Diễm My không ngờ mình gặp lại Hoàng An Liêm, gương mặt hiện lên chút lung túng cùng mất tự nhiên, đáng tiếc việc này chỉ diễn ra trong vòng một hai giây.
Nàng thu tay lại, chân bước trên thảm hoa, tính đi khỏi vườn đào.
3 năm tìm kiếm, mãi mới gặp lại, cớ sao có thể dễ dàng để người đi.
Hoàng An Liêm nắm chặt tay Diễm My.
“Buông” Diễm My gằn giọng, hồi ức ba năm trước tràn về như thác đổ.
Hoàng An Liêm há có thể vì lời này mà buông? Hắn xoay người, ép người nàng vào thân cây.
Nói lời đã không được, vậy ta xuất vũ lực.
Váy không cản được lực bàn chân nàng, chân nàng xuất ra lực đạo mạnh mẽ, hất lên.
Dù sao cũng là tướng quân chinh chiến bao năm, Hoàng An Liêm dùng một chân đẩy lại, bàn tay hắn nhanh chóng lại điểm huyệt nàng.
Chết tiệt.
Con mẹ nó quên mất chiêu này.
Năm xưa miễn cưỡng cùng hắn bái đường vì chiêu này, nay bị hắn khống chế cũng vì chiêu này.
“Hoàng An Liêm, ngươi buông ra”
“Diễm My, ta đã tìm nàng ba năm rồi”
Diễm My cười khẩy: “Thì sao chứ? Buông ra, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi”
“Ta chưa đưa hưu thư, nàng vẫn còn là Liêm vương phi” Hoàng An Liêm hạ quyết tâm hôm nay bất kể thế nào cũng phải bắt nàng.
“Ngay từ ba năm trước, ta đã cắt đứt quan hệ rồi, đừng có níu kéo vô ích nữa, thả ta ra”
“Diễm My, xin lỗi, chuyện ba năm trước là ta không biết” Hoàng An Liêm thấy nàng vẫn còn hiểu lầm, giải thích.
Diễm My tất nhiên biết người thông minh như hắn thì có thể bị Trắc Phi kia lừa được bao lâu chứ: “Vậy thì sao chứ? Ngươi cũng đã có một thê tử, có một đứa con trai là trưởng tử rồi, đừng níu kéo ta nữa. Đi về mà ôm ấp thê tử ngươi”
“Đó không phải con ta”
Tâm Diễm My rung nhè nhẹ. Không phải?
“Vậy tại sao khi đó ngươi lại nhận?”
“Là ta muốn xem nàng ghen”
Nói xong, chưa kịp để Diễm My phản ứng, hắn đã áp môi mình xuống. Diễm My hai mắt trợn tròn, cái đầu lắc lắc.
Không biết Hoàng An Liêm đã hôn người khác chưa, nhưng kĩ thuật hắn quá điêu luyện. Diễm My chưa bao giờ biết hôn là gì, mà đoạn tình năm xưa bỗng nhiên trỗi dậy, trong kí ức nàng lại nhớ về những khoảnh khắc đẹp giữa nàng và hắn. Mà cũng bởi vì nhớ lại, nên cả người đứng im, mặc cho hắn phá quấy.
Nàng thu tay lại, chân bước trên thảm hoa, tính đi khỏi vườn đào.
3 năm tìm kiếm, mãi mới gặp lại, cớ sao có thể dễ dàng để người đi.
Hoàng An Liêm nắm chặt tay Diễm My.
“Buông” Diễm My gằn giọng, hồi ức ba năm trước tràn về như thác đổ.
Hoàng An Liêm há có thể vì lời này mà buông? Hắn xoay người, ép người nàng vào thân cây.
Nói lời đã không được, vậy ta xuất vũ lực.
Váy không cản được lực bàn chân nàng, chân nàng xuất ra lực đạo mạnh mẽ, hất lên.
Dù sao cũng là tướng quân chinh chiến bao năm, Hoàng An Liêm dùng một chân đẩy lại, bàn tay hắn nhanh chóng lại điểm huyệt nàng.
Chết tiệt.
Con mẹ nó quên mất chiêu này.
Năm xưa miễn cưỡng cùng hắn bái đường vì chiêu này, nay bị hắn khống chế cũng vì chiêu này.
“Hoàng An Liêm, ngươi buông ra”
“Diễm My, ta đã tìm nàng ba năm rồi”
Diễm My cười khẩy: “Thì sao chứ? Buông ra, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi”
“Ta chưa đưa hưu thư, nàng vẫn còn là Liêm vương phi” Hoàng An Liêm hạ quyết tâm hôm nay bất kể thế nào cũng phải bắt nàng.
“Ngay từ ba năm trước, ta đã cắt đứt quan hệ rồi, đừng có níu kéo vô ích nữa, thả ta ra”
“Diễm My, xin lỗi, chuyện ba năm trước là ta không biết” Hoàng An Liêm thấy nàng vẫn còn hiểu lầm, giải thích.
Diễm My tất nhiên biết người thông minh như hắn thì có thể bị Trắc Phi kia lừa được bao lâu chứ: “Vậy thì sao chứ? Ngươi cũng đã có một thê tử, có một đứa con trai là trưởng tử rồi, đừng níu kéo ta nữa. Đi về mà ôm ấp thê tử ngươi”
“Đó không phải con ta”
Tâm Diễm My rung nhè nhẹ. Không phải?
“Vậy tại sao khi đó ngươi lại nhận?”
“Là ta muốn xem nàng ghen”
Nói xong, chưa kịp để Diễm My phản ứng, hắn đã áp môi mình xuống. Diễm My hai mắt trợn tròn, cái đầu lắc lắc.
Không biết Hoàng An Liêm đã hôn người khác chưa, nhưng kĩ thuật hắn quá điêu luyện. Diễm My chưa bao giờ biết hôn là gì, mà đoạn tình năm xưa bỗng nhiên trỗi dậy, trong kí ức nàng lại nhớ về những khoảnh khắc đẹp giữa nàng và hắn. Mà cũng bởi vì nhớ lại, nên cả người đứng im, mặc cho hắn phá quấy.