Buổi tối, hoàng cung mở tiệc chiêu đãi các nước. Vì buổi biểu diễn xuất chúng sáng nay, chân nàng vừa đặt xuống là đã được mọi người nhìn chằm chằm rồi.
Không phải là thân ảnh màu lam đơn giản như lúc sáng nữa, Diễm My lúc này khoác lên người bộ váy màu đỏ được thêu bằng những thợ lành nghề và khéo tay nhất. Bộ trang sức trắng nổi bật, trên đầu vẫn là những cây trâm lúc sáng nhưng vì thay đổi váy và trang sức, Diễm My một thân kiêu sa ngẩng cao đầu tự tin bước đi.
Yến tiệc bắt đầu được một lúc, Bắc công chúa Bắc Thùy Ca Linh nữ tính trong chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng cầm ly rượu mang tới mời Liêm vương gia. Đáy mắt Liêm vương phi bắt đầu xuất hiện một tia lạnh lẽo.
Bắc Thùy Ca Linh bước chân uyển chuyển đi tới: “Liêm vương gia nghe danh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt. Nhị công chúa danh là Bắc Thùy Ca Linh xin kính Liêm vương gia một ly rượu”
Mọi người đều nghe rõ câu nói của Nhị công chúa Bắc quốc. Một nữ nhân xưng khuê danh của mình với một nam nhân là ý gì? Chính là Bắc công chúa Bắc Thùy Ca Linh muốn gả cho Liêm vương gia.
Hắn cười cười, đang định đưa tay nhận lấy ly rượu thì bỗng cảm thấy không khí lành lạnh. Vô thức quay đầu sang, lại thấy Diễm My lườm hắn một cái sắc bén.
Hừm, dù sao nàng cùng hắn cũng thành thân. Ai ai cũng biết Ca Linh là muốn gả cho hắn, nàng cũng không ngoại lệ. Dù sao nàng cũng mang danh Liêm vương phi, để hắn tùy tiện nhận ly rượu của ả ta, sau lưng người ta mỉa mai nàng thế nào.
Nàng cất giọng: “Bắc công chúa thứ lỗi cho. Hôm nay Liêm vương gia hơi mệt, ly rượu này để ta thay Liêm uống”
Nụ cười trên mặt Bắc Thùy Ca Linh lập tức đông cứng, đối lập với nụ cười ngoài giả tạo cũng chỉ có giả tạo của nàng.
Nhưng chỉ vài (chục) phút sau, Bắc Thùy Ca Linh lại tươi cười. Vừa đưa rượu cho nàng, cô ta vừa nói: “Ca Linh nghe danh Đệ Nhất Tài Nữ của Liêm vương phi từ lâu. Hôm nay muốn thách đấu Liêm vương phi, không biết ý vương phi thế nào?”
Nàng cũng nở nụ cười tươi rói đáp lại: “Bắc công chúa đã mời, ta cũng không muốn chối từ. Này đi, ta cho công chúa tự chọn môn thi đấu”
Nàng ta chọn môn gì cũng tùy nàng ta. Nàng cái gì cũng tinh thông, không sợ không đối phó nổi với vị nhị công chúa trói gà không chặt này.
Ca Linh ngẫm nghĩ một hồi rồi liền nói: “Công chúa muốn cùng vương phi so tài bắn tên, là bắn tên có thưởng”
Bắc quốc hơn người tài bắn tên cưỡi ngựa? Hơn người khác thì có thể đó, nhưng đó không phải là hơn nàng: “Không biết phần thưởng như thế nào?”
Ca Linh đáy mắt xẹt qua những tia mỉa mai và khinh thường. Nàng ta là Đệ nhất tài nữ thì sao chứ? Cùng lắm là thông cầm kỳ thi họa thôi chứ gì. Bắc Thùy Ca Linh ta đây thông thạo cả bắn tên cưỡi ngựa, xem ngươi làm sao xoay sở: “Nếu Ca Linh thắng, xin Vương phi đồng ý để Ca Linh làm trắc phi của Liêm vương gia. Còn nếu Vương phi thắng, Ca Linh tặng Vương phi 1/3 tài sản”
Nhất thời, cả điện im lặng.
Bắc Thùy Ca Linh là công chúa được Bắc hoàng đế yêu mến nhất. 1/3 tài sản của nàng ta, lớn cỡ nào nha ~~~
Khóe môi nàng cong lên. 1/3 tài sản của công chúa Bắc quốc cũng nhiều lắm nhỉ? Được, cũng chỉ bắn vài mũi tên mà thắng được bằng vậy. Đấu cùng nàng mà đặt điều kiện này, nên biết với năng lực của đệ nhất sát thủ, đây là chuyện cỏn con: “Được”
Lát sau, nàng cùng Ca Linh mỗi người ba mũi tên, trước mặt là hai bia đứng cách họ khoảng 20m, đứng im chứ không phải là di động.
Giọng nàng đầy khinh thường: “Công chúa, mời trổ tài”. Bia đứng cách nàng chỉ có 20m, còn không phải loại di động, xác suất nàng bắn trúng chỉ có thể là 100%.
Nhưng đúng là nên mở miệng khen Bắc công chúa. Nữ nhân khuê phòng mà có thể bắn tên cách mình 20m, còn bắn cả ba trúng hồng tâm thì cũng là giỏi rồi.
“Đến lượt người, Vương phi”
Nhìn mũi tên của Bắc công chúa, Hoàng thượng và cả hắn nhất thời trầm ngâm, ngay cả An Nhiên là tỷ tỷ nàng cũng vậy. Nàng chỉ là nữ nhân, có thể thắng được không?
Nàng không đáp gì, nhắm chặt hai mi mắt lại. Bàn tay cứ 3 giây lại lấy ra một tên bắn.
Toàn bộ điện kinh ngạc, mở lớn mắt nhìn. Thấy bên mình không có động tĩnh gì, Diễm My mở mắt ra, nàng nhíu mày.
Hồng tâm thủng một lỗ, ba mũi tên kia nối tiếp nhau, mũi tên thứ nhất chưa tới hồng tâm đã bị mũi tên thứ hai xuyên thủng, mũi tên thứ hai chưa tới đích cũng bị mũi tên thứ ba xuyên thủng. Cứ ngỡ mũi tên thứ ba sẽ cắm vào hồng tâm, ai ngờ nó còn đâm xuyên qua hồng tâm, bay tới vị trí cách bia bắn 5m.
Nhíu mày một cái, đệ nhất sát thủ cực kỳ không hài lòng với chính mình. Chỉ xa bia bắn có 5m, tức là chỉ cách nàng những 25m? Từ bao giờ nàng bắn tệ tới thế. Nhớ tới lần gần đây nhất bắn tên, nó còn cách nàng 40m. Hơn nữa, kỉ lục của nàng còn là bắn tên xuyên qua hồng tâm, bay cách nàng 55m mới chịu dừng. Chẳng nhẽ về đây nàng không tập luyện nên không còn như trước nữa? Diễm My cũng đồng tình với ý nghĩ này. Nàng về đây, làm một Diệp Diễm công chúa, trở thành một Liêm vương phi cái gì cũng không động.
Sau đó, tiếng vỗ tay rầm trời vang lên. Sắc mặt Bắc công chúa tệ đi, gương mặt cứng đờ. Nàng ta cực kì tức giận và xấu hổ. Ngay khi tiếng vỗ tay dứt, Bắc công chúa lên tiếng: “Vương phi quả đúng là làm người ta sáng mắt. 1/3 tài sản của ta là 252 vạn lượng hoàng kim, trong vòng mười ngày sẽ trao trả cho người. Hôm nay hơi mệt, Ca Linh xin cáo lui trước”
Nàng gật nhẹ đầu.
Yến tiệc kết thúc, nàng cùng hắn ngồi trên xe ngựa. Hắn mở miệng: “Ta không nghĩ nàng biết bắn cung”
Nàng ngắm cảnh bên đường, nghe vậy trả lời: “Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên ta bắn tệ hại tới như vậy”
Lời nói thành thật của nàng làm hắn cứng người. Cái gì cơ, lần đầu tiên ta bắn tệ hại như vậy? Diệp Diễm công chúa quả nhiên là người xuất chúng: “Nàng thắng được 252 vạn lượng, định liệu gì chưa?”
Nàng thờ ơ đáp: “Đem 2/3 vào quốc khố hoàng gia đi. Ta cũng không muốn lưu trữ nhiều tiền như vậy”
Nàng cho quốc khố 168 vạn lượng hoàng kim nhưng lại không có một chút phản ứng?
“Ta không thiếu tiền”
Nàng lại thờ ơ đáp. Đúng rồi, hắn quên mất nàng là Liêm vương phi, sống đâu thiếu tiền.
Đột nhiên, đầu hắn đập rầm vào dưới sàn.
“Ám sát”
Hai chữ ngắn gọn được nàng thốt ra. Hắn lập tức phản ứng nhanh như cắt, dùng khinh công đem nàng ra khỏi xe ngựa.
Nhìn chiếc xe ngựa được không dưới 50 mũi tên cắm vào, hắn cùng nàng đen mặt. Họ ra chậm một giây thôi cũng đủ để chết rồi.
Xoẹt
Tiếng rút kiếm vang lên, 30 thích khách áo đen nhảy ra, vây thành vòng tròn.
Thích khách có 30 người, nhưng bên nàng chỉ có duy nhất 5 người. 3 tên thị vệ cao cấp nhất của Liêm vương gia cũng đồng thời rút kiếm.
Một tên thích khách nhằm thẳng nàng mà lao vào, cuộc chiến bắt đầu mở màn.
Tên thích khách lao kiếm về phía nàng, được nàng nhanh nhẹn tránh đi, sau đó nhanh như chớp, đâm trâm vào hắn. Trúng độc, tên thích khách lập tức chết.
Rút trên đầu ra cây trâm sắc bén nhất, nàng nhìn về phía trước, vận lực ở tay phải phi cây trâm với tốc độ mạnh nhất.
Rầm...rầm...
Liên tiếp 10 tên ngã xuống. Tất cả đều bị trâm xuyên qua cổ mà chết. Cây trâm độc cực sắc bén cắm sâu vào một thân cây.
Cảm nhận được sau lưng mình sắp có kiếm đâm vào, nàng đang muốn gập người xuống tránh thì lại bị một lực mạnh mẽ đẩy ra bên trái.
“Vương gia”
Nàng thất kinh. Hoàng An Liêm cư nhiên xoay mình, tránh cho nàng một kiếm. Có lẽ hắn nghĩ nàng không biết nên mới liều mạng như vậy. Cây kiếm của thích khách đâm vào vai trái hắn một vết khá sâu.
Chưa đầy 3 phút sau, 30 thích khách tất cả đều ngã xuống. Nàng chạy tới bên người hắn: “Ngươi lại đỡ kiếm cho ta?”
“Nàng không sao chứ?”
Vừa dứt lời, hắn liền lâm vào hôn mê.
oOo
Viền mắt nàng đỏ hoe, hai mắt lấp lánh nước. Nàng chưa khóc, chỉ là sắp khóc thôi.
Nàng là đệ nhất sát thủ, kể từ lúc đặt chân vào vào lò luyện của tổ chức, không một ai quan tâm nàng như thế cả.
Không sao chứ? Ba chữ đơn giản, nhưng bao lâu rồi nàng chưa được nghe?
Nàng là Rose, là người đứng đầu thế giới ngầm. Dù nàng có bị đạn bắn, dù nàng sắp bị tên nào đó đánh lén, chưa ai hỏi nàng có sao không, chưa ai đỡ cho nàng, kể cả những thuộc hạ trung thành của nàng nhất. Bởi đơn giản, họ đều có chung ý nghĩ: “Nàng là đệ nhất sát thủ, không việc gì không làm được”
Có một người tình nguyện hi sinh vì mình, có một người quan tâm mình...
Giọt lệ mặn chát nhanh chóng chảy xuống...
Không phải là thân ảnh màu lam đơn giản như lúc sáng nữa, Diễm My lúc này khoác lên người bộ váy màu đỏ được thêu bằng những thợ lành nghề và khéo tay nhất. Bộ trang sức trắng nổi bật, trên đầu vẫn là những cây trâm lúc sáng nhưng vì thay đổi váy và trang sức, Diễm My một thân kiêu sa ngẩng cao đầu tự tin bước đi.
Yến tiệc bắt đầu được một lúc, Bắc công chúa Bắc Thùy Ca Linh nữ tính trong chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng cầm ly rượu mang tới mời Liêm vương gia. Đáy mắt Liêm vương phi bắt đầu xuất hiện một tia lạnh lẽo.
Bắc Thùy Ca Linh bước chân uyển chuyển đi tới: “Liêm vương gia nghe danh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt. Nhị công chúa danh là Bắc Thùy Ca Linh xin kính Liêm vương gia một ly rượu”
Mọi người đều nghe rõ câu nói của Nhị công chúa Bắc quốc. Một nữ nhân xưng khuê danh của mình với một nam nhân là ý gì? Chính là Bắc công chúa Bắc Thùy Ca Linh muốn gả cho Liêm vương gia.
Hắn cười cười, đang định đưa tay nhận lấy ly rượu thì bỗng cảm thấy không khí lành lạnh. Vô thức quay đầu sang, lại thấy Diễm My lườm hắn một cái sắc bén.
Hừm, dù sao nàng cùng hắn cũng thành thân. Ai ai cũng biết Ca Linh là muốn gả cho hắn, nàng cũng không ngoại lệ. Dù sao nàng cũng mang danh Liêm vương phi, để hắn tùy tiện nhận ly rượu của ả ta, sau lưng người ta mỉa mai nàng thế nào.
Nàng cất giọng: “Bắc công chúa thứ lỗi cho. Hôm nay Liêm vương gia hơi mệt, ly rượu này để ta thay Liêm uống”
Nụ cười trên mặt Bắc Thùy Ca Linh lập tức đông cứng, đối lập với nụ cười ngoài giả tạo cũng chỉ có giả tạo của nàng.
Nhưng chỉ vài (chục) phút sau, Bắc Thùy Ca Linh lại tươi cười. Vừa đưa rượu cho nàng, cô ta vừa nói: “Ca Linh nghe danh Đệ Nhất Tài Nữ của Liêm vương phi từ lâu. Hôm nay muốn thách đấu Liêm vương phi, không biết ý vương phi thế nào?”
Nàng cũng nở nụ cười tươi rói đáp lại: “Bắc công chúa đã mời, ta cũng không muốn chối từ. Này đi, ta cho công chúa tự chọn môn thi đấu”
Nàng ta chọn môn gì cũng tùy nàng ta. Nàng cái gì cũng tinh thông, không sợ không đối phó nổi với vị nhị công chúa trói gà không chặt này.
Ca Linh ngẫm nghĩ một hồi rồi liền nói: “Công chúa muốn cùng vương phi so tài bắn tên, là bắn tên có thưởng”
Bắc quốc hơn người tài bắn tên cưỡi ngựa? Hơn người khác thì có thể đó, nhưng đó không phải là hơn nàng: “Không biết phần thưởng như thế nào?”
Ca Linh đáy mắt xẹt qua những tia mỉa mai và khinh thường. Nàng ta là Đệ nhất tài nữ thì sao chứ? Cùng lắm là thông cầm kỳ thi họa thôi chứ gì. Bắc Thùy Ca Linh ta đây thông thạo cả bắn tên cưỡi ngựa, xem ngươi làm sao xoay sở: “Nếu Ca Linh thắng, xin Vương phi đồng ý để Ca Linh làm trắc phi của Liêm vương gia. Còn nếu Vương phi thắng, Ca Linh tặng Vương phi 1/3 tài sản”
Nhất thời, cả điện im lặng.
Bắc Thùy Ca Linh là công chúa được Bắc hoàng đế yêu mến nhất. 1/3 tài sản của nàng ta, lớn cỡ nào nha ~~~
Khóe môi nàng cong lên. 1/3 tài sản của công chúa Bắc quốc cũng nhiều lắm nhỉ? Được, cũng chỉ bắn vài mũi tên mà thắng được bằng vậy. Đấu cùng nàng mà đặt điều kiện này, nên biết với năng lực của đệ nhất sát thủ, đây là chuyện cỏn con: “Được”
Lát sau, nàng cùng Ca Linh mỗi người ba mũi tên, trước mặt là hai bia đứng cách họ khoảng 20m, đứng im chứ không phải là di động.
Giọng nàng đầy khinh thường: “Công chúa, mời trổ tài”. Bia đứng cách nàng chỉ có 20m, còn không phải loại di động, xác suất nàng bắn trúng chỉ có thể là 100%.
Nhưng đúng là nên mở miệng khen Bắc công chúa. Nữ nhân khuê phòng mà có thể bắn tên cách mình 20m, còn bắn cả ba trúng hồng tâm thì cũng là giỏi rồi.
“Đến lượt người, Vương phi”
Nhìn mũi tên của Bắc công chúa, Hoàng thượng và cả hắn nhất thời trầm ngâm, ngay cả An Nhiên là tỷ tỷ nàng cũng vậy. Nàng chỉ là nữ nhân, có thể thắng được không?
Nàng không đáp gì, nhắm chặt hai mi mắt lại. Bàn tay cứ 3 giây lại lấy ra một tên bắn.
Toàn bộ điện kinh ngạc, mở lớn mắt nhìn. Thấy bên mình không có động tĩnh gì, Diễm My mở mắt ra, nàng nhíu mày.
Hồng tâm thủng một lỗ, ba mũi tên kia nối tiếp nhau, mũi tên thứ nhất chưa tới hồng tâm đã bị mũi tên thứ hai xuyên thủng, mũi tên thứ hai chưa tới đích cũng bị mũi tên thứ ba xuyên thủng. Cứ ngỡ mũi tên thứ ba sẽ cắm vào hồng tâm, ai ngờ nó còn đâm xuyên qua hồng tâm, bay tới vị trí cách bia bắn 5m.
Nhíu mày một cái, đệ nhất sát thủ cực kỳ không hài lòng với chính mình. Chỉ xa bia bắn có 5m, tức là chỉ cách nàng những 25m? Từ bao giờ nàng bắn tệ tới thế. Nhớ tới lần gần đây nhất bắn tên, nó còn cách nàng 40m. Hơn nữa, kỉ lục của nàng còn là bắn tên xuyên qua hồng tâm, bay cách nàng 55m mới chịu dừng. Chẳng nhẽ về đây nàng không tập luyện nên không còn như trước nữa? Diễm My cũng đồng tình với ý nghĩ này. Nàng về đây, làm một Diệp Diễm công chúa, trở thành một Liêm vương phi cái gì cũng không động.
Sau đó, tiếng vỗ tay rầm trời vang lên. Sắc mặt Bắc công chúa tệ đi, gương mặt cứng đờ. Nàng ta cực kì tức giận và xấu hổ. Ngay khi tiếng vỗ tay dứt, Bắc công chúa lên tiếng: “Vương phi quả đúng là làm người ta sáng mắt. 1/3 tài sản của ta là 252 vạn lượng hoàng kim, trong vòng mười ngày sẽ trao trả cho người. Hôm nay hơi mệt, Ca Linh xin cáo lui trước”
Nàng gật nhẹ đầu.
Yến tiệc kết thúc, nàng cùng hắn ngồi trên xe ngựa. Hắn mở miệng: “Ta không nghĩ nàng biết bắn cung”
Nàng ngắm cảnh bên đường, nghe vậy trả lời: “Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên ta bắn tệ hại tới như vậy”
Lời nói thành thật của nàng làm hắn cứng người. Cái gì cơ, lần đầu tiên ta bắn tệ hại như vậy? Diệp Diễm công chúa quả nhiên là người xuất chúng: “Nàng thắng được 252 vạn lượng, định liệu gì chưa?”
Nàng thờ ơ đáp: “Đem 2/3 vào quốc khố hoàng gia đi. Ta cũng không muốn lưu trữ nhiều tiền như vậy”
Nàng cho quốc khố 168 vạn lượng hoàng kim nhưng lại không có một chút phản ứng?
“Ta không thiếu tiền”
Nàng lại thờ ơ đáp. Đúng rồi, hắn quên mất nàng là Liêm vương phi, sống đâu thiếu tiền.
Đột nhiên, đầu hắn đập rầm vào dưới sàn.
“Ám sát”
Hai chữ ngắn gọn được nàng thốt ra. Hắn lập tức phản ứng nhanh như cắt, dùng khinh công đem nàng ra khỏi xe ngựa.
Nhìn chiếc xe ngựa được không dưới 50 mũi tên cắm vào, hắn cùng nàng đen mặt. Họ ra chậm một giây thôi cũng đủ để chết rồi.
Xoẹt
Tiếng rút kiếm vang lên, 30 thích khách áo đen nhảy ra, vây thành vòng tròn.
Thích khách có 30 người, nhưng bên nàng chỉ có duy nhất 5 người. 3 tên thị vệ cao cấp nhất của Liêm vương gia cũng đồng thời rút kiếm.
Một tên thích khách nhằm thẳng nàng mà lao vào, cuộc chiến bắt đầu mở màn.
Tên thích khách lao kiếm về phía nàng, được nàng nhanh nhẹn tránh đi, sau đó nhanh như chớp, đâm trâm vào hắn. Trúng độc, tên thích khách lập tức chết.
Rút trên đầu ra cây trâm sắc bén nhất, nàng nhìn về phía trước, vận lực ở tay phải phi cây trâm với tốc độ mạnh nhất.
Rầm...rầm...
Liên tiếp 10 tên ngã xuống. Tất cả đều bị trâm xuyên qua cổ mà chết. Cây trâm độc cực sắc bén cắm sâu vào một thân cây.
Cảm nhận được sau lưng mình sắp có kiếm đâm vào, nàng đang muốn gập người xuống tránh thì lại bị một lực mạnh mẽ đẩy ra bên trái.
“Vương gia”
Nàng thất kinh. Hoàng An Liêm cư nhiên xoay mình, tránh cho nàng một kiếm. Có lẽ hắn nghĩ nàng không biết nên mới liều mạng như vậy. Cây kiếm của thích khách đâm vào vai trái hắn một vết khá sâu.
Chưa đầy 3 phút sau, 30 thích khách tất cả đều ngã xuống. Nàng chạy tới bên người hắn: “Ngươi lại đỡ kiếm cho ta?”
“Nàng không sao chứ?”
Vừa dứt lời, hắn liền lâm vào hôn mê.
oOo
Viền mắt nàng đỏ hoe, hai mắt lấp lánh nước. Nàng chưa khóc, chỉ là sắp khóc thôi.
Nàng là đệ nhất sát thủ, kể từ lúc đặt chân vào vào lò luyện của tổ chức, không một ai quan tâm nàng như thế cả.
Không sao chứ? Ba chữ đơn giản, nhưng bao lâu rồi nàng chưa được nghe?
Nàng là Rose, là người đứng đầu thế giới ngầm. Dù nàng có bị đạn bắn, dù nàng sắp bị tên nào đó đánh lén, chưa ai hỏi nàng có sao không, chưa ai đỡ cho nàng, kể cả những thuộc hạ trung thành của nàng nhất. Bởi đơn giản, họ đều có chung ý nghĩ: “Nàng là đệ nhất sát thủ, không việc gì không làm được”
Có một người tình nguyện hi sinh vì mình, có một người quan tâm mình...
Giọt lệ mặn chát nhanh chóng chảy xuống...