Trong nháy mắt Úy Tuệ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân tới lên đỉnh đầu, trong đầu vo ve, chỉ chờ đau đớn trên người khi con ngựa kia giẫm lên.
Nhưng không ngờ thắt lưng căng thẳng, cả người bay lên trời, bên tai là gió nhẹ lành lạnh, chóp mũi quanh quẩn hơi thở quen thuộc của nam nhân.
Nàng mở mắt ra, đối diện là đôi mắt mị hoặc tràn ngập ý cười.
Nàng lui về phía sau, sức lực ngang hông lại đột nhiên buộc chặt, đến nỗi thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn.
Hu hu, có thể thân mật chút nữa hay không? Có thể cẩu huyết chút nữa hay không? Vậy mà mang theo nàng xoay tròn một vòng trên không trung rồi ưu nhã rơi xuống đất.
Đây không phải là tình huống cẩu huyết nhất trong phim truyền hình cẩu huyết hay sao?
Trước kia, mỗi lần nhìn thấy tình cảnh này thì nàng luôn nhịn không được muốn châm chọc, hiện giờ, nữ nhân trong ngực nam nhân đổi lại là mình, sao lại có loại cảm giác chưa thỏa mãn vậy chứ?
"Thật sự khiến người khác lo lắng mà." Rơi xuống đất, Úy Vân Kiệt quên lấy bàn tay phủ trên eo nàng ra, đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ nhìn nàng.
Úy Tuệ tựa vào trong ngực hắn, đôi tay vẫn níu lấy vạt áo trước ngực hắn như cũ, đuôi mắt xếch lên, tràn ngập nghi ngờ nhìn hắn.
"Tại sao lại là huynh? Có phải mỗi ngày huynh đều theo dõi ta không?"
Úy Vân Kiệt liếc nàng, đưa tay khẽ phủi phủi cổ tay của nàng: "Nói cái gì, trước buông ra rồi nói được không? Muội như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm."
Hiểu lầm? Úy Tuệ nhìn ánh mắt mị hoặc của hắn, chợt rút tay về, luống cuống nhìn bốn phía, khụ khụ, quả nhiên đều đang nhìn bọn họ.
Thấy Úy Như Tuyết đứng bên cạnh Lâm Y Y thì đoán được nàng đã cứu Lâm Y Y, trong lòng Úy Tuệ thầm biết ơn, nhưng lại tò mò.
"Các người… Ơ, tỷ, không phải tỷ đã được Thái tử đón đi sao?"
"A, vừa vặn có chút việc." Úy Như Tuyết trả lời luôn đơn giản rõ ràng, trả lời cũng như không trả lời vậy.
Úy Tuệ âm thầm trừng mắt.
"Tuệ, muội không sao chứ??" Xe ngựa của Lục Vô Song dừng ở trước mặt, nàng luống cuống không kịp xuống xe hỏi.
Úy Tuệ lắc đầu, mà trong chiếc xe ngựa khác dừng ở phía sau cũng có một tiểu mỹ nhân duyên dáng bước xuống, nhìn thấy Úy Tuệ là vẻ mặt khinh thường.
Úy Tuệ không biết nàng, tự nhiên lười để ý đến nàng.
Mà lúc này, chiếc xe ngựa chạy nhanh xông tới lúc nãy rốt cuộc cũng dừng lại trong góc đường, Quân Tiên Nhi chui ra khỏi xe, tóc tai rối bời, nhếch nhác không chịu nổi.
"Lại là này nha đầu chết tiệt kia? Nhất định nàng ta cố ý." Trong đôi mắt của Úy Tuệ lập tức phát hỏa, ghét nhất những thứ thiên kim đại tiểu thư kiêu căng coi mạng người như cỏ rác này.
Vừa rồi nếu không phải Úy Vân Kiệt và Úy Như Tuyết kịp thời cứu nàng và Lâm Y Y, thì không bị giẫm chết cũng chắc chắn tàn phế.
Nàng nhìn rất rõ, xe ngựa kia là xông về phía hai nàng, a, không, nói chính xác là xông tới nàng, Lâm Y Y vì kéo mình, kết quả cũng lâm vào nguy hiểm.
Nhớ tới, nàng nổi giận đùng đùng, muốn tìm Quân Tiên Nhi tính sổ.
"Đợi chút." Úy Như Tuyết kéo nàng: "Xe ngựa của người ta chạy tới, muội tránh đi là được. Tránh không kịp là do muội không có bản lĩnh thôi."
"Ặc." Úy Tuệ bị nghẹn: "Nhanh như vậy thì sao ta có thể tránh kịp chứ?"
Lời vừa ra khỏi miệng, trong đầu nàng chợt thoáng qua một hình ảnh, Lâm Y Y kéo nàng tránh sang bên cạnh, nếu như nói là có thể tránh được, nhưng đột nhiên nàng lại bị té nghiêng qua, liên lụy Lâm Y Y cũng ngã xuống, lúc này mới có nguy hiểm.
Mà bây giờ nghĩ lại, nàng cũng không phải tự mình té xuống, mà rõ ràng có người ở sau lưng đẩy nàng.
Người này không cần phải nói, nàng cũng biết.
Nàng quay đầu lại, nhìn Vân Phượng Kiều ngây ra như phỗng, ánh mắt lạnh lẽo: "Vân biểu tỷ, ngươi xuống tay nặng thật đấy?"
Vừa rồi chỉ có ba người các nàng ở đây, trừ Vân Phượng Kiều sẽ làm chuyện đó ra thì không thể tìm được người thứ tư.
Hình như Vân Phượng Kiều còn đắm chìm trong tình huống nguy hiểm vừa rồi, vẻ mặt hoảng hốt, cơ thể cũng phát run: "Tuệ muội muội, ngươi không sao chớ? Vừa rồi làm ta sợ muốn chết, ta muốn kéo ngươi lại, nhưng giữ không chặt, hu hu, may mà Đại tiểu thư cứu ngươi, nếu không ngươi có mệnh hệ nào, ta cũng không sống nổi, riêng chỗ tổ mẫu, ta cũng không có cách nào giao phó."
Hoảng sợ biến thành run rẩy, lời nói ra lại có trật tự, hơn nữa ý tứ rất rõ ràng, giải thích tốt nhất cho việc vừa rồi vì sao đã đẩy Úy Tuệ, tự nhiên nàng nói muốn kéo nhưng giữ không chặt.
"Hả? Ngươi muốn kéo ta? Trách không được ta và Y Y thiếu chút nữa ngã sấp xuống."
"Thật xin lỗi, ta… ta thật sự là thành sự thì ít mà bại sự có thừa mà." Vân Phượng Kiều ảo não cắn môi, nước mắt đều tràn ra.
Úy Tuệ trừng mắt, nha đầu này là phái diễn kỹ* à.
*Biểu diễn kỹ xảo: chỉ năng lực vận dụng kỹ thuật và thủ pháp của diễn viên sáng tạo ra hình tượng, hình ảnh.
Nhưng hiện tại nàng không có chứng cứ, không thể nói nàng ta đẩy được.
"Được rồi, ngươi cũng đừng khóc, cũng may Tuệ không có việc gì." Úy Như Tuyết đứng bên cạnh nói, giọng nói tuy nhẹ lại lộ ra sự lạnh lùng sắc bén nói không nên lời, khiến cho trái tim Vân Phượng Kiều run lên, theo bản năng nhìn Úy Như Tuyết vài lần.
Ở mấy lần này, nàng nhạy cảm phát hiện Úy Như Tuyết khác biệt.
Đầu tiên là khí chất toàn thân, mặc dù mặc xiêm y tầm thường nhất, thế nhưng mặc trên người nàng lại lộ ra khí chất không cùng một dạng, lãnh ngạo, thoải mái, còn có tao nhã và tự phụ.
Còn nữa, chính là đôi mắt đó, trước kia chỉ thấy ngu dại và hèn mọn nhát gan, mà nay, ánh mắt cực kỳ đen sáng, tối tăm không gợn sóng, thâm thúy như đêm, không nhìn thấy đáy.
Lại không hiểu sao không dám cùng nhau đối mắt.
Đúng, thậm chí Vân Phượng Kiều nàng khi liếc mắt nhìn nhau với Đại tiểu thư hèn mọn như cỏ rác trong Úy phủ cũng có chút sợ sệt.
Vân Phượng Kiều không khỏi ảo não, trong lòng dâng lên không cam lòng, bĩu môi, hừ nói: "Tuyết muội muội, người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, xem khí sắc của Tuyết muội muội, thật đúng là không phải tốt bình thường. Đúng rồi, có chuyện gì gấp mà lại bỏ lại Thái tử điện hạ làm một mình vậy?"
"Bí mật." Úy Như Tuyết lạnh nhạt ném hai chữ cho nàng, xoay người đi tới cửa cung.
Úy Tuệ quay đầu nhìn, đã không còn thấy bóng dáng Úy Vân Kiệt, mồ hôi rơi tí tách, hắn có thật ẩn thân sao? Nàng không phát giác được hắn biến mất lúc nào.
"Còn không đuổi theo, còn muốn làm bạn với sói sao?" Úy Như Tuyết đi xa, lành lạnh ném tới một câu.
Úy Tuệ ‘a’ một tiếng, vội vàng lôi Lâm Y Y và Lục Vô Song đuổi theo nàng.
Mà Vân Phượng Kiều bị lạnh nhạt ở phía sau, vẻ mặt xanh mét, mặc dù muốn giả bộ hiền lành, nhưng vẻ mặt cũng cứng ngắc khó coi.
Một bên, Thủy gia Đại tiểu thư Thủy Linh Nhi đồng tình liếc nàng một cái, ngược lại, thân thiện đi tới gọi Quân Tiên Nhi cách đó không xa.
"Tiên Nhi muội muội, thật khéo."
Ở đâu ra khéo? Nàng đứng ở đây đã lâu có được hay không?
Chờ sau khi đoàn người Úy Tuệ rời đi, chân Quân Tiên Nhi mới không còn run rẩy nữa.
Nói thật, vừa rồi nàng cũng bị hù chết, rõ ràng chỉ không muốn cho nha đầu Lục Vô Song chết tiệt kia đắc ý, chỉ muốn đuổi kịp và vượt qua nàng ta mà thôi, nhưng ai biết con ngựa đột nhiên bị giật mình, thiếu chút nữa gây ra thảm họa.
Ưm, vừa mới nhìn thấy bộ dạng muốn ăn thịt nàng của nha đầu Úy Tuệ chết tiệt kia, nàng thật sự bị dọa đến lòng bàn chân nhũn ra, hình ảnh lần trước bị trêu chọc trong tửu lâu, về sau trở thành cơn ác mộng không chỉ một lần của nàng.
Nàng thề, nếu biết Úy Tuệ ở đằng trước, nàng quyết định không chạy tới trước rồi.
Cả đời không nhìn thấy ôn thần này, nàng cũng bằng lòng.
"Sao vậy? Nhìn khuôn mặt muội trắng bệch, lại còn xuất mồ hôi nữa?" Thủy Linh Nhi đi tới bên cạnh nàng, quan tâm lấy khăn ra, xoa mồ hôi trên trán cho nàng, sau đó thân thiết nắm tay nàng lại hoảng hốt.
"Sao tay cũng lạnh như vậy? Tiên Nhi muội muội, muội không sao chứ?"
Quân Tiên Nhi lắc đầu, cảm kích nhìn nàng: "Ta không sao, tim chỉ đập nhanh thôi."
"A, cũng khó trách, vừa rồi ngựa bị sợ hãi, muội cũng sợ hả?" Thủy Linh Nhi trấn an vỗ vỗ vai của nàng: "Không sao, đều qua rồi."
"Ừ." Quân Tiên Nhi hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, mới nói: "Thủy tỷ tỷ, chúng ta cũng vào thôi."
"Ừ." Thủy Linh Nhi gật đầu, một tay đỡ tay của nàng, giống như tùy ý hỏi: "Đúng rồi, hôm nay Quân tướng quân có đến không?"
"Hắn à?" Vừa nghĩ tới Quân Phi Sắc, đáy mắt Quân Tiên Nhi hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng miệng nhỏ khẽ bĩu, bất mãn nói: "Ai biết được? Năm đó đi đóng giữ biên cương, vừa đi đã mấy năm, sau khi trở về đều cho rằng, có thể theo bồi ta… nương, nào biết cả ngày không thấy hắn ở nhà."
Tính tính toán toán, trừ hôm đó dây dưa không ngớt xin hắn ra ngoài đi dạo ra, về sau, thậm chí ngay cả mặt của hắn nàng cũng chưa sờ qua, miễn bàn đến những cái khác.
"À." Thủy Linh Nhi hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại, hôm nay Hoàng hậu nương nương mở tiệc chiêu đãi các thiên kim tiểu thư của các đại gia tộc, trên thực tế là có ý tuyển phi cho các vị Hoàng tử đã đến tuổi trong Hoàng tộc.
Mà Quân Phi Sắc, mặc dù không phải Hoàng tử, nhưng cũng đến tuổi thành thân, tỷ tỷ lại là Hoàng phi được sủng ái nhất, nghe nói Hoàng thượng có ý ban cho hắn một mối hôn sự tốt đấy.
Nghĩ đến chỗ này, Thủy Linh Nhi không tự chủ vuốt ve tóc mai, nàng không muốn gả vào Hoàng gia, lại đặc biệt nhìn trúng vị Thần Võ Đại tướng quân đột nhiên xông vào giới quý tộc của Đại Chu này.
Vân Phượng Kiều buồn bực đám người Úy Tuệ bỏ lại nàng đi thẳng, sự tự ái còn sót lại khiến nàng không có đuổi theo.
Nhưng thất thần trong chốc lát, nàng lại hối hận đến tím ruột.
Hoàng hậu chỉ cấp thiệp mời cho ba vị tiểu thư Úy gia.
Úy Minh Châu cử chỉ điên rồ không thể tới, nhưng Nghiêm thị vẫn lấy thiệp của nàng ta, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng cho nàng.
Mà nàng, sáng sớm tới lấy lòng Úy Tuệ, chính là hy vọng có thể theo sau nàng trà trộn vào trong cung.
Chỉ cần có thể đi vào, chuyện sau đó thì dễ làm.
Mặc dù tư sắc của Vân Phượng Kiều nàng so ra kém Úy Tuệ xinh đẹp thiên tư quốc sắc (sắc nước hương trời) bực này, nhưng nếu so với dung mạo của Úy Như Tuyết, nàng tuyệt đối có lòng tin.
Hơn nữa, mấy năm nay sống nhờ Úy phủ, tỷ muội Úy gia xao lãng cầm kỳ thi họa, nhưng nàng lại học mọi thứ, Úy lão bà còn mời danh sư, mọi người đều rất thưởng thức nàng.
Chỉ tiếc, tâm cao ngất, thân lại thấp hèn.
Vốn Vân gia cũng là đại gia quý tộc, đáng tiếc lại dung không được một cô nữ như nàng.
Nếu không thì…
Nghĩ tới mấy năm nay mình và mẫu thân chịu đựng thờ ơ và khuất nhục, trái tim Vân Phượng Kiều hung ác, trên mặt lại treo ý cười hèn mọn, đuổi tới hai người phía trước.
"Thủy đại tiểu thư, Quân nhị tiểu thư."
Giọng nói nàng dịu dàng mảnh mai, thành công khiến hai vị cô nương dừng bước.
"Ngươi là?" Quân Tiên Thi chưa từng gặp nàng, tò mò hỏi.
Vân Phượng Kiều rũ mắt, khẽ cắn môi, bộ dáng hết sức đáng thương: "Dân nữ là Vân Phượng Kiều."
"Không phải ngươi cùng đến với tên ôn thần kia sao?" Quân Tiên Nhi đột nhiên sinh cảnh giác.
Sau khi giải huyệt, bốn cô nương gian nan bò dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm Úy Tuệ, không dám làm càn giống như trước.
Đế Trường Nhạc vô cùng căm phẫn, nàng là Thất công chúa được sủng ái nhất Đại Hạ quốc, là khách quý của Đại Chu, ngay cả Hoàng đế Hoàng hậu Đại Chu cũng cưng chiều nàng có thừa, nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
Úy Tuệ là thứ cỏ rác, là ngoại tôn nữ của Thái hậu nương nương, khuê nữ thất sủng của Công chúa vô dụng, có thể so sánh với nàng sao?
Tình hình hiện tại cho thấy, rõ ràng Đế Trường Nhạc nàng bị thua thiệt.
"Bản Công chúa mặc kệ các ngươi dùng cách nào, tóm lại, bắt nàng lại cho bản Công chúa."
Trong lúc nôn nóng, Đế Trường Nhạc bắt đầu giở trò vô lại.
Úy Tuệ nghe thế cực kỳ buồn bực, cũng rất không hiểu: "Này, Tiểu Thất công chúa, khi nào thì hai ta kết thù vậy? Sao ta lại không biết thế."
"Bản Công chúa chính là chán ghét ngươi, như thế nào?" Thái độ Đế Trường Nhạc thù địch nhìn nàng chằm chằm.
Úy Tuệ vô tội sờ mũi: "Hình như hai ta gặp mặt lần đầu tiên đúng không?"
Hơn nữa, nếu nàng ta không ném vỏ chuối vào mình thì hai người vốn sẽ không cùng xuất hiện, được không?
"Dù sao bản Công chúa không thích ngươi, không muốn nhìn thấy ngươi, không…"
Không đợi nàng nói xong lời điêu ngoa, Úy Tuệ trực tiếp xua tay, vẻ mặt cũng không buồn không vui.
"Không thích thì cút xéo, không ai trêu chọc ngươi tới đây. Hơn nữa, nơi này là Đại Chu không phải Đại Hạ, muốn giương oai thì về Đại Hạ của các ngươi đi. Nói cho ngươi biết, dùng vỏ chuối ném vào đầu người khác là chuyện cực kỳ không có tố chất. Bản tiểu thư thấy ngươi còn nhỏ tuổi, không tính toán với ngươi thì thôi, ngươi còn khóc lóc om sòm, bản tiểu thư cũng không phải ngồi không, lúc khiến cho mặt mũi của Công chúa ngươi khó coi thì cùng đừng khóc."
Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, phong thái không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Là ai nói tiểu ma nữ Đại Chu quốc Úy Tuệ dây dưa Thái tử, quấy rầy Tướng quân, không biết xấu hổ không cần mặt mũi là bao cỏ vậy hả.
Lời này nếu đặt trong miệng người bình thường thì có thể nói lưu loát, dễ nghe như vậy sao?
Lâm Y Y và Lục Vô Song vui vẻ vỗ tay, thỉnh thoảng còn giơ ngón tay cái lên với nàng.
"Tuệ, nói rất hay."
"Ừm." Trong lòng Úy Tuệ cũng tự khen ngợi mình, tiên lễ hậu binh, mặc dù về sau có gây chuyện nữa thì nàng cũng có lý.
Đế Trường Nhạc lại bị lời của nàng kích thích thẹn quá thành giận: "Ngươi không biết xấu hổ, cả ngày ngươi quyến rũ Thái tử ca ca…"
Sặc, lời này vừa nói ra, trái Úy Tuệ dựng thẳng ba đường hắc tuyến, lại là Thái tử, ông trời, bởi vì người đó mà nàng đã đắc tội bao nhiêu nữ nhân vậy?
Nhưng mà, mặc dù bởi vì Thái tử, nhưng người nàng nên tìm cũng phải là Úy Như Tuyết chứ, dù sao nàng ấy mới đúng là vị hôn thê chân chính của Thái tử, mình chỉ là một vật hi sinh thôi.
"Hắc, đừng nói nữa, cô nương." Úy Tuệ cũng lười giải thích hiện tại mình và Thái tử không có một xu quan hệ, đây hoàn toàn là lỗi của nguyên chủ mà.
"Ta và Thái tử không có liên quan, tin hay không tùy ngươi. Ngươi đừng ầm ĩ nữa, gây nữa cũng quá mất uy nghi của Công chúa ngươi rồi." Có chút giống người đàn bà chanh chua chửi đổng, dĩ nhiên nàng cũng không có nói ra mấy lời này với tiểu cô nương.
Nói xong, cũng không để ý tới Đế Trường Nhạc nữa, nàng lập tức ngồi xuống, tiếp tục ăn trái cây của nàng, tiếp tục bát quái với Lục Vô Song và Lâm Y Y.
Lại nói, cũng lâu rồi chưa gặp các nàng, nàng cũng rất tò mò, gần đây hai cô nương này bận rộn cái gì, nhất là Lục Vô Dong, nghe nói, trong nhà sắp đặt cho nàng một mối hôn sự rồi.
Đáng tiếc, nàng và Lâm Y Y đeo bám dai dẳng một hồi, cũng không moi ra được chút tin tức gì từ miệng nàng, rốt cuộc trong nhà nàng sắp xếp nam nhân cho nàng là công tử của thế gia vọng tộc nào.
Từ đầu đến cuối, Lục Vô Song chỉ cúi đầu không nói, khuôn mặt đỏ bừng, Úy Tuệ chỉ coi nàng như xấu hổ.
Về sau đề tài lại dời đến trên người Lâm Y Y.
Tính tình Lâm Y Y cởi mở hơn, nhưng đối với nam nhân à, hình như trong cảm nhận của nàng trừ bỏ thiên thần Quân Phi Sắc ra, nam nhân khác đều không lọt được vào mắt nàng.
Úy Tuệ hỏi: "Vậy không bằng tỷ theo đuổi Đại tướng quân đi. Riêng phương diện nhan sắc mà nói thì tên này là một cực phẩm. Cái khác thì ta cũng không biết."
Dù sao, lần bị bắt trói trước đây khiến cho lòng nàng đến giờ vẫn còn vô cùng căm phẫn.
Nhưng Lâm Y Y cười lắc đầu: "Đừng nói bậy, ta kính ngưỡng (kính trọng ngưỡng mộ) Đại tướng quân, nhưng tuyệt đối không có một chút suy nghĩ không an phận nào."
"Thôi đi, nếu hắn nguyện ý cưới tỷ, tỷ không gả sao?" Úy Tuệ và Lục Vô Song trêu ghẹo hỏi.
Nào biết Lâm Y Y nghiêm trang: "Dĩ nhiên không gả."
Kính ngưỡng là kính ngưỡng, nhưng lập gia đình thì trong lòng phải yêu mới được.
Úy Tuệ và Lục Vô Song liếc nhau, đều cảm thấy hồ đồ rồi.
Sau lưng, Đế Trường Nhạc nhìn chằm chằm vào Úy Tuệ, thấy nàng không coi ai ra gì nói đùa với người khác, tức đến nổ phổi, dám không để nàng vào mắt sao?
Nàng muốn đi tới tự mình dạy dỗ nàng, lại bị một nha hoàn bên cạnh ngăn cản.
"Công chúa, bớt giận. Ta không cần chấp nhặt với một bao cỏ."
"Ngươi không thấy cái đức hạnh này của nàng ta sao? Hoàn toàn không để bản Công chúa vào mắt." Đế Trường Nhạc tức giận cắn răng, hễ là Úy Tuệ có thể ở trước mặt nàng phục tùng thì nàng sẽ không như thế.
"Công chúa, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu." Nha hoàn kia sợ nàng gây ra chuyện cười trước công chúng, vội vàng hạ giọng, bên tai nàng đưa ra một chủ ý.
Đế Trường Nhạc nghe xong, lành lạnh cười: "Cứ làm như thế."
Lạnh lùng trừng mắt nhìn Úy Tuệ, Đế Trường Nhạc mang theo nha hoàn nghênh ngang rời đi.
Bên kia, Vân Phượng Kiều xem kịch hồi lâu, cuối cùng thấy tiểu Công chúa điêu ngoa bị thua rời đi, không khỏi thổn thức.
Mà Quân Tiên Nhi cũng bĩu môi, vẻ mặt không để ý lắm.
Thật ra thì, nàng cũng từng gặp mặt Thất công chúa của Đại Hạ quốc một lần, vả lại ầm ĩ vô cùng không thoải mái.
Một tháng trước Đế Trường Nhạc theo sứ giả tới Đại Chu, đồng hành còn có Ngụy vương điện hạ Đại Hạ quốc, cũng là Cửu hoàng tử Đại Hạ quốc.
Cửu hoàng tử này là người rất khiêm tốn, sau khi tới Đại Chu, trừ bỏ cung yến ngày đầu tiên ra, thì không có hoạt động gì khác, người bên ngoài cũng không có cách nào nhìn thấy hắn.
Nghe nói, hắn yêu cờ như mạng, vừa đến Đại Chu, thì vội vàng tới Quốc Tự, tìm đắc đạo cao tăng Vô Không đại sư có cờ kỹ cao nhất Đại Chu đánh cờ.
Nhưng tính tình của Thất công chúa Đại Hạ thì khác xa một trời một vực với Hoàng huynh của nàng, tính tình hoàn toàn không biết khiêm tốn là gì, quả thực coi Đại Chu trở thành Đại Hạ của nàng ta, cho rằng người nơi này cũng giống như Đại Hạ quốc, mọi người đều cưng chiều nàng lên tận trời.
Hôm đó, nàng bồi tỷ tỷ giải sầu ở Ngự hoa viên, vừa lúc gặp Đế Trường Nhạc, không ngờ rước lấy một bụng không vui.
Tính tình tỷ tỷ tốt, nếu đổi lại là nàng, nhất định phải dạy dỗ Công chúa ngoại lai (từ bên ngoài đến) này mới được.
Theo tỷ tỷ nói, Hoàng đế Đại Hạ cố ý gả Thất công chúa được sủng ái nhất cho Thái tử điện hạ, nhưng có được hay không thì ai biết được.
Dù sao, nàng cảm thấy, Hoàng đế tỷ phu của nàng dù có ngu ngốc vô năng cỡ nào đi nữa cũng tuyệt đối không để cho một Công chúa quốc gia khác trở thành Hoàng hậu tương lai của Đại Chu.
Dù sao, Quân Tiên Nhi cũng không xem trọng tương lai của Đế Trường Nhạc, bởi vậy, ngày đó nàng tạm thời nuốt xuống cục tức trong Ngự hoa viên, chỉ chờ nhìn thấy ngày sau Công chúa điêu ngoa này nhếch nhác.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đám người Úy Tuệ ngồi khoảng nửa canh giờ, trái cây điểm tâm cũng ăn hơn phân nữa, mắt thấy mọi người phơi nắng muốn chảy mồ hôi, lúc này lão thái giám mới the thé hô lên, Hoàng hậu nương nương giá lâm.
Mọi người đứng dậy cung nghênh Hoàng hậu.
Hoàng hậu cổ đại có dạng gì, Úy Tuệ chỉ thấy qua trên TV, gần như không có ngoại lệ đều là nhân vật có tướng mạo bình thường, tính tình nguội lạnh, cứng ngắt bảo thủ, không hiểu phong tình, nếu không tại sao Hoàng thượng lại có vô số sủng phi mà không yêu chiều Hoàng hậu chứ.
Nhưng, đợi đến khi nhìn thấy phụ nhân được một đám cung nữ vây quanh, a… không, gần như Úy Tuệ muốn đâm mù mắt mình.
Ở đâu ra phụ nhân, hoàn toàn là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người mà.
Ngũ quan xinh xắn, mặt mày như họa, làn da trắng nõn, quả thật giống như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh vậy.
Đợi sau khi Hoàng hậu nương nương ngồi xuống, dịu dàng hào phóng nói tiếng ‘Bình thân’, Úy Tuệ vẫn chưa tỉnh hồn.
Thiếu nữ thanh xuân trước mắt thật sự là đương kim Hoàng hậu nương nương sao? Mà không phải khuê nữ của Hoàng hậu nương nương? "Không phải trẻ quá chứ?" Sau khi Úy Tuệ ngồi xuống, để sát vào lỗ tai Úy Như Tuyết nói nhỏ.
Coi như có thuật trú nhan cũng không thể được như vậy, ánh mắt, đúng, một người coi như làn da có thể trẻ tuổi, dáng người có thể trẻ tuổi, nhưng ánh mắt lại không thể.
Có thể có được một đôi mắt sáng ngời trong veo như vậy, không có khả năng là một phụ nhân trung niên trong tưởng tượng của nàng được.
Úy Như Tuyết nhàn nhạt nhếch môi, ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm vị Hoàng hậu ngồi trên chủ vị kia, cánh môi khẽ động, trả lời Úy Tuệ một câu.
"Nếu nàng nghe được lời này của muội, sợ là vui vẻ không tìm ra được phương hướng rồi."
"Cái gì?" Úy Tuệ sững sốt, quay qua nhìn Úy Như Tuyết.
Úy Như Tuyết chỉ nhướng nhướng mi, không nói nữa.
Trên chủ vị, Hoàng hậu nương nương trẻ tuổi kinh diễm toàn trường, dĩ nhiên có rất nhiều người giống như Úy Tuệ, không ngờ nàng còn trẻ như vậy.
Thậm chí có thể nói, trên gương mặt xinh đẹp kia còn chưa thoát khỏi nét trẻ con.
Sau khi Hoàng hậu nương nương ngồi xuống, đã có cung nữ lấy điểm tâm xuống, bày rượu và thức ăn lên, cùng lúc đó tiếng nhạc vang lên, trên đài giữa vườn hoa có vũ cơ mỹ lệ khiêu vũ.
"Ồ, vậy cũng không tệ." Có rượu uống, có mỹ nhân nhìn, nháy mắt tâm tình của Úy Tuệ tốt lên rất nhiều.
Nhưng một khúc chưa xong, bên kia, giọng nói the thé của lão thái giám lại vang lên: "Hoàng thượng giá lâm."
Ngã, trước có Hoàng hậu, sau có Hoàng thượng, hai người này vốn là phu thê mà không thể đồng hành hay sao?
Trên đài, nhóm vũ cơ đang lắc lắc eo cũng vội vàng dừng động tác, cùng nhau quỳ xuống.
Úy Tuệ không hiểu lễ nghi của cổ đại, nhưng thấy mọi người quỳ cũng quỳ theo.
Nhưng trái lại nàng rất tò mò, Hoàng đế cổ đại lớn lên trông như thế nào, có giống như trong sách viết: tuấn lãng, thâm trầm, khí phách dường như nắm giữ toàn bộ trong tay hay không.
Vậy mà, nàng tận mắt thấy lại khiến nàng cực kỳ thất vọng.
Nam nhân trung niên hơi mập mạp trước mắt là Hoàng thượng, tướng mạo không tuấn lãng, làn da nhăn nheo, bọng mắt thì xanh đen, đôi mắt cũng có chút vẫn đục, vừa nhìn đã biết là do túng dục quá độ.
Chỉ là, làm vua một nước, bên cạnh có nhiều nữ nhân như vậy, không muốn phóng túng cũng khó mà.
Nhưng mỹ nhân trẻ tuổi bên cạnh Hoàng thượng trung niên thì có thể xem được rồi.
Có thể nói, đây là nữ tử đẹp nhất mà từ khi xuyên qua đến nay thấy qua, thậm chí so với Công chúa mẫu thân cũng hơn một hai phần.
Chậc chậc, mỹ nhân như thế lại rơi vào tay một Đế vương như vậy, yêu chiều thì không cần phải nói, nhưng mùi vị khổ sở trong đó sợ là chỉ có nàng ta mới có thể cảm nhận được.
Nếu không, tại sao mỹ nhân này lại có bộ dạng băng sơn như thế, một đôi mắt mỹ lệ thật sự chỉ còn lại sự trống rỗng thôi.
"Tỷ." Quân Tiên Nhi vừa thấy tỷ tỷ tới, vội vàng bỏ lại mọi người, làm nũng tiến tới trước mặt Quân Thi Âm.
Trên gương mặt như băng tuyết của Quân Thi Âm rốt cuộc cũng có một chút ấm áp.