Úy Như Tuyết giật mình tại chỗ: "Giờ muội đi làm?"
"Không phải tỷ đói bụng sao?" Úy Tuệ buồn bực nhìn nàng, thấy nàng vẫn đứng ngốc ở đó, chỉ đành phải quay lại kéo tay nàng ra ngoài.
"Đi mau, ta sắp chết rét rồi này, thật là giày vò người ta mà, lần sau còn dám đến đây vào nửa đêm, cẩn thận ta ném tỷ ra ngoài."
Nghe nàng cắn răng nghiến lợi nói, Úy Như Tuyết cười khẽ: "Vậy muội nên luyện nhiều một chút, theo bản lĩnh hiện giờ của muội thì có mười người như muội cũng không phải là đối thủ của ta."
"..." Nha đầu này, còn biết nói đùa nữa hả?
"Hừ, tỷ đợi, sớm muộn cũng có một ngày ta còn lợi hại hơn tỷ nữa." Úy Tuệ quát.
Úy Như Tuyết nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng, hé miệng cười: "Được, chỉ là, trước tiên muội phải tìm được một sư phụ lợi hại hơn ta mới được."
"Không phải tỷ à?" Úy Tuệ nghi ngờ nhìn nàng "Tỷ đã nói muốn dạy ta luyện võ, chẳng lẽ đổi ý rồi hả?"
"Vậy muội muốn thắng ta thì phải đợi đến ngày nào?" Úy Như Tuyết buồn cười nói ra sự thật: "Ta lớn hơn muội không bao nhiêu, căn cơ tốt hơn muội, còn muội…"
Nàng đánh giá trên dưới Úy Tuệ, lại ngưng mi nói: "Nhìn thân thể này của muội, mê hoặc nam nhân thì đủ rồi, luyện võ thì sợ là kém một chút."
"Không thích hợp?" Úy Tuệ vung tay múa chân: "Cảm giác rất linh hoạt mà."
"Nếu muốn luyện đến thân thủ như ta hiện giờ, ít nhất mười năm." Úy Như Tuyết giơ mười ngón tay với nàng.
"Mười… Mười năm?" Úy Tuệ kinh hãi, cho dù một năm sợ nàng còn không có kiên nhẫn: "Thôi, mười năm mới có thể đạt tới thân thủ hiện tại của tỷ, mà trong mười năm đó tỷ còn không biết tiến bộ đến cái dạng gì nữa. Đến lúc đó ta còn đánh lại tỷ sao?"
"Ừ, đây là tự nhiên." Úy Như Tuyết đối với cái này rất có lòng tin.
Úy Tuệ nghẹn lời, liếc nàng một cái: "Còn muốn ăn mì nữa hay không?"
"Cho nên nói, muội nên tìm một sư phụ lợi hại hơn." Úy Như Tuyết nhỏ giọng lầm bầm.
Úy Tuệ lại nghe rất rõ ràng, gật đầu: "Cái này có lý, chỉ là, trừ tỷ ra ta cũng không biết ai lợi hại hơn nữa. Hơn nữa ai thèm làm sư phụ của ta chứ."
"Ồ." Úy Như Tuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, có lẽ vì vừa rời giường, hai gò má đỏ hồng, đôi mắt sáng như ngọc, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa, càng thêm ngây thơ động lòng người, không khỏi cười: "Không bằng muội mở luận võ chiêu sư đi? Lấy tư sắc của Nhị tiểu thư muội, sợ là có người liều mạng cũng muốn tới dạy muội đấy."
"Ha." Úy Tuệ giống như phát hiện một vùng đất mới, ngạc nhiên trừng mắt nàng: "Tỷ có phát hiện ra không?"
"Cái gì?" Úy Như Tuyết sửng sốt.
Vẻ mặt Úy Tuệ cổ quái, mang theo tìm tòi nghiên cứu: "Tỷ mà lại biết nói giỡn chế nhạo người khác? Nói một chút, tới cùng là ai đã tới thay đổi tỷ? Hắc hắc, người đó nhất định là nam nhân đúng không?"
"Nói bậy." Sắc mặt Úy Như Tuyết hơi đỏ lên, vội vàng kéo nàng ra cửa: "Ta đói rồi, nấu mì nhanh lên."
"Ha, bị ta đoán trúng rồi." Nhìn vẻ mặt của nàng thì Úy Tuệ đã hiểu rồi.
Chỉ là, rốt cuộc là dạng người gì có thể khiến cho một nữ nhân lạnh lùng phải đỏ mặt? Thật tò mò mà, nhưng mà kế tiếp, mặc cho Úy Tuệ nói đến trẹo mồm, thậm chí lấy các loại mỹ thực ra hấp dẫn đều không đạt được nửa chữ tin tức gì từ trong miệng Úy Như Tuyết.
"Đồ keo kiệt." Úy Tuệ vừa nhào bột vừa bất mãn nhìn nàng, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy, ít nhất tỷ cũng nên nói hắn lớn lên có đẹp trai hay không chứ?"
"Cái này?" Úy Như Tuyết thật đúng là gặp nạn mà, ở trong mắt nàng, sắc tức là không, khuôn mặt có dễ nhìn đi nữa thì cũng sẽ có một ngày già đi, huống chi nàng yêu hắn sao? Nàng chưa từng nghĩ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới một cái chớp mắt động lòng mà thôi, trừ cái đó ra, cũng không còn gì nữa.
"Nhất định rất tuấn tú, có đúng hay không?" Ngay lúc nàng đang sững sờ, đột nhiên Úy Tuệ sáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hăng hái bát quái.
Úy Như Tuyết vô tội chớp mắt: "Cái gì rất tuấn tú?"
"Chính là nam nhân tỷ chọn trúng đấy." Úy Tuệ híp mắt cười lấy lòng: "Tỷ, nói nghe một chút thôi, ta cũng có thể giúp tỷ tư vấn."
"Muội suy nghĩ nhiều rồi. " Úy Như Tuyết liếc nàng, nàng thật sự không có hứng thú với nam nhân như nha đầu này.
"Gào." Úy Tuệ bất mãn phát ra tiếng hú của một con thú nhỏ, biết miệng của tỷ tỷ kín kẽ, lại thêm trời sắp sáng rồi, đành phải từ bỏ, ngoan ngoãn nhào bột, cán bột, bỏ vào nồi.
"Ai, nhóm lửa đi." Úy Tuệ muốn rửa cải xanh, phân phó Úy Như Tuyết bên cạnh nhóm lửa.
Úy Như Tuyết đáp một tiếng, đi tới bếp lò, nhưng chỉ sững sờ nhìn đám cỏ khô bên cạnh.
"Sao vậy?" Úy Tuệ cầm trong tay hai cây cải xanh tươi non, hỏi.
Úy Như Tuyết ngẩng đầu, mờ mịt: "Đốt thế nào?"
"Không phải chứ?" Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến, ngay cả cái tên thiếu gia quần là áo lượt Úy Vân Kiệt còn biết nữa là: "Trước nắm cỏ khô, dùng hỏa chiết tử đốt, sau đó đưa vào trong bếp là được rồi."
"À." Úy Như Tuyết gật đầu, nghe lời làm theo, nhưng không ngờ đám lửa bốc lên, bó cỏ khô cháy hừng hực, nàng vội vàng ném vào trong bếp, không ngờ lại rớt xuống, bắn vào củi khô bên cạnh, lập tức toàn bộ củi khô dưới bếp lò đều cháy.
Úy Như Tuyết không khỏi kêu lên, vội vàng dùng chân đạp lên.
Úy Tuệ đang rửa rau trong bồn nước, nghe thấy phía sau có tiếng la rối loạn, quay đầu nhìn thì hoảng sợ, một mảnh đỏ rực, mà Úy Như Tuyết lại đặt mình trong đó, một cước lại một cước đá đám lửa ra ngoài cửa.
"Sặc." Úy Tuệ nhìn đến choáng vàng: "Tỷ làm gì đấy?"
"Ném mấy thứ này ra ngoài, nếu không phòng sẽ cháy mất." Đá đi một cây củi cháy cuối cùng, lúc này Úy Như Tuyết mới hổn hển dựa vào bệ bếp đen tuyền bên cạnh thở, sau đó nhìn Úy Tuệ đang trừng đến sắp rớt tròng mắt, nhẹ nhàng cười, an ủi: "Yên tâm, không sao rồi."
Trong sân không có vật dễ cháy, cây củi cháy kia vừa ra ngoài, cháy sạch rồi tự nhiên sẽ tắt.
"Tỷ." Vẻ mặt Úy Tuệ có chút vặn vẹo: "Kêu tỷ bỏ củi vào trong lò, tỷ lại đá ra ngoài sân? Giờ làm sao bây giờ hả? Sợi mì này có thể tự mình chín được hả?"
Đột nhiên Úy Như Tuyết như hài tử làm sai chuyện "Vậy làm sao bây giờ?"
Úy Tuệ nhìn nồi mì đã bắt lên với cây cải trong tay, sau đó đưa cải cho nàng: "Tỷ đi rửa rau, ta lại nhóm lửa."
"À." Rửa rau gì gì đó, Úy Như Tuyết cảm thấy nàng làm được.
Cho nên sảng khoái nhận lấy.
Úy Tuệ ra cửa, đến hậu viện rút chút củi đốt tới đây.
Sau khi trở lại, cuối cùng Úy Như Tuyết cũng rửa cải xong, Úy Tuệ hài lòng gật đầu, tự mình đến nhóm lửa.
Chờ nước trong nồi sôi lên, bỏ rau xanh vào, lại lấy mấy quả trứng gà trong tủ ra bỏ hết vào trong nồi mì.
Úy Như Tuyết chỉ đứng một bên, lẳng lặng nhìn Úy Tuệ bận rộn dưới bệ bếp lượn lờ hơi nước, trong mắt tràn ngập hơi nước.
"Đây là lần đầu tiên có người nấu cơm cho ta ăn." Nàng nhàn nhạt mở miệng, giống như lầm bầm lầu bầu.
Úy Tuệ dùng đũa khuấy đều nồi mì, cũng không chú ý tới vẻ mặt và giọng điệu của nàng khi nói, chỉ tùy ý nói: "Tỷ không có lộc ăn, buổi tối ta làm một bàn lớn thức ăn đấy, mì sợi sao? Kỳ thật đây không phải sở trường của ta. Ưm, sắp chín rồi, tỷ đi lấy cái chén tới."
"A." Úy Như Tuyết cầm một cái chén lớn đưa cho nàng.
Úy Tuệ múc cho nàng một chén to, đưa cho nàng: "Cẩn thận nóng đấy."
"Ừ." Úy Như Tuyết tự bưng đến cái bàn nhỏ bên cạnh, Úy Tuệ lại cầm một cái chén nhỏ múc cho mình một chút.
"Muội cũng đói bụng?" Thấy nàng bưng mì ngồi vào đối diện mình, Úy Như Tuyết cười hỏi.
"Không đói bụng." Úy Tuệ nháy mắt mấy cái: "Chỉ là, một mình tỷ ăn thì không thú vị, ta bồi tỷ, hai người cùng ăn mới ngon. A, đúng rồi, ta nhớ lần trước tự chế tương ớt, để ta tìm thử xem."
Nói xong, nàng lại đứng dậy đến ngăn tủ tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy một lọ tương ớt, đưa cho Úy Như Tuyết: "Có muốn nếm thử một chút hay không? Đây là bí phương tổ truyền đấy, ngon hơn trên thị trường bán nhiều."
"Không cay quá chứ?" Nàng vừa mở nắp bình, Úy Như Tuyết đã nghe được vị cay, vội vàng xua tay.
"Tỷ không thể ăn cay?" Úy Tuệ nhướn mi, ngược lại bỏ vào chén mình nửa bình nhỏ tương ớt.
Nàng là không cay không vui.
"Muội không có trứng gà sao?" Ăn một quả trứng gà, phát hiện đáy chén còn có hai quả thì Úy Như Tuyết ngạc nhiên nhìn nàng.
Úy Tuệ không ngẩng đầu: "Ta giảm cân."
Chuyện cười, buổi tối nàng ăn nhiều như vậy, nửa đêm lại ăn thêm mì sợi.
Úy Như Tuyết nhớ đến lúc trước nói nàng nở nang, vội vàng giải thích: "Thật ra muội không mập, như vậy rất tốt, cho."
Nàng chọn một quả trứng gà thả vào trong chén nàng ấy.
"Ưm." Úy Tuệ nhìn trứng gà trong chén, buồn cười: "Tỷ, trong ngăn tủ còn nhiều trứng gà, chẳng những trứng gà còn có trứng ngỗng trứng vịt trứng bồ câu, không phải ta không nỡ ăn, mà là thật sợ lại mọc thêm thịt."
Nói xong, nàng lấy tay nhéo nhéo eo mình: "Thấy không? Nếu không chú ý tiếp, thịt sẽ nhiều hơn nữa. Mùa xuân sắp đến, mùa hè cũng không xa, ta còn muốn mặc váy đẹp lộ ra vóc người thướt tha đấy."
Bị nàng nói như vậy, Úy Như tuyết cảm thấy vui vẻ: "Nhưng ta thật sự không thích ăn trứng gà lắm, muội giúp ta ăn một quả là được."
"Cũng được." Úy Tuệ bất đắc dĩ thở dài, vừa ăn vừa hỏi: "Đúng rồi, buổi sáng tỷ nói muốn dạy dỗ lão bà một chút, đến cùng là làm gì? Sao lại tới nửa đêm mới trở về?"
"Ừ." Úy Như Tuyết nhàn nhạt cười: "Qua vài ngày nữa tự nhiên muội sẽ biết."
"Ưm, lại thừa nước đục thả câu." Úy Tuệ ngửa mặt lên trời thở dài.
Úy Như Tuyết bất đắc dĩ: "Nói thì dài dòng, nên không nói, dù sao ngày sau muội cũng sẽ hiểu."
"Được được được, dù sao ta cũng không muốn quan tâm chuyện của lão bà kia." Úy Tuệ nói xong, hung hăng lùa sợi mì, rất nhanh ăn xong.
Ngược lại Úy Như Tuyết chậm rãi tao nhã ăn giống như một đại tiểu thư cổ đại.
Úy Tuệ nhìn không khỏi ngẩn ngơ, bật thốt lên: "Tỷ, tỷ tin không? Tỷ là nhân vật ta xem trong tiểu thuyết, hiện tại hai ta ngồi một chỗ ăn mì, tỷ có biết cảm giác này có bao nhiêu quỷ dị không?"
"Ừ." Úy Như Tuyết nhẹ nhàng đáp lại, cũng không ngẩng đầu, chỉ yên lặng ăn mì.
Úy Tuệ lại khẽ thở dài: "Cũng không biết có thể trở về hay không nữa, có khi ta nghĩ có phải tại ta đọc tiểu thuyết quá say mê hay không. Lúc này mới mộng một giấc dài thật dài, sau khi tỉnh mộng, ta còn ở bên cạnh Computer xem kết cục."
"Muốn trở về?" Úy Như Tuyết rất nhanh ăn xong, để đũa xuống, lúc này mới ngẩng đầu, chậm rãi hỏi một câu.
"Nói nhảm, nhà ta ở đó, cha mẹ, thân thích, bằng hữu đều ở đó, có thể không muốn sao?" Úy Tuệ liếc nàng, hỏi: "Tỷ không muốn sao?"
"Muội có nghĩ tới hay không, có lẽ cuộc sống ở bên kia mới đúng là cảnh trong mộng của muội?" Úy Như Tuyết nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt xẹt qua ánh sáng quỷ dị.
Úy Tuệ nhìn mà tim cứng lại: "Ý của tỷ là?"
"Chuyện xưa Trang sinh Mộng Điệp*, muội từng nghe qua chưa?" Úy Như Tuyết cười nói.
*Trang Chu hóa bướm: có lần Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.
Úy Tuệ ngưng mi: "Nhưng ta khẳng định, cuộc sống bên kia hoàn toàn chân thật. Chỉ là chuyện xuyên qua kiểu này thật không hợp lẽ thường, ai biết sẽ thật sự rơi vào trên người ta chứ."
"Đừng suy nghĩ nhiều, sống đâu thì yên đấy." Thấy vẻ mặt nàng mất mát, Úy Như Tuyết an ủi: "Có một số việc trời đã định trước, muội trốn cũng trốn không thoát đâu, nếu như số mạng quyết định nửa đời sau muội phải trôi qua ở chỗ này, muội chỉ có thể điều chỉnh mình, sống thật tốt."
"..." Trong lòng Úy Tuệ chua xót, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi. Ăn mì, a, tỷ ăn xong rồi? Trong nồi còn đấy."
"No rồi." Úy Như Tuyết nói.
"À." Úy Tuệ cúi đầu, nhanh chóng ăn xong chén của mình, sau đó đẩy chén về phía trước: "Tỷ rửa bát."
"..." Úy Như Tuyết ngạc nhiên.
Chờ Úy Như Tuyết dọn dẹp nồi chén xong, lúc này Úy Tuệ mới đứng dậy, ngáp đi ra ngoài: "Ưm, một đêm ầm ĩ. Trời sắp sáng rồi, đến chỗ ta ngủ một đêm đi."
Úy Như Tuyết cũng không phản đối, nhắc tới cũng kỳ, nàng đã từng không thích tiếp xúc với người khác, hiện giờ lại không thích trở về ngủ trong căn phòng lạnh tanh đó.
Nàng trở lại phòng ngủ cùng với nàng ấy.
Úy Tuệ cởi áo khoác chui vào chăn, sau đó, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Mau vào, bên trong còn ấm đấy."
Úy Như Tuyết sửng sốt, nàng là cô nhi, lúc sáu tuổi bị ông trùm của một tổ chức sát thủ mang vào cuộc sống liếm máu trên mũi đao.
Nàng cũng từng có rất nhiều đồng bọn, nhưng cuối cùng trong một lần huấn luyện đều chết thảm dưới đao.
Có thể còn sống, đã sớm không có tim không có tình.
Nàng cũng cho rằng mình đã sớm trở thành một khối đá lạnh lẽo, nhưng hôm nay gặp được vị tiểu cô nương này có những hành động thân thiết, nàng lại có chút mong muốn được nhảy vào.
Cho dù hình ảnh như vậy nàng cũng chỉ từng thấy qua trên TV, thiếu nữ thanh xuân nảy nở cùng với khuê mật kết giao nhiều năm, không kiêng dè ở cùng một chỗ, nói về nam nhân nói về những chuyện bát quái thời thượng khắp cùng trời cuối đất...
Nhưng nàng chỉ cho đó là giả, biên kịch vì đón ý nói hùa theo tâm lý của những người thiếu thốn tình cảm mà nói bừa.
"Thất thần gì vậy?" Úy Tuệ rất tò mò, nha đầu này nghĩ gì thế?
Úy Như Tuyết cười nhẹ: "Muội ngủ đi, ta ở đây được rồi."
Nàng xoay người đi tới giường bên cửa sổ.
Úy Tuệ ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt: "Tỷ làm gì thế? Giường ta rất lớn, có thể chứa hơn hai người đấy. Hơn nữa đều là nữ nhân, tỷ sợ cái gì?"
Úy Như Tuyết lại kiên trì nằm lên giường, nhắm mắt lại: "Ngủ đi, không phải muội mệt mỏi sao?"
"Tỷ lại làm cái quỷ gì? Hai ta cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường. Chẳng lẽ tỷ sợ ta có bệnh hôi chân?" Úy Tuệ cứ thế đoán mò .
Da mặt Úy Như Tuyết căng lên: "Không có."
"Thật là sợ tỷ rồi, tính tình quái dị." Úy Tuệ bất đắc dĩ đi xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn mới, ném tới trên người Úy Như Tuyết.
"Cho dù muốn ngủ chỗ này cũng phải có chăn chứ."
Úy Như Tuyết rầu rĩ hừ một tiếng: "Cảm ơn."
"Ừ." Úy Tuệ nhanh chóng xoay người chui vào chăn.
Chỉ là, rất nhanh nàng lại buồn bực: "Tỷ, tỷ ở gần có thể thổi đèn hay không, đốt đèn ta ngủ không được."
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng xoạt nhẹ, bàn tay Úy Như Tuyết khẽ động, chưởng phong rét lạnh thổi tắt đèn.
Úy Tuệ thấy trợn mắt há mồm: "Cao, thật là cao. Tỷ, nếu một chưởng này của tỷ mà đánh lên thân người, không chừng đánh cho ngũ tạng đều nát bấy đấy."
Trong bóng tối, Úy Như Tuyết nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Úy Tuệ nằm trong chăn, nhìn chằm chằm nóc nhà tối om, một chút buồn ngủ cũng không có: "Tỷ, không ngủ được, hai ta nói chuyện nhé."
"Muội nói đi." Úy Như Tuyết thật tò mò, nàng còn có thể nói gì, lúc ăn mì miệng nàng chưa từng nhàn rỗi.
"Ha ha." Trong bóng tối, Úy Tuệ cười ngây ngô, sau đó nói: "Tỷ, thật ra thì, xuyên qua cũng không hoàn toàn thua thiệt, ít nhất nam nhân ở đây đều có giá trị rất cao."
Lại nam nhân, trong lòng Úy Như Tuyết trợn mắt, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia.
Nàng không khỏi buồn bực, vốn từng không thèm để ý tới tướng mạo người khác, giờ thậm chí có một ngày, trong đầu không cách nào khống chế hiện lên bộ dáng của một nam nhân.
Mà nam nhân này lại đáng ghét như vậy…
"Tỷ, tỷ có nghe ta nói gì không vậy?" Nói hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, Úy Tuệ nghi ngờ không phải nàng ngủ thiếp đi chứ.
Úy Như Tuyết sững sờ: "Muội nói gì?"
"Quả nhiên là không có nghe mà." Úy Tuệ bất mãn ngao hai tiếng.
Úy Như Tuyết cười khẽ: "Được rồi, hiện tại ta nghiêm túc nghe."
"Tỷ, thật ra thì có lẽ là ta quá lo lắng, có lẽ cũng không thể tin. Nhưng trong sách có viết kết cục của tỷ." Kỳ thật Úy Tuệ cũng suy nghĩ thật lâu, mới nhớ lại một chuyện nên nói cho nàng biết.
"Kết cục gì?" Mặc dù không tin, nhưng Úy Như Tuyết thật tò mò, vận mệnh của nàng, rốt cuộc người khác đặt ra thế nào? Cho dù nàng sẽ tự mình nắm giữ vận mệnh.
"Ừ." Úy Tuệ hít sâu một hơi, nói: "Tỷ là nữ chủ, ta là nữ phụ, hai ta cùng yêu Thái tử Tiêu Dục, sau đó, ta dùng hết mọi thủ đoạn ti tiện, rốt cuộc thành Thái tử phi, nhưng người trong lòng Thái tử yêu là tỷ. Các người trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn đến được với nhau. Nói cách khác, tương lai tỷ sẽ làm Hoàng hậu."
"Hoàng hậu?" Úy Như Tuyết nghe được xưng hô này, có chút buồn cười.
"Còn nữa."
"Còn gì?" Úy Tuệ nói thật nhỏ: "Dĩ nhiên là phu thê các người sống thật vui vẻ hạnh phúc với nhau rồi."
"Muội thì sao?" Nữ phụ? Úy Như Tuyết nghĩ đến tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình.
Úy Tuệ lại kêu rên, "Bị các người tiêu diệt, chết rất thảm."
"Ặc." Dường như Úy Như Tuyết rất tiếc nuối: "Như vậy à."
"Ừ, nhưng đó là trong sách, hắc hắc, thực tế thì khác." Nói xong, đột nhiên Úy Tuệ quay đầu về phía cửa sổ, ngẫm lại kết cục trong sách không có khả năng phát sinh trên người các nàng, nàng lại sửa lời: "Tỷ, trong sách viết Tiêu Dục chỉ yêu một mình tỷ, nhưng hiện thực trong phủ Thái tử lại có rất nhiều cơ thiếp, tương lai hắn lại làm Hoàng thượng, trong hậu cung lại có càng nhiều nữ nhân đến không đếm hết."
"Muội muốn nói gì?" Úy Như Tuyết dứt khoát hỏi.
Úy Tuệ thở dài: "Tính tình của tỷ, ta cảm thấy không thích hợp ở hậu cung."
Nàng là ăn ngay nói thật.
Vân Phượng Kiều ngơ ngẩn, chuyện hỏi người khác giấy súc này mà Úy Tuệ cũng làm ra được? Không ngại mất mặt sao?
"Không có?" Thấy nàng không nói, Úy Tuệ thoáng ngưng mi: "Vậy làm sao bây giờ? Ta rất gấp, không bằng, Vân biểu tỷ, ngươi giúp ta lấy ít giấy súc tới đây. Ta đến nhà xí trong vườn."
"Hả?" Vân Phượng Kiều lại ngây người, coi nàng như nha hoàn sao? Giúp nàng ta lấy giấy súc?
Lại nói, không phải nàng có hai nha hoàn đi theo sao?
Vân Phượng Kiều không khỏi nhìn về phía Đào Nhi và Hỉ Nhi phía sau, nhưng không ngờ hai nha đầu này một người ngẩng đầu nhìn trời, một người cúi đầu nhìn đất, người nào cũng không quan tâm đến nàng.
Trong lòng Úy Tuệ cười thầm, chợt đưa tay lấy lại cái khay trong tay nàng ta, quay đầu phân phó: "Đào Nhi, hai người các ngươi mau mang xiêm y của Hoàng hậu nương nương ban thưởng trở về, ta muốn đi nhà xí, mang theo cái này không phải quá bất kính sao?"
"Vâng" Hỉ Nhi Đào Nhi vội vàng đi tới cầm xiêm y rời đi.
Bên này, Úy Tuệ lại thúc giục Vân Phượng Kiều: "Vân biểu tỷ, ngươi nhanh đi lấy giấy súc giúp ta, ta không nhịn được nữa rồi."
Nói xong ôm bụng, vội vàng chạy vào trong vườn.
Vân Phượng Kiều ngơ ngẩn tại chỗ, ngổn ngang trong gió, nàng đường đường là một thiên kim tiểu thư, thường ngày coi như đi tiểu cũng có nha hoàn bên cạnh hầu hạ, hôm nay lại để cho nàng lấy giấy súc cho người khác, lại còn đưa đến nhà xí bẩn thỉu?
Úy Tuệ chạy nhanh vào trong vườn, trốn sau một cây đại thụ, sau đó nhìn bộ dạng buồn nôn của Vân Phượng Kiều, che miệng cười trộm.
Hắc hắc, tiểu biểu tỷ thật sự dối trá làm kiêu mà, mỗi lần nói chuyện với nàng ta đều khiến cho toàn thân nàng khó chịu, hơn nữa với ánh mắt đó của nàng ta, ai da, cho dù muốn tính kế người khác cũng đừng biểu hiện rõ ràng như thế chứ, thật nghĩ nàng ngốc à.
Phải ha, nghĩ lại, Úy lão yêu bà đứng đầu đám người cũng không phải xem nguyên chủ Úy Tuệ như kẻ ngốc sao?
Cũng không biết Vân Phượng Kiều có thể lấy giấy súc tới nhà xí hay không nữa?
Nếu không lấy, mình tự có biện pháp đối phó nàng.
Nếu lấy, hắc hắc, mình cũng có biện pháp đối phó nàng. (Nói tóm lại là dù thế nào cũng ko tha người ta à?)
Mắt thấy Vân Phượng Kiều buồn bực giậm chân, trong miệng không biết mắng câu gì, sau đó quay người trở về, rốt cuộc Úy Tuệ cười ra tiếng.
Nàng chờ ở đây.
Vừa mới xoay người, muốn dựa lưng vào thân cây nghỉ tạm một lúc, không ngờ trước mắt xuất hiện một người, dọa trái tim nàng mạnh mẽ nhảy dựng.
"Ôi." Úy Tuệ vỗ ngực, hung ác trừng mắt nhìn Úy Vân Kiệt đang cười như không cười, giận dễ sợ.
"Huynh không biết phát ra âm thanh à?"
Người dọa người sẽ hù chết người đó.
"Làm chuyện gì trái lương tâm à?" Úy Vân Kiệt cúi đầu, để sát vào khuôn mặt nàng, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.
Bị người nhìn như vậy, Úy Tuệ cực kỳ không được tự nhiên ngửa ra sau, thân thể dựa vào thân cây, không còn chỗ lui, không hiểu sao tim lại đập nhanh.
"Việc… Việc gì trái lương tâm chứ?" Nàng chột dạ có chút cà lăm.
"Không có làm, muội chột dạ làm gì?" Nàng lui về phía sau, Úy Vân Kiệt lấn tới gần, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ nàng.
"Này." Hơi thở nam tính quẩn quanh chóp mũi, Úy Tuệ choáng váng, nổi lên hai rặng mây đỏ bên gò má, ngay cả bên tai cũng muốn rỉ máu.
Ông trời, mặc dù sống ở hiện đại hai mươi lăm năm, nhưng trừ lúc ở nhà trẻ nam nữ không kiêng dè chơi chung một chỗ ra, ngày sau nàng chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân ở gần như vậy.
Dĩ nhiên anh em tốt cãi nhau ầm ĩ thì không tính, bởi vì khi đó người ta không xem nàng như nữ nhân, mà nàng cũng không lúng túng như lúc này.
Nhưng lúc này nàng thật sự rất xấu hổ.
"Có thể đừng đứng gần như vậy hay không? Nóng quá ."
"Nóng?" Úy Vân Kiệt buồn cười nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, không nhịn được đưa tay sờ lên: "Quả thật rất nóng."
Úy Tuệ cứng đờ, hắn đang làm gì vậy? Sờ mặt nàng?
"Còn chưa lấy ra?"
Ngón tay của hắn thật sự khác xa khuôn mặt của hắn, lòng ngón tay hình như có vết chai thật dày, xoa trên mặt nàng khiến ngứa ngứa lại có chút đau đớn.
"Cái gì?" Úy Vân Kiệt giả bộ hồ đồ, một tay chống đỡ tại thân cây trên đỉnh đầu nàng, tay kia vỗ nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Tư thế như vậy với Vân Phượng Kiều đứng ở phía xa mà nói, mập mờ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thân hình nam nhân rất cao, không thể không cúi xuống, một tay hắn phủ lên khuôn mặt nữ hài, hơi cúi đầu, thâm tình đưa mắt nhìn, dường như ngay sau đó sẽ hạ xuống nụ hôn vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt.
Ngay lúc Vân Phượng Kiều hoảng sợ, lại thấy Úy Tuệ buồn bực kêu một tiếng, đẩy tay nam tử ra.
"Bảo huynh lấy tay ra đó."
"Đúng là nha đầu thô lỗ." Úy Vân Kiệt xoa xoa cổ tay, cười tà tứ liếc nhìn nàng.
Bị đôi mắt sâu thẫm này liếc nhìn, Úy Tuệ chỉ cảm thấy trong ngực có con nai đang chạy loạn.
Vội vàng ở trong lòng niệm nhanh mấy câu: A di đà phật, sắc tức là không, không tức là sắc.
Huống chi người này là ca ca.
Mở to mắt, không ngờ Úy Tuệ nhìn thấy Vân Phượng Kiều cách đó không xa, nhìn bộ dạng hoảng sợ của nàng ta cũng biết nàng ta hiểu lầm cái gì.
Vội đẩy Úy Vân Kiệt, Úy Tuệ đi tới chỗ Vân Phượng Kiều.
"Vân biểu tỷ, lấy giấy súc rồi hả?" Vẻ mặt nàng như thường, không có một chút không được tự nhiên nào.
Ngược lại cho rằng đầu óc cô nương Vân Phượng Kiều này nghĩ quá nhiều, mặc dù vừa rồi có chút không ổn nhưng nàng và Úy Vân Kiệt là huynh muội, dù thế nào cũng không thể suy nghĩ lệch lạc được.
Nhưng Úy Tuệ lại không biết, cổ đại bảo thủ, nhưng cũng rối loạn, tỷ muội có thể lấy chung một chồng, thúc (chú) cháu có thể cùng cưới một thê, thậm chí có chút man rợ là con cưới kế mẫu (mẹ kế).
Cho nên, huynh muội…
Điều này ở trong mắt Vân Phượng Kiều hoàn toàn có khả năng, dù sao Úy Vân Kiệt còn có tính nết háo sắc, còn Úy Tuệ là một đứa ngu ngốc không biết điều.
Nếu hai người này thật sự làm chuyện xấu xa, cũng không phải hoàn toàn không thể nào.
Cũng gần như trong nháy mắt, Vân Phượng Kiều hối hận đến tím ruột, trước khi nàng ta nhìn thấy thì nên trốn đi, hoặc là kêu lên, đưa những người khác tới xem.
Như thế, trong lúc đó dù cho huynh muội này không có loại chuyện xấu xa kia nhưng truyền ra ngoài cũng có thể phá hủy thanh danh.
Sao nàng lại ngốc đứng ở cả buổi ở đây vậy chứ?
"Vân biểu tỷ?" Thấy nàng nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Úy Tuệ đột nhiên đưa tay vỗ mạnh vào trán nàng.
Thiếu chút nữa vỗ ngã Vân Phượng Kiều, khó khăn tỉnh táo lại, đầu óc lại ong ong lên.
"Tuệ muội muội?"
"Ưm." Úy Tuệ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vân biểu tỷ, vừa rồi ngươi làm sao vậy? Cử chỉ giống như điên rồ làm ta sợ muốn chết, may nhờ ta vỗ một cái đánh ngươi tỉnh lại."
Cái trán Vân Phượng Kiều còn rất đau, trong lòng hận nàng nhưng trên mặt vẫn cười gượng, đưa giấy súc cho nàng: "Cho."
"Cám ơn Vân biểu tỷ, ngươi thật là tốt." Úy Tuệ cất kỹ giấy, bản năng quay đầu, chỉ thấy Úy Vân Kiệt vẫn đứng khoanh tay tại chỗ bên cạnh cây đại thụ, nhìn mình cười.
Úy Tuệ thầm nghĩ, gặp quỷ, sao gần đây yêu nghiệt này cứ nhìn mình chằm chằm thế? Hại nàng làm gì cũng không có tâm tư.
"Vân biểu tỷ, ngươi còn có việc?" Nhìn Vân Phượng Kiều không có ý rời đi, Úy Tuệ hỏi, vốn muốn trêu chọc nàng ta, hiện tại Úy Vân Kiệt ở đây, nàng cũng không còn tâm tư nữa.
Vân Phượng Kiều thân thiết nhìn nàng: "Tuệ muội muội, ngươi không sao rồi hả?"
"Ừ." Úy Tuệ gật đầu, ánh mắt nóng rực kia vẫn nhìn mình chằm chằm, khiến nàng cực kỳ không được tự nhiên.
"Cái bụng…" Vân Phượng Kiều tò mò, nàng chưa đưa giấy súc cho nàng ta, làm thế nào Úy Tuệ ra khỏi nhà xí được?
Úy Tuệ không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng ta, chỉ nói: "Tốt hơn nhiều. Vân biểu tỷ còn có chuyện gì không? Nếu không có, Đại ca còn chờ ta đằng kia."
"Đại biểu ca hắn ——" Vân Phượng Kiều cũng không tự giác đưa mắt nhìn về phía đó, Úy Vân Kiệt dưới cây ngọc lan càng thêm tuấn mỹ, thậm chí so với Thái tử điện hạ mà nàng ngày ngày nhớ nhung còn tuấn mỹ hơn vài phần.
Chỉ là, đáng tiếc cho cái xác tốt.
Nói đến, mấy hài tử Úy gia đều có một cái xác tốt, cũng không có một người không chịu thua kém.
Khóe môi Vân Phượng Kiều mỉm cười, nghĩ thầm, có thể thấy được ông trời rất công bằng.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng không có gì chuyện, nếu Tuệ muội muội không sao, tỷ tỷ an tâm. Vậy ta tới chỗ tổ mẫu."
Nói xong, nàng khẽ chào Úy Vân Kiệt cách đó không xa, sau đó xoay người rời đi.
Vân Phượng Kiều vừa đi, Úy Tuệ kiềm chế không được tính tình nóng nảy, sải bước tới chỗ Úy Vân Kiệt.
"Này, huynh có ý gì? Nhìn ta chằm chằm để làm gì? Trên mặt ta mọc mụn hả?"
Thân hình Úy Vân Kiệt nghiêng qua, tựa vào trên cây ngọc lan, ánh mắt vô tội nhìn nàng: "Muội cảm thấy ta nhìn muội chằm chằm?"
"Không đúng sao?" Úy Tuệ chỉ muốn nói, ánh mắt vừa rồi của hắn không sai biệt lắm có thể khoét một cái lỗ trên người nàng.
Sẽ không đúng sao? Đột nhiên, trong lòng nàng nhảy dựng, một loại cảm giác hoảng sợ quỷ dị ập vào lòng.
Nàng chợt lui về phía sau mấy bước, khó có thể tin nhìn hắn.
"Không phải huynh để ý ta rồi chứ?"
Nhưng nàng là muội muội ruột của hắn.
Mi tâm Úy Vân Kiệt nhảy lên, từ chối cho ý kiến.
Úy Tuệ gào khóc giống như nhìn thấy quỷ: "Không phải thật chứ? Nhưng ta là muội muội ruột của huynh mà? Huynh còn tính người không? Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa là. Ưm, ta đi nói với nương, để nương trừng trị huynh."
Nói xong, hoảng hốt muốn xoay người chạy.
Bên cạnh có một con sói đang chờ, rất đáng sợ.
Chỉ là, còn chưa chạy được hai bước đã bị Úy Vân Kiệt bắt trở về, cả người bị hắn đè lên góc tường.
Trong lòng Úy Tuệ run sợ vùng vẫy: "Yêu nghiệt, nếu không thả người, cẩn thận ta thu phục huynh."
"Câm miệng." Thật là om sòm muốn chết, Úy Vân Kiệt tức giận gầm nhẹ, sợ nàng kêu la loạn xạ, dứt khoát lấy tay bịt miệng nàng.
Tay của hắn rất lớn, bịt như vậy lại che hơn nửa gương mặt của nàng, chỉ lộ ra đôi mắt căm phẫn.
"Nha đầu này, ánh mắt nào của muội thấy ta xem trọng muội rồi hả?"
"Hai con mắt đều thấy được." Nếu không, nhìn vào nàng chằm chằm để làm gì? Mà ánh mắt còn dọa người như vậy, hoàn toàn là một bộ dạng muốn nuốt nàng vào bụng.
Úy Vân Kiệt bị nghẹn một phen, đưa tay vỗ trán nàng: "Muốn ta coi trọng muội trước phải học được yên lặng một chút."
"..." Úy Tuệ sững sờ, nói như vậy, hắn không coi trọng mình? Vậy hắn nhìn chằm chằm nàng làm gì.
Lúc này Úy Vân Kiệt mới buông nàng ra, chỉ xuống chân nàng.
"Cái gì?" Úy Tuệ nhìn thoáng qua, không có gì mà.
Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên - Chapter 73
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Úy Như Tuyết giật mình tại chỗ: "Giờ muội đi làm?"
"Không phải tỷ đói bụng sao?" Úy Tuệ buồn bực nhìn nàng, thấy nàng vẫn đứng ngốc ở đó, chỉ đành phải quay lại kéo tay nàng ra ngoài.
"Đi mau, ta sắp chết rét rồi này, thật là giày vò người ta mà, lần sau còn dám đến đây vào nửa đêm, cẩn thận ta ném tỷ ra ngoài."
Nghe nàng cắn răng nghiến lợi nói, Úy Như Tuyết cười khẽ: "Vậy muội nên luyện nhiều một chút, theo bản lĩnh hiện giờ của muội thì có mười người như muội cũng không phải là đối thủ của ta."
"..." Nha đầu này, còn biết nói đùa nữa hả?
"Hừ, tỷ đợi, sớm muộn cũng có một ngày ta còn lợi hại hơn tỷ nữa." Úy Tuệ quát.
Úy Như Tuyết nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng, hé miệng cười: "Được, chỉ là, trước tiên muội phải tìm được một sư phụ lợi hại hơn ta mới được."
"Không phải tỷ à?" Úy Tuệ nghi ngờ nhìn nàng "Tỷ đã nói muốn dạy ta luyện võ, chẳng lẽ đổi ý rồi hả?"
"Vậy muội muốn thắng ta thì phải đợi đến ngày nào?" Úy Như Tuyết buồn cười nói ra sự thật: "Ta lớn hơn muội không bao nhiêu, căn cơ tốt hơn muội, còn muội…"
Nàng đánh giá trên dưới Úy Tuệ, lại ngưng mi nói: "Nhìn thân thể này của muội, mê hoặc nam nhân thì đủ rồi, luyện võ thì sợ là kém một chút."
"Không thích hợp?" Úy Tuệ vung tay múa chân: "Cảm giác rất linh hoạt mà."
"Nếu muốn luyện đến thân thủ như ta hiện giờ, ít nhất mười năm." Úy Như Tuyết giơ mười ngón tay với nàng.
"Mười… Mười năm?" Úy Tuệ kinh hãi, cho dù một năm sợ nàng còn không có kiên nhẫn: "Thôi, mười năm mới có thể đạt tới thân thủ hiện tại của tỷ, mà trong mười năm đó tỷ còn không biết tiến bộ đến cái dạng gì nữa. Đến lúc đó ta còn đánh lại tỷ sao?"
"Ừ, đây là tự nhiên." Úy Như Tuyết đối với cái này rất có lòng tin.
Úy Tuệ nghẹn lời, liếc nàng một cái: "Còn muốn ăn mì nữa hay không?"
"Cho nên nói, muội nên tìm một sư phụ lợi hại hơn." Úy Như Tuyết nhỏ giọng lầm bầm.
Úy Tuệ lại nghe rất rõ ràng, gật đầu: "Cái này có lý, chỉ là, trừ tỷ ra ta cũng không biết ai lợi hại hơn nữa. Hơn nữa ai thèm làm sư phụ của ta chứ."
"Ồ." Úy Như Tuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, có lẽ vì vừa rời giường, hai gò má đỏ hồng, đôi mắt sáng như ngọc, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa, càng thêm ngây thơ động lòng người, không khỏi cười: "Không bằng muội mở luận võ chiêu sư đi? Lấy tư sắc của Nhị tiểu thư muội, sợ là có người liều mạng cũng muốn tới dạy muội đấy."
"Ha." Úy Tuệ giống như phát hiện một vùng đất mới, ngạc nhiên trừng mắt nàng: "Tỷ có phát hiện ra không?"
"Cái gì?" Úy Như Tuyết sửng sốt.
Vẻ mặt Úy Tuệ cổ quái, mang theo tìm tòi nghiên cứu: "Tỷ mà lại biết nói giỡn chế nhạo người khác? Nói một chút, tới cùng là ai đã tới thay đổi tỷ? Hắc hắc, người đó nhất định là nam nhân đúng không?"
"Nói bậy." Sắc mặt Úy Như Tuyết hơi đỏ lên, vội vàng kéo nàng ra cửa: "Ta đói rồi, nấu mì nhanh lên."
"Ha, bị ta đoán trúng rồi." Nhìn vẻ mặt của nàng thì Úy Tuệ đã hiểu rồi.
Chỉ là, rốt cuộc là dạng người gì có thể khiến cho một nữ nhân lạnh lùng phải đỏ mặt? Thật tò mò mà, nhưng mà kế tiếp, mặc cho Úy Tuệ nói đến trẹo mồm, thậm chí lấy các loại mỹ thực ra hấp dẫn đều không đạt được nửa chữ tin tức gì từ trong miệng Úy Như Tuyết.
"Đồ keo kiệt." Úy Tuệ vừa nhào bột vừa bất mãn nhìn nàng, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy, ít nhất tỷ cũng nên nói hắn lớn lên có đẹp trai hay không chứ?"
"Cái này?" Úy Như Tuyết thật đúng là gặp nạn mà, ở trong mắt nàng, sắc tức là không, khuôn mặt có dễ nhìn đi nữa thì cũng sẽ có một ngày già đi, huống chi nàng yêu hắn sao? Nàng chưa từng nghĩ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới một cái chớp mắt động lòng mà thôi, trừ cái đó ra, cũng không còn gì nữa.
"Nhất định rất tuấn tú, có đúng hay không?" Ngay lúc nàng đang sững sờ, đột nhiên Úy Tuệ sáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hăng hái bát quái.
Úy Như Tuyết vô tội chớp mắt: "Cái gì rất tuấn tú?"
"Chính là nam nhân tỷ chọn trúng đấy." Úy Tuệ híp mắt cười lấy lòng: "Tỷ, nói nghe một chút thôi, ta cũng có thể giúp tỷ tư vấn."
"Muội suy nghĩ nhiều rồi. " Úy Như Tuyết liếc nàng, nàng thật sự không có hứng thú với nam nhân như nha đầu này.
"Gào." Úy Tuệ bất mãn phát ra tiếng hú của một con thú nhỏ, biết miệng của tỷ tỷ kín kẽ, lại thêm trời sắp sáng rồi, đành phải từ bỏ, ngoan ngoãn nhào bột, cán bột, bỏ vào nồi.
"Ai, nhóm lửa đi." Úy Tuệ muốn rửa cải xanh, phân phó Úy Như Tuyết bên cạnh nhóm lửa.
Úy Như Tuyết đáp một tiếng, đi tới bếp lò, nhưng chỉ sững sờ nhìn đám cỏ khô bên cạnh.
"Sao vậy?" Úy Tuệ cầm trong tay hai cây cải xanh tươi non, hỏi.
Úy Như Tuyết ngẩng đầu, mờ mịt: "Đốt thế nào?"
"Không phải chứ?" Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến, ngay cả cái tên thiếu gia quần là áo lượt Úy Vân Kiệt còn biết nữa là: "Trước nắm cỏ khô, dùng hỏa chiết tử đốt, sau đó đưa vào trong bếp là được rồi."
"À." Úy Như Tuyết gật đầu, nghe lời làm theo, nhưng không ngờ đám lửa bốc lên, bó cỏ khô cháy hừng hực, nàng vội vàng ném vào trong bếp, không ngờ lại rớt xuống, bắn vào củi khô bên cạnh, lập tức toàn bộ củi khô dưới bếp lò đều cháy.
Úy Như Tuyết không khỏi kêu lên, vội vàng dùng chân đạp lên.
Úy Tuệ đang rửa rau trong bồn nước, nghe thấy phía sau có tiếng la rối loạn, quay đầu nhìn thì hoảng sợ, một mảnh đỏ rực, mà Úy Như Tuyết lại đặt mình trong đó, một cước lại một cước đá đám lửa ra ngoài cửa.
"Sặc." Úy Tuệ nhìn đến choáng vàng: "Tỷ làm gì đấy?"
"Ném mấy thứ này ra ngoài, nếu không phòng sẽ cháy mất." Đá đi một cây củi cháy cuối cùng, lúc này Úy Như Tuyết mới hổn hển dựa vào bệ bếp đen tuyền bên cạnh thở, sau đó nhìn Úy Tuệ đang trừng đến sắp rớt tròng mắt, nhẹ nhàng cười, an ủi: "Yên tâm, không sao rồi."
Trong sân không có vật dễ cháy, cây củi cháy kia vừa ra ngoài, cháy sạch rồi tự nhiên sẽ tắt.
"Tỷ." Vẻ mặt Úy Tuệ có chút vặn vẹo: "Kêu tỷ bỏ củi vào trong lò, tỷ lại đá ra ngoài sân? Giờ làm sao bây giờ hả? Sợi mì này có thể tự mình chín được hả?"
Đột nhiên Úy Như Tuyết như hài tử làm sai chuyện "Vậy làm sao bây giờ?"
Úy Tuệ nhìn nồi mì đã bắt lên với cây cải trong tay, sau đó đưa cải cho nàng: "Tỷ đi rửa rau, ta lại nhóm lửa."
"À." Rửa rau gì gì đó, Úy Như Tuyết cảm thấy nàng làm được.
Cho nên sảng khoái nhận lấy.
Úy Tuệ ra cửa, đến hậu viện rút chút củi đốt tới đây.
Sau khi trở lại, cuối cùng Úy Như Tuyết cũng rửa cải xong, Úy Tuệ hài lòng gật đầu, tự mình đến nhóm lửa.
Chờ nước trong nồi sôi lên, bỏ rau xanh vào, lại lấy mấy quả trứng gà trong tủ ra bỏ hết vào trong nồi mì.
Úy Như Tuyết chỉ đứng một bên, lẳng lặng nhìn Úy Tuệ bận rộn dưới bệ bếp lượn lờ hơi nước, trong mắt tràn ngập hơi nước.
"Đây là lần đầu tiên có người nấu cơm cho ta ăn." Nàng nhàn nhạt mở miệng, giống như lầm bầm lầu bầu.
Úy Tuệ dùng đũa khuấy đều nồi mì, cũng không chú ý tới vẻ mặt và giọng điệu của nàng khi nói, chỉ tùy ý nói: "Tỷ không có lộc ăn, buổi tối ta làm một bàn lớn thức ăn đấy, mì sợi sao? Kỳ thật đây không phải sở trường của ta. Ưm, sắp chín rồi, tỷ đi lấy cái chén tới."
"A." Úy Như Tuyết cầm một cái chén lớn đưa cho nàng.
Úy Tuệ múc cho nàng một chén to, đưa cho nàng: "Cẩn thận nóng đấy."
"Ừ." Úy Như Tuyết tự bưng đến cái bàn nhỏ bên cạnh, Úy Tuệ lại cầm một cái chén nhỏ múc cho mình một chút.
"Muội cũng đói bụng?" Thấy nàng bưng mì ngồi vào đối diện mình, Úy Như Tuyết cười hỏi.
"Không đói bụng." Úy Tuệ nháy mắt mấy cái: "Chỉ là, một mình tỷ ăn thì không thú vị, ta bồi tỷ, hai người cùng ăn mới ngon. A, đúng rồi, ta nhớ lần trước tự chế tương ớt, để ta tìm thử xem."
Nói xong, nàng lại đứng dậy đến ngăn tủ tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy một lọ tương ớt, đưa cho Úy Như Tuyết: "Có muốn nếm thử một chút hay không? Đây là bí phương tổ truyền đấy, ngon hơn trên thị trường bán nhiều."
"Không cay quá chứ?" Nàng vừa mở nắp bình, Úy Như Tuyết đã nghe được vị cay, vội vàng xua tay.
"Tỷ không thể ăn cay?" Úy Tuệ nhướn mi, ngược lại bỏ vào chén mình nửa bình nhỏ tương ớt.
Nàng là không cay không vui.
"Muội không có trứng gà sao?" Ăn một quả trứng gà, phát hiện đáy chén còn có hai quả thì Úy Như Tuyết ngạc nhiên nhìn nàng.
Úy Tuệ không ngẩng đầu: "Ta giảm cân."
Chuyện cười, buổi tối nàng ăn nhiều như vậy, nửa đêm lại ăn thêm mì sợi.
Úy Như Tuyết nhớ đến lúc trước nói nàng nở nang, vội vàng giải thích: "Thật ra muội không mập, như vậy rất tốt, cho."
Nàng chọn một quả trứng gà thả vào trong chén nàng ấy.
"Ưm." Úy Tuệ nhìn trứng gà trong chén, buồn cười: "Tỷ, trong ngăn tủ còn nhiều trứng gà, chẳng những trứng gà còn có trứng ngỗng trứng vịt trứng bồ câu, không phải ta không nỡ ăn, mà là thật sợ lại mọc thêm thịt."
Nói xong, nàng lấy tay nhéo nhéo eo mình: "Thấy không? Nếu không chú ý tiếp, thịt sẽ nhiều hơn nữa. Mùa xuân sắp đến, mùa hè cũng không xa, ta còn muốn mặc váy đẹp lộ ra vóc người thướt tha đấy."
Bị nàng nói như vậy, Úy Như tuyết cảm thấy vui vẻ: "Nhưng ta thật sự không thích ăn trứng gà lắm, muội giúp ta ăn một quả là được."
"Cũng được." Úy Tuệ bất đắc dĩ thở dài, vừa ăn vừa hỏi: "Đúng rồi, buổi sáng tỷ nói muốn dạy dỗ lão bà một chút, đến cùng là làm gì? Sao lại tới nửa đêm mới trở về?"
"Ừ." Úy Như Tuyết nhàn nhạt cười: "Qua vài ngày nữa tự nhiên muội sẽ biết."
"Ưm, lại thừa nước đục thả câu." Úy Tuệ ngửa mặt lên trời thở dài.
Úy Như Tuyết bất đắc dĩ: "Nói thì dài dòng, nên không nói, dù sao ngày sau muội cũng sẽ hiểu."
"Được được được, dù sao ta cũng không muốn quan tâm chuyện của lão bà kia." Úy Tuệ nói xong, hung hăng lùa sợi mì, rất nhanh ăn xong.
Ngược lại Úy Như Tuyết chậm rãi tao nhã ăn giống như một đại tiểu thư cổ đại.
Úy Tuệ nhìn không khỏi ngẩn ngơ, bật thốt lên: "Tỷ, tỷ tin không? Tỷ là nhân vật ta xem trong tiểu thuyết, hiện tại hai ta ngồi một chỗ ăn mì, tỷ có biết cảm giác này có bao nhiêu quỷ dị không?"
"Ừ." Úy Như Tuyết nhẹ nhàng đáp lại, cũng không ngẩng đầu, chỉ yên lặng ăn mì.
Úy Tuệ lại khẽ thở dài: "Cũng không biết có thể trở về hay không nữa, có khi ta nghĩ có phải tại ta đọc tiểu thuyết quá say mê hay không. Lúc này mới mộng một giấc dài thật dài, sau khi tỉnh mộng, ta còn ở bên cạnh Computer xem kết cục."
"Muốn trở về?" Úy Như Tuyết rất nhanh ăn xong, để đũa xuống, lúc này mới ngẩng đầu, chậm rãi hỏi một câu.
"Nói nhảm, nhà ta ở đó, cha mẹ, thân thích, bằng hữu đều ở đó, có thể không muốn sao?" Úy Tuệ liếc nàng, hỏi: "Tỷ không muốn sao?"
"Muội có nghĩ tới hay không, có lẽ cuộc sống ở bên kia mới đúng là cảnh trong mộng của muội?" Úy Như Tuyết nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt xẹt qua ánh sáng quỷ dị.
Úy Tuệ nhìn mà tim cứng lại: "Ý của tỷ là?"
"Chuyện xưa Trang sinh Mộng Điệp*, muội từng nghe qua chưa?" Úy Như Tuyết cười nói.
*Trang Chu hóa bướm: có lần Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.
Úy Tuệ ngưng mi: "Nhưng ta khẳng định, cuộc sống bên kia hoàn toàn chân thật. Chỉ là chuyện xuyên qua kiểu này thật không hợp lẽ thường, ai biết sẽ thật sự rơi vào trên người ta chứ."
"Đừng suy nghĩ nhiều, sống đâu thì yên đấy." Thấy vẻ mặt nàng mất mát, Úy Như Tuyết an ủi: "Có một số việc trời đã định trước, muội trốn cũng trốn không thoát đâu, nếu như số mạng quyết định nửa đời sau muội phải trôi qua ở chỗ này, muội chỉ có thể điều chỉnh mình, sống thật tốt."
"..." Trong lòng Úy Tuệ chua xót, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi. Ăn mì, a, tỷ ăn xong rồi? Trong nồi còn đấy."
"No rồi." Úy Như Tuyết nói.
"À." Úy Tuệ cúi đầu, nhanh chóng ăn xong chén của mình, sau đó đẩy chén về phía trước: "Tỷ rửa bát."
"..." Úy Như Tuyết ngạc nhiên.
Chờ Úy Như Tuyết dọn dẹp nồi chén xong, lúc này Úy Tuệ mới đứng dậy, ngáp đi ra ngoài: "Ưm, một đêm ầm ĩ. Trời sắp sáng rồi, đến chỗ ta ngủ một đêm đi."
Úy Như Tuyết cũng không phản đối, nhắc tới cũng kỳ, nàng đã từng không thích tiếp xúc với người khác, hiện giờ lại không thích trở về ngủ trong căn phòng lạnh tanh đó.
Nàng trở lại phòng ngủ cùng với nàng ấy.
Úy Tuệ cởi áo khoác chui vào chăn, sau đó, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Mau vào, bên trong còn ấm đấy."
Úy Như Tuyết sửng sốt, nàng là cô nhi, lúc sáu tuổi bị ông trùm của một tổ chức sát thủ mang vào cuộc sống liếm máu trên mũi đao.
Nàng cũng từng có rất nhiều đồng bọn, nhưng cuối cùng trong một lần huấn luyện đều chết thảm dưới đao.
Có thể còn sống, đã sớm không có tim không có tình.
Nàng cũng cho rằng mình đã sớm trở thành một khối đá lạnh lẽo, nhưng hôm nay gặp được vị tiểu cô nương này có những hành động thân thiết, nàng lại có chút mong muốn được nhảy vào.
Cho dù hình ảnh như vậy nàng cũng chỉ từng thấy qua trên TV, thiếu nữ thanh xuân nảy nở cùng với khuê mật kết giao nhiều năm, không kiêng dè ở cùng một chỗ, nói về nam nhân nói về những chuyện bát quái thời thượng khắp cùng trời cuối đất...
Nhưng nàng chỉ cho đó là giả, biên kịch vì đón ý nói hùa theo tâm lý của những người thiếu thốn tình cảm mà nói bừa.
"Thất thần gì vậy?" Úy Tuệ rất tò mò, nha đầu này nghĩ gì thế?
Úy Như Tuyết cười nhẹ: "Muội ngủ đi, ta ở đây được rồi."
Nàng xoay người đi tới giường bên cửa sổ.
Úy Tuệ ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt: "Tỷ làm gì thế? Giường ta rất lớn, có thể chứa hơn hai người đấy. Hơn nữa đều là nữ nhân, tỷ sợ cái gì?"
Úy Như Tuyết lại kiên trì nằm lên giường, nhắm mắt lại: "Ngủ đi, không phải muội mệt mỏi sao?"
"Tỷ lại làm cái quỷ gì? Hai ta cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường. Chẳng lẽ tỷ sợ ta có bệnh hôi chân?" Úy Tuệ cứ thế đoán mò .
Da mặt Úy Như Tuyết căng lên: "Không có."
"Thật là sợ tỷ rồi, tính tình quái dị." Úy Tuệ bất đắc dĩ đi xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn mới, ném tới trên người Úy Như Tuyết.
"Cho dù muốn ngủ chỗ này cũng phải có chăn chứ."
Úy Như Tuyết rầu rĩ hừ một tiếng: "Cảm ơn."
"Ừ." Úy Tuệ nhanh chóng xoay người chui vào chăn.
Chỉ là, rất nhanh nàng lại buồn bực: "Tỷ, tỷ ở gần có thể thổi đèn hay không, đốt đèn ta ngủ không được."
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng xoạt nhẹ, bàn tay Úy Như Tuyết khẽ động, chưởng phong rét lạnh thổi tắt đèn.
Úy Tuệ thấy trợn mắt há mồm: "Cao, thật là cao. Tỷ, nếu một chưởng này của tỷ mà đánh lên thân người, không chừng đánh cho ngũ tạng đều nát bấy đấy."
Trong bóng tối, Úy Như Tuyết nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Úy Tuệ nằm trong chăn, nhìn chằm chằm nóc nhà tối om, một chút buồn ngủ cũng không có: "Tỷ, không ngủ được, hai ta nói chuyện nhé."
"Muội nói đi." Úy Như Tuyết thật tò mò, nàng còn có thể nói gì, lúc ăn mì miệng nàng chưa từng nhàn rỗi.
"Ha ha." Trong bóng tối, Úy Tuệ cười ngây ngô, sau đó nói: "Tỷ, thật ra thì, xuyên qua cũng không hoàn toàn thua thiệt, ít nhất nam nhân ở đây đều có giá trị rất cao."
Lại nam nhân, trong lòng Úy Như Tuyết trợn mắt, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia.
Nàng không khỏi buồn bực, vốn từng không thèm để ý tới tướng mạo người khác, giờ thậm chí có một ngày, trong đầu không cách nào khống chế hiện lên bộ dáng của một nam nhân.
Mà nam nhân này lại đáng ghét như vậy…
"Tỷ, tỷ có nghe ta nói gì không vậy?" Nói hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, Úy Tuệ nghi ngờ không phải nàng ngủ thiếp đi chứ.
Úy Như Tuyết sững sờ: "Muội nói gì?"
"Quả nhiên là không có nghe mà." Úy Tuệ bất mãn ngao hai tiếng.
Úy Như Tuyết cười khẽ: "Được rồi, hiện tại ta nghiêm túc nghe."
"Tỷ, thật ra thì có lẽ là ta quá lo lắng, có lẽ cũng không thể tin. Nhưng trong sách có viết kết cục của tỷ." Kỳ thật Úy Tuệ cũng suy nghĩ thật lâu, mới nhớ lại một chuyện nên nói cho nàng biết.
"Kết cục gì?" Mặc dù không tin, nhưng Úy Như Tuyết thật tò mò, vận mệnh của nàng, rốt cuộc người khác đặt ra thế nào? Cho dù nàng sẽ tự mình nắm giữ vận mệnh.
"Ừ." Úy Tuệ hít sâu một hơi, nói: "Tỷ là nữ chủ, ta là nữ phụ, hai ta cùng yêu Thái tử Tiêu Dục, sau đó, ta dùng hết mọi thủ đoạn ti tiện, rốt cuộc thành Thái tử phi, nhưng người trong lòng Thái tử yêu là tỷ. Các người trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn đến được với nhau. Nói cách khác, tương lai tỷ sẽ làm Hoàng hậu."
"Hoàng hậu?" Úy Như Tuyết nghe được xưng hô này, có chút buồn cười.
"Còn nữa."
"Còn gì?" Úy Tuệ nói thật nhỏ: "Dĩ nhiên là phu thê các người sống thật vui vẻ hạnh phúc với nhau rồi."
"Muội thì sao?" Nữ phụ? Úy Như Tuyết nghĩ đến tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình.
Úy Tuệ lại kêu rên, "Bị các người tiêu diệt, chết rất thảm."
"Ặc." Dường như Úy Như Tuyết rất tiếc nuối: "Như vậy à."
"Ừ, nhưng đó là trong sách, hắc hắc, thực tế thì khác." Nói xong, đột nhiên Úy Tuệ quay đầu về phía cửa sổ, ngẫm lại kết cục trong sách không có khả năng phát sinh trên người các nàng, nàng lại sửa lời: "Tỷ, trong sách viết Tiêu Dục chỉ yêu một mình tỷ, nhưng hiện thực trong phủ Thái tử lại có rất nhiều cơ thiếp, tương lai hắn lại làm Hoàng thượng, trong hậu cung lại có càng nhiều nữ nhân đến không đếm hết."
"Muội muốn nói gì?" Úy Như Tuyết dứt khoát hỏi.
Úy Tuệ thở dài: "Tính tình của tỷ, ta cảm thấy không thích hợp ở hậu cung."