Có thể là tiếng cười của Úy Tuệ quá mức rực rỡ, rốt cuộc vẻ mặt căng thẳng của Úy Vân Nhạc cũng dịu xuống, nhìn Trương ma ma nhếch nhác, khóe môi cũng cong lên đường cong đẹp mắt.
Úy Tuệ nhìn thấy mừng rỡ, nhẹ nhàng xoa đầu hắn: "Đi, ta vào nhà đã, ở chỗ nương có thức ăn ngon đấy."
Nói xong, nắm tay nhỏ của Úy Vân Nhạc, hai tỷ muội cùng đi vào phòng của Công chúa Minh Ca.
Trong viện, đám người Trương ma ma nhìn chằm chằm một màn này, chậm chạp chưa tỉnh hồn lại.
"Nương." Vừa vào nhà, Úy Tuệ giòn giã quát lên.
Trong phòng, Tiêu Minh Ca để sách trong tay xuống, quay đầu mong đợi nhìn cửa, mấy ngày không thấy bóng dáng nha đầu này, nàng thực sự chó chút nhớ nhung.
Bức rèm châu ngoài cửa vang lên, đi vào là hai tỷ đệ như một đôi ngọc, đột nhiên Tiêu Minh Ca cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Úy Tuệ thấy, cười nói: "Nương, mẹ xem con dẫn ai đến này? Nhạc Nhi, mau thỉnh an nương."
Con ngươi đen như quả nho của Úy Vân Nhạc chỉ sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Minh Ca, không rõ mẫu thân trong miệng tỷ tỷ là ý gì.
Trên thực tế, từ khi hắn có trí nhớ đến nay, đều vẫn cùng cái từ này duy trì một khoảng cách nhất định.
Nhưng, thấy Tiêu Minh Ca cũng đang bình tĩnh nhìn mình, hình như trong mắt có nước mắt, Úy Vân Nhạc hơi sợ sệt, không tự giác rụt vào lòng Úy Tuệ.
Trái tim Tiêu Minh Ca hung hăng nảy lên, quay mặt đi.
Trong lòng Úy Tuệ cũng đắng chát, có mẫu tử nào gặp nhau như vậy chứ?
Nàng chủ động nắm tay Úy Vân Nhạc đi tới trước mặt Tiêu Minh Ca: "Nương, chỗ mẹ còn bánh ngọt hạt sen không? Nhạc Nhi thích ăn mà con không có."
Đột nhiên Tiêu Minh Ca ngẩng đầu, nhìn Úy Vân Nhạc vội nói: "Có, có, Trương ma ma, mau lấy bánh ngọt hạt sen."
"Ai." Trương ma ma vẫn chờ ngoài cửa không dám vào quấy rầy mẫu tử ba người, nghe nói vội vàng đi chuẩn bị.
Chỉ chốc lát sau, mang đến hơn mười loại bánh ngọt.
Úy Tuệ thấy mà khóe miệng giật giật, cố tình ghen tị nói: "Trương ma ma, bà thiên vị, đệ đệ vừa tới thì bà lấy ra những món ngon này. Thường ngày ta tới đây cũng không có thấy mấy món này."
Trương ma ma cười gượng: "Là lão nô sơ sót, Nhị tiểu thư đừng trách."
"Dĩ nhiên trách, hắc hắc, hiện tại ta so bì, về sau ta tới đây, bà cũng phải chuẩn bị thức ăn ngon cho ta." Úy Tuệ cười, nhặt khối bánh ngọt hạt sen đút Úy Vân Nhạc: "Nương cố tình chuẩn bị cho đệ này, ăn chút đi."
Tiêu Minh Ca cũng mở to đôi mắt long lanh, mong đợi nhìn Nhạc Nhi.
Nhạc Nhi khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, chỉ khẽ cắn một chút lại trốn trong lòng Úy Nhạc, sợ hãi nhìn Tiêu Minh Ca.
Nàng nhìn mắt hắn khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cho dù là khẽ cắn một ngụm nhỏ, Tiêu Minh Ca cũng cảm thấy được an ủi: "Nhạc Nhi, lại nếm thử một chút nữa?"
Nàng tự tay nhặt khối bánh ngọt hoa phù dung đưa tới bên môi hắn, nào biết Úy Vân Nhạc đột nhiên quay lưng lại, nhào vào lòng Úy Tuệ, hai tay ôm chặt nàng, thân thể uốn éo, hình như muốn đi.
Tiêu Minh Ca ngẩn ra, nước mắt trực trào.
Úy Tuệ bất đắc dĩ, cũng không nổi giận: "Nương, có thể Nhạc Nhi muốn đi ra ngoài chơi, mẹ đi không?"
"Mẹ?" Tiêu Minh Ca sửng sốt.
Úy Tuệ vừa ôm đệ đệ, vừa duỗi tay đến bắt lấy tay áo của mẫu thân, năn nỉ nói: "Nương, mẹ đi chơi với con và đệ đệ đi, có được không?"
"..." Tiêu Minh Ca chần chờ, nàng chưa từng làm chuyện như vậy.
Nhưng không để cho nàng chần chờ, Úy Tuệ ra sức kéo nàng đứng dậy, một tay ôm đệ đệ, một tay kéo nàng ra ngoài: "Nương, mẹ xem mặt trời bên ngoài thật tốt, cả ngày ở trong phòng buồn bực, người sẽ nổi mốc."
"Lại nói bậy, làm sao người có thể nổi mốc chứ?" Tiêu Minh Ca giận liếc nhìn nàng, nhưng cũng bởi vì ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, nháy mắt tâm tình trở nên cởi mở.
Úy Tuệ nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của nàng, nói: "Người ở trong phòng buồn bực dài lâu, sẽ hậm hực không vui, tâm tình nặng nề, mặc dù thân thể không mốc nhưng trong lòng sớm muộn gì cũng nổi mốc. Cho nên, cần phải thường xuyên ra ngoài phơi nắng để duy trì thể xác vào tinh thần khỏe mạnh."
"Chỉ có con nói thế." Tiêu Minh Ca không thể không thừa nhận lời này của nữ nhi quả thật rất có đạo lý.
Mẫu tử ba người cùng đến hậu viên, nơi này hoa cỏ sum xuê, cảnh sắc hợp lòng người.
Úy Tuệ sai người đến chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt mang tới vài cái xẻng hoa nhỏ, xong cùng với mẫu thân và đệ đệ mỗi người một cái.
"Muốn làm cái gì?" Tiêu Minh Ca cực kỳ nghi ngờ.
Úy Tuệ cười sung sướng: "Lao động, chẳng những có thể cường thân kiện thể, còn có thể làm cho thể xác và tinh thần của chúng ta vui vẻ."
"Lao động?" Tiêu Minh Ca mờ mịt quay đầu nhìn Trương ma ma ở sau lưng.
Trương ma ma chỉ cười vui vẻ.
"Nương, mẹ nhìn cỏ dại trong vườn hoa này, sợ là mấy hôm không dọn dẹp rồi, chúng ta dọn dẹp một chút nhé." Úy Tuệ nói xong, dẫn theo Úy Vân Nhạc đi vào một mảnh vườn hoa, sau đó dạy hắn dùng cái xẻng dọn dẹp cỏ dại bên trong.
Úy Vân Nhạc đi theo phía sau nàng, học theo, quả là không tệ.
Tiêu Minh Ca sững sờ do dự ở tại chỗ: "Tuệ Nhi, trong phủ chúng ta có hoa tượng (người làm vườn)."
Lại nói, một tiểu thư, một thiếu gia làm chuyện của hạ nhân sẽ bị người khinh thường.
"Nương, mẹ mau tới đây đi." Úy Tuệ thấy nàng đứng im, dứt khoát đi tới kéo nàng.
"Nương, có một số việc cần phải tự mình bắt tay vào làm mới có thể lĩnh hội được niềm vui trong đó. Mẹ tin con, chờ chúng ta dọn sạch sẽ cỏ dại ở đây, toàn thân đổ mồ hôi, khi đó mẹ mới biết cái gì gọi là vui vẻ."
Nói xong, nài ép lôi kéo Tiêu Minh Ca vào trong vườn hoa, hơn nữa tính toán phạm vi cho nàng: "Nương, vùng này thuộc về mẹ. Con và Nhạc Nhi phụ trách bên kia, chúng ta tranh tài, xem ai có thể hoàn thành trước, được không? Chú ý, không thể lừa bịp, phải có chất có lượng, hơn nữa, không thể tổn hại rễ hoa nha."
Nói xong, cười hì hì lôi kéo Nhạc nhi đi tới một chỗ khác, nhìn ánh mắt rối rắm của Tiêu Minh Ca, Úy Tuệ cười gian xảo: "Nương, Nhạc Nhi nhỏ như vậy mà cũng làm giỏi, nương, mẹ không thể thua đệ ấy nha, mẹ phải làm gương cho hắn. Còn nữa, không được để người khác giúp đỡ."
Lời này là nàng nói với Trương ma ma đang vội vàng đi tới.
Nghe vậy, Trương ma ma sững sốt, quả nhiên, bà muốn tới giúp Công chúa, dù sao từ nhỏ đến lớn Công chúa đâu có chạm qua những việc nặng này chứ.
Bà chần chờ nhìn Tiêu Minh Ca.
Bởi vì câu nói làm gương cho Nhạc Nhi của nữ nhi mà trong lòng Tiêu Minh Ca lập tức quyết định, phân phó Trương ma ma: "Bà không cần phải giúp ta."
"Công chúa, nếu không lão nô làm mẫu trước cho người nhé." Nhìn động tác cầm xẻng của Công chúa không đúng, bà đối với công việc kế tiếp không có tin tưởng.
Tiêu Minh Ca nhìn Úy Tuệ.
Úy Tuệ cười: "Cái này có thể. Chỉ là, Trương ma ma, không cho ăn gian nha."
Trương ma ma cười: "Lão nô biết rồi."
Bà vội vàng đi qua, nhận lấy cái xẻng hoa trong tay Tiêu Minh Ca, khom lưng làm mẫu xúc cỏ cho nàng nhìn.
Tiêu Minh Ca nhìn một lát, cảm thấy đã biết, lấy cái xẻng lại tự mình làm, hơn nữa có chút đắc ý: "Rất đơn giản."
Bên kia, Úy Tuệ nghe nói, chỉ cười: "Nương, không nên đắc ý quá sớm, kiên trì nổi mới là thành công."
Quả nhiên, không bao lâu, Tiêu Minh Ca đã cảm thấy thắt lưng vô cùng mỏi, tay cầm xẻng cũng có chút không ổn.
Mà Úy Tuệ bên kia lại vô cùng bận bịu, nàng vừa hát ‘ta là con ong nhỏ cần cù’, làm cho Tiêu Minh Ca cũng ngại bảo ngừng, chỉ đành phải lau hồ hôi, làm tiếp.
Làm một chập, mẫu tử ba người gần như làm một canh giờ (hai tiếng), dọn không còn một cây cỏ dại trong vườn hoa nữa.
"Nương, mẹ đừng lo lắng, có thể là Nhạc Nhi tự mình đi tìm Thượng Quan quản gia rồi." Sợ thêm phiền phức, Úy Tuệ vội vàng an ủi Tiêu Minh Ca, sau đó phân phó Trương ma ma đưa Tiêu Minh Ca về phòng.
Úy lão phu nhân cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Hài tử Nhạc Nhi này từ nhỏ đã khác người khác, cho dù hắn muốn đi tìm Thượng Quan quản gia cũng làm sao biết đường chứ? Người tới, các người tìm khắp nơi, trong phủ chúng mặc dù không lớn, nhưng ngóc ngách rất nhiều, nếu tiểu hài tử hắn mà lạc đường, vậy thì phiền phức rồi."
Chúng nha hoàn vú già vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
Úy Tuệ không để ý tới, tự chạy như bay về chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Lúc này Thượng Quan Tễ Nguyệt đã tu kiến xong vườn hoa, đang ngồi đọc sách trong phòng, cửa phòng đụng một tiếng mở ra, dọa hắn giật mình.
"Nhạc Nhi?" Trong phòng chỉ có một mình Thượng Quan Tễ Nguyệt, điều này khiến cho Úy Tuệ rất thất vọng.
"Sao vậy?" Thượng Quan Tễ Nguyệt lập tức đứng dậy, ánh mắt lại nhìn về phía sau lưng nàng, vẻ mặt dần dần lạnh lùng sắc bén: "Nhạc Nhi đâu?"
"Không thấy Nhạc Nhi." Vành mắt Úy Tuệ đỏ lên, lúc này cũng bất chấp bị người quở mắng oán hận, chỉ nhanh chóng kể lại đơn giản quá trình xảy ra.
Sắc mặt Thượng Quan Tễ Nguyệt âm trầm như sương, ánh mắt lại càng khiến cho người ta sợ hãi.
Nhìn hắn dịu dàng như ngọc đã quen, đột nhiên thấy hắn như vậy, Úy Tuệ kinh hoảng: "Thúc yên tâm, nhất định ta sẽ tìm được hắn."
Thượng Quan Tễ Nguyệt cũng không đáp lại nàng, thậm chí một chữ dư thừa cũng không nói với nàng, chỉ phi thân ra cửa.
Trong mắt Úy Tuệ kinh ngạc, hắn biết võ công?
Vậy trước kia hắn… Giả heo ăn cọp sao?
Chỉ là, lúc này nàng cũng không được phép nghĩ chuyện khác, nàng biết năng lực của mình có hạn, cho nên nàng nhất định phải điều động tất cả những gì có lời với mình.
Thượng Quan Tễ Nguyệt có võ công, vậy không cần mình lo lắng rồi.
Tiếp đó, Úy Tuệ lại lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy tới viện của Úy Như Tuyết.
Sát thủ tỷ tỷ có bản lĩnh theo dõi tìm người là hạng nhất, có nàng mà nói, sợ là mọi sự việc sẽ làm ít công to.
Nhưng mà khiến cho nàng vô cùng thất vọng, Úy Như Tuyết không có ở đây, hỏi bọn nha hoàn cũng chỉ lắc đầu, cái gì cũng không biết.
Úy Tuệ sắp khóc.
Nhưng trong phủ này, trừ tỷ tỷ này ra… A, đúng rồi, còn có ca ca yêu nghiệt, tốt xấu gì hắn cũng có phần tình cảm tặng thuốc cho nàng.
Mặc dù hắn quần là áo lượt không chịu gò bó, nhưng nhất định biết không ít tam giáo cửu lưu (chỉ đủ loại hạng người), nói không chừng có thể giúp được.
Giờ phút này Úy Tuệ thật sự là bệnh tật chữa trị loạn, vội vàng trở lại chỗ ở, sai mấy nha hoàn tìm kiếm trong phủ, nhất là nơi hẻo lánh, nơi có hồ nước, tất cả đều phải tìm kiếm.
Mình thì lại chạy đến chỗ Úy Vân Kiệt.
Chỉ là, ca ca tỷ tỷ này của nàng, một vị so với một vị còn thần bí hơn, hoàn thoàn không tìm thấy.
Úy Tuệ vừa vội vừa giận, khắp nơi tìm người, còn lại cũng chỉ có tiếp tục tìm.
Nhạc Nhi, Nhạc Nhi, ngàn vạn lần đệ đừng gặp chuyện không may nha, nếu không nàng có chết muôn lần cũng khó thoát tội.
Nghĩ đến hài tử kia luôn mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình, tim Úy Tuệ sắp vỡ ra rồi.
Hắn nhát gan, hắn tự bế, gặp người cũng sẽ không nói chuyện, nếu thật sự bị người xấu bắt đi, hắn hẳn sẽ rất sợ hãi.
Tìm khắp trong phủ hơn một canh giờ cũng không tìm ra một hài tử.
Úy Tuệ nghĩ thầm, đã có người có lòng bắt hắn đi, há có thể giữ lại trong phủ?
Ra khỏi phủ vậy thì sẽ ra sao? Nàng không dám nghĩ.
Nhưng lúc này còn có thể tìm ai?
Trong đầu lóe ra một bóng người -- Tiêu Diễm.
Nhưng nếu như tìm Tiêu Diễm mà nói, còn không bằng tìm Thái tử Tiêu Dục, sợ là hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Cho nên, không nghĩ nhiều nữa, Úy Tuệ lập tức đứng dậy, chạy thẳng tới phủ Thái tử.
Chỉ là, vừa tới cửa phủ Thái tử, đột nhiên một chiếc xe ngựa cắt ngang trước mặt mình.
Úy Tuệ không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn vượt qua, nhưng không ngờ đột nhiên bên trong vươn ra một bàn tay, chợt bắt được cánh tay nàng, kéo nàng vào trong xe ngựa.
"A, kẻ nào." Giờ phút này Úy Tuệ giống như lạc đà gần như hỏng mất, mà đột nhiên bị kéo vào xe ngựa, lại đè sập cong rơm cuối cùng của nàng.
Cũng không thấy rõ là ai, nàng trực tiếp vung quyền loạn đá, nhưng không ngờ người khí lực người nọ thật lớn, bắt được đôi tay đang vung vẫy của nàng, đột nhiên đè lên, vây nàng vào trong góc, một mùi thơm quen thuộc lượn lờ ở chóp mũi.
"Phát thần kinh cái gì? Thật giống như tiểu phong tử (kẻ điên)."
Đột nhiên Úy Tuệ bất động, không phải vì giọng nói chế giễu của nam nhân này, mà là hài tử đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nam nhân, lúc này, hắn đnag mở to đôi mắt đen lúng liếng, cũng không biết là tò mò hay là vui sướng khi người gặp họa, tóm lại, hắn chỉ yên lặng nhìn mình.
"Nhạc Nhi?" Úy Tuệ chỉ cho là ảo giác, dùng sức nháy mắt hai cái, tiểu nhân nhi (đứa bé) trước mắt vẫn chưa biến mất, vẫn nhìn nàng như cũ.
"Thật sự là đệ? Nhạc Nhi?" Úy Tuệ vui quá mà khóc, đột nhiên muốn đẩy nam nhân đang giam cầm mình, nhưng hoàn toàn đẩy không được, lúc này mới ngẩng đầu lên, mới nhìn rõ bộ dáng của nam nhân này.
"Huynh?" Yêu nghiệt tuyệt mỹ như vậy, không phải Úy Vân Kiệt thì còn có thể là ai?
Bốp ——, cái trán bị ngón tay của nam nhân gõ một cái: "Ánh mắt kiểu gì đấy?"
"Mau buông ta ra." Úy Tuệ lại đẩy hắn ra, nàng muốn ôm ôm Nhạc Nhi, muốn thật sự cảm nhận sự tồn tại của hắn, nếu không thì không yên tâm.
Úy Vân Kiệt khẽ nhướng mày: "Thả muội ra? Lại nổi điên thì sao bây giờ?"
"Người nào nổi điên hả?" Úy Tuệ trừng mắt nhìn hắn.
Úy Vân Kiệt giơ tay lên, cho nàng nhìn vết cào trên mu bàn tay: "Đây là con mèo hoang nào cào vậy?"
"Ta sao?" Úy Tuệ giật mình, vừa rồi nàng hơi kích động, không ngờ thật đúng là cào trúng hắn rồi.
Chỉ là rất nhanh nàng nghi ngờ trừng mắt hắn: "Tại sao Nhạc Nhi lại ở chung một chỗ với huynh? Là huynh bắt cóc hắn?"
Úy Vân Kiệt buông nàng ra, thuận tiện ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ: "Chỉ với chút đầu óc này của muội, gia lại đi bắt cóc đệ đệ của mình?"
Cũng đúng, Úy Tuệ vội vã vượt qua hắn, bổ nhào vào trước mặt Úy Vân Kiệt, nhẹ nhàng sờ mặt hắn, lúc này mới cảm thấy chân thật.
Trong lòng ổn định, nước mắt chảy xuống, chợt ôm Nhạc Nhi khóc thành tiếng.
"Hu hu, Nhạc Nhi, sao đột nhiên đệ lại không thấy tăm hơi nữa? Tỷ tỷ ta lo lắng gần chết."
"Lo lắng?" Sau lưng truyền đến một tiếng hừ lạnh giễu cợt: "Ta thấy muội còn có tâm tư chạy tới phủ Thái tử, còn có chỗ nào lo lắng?"
Không có ngẩng đầu, Úy Tuệ chỉ chôn mặt trong hõm vai đệ đệ, vừa nghẹn ngào vừa rầu rĩ phản bác: "Đó là ta muốn tìm Thái tử giúp một tay tìm người."
Úy Vân Kiệt nhìn nàng run run đầu vai, trong mắt xẹt qua sự sắc bén u ám: "Nói như vậy, là ta hiểu lầm hả? Nhưng Úy phủ có nhiều người hầu như vậy, muội lại cứ muốn chạy đến phủ Thái tử? Thật sự không phải lấy việc công làm việc tư chứ?"
Lấy việc công làm việc tư? Bốn chữ này giống như một mũi khoan đâm vào trái tim Úy Tuệ gây đau đớn.
Trong tiếng Trung có bốn chữ nhé - giả công tể tư.
Đột nhiên nàng quay đầu lại, hung tợn trừng đôi mắt đỏ nhìn Úy Vân Kiệt: "Huynh không hiểu thì không nên nói lung tung."
Đáng thương nàng lo lắng sợ hãi đều thành cái dạng gì rồi, vậy mà hắn ta còn nói những lời đả thương người như vậy.
"Hử?" Nhìn đôi mắt đẫm lệ mê man của nàng, trong lòng Úy Vân Kiệt xẹt qua sự khác thường, giống như, vừa rồi nói nặng lời, từ thái độ của nàng xem ra nàng thật sự quan tâm Nhạc Nhi.
Úy Tuệ chỉ cảm thấy uất ức, lau nước mắt, tức giận nức nở nói: "Đột nhiên không thấy Nhạc Nhi nữa, chúng ta sắp điên rồi, tìm khắp nơi trong phủ cũng không thấy. Ta sợ hắn bị người xấu bắt đi, sẽ có gì bất trắc, nhưng ta lại không có bản lĩnh gì. Ta không biết nên làm cái gì bây giờ? Ta tìm Đại tỷ tỷ, cũng tìm huynh. Nhưng các người đều không có ở đây."
Hít hít cái mũi, nàng phát hiện nước mắt lại chảy ra, lần này không quan tâm nó nữa, ngược lại tự nói hết: "Thân thể của nương không tốt, ta sợ nàng lo lắng. Huynh nói ở trong phủ này, ta còn có thể tìm ai được? Các người không có ở đây, ta đã nghĩ đến Lục hoàng tử, bình thường tính tình hắn cực kỳ nghĩa khí. Nhưng ta lại nghĩ, Thái tử có thế lực lớn hơn, dù sao cũng phải cầu người, còn không bằng cầu người lớn nhất. Cho nên ta tới đây."
Nói xong, lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhắc lại: "Ta không có lấy việc công làm việc tư."
Nước mắt đã làm mờ nhạt gương mặt xinh đẹp của nàng, nàng nói cho hết lời, lặng lẽ lấy tay lau nước mắt, bộ dáng nhìn thật đáng thương.
Úy Vân Kiệt chưa từng thấy qua tính tình nóng nảy như vậy của nàng, trong lòng mềm nhũn, lấy khăn ra, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt.
"Ta chỉ là nói như thế, vậy mà muội đã khóc thành như vậy?"
"Chỉ nói như thế?" Đột nhiên Úy Tuệ đoạt lấy khăn trong tay hắn, lung tung lau mặt, sau đó ném vào trong ngực hắn, căm tức nói: "Huynh không biết những lời huynh vừa nói có bao nhiêu tổn thương người à."
Làm sao nàng có thể dùng đệ đệ ruột của mình đi lấy việc công làm việc tư chứ.
"Nói như vậy, muội…" Đột nhiên Úy Vân Kiệt dò xét nhìn nàng.
"Như thế nào?" Giọng nói của nàng mang theo giọng mũi dày đặc, càng thêm đáng thương tội nghiệp.
Trong mắt Úy Vân Kiệt mỉm cười: "Nếu không phải bởi vì Nhạc Nhi muội sẽ không đi tìm Thái tử?"
"Không có việc gì ta tìm hắn làm chi?" Úy Tuệ ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ.
Ý cười bên khóe môi Úy Vân Kiệt càng sâu hơn: "Như thế, ta về nhà thôi."
"Ừ." Tìm được Nhạc Nhi dĩ nhiên phải về nhà trước, nàng sợ nương còn có Thượng Quan Tễ Nguyệt sốt ruột.
Vội ngồi vào bên cạnh Úy Vân Nhạc, đưa tay ôm hắn vào trong ngực, Úy Tuệ thật sự sợ hắn lại biến mất.
Chỉ là, chuyện này quả thật kỳ quái.
"Tại sao Nhạc Nhi lại ở chung với huynh?"
Trong đôi mắt đen sâu xa xao động ánh sáng rét lạnh, khóe môi lại nở nụ cười: "Trùng hợp gặp được."
"Trùng hợp? Nhưng hắn rõ ràng ở trong phủ, sao lại ra ngoài?" Úy Tuệ tò mò nhìn đệ đệ, nhưng đệ đệ luôn không nói lời nào, muốn từ trong miệng hắn biết được đáp án, hoàn toàn không có khả năng.
Vì vậy, nàng đành phải nhìn về phía Úy Vân Kiệt.
Úy Vân Kiệt yêu nghiệt như thế, chỉ cười tà tứ: "Điều này muội nên hỏi hắn, ta mới đi qua con đường này, thấy một mình hắn đứng ngốc ở ven đường, nên mang hắn theo, đang chuẩn bị đưa hắn về nhà lại gặp muội."
Nói xong, lại xấu xa nhếch môi, hỏi: "Không phải muội lén lút dẫn hắn ra ngoài chơi, rồi tự mình ham chơi quên mất hắn chứ?"
"Mới không có." Yêu nghiệt này lại nghĩ tung tung thế chứ.
Úy Vân Kiệt nhướng nhướng mày: "Thôi, không xảy ra chuyện gì là được rồi."
"Ừ." Ngẫm lại, Úy Tuệ cũng chỉ có thể tự mình an ủi như thế, nhưng đệ đệ đột nhiên biến mất không có nguyên nhân, lại khiến nàng hơi sợ.
Nàng lặng lẽ nhìn Úy Vân Kiệt, rối rắm có nên nói suy đoán này cho hắn hay không.
Nói cho hắn biết có tác dụng không?
Một tên nam nhân cả ngày chỉ biết tửu sắc, có thể tin được không?
"Cho dù ca có đẹp mắt hơn nữa, muội cũng không cần nhìn đến không nháy mắt chứ? Như vậy rất dễ bị lé mắt." Đột nhiên Úy Vân Kiệt mở hai mắt ra, ánh mắt hài hước tà ác khóa chặt nàng, không ai phát hiện đáy mắt thâm sâu kia cất giấu vẻ cưng chiều.
Úy Tuệ thật sự không phải nhìn nam sắc, vừa rồi ánh mắt nàng chỉ theo dõi hắn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ cái khác, cho nên lúc này bị hắn đùa cợt như thế, nàng cũng không có chột dạ đỏ mặt.
Chỉ khẽ bĩu môi: "Huynh còn biết nói huynh là ca ta, cho nên coi như bộ dạng huynh có tốt hơn nữa cũng có tác dụng quái gì chứ?"
Có thể nhìn nhưng không thể xài ——
Nhưng lời nói hờn dỗi này xuất hiện trong miệng nàng, lại để cho tâm tư Úy Vân Kiệt rung động, khẽ nheo mắt không nói gì.
Úy Tuệ chỉ thấy hắn bị mình nói cho nghẹn họng, trong lòng thầm dễ chịu, chỉ là nghĩ lại chuyện lúc trước, nàng cảm thấy nói một chút cũng không sao, người ca ca này có lẽ không có tài cán gì, nhưng tiếp xúc vài lần, dường như lòng dạ cũng không hề xấu.
"Ca, ta cảm thấy hôm nay Nhạc Nhi mất tích có chút kỳ quái."
"Hả?" Úy Vân Kiệt từ chối cho ý kiến.
"Huynh nghĩ thử." Úy Tuệ mở to hai mắt, nghiêm túc phân tích cho hắn: "Một mình Nhạc Nhi sao có thể xuất phủ? Lúc đó hắn ở một chỗ với ta. Chỉ là thật sự rất khó có thể tin, ở đó có nhiều người như vậy, tại sao hắn lại thần không biết quỷ không hay bị người bắt đi chứ? Thật sự, ta thề, trong thời gian nháy mắt, ta chỉ nói với lão bà kia hai câu."
"Lão bà kia?" Úy Vân Kiệt nhíu mày, đáy mắt giễu cợt: "Đó không phải là tổ mẫu thân cận nhất mà muội vẫn luôn ỷ lại sao?"
Mồ hôi chảy tí tách, nàng nói nhiều như vậy, vì sao lực chú ý của hắn chỉ tập trung đến ba chữ này thôi vậy?
"Ta chỉ nhất thời nhanh miệng." Úy Tuệ bĩu môi nói: "Đúng rồi, chẳng lẽ huynh không cảm thấy ta phân tích cực kỳ có lý sao? Huynh nói, rốt cuộc là ai bắt Nhạc Nhi? Có ý đồ gì? Chẳng lẽ chỉ vì ném hắn trên đường, lại để cho chúng ta tìm về?"
"Sặc." Úy Vân Kiệt bị câu nói cuối cùng của nàng làm cho vui vẻ: "Mệt cho muội suy nghĩ."
Úy Tuệ nháy mắt: "Nếu không, đó là vì sao?"
Nếu có người cố ý đối phó Nhạc nhi, như vậy, lần này trở về, có thể còn có lần sau nữa hay không?
Lần sau, liệu Nhạc Nhi còn có vận may như vậy, gặp được ca ca của mình?
Ý cười nơi khóe môi của Úy Vân Kiệt ngừng lại, chỉ cho nàng một ánh mắt an ủi: "Đừng đoán mò, có ca ở đây, không có việc gì."
"Hở?" Úy Tuệ nhướng mi, cổ quái nhìn hắn: "Có huynh ở đây?"
Đối với ánh mắt rõ ràng không tín nhiệm của nàng, Úy Vân Kiệt nhếch môi, tà tứ cười: "Ca sẽ để cho muội phát hiện, ca chẳng những đẹp mắt, mà còn dùng rất tốt…"
"..." Mặt Úy Tuệ đỏ lên, bị ánh mắt tà ác của hắn nhìn khiến tim đập không ngừng.
Hắn có ý gì?
Nếu không phải bởi vì hai người là huynh muội, nàng muốn hoài nghi đây là hắn trần trụi trêu ghẹo.
"Khụ, được rồi." Đoán là mình suy nghĩ nhiều, Úy Tuệ nhanh chóng ổn định tâm thần, gật đầu: "Vậy về sau, ta và Nhạc Nhi đều giao cho huynh, đúng rồi, còn có nương và Đại tỷ tỷ nữa."
"Nàng ta?" Trong đầu thoáng qua bóng dáng đỏ thẫm, khóe môi Úy Vân Kiệt càng sâu không lường được: "Muội nên lo lắng cho bản thân mình đi."
"Không phải có huynh sao?" Úy Tuệ liếc trắng mắt, mới đảm bảo xong, nhanh như vậy đã quên? Xem ra vẫn chỉ có sát thủ tỷ tỷ đáng tin cậy.
Chỉ là, sát thủ tỷ tỷ đi đâu rồi?
Tối nay có chờ cũng phải chờ được nàng.
Sau khi Úy Tuệ quyết tâm, cuối cùng tâm tình cũng tốt lên, nghĩ đến niên đại xa lạ này còn có người giống như mình, hơn nữa người nọ còn siêu lợi hại, ha ha, nghĩ lại cũng an tâm
Úy Vân Kiệt cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đưa bọn họ hồi phủ.
Chỉ là, đột nhiên không có can đảm đi gặp Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Úy Tuệ đành phải nhờ Úy Vân Kiệt đưa đệ đệ đi, hơn nữa để cho hắn thay mình nói một câu: ‘Thật xinh lỗi’.
Sau đó, tự mình chạy tới chỗ Tiêu Minh Ca báo tin.
Thật ra thì, Tiêu Minh Ca vẫn rất lo lắng, nhưng lúc đó thấy Úy Tuệ gấp đến sắc mặt cũng thay đổi, nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ làm bộ như không thèm để ý trở về phòng trước
Nhưng sau khi trở về phòng, trái tim của nàng vẫn treo lơ lửng không hạ xuống được.
Suy nghĩ miên man, thậm chí nàng cảm thấy có phải nàng thật sự khắc nhi tử của mình hay không? Mới vừa gặp mặt, hài tử kia lại biến mất…
Trương ma ma an ủi rất nhiều, nhưng Tiêu Minh Ca vẫn không ngừng khổ sở rơi nước mắt.
Cho đến khi Úy Tuệ tới, nói đã tìm được Nhạc Nhi, lúc này nàng mới thu hồi nước mắt.
Liên tục an ủi tâm tình của Tiêu Minh Ca tốt lên, lúc này Úy Tuệ mới ra ngoài, trở về viện ăn chút gì, thay đổi xiêm y, chạy thẳng tới chỗ Úy Như Tuyết.
Hành tung của Úy Như Tuyết bất định, những người trong viện của nàng cũng đã mấy ngày không gặp nàng ấy.
Úy Tuệ thật hoài nghi, có phải nha đầu kia đã xuyên trở về rồi hay không.
Nhưng nửa đêm canh ba, nàng nằm trên bàn của Úy Như Tuyết ngủ thiếp đi, trên người đột nhiên ấm áp, nàng giật mình hoảng sợ, mở ánh mắt mê ly ra, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang đốt đèn bên cửa sổ.
"Đã tỉnh?" Giọng nói nhàn nhạt, vẻ mặt cũng là nhàn nhạt.
Cô nương có thể nhạt đến chảy nước như vậy, không phải Úy Như Tuyết thì có thể là ai?
"Tỷ." Đột nhiên nhìn thấy người quen, hốc mắt Úy Tuệ nóng lên, vội vàng đứng dầy nhào về phía nàng.
Toàn thân Úy Như Tuyết cứng đờ, được người nhiệt tình ôm như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Một tay cầm đèn, tay kia rút ra từ dưới sườn của nàng, vỗ nhẹ vào lưng Úy Tuệ, giọng nói mềm mại ấm áp không ít.
"Ta đều biết, không có việc gì rồi."
"Tỷ đều biết?" Úy Tuệ buông nàng ra, nghi ngờ nhìn đôi mắt bình tĩnh của nàng: "Tỷ biết cái gì?"
Úy Như Tuyết bỏ đèn lên bàn, lại nhặt áo choàng trên đất lên, mới chậm rãi mở miệng: "Chuyện của Nhạc Nhi."
Mũi Úy Tuệ lại đau xót, uất ức nhìn nàng: "Mấy ngày nay tỷ đã chạy đi đâu? Ngày nào ta cũng tới tìm tỷ nhưng không thấy, hôm nay tỷ không biết chứ, lúc không thấy Nhạc Nhi, ta đều gấp đến phát điên."
"Là ta không đúng." Úy Như Tuyết dựa lưng vào cái bàn, khẽ ngửa đầu nhìn Úy Tuệ, trong con ngươi đen sáng mang theo vẻ áy náy.
"Muội cũng biết ta luôn độc lai độc vãng, chưa bao giờ có thói quen nói hành tung của mình cho người khác biết."
Úy Tuệ buồn bực nhìn nàng: "Cái thói quen rách gì vậy? Về sau phải thay đổi, không nói tiếng nào đã biến mất, không sợ người lo lắng sao?"
Đúng, nếu nói hôm nay tìm nàng là vì Nhạc Nhi, nhưng mấy ngày trước tới đây là vì bản thân nàng mà đến.
Nghĩ điều tốt là cảm thấy nàng xuyên trở về, nhưng đáy lòng nàng càng sợ đó là cô nương này có thể gặp chuyện ngoài ý muốn gì hay không.
Ở hiện đại nàng là sát thủ, khẳng định rất khó sửa những tính nết này, có thể đến nơi này nhất thời ngứa tay lại phạm phải chuyện gì hoặc đắc tội người nào hay không.
Nàng nhớ đến bọn thích khách đã bắt mình đi đêm đó.
Đây là một thời không xa lạ không yên bình, nàng sợ người tỷ muội này sẽ gặp chuyện không may.
"Cho nên, ta đã trở về." Nàng oán trách khiến tâm tình Úy Như Tuyết vui vẻ, thậm chí, khóe môi luôn sắc bén của nàng không tự giác toát ra nụ cười.