Hoàng An Liêm ngủ nguyên cả ngày, khi hắn tỉnh đã đến giờ cơm tối. Trời đã nhá nhem nhưng hắn vẫn vội đi sang phòng Diễm My luôn.
Nàng đã tỉnh.
Trên người mặc bạch y đơn giản, mái tóc thả xõa, không hề búi hay tết. Gương mặt có chút tái nhợt, môi vẫn còn thâm thâm, đang ăn cháo.
Hoàng An Liêm đi ngồi xuống đối diện nàng: “Nàng sao rồi?”
Diễm My lắc đầu, giọng lãnh đạm: “Không sao”
Hắn bất ngờ. Hắn không nghĩ nàng sẽ trả lời. Liếc xuống chỗ mình ngồi, thấy có bát cháo, hắn chẳng nói chẳng rằng, cũng không hỏi có phải của hắn không, cứ tự nhiên cầm thìa lên ăn.
( Chị Diễm My mở tâm rồi, chuẩn bị ngọt thôi)
Ăn xong, cũng không bám riết nàng nữa, tự giác đi khỏi phòng cho nàng nghỉ ngơi. Nhìn thấy Hạ Tuyết ôm bát đũa từ phòng nàng đi ra, hắn túm lại, đang định hỏi thì Hạ Tuyết đã nói: “Vương gia, mọi chuyện còn lại tùy thuộc vào người.”
“Tại sao lại giúp ta?”
“Phóng mắt toàn thiên hạ cũng không tìm được ai văn võ song toàn lại chân tình như vậy. Nô tỳ chỉ sợ tiểu thư nếu cứ tiếp tục bỏ qua vương gia, cả đời này chắc cũng không tìm được người phù hợp. Vương gia xin đừng đâm thêm một nhát dao nữa vào lòng tiểu thư, người đã tổn thương nặng nề từ ba năm trước rồi”
Hoàng An Liêm nhíu mày: “Tổn thương từ ba năm trước?” Sao nàng lại tổn thương? Không phải vì không muốn ở bên người không tin tưởng nàng nên nàng mới rời đi sao, sao lại tổn thương nặng nề.
Hạ Tuyết cúi thấp đầu, hạ giọng: “Ba năm trước, Dương Hy công chúa lôi hết ra bằng chứng cho thấy tiểu thư cũng có tình cảm với vương gia. Tiểu thư định nếu vương gia không từ bỏ thì sẽ nhận lời của người nhưng nào ngờ ngay hôm sau người nhận Lưu Trắc Phi cùng con trai cô ta vào. Tiểu thư biết tam thế tứ thiếp là chuyện bình thường nên mới nhắm mắt làm ngơ, nào ngờ Trắc Phi hết lần này đến lần khác gây sự với tiểu thư. Khi bị Trắc Phi vu oan, tiểu thư đặt cược xem vương gia tin ai, cuối cùng vương gia lại tin Trắc Phi. Tiểu thư nói với nô tỳ, nếu người ngươi yêu không tin ngươi thì đừng yêu nữa, nên mới nói, tiểu thư năm đó một thân trái tim đầy thương tích rời phủ”
Hoàng An Liêm không ngờ, ba năm trước còn một phần sự thật chấn động như vậy. Hắn lại hỏi tiếp, giọng run run: “Nếu tiểu thư ngươi đã nói vậy, sao còn giúp ta?”
“Tiểu thư vẫn còn tình cảm với vương gia. Nô tỳ đi theo tiểu thư mấy năm rồi, tuyệt đối không tin tiểu thư chỉ vì trúng xuân dược mà làm ra chuyện đó”
Hoàng An Liêm ngẩn người. Vậy bây giờ coi như bọn họ lưỡng tình tương duyệt rồi đúng không. Hắn phất tay: “Ta biết rồi, lui đi”
“Dạ”
Nàng đã tỉnh.
Trên người mặc bạch y đơn giản, mái tóc thả xõa, không hề búi hay tết. Gương mặt có chút tái nhợt, môi vẫn còn thâm thâm, đang ăn cháo.
Hoàng An Liêm đi ngồi xuống đối diện nàng: “Nàng sao rồi?”
Diễm My lắc đầu, giọng lãnh đạm: “Không sao”
Hắn bất ngờ. Hắn không nghĩ nàng sẽ trả lời. Liếc xuống chỗ mình ngồi, thấy có bát cháo, hắn chẳng nói chẳng rằng, cũng không hỏi có phải của hắn không, cứ tự nhiên cầm thìa lên ăn.
( Chị Diễm My mở tâm rồi, chuẩn bị ngọt thôi)
Ăn xong, cũng không bám riết nàng nữa, tự giác đi khỏi phòng cho nàng nghỉ ngơi. Nhìn thấy Hạ Tuyết ôm bát đũa từ phòng nàng đi ra, hắn túm lại, đang định hỏi thì Hạ Tuyết đã nói: “Vương gia, mọi chuyện còn lại tùy thuộc vào người.”
“Tại sao lại giúp ta?”
“Phóng mắt toàn thiên hạ cũng không tìm được ai văn võ song toàn lại chân tình như vậy. Nô tỳ chỉ sợ tiểu thư nếu cứ tiếp tục bỏ qua vương gia, cả đời này chắc cũng không tìm được người phù hợp. Vương gia xin đừng đâm thêm một nhát dao nữa vào lòng tiểu thư, người đã tổn thương nặng nề từ ba năm trước rồi”
Hoàng An Liêm nhíu mày: “Tổn thương từ ba năm trước?” Sao nàng lại tổn thương? Không phải vì không muốn ở bên người không tin tưởng nàng nên nàng mới rời đi sao, sao lại tổn thương nặng nề.
Hạ Tuyết cúi thấp đầu, hạ giọng: “Ba năm trước, Dương Hy công chúa lôi hết ra bằng chứng cho thấy tiểu thư cũng có tình cảm với vương gia. Tiểu thư định nếu vương gia không từ bỏ thì sẽ nhận lời của người nhưng nào ngờ ngay hôm sau người nhận Lưu Trắc Phi cùng con trai cô ta vào. Tiểu thư biết tam thế tứ thiếp là chuyện bình thường nên mới nhắm mắt làm ngơ, nào ngờ Trắc Phi hết lần này đến lần khác gây sự với tiểu thư. Khi bị Trắc Phi vu oan, tiểu thư đặt cược xem vương gia tin ai, cuối cùng vương gia lại tin Trắc Phi. Tiểu thư nói với nô tỳ, nếu người ngươi yêu không tin ngươi thì đừng yêu nữa, nên mới nói, tiểu thư năm đó một thân trái tim đầy thương tích rời phủ”
Hoàng An Liêm không ngờ, ba năm trước còn một phần sự thật chấn động như vậy. Hắn lại hỏi tiếp, giọng run run: “Nếu tiểu thư ngươi đã nói vậy, sao còn giúp ta?”
“Tiểu thư vẫn còn tình cảm với vương gia. Nô tỳ đi theo tiểu thư mấy năm rồi, tuyệt đối không tin tiểu thư chỉ vì trúng xuân dược mà làm ra chuyện đó”
Hoàng An Liêm ngẩn người. Vậy bây giờ coi như bọn họ lưỡng tình tương duyệt rồi đúng không. Hắn phất tay: “Ta biết rồi, lui đi”
“Dạ”