"Nương, mẹ đừng lo lắng, có thể là Nhạc Nhi tự mình đi tìm Thượng Quan quản gia rồi." Sợ thêm phiền phức, Úy Tuệ vội vàng an ủi Tiêu Minh Ca, sau đó phân phó Trương ma ma đưa Tiêu Minh Ca về phòng.
Úy lão phu nhân cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Hài tử Nhạc Nhi này từ nhỏ đã khác người khác, cho dù hắn muốn đi tìm Thượng Quan quản gia cũng làm sao biết đường chứ? Người tới, các người tìm khắp nơi, trong phủ chúng mặc dù không lớn, nhưng ngóc ngách rất nhiều, nếu tiểu hài tử hắn mà lạc đường, vậy thì phiền phức rồi."
Chúng nha hoàn vú già vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
Úy Tuệ không để ý tới, tự chạy như bay về chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Lúc này Thượng Quan Tễ Nguyệt đã tu kiến xong vườn hoa, đang ngồi đọc sách trong phòng, cửa phòng đụng một tiếng mở ra, dọa hắn giật mình.
"Nhạc Nhi?" Trong phòng chỉ có một mình Thượng Quan Tễ Nguyệt, điều này khiến cho Úy Tuệ rất thất vọng.
"Sao vậy?" Thượng Quan Tễ Nguyệt lập tức đứng dậy, ánh mắt lại nhìn về phía sau lưng nàng, vẻ mặt dần dần lạnh lùng sắc bén: "Nhạc Nhi đâu?"
"Không thấy Nhạc Nhi." Vành mắt Úy Tuệ đỏ lên, lúc này cũng bất chấp bị người quở mắng oán hận, chỉ nhanh chóng kể lại đơn giản quá trình xảy ra.
Sắc mặt Thượng Quan Tễ Nguyệt âm trầm như sương, ánh mắt lại càng khiến cho người ta sợ hãi.
Nhìn hắn dịu dàng như ngọc đã quen, đột nhiên thấy hắn như vậy, Úy Tuệ kinh hoảng: "Thúc yên tâm, nhất định ta sẽ tìm được hắn."
Thượng Quan Tễ Nguyệt cũng không đáp lại nàng, thậm chí một chữ dư thừa cũng không nói với nàng, chỉ phi thân ra cửa.
Trong mắt Úy Tuệ kinh ngạc, hắn biết võ công?
Vậy trước kia hắn… Giả heo ăn cọp sao?
Chỉ là, lúc này nàng cũng không được phép nghĩ chuyện khác, nàng biết năng lực của mình có hạn, cho nên nàng nhất định phải điều động tất cả những gì có lời với mình.
Thượng Quan Tễ Nguyệt có võ công, vậy không cần mình lo lắng rồi.
Tiếp đó, Úy Tuệ lại lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy tới viện của Úy Như Tuyết.
Sát thủ tỷ tỷ có bản lĩnh theo dõi tìm người là hạng nhất, có nàng mà nói, sợ là mọi sự việc sẽ làm ít công to.
Nhưng mà khiến cho nàng vô cùng thất vọng, Úy Như Tuyết không có ở đây, hỏi bọn nha hoàn cũng chỉ lắc đầu, cái gì cũng không biết.
Úy Tuệ sắp khóc.
Nhưng trong phủ này, trừ tỷ tỷ này ra… A, đúng rồi, còn có ca ca yêu nghiệt, tốt xấu gì hắn cũng có phần tình cảm tặng thuốc cho nàng.
Mặc dù hắn quần là áo lượt không chịu gò bó, nhưng nhất định biết không ít tam giáo cửu lưu (chỉ đủ loại hạng người), nói không chừng có thể giúp được.
Giờ phút này Úy Tuệ thật sự là bệnh tật chữa trị loạn, vội vàng trở lại chỗ ở, sai mấy nha hoàn tìm kiếm trong phủ, nhất là nơi hẻo lánh, nơi có hồ nước, tất cả đều phải tìm kiếm.
Mình thì lại chạy đến chỗ Úy Vân Kiệt.
Chỉ là, ca ca tỷ tỷ này của nàng, một vị so với một vị còn thần bí hơn, hoàn thoàn không tìm thấy.
Úy Tuệ vừa vội vừa giận, khắp nơi tìm người, còn lại cũng chỉ có tiếp tục tìm.
Nhạc Nhi, Nhạc Nhi, ngàn vạn lần đệ đừng gặp chuyện không may nha, nếu không nàng có chết muôn lần cũng khó thoát tội.
Nghĩ đến hài tử kia luôn mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình, tim Úy Tuệ sắp vỡ ra rồi.
Hắn nhát gan, hắn tự bế, gặp người cũng sẽ không nói chuyện, nếu thật sự bị người xấu bắt đi, hắn hẳn sẽ rất sợ hãi.
Tìm khắp trong phủ hơn một canh giờ cũng không tìm ra một hài tử.
Úy Tuệ nghĩ thầm, đã có người có lòng bắt hắn đi, há có thể giữ lại trong phủ?
Ra khỏi phủ vậy thì sẽ ra sao? Nàng không dám nghĩ.
Nhưng lúc này còn có thể tìm ai?
Trong đầu lóe ra một bóng người -- Tiêu Diễm.
Nhưng nếu như tìm Tiêu Diễm mà nói, còn không bằng tìm Thái tử Tiêu Dục, sợ là hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Cho nên, không nghĩ nhiều nữa, Úy Tuệ lập tức đứng dậy, chạy thẳng tới phủ Thái tử.
Chỉ là, vừa tới cửa phủ Thái tử, đột nhiên một chiếc xe ngựa cắt ngang trước mặt mình.
Úy Tuệ không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn vượt qua, nhưng không ngờ đột nhiên bên trong vươn ra một bàn tay, chợt bắt được cánh tay nàng, kéo nàng vào trong xe ngựa.
"A, kẻ nào." Giờ phút này Úy Tuệ giống như lạc đà gần như hỏng mất, mà đột nhiên bị kéo vào xe ngựa, lại đè sập cong rơm cuối cùng của nàng.
Cũng không thấy rõ là ai, nàng trực tiếp vung quyền loạn đá, nhưng không ngờ người khí lực người nọ thật lớn, bắt được đôi tay đang vung vẫy của nàng, đột nhiên đè lên, vây nàng vào trong góc, một mùi thơm quen thuộc lượn lờ ở chóp mũi.
"Phát thần kinh cái gì? Thật giống như tiểu phong tử (kẻ điên)."
Đột nhiên Úy Tuệ bất động, không phải vì giọng nói chế giễu của nam nhân này, mà là hài tử đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nam nhân, lúc này, hắn đnag mở to đôi mắt đen lúng liếng, cũng không biết là tò mò hay là vui sướng khi người gặp họa, tóm lại, hắn chỉ yên lặng nhìn mình.
"Nhạc Nhi?" Úy Tuệ chỉ cho là ảo giác, dùng sức nháy mắt hai cái, tiểu nhân nhi (đứa bé) trước mắt vẫn chưa biến mất, vẫn nhìn nàng như cũ.
"Thật sự là đệ? Nhạc Nhi?" Úy Tuệ vui quá mà khóc, đột nhiên muốn đẩy nam nhân đang giam cầm mình, nhưng hoàn toàn đẩy không được, lúc này mới ngẩng đầu lên, mới nhìn rõ bộ dáng của nam nhân này.
"Huynh?" Yêu nghiệt tuyệt mỹ như vậy, không phải Úy Vân Kiệt thì còn có thể là ai?
Bốp ——, cái trán bị ngón tay của nam nhân gõ một cái: "Ánh mắt kiểu gì đấy?"
"Mau buông ta ra." Úy Tuệ lại đẩy hắn ra, nàng muốn ôm ôm Nhạc Nhi, muốn thật sự cảm nhận sự tồn tại của hắn, nếu không thì không yên tâm.
Úy Vân Kiệt khẽ nhướng mày: "Thả muội ra? Lại nổi điên thì sao bây giờ?"
"Người nào nổi điên hả?" Úy Tuệ trừng mắt nhìn hắn.
Úy Vân Kiệt giơ tay lên, cho nàng nhìn vết cào trên mu bàn tay: "Đây là con mèo hoang nào cào vậy?"
"Ta sao?" Úy Tuệ giật mình, vừa rồi nàng hơi kích động, không ngờ thật đúng là cào trúng hắn rồi.
Chỉ là rất nhanh nàng nghi ngờ trừng mắt hắn: "Tại sao Nhạc Nhi lại ở chung một chỗ với huynh? Là huynh bắt cóc hắn?"
Úy Vân Kiệt buông nàng ra, thuận tiện ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ: "Chỉ với chút đầu óc này của muội, gia lại đi bắt cóc đệ đệ của mình?"
Cũng đúng, Úy Tuệ vội vã vượt qua hắn, bổ nhào vào trước mặt Úy Vân Kiệt, nhẹ nhàng sờ mặt hắn, lúc này mới cảm thấy chân thật.
Trong lòng ổn định, nước mắt chảy xuống, chợt ôm Nhạc Nhi khóc thành tiếng.
"Hu hu, Nhạc Nhi, sao đột nhiên đệ lại không thấy tăm hơi nữa? Tỷ tỷ ta lo lắng gần chết."
"Lo lắng?" Sau lưng truyền đến một tiếng hừ lạnh giễu cợt: "Ta thấy muội còn có tâm tư chạy tới phủ Thái tử, còn có chỗ nào lo lắng?"
Không có ngẩng đầu, Úy Tuệ chỉ chôn mặt trong hõm vai đệ đệ, vừa nghẹn ngào vừa rầu rĩ phản bác: "Đó là ta muốn tìm Thái tử giúp một tay tìm người."
Úy Vân Kiệt nhìn nàng run run đầu vai, trong mắt xẹt qua sự sắc bén u ám: "Nói như vậy, là ta hiểu lầm hả? Nhưng Úy phủ có nhiều người hầu như vậy, muội lại cứ muốn chạy đến phủ Thái tử? Thật sự không phải lấy việc công làm việc tư chứ?"
Lấy việc công làm việc tư? Bốn chữ này* giống như một mũi khoan đâm vào trái tim Úy Tuệ gây đau đớn.
*Trong tiếng Trung có bốn chữ nhé - giả công tể tư.
Đột nhiên nàng quay đầu lại, hung tợn trừng đôi mắt đỏ nhìn Úy Vân Kiệt: "Huynh không hiểu thì không nên nói lung tung."
Đáng thương nàng lo lắng sợ hãi đều thành cái dạng gì rồi, vậy mà hắn ta còn nói những lời đả thương người như vậy.
"Hử?" Nhìn đôi mắt đẫm lệ mê man của nàng, trong lòng Úy Vân Kiệt xẹt qua sự khác thường, giống như, vừa rồi nói nặng lời, từ thái độ của nàng xem ra nàng thật sự quan tâm Nhạc Nhi.
Úy Tuệ chỉ cảm thấy uất ức, lau nước mắt, tức giận nức nở nói: "Đột nhiên không thấy Nhạc Nhi nữa, chúng ta sắp điên rồi, tìm khắp nơi trong phủ cũng không thấy. Ta sợ hắn bị người xấu bắt đi, sẽ có gì bất trắc, nhưng ta lại không có bản lĩnh gì. Ta không biết nên làm cái gì bây giờ? Ta tìm Đại tỷ tỷ, cũng tìm huynh. Nhưng các người đều không có ở đây."
Hít hít cái mũi, nàng phát hiện nước mắt lại chảy ra, lần này không quan tâm nó nữa, ngược lại tự nói hết: "Thân thể của nương không tốt, ta sợ nàng lo lắng. Huynh nói ở trong phủ này, ta còn có thể tìm ai được? Các người không có ở đây, ta đã nghĩ đến Lục hoàng tử, bình thường tính tình hắn cực kỳ nghĩa khí. Nhưng ta lại nghĩ, Thái tử có thế lực lớn hơn, dù sao cũng phải cầu người, còn không bằng cầu người lớn nhất. Cho nên ta tới đây."
Nói xong, lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhắc lại: "Ta không có lấy việc công làm việc tư."
Nước mắt đã làm mờ nhạt gương mặt xinh đẹp của nàng, nàng nói cho hết lời, lặng lẽ lấy tay lau nước mắt, bộ dáng nhìn thật đáng thương.
Úy Vân Kiệt chưa từng thấy qua tính tình nóng nảy như vậy của nàng, trong lòng mềm nhũn, lấy khăn ra, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt.
"Ta chỉ là nói như thế, vậy mà muội đã khóc thành như vậy?"
"Chỉ nói như thế?" Đột nhiên Úy Tuệ đoạt lấy khăn trong tay hắn, lung tung lau mặt, sau đó ném vào trong ngực hắn, căm tức nói: "Huynh không biết những lời huynh vừa nói có bao nhiêu tổn thương người à."
Làm sao nàng có thể dùng đệ đệ ruột của mình đi lấy việc công làm việc tư chứ.
"Nói như vậy, muội…" Đột nhiên Úy Vân Kiệt dò xét nhìn nàng.
"Như thế nào?" Giọng nói của nàng mang theo giọng mũi dày đặc, càng thêm đáng thương tội nghiệp.
Trong mắt Úy Vân Kiệt mỉm cười: "Nếu không phải bởi vì Nhạc Nhi muội sẽ không đi tìm Thái tử?"
"Không có việc gì ta tìm hắn làm chi?" Úy Tuệ ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ.
Ý cười bên khóe môi Úy Vân Kiệt càng sâu hơn: "Như thế, ta về nhà thôi."
"Ừ." Tìm được Nhạc Nhi dĩ nhiên phải về nhà trước, nàng sợ nương còn có Thượng Quan Tễ Nguyệt sốt ruột.
Vội ngồi vào bên cạnh Úy Vân Nhạc, đưa tay ôm hắn vào trong ngực, Úy Tuệ thật sự sợ hắn lại biến mất.
Chỉ là, chuyện này quả thật kỳ quái.
"Tại sao Nhạc Nhi lại ở chung với huynh?"
Trong đôi mắt đen sâu xa xao động ánh sáng rét lạnh, khóe môi lại nở nụ cười: "Trùng hợp gặp được."
"Trùng hợp? Nhưng hắn rõ ràng ở trong phủ, sao lại ra ngoài?" Úy Tuệ tò mò nhìn đệ đệ, nhưng đệ đệ luôn không nói lời nào, muốn từ trong miệng hắn biết được đáp án, hoàn toàn không có khả năng.
Vì vậy, nàng đành phải nhìn về phía Úy Vân Kiệt.
Úy Vân Kiệt yêu nghiệt như thế, chỉ cười tà tứ: "Điều này muội nên hỏi hắn, ta mới đi qua con đường này, thấy một mình hắn đứng ngốc ở ven đường, nên mang hắn theo, đang chuẩn bị đưa hắn về nhà lại gặp muội."
Nói xong, lại xấu xa nhếch môi, hỏi: "Không phải muội lén lút dẫn hắn ra ngoài chơi, rồi tự mình ham chơi quên mất hắn chứ?"
"Mới không có." Yêu nghiệt này lại nghĩ tung tung thế chứ.
Úy Vân Kiệt nhướng nhướng mày: "Thôi, không xảy ra chuyện gì là được rồi."
"Ừ." Ngẫm lại, Úy Tuệ cũng chỉ có thể tự mình an ủi như thế, nhưng đệ đệ đột nhiên biến mất không có nguyên nhân, lại khiến nàng hơi sợ.
Nàng lặng lẽ nhìn Úy Vân Kiệt, rối rắm có nên nói suy đoán này cho hắn hay không.
Nói cho hắn biết có tác dụng không?
Một tên nam nhân cả ngày chỉ biết tửu sắc, có thể tin được không?
"Cho dù ca có đẹp mắt hơn nữa, muội cũng không cần nhìn đến không nháy mắt chứ? Như vậy rất dễ bị lé mắt." Đột nhiên Úy Vân Kiệt mở hai mắt ra, ánh mắt hài hước tà ác khóa chặt nàng, không ai phát hiện đáy mắt thâm sâu kia cất giấu vẻ cưng chiều.
Úy Tuệ thật sự không phải nhìn nam sắc, vừa rồi ánh mắt nàng chỉ theo dõi hắn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ cái khác, cho nên lúc này bị hắn đùa cợt như thế, nàng cũng không có chột dạ đỏ mặt.
Chỉ khẽ bĩu môi: "Huynh còn biết nói huynh là ca ta, cho nên coi như bộ dạng huynh có tốt hơn nữa cũng có tác dụng quái gì chứ?"
Có thể nhìn nhưng không thể xài ——
Nhưng lời nói hờn dỗi này xuất hiện trong miệng nàng, lại để cho tâm tư Úy Vân Kiệt rung động, khẽ nheo mắt không nói gì.
Úy Tuệ chỉ thấy hắn bị mình nói cho nghẹn họng, trong lòng thầm dễ chịu, chỉ là nghĩ lại chuyện lúc trước, nàng cảm thấy nói một chút cũng không sao, người ca ca này có lẽ không có tài cán gì, nhưng tiếp xúc vài lần, dường như lòng dạ cũng không hề xấu.
"Ca, ta cảm thấy hôm nay Nhạc Nhi mất tích có chút kỳ quái."
"Hả?" Úy Vân Kiệt từ chối cho ý kiến.
"Huynh nghĩ thử." Úy Tuệ mở to hai mắt, nghiêm túc phân tích cho hắn: "Một mình Nhạc Nhi sao có thể xuất phủ? Lúc đó hắn ở một chỗ với ta. Chỉ là thật sự rất khó có thể tin, ở đó có nhiều người như vậy, tại sao hắn lại thần không biết quỷ không hay bị người bắt đi chứ? Thật sự, ta thề, trong thời gian nháy mắt, ta chỉ nói với lão bà kia hai câu."
"Lão bà kia?" Úy Vân Kiệt nhíu mày, đáy mắt giễu cợt: "Đó không phải là tổ mẫu thân cận nhất mà muội vẫn luôn ỷ lại sao?"
Mồ hôi chảy tí tách, nàng nói nhiều như vậy, vì sao lực chú ý của hắn chỉ tập trung đến ba chữ này thôi vậy?
"Ta chỉ nhất thời nhanh miệng." Úy Tuệ bĩu môi nói: "Đúng rồi, chẳng lẽ huynh không cảm thấy ta phân tích cực kỳ có lý sao? Huynh nói, rốt cuộc là ai bắt Nhạc Nhi? Có ý đồ gì? Chẳng lẽ chỉ vì ném hắn trên đường, lại để cho chúng ta tìm về?"
"Sặc." Úy Vân Kiệt bị câu nói cuối cùng của nàng làm cho vui vẻ: "Mệt cho muội suy nghĩ."
Úy Tuệ nháy mắt: "Nếu không, đó là vì sao?"
Nếu có người cố ý đối phó Nhạc nhi, như vậy, lần này trở về, có thể còn có lần sau nữa hay không?
Lần sau, liệu Nhạc Nhi còn có vận may như vậy, gặp được ca ca của mình?
Ý cười nơi khóe môi của Úy Vân Kiệt ngừng lại, chỉ cho nàng một ánh mắt an ủi: "Đừng đoán mò, có ca ở đây, không có việc gì."
"Hở?" Úy Tuệ nhướng mi, cổ quái nhìn hắn: "Có huynh ở đây?"
Đối với ánh mắt rõ ràng không tín nhiệm của nàng, Úy Vân Kiệt nhếch môi, tà tứ cười: "Ca sẽ để cho muội phát hiện, ca chẳng những đẹp mắt, mà còn dùng rất tốt…"
"..." Mặt Úy Tuệ đỏ lên, bị ánh mắt tà ác của hắn nhìn khiến tim đập không ngừng.
Hắn có ý gì?
Nếu không phải bởi vì hai người là huynh muội, nàng muốn hoài nghi đây là hắn trần trụi trêu ghẹo.
"Khụ, được rồi." Đoán là mình suy nghĩ nhiều, Úy Tuệ nhanh chóng ổn định tâm thần, gật đầu: "Vậy về sau, ta và Nhạc Nhi đều giao cho huynh, đúng rồi, còn có nương và Đại tỷ tỷ nữa."
"Nàng ta?" Trong đầu thoáng qua bóng dáng đỏ thẫm, khóe môi Úy Vân Kiệt càng sâu không lường được: "Muội nên lo lắng cho bản thân mình đi."
"Không phải có huynh sao?" Úy Tuệ liếc trắng mắt, mới đảm bảo xong, nhanh như vậy đã quên? Xem ra vẫn chỉ có sát thủ tỷ tỷ đáng tin cậy.
Chỉ là, sát thủ tỷ tỷ đi đâu rồi?
Tối nay có chờ cũng phải chờ được nàng.
Sau khi Úy Tuệ quyết tâm, cuối cùng tâm tình cũng tốt lên, nghĩ đến niên đại xa lạ này còn có người giống như mình, hơn nữa người nọ còn siêu lợi hại, ha ha, nghĩ lại cũng an tâm
Úy Vân Kiệt cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đưa bọn họ hồi phủ.
Chỉ là, đột nhiên không có can đảm đi gặp Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Úy Tuệ đành phải nhờ Úy Vân Kiệt đưa đệ đệ đi, hơn nữa để cho hắn thay mình nói một câu: ‘Thật xinh lỗi’.
Sau đó, tự mình chạy tới chỗ Tiêu Minh Ca báo tin.
Thật ra thì, Tiêu Minh Ca vẫn rất lo lắng, nhưng lúc đó thấy Úy Tuệ gấp đến sắc mặt cũng thay đổi, nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ làm bộ như không thèm để ý trở về phòng trước
Nhưng sau khi trở về phòng, trái tim của nàng vẫn treo lơ lửng không hạ xuống được.
Suy nghĩ miên man, thậm chí nàng cảm thấy có phải nàng thật sự khắc nhi tử của mình hay không? Mới vừa gặp mặt, hài tử kia lại biến mất…
Trương ma ma an ủi rất nhiều, nhưng Tiêu Minh Ca vẫn không ngừng khổ sở rơi nước mắt.
Cho đến khi Úy Tuệ tới, nói đã tìm được Nhạc Nhi, lúc này nàng mới thu hồi nước mắt.
Liên tục an ủi tâm tình của Tiêu Minh Ca tốt lên, lúc này Úy Tuệ mới ra ngoài, trở về viện ăn chút gì, thay đổi xiêm y, chạy thẳng tới chỗ Úy Như Tuyết.
Hành tung của Úy Như Tuyết bất định, những người trong viện của nàng cũng đã mấy ngày không gặp nàng ấy.
Úy Tuệ thật hoài nghi, có phải nha đầu kia đã xuyên trở về rồi hay không.
Nhưng nửa đêm canh ba, nàng nằm trên bàn của Úy Như Tuyết ngủ thiếp đi, trên người đột nhiên ấm áp, nàng giật mình hoảng sợ, mở ánh mắt mê ly ra, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang đốt đèn bên cửa sổ.
"Đã tỉnh?" Giọng nói nhàn nhạt, vẻ mặt cũng là nhàn nhạt.
Cô nương có thể nhạt đến chảy nước như vậy, không phải Úy Như Tuyết thì có thể là ai?
"Tỷ." Đột nhiên nhìn thấy người quen, hốc mắt Úy Tuệ nóng lên, vội vàng đứng dầy nhào về phía nàng.
Toàn thân Úy Như Tuyết cứng đờ, được người nhiệt tình ôm như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Một tay cầm đèn, tay kia rút ra từ dưới sườn của nàng, vỗ nhẹ vào lưng Úy Tuệ, giọng nói mềm mại ấm áp không ít.
"Ta đều biết, không có việc gì rồi."
"Tỷ đều biết?" Úy Tuệ buông nàng ra, nghi ngờ nhìn đôi mắt bình tĩnh của nàng: "Tỷ biết cái gì?"
Úy Như Tuyết bỏ đèn lên bàn, lại nhặt áo choàng trên đất lên, mới chậm rãi mở miệng: "Chuyện của Nhạc Nhi."
Mũi Úy Tuệ lại đau xót, uất ức nhìn nàng: "Mấy ngày nay tỷ đã chạy đi đâu? Ngày nào ta cũng tới tìm tỷ nhưng không thấy, hôm nay tỷ không biết chứ, lúc không thấy Nhạc Nhi, ta đều gấp đến phát điên."
"Là ta không đúng." Úy Như Tuyết dựa lưng vào cái bàn, khẽ ngửa đầu nhìn Úy Tuệ, trong con ngươi đen sáng mang theo vẻ áy náy.
"Muội cũng biết ta luôn độc lai độc vãng, chưa bao giờ có thói quen nói hành tung của mình cho người khác biết."
Úy Tuệ buồn bực nhìn nàng: "Cái thói quen rách gì vậy? Về sau phải thay đổi, không nói tiếng nào đã biến mất, không sợ người lo lắng sao?"
Đúng, nếu nói hôm nay tìm nàng là vì Nhạc Nhi, nhưng mấy ngày trước tới đây là vì bản thân nàng mà đến.
Nghĩ điều tốt là cảm thấy nàng xuyên trở về, nhưng đáy lòng nàng càng sợ đó là cô nương này có thể gặp chuyện ngoài ý muốn gì hay không.
Ở hiện đại nàng là sát thủ, khẳng định rất khó sửa những tính nết này, có thể đến nơi này nhất thời ngứa tay lại phạm phải chuyện gì hoặc đắc tội người nào hay không.
Nàng nhớ đến bọn thích khách đã bắt mình đi đêm đó.
Đây là một thời không xa lạ không yên bình, nàng sợ người tỷ muội này sẽ gặp chuyện không may.
"Cho nên, ta đã trở về." Nàng oán trách khiến tâm tình Úy Như Tuyết vui vẻ, thậm chí, khóe môi luôn sắc bén của nàng không tự giác toát ra nụ cười.
"Ta dẫn muội tới chỉ là để cho muội xác định một vật, nếu như muội còn chưa bị dọa đến sợ mất mật thì không ngại đi xem với ta một lần nữa."
"Vật gì?" Úy Tuệ tò mò.
Đôi mắt Úy Như Tuyết lóe lên: "Muốn biết? Nguyện ý theo ta không?"
Úy Tuệ không tự chủ nhíu mày, nàng thật sự không muốn ngốc tiếp ở chỗ quỷ quái này, dưới đất chính là dưới đất, cảm thấy âm khí dày đặt, huống chi, thật đúng là có người chết.
"Có liên quan tới ta sao? Chỉ có ta mới có thể xác nhận?"
"Nếu ta có thể, cũng không tìm muội. Hoặc là, nơi này còn có người thứ ba như ta muội đến từ thế giới kia." Úy Như Tuyết nói.
Úy Tuệ mím mím môi, có chút buồn bực, nặng nề thở dài: "Vậy được rồi, ta đi với tỷ một chuyến, chỉ là kế tiếp không có chuyện khủng bố như vậy nữa chứ?"
Úy Như Tuyết lắc đầu, nghĩ thầm, nếu như không tính người chết trong quan tài kia.
Lúc này Úy Tuệ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nháy mắt lại nghi ngờ hỏi: "Sao tỷ lại quen thuộc nơi này như vậy, hiểu rõ từng cử động của nữ nhân kia vậy?"
Rất nhanh, không cần Úy Như Tuyết trả lời, chính nàng lại giật mình: "Chẳng lẽ mấy ngày này, mỗi đêm tỷ đều đến đây? Lúc nãy tỷ nói người thứ mười ba có phải là chỉ lão bà kia giết mười ba nam nhân không? Chẳng lẽ giống như Hoàng đế biến thái trong Nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm bà ta dùng xong một người nam nhân thì sẽ tự ra tay giết hắn?"
"Đến đây đi." Úy Như Tuyết không phủ nhận, chỉ xoay người ra cửa, nói đó là cửa, kỳ thật là một con đường rời khỏi ám các bên trong vách tường, cũng chỉ chứa được một người đi qua.
Lúc Úy Tuệ cũng theo nàng vào, Úy Như Tuyết khởi động cơ quan, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một vách tường thôi.
Lần này hành lang không dài như thế, nhưng ít ngọn đèn, ánh sáng mờ mờ, hơn nữa nhìn ngọn đèn lấm tấm chấm nhỏ khiến cho Úy Tuệ cảm thấy giống như nhìn thấy đèn chong (được thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật) ở hiện đại, không khỏi tóc gáy đều bị dựng đứng.
Nàng hơi hối hận chuyện đồng ý với sát thủ tỷ tỷ.
Chỉ là lúc này nàng cũng không được phép hối hận rồi.
Rất nhanh Úy Như Tuyết dẫn nàng vào một gian mật thất.
Lại nói, nơi này cũng thật nhiều mật thất nha, Úy Tuệ thật tò mò, sao Úy lão bà có thể tạo ra một công trình lớn cỡ này dưới mí mắt của Úy gia chứ? Hơn nữa còn nuôi nhốt nam nhân.
Chỉ là, bên này thật lạnh ghê gớm, chỉ một lát mà Úy Tuệ cảm thấy khe hở trong xương cốt toàn thân đều tản ra khí lạnh, mặt mày dường như kết một lớp băng.
"Nói đi, để cho ta xác định cái gì?" Xác định nhanh rồi rời đi, thật sự là muốn lạnh chết người mà.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, Úy Như Tuyết hơi nhíu mày, nhanh nhẹn cởi áo khoác quấn lên người nàng.
"Đừng, tỷ vốn mặc không nhiều." Úy Tuệ vội vàng kéo áo khoác xuống, muốn trả cho nàng.
"Mặc, ta có nội công hộ thể." Úy Như Tuyết nói.
"Thật?" Úy Tuệ không tin lắm, đưa tay bắt được tay nhỏ của nàng, vừa sờ thật đúng là cảm thấy nóng hổi, không khỏi kinh ngạc: "Thật sự có thứ đồ chơi nội công kia à?"
Vốn tưởng rằng đều là trong tiểu thuyết nói bậy nói bạ chứ.
"Ta muội đều có thể đến thế giới này, còn cái gì không có khả năng?" Úy Như Tuyết vừa nói vừa giúp nàng quấn chặt xiêm y.
Úy Tuệ hít hít mũi, nói: "Cám ơn, ưm, cảm giác muốn bị cảm."
"Chờ một lát nữa." Úy Như Tuyết vén rèm vải lên, nhìn vào trong lổ nhỏ kia, vẻ mặt nghiêm trang.
Úy Tuệ thật tò mò: "Tỷ đang nhìn gì vậy?"
"Tự muội nhìn." Úy Như Tuyết để vị trí cho nàng.
Úy Tuệ có chút chần chờ, trước nhìn một màn Úy lão phu nhân kéo người chết thật quá ghê người, nhưng mà, lòng hiếu kỳ của con người thật là vô cùng vô tận.
Thôi, người đều đã tới đây, người chết cũng đã nhìn rồi, còn sợ gì nữa?
Nhất Cổ Tác Khí, tròng mắt Úy Tuệ đối diện với cái lổ nhỏ kia, lại chỉ thấy trong căn phòng băng to như vậy lại không có một cái bóng của con quỷ nào.
Không ngừng nổ lực cho đến cuối cùng.
"Không có ai." Nàng tò mò quay đầu nhìn Úy Như Tuyết.
Úy Như Tuyết đứng ở một bên: "Đợi thêm lát nữa."
"Ồ." Úy Tuệ lại nhìn tiếp, lần này chỉ tò mò đánh giá băng thất, nhưng ngoài tuyết trắng ra cũng không có cái gì hay để xem.
Nhưng khi nàng muốn thu hồi tầm mắt thì thình lình nhìn đến một cảnh tượng quỷ dị, thế nhưng thân thể trần truồng của Úy lão bà lại ngồi dậy từ mặt băng.
A, không, đó không phải mặt băng.
Úy Tuệ cẩn thận nhìn chăm chú, lúc này mới phát hiện ra manh mối trong đó, thì ra đó là một quan tài băng, chỉ là khắp nơi trắng xóa, nàng bắt đầu bị hoa mắt.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Úy Như Tuyết: "Lão bà kia có quan tài băng ở trong này, chẳng lẽ bà ta chuẩn bị hậu sự hay sao?"
Úy Như Tuyết không đáp, nàng chỉ đành bĩu môi, lại hiếu kỳ nhìn lại, lúc này không còn thấy bóng dáng của Úy lão bà.
Nàng hoảng hốt, kêu lên: "Không thấy bà ta nữa."
"Ừ." Úy Như Tuyết hí mắt, đẩy nàng ra, tự mình nhìn chăm chú vào lổ nhỏ kia, sau đó nói: "Đợi thêm một chút."
"Ồ." Thật không hiểu trong hồ lô của nha đầu này bán thuốc gì, Úy Tuệ đành phải chịu lạnh, run rẩy chờ.
Một hồi lâu, Úy Như Tuyết mới nói một tiếng “Tốt”, sau đó dẫn nàng ra của, từ của hông vào trong băng thất kia.
Vừa vào, khí lạnh giống như từng cây tú hoa châm lạnh lẽo đập vào mặt, sau khi đâm thủng làn da lại vẫn nhắm thẳng chui vào trong khe hở của xương cốt.
Úy Tuệ lạnh lui ra cửa, vẻ mặt cầu xin: "Tỷ, lạnh chết, nếu không hôm khác chúng ta trở lại, đến lúc đó ta mặc nhiều chút."
"Đưa tay cho ta." Úy Như Tuyết đi về phía nàng, cầm một bàn tay của nàng lên.
Úy Tuệ nghi ngờ: "Làm gì?"
Nhưng thấy lòng bàn tay nàng dán chặt lòng bàn tay của mình, khẽ vận công, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chậm rãi truyền vào lòng bàn tay, từ từ chảy xuôi đến toàn thân.
Thân thể lạnh run ấm lên từng chút.
"Đây là?" Úy Tuệ cực kỳ ngạc nhiên, đối với nàng mà nói, quả thực quá thần kỳ rồi.
Vẻ mặt Úy Như Tuyết nhàn nhạt: "Cho muội một chút chân khí. Mau vào đi, thời gian có hạn."
"Ồ." Trên người không lạnh, động tác của Úy Tuệ cũng nhanh hơn, cùng đi với nàng vào băng thất.
Chỉ là, lần này đầu óc tỉnh táo, cảm giác nhạy cảm, Úy Tuệ vừa tiến vào đã phát hiện băng thất này khác thường.
"Thế nào? Phát hiện vấn đề sao?" Úy Như Tuyết hỏi.
Úy Tuệ không hiểu nàng hỏi về vấn đề gì, chỉ trả lời theo bản năng: "Ta cảm thấy băng thất này có vấn đề."
"Vấn đề gì?" Úy Như Tuyết vội vàng hỏi tới.
Úy Tuệ không trả lời, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc đi tới quan tài băng bên cạnh, nhìn vào trong, vừa nhìn vào không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Quả nhiên, trong quan tài băng này có người, một thi thể nam nhân trung niên, cũng không phải người Úy lão phu nhân đã giết trước đó.
Thi thể này… Nói đến thật đúng là không giống, bởi vì trừ bỏ làn da của hắn quá mức trắng bệch ra, những thứ khác cũng giống như một người bình thường đang ngủ thiếp đi, hơn nữa khuôn mặt này, dường như bình thản ngủ say.
Trừ cái đó ra, Úy Tuệ nhạy bén phát hiện thân thể thi thể này mặc minh hoàng (y phục của vua chúa), trên ngực thêu hình rồng ngũ trảo (năm móng), điều này làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt: "Tỷ, mau nhìn."
Úy Như Tuyết đứng bên cạnh quan tài băng, tầm mắt bình tĩnh rơi vào trên người thi thể: "Không sai, đây chính là vị Hoàng đế đời trước của Đại Chu."
"Hả?" Ngay từ đầu Úy Tuệ chỉ dựa vào hình con rồng thêu trên y phục của người này, cảm thấy thân phận người này nhất định bất phàm, lại không ngờ đúng là Hoàng đế Đại Chu.
Ngẫm nghĩ một chút, nàng lại kinh hãi: "Vậy hắn không phải gia gia của Thái tử Tiêu Dục sao?"
Úy Như Tuyết dựng thẳng lông mày: "Cũng có thể là ngoại công (ông ngoại) của muội."
Sau đó, đưa tay vào trong quan tài băng dò xét.
Hô hấp của Úy Tuệ căng thẳng: "Tỷ làm gì vậy?"
Úy Như Tuyết rút ra một miếng huyết ngọc Kỳ Lân ở bên cạnh thi thể, giơ lên trước mặt Úy Tuệ.
"Còn nhớ không?"
Úy Tuệ dùng sức gật đầu, sao nàng có thể quên được, lần trước Úy lão bà cho nàng thứ này, thì ra được giấu trên người thi thể này, trách không được Úy Như Tuyết không cho mình lấy.
Ngẫm lại, nàng không khỏi nổi lên một tầng da gà.
"Lão bà kia làm giả huyết ngọc đặt vào đây để làm gì?"
Úy Như Tuyết cười lạnh: "Lần trước cho muội là giả, còn cái này là thật."
"Hả?" Úy Tuệ nhìn chằm chằm, lại nhìn thấy toàn thân huyết Kỳ Lân này có màu đỏ, dường như quanh thân vẫn tỏa ra hơi thở ấm nóng, mơ hồ tràn ngập mùi máu tanh.
Nàng không khỏi cau mày, lại nghe Úy Như Tuyết nói: "Nó vừa được rót máu tươi vào, nên khắp cơ thể đỏ tươi, muội lại nhìn xem."
Nói xong, Úy Như Tuyết thả huyết Kỳ Lân vào lại trong quan tài băng.
Rốt cuộc hiện tượng quỷ dị từ từ xuất hiện, vốn trên mặt thi thể trắng bệch, thế nhưng dần dần xuất hiện ửng hồng mà chỉ người sống mới có.
Úy Tuệ kinh hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt càng trở nên anh tuấn bức người, một đôi lông mi thật dài, thật sợ hắn đột nhiên mở to mắt ra nhìn mình.
"Tỷ." Nàng giật thót, đụng đụng vào Úy Như Tuyết đứng bên cạnh: "Úy lão bà này sẽ không phải muốn dùng huyết Kỳ Lân này, ôm lấy người thi thể này, cùng với bà ta… cái kia chứ?" (Cái kia là ò e í e á =)))
Vừa rồi, nàng rõ ràng nhìn thấy thân thể trần truồng của Úy lão bà đứng lên từ trong quan tài băng này.
Gào khóc, khẩu vị quá nặng rồi.
Úy Tuệ nhớ lại đều muốn nôn ra, nhưng giữa lúc đang suy nghĩ, nàng lại nhớ tới cái gì, vì chứng minh suy nghĩ của mình, nàng phân phó Úy Như Tuyết.
"Tỷ cởi cổ áo ra, nhìn trên cổ của hắn có mang theo thứ gì hay không?"
"Một sợi xích bằng gỗ, phía trên có khắc ký hiệu cổ quái, nhưng ta không hiểu." Úy Như Tuyết vừa nói xong, cởi cổ áo của người chết ra, lộ ra một sợi xích bằng gỗ có phong cách cổ xưa để Úy Tuệ nhìn.
Úy Tuệ nhìn đồ án được điêu khắc trên sợi xích, trong lòng càng thêm sáng tỏ: "Tỷ lại sờ cái gáy của hắn."
Trong mắt Úy Như Tuyết lộ ra tinh quang, cũng không nhúc nhích, chỉ nói: "Ba cây đinh bạc chia ra khóa lại ba huyệt vị."
"Tỷ đã dò xét qua?" Úy Tuệ nghi ngờ nhìn nàng, vậy mang mình tới đây làm gì?
Khóe môi Úy Như Tuyết mỉm cười: "Xem ra ta dẫn muội tới đây, quả nhiên không sai."
"Tỷ đều biết." Úy Tuệ vẫn hồ đồ.
Úy Như Tuyết đáp: "Sau khi ta dò xét qua mới biết được, còn muội, có thể nói cho ta biết làm sao mà biết được?"
"..." Úy Tuệ chớp chớp mắt, hơi chột dạ: "Thật ra thì, ta cũng là mèo mù đụng phải chuột chết thôi."
"Nói một chút." Úy Như Tuyết nói.
Úy Tuệ hít sâu một hơi, từ từ trả lời: "Được rồi, mới vừa vào, ta đã cảm thấy băng thất này có chút cổ quái, nhìn rất đơn giản, nhưng cẩn thận phân biệt, tỷ sẽ phát hiện, nó xây dựng hoàn toàn dựa theo trận pháp trong ngũ hành bát quái, hơn nữa, lại nhìn vị trí quan tài băng, vị trí cực âm. Lại có huyết Kỳ Lân tỷ vừa cầm, còn có, ta vừa nhìn thấy lão bà này từ trong quan tài đứng lên, ta đã nghĩ có phải bà ta biến thái muốn lăng nhục thi thể hay không ——"
"Nhưng rất nhanh nghĩ lại, theo trình độ biến thái của lão bà ta, sợ vẫn không chỉ đơn giản là lăng nhục thi thể như vậy, cho nên bảo tỷ kiểm tra cái xác."
"Cái vòng này, còn có ba cây đinh bạc ở ba huyệt vị, rốt cuộc có dụng ý gì?" Úy Như Tuyết đã điều tra, những thứ này đều là sau khi người chết rồi mới bị người khác gắng lên.
Nếu nói Úy lão bà chỉ muốn bảo vệ thi thể, tội gì làm thêm điều thừa thải? Hơn nữa ba cây đinh bạc kia lại càng không thể giải thích, để cho cái xác không thối rữa? Không có khả năng.
Trong mắt Úy Tuệ thoáng qua sự sợ hãi, đồng thời cũng thêm đồng tình với thi thể này: "Tỏa hồn."
Tỏa hồn: khóa hồn, một loại pháp thuật, linh hồn của người bị thi thuật bị giam cầm trong thân thể, không có cách nào điều khiển hành động của bản thân mình. Người có thể cởi bỏ được pháp thuật này chỉ có người thi thuật. Nếu không, người bị thi thuật sẽ vĩnh viễn mất đi bản thân.
Nàng đáp: "Đồ án trên cái vòng này thật ra là chú ngữ, phối hợp với ba cây đinh bạc, cùng với bố trí trong băng thất cực âm này, có thể khóa toàn bộ ba hồn bảy phách của người chết vào bên trong quan tài, không thể bước vào luân hồi chuyển thế, đời đời kiếp kiếp bị người kiềm chế."
Úy Như Tuyết nghe xong, sắc mặt âm lãnh đáng sợ: "Thật là một phụ nhân ác độc."
"Nhưng ta cũng không biết những thứ này có phải thật sự hay không nữa." Úy Tuệ nói xong, chính mình cũng cảm thấy quá khó tin: "Kỳ thật ta cũng chỉ nghe một thúc thúc nói qua những vụ tương tự mà thôi."
"Có những lời này của muội đã đủ rồi." Úy Như Tuyết gật đầu nói.
Úy Tuệ chớp chớp đôi mắt vô tội, không hiểu lời của nàng.
"Đi thôi." Úy Như Tuyết liếc mắt nhìn nàng thật sâu, khẽ giật giật môi, hình như có điều quan trọng hơn muốn nói, nhưng cuối cùng, chỉ đưa tay vỗ nhẹ cánh tay của nàng.
"Đi?" Úy Tuệ có chút ngạc nhiên, theo sát sau lưng nàng: "Đúng rồi, trước tỷ nói những thứ này có liên quan tới ta. Rốt cuộc liên quan thế nào?"
Chẳng lẽ, bởi vì thi thể này là gia gia của Thái tử, mà nguyên chủ đã từng muốn tiếp cận Thái tử, vì vậy sát thủ tỷ tỷ mới muốn cho mình cơ hội lập công?
"Suy nghĩ nhiều. Bây giờ nói ra sợ sẽ dọa muội vỡ mật, vẫn là sau này hãy nói." Úy Như Tuyết nhìn ánh mắt tỏa sáng của nàng, đoán ngay được nàng nghĩ cái gì, buồn cười nói.
Úy Tuệ lại nhíu chặt đôi mày thanh tú: "Nếu thật là sẽ bị dọa đến vỡ mật, khi nào nói cũng sẽ bị vỡ. Không bằng hiện tại tỷ nói cho ta biết, nếu không, không đợi đến ngày đó ta bị dọa vỡ mật, ta cũng gấp đến vỡ mật."
Thật là, nàng cũng đều đã bị khinh sợ lúc nửa đêm, nhưng chuyện ập lên đầu, nha đầu này cũng không nói, thật sự muốn nàng gấp chết sao?
"Chờ một chút, ít ngày nữa sẽ công bố đáp án." Úy Như Tuyết đáp, theo suy đoán của nàng, hẳn là Úy lão phu nhân chờ không kịp nữa rồi.
Trong lòng Úy Tuệ vô cùng lo lắng: "Ta đi, vậy tỷ dẫn ta xuống đây, nhìn giết người lúc đêm khuya, dọa đến hồn vía lên mây, rồi đuổi người à?"
"Nếu muội không muốn đi, có thể ở lại." Úy Như Tuyết cười nói, mình lại cất bước đi ra ngoài.
Dựa vào, một mình nàng ở lại bồi tử thi sao? Hơn nữa thi thể kia tươi sống như người thường, lúc nào cũng có khả năng muốn mở mắt, Úy Tuệ lại dựng tóc gáy, vội vàng túm chặt cánh tay Úy Như Tuyết, theo nàng cùng nhau ra ngoài.
Úy Như Tuyết im lặng cười cười.
Khi hai người ra ngoài đã rạng sáng, bầu trời xanh thẫm, lạnh cũng chỉ có lạnh, nhưng cuối cùng hít thở cũng thông thoáng rồi.
Úy Tuệ có loại cảm giác lại thấy được thiên nhật (mặt trời và bầu trời), cho dù bây giờ còn chưa có mặt trời.
Úy Như Tuyết đưa nàng trở về phòng rồi đi ngay.
Nhưng trước đã trải qua một màn dưới đất, Úy Tuệ nào dám ở trong phòng một mình, hơn nữa, Úy lão bà biến thái tàn nhẫn như vậy, mà nguyên chủ đã từng thân cận với bà ta, tưởng tượng những thứ này, Úy Tuệ lại cảm thấy buồn nôn.
Nài ép lôi kéo, ép Úy Như Tuyết ở lại với mình.
Có thể bị quấn đến phiền, cũng có thể thật sự lo lắng cho Úy Tuệ, Úy Như Tuyết ở lại.
Chỉ là, để Úy Như Tuyết buồn bực chính là, nha đầu Úy Tuệ kia luôn miệng nói nhìn thấy một màn máu tanh kia, không dám ngủ.
Nhưng vừa lên giường, nha đầu này ôm mình, chỉ vừa nhắm mắt đã phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Ngủ thật sâu.
Để người luôn luôn thiếu ngủ như Úy Như Tuyết không khỏi có chút hâm mộ.
Mà một mình Úy Như Tuyết tỉnh táo, nhìn tiểu nhân nhi ngủ say bên cạnh, đáy mắt lộ ra sự ấm áp hiếm có.
Thật là một người không tim không phổi.
Nhưng mà có nàng ở đây sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có ý đồ với nàng (UT).
——
Úy Tuệ ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, nhưng để cho nàng ngạc nhiên chính là, mở mắt ra nhìn thấy Úy Như Tuyết đầu tiên.
"Tỷ vẫn còn ở đây?" Nàng khẽ chống đầu, nhìn nữ tử đang ngồi đọc sách bên bàn đọc sách của nàng.
Nói đến, bộ dạng Úy Như Tuyết không tính là đẹp, trừ bỏ đôi mắt vô cùng sáng ngời ra, ngũ quan cũng không nổi bật, còn nữa, chắc là mười mấy năm trước thân thể thua thiệt, cho nên mặc dù hiện giờ nàng chú ý chăm sóc, nhưng sắc mặt vẫn có vẻ tái nhợt của bệnh.
Nhưng mặc dù như thế, từ trên người nữ hài nhỏ bé và yếu ớt này, người ta có thể nhìn thấy sự dẻo dai, một cổ lực lượng, một loại khí chất độc đáo cực kỳ hấp dẫn người khác.
Đúng vậy, Úy Tuệ cảm giác được như thế.
Úy Như Tuyết chỉ cần ngồi đó, đã có thể đặc biệt khiến nàng an tâm.
"Ừm." Úy Như Tuyết chỉ khẽ hừ một tiếng, tầm mắt vẫn bình tĩnh nhìn sách, giống như đọc đến nghiện.
"Tỷ cũng thích những thứ tạp ký (ghi chép việc vặt vãnh) dã sử này?" Úy Tuệ vui vẻ vì phát hiện này, còn tưởng rằng chỉ có mình nàng thích loại này, không ngờ sát thủ tỷ tỷ lạnh lùng vậy mà cũng thích?
"Tạp ký dã sử?" Úy Như Tuyết nghi ngờ ngẩng đầu, đóng sách lại, nhìn nhìn: "Chính sử, nghe nói là sử quan (quan ghi chép) nổi danh tiền triều, nên hẳn là không phải giả."
"Hả?" Úy Tuệ tò mò, xốc chăn đi xuống giường, chạy tới chỗ nàng, cầm quyển sách trong tay nàng ấy vừa đọc, đúng là ‘Đại Chu sử ký’, lại lật xem nội dung bên trong, hai mắt nàng càng thêm trừng to.
Toàn chữ phồn thể, nhìn đến đau cả mắt, chỉ là vẫn có thể mơ hồ phân biệt được vài chữ, giống như là ghi chép về Hoàng thất Đại Chu.
"Tỷ xem cái này làm gì?" Từ xưa, phần lớn dã sử coi hay hơn chính sử nhiều.
"Cẩn thận một chút, đừng làm hư, xem xong ta còn phải trả lại." Úy Như Tuyết lấy lại sách từ trong tay nàng, vẫn chưa trả lời.
"Trả? Tỷ mượn à?" Sách này có thể mượn sao? Úy Tuệ nghi ngờ.
Úy Như Tuyết dựng thẳng lông mày, nàng nói mượn cũng chỉ là nói theo sách vở mà thôi, về phần khác, tàng thư (văn thư lưu trữ) trong cung rất nhiều, thiếu một hai bản chắc cũng không bị phát hiện.
"Đúng rồi, tỷ còn chưa nói tỷ xem cái này làm gì?" Úy Tuệ lại hỏi.
Úy Như Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao nhìn nàng: "Bên trong có rất nhiều chuyện, muốn biết thì tự mình xem. Ta còn có việc, ra ngoài một chuyến."
"Lại đi chỗ nào vậy?" Úy bắt được tay áo của nàng.
Úy Như Tuyết hừ cười, khóe môi hiện lên độ cong tà nịnh: "Dù sao cũng phải làm chút gì mới không phụ lòng việc tối hôm qua đã thấy."
"Không phải tỷ đã đi rất nhiều lần à?" Úy Tuệ thật tò mò, rốt cuộc sát thủ tỷ tỷ này là nữ nhân thế nào vậy.
Thậm chí ngay cả đêm hôm ở địa phương dưới đất âm trầm quỷ dị nhìn chằm chằm một bà già biến thái giết người…
Úy Như Tuyết từ chối cho ý kiến: "Dù sao cũng phải có thú vui, còn có đòi lại chút công bằng cho muội."
Thật sự không biết bí mật này là gì, có lẽ tác giả không biết viết thế nào nên để úp úp mở mở vậy cho độc giả tò mò đấy.