho ổn, cuối cùng Thượng Quan Tễ Nguyệt nói lời lạnh lùng nhất trực tiếp nhất từ chối nàng.
Úy Tuệ sững sốt, ngốc nghếch không nghe ra ý ở ngoài lời, ngược lại cong môi cười: “Sao lại không đến? Ta cứ tới.”
Ai bảo huynh ở đây chứ? Hắc hắc.
Sắc mặt Thượng Quan Tễ Nguyệt càng thêm khó coi: “Tuệ Nhi, lời người đáng sợ, hiện giờ người lớn rồi ——”
“Ta gặp đệ đệ ta không được à?” Tầm mắt Úy Tuệ rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Vân Nhạc, cười ha ha, nhưng đột nhiên trong đầu giật mình một cái, nàng tỉnh ngộ, giật mình ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tễ Nguyệt.
“Huynh có ý gì?” Bảo nàng về sau đừng đến nữa, hắn là… Phiền chán nàng hả?
Thượng Quan Tễ Nguyệt không dám nhìn ánh mắt của nàng, ánh mắt như thế rất dễ dàng khiến cho hắn có ảo giác, rất giống một màn năm đó, vẫn còn đang tái diễn.
“Tuệ Nhi… A…”
Không đợi hắn nói những lời đả thương người, đột nhiên Úy Tuệ chồm tới, vốn định hôn vào môi hắn, lưu lại ấn ký gì gì đó, dù sao cổ nhân cổ hủ, như thế, nói không chừng hắn sẽ đi vào khuôn khổ.
Nhưng nào biết, không có dự đoán được độ cao, tư thế nhảy của nàng cũng có vấn đề, sau cùng, không hôn được môi, ngược lại cắn một cái vào cằm của hắn, hàm răng sắc bén để lại hai dấu răng nhàn nhạt trên cái cằm sáng bóng của hắn.
Thượng Quan Tễ Nguyệt che cằm, kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.
Úy Tuệ đỏ mặt, có chút tức giận lắp ba lắp bắp: “Ai cho huynh đuổi ta chứ? Ta nói cho huynh biết, ta muốn tới thì tới. Về sau huynh còn đuổi ta, ta lại cắn huynh.”
Nàng nói những lời này, hoàn toàn giống như một đứa bé chơi xấu.
Đột nhiên Thượng Quan Tễ Nguyệt nở nụ cười, bởi vì bộ dạng này của nàng, dường như tâm tình sáng tỏ thông suốt.
Thượng Quan Tễ Nguyệt nở nụ cười khiến lòng Úy Tuệ sáng lên, cho rằng cuối cùng chờ được mây mờ trăng tỏ thấy ánh sáng, đồ ngốc này thông suốt rồi.
Nhưng chuyện kế tiếp lại khiến nàng gần như muốn nổi điên.
Cũng không biết Thượng Quan Tễ Nguyệt cố ý muốn tránh né nàng hay là thật sự trùng hợp.
Mặc cho nàng cố gắng như thế nào, vẫn luôn không tìm được hắn.
Buổi sáng đến viện của hắn, trong phòng trống không, trong viện chỉ có hai người hầu đang dọn dẹp, hỏi thì nói là sáng sớm Thượng Quan quản gia mang theo tiểu thiếu gia, cũng không biết đi đâu.
Có lẽ là luyện công buổi sáng, nàng nghĩ, vậy thì chờ thôi, dù sao bọn họ cũng phải ăn điểm tâm.
Nhưng gần đến thời gian cơm trưa cũng không thấy trở về.
Nàng nghĩ, dù sao bọn họ cũng phải ăn cơm trưa.
Sau buổi cơm trưa vẫn không thấy bóng dáng.
Vậy thì tìm thôi.
Tìm khắp trong phủ cũng không thấy bóng dáng hai người đâu.
Dù sao cơm tối vẫn phải trở về, Úy Tuệ canh giữ trong phòng Thượng Quan Tễ Nguyệt, không tin hắn không trở lại.
Nhưng chuyện không được như mong muốn của nàng, cơm tối vẫn chưa trở về.
Một ngày không thấy, trong lòng Úy Tuệ giống như mất cái gì, buồn bả ỉu xìu trở lại viện của mình, ăn hai miếng cơm thì để bát đũa xuống, lại muốn đi chờ.
Nàng lo lắng có phải tên ngốc Thượng Quan Tễ Nguyệt gặp chuyện không may hay không? Chính là vừa ra khỏi cửa thì bị lạc đường, thiệt thòi mấy năm nay hắn làm quản gia tại Úy phủ, đều là làm thế nào?
Úy Tuệ thật sự cảm thấy, sở dĩ Thượng Quan Tễ Nguyệt có thể làm đại quản gia ở Úy phủ, hoàn toàn là nhờ khuôn mặt của hắn, mê hoặc Úy phủ từ trên xuống dưới, vì vậy, cho dù hắn không biết gì, vẫn giữ lại như cũ.
Nhưng đợi khi nàng trở lại, trong nhà đèn sáng, trong phòng có tiếng Thượng Quan Tễ Nguyệt dạy Úy Vân Nhạc đọc sách.
Trong lòng Úy Tuệ vui vẻ, vội vàng đẩy cửa.
Đẩy không được, cửa được khóa từ bên trong.
“Mở cửa.” Nàng dùng sức gõ vài cái lên cửa, giống như phát tiết bực tức cả ngày nay không được thấy hắn vậy.
Vậy mà, trong nhà lại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Thượng Quan Tễ Nguyệt: “Khuya rồi, Nhị tiểu thư có chuyện gì thì ngày mai rồi nói sau.”
Nhị tiểu thư? “Này, Thượng Quan Tễ Nguyệt, huynh ra đây cho ta, ai cho huynh lại kêu ta là Nhị tiểu thư nữa hả?”
Nói xong, nàng mạnh mẽ dùng sức vỗ vài cái lên cửa, rước lấy ánh mắt tò mò của mấy bà vú, nhưng bởi vì tính tình ngày xưa của nàng, ai cũng không dám tiến lên khuyên nhủ, chỉ đứng nhìn từ xa.
“Nhìn cái gì vậy? Đều trở về phòng đi.” Úy Tuệ bực bội gào thét với mấy người này, mấy bà vú sợ hãi rụt đầu lại, vội vàng trở về phòng.
Lúc này Úy Tuệ mới gõ cửa kêu: “Thượng Quan Tễ Nguyệt, huynh có biết ta đã chờ huynh một ngày không, hôm nay ta rất lo lắng huynh có biết không?”
Trong nhà, không có âm thanh, chỉ có ánh nến mờ nhạt chập chờn.
Úy Vân Nhạc tò mò nhìn Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Hai con ngươi thâm thúy màu hổ phách của Thượng Quan Tễ Nguyệt một đôi thâm thúy màu hổ phách con ngươi chỉ lẳng lặng nhìn ánh nến mờ nhạt, môi mỏng mím thật chặt, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng.
Không nghe được động tĩnh, Úy Tuệ tức giận, nhấc chân hung hăng đạp cửa: “Thượng Quan Tễ Nguyệt, huynh không có lương tâm. Có chuyện gì cũng không thể ra nói rõ ràng sao? Làm gì phải trốn trong phòng không chịu ra chứ?”
Kỳ thật, nàng cũng chỉ muốn hắn có thể ra ngoài nói cho nàng biết, cả ngày hôm nay hắn có việc ra ngoài chứ không phảivì tránh nàng.
Nhưng nhìn cửa đóng chặt, rõ ràng đang nói cho nàng biết, tên ngốc bên trong đang tránh nàng.
Đạp cửa vang ầm ầm, cũng không nghe thấy động tĩnh bên trong, Úy Tuệ cực kỳ buồn bực, càng muốn đánh cược: “Thượng Quan Tễ Nguyệt, huynh nghe rõ cho ta, bản tiểu thư đã nhìn trúng huynh rồi. Huynh trốn đi, ta xem huynh trốn nhất thời, có thể trốn được cả đời hay không? Hừ.”
Bỏ lại một câu hung ác, Úy Tuệ thất vọng rời đi, lúc gần đi, ba bước thì quay đầu lại, hi vọng cánh cửa đóng chặt kia có thể mở ra.
Chẳng lẽ, hắn thật sự không chút nào quan tâm nàng có bao nhiêu khổ sở sao?
Hay là hắn để ý thân phận địa vị của hai người, cho nên mới như vậy?
Phải không?
Thượng Quan Tễ Nguyệt sẽ là loại người bị tục lệ phong kiến trói buộc sao? Không, thời gian dài như vậy, nàng nhìn ra hắn không phải loại người như vậy.
Đầu óc Úy Tuệ có chút loạn, kiếp trước kiếp này, đây chính là lần đầu tiên khó khăn lắm nàng mới coi trọng một người nam nhân, cứ buông tha như vậy sao?
Hiển nhiên không có khả năng, nàng quyết định phát huy tinh thần đánh không chết của Tiểu Cường (con gián), truy đánh tới cùng, sớm muộn gì cũng khiến cho tên ngốc này quỳ gối dưới váy màu thạch lựu của nàng.
Nhưng ai biết, nửa tháng liên tiếp, bất kể nàng chuẩn bị tỉ mỉ cỡ nào, Thượng Quan Tễ Nguyệt đều có bản lĩnh né tránh nàng.
Đến cuối cùng, ngay cả sức lực tìm hắn nàng cũng không còn.
Có phải nàng cực kỳ nhàm chán hay không? Đuổi theo nam nhân đuổi đến người ta lẩn trốn khắp nơi?
Đêm khuya một ngày kia, Úy Tuệ ngủ được một nửa, đột nhiên, chạy đến chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt, dùng sức đạp cửa hai cái, kêu lên.
“Thượng Quan Tễ Nguyệt, huynh hãy nghe cho kỹ, bản tiểu thư đã chơi chán trò mèo bắt chuột rồi. Thôi, thiên hạ này còn nhiều nam nhân tốt, bản tiểu thư cũng không muốn treo cổ trên một thân cây. Từ nay về sau, huynh đi đường Dương Quan của huynh, ta đi cầu Độc Mộc của ta, hai ta không ai nợ ai. Huynh đừng trốn tránh nữa, bản tiểu thư cũng sẽ không tới quấy rầy huynh nữa đâu.”
Nói xong, nàng lại chạy một mạch trở về, về đến phòng, chui vào trong chăn đi ngủ.
Một đêm này, nàng ngủ vô cùng không ngon, mối tình đầu còn chưa bắt đầu nở hoa đã tàn lụi, ài.
Ngày hôm sau, nàng muốn tìm sát thủ tỷ tỷ uống rượu kể khổ, ai ngờ, hành tung của sát thủ tỷ tỷ còn bất định hơn Thượng Quan Tễ nguyệt, theo nha hoàn nói, mấy ngày nay chưa thấy qua, buổi tối cũng không thấy trở về.
Choáng, Úy Tuệ chạy vào trong phòng nàng nhìn một chút, trừ bỏ vài bộ y phục trong tủ, thật đúng là nhìn không ra trong phòng này có người ở qua, thật sự lạnh lẽo khiến người ta líu lưỡi.
Nàng không khỏi âm thầm buồn bực, sẽ không phải sát thủ tỷ tỷ âm thầm lặng lẽ xuyên trở về hiện đại một mình chứ?
Lười nghĩ, nàng lại tìm bạn khuê mật của mình là Lục Vô Song và Lâm Y Y.
Hai cô nương này rất thành tâm, thấy vẻ mặt nàng cô dơn, chủ động bồi nàng đi dạo phố, ăn cơm, uống rượu.
Ba cô nương bao một gian phòng của Túy Tiên lâu, liên tục kêu cạn..
Lại nói, người uống rượu dễ loạn tính.
Hơn nữa còn là ba cô nương coi trời bằng vung, trước kia chỉ cần tụ ở một chỗ, đều sẽ làm chút thủ đoạn khi dễ người, hôm nay cũng vậy.
Sau khi Úy Tuệ say rượu mơ màng nói, nam nhân nàng thích vẫn trốn tránh nàng, khiến nàng đau lòng.
Hai người Lục Vô Song và Liễu Y Y thất tha thất thểu dìu đỡ nhau, bảo là muốn báo thù cho nàng, bảo là muốn tìm kẻ bạc tình kia tính sổ.
Hai người ôm bầu rượu nghiêng ngã lảo đảo ra cửa, trái lại Úy Tuệ vẫn ngồi ở chỗ này tự rót rượu, vừa không ngừng khen ngợi hai nàng trọng nghĩa.
Nhưng trọng nghĩa cũng chỉ kéo dài đến cửa.
Thì ra là lúc Lục Vô Song xuống lầu, không nhịn được nôn ra.
Nôn ra không sao cả, quan trọng là nôn vào người một cô nương đang muốn lên lầu.
Cô nương này chính là Quân gia Nhị tiểu thư Quân Tiên Nhi.
Nhìn y phục màu hồng nhạt bị vật ô uế làm dơ, tỏa ra mùi khó ngửi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Quân Tiên Nhi lập tức trở nên dữ tợn.
“Sâu rượu này từ đâu tới? Thiếu giáo dục như vậy.” Nàng đưa tay đẩy Lục Vô Song một cái.
Vốn Lục Vô Song say bí tỉ đứng không vững, bị nàng ta đẩy, cả người ngã ngồi xuống cầu thang.
Liễu Y Y thấy tỷ muội bị đẩy ngã, không bỏ qua, tiến lên dùng sức đẩy Quân Tiên Nhi ngã chỏng vó.
“Ngươi có giáo dục à? Nương ngươi dạy ngươi tùy tiện đẩy người sao?”