Mặt trời lên cao, Diễm My vẫn chìm trong giấc ngủ do tối qua vừa uống rượu. Tuy không say nhưng vì có chút choáng đầu nên nàng ngủ lâu hơn thường lệ.
“Diễm My, họ tới rồi”
Tuy đang ngủ, câu nói của An Nhiên vẫn lọt vào tai nàng. Mở hai mắt, Diễm My bước xuống giường: “Đã đến rồi sao? Muội nghĩ hôm nay chúng ta còn chơi vui vẻ chứ?”
An Nhiên hướng mắt ra cửa sổ trả lời: “Không nghĩ tới lại sốt ruột như vậy. Chúng ta xuống đi”. Diễm My vận đồ lam nhạt bước ra từ sau tấm bình phong mỉm cười nhẹ như gió thoảng nhưng trong nụ cười ấy cũng chứa biết bao ý niệm sâu xa mà không phải ai cũng biết được: “Chúng ta xuống thôi”
An Nhiên cũng nhoẻn miệng cười: “Tỷ phát hiện phong cách thời trang của chúng ta thực giống nhau”
Hôm nay, Diễm My 1 thân màu lam nhạt, mái tóc đen mặt buộc đơn giản. Là Đệ Nhất Mỹ Nữ, Diễm My tuy ăn vận đơn giản, mặt không hề tô son điểm phấn, đến 1 cây trâm ngọc cũng không dùng nhưng vẫn rất nổi bật. Đứng trong đám đông vẫn không hề bị lu mờ. An Nhiên thì vẫn mặc bạch y như thường lệ. Giống Diễm My, nàng cũng tùy ý buộc lên 1 kiểu tóc bình thường. Nhưng mặc dù mặc toàn đồ bình dân, nhan sắc diễm lệ của An Nhiên công chúa vẫn quá nổi bật. Đứng cạnh muội muội của mình, An Nhiên khí chất thanh cao cũng không hề kém cạnh.
Mỹ nhân xinh đẹp động lòng người cùng đi xuống. Đại sảnh khách quán đang ồn ào bỗng chốc lặng ngắt. Đây là gì vậy a? Tiên nữ hạ phàm sao? Diễm My cùng An Nhiên đối mặt với cảnh xung quanh như vậy một chút chuyển biến cũng không có. Nhìn đoàn người cưỡi ngựa thành 1 hàng dài bên ngoài kia, An Nhiên cười trào phúng. Diễn thật giỏi quá a, hâm mộ quá a, hâm mộ quá a...
“Ta đi thôi” Thu hồi nụ cười lại, nàng quay qua nói với Diễm My từ nãy giờ đều trầm lặng. Diễm My cũng không nói gì, gật đầu nhẹ. Cả hai đi khỏi khách quán.
Gương mặt lo lắng của Thái tử Diệp Trường Tiêu đang cưỡi ngựa hiện vào đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng như hồ nước mùa thu phẳng lặng của Diễm My. Sống trong hoàng cung, huynh đệ tỷ muội tính toán với nhau, Diễm My nàng ghét nhất là như thế.
Nếu có thể, nàng muốn cả cuộc đời mình giống như những chú chim thỏa sức bay lượn bên trên bầu trời cao vời vợi kia. Đôi cánh tự do ấy bay mãi cũng không biết mệt cho tới khi nàng tìm được chỗ bình yên có thể dựa vào rồi sống nhàn hạ tới cuối của cuộc đời, không một mưu mô toan tính nào cả, không cần bận tâm chuyện dân gian thế sự.
“Ca ca”
Một tiếng gọi của An Nhiên kéo Diễm My đang thẫn thờ trở về hiện thực. Tiếng gọi của mỹ nhân vang lên, Diệp Trường Tiêu lập tức quay về phía hai người. Ánh mắt đen tĩnh lặng của Diễm My chiếu thẳng vào ánh mắt phẫn nộ đan xen cùng kinh sợ của Thái tử Diệp quốc.
“Diễm My, họ tới rồi”
Tuy đang ngủ, câu nói của An Nhiên vẫn lọt vào tai nàng. Mở hai mắt, Diễm My bước xuống giường: “Đã đến rồi sao? Muội nghĩ hôm nay chúng ta còn chơi vui vẻ chứ?”
An Nhiên hướng mắt ra cửa sổ trả lời: “Không nghĩ tới lại sốt ruột như vậy. Chúng ta xuống đi”. Diễm My vận đồ lam nhạt bước ra từ sau tấm bình phong mỉm cười nhẹ như gió thoảng nhưng trong nụ cười ấy cũng chứa biết bao ý niệm sâu xa mà không phải ai cũng biết được: “Chúng ta xuống thôi”
An Nhiên cũng nhoẻn miệng cười: “Tỷ phát hiện phong cách thời trang của chúng ta thực giống nhau”
Hôm nay, Diễm My 1 thân màu lam nhạt, mái tóc đen mặt buộc đơn giản. Là Đệ Nhất Mỹ Nữ, Diễm My tuy ăn vận đơn giản, mặt không hề tô son điểm phấn, đến 1 cây trâm ngọc cũng không dùng nhưng vẫn rất nổi bật. Đứng trong đám đông vẫn không hề bị lu mờ. An Nhiên thì vẫn mặc bạch y như thường lệ. Giống Diễm My, nàng cũng tùy ý buộc lên 1 kiểu tóc bình thường. Nhưng mặc dù mặc toàn đồ bình dân, nhan sắc diễm lệ của An Nhiên công chúa vẫn quá nổi bật. Đứng cạnh muội muội của mình, An Nhiên khí chất thanh cao cũng không hề kém cạnh.
Mỹ nhân xinh đẹp động lòng người cùng đi xuống. Đại sảnh khách quán đang ồn ào bỗng chốc lặng ngắt. Đây là gì vậy a? Tiên nữ hạ phàm sao? Diễm My cùng An Nhiên đối mặt với cảnh xung quanh như vậy một chút chuyển biến cũng không có. Nhìn đoàn người cưỡi ngựa thành 1 hàng dài bên ngoài kia, An Nhiên cười trào phúng. Diễn thật giỏi quá a, hâm mộ quá a, hâm mộ quá a...
“Ta đi thôi” Thu hồi nụ cười lại, nàng quay qua nói với Diễm My từ nãy giờ đều trầm lặng. Diễm My cũng không nói gì, gật đầu nhẹ. Cả hai đi khỏi khách quán.
Gương mặt lo lắng của Thái tử Diệp Trường Tiêu đang cưỡi ngựa hiện vào đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng như hồ nước mùa thu phẳng lặng của Diễm My. Sống trong hoàng cung, huynh đệ tỷ muội tính toán với nhau, Diễm My nàng ghét nhất là như thế.
Nếu có thể, nàng muốn cả cuộc đời mình giống như những chú chim thỏa sức bay lượn bên trên bầu trời cao vời vợi kia. Đôi cánh tự do ấy bay mãi cũng không biết mệt cho tới khi nàng tìm được chỗ bình yên có thể dựa vào rồi sống nhàn hạ tới cuối của cuộc đời, không một mưu mô toan tính nào cả, không cần bận tâm chuyện dân gian thế sự.
“Ca ca”
Một tiếng gọi của An Nhiên kéo Diễm My đang thẫn thờ trở về hiện thực. Tiếng gọi của mỹ nhân vang lên, Diệp Trường Tiêu lập tức quay về phía hai người. Ánh mắt đen tĩnh lặng của Diễm My chiếu thẳng vào ánh mắt phẫn nộ đan xen cùng kinh sợ của Thái tử Diệp quốc.