"Mày cũng được phết đấy!", Trương Hồng Cường không ngờ Tần Long thẳng thắn như vậy.
"Tần Long, cậu có thể đi, ngay tại hành lang này, đừng đi quá xa", Huy Thái Lang thấp giọng nhắc nhở.
Tần Long gật đầu: "Cám ơn".
"Nếu như xảy ra chuyện gì, cậu...!cứ kêu to lên, tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho thầy giáo", Huy Thái Lang do dự nói nhỏ, thể chất của cậu ta căn bản không phải đối thủ của Trương Hồng Cường, chỉ có thể gọi thầy giáo lên.
"Anh Thái Lang kiểu cũng muốn tham gia nhỉ? Sao? Lâu rồi không gặp anh họ tao, nhớ anh ấy lắm đúng không?", Trương Hồng Cường híp mắt nói.
Huy Thái Lang rụt cổ không dám nói gì.
"Đi nào".
Tần Long nói.
"Ồ! Vội thế? Cũng được, tao muốn xem xem mày thế nào!"
Trương Hồng Cường cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, đi về phía cửa.
"Trương Hồng Cường! Các cậu định làm gì?"
Lúc này, một tiếng quát to rõ ràng mà nghiêm khắc truyền đến.
Trương Hồng Cường quay đầu lại và thấy Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân đang bước nhanh tới.
“Viên Viên… tôi… tôi chỉ muốn cho học sinh mới làm quen với môi trường trong khuôn viên trường, không có gì khác đâu”, Trương Hồng Cường nói nhanh, nhưng trong mắt hắn hiện lên sự tức giận.
Thằng này mới chuyển tới, mà hoa khôi trường họ Diệp đã đứng ra bảo vệ, nói giữa anh và cô không có gì, có trời Trương Hồng Cường tin!
"Diệp hoa khôi như này là sao vậy?"
"Chẳng lẽ thích thằng này rồi à?"
"Chết tiệt, tôi rõ ràng là đẹp trai hơn thằng này, tại sao lại không thích tôi?"
Xung quanh học sinh không khỏi thấp giọng bàn tán.
Diệp Viên Viên đỏ mặt, nhưng thái độ rất kiên định: "Tần Long là bạn của tôi, tôi đã nói với cậu ấy, buổi chiều tan học sẽ dẫn cậu ấy đi tham quan khuôn viên trường, không cần phiền đến cậu đâu! Đúng không, Tần Long?"
Câu cuối cùng là nói với Tần Long.
Tần Long làm sao có thể không hiểu ý của Diệp Viên Viên? Vừa định mở miệng nói chuyện, thì Trương Hồng Cường lại lên tiếng: "Cậu Tần Long, bạn Diệp bị thương, tôi nghĩ là cậu không nên làm phiền bạn ấy đâu?"
Khi nói chuyện, người hắn rất gần Tần Long.
Đây gần như là một lời cảnh báo!
Huy Thái Lang tái mặt.
Các học sinh xung quanh nín thở nhìn chằm chằm vào Tần Long.
Nếu như Tần Long cự tuyệt Diệp Viên Viên, có lẽ Trương Hồng Cường sẽ nhân từ, nhưng nếu Tần Long dám đồng ý...!đó chẳng khác nào đánh vào mặt Trương Hồng Cường!
Trương Hồng Cường là ai? Sau một năm ở trường trung học số Thịnh Hoa, không có ai là không biết!
Đã đắc tội với hắn...!những ngày trước khi tốt nghiệp, e rằng sẽ khó sống!
Nhưng giây tiếp theo, Tần Long nở nụ cười.
Anh phớt lờ Trương Hồng Cường, mà đôi mắt lại dừng trên cơ thể của Diệp Viên Viên.
"Bạn Viên Viên, cảm ơn lòng tốt của cậu ..".
Các học sinh xung quanh thở dốc, Trương Hồng Cường cười toe toét.
Đến cuối cùng vẫn phải chịu thua.
Hai học sinh đi theo phía sau cũng cười phá lên.
Cho dù có bướng bỉnh đến đâu, thì có ích gì? Rồng mạnh không lấn được rắn địa, lúc cúi đầu thì vẫn phải cúi đầu.
Nhưng vào lúc này, Tần Long bỗng quay ngoắt: "Nhưng.
.
".
Mọi người nín thở để nghe anh nói tiếp.
"Viên Viên đã nói vậy rồi, sao tôi có thể từ chối chứ? Người đẹp đã mời, không đi sao được? Cứ quyết vậy đi, tan học chúng ta cùng nhau đi.
Viên Viên, phiền cậu dẫn tôi đi một vòng nhé".
Khi từ cuối cùng được thốt ra, cả lớp đều im lặng.
Tần Long có ý gì?
Đồng ý rồi?
Còn gọi Viên Viên trìu mến như vậy?
Đây là muốn chọc giận Trương Hồng Cường đây mà!
Diệp Viên Viên hai má đỏ bừng, thẹn thùng.
"Khốn nạn!"
Trương Hồng Cường tức giận đến xì khói, muốn giơ nắm đấm lên nhưng hai học sinh phía sau vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Anh Cường, bỏ đi! Đây là phòng học, nếu làm lớn chuyện sẽ không hay đâu", Vu Tuấn Nghệ ở bên trái vội vàng nói.
"Đừng nóng! Chỉ là một học sinh chuyển trường thôi mà, muỗi", tên học sinh còn lại nhanh chóng nháy mắt.
Trương Hồng Cường cũng biết hiện tại động đến Tần Long là không hay, vì vậy hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia tức giận khủng khiếp, nhìn chằm chằm Tần Long: "Thằng nhãi, đợi đấy!"
“Được”, Tần Long vẫn bình tĩnh.
Trương Hồng Cường nắm chặt tay và chạy thẳng ra ngoài lớp học.
Tần Long nhìn theo, liền thấy một người đàn ông da tái nhợt, sắc mặt u tối đứng ở ngoài phòng học, nhìn chằm chằm Tần Long một lát, sau đó cùng Trương Hồng Cường rời đi.
"Là Chu Thao!", Huy Thái Lang thì thầm: "Hắn là anh họ của Trương Hồng Cường.
Bởi vì hay trốn học, nên đã ở lại lớp một.
Nghe nói rằng hắn quen biết rất nhiều xã hội đen bên ngoài trường.
Tần Long, cậu phải là cẩn thận".
"Biết rồi".
Tần Long gật đầu.
“Hết giờ học đi với tôi”, Diệp Viên Viên tựa hồ biết chuyện không dễ giải quyết, do dự một chút, giọng mỏng như muỗi kêu khuyên nhủ, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi.
Lúc này Tần Long mới hiểu câu hồng nhan họa thủy ....