Trời sẩm tối, Diễm My gặp Hoàng An Liêm.
Vẻ mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt hai người. Hắn nhanh chóng xuống ngựa, chạy về phía Diễm My, tận tình đỡ Diễm My từ trên ngựa xuống.
“Nàng không sao chứ?”
Nàng cười cười: “Ta thì làm sao có chuyện gì được”
Hắn bỗng ôm chầm lấy nàng. Diễm My cũng không phản ứng mà còn nép vào trong lòng hắn. Giờ đây không còn là bạch y nữ tử với từng đường kiếm một đao giết người nữa, nàng ở trong lòng hắn, như một người con gái dịu dàng nép vào ngực người thương.
“Ta đã rất lo cho nàng….”
“Ta không phải kẻ dễ bắt nạt. Nếu không thì ba năm qua ta bị người ta ghi hận nhiều tới vậy làm sao còn đủ khả năng sống tới bây giờ chứ”
“Dự xong hỉ của tỷ tỷ nàng về với ta đi, làm một vương phi bình thường thôi, đừng dính vào những ân oán hận thù nữa.”
Diễm My không muốn nói đến chuyện này, nàng cảm thấy đói, liền kéo tay áo hắn: “Ta đói”
“Được, đi về. Ta làm cơm cho nàng”
oOo
“Đừng đổ mà” Diễm My nói, chặn lại động tác bê đồ của Hạ Tuyết. Hạ Tuyết e dè nhìn sang Liêm vương gia.
Hoàng An Liêm nhăn mặt: “Không ngon, đừng ăn nữa”
Nàng cười cười, cố ăn thêm một đũa cơm: “Đúng vậy, không ngon, nhưng cái quan trọng là ta ăn vì công sức chàng”
Hoàng An Liêm trổ tài vào bếp. Kết quả sau hơn 1 canh giờ của hắn là món cơm cháy khét, món canh mặn chát. Hoàng An Liêm không ngờ mình nấu tệ vậy nên mới kêu Hạ Tuyết đổ hết đi, còn Diễm My thì giữ lại.
Đúng vậy, cơm cháy khét, canh mặn chát, nhưng đó là công sức hắn làm, nên dù khó ăn thế nào, nàng vẫn nuốt trôi được.
Hạ Tuyết rút lui, để lại hai người một khoảng trời.
Hoàng An Liêm cũng không cản nữa, hắn cười tà mị: “Nhưng ta chưa hề ăn”
Lúc này, Diễm My mới bất giác nhớ ra. Hắn lo lắng đi tìm nàng cả buổi, tìm được nàng thì lại lăn vào bếp làm cơm, quả thực chưa ăn thứ gì, bèn buông đũa, đứng dậy: “Ta đi làm cơm cho chàng” Nàng có thể ăn đồ cháy khét lẹt mà hắn làm nhưng không muốn để hắn ăn.
“Chàng ăn gì?” Nàng quá vô ý, chỉ biết bản thân mình ăn, lại quên mất hắn.
“Ăn nàng”
“Hả?”
Hai tay Hoàng An Liêm bế thốc Diễm My lên đi về phía giường. Rèm buông xuống, ngoài kia ánh trăng vẫn soi, trong căn phòng nọ, sự ấm áp len lỏi sâu vào tâm hồn hai người, lan tỏa khắp cả căn phòng một sự ngọt ngào.
Vẻ mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt hai người. Hắn nhanh chóng xuống ngựa, chạy về phía Diễm My, tận tình đỡ Diễm My từ trên ngựa xuống.
“Nàng không sao chứ?”
Nàng cười cười: “Ta thì làm sao có chuyện gì được”
Hắn bỗng ôm chầm lấy nàng. Diễm My cũng không phản ứng mà còn nép vào trong lòng hắn. Giờ đây không còn là bạch y nữ tử với từng đường kiếm một đao giết người nữa, nàng ở trong lòng hắn, như một người con gái dịu dàng nép vào ngực người thương.
“Ta đã rất lo cho nàng….”
“Ta không phải kẻ dễ bắt nạt. Nếu không thì ba năm qua ta bị người ta ghi hận nhiều tới vậy làm sao còn đủ khả năng sống tới bây giờ chứ”
“Dự xong hỉ của tỷ tỷ nàng về với ta đi, làm một vương phi bình thường thôi, đừng dính vào những ân oán hận thù nữa.”
Diễm My không muốn nói đến chuyện này, nàng cảm thấy đói, liền kéo tay áo hắn: “Ta đói”
“Được, đi về. Ta làm cơm cho nàng”
oOo
“Đừng đổ mà” Diễm My nói, chặn lại động tác bê đồ của Hạ Tuyết. Hạ Tuyết e dè nhìn sang Liêm vương gia.
Hoàng An Liêm nhăn mặt: “Không ngon, đừng ăn nữa”
Nàng cười cười, cố ăn thêm một đũa cơm: “Đúng vậy, không ngon, nhưng cái quan trọng là ta ăn vì công sức chàng”
Hoàng An Liêm trổ tài vào bếp. Kết quả sau hơn 1 canh giờ của hắn là món cơm cháy khét, món canh mặn chát. Hoàng An Liêm không ngờ mình nấu tệ vậy nên mới kêu Hạ Tuyết đổ hết đi, còn Diễm My thì giữ lại.
Đúng vậy, cơm cháy khét, canh mặn chát, nhưng đó là công sức hắn làm, nên dù khó ăn thế nào, nàng vẫn nuốt trôi được.
Hạ Tuyết rút lui, để lại hai người một khoảng trời.
Hoàng An Liêm cũng không cản nữa, hắn cười tà mị: “Nhưng ta chưa hề ăn”
Lúc này, Diễm My mới bất giác nhớ ra. Hắn lo lắng đi tìm nàng cả buổi, tìm được nàng thì lại lăn vào bếp làm cơm, quả thực chưa ăn thứ gì, bèn buông đũa, đứng dậy: “Ta đi làm cơm cho chàng” Nàng có thể ăn đồ cháy khét lẹt mà hắn làm nhưng không muốn để hắn ăn.
“Chàng ăn gì?” Nàng quá vô ý, chỉ biết bản thân mình ăn, lại quên mất hắn.
“Ăn nàng”
“Hả?”
Hai tay Hoàng An Liêm bế thốc Diễm My lên đi về phía giường. Rèm buông xuống, ngoài kia ánh trăng vẫn soi, trong căn phòng nọ, sự ấm áp len lỏi sâu vào tâm hồn hai người, lan tỏa khắp cả căn phòng một sự ngọt ngào.