“Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi” Hạ Tuyết một thân y phục màu hồng gấp gáp đi vào nói.
Diễm My bình tĩnh ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Tiểu thư, An Nhiên công chúa đột nhiên mất tích”
Nàng giật mình đứng dậy: “Mất tích bao lâu rồi, có dấu vết gì không?”
“Công chúa mất tích được 2 ngày, ám vệ của chúng ta phái đi bảo vệ công chúa phát hiện bất tỉnh ở phía đông nam biên giới Diệp quốc”
Đông nam biên giới Diệp quốc…Là Bắc quốc…
Ngay lập tức, nàng nói: “Chuẩn bị đồ, khởi hành đến Bắc quốc”
“Dạ”
oOo
Chưa đầy nửa canh, tất cả mọi đồ đều đã sẵn sàng, Diễm My ngồi an ổn trên xe ngựa, suy nghĩ về việc An Nhiên mất tích.
Ba năm nay, các quốc khác dường như không có biến gì, nhưng Diệp quốc lại biến động rất nhiều.
Hai năm trước, tức một năm sau khi Thái tử Diệp Chiến Vũ – Tức ca ca ruột của nàng lên ngôi Thái tử, Thái hậu mất, Hoàng thượng bệnh nặng, nửa năm sau ông ta cũng băng hà. Hoàng thượng mất, Thái tử kế thừa vị trí là điều dễ hiểu nhưng di chiếu của ông ta lại phế truất Diệp Chiến Vũ, truyền ngôi cho Cửu hoàng tử Diệp Tống Chu.
Cái di chiếu này dĩ nhiên là phải tiêu hủy nên nó phải bị đốt, nhưng tên thái giám bên cạnh Hoàng Thượng lại liều mạng giật di chiếu, mang tới cho Diệp Tống Chu, dẫn tới sự việc cung biến.
Máu chảy thành sông, binh lính chết nhiều không kể, nhưng cuối cùng người lên vị trí độc ngã duy tôn ấy vẫn là Diệp Chiến Vũ.
Nhưng trong cung biến ấy, nàng không hề có mặt, không phải vì không tới, mà vì đang trên đường tới, nhưng lúc tới máu cũng thành sông rồi.
Cung biến ấy nàng không hề có mặt nên việc đại sư tiên tri về chuyện nàng cầm kiếm đứng giữa đại điện đầy máu, bạch y nhiễm huyết đỏ tất không xảy ra, nhưng trong lòng nàng vẫn có dự cảm là nó sẽ tới, thực sự sẽ tới.
Diệp Chiến Vũ lên ngôi, Diệp Dương An Nhiên trở thành hoàng tỉ, phong lên làm Trưởng công chúa, hiệu vẫn là An Nhiên, Trưởng công chúa An Nhiên.
Mộ Loan Châu vốn là thái tử phi của Diệp Chiến Vũ nhưng cung đấu lại lộ mặt là người phe Cửu hoàng tử, kết quả Mộ Loan Châu được ban rượu độc.
Hậu cung Diệp quốc từ đó tới nay vẫn chưa có Hoàng Hậu, người trông coi tuyển tú cùng với xử lý mọi việc trong hậu cung được giao cho Trưởng công chúa An Nhiên.
Với một người là một trong tứ mỹ nhân khuynh thiên hạ, tài sắc vẹn toàn nên yêu cầu của Trưởng công chúa với người làm Hậu rất cao, mà với các tú nữ thăng phẩm cũng có thể gọi là hơi khắt khe.
Vì lẽ đó mà hậu cung Diệp quốc dưới hai bàn tay do Trưởng công chúa cai quản, Đáp ứng, Thường tại nhiều vô kể, chắc đếm tới sáng mai vẫn chưa xong. Quý nhân có 7 người, tần có 5 người, phi thì ba người, còn tứ phi Hoàng quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức phi thì chỉ có duy nhất một người làm Đức phi.
Còn về công chúa hoàng tử cộng lại cũng được 4 người nhưng con số đó là vô cùng ít so với ông Hoàng thượng đời trước, tỉ lệ trai gái cân bằng, 2 trai 2 gái…
Chưa đầy ba canh giờ đã tới được Bắc quốc.
Nàng vốn đang ở gần biên giới Kiên quốc vì chuyện làm ăn, mà Kiên quốc lại liền với Bắc quốc nên có thể hiểu vì sao nàng chỉ đi mất ba canh giờ rồi đấy.
Đi vào Mạn Tửu Lâu – một trong những Tửu lâu nàng mở ra, trụ sở của nàng ở Bắc quốc.
Đến khi đã vào phòng, ngồi chưa ấm ghế, lại thấy Hạ Tuyết chạy vào, trên tay nàng cầm theo mấy đoạn giấy cùng một cây trâm.
“Tiểu thư, thứ này mới được phát hiện trong áo của ám vệ chúng ta”
Cầm mấy đoạn giấy và cây trâm, Diễm My trầm giọng: “Ngươi lui đi”
“Dạ”
Chờ đến khi Hạ Tuyết đi rồi, nàng cầm cây trâm ngắm nghía. Cây trâm hoa lan, nhưng dài đến hơn 20cm, làm bằng bạch ngọc.
Nhìn sang mấy đoạn giấy với dài, trên mỗi đoạn giấy đều là những những nét gạch, không hề tạo thành chữ.
Diễm My tùy tiện lấy một đoạn giấy, quấn lên quanh thân cây trâm.
Quả nhiên thành một hàng chữ, đây là thư mà An Nhiên để lại cho nàng.
Quấn hết mấy đoạn giấy, Diễm My nở nụ cười. Tuyệt vời rồi a~
Bức thư của An Nhiên:
“Diễm My, là tỷ, An Nhiên.
Tỷ xin lỗi vì đường đột biến mất, có lẽ khiến muội lo lắng rồi. Tỷ biến mất là vì không muốn từ bỏ thân phận, tỷ biết làm như vậy là tự ý làm bậy, nhưng tỷ không muốn ở lại đó.
Diệp Chiến Vũ đã ổn định căn cơ, tỷ rời vì không muốn mỗi ngày sống với đám phi tần giả tạo kia nữa.
Đừng lo cho tỷ, tỷ gặp được người thương rồi, huynh ấy là Đồng Lục Dạ, là Đồng tiên sinh vang danh thiên hạ. Huynh ấy ngoài danh thần y còn là trang chủ Phong Dạ trang nổi tiếng.
Ngày 20 tháng 8, tỷ sẽ tổ chức thành thân, địa điểm là trong sơn trang, sơn trang ấy ở gần núi Mãi, trong làng Mãi của một thành trì nhỏ Bên, thuộc một trong những thành trì của thành Nhau gần trung tâm kinh đô, muội nhớ tới uống rượu mừng.”
Núi Mãi, làng Mãi, thành trì nhỏ tên Bên thuộc thành lớn tên Nhau, Bắc quốc có cái địa điểm tên hay thật, mãi mãi bên nhau đấy.
Diễm My bình tĩnh ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Tiểu thư, An Nhiên công chúa đột nhiên mất tích”
Nàng giật mình đứng dậy: “Mất tích bao lâu rồi, có dấu vết gì không?”
“Công chúa mất tích được 2 ngày, ám vệ của chúng ta phái đi bảo vệ công chúa phát hiện bất tỉnh ở phía đông nam biên giới Diệp quốc”
Đông nam biên giới Diệp quốc…Là Bắc quốc…
Ngay lập tức, nàng nói: “Chuẩn bị đồ, khởi hành đến Bắc quốc”
“Dạ”
oOo
Chưa đầy nửa canh, tất cả mọi đồ đều đã sẵn sàng, Diễm My ngồi an ổn trên xe ngựa, suy nghĩ về việc An Nhiên mất tích.
Ba năm nay, các quốc khác dường như không có biến gì, nhưng Diệp quốc lại biến động rất nhiều.
Hai năm trước, tức một năm sau khi Thái tử Diệp Chiến Vũ – Tức ca ca ruột của nàng lên ngôi Thái tử, Thái hậu mất, Hoàng thượng bệnh nặng, nửa năm sau ông ta cũng băng hà. Hoàng thượng mất, Thái tử kế thừa vị trí là điều dễ hiểu nhưng di chiếu của ông ta lại phế truất Diệp Chiến Vũ, truyền ngôi cho Cửu hoàng tử Diệp Tống Chu.
Cái di chiếu này dĩ nhiên là phải tiêu hủy nên nó phải bị đốt, nhưng tên thái giám bên cạnh Hoàng Thượng lại liều mạng giật di chiếu, mang tới cho Diệp Tống Chu, dẫn tới sự việc cung biến.
Máu chảy thành sông, binh lính chết nhiều không kể, nhưng cuối cùng người lên vị trí độc ngã duy tôn ấy vẫn là Diệp Chiến Vũ.
Nhưng trong cung biến ấy, nàng không hề có mặt, không phải vì không tới, mà vì đang trên đường tới, nhưng lúc tới máu cũng thành sông rồi.
Cung biến ấy nàng không hề có mặt nên việc đại sư tiên tri về chuyện nàng cầm kiếm đứng giữa đại điện đầy máu, bạch y nhiễm huyết đỏ tất không xảy ra, nhưng trong lòng nàng vẫn có dự cảm là nó sẽ tới, thực sự sẽ tới.
Diệp Chiến Vũ lên ngôi, Diệp Dương An Nhiên trở thành hoàng tỉ, phong lên làm Trưởng công chúa, hiệu vẫn là An Nhiên, Trưởng công chúa An Nhiên.
Mộ Loan Châu vốn là thái tử phi của Diệp Chiến Vũ nhưng cung đấu lại lộ mặt là người phe Cửu hoàng tử, kết quả Mộ Loan Châu được ban rượu độc.
Hậu cung Diệp quốc từ đó tới nay vẫn chưa có Hoàng Hậu, người trông coi tuyển tú cùng với xử lý mọi việc trong hậu cung được giao cho Trưởng công chúa An Nhiên.
Với một người là một trong tứ mỹ nhân khuynh thiên hạ, tài sắc vẹn toàn nên yêu cầu của Trưởng công chúa với người làm Hậu rất cao, mà với các tú nữ thăng phẩm cũng có thể gọi là hơi khắt khe.
Vì lẽ đó mà hậu cung Diệp quốc dưới hai bàn tay do Trưởng công chúa cai quản, Đáp ứng, Thường tại nhiều vô kể, chắc đếm tới sáng mai vẫn chưa xong. Quý nhân có 7 người, tần có 5 người, phi thì ba người, còn tứ phi Hoàng quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức phi thì chỉ có duy nhất một người làm Đức phi.
Còn về công chúa hoàng tử cộng lại cũng được 4 người nhưng con số đó là vô cùng ít so với ông Hoàng thượng đời trước, tỉ lệ trai gái cân bằng, 2 trai 2 gái…
Chưa đầy ba canh giờ đã tới được Bắc quốc.
Nàng vốn đang ở gần biên giới Kiên quốc vì chuyện làm ăn, mà Kiên quốc lại liền với Bắc quốc nên có thể hiểu vì sao nàng chỉ đi mất ba canh giờ rồi đấy.
Đi vào Mạn Tửu Lâu – một trong những Tửu lâu nàng mở ra, trụ sở của nàng ở Bắc quốc.
Đến khi đã vào phòng, ngồi chưa ấm ghế, lại thấy Hạ Tuyết chạy vào, trên tay nàng cầm theo mấy đoạn giấy cùng một cây trâm.
“Tiểu thư, thứ này mới được phát hiện trong áo của ám vệ chúng ta”
Cầm mấy đoạn giấy và cây trâm, Diễm My trầm giọng: “Ngươi lui đi”
“Dạ”
Chờ đến khi Hạ Tuyết đi rồi, nàng cầm cây trâm ngắm nghía. Cây trâm hoa lan, nhưng dài đến hơn 20cm, làm bằng bạch ngọc.
Nhìn sang mấy đoạn giấy với dài, trên mỗi đoạn giấy đều là những những nét gạch, không hề tạo thành chữ.
Diễm My tùy tiện lấy một đoạn giấy, quấn lên quanh thân cây trâm.
Quả nhiên thành một hàng chữ, đây là thư mà An Nhiên để lại cho nàng.
Quấn hết mấy đoạn giấy, Diễm My nở nụ cười. Tuyệt vời rồi a~
Bức thư của An Nhiên:
“Diễm My, là tỷ, An Nhiên.
Tỷ xin lỗi vì đường đột biến mất, có lẽ khiến muội lo lắng rồi. Tỷ biến mất là vì không muốn từ bỏ thân phận, tỷ biết làm như vậy là tự ý làm bậy, nhưng tỷ không muốn ở lại đó.
Diệp Chiến Vũ đã ổn định căn cơ, tỷ rời vì không muốn mỗi ngày sống với đám phi tần giả tạo kia nữa.
Đừng lo cho tỷ, tỷ gặp được người thương rồi, huynh ấy là Đồng Lục Dạ, là Đồng tiên sinh vang danh thiên hạ. Huynh ấy ngoài danh thần y còn là trang chủ Phong Dạ trang nổi tiếng.
Ngày 20 tháng 8, tỷ sẽ tổ chức thành thân, địa điểm là trong sơn trang, sơn trang ấy ở gần núi Mãi, trong làng Mãi của một thành trì nhỏ Bên, thuộc một trong những thành trì của thành Nhau gần trung tâm kinh đô, muội nhớ tới uống rượu mừng.”
Núi Mãi, làng Mãi, thành trì nhỏ tên Bên thuộc thành lớn tên Nhau, Bắc quốc có cái địa điểm tên hay thật, mãi mãi bên nhau đấy.