“Nhị thiếu gia, trời sắp tối rồi, còn tiếp tục đi dạo không?” Noãn Nguyệt thấy mọi người không có vẻ gì là muốn về, liền mở miệng hỏi Đông Phương Tề. Đông Phương Tề ngoảnh đầu nhìn đệ đệ. Đông Phương Manh lúc này đang nhìn chằm chằm động tác nặn tượng bột ven đường, chăm chú cứ như thể ước gì nhét hết tất cả tượng bột đầy màu sắc sặc sỡ đó vào trong mắt, vẻ mặt cố chấp mà đáng yêu. Không muốn làm đệ đệ mình mất hứng, Đông phương tề lắc đầu, nói: “Còn sớm, lát nữa đã.”
“Nhưng Công gia, phu nhân sẽ lo lắng tam công tử…” Noãn Nguyệt liếc Yến Hồng cũng đang háo hức bừng bừng xem nặn tượng bột không kém Đông Phương Manh là bao, trong mắt mang chút bất mãn.
“Không sao, ta sẽ trông coi tiểu đệ.” Đông Phương Tề tốt tính nói, Noãn Nguyệt còn muốn nói thêm, Đông Phương Tề đã gia nhập “đoàn quan sát nặn tượng bột”, Noãn Nguyệt bất lực mấp máy miệng mấy cái nhưng không thốt nên lời, cuối cùng đành im lặng không nói thêm nữa.
“Xong rồi, công tử, phu nhân nhìn xem có vừa ý không?” Ông thợ nặn tượng đưa một cặp tượng vừa nặn xong cho Yến Hồng, cười vuốt chòm râu, ngoài miệng tuy nói lời khách sáo nhưng vẻ mặt lại hết sức tự tin với tay nghề của mình.
Yến Hồng nhận lấy hai tượng bột một nam một nữ, phát hiện quả nhiên cực kỳ tinh xảo, bé gái cười dễ thương, vẻ mặt bé trai ngây thơ hồn nhiên, chính là dáng vẻ nàng và Đông Phương Manh, màu sắc quần áo cũng không khác biệt, nhìn là biết ngay hai người. Đông Phương Manh nhìn tượng bột trong tay Yến Hồng lom lom, Yến Hồng thấy thế cười đưa bé trai cho hắn: “Nào, đây là Manh Manh, để Manh Manh tự cầm mình nha.” Đông Phương Manh chớp chớp mắt, đưa tay ra, không cầm lấy bé trai trong tay Yến Hồng mà nhắm thẳng vào bé gái trong tay nàng. Yến Hồng có chút sửng sốt song vẫn mặc hắn cầm. Chỉ thấy Đông Phương Manh cầm tượng bé gái xong, nhìn chằm chằm một hồi, còn dùng ngón trỏ chọt chọt nhè nhẹ lên má bé gái mấy cái, môi mím lại, lúc này mới hài lòng ôm bé gái cùng bảo bối cam đỏ vào lòng.
Noãn Nguyệt sợ hắn ôm tê tay muốn cầm giúp, hắn sống chết không đưa. Yến Hồng thầm đoán, phỏng chừng thằng nhãi này ghi hận nàng thường hay chọt mặt hắn nên bây giờ báo thù lên tượng bột… Khó khăn lắm Đông Phương Tề mới chờ được ông thợ nặn cho một tượng bột giống hắn, thấy Đông Phương Manh muốn chuyển sang chiến trường khác, vội vàng chạy lên đưa tượng mình cho tiểu đệ, cười nhiệt tình: “Manh đệ, tượng bột ca ca cũng cho đệ này!” Đông Phương Manh nhìn tay Đông Phương Tề, lại cúi đầu nhìn đồ trong lòng mình, ngoảnh mặt kéo Yến Hồng đi. Đông Phương Tề bị đả kích lớn, vì sao tiểu đệ yêu dấu của hắn không thích hắn a?! Yến Hồng mặc cho Đông Phương Manh kéo nàng đi bừa tới trước, trong lòng âm thầm cười trộm. Nàng cá là Đông Phương Manh tưởng Đông Phương Tề đòi đổi bé gái trong tay hắn nên mới làm lơ. Đông Phương Tề đáng thương, luôn đem mặt nóng dán mông lạnh của đệ đệ yêu, he he.
Noãn Nguyệt thấy mọi người đều đi, đưa bạc cho ông thợ làm tượng, nghĩ nghĩ lại nói: “Sư phụ, làm phiền ông nặn cho ta một cái, lát nữa ta quay lại lấy, đây là mười lăm đồng, ngài cầm đi.” Đương nhiên ông thợ cầu còn không được, liên tiếp gật đầu ưng thuận. Bấy giờ Noãn Nguyệt mới chạy đuổi theo đoàn người phái trước.
Hoàng hôn buôn xuống, sắp tới giờ thắp đèn. Đêm Trung Thu, chợ phiên trong thành rất náo nhiệt, nhà giàu đều đeo trang sức lộng lẫy lên lầu các thưởng nguyệt, nhà bình dân thì đi tửu lâu chiếm chỗ tốt. Người Di Lăng có phong tục thích nung cát vàng làm thỏ ngọc trắng, dùng màu trang trí, đủ mọi hình dáng kích cỡ, người người tập trung trên phố, dưới ánh trăng dịu dàng, mua bán thỏ màu, đèn đuốc sáng choang, khắp mọi nẻo đường người dạo chơi nườm nượp không dứt. Trên đường còn có mấy quầy hàng thịt nướng, hâm rượu, thịt dê nướng, rượu ấm cay nồng, thỏ màu có thể dùng làm ly uống rượu. Chiến lợi phẩm dạo phố của Đông Phương Manh sao lại thiếu mấy con thỏ màu dễ thương cho được. Ngay cả Yến Hồng cũng hứng chí, tay trái cầm thỏ màu, tay phải cầm một xâu thịt dê nướng thật lớn, bản thân ăn hào hứng còn không quên đút cho Đông Phương Manh ăn. Có điều Đông Phương tam thiếu gia hắn chẳng lấy làm vinh hạnh tí nào. Hắn ghét cái mùi tanh nồng của thịt dê nướng. Bực một nỗi, Yến Hồng lại cứ thích lấy việc trêu trọc hắn làm niềm vui, thỉ thoảng lại đưa xâu thịt dê ra trước mũi hắn lắc lắc mấy cái, nhìn dáng vẻ hắn khịt mũi tránh né mà vui không thể tả. Tuy hắn tránh còn không kịp, nhưng dứt khoát cũng không chịu thả bàn tay đang túm chặt ống tay áo Yến Hồng ra. Vì thế, lần nào cũng bị ‘dính chưởng’ dê nướng của Yến Hồng chọc cho vặn vẹo cả mặt.
Đông Phương Tề yêu đệ đệ, sốt ruột còn chưa nói gì, ngược lại, Noãn Nguyệt vừa tức vừa vội, vừa lẽo đẽo theo sau vừa lẩm bẩm trong miệng cả nửa ngày trời. Tập Nhân bảo vệ chủ lén lút trừng nàng ta mấy cái, nha đầu kia tưởng mình nói nhỏ thì không có ai nghe được nàng ta đang chửi tiểu thư chắc!
Càng về đêm, trăng dần treo lên vòm trời, trải ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất. Đêm Trung Thu, ánh trăng càng sáng hơn ngày thường, còn gọi là “nguyệt tịch”, đúng là “gió thu mát rượi, trà xanh thơm mát, hoa quế ngát hương, ánh trăng tràn ngập”. Vương tôn công tử, nhà giàu bạc vạn, không ai không lên lầu cao ngồi bên lan can ngắm trăng; hoặc tụ tập trên các khoảng sân trống trải, nếm thử của ngon vật lạ, tiếng nhạc rộn ràng, uống rượu ca hát, vui chơi suốt đêm. Nhà bình thường cũng đến đài ngắm trăng nho nhỏ, tổ chức bữa tiệc gia đình, con cháu sum vầy, cùng nhau vui tết. Cho dù là nhà hết sức bần cùng, thậm chí đem cầm quần áo đổi lấy rượu uống, gắng gượng tìm vui, không để sống uổng. Yến Hồng đứng dưới lầu, ngước mặt lên nhìn người đi dạo, tới tới lui lui ăn uống vui chơi, nghĩ thầm không khí này thật sự là náo nhiệt hơn hẳn tiệc rượu thâu đêm gì đó.
“Chợ đêm Trung Thu mở thâu đêm đến tận trời sáng cơ. Người đi ngắm trăng dạo chơi đông như trẩy hội, nườm nượp suốt đêm, dù sao ở thành Di Lăng, buổi tối này không có lệnh cấm đi lại ban đêm.” Giai Nhân háo hức nói, mắt nhìn bốn phía, tai ngóng tám phương, thăm dò xem có tin bà tám nào đáng giá không.
“Thâu đêm à?” Yến Hồng nghe Giai Nhân nói thế lấy làm ngạc nhiên. Trước khi xuất giá, tuy nàng không được phụ thân yêu thương nhưng gia giáo khá nghiêm, ngày thường rất hiếmcó dịp được đi dạo phố, nữ tử chưa gả xuất đầu lộ diện sẽ bị người đời chỉ trích. Cho dù lễ tết cũng phải có người đi cùng, còn phải đeo mạng che mới được bước ra cửa, song không được ở bên ngoài qua đêm. Vì thế, nàng mê mẩn cảnh tượng ồn ả thế này đã lâu, nhưng lại chưa có cơ hội chứng kiến bao giờ. Bây giờ khó khăn lắm mới có dịp đi ra ngoài hóng gió, thật tình không muốn về chút nào… Nhìn lại Đông Phương Manh, hắn ôm một núi đồ trong lòng, một tay còn khăng khăng nắm tay nàng, thật sợ hắn tê tay, vì thế nhẹ nhàng vỗ về bên tai hắn hỏi: “Manh Manh, Hồng Hồng cầm giúp chàng vài món nhé, chịu không?”
Đông Phương Manh đang đặt hết tâm tư lên đống chiến lợi phẩm, căn bản không nghe lọt lời Yến Hồng, vì thế không phản ứng gì. Yến Hồng đành lay lay tay hắn, hơi khom người đối diện với mắt hắn, hỏi lại lần nữa. Thằng nhãi này hễ gặp phải thứ mình thích, căn bản không nhìn không nghe người khác nói. Đông Phương Manh cúi đầu nhìn vào mắt nàng, trong đôi mắt đen nhánh của hắn phản chiếu bóng nàng. Hắn chớp chớp mắt, tiêu hóa xong câu hỏi của Yến Hồng, lại nhìn nhìn nào cam, nào tượng bột, nào thỏ màu, nào kẹo, nào bánh,…trong tay mình(toàn là Đông Phương Tề mua cho), gần như chẳng buồn suy nghĩ gì nhiều đem quá nửa đồ trong tay đưa cho Yến Hồng cầm giúp, bản thân chỉ giữ lại mỗi tượng bé gái hình Yến Hồng nắm chặt trong tay, lại nhìn Yến Hồng. Nàng thấy môi hắn lại mim mím, lo hắn muốn chơi xấu, quả nhiên thấy hắn lại thò một ngón trỏ ra len lén chọt bé gái mấy cái. Thằng nhãi này còn nghiện, hic.
Đi dạo mãi tới khi trăng lên đỉnh đầu, Noãn Nguyệt giục giã mấy bận mọi người mới lưu luyến quay về phủ. Tuy trong phủ cũng rộn ràng, náo nhiệt không kém bên ngoài là bao, nhưng không khí không vui bằng dân chúng. Song, Công gia và phu nhân còn đang chờ các con về nhà cùng nhau cúng trăng đoàn tụ, nhóm Yến Hồng cũng không dám chậm trễ liền dắt Đông Phương Manh không vui lắm về Trấn Quốc Công phủ.
Mười lăm tháng tám cúng trăng, ngoại trừ dâng nhang đèn cùng đồ cúng, còn có bánh Trung Thu đoàn viên. Bánh trái dùng đều có hình tròn, dưa hấu cũng tỉa thành từng cánh đan xen, nhìn tựa như những đóa liên hoa vậy. Ngoài tỉa dưa hấu thành cánh hoa ra, còn dùng lá củ cải tỉa thành Sa La (Trong Phật giáo, có hai loại cây được xem là linh thiêng, thường được nhắc đến là cây Bồ đề và cây Sa la. Dưới gốc cây Bồ đề, thái tử Tất Đạt Đa giác ngộ thành Phật sau 49 ngày đêm thiền định. Dưới cây Sa la ở vườn Lâm Tì Ni (Lumbini), Đức Phật đản sinh và Ngài cũng nhập diệt dưới cây Sa la tại Câu Thi La (Kusinara). Mọi người muốn biết rõ hơn thì lên google gõ tên là ra. Bật mí, hoa Sa La đẹp lắm luôn đó ^_^). Cửa hàng giấy có bán giấy màu ánh trăng, vẽ thành hình trăng tròn vằng vặc, còn có Bồ Tát ngồi trên tòa sen dưới ánh trăng chiếu rọi. Dưới cành hoa có mặt trăng và cung Quế, thỏ ngọc đứng một bên, tay cầm chày giã thuốc. Giấy màu ánh trăng rộng chừng ba phân, dài quá một trượng, chế tác tinh xảo đẹp đẽ, màu sắc rực rỡ. Nhà nào nhà nấy đều đặt bài vị cúng trăng theo hướng trăng sáng, mọi người lạy trăng, đốt giấy ánh trăng, sau đó khui đồ cúng, chia cho mỗi người trong nhà. Hàng xóm láng giềng với nhau còn đem bánh Trung Thu và trái cây tặng, bánh Trung Thu lớn đường kính có tới hai tấc. Nếu là thê tử về nhà mẹ đẻ, ngày này nhất định phải về lại nhà bà bà, bởi vì hôm nay là tết đoàn viên. Cho dù Đông Phương Ngọc không quay về, vợ chồng Công gia cũng không quên cầu phúc cho hắn, hi vọng thần tiên trên cao có thể che chở hắn bình an khỏe mạnh. Lão phu nhân còn thuận tiện xin Nguyệt lão cũng chiếu cố con trai cả và con thứ một chút, sớm ngày rước được thê tử xinh đẹp về nhà, để bà hưởng thụ hết cuộc sống hạnh phúc con cháu đầy đàn.
Tết Trung Thu, ngoài bánh Trung Thu ra còn có bánh nhân mặn, mầm hẹ, tiểu mạch, vịt nướng lò, heo sữa quay, thịt nướng, ăn chung với mì vắt, rượu hoa quế,v.v… đủ loại thức ăn. Yến Hồng nhìn một bàn đồ ăn dài ngoằng bày trong sân mà lóa cả mắt, nước miếng chảy từa lưa, làm Đông Phương Manh cứ nhìn chằm chằm khóe miệng nàng. Trái cây tươi cũng phong phú đủ loại, trái Trôm (Chi Trôm có tên khoa học là Sterculia, là một chi của khoảng 150-200 loài cây thân gỗ vùng nhiệt đới. Cùng họ với hột lười ươi trong miền Nam, Trung Quốc gọi là trái Bình Bà, tên dân gian là trái chị bảy ^_^ . Thực mình cũng hổng rành loại này, ai biết rõ nói cho bà con cô bác cùng mình biết chút nha) thơm nức, táo giòn đỏ tươi, mận tiến vua Trung Sơn, lựu phương Nam, nho tím, đậu tương xanh, lê vàng, hồng, ngó sen trắng, sen xanh, tuyệt nhất là nho. Trái lớn màu tím, hình tròn kêu là mã não, trái nhỏ màu trắng hình bầu dục gọi là mã nhũ, lớn nhỏ xen kẽ gọi là ông dắt cháu, còn có đỏ chu sa, vàng ruộm, ngọc đen .v.v, mùi vị đều rất ngọt, rất ngon. Trái nhỏ mà ngọt gọi là nho tiểu ngọc, loại này nóng, ăn nhiều sẽ nổi mụn. Còn như nho chua nhỏ mà đen bán trên đường chỉ là hàng thứ phẩm. Đương nhiên, cũng không thiếu cam đỏ mà Đông Phương Tề mua với giá trên trời về, có điều chỉ cần trái cây có chút nhan sắc đều bị Đông Phương Manh quơ đến địa bàn của hắn, rất có ý “ăn mảnh”, cả phủ đều chiều hắn nên cũng mặc kệ.
Cúng trăng xong, mọi người liền bắt đầu ra sức ‘tiêu diệt’ đồ ăn trên bàn. Đông Phương Manh bận rộn nghiên cứu trái cây đủ loại màu sắc xinh đẹp trong tay, không để ý vấn đề ăn uống, Yến Hồng thỉnh thoảng lại chồm qua đút hắn mấy miếng bánh, hắn cũng ngoan ngoãn há miệng nhai, nuốt. Đến Đông Phương Tề muốn đút hắn, hắn trực tiếp phớt lờ, vẻ mặt ai oán của Đông Phương Tề khiến Công gia và lão phu nhân đều bật cười vui vẻ.
Đại chiến thức ăn kết thúc, vợ chồng lão Công gia cũng mệt liền để mọi người tự do đi lại, ngắm trăng, hai ông bà già nắm tay nhau đi dạo hoa viên trong phủ. Yến Hồng nhìn đôi vợ chồng già đã gần lục tuần nhưng vẫn cử án tề mi, trong lòng cực kỳ xúc động, có chút ngưỡng mộ.
Ánh trăng như nước, ngoài phủ tiếng nhạc huyên náo, do ở gần chợ nên đêm khuya vẫn còn nghe tiếng sênh ca văng vẳng, lại thoáng như âm thanh của tiên nhân trên trời. Thỉnh thoảng, vọng đến một hai tiếng nô đùa ồn ào của trẻ con, ồn ào huyên náo cả đêm, mãi đến khi trời sáng mới yên tĩnh lại.
Edit: Trucxinh
“Nhị thiếu gia, trời sắp tối rồi, còn tiếp tục đi dạo không?” Noãn Nguyệt thấy mọi người không có vẻ gì là muốn về, liền mở miệng hỏi Đông Phương Tề. Đông Phương Tề ngoảnh đầu nhìn đệ đệ. Đông Phương Manh lúc này đang nhìn chằm chằm động tác nặn tượng bột ven đường, chăm chú cứ như thể ước gì nhét hết tất cả tượng bột đầy màu sắc sặc sỡ đó vào trong mắt, vẻ mặt cố chấp mà đáng yêu. Không muốn làm đệ đệ mình mất hứng, Đông phương tề lắc đầu, nói: “Còn sớm, lát nữa đã.”
“Nhưng Công gia, phu nhân sẽ lo lắng tam công tử…” Noãn Nguyệt liếc Yến Hồng cũng đang háo hức bừng bừng xem nặn tượng bột không kém Đông Phương Manh là bao, trong mắt mang chút bất mãn.
“Không sao, ta sẽ trông coi tiểu đệ.” Đông Phương Tề tốt tính nói, Noãn Nguyệt còn muốn nói thêm, Đông Phương Tề đã gia nhập “đoàn quan sát nặn tượng bột”, Noãn Nguyệt bất lực mấp máy miệng mấy cái nhưng không thốt nên lời, cuối cùng đành im lặng không nói thêm nữa.
“Xong rồi, công tử, phu nhân nhìn xem có vừa ý không?” Ông thợ nặn tượng đưa một cặp tượng vừa nặn xong cho Yến Hồng, cười vuốt chòm râu, ngoài miệng tuy nói lời khách sáo nhưng vẻ mặt lại hết sức tự tin với tay nghề của mình.
Yến Hồng nhận lấy hai tượng bột một nam một nữ, phát hiện quả nhiên cực kỳ tinh xảo, bé gái cười dễ thương, vẻ mặt bé trai ngây thơ hồn nhiên, chính là dáng vẻ nàng và Đông Phương Manh, màu sắc quần áo cũng không khác biệt, nhìn là biết ngay hai người. Đông Phương Manh nhìn tượng bột trong tay Yến Hồng lom lom, Yến Hồng thấy thế cười đưa bé trai cho hắn: “Nào, đây là Manh Manh, để Manh Manh tự cầm mình nha.” Đông Phương Manh chớp chớp mắt, đưa tay ra, không cầm lấy bé trai trong tay Yến Hồng mà nhắm thẳng vào bé gái trong tay nàng. Yến Hồng có chút sửng sốt song vẫn mặc hắn cầm. Chỉ thấy Đông Phương Manh cầm tượng bé gái xong, nhìn chằm chằm một hồi, còn dùng ngón trỏ chọt chọt nhè nhẹ lên má bé gái mấy cái, môi mím lại, lúc này mới hài lòng ôm bé gái cùng bảo bối cam đỏ vào lòng.
Noãn Nguyệt sợ hắn ôm tê tay muốn cầm giúp, hắn sống chết không đưa. Yến Hồng thầm đoán, phỏng chừng thằng nhãi này ghi hận nàng thường hay chọt mặt hắn nên bây giờ báo thù lên tượng bột… Khó khăn lắm Đông Phương Tề mới chờ được ông thợ nặn cho một tượng bột giống hắn, thấy Đông Phương Manh muốn chuyển sang chiến trường khác, vội vàng chạy lên đưa tượng mình cho tiểu đệ, cười nhiệt tình: “Manh đệ, tượng bột ca ca cũng cho đệ này!” Đông Phương Manh nhìn tay Đông Phương Tề, lại cúi đầu nhìn đồ trong lòng mình, ngoảnh mặt kéo Yến Hồng đi. Đông Phương Tề bị đả kích lớn, vì sao tiểu đệ yêu dấu của hắn không thích hắn a?! Yến Hồng mặc cho Đông Phương Manh kéo nàng đi bừa tới trước, trong lòng âm thầm cười trộm. Nàng cá là Đông Phương Manh tưởng Đông Phương Tề đòi đổi bé gái trong tay hắn nên mới làm lơ. Đông Phương Tề đáng thương, luôn đem mặt nóng dán mông lạnh của đệ đệ yêu, he he.
Noãn Nguyệt thấy mọi người đều đi, đưa bạc cho ông thợ làm tượng, nghĩ nghĩ lại nói: “Sư phụ, làm phiền ông nặn cho ta một cái, lát nữa ta quay lại lấy, đây là mười lăm đồng, ngài cầm đi.” Đương nhiên ông thợ cầu còn không được, liên tiếp gật đầu ưng thuận. Bấy giờ Noãn Nguyệt mới chạy đuổi theo đoàn người phái trước.
Hoàng hôn buôn xuống, sắp tới giờ thắp đèn. Đêm Trung Thu, chợ phiên trong thành rất náo nhiệt, nhà giàu đều đeo trang sức lộng lẫy lên lầu các thưởng nguyệt, nhà bình dân thì đi tửu lâu chiếm chỗ tốt. Người Di Lăng có phong tục thích nung cát vàng làm thỏ ngọc trắng, dùng màu trang trí, đủ mọi hình dáng kích cỡ, người người tập trung trên phố, dưới ánh trăng dịu dàng, mua bán thỏ màu, đèn đuốc sáng choang, khắp mọi nẻo đường người dạo chơi nườm nượp không dứt. Trên đường còn có mấy quầy hàng thịt nướng, hâm rượu, thịt dê nướng, rượu ấm cay nồng, thỏ màu có thể dùng làm ly uống rượu. Chiến lợi phẩm dạo phố của Đông Phương Manh sao lại thiếu mấy con thỏ màu dễ thương cho được. Ngay cả Yến Hồng cũng hứng chí, tay trái cầm thỏ màu, tay phải cầm một xâu thịt dê nướng thật lớn, bản thân ăn hào hứng còn không quên đút cho Đông Phương Manh ăn. Có điều Đông Phương tam thiếu gia hắn chẳng lấy làm vinh hạnh tí nào. Hắn ghét cái mùi tanh nồng của thịt dê nướng. Bực một nỗi, Yến Hồng lại cứ thích lấy việc trêu trọc hắn làm niềm vui, thỉ thoảng lại đưa xâu thịt dê ra trước mũi hắn lắc lắc mấy cái, nhìn dáng vẻ hắn khịt mũi tránh né mà vui không thể tả. Tuy hắn tránh còn không kịp, nhưng dứt khoát cũng không chịu thả bàn tay đang túm chặt ống tay áo Yến Hồng ra. Vì thế, lần nào cũng bị ‘dính chưởng’ dê nướng của Yến Hồng chọc cho vặn vẹo cả mặt.
Đông Phương Tề yêu đệ đệ, sốt ruột còn chưa nói gì, ngược lại, Noãn Nguyệt vừa tức vừa vội, vừa lẽo đẽo theo sau vừa lẩm bẩm trong miệng cả nửa ngày trời. Tập Nhân bảo vệ chủ lén lút trừng nàng ta mấy cái, nha đầu kia tưởng mình nói nhỏ thì không có ai nghe được nàng ta đang chửi tiểu thư chắc!
Càng về đêm, trăng dần treo lên vòm trời, trải ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất. Đêm Trung Thu, ánh trăng càng sáng hơn ngày thường, còn gọi là “nguyệt tịch”, đúng là “gió thu mát rượi, trà xanh thơm mát, hoa quế ngát hương, ánh trăng tràn ngập”. Vương tôn công tử, nhà giàu bạc vạn, không ai không lên lầu cao ngồi bên lan can ngắm trăng; hoặc tụ tập trên các khoảng sân trống trải, nếm thử của ngon vật lạ, tiếng nhạc rộn ràng, uống rượu ca hát, vui chơi suốt đêm. Nhà bình thường cũng đến đài ngắm trăng nho nhỏ, tổ chức bữa tiệc gia đình, con cháu sum vầy, cùng nhau vui tết. Cho dù là nhà hết sức bần cùng, thậm chí đem cầm quần áo đổi lấy rượu uống, gắng gượng tìm vui, không để sống uổng. Yến Hồng đứng dưới lầu, ngước mặt lên nhìn người đi dạo, tới tới lui lui ăn uống vui chơi, nghĩ thầm không khí này thật sự là náo nhiệt hơn hẳn tiệc rượu thâu đêm gì đó.
“Chợ đêm Trung Thu mở thâu đêm đến tận trời sáng cơ. Người đi ngắm trăng dạo chơi đông như trẩy hội, nườm nượp suốt đêm, dù sao ở thành Di Lăng, buổi tối này không có lệnh cấm đi lại ban đêm.” Giai Nhân háo hức nói, mắt nhìn bốn phía, tai ngóng tám phương, thăm dò xem có tin bà tám nào đáng giá không.
“Thâu đêm à?” Yến Hồng nghe Giai Nhân nói thế lấy làm ngạc nhiên. Trước khi xuất giá, tuy nàng không được phụ thân yêu thương nhưng gia giáo khá nghiêm, ngày thường rất hiếmcó dịp được đi dạo phố, nữ tử chưa gả xuất đầu lộ diện sẽ bị người đời chỉ trích. Cho dù lễ tết cũng phải có người đi cùng, còn phải đeo mạng che mới được bước ra cửa, song không được ở bên ngoài qua đêm. Vì thế, nàng mê mẩn cảnh tượng ồn ả thế này đã lâu, nhưng lại chưa có cơ hội chứng kiến bao giờ. Bây giờ khó khăn lắm mới có dịp đi ra ngoài hóng gió, thật tình không muốn về chút nào… Nhìn lại Đông Phương Manh, hắn ôm một núi đồ trong lòng, một tay còn khăng khăng nắm tay nàng, thật sợ hắn tê tay, vì thế nhẹ nhàng vỗ về bên tai hắn hỏi: “Manh Manh, Hồng Hồng cầm giúp chàng vài món nhé, chịu không?”
Đông Phương Manh đang đặt hết tâm tư lên đống chiến lợi phẩm, căn bản không nghe lọt lời Yến Hồng, vì thế không phản ứng gì. Yến Hồng đành lay lay tay hắn, hơi khom người đối diện với mắt hắn, hỏi lại lần nữa. Thằng nhãi này hễ gặp phải thứ mình thích, căn bản không nhìn không nghe người khác nói. Đông Phương Manh cúi đầu nhìn vào mắt nàng, trong đôi mắt đen nhánh của hắn phản chiếu bóng nàng. Hắn chớp chớp mắt, tiêu hóa xong câu hỏi của Yến Hồng, lại nhìn nhìn nào cam, nào tượng bột, nào thỏ màu, nào kẹo, nào bánh,…trong tay mình(toàn là Đông Phương Tề mua cho), gần như chẳng buồn suy nghĩ gì nhiều đem quá nửa đồ trong tay đưa cho Yến Hồng cầm giúp, bản thân chỉ giữ lại mỗi tượng bé gái hình Yến Hồng nắm chặt trong tay, lại nhìn Yến Hồng. Nàng thấy môi hắn lại mim mím, lo hắn muốn chơi xấu, quả nhiên thấy hắn lại thò một ngón trỏ ra len lén chọt bé gái mấy cái. Thằng nhãi này còn nghiện, hic.
Đi dạo mãi tới khi trăng lên đỉnh đầu, Noãn Nguyệt giục giã mấy bận mọi người mới lưu luyến quay về phủ. Tuy trong phủ cũng rộn ràng, náo nhiệt không kém bên ngoài là bao, nhưng không khí không vui bằng dân chúng. Song, Công gia và phu nhân còn đang chờ các con về nhà cùng nhau cúng trăng đoàn tụ, nhóm Yến Hồng cũng không dám chậm trễ liền dắt Đông Phương Manh không vui lắm về Trấn Quốc Công phủ.
Mười lăm tháng tám cúng trăng, ngoại trừ dâng nhang đèn cùng đồ cúng, còn có bánh Trung Thu đoàn viên. Bánh trái dùng đều có hình tròn, dưa hấu cũng tỉa thành từng cánh đan xen, nhìn tựa như những đóa liên hoa vậy. Ngoài tỉa dưa hấu thành cánh hoa ra, còn dùng lá củ cải tỉa thành Sa La (Trong Phật giáo, có hai loại cây được xem là linh thiêng, thường được nhắc đến là cây Bồ đề và cây Sa la. Dưới gốc cây Bồ đề, thái tử Tất Đạt Đa giác ngộ thành Phật sau ngày đêm thiền định. Dưới cây Sa la ở vườn Lâm Tì Ni (Lumbini), Đức Phật đản sinh và Ngài cũng nhập diệt dưới cây Sa la tại Câu Thi La (Kusinara). Mọi người muốn biết rõ hơn thì lên google gõ tên là ra. Bật mí, hoa Sa La đẹp lắm luôn đó ^_^). Cửa hàng giấy có bán giấy màu ánh trăng, vẽ thành hình trăng tròn vằng vặc, còn có Bồ Tát ngồi trên tòa sen dưới ánh trăng chiếu rọi. Dưới cành hoa có mặt trăng và cung Quế, thỏ ngọc đứng một bên, tay cầm chày giã thuốc. Giấy màu ánh trăng rộng chừng ba phân, dài quá một trượng, chế tác tinh xảo đẹp đẽ, màu sắc rực rỡ. Nhà nào nhà nấy đều đặt bài vị cúng trăng theo hướng trăng sáng, mọi người lạy trăng, đốt giấy ánh trăng, sau đó khui đồ cúng, chia cho mỗi người trong nhà. Hàng xóm láng giềng với nhau còn đem bánh Trung Thu và trái cây tặng, bánh Trung Thu lớn đường kính có tới hai tấc. Nếu là thê tử về nhà mẹ đẻ, ngày này nhất định phải về lại nhà bà bà, bởi vì hôm nay là tết đoàn viên. Cho dù Đông Phương Ngọc không quay về, vợ chồng Công gia cũng không quên cầu phúc cho hắn, hi vọng thần tiên trên cao có thể che chở hắn bình an khỏe mạnh. Lão phu nhân còn thuận tiện xin Nguyệt lão cũng chiếu cố con trai cả và con thứ một chút, sớm ngày rước được thê tử xinh đẹp về nhà, để bà hưởng thụ hết cuộc sống hạnh phúc con cháu đầy đàn.
Tết Trung Thu, ngoài bánh Trung Thu ra còn có bánh nhân mặn, mầm hẹ, tiểu mạch, vịt nướng lò, heo sữa quay, thịt nướng, ăn chung với mì vắt, rượu hoa quế,v.v… đủ loại thức ăn. Yến Hồng nhìn một bàn đồ ăn dài ngoằng bày trong sân mà lóa cả mắt, nước miếng chảy từa lưa, làm Đông Phương Manh cứ nhìn chằm chằm khóe miệng nàng. Trái cây tươi cũng phong phú đủ loại, trái Trôm (Chi Trôm có tên khoa học là Sterculia, là một chi của khoảng - loài cây thân gỗ vùng nhiệt đới. Cùng họ với hột lười ươi trong miền Nam, Trung Quốc gọi là trái Bình Bà, tên dân gian là trái chị bảy ^_^ . Thực mình cũng hổng rành loại này, ai biết rõ nói cho bà con cô bác cùng mình biết chút nha) thơm nức, táo giòn đỏ tươi, mận tiến vua Trung Sơn, lựu phương Nam, nho tím, đậu tương xanh, lê vàng, hồng, ngó sen trắng, sen xanh, tuyệt nhất là nho. Trái lớn màu tím, hình tròn kêu là mã não, trái nhỏ màu trắng hình bầu dục gọi là mã nhũ, lớn nhỏ xen kẽ gọi là ông dắt cháu, còn có đỏ chu sa, vàng ruộm, ngọc đen .v.v, mùi vị đều rất ngọt, rất ngon. Trái nhỏ mà ngọt gọi là nho tiểu ngọc, loại này nóng, ăn nhiều sẽ nổi mụn. Còn như nho chua nhỏ mà đen bán trên đường chỉ là hàng thứ phẩm. Đương nhiên, cũng không thiếu cam đỏ mà Đông Phương Tề mua với giá trên trời về, có điều chỉ cần trái cây có chút nhan sắc đều bị Đông Phương Manh quơ đến địa bàn của hắn, rất có ý “ăn mảnh”, cả phủ đều chiều hắn nên cũng mặc kệ.
Cúng trăng xong, mọi người liền bắt đầu ra sức ‘tiêu diệt’ đồ ăn trên bàn. Đông Phương Manh bận rộn nghiên cứu trái cây đủ loại màu sắc xinh đẹp trong tay, không để ý vấn đề ăn uống, Yến Hồng thỉnh thoảng lại chồm qua đút hắn mấy miếng bánh, hắn cũng ngoan ngoãn há miệng nhai, nuốt. Đến Đông Phương Tề muốn đút hắn, hắn trực tiếp phớt lờ, vẻ mặt ai oán của Đông Phương Tề khiến Công gia và lão phu nhân đều bật cười vui vẻ.
Đại chiến thức ăn kết thúc, vợ chồng lão Công gia cũng mệt liền để mọi người tự do đi lại, ngắm trăng, hai ông bà già nắm tay nhau đi dạo hoa viên trong phủ. Yến Hồng nhìn đôi vợ chồng già đã gần lục tuần nhưng vẫn cử án tề mi, trong lòng cực kỳ xúc động, có chút ngưỡng mộ.
Ánh trăng như nước, ngoài phủ tiếng nhạc huyên náo, do ở gần chợ nên đêm khuya vẫn còn nghe tiếng sênh ca văng vẳng, lại thoáng như âm thanh của tiên nhân trên trời. Thỉnh thoảng, vọng đến một hai tiếng nô đùa ồn ào của trẻ con, ồn ào huyên náo cả đêm, mãi đến khi trời sáng mới yên tĩnh lại.
Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ (Đệ Nhất Manh Phu) - Chapter 10
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Trucxinh
“Nhị thiếu gia, trời sắp tối rồi, còn tiếp tục đi dạo không?” Noãn Nguyệt thấy mọi người không có vẻ gì là muốn về, liền mở miệng hỏi Đông Phương Tề. Đông Phương Tề ngoảnh đầu nhìn đệ đệ. Đông Phương Manh lúc này đang nhìn chằm chằm động tác nặn tượng bột ven đường, chăm chú cứ như thể ước gì nhét hết tất cả tượng bột đầy màu sắc sặc sỡ đó vào trong mắt, vẻ mặt cố chấp mà đáng yêu. Không muốn làm đệ đệ mình mất hứng, Đông phương tề lắc đầu, nói: “Còn sớm, lát nữa đã.”
“Nhưng Công gia, phu nhân sẽ lo lắng tam công tử…” Noãn Nguyệt liếc Yến Hồng cũng đang háo hức bừng bừng xem nặn tượng bột không kém Đông Phương Manh là bao, trong mắt mang chút bất mãn.
“Không sao, ta sẽ trông coi tiểu đệ.” Đông Phương Tề tốt tính nói, Noãn Nguyệt còn muốn nói thêm, Đông Phương Tề đã gia nhập “đoàn quan sát nặn tượng bột”, Noãn Nguyệt bất lực mấp máy miệng mấy cái nhưng không thốt nên lời, cuối cùng đành im lặng không nói thêm nữa.
“Xong rồi, công tử, phu nhân nhìn xem có vừa ý không?” Ông thợ nặn tượng đưa một cặp tượng vừa nặn xong cho Yến Hồng, cười vuốt chòm râu, ngoài miệng tuy nói lời khách sáo nhưng vẻ mặt lại hết sức tự tin với tay nghề của mình.
Yến Hồng nhận lấy hai tượng bột một nam một nữ, phát hiện quả nhiên cực kỳ tinh xảo, bé gái cười dễ thương, vẻ mặt bé trai ngây thơ hồn nhiên, chính là dáng vẻ nàng và Đông Phương Manh, màu sắc quần áo cũng không khác biệt, nhìn là biết ngay hai người. Đông Phương Manh nhìn tượng bột trong tay Yến Hồng lom lom, Yến Hồng thấy thế cười đưa bé trai cho hắn: “Nào, đây là Manh Manh, để Manh Manh tự cầm mình nha.” Đông Phương Manh chớp chớp mắt, đưa tay ra, không cầm lấy bé trai trong tay Yến Hồng mà nhắm thẳng vào bé gái trong tay nàng. Yến Hồng có chút sửng sốt song vẫn mặc hắn cầm. Chỉ thấy Đông Phương Manh cầm tượng bé gái xong, nhìn chằm chằm một hồi, còn dùng ngón trỏ chọt chọt nhè nhẹ lên má bé gái mấy cái, môi mím lại, lúc này mới hài lòng ôm bé gái cùng bảo bối cam đỏ vào lòng.
Noãn Nguyệt sợ hắn ôm tê tay muốn cầm giúp, hắn sống chết không đưa. Yến Hồng thầm đoán, phỏng chừng thằng nhãi này ghi hận nàng thường hay chọt mặt hắn nên bây giờ báo thù lên tượng bột… Khó khăn lắm Đông Phương Tề mới chờ được ông thợ nặn cho một tượng bột giống hắn, thấy Đông Phương Manh muốn chuyển sang chiến trường khác, vội vàng chạy lên đưa tượng mình cho tiểu đệ, cười nhiệt tình: “Manh đệ, tượng bột ca ca cũng cho đệ này!” Đông Phương Manh nhìn tay Đông Phương Tề, lại cúi đầu nhìn đồ trong lòng mình, ngoảnh mặt kéo Yến Hồng đi. Đông Phương Tề bị đả kích lớn, vì sao tiểu đệ yêu dấu của hắn không thích hắn a?! Yến Hồng mặc cho Đông Phương Manh kéo nàng đi bừa tới trước, trong lòng âm thầm cười trộm. Nàng cá là Đông Phương Manh tưởng Đông Phương Tề đòi đổi bé gái trong tay hắn nên mới làm lơ. Đông Phương Tề đáng thương, luôn đem mặt nóng dán mông lạnh của đệ đệ yêu, he he.
Noãn Nguyệt thấy mọi người đều đi, đưa bạc cho ông thợ làm tượng, nghĩ nghĩ lại nói: “Sư phụ, làm phiền ông nặn cho ta một cái, lát nữa ta quay lại lấy, đây là mười lăm đồng, ngài cầm đi.” Đương nhiên ông thợ cầu còn không được, liên tiếp gật đầu ưng thuận. Bấy giờ Noãn Nguyệt mới chạy đuổi theo đoàn người phái trước.
Hoàng hôn buôn xuống, sắp tới giờ thắp đèn. Đêm Trung Thu, chợ phiên trong thành rất náo nhiệt, nhà giàu đều đeo trang sức lộng lẫy lên lầu các thưởng nguyệt, nhà bình dân thì đi tửu lâu chiếm chỗ tốt. Người Di Lăng có phong tục thích nung cát vàng làm thỏ ngọc trắng, dùng màu trang trí, đủ mọi hình dáng kích cỡ, người người tập trung trên phố, dưới ánh trăng dịu dàng, mua bán thỏ màu, đèn đuốc sáng choang, khắp mọi nẻo đường người dạo chơi nườm nượp không dứt. Trên đường còn có mấy quầy hàng thịt nướng, hâm rượu, thịt dê nướng, rượu ấm cay nồng, thỏ màu có thể dùng làm ly uống rượu. Chiến lợi phẩm dạo phố của Đông Phương Manh sao lại thiếu mấy con thỏ màu dễ thương cho được. Ngay cả Yến Hồng cũng hứng chí, tay trái cầm thỏ màu, tay phải cầm một xâu thịt dê nướng thật lớn, bản thân ăn hào hứng còn không quên đút cho Đông Phương Manh ăn. Có điều Đông Phương tam thiếu gia hắn chẳng lấy làm vinh hạnh tí nào. Hắn ghét cái mùi tanh nồng của thịt dê nướng. Bực một nỗi, Yến Hồng lại cứ thích lấy việc trêu trọc hắn làm niềm vui, thỉ thoảng lại đưa xâu thịt dê ra trước mũi hắn lắc lắc mấy cái, nhìn dáng vẻ hắn khịt mũi tránh né mà vui không thể tả. Tuy hắn tránh còn không kịp, nhưng dứt khoát cũng không chịu thả bàn tay đang túm chặt ống tay áo Yến Hồng ra. Vì thế, lần nào cũng bị ‘dính chưởng’ dê nướng của Yến Hồng chọc cho vặn vẹo cả mặt.
Đông Phương Tề yêu đệ đệ, sốt ruột còn chưa nói gì, ngược lại, Noãn Nguyệt vừa tức vừa vội, vừa lẽo đẽo theo sau vừa lẩm bẩm trong miệng cả nửa ngày trời. Tập Nhân bảo vệ chủ lén lút trừng nàng ta mấy cái, nha đầu kia tưởng mình nói nhỏ thì không có ai nghe được nàng ta đang chửi tiểu thư chắc!
Càng về đêm, trăng dần treo lên vòm trời, trải ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất. Đêm Trung Thu, ánh trăng càng sáng hơn ngày thường, còn gọi là “nguyệt tịch”, đúng là “gió thu mát rượi, trà xanh thơm mát, hoa quế ngát hương, ánh trăng tràn ngập”. Vương tôn công tử, nhà giàu bạc vạn, không ai không lên lầu cao ngồi bên lan can ngắm trăng; hoặc tụ tập trên các khoảng sân trống trải, nếm thử của ngon vật lạ, tiếng nhạc rộn ràng, uống rượu ca hát, vui chơi suốt đêm. Nhà bình thường cũng đến đài ngắm trăng nho nhỏ, tổ chức bữa tiệc gia đình, con cháu sum vầy, cùng nhau vui tết. Cho dù là nhà hết sức bần cùng, thậm chí đem cầm quần áo đổi lấy rượu uống, gắng gượng tìm vui, không để sống uổng. Yến Hồng đứng dưới lầu, ngước mặt lên nhìn người đi dạo, tới tới lui lui ăn uống vui chơi, nghĩ thầm không khí này thật sự là náo nhiệt hơn hẳn tiệc rượu thâu đêm gì đó.
“Chợ đêm Trung Thu mở thâu đêm đến tận trời sáng cơ. Người đi ngắm trăng dạo chơi đông như trẩy hội, nườm nượp suốt đêm, dù sao ở thành Di Lăng, buổi tối này không có lệnh cấm đi lại ban đêm.” Giai Nhân háo hức nói, mắt nhìn bốn phía, tai ngóng tám phương, thăm dò xem có tin bà tám nào đáng giá không.
“Thâu đêm à?” Yến Hồng nghe Giai Nhân nói thế lấy làm ngạc nhiên. Trước khi xuất giá, tuy nàng không được phụ thân yêu thương nhưng gia giáo khá nghiêm, ngày thường rất hiếmcó dịp được đi dạo phố, nữ tử chưa gả xuất đầu lộ diện sẽ bị người đời chỉ trích. Cho dù lễ tết cũng phải có người đi cùng, còn phải đeo mạng che mới được bước ra cửa, song không được ở bên ngoài qua đêm. Vì thế, nàng mê mẩn cảnh tượng ồn ả thế này đã lâu, nhưng lại chưa có cơ hội chứng kiến bao giờ. Bây giờ khó khăn lắm mới có dịp đi ra ngoài hóng gió, thật tình không muốn về chút nào… Nhìn lại Đông Phương Manh, hắn ôm một núi đồ trong lòng, một tay còn khăng khăng nắm tay nàng, thật sợ hắn tê tay, vì thế nhẹ nhàng vỗ về bên tai hắn hỏi: “Manh Manh, Hồng Hồng cầm giúp chàng vài món nhé, chịu không?”
Đông Phương Manh đang đặt hết tâm tư lên đống chiến lợi phẩm, căn bản không nghe lọt lời Yến Hồng, vì thế không phản ứng gì. Yến Hồng đành lay lay tay hắn, hơi khom người đối diện với mắt hắn, hỏi lại lần nữa. Thằng nhãi này hễ gặp phải thứ mình thích, căn bản không nhìn không nghe người khác nói. Đông Phương Manh cúi đầu nhìn vào mắt nàng, trong đôi mắt đen nhánh của hắn phản chiếu bóng nàng. Hắn chớp chớp mắt, tiêu hóa xong câu hỏi của Yến Hồng, lại nhìn nhìn nào cam, nào tượng bột, nào thỏ màu, nào kẹo, nào bánh,…trong tay mình(toàn là Đông Phương Tề mua cho), gần như chẳng buồn suy nghĩ gì nhiều đem quá nửa đồ trong tay đưa cho Yến Hồng cầm giúp, bản thân chỉ giữ lại mỗi tượng bé gái hình Yến Hồng nắm chặt trong tay, lại nhìn Yến Hồng. Nàng thấy môi hắn lại mim mím, lo hắn muốn chơi xấu, quả nhiên thấy hắn lại thò một ngón trỏ ra len lén chọt bé gái mấy cái. Thằng nhãi này còn nghiện, hic.
Đi dạo mãi tới khi trăng lên đỉnh đầu, Noãn Nguyệt giục giã mấy bận mọi người mới lưu luyến quay về phủ. Tuy trong phủ cũng rộn ràng, náo nhiệt không kém bên ngoài là bao, nhưng không khí không vui bằng dân chúng. Song, Công gia và phu nhân còn đang chờ các con về nhà cùng nhau cúng trăng đoàn tụ, nhóm Yến Hồng cũng không dám chậm trễ liền dắt Đông Phương Manh không vui lắm về Trấn Quốc Công phủ.
Mười lăm tháng tám cúng trăng, ngoại trừ dâng nhang đèn cùng đồ cúng, còn có bánh Trung Thu đoàn viên. Bánh trái dùng đều có hình tròn, dưa hấu cũng tỉa thành từng cánh đan xen, nhìn tựa như những đóa liên hoa vậy. Ngoài tỉa dưa hấu thành cánh hoa ra, còn dùng lá củ cải tỉa thành Sa La (Trong Phật giáo, có hai loại cây được xem là linh thiêng, thường được nhắc đến là cây Bồ đề và cây Sa la. Dưới gốc cây Bồ đề, thái tử Tất Đạt Đa giác ngộ thành Phật sau 49 ngày đêm thiền định. Dưới cây Sa la ở vườn Lâm Tì Ni (Lumbini), Đức Phật đản sinh và Ngài cũng nhập diệt dưới cây Sa la tại Câu Thi La (Kusinara). Mọi người muốn biết rõ hơn thì lên google gõ tên là ra. Bật mí, hoa Sa La đẹp lắm luôn đó ^_^). Cửa hàng giấy có bán giấy màu ánh trăng, vẽ thành hình trăng tròn vằng vặc, còn có Bồ Tát ngồi trên tòa sen dưới ánh trăng chiếu rọi. Dưới cành hoa có mặt trăng và cung Quế, thỏ ngọc đứng một bên, tay cầm chày giã thuốc. Giấy màu ánh trăng rộng chừng ba phân, dài quá một trượng, chế tác tinh xảo đẹp đẽ, màu sắc rực rỡ. Nhà nào nhà nấy đều đặt bài vị cúng trăng theo hướng trăng sáng, mọi người lạy trăng, đốt giấy ánh trăng, sau đó khui đồ cúng, chia cho mỗi người trong nhà. Hàng xóm láng giềng với nhau còn đem bánh Trung Thu và trái cây tặng, bánh Trung Thu lớn đường kính có tới hai tấc. Nếu là thê tử về nhà mẹ đẻ, ngày này nhất định phải về lại nhà bà bà, bởi vì hôm nay là tết đoàn viên. Cho dù Đông Phương Ngọc không quay về, vợ chồng Công gia cũng không quên cầu phúc cho hắn, hi vọng thần tiên trên cao có thể che chở hắn bình an khỏe mạnh. Lão phu nhân còn thuận tiện xin Nguyệt lão cũng chiếu cố con trai cả và con thứ một chút, sớm ngày rước được thê tử xinh đẹp về nhà, để bà hưởng thụ hết cuộc sống hạnh phúc con cháu đầy đàn.
Tết Trung Thu, ngoài bánh Trung Thu ra còn có bánh nhân mặn, mầm hẹ, tiểu mạch, vịt nướng lò, heo sữa quay, thịt nướng, ăn chung với mì vắt, rượu hoa quế,v.v… đủ loại thức ăn. Yến Hồng nhìn một bàn đồ ăn dài ngoằng bày trong sân mà lóa cả mắt, nước miếng chảy từa lưa, làm Đông Phương Manh cứ nhìn chằm chằm khóe miệng nàng. Trái cây tươi cũng phong phú đủ loại, trái Trôm (Chi Trôm có tên khoa học là Sterculia, là một chi của khoảng 150-200 loài cây thân gỗ vùng nhiệt đới. Cùng họ với hột lười ươi trong miền Nam, Trung Quốc gọi là trái Bình Bà, tên dân gian là trái chị bảy ^_^ . Thực mình cũng hổng rành loại này, ai biết rõ nói cho bà con cô bác cùng mình biết chút nha) thơm nức, táo giòn đỏ tươi, mận tiến vua Trung Sơn, lựu phương Nam, nho tím, đậu tương xanh, lê vàng, hồng, ngó sen trắng, sen xanh, tuyệt nhất là nho. Trái lớn màu tím, hình tròn kêu là mã não, trái nhỏ màu trắng hình bầu dục gọi là mã nhũ, lớn nhỏ xen kẽ gọi là ông dắt cháu, còn có đỏ chu sa, vàng ruộm, ngọc đen .v.v, mùi vị đều rất ngọt, rất ngon. Trái nhỏ mà ngọt gọi là nho tiểu ngọc, loại này nóng, ăn nhiều sẽ nổi mụn. Còn như nho chua nhỏ mà đen bán trên đường chỉ là hàng thứ phẩm. Đương nhiên, cũng không thiếu cam đỏ mà Đông Phương Tề mua với giá trên trời về, có điều chỉ cần trái cây có chút nhan sắc đều bị Đông Phương Manh quơ đến địa bàn của hắn, rất có ý “ăn mảnh”, cả phủ đều chiều hắn nên cũng mặc kệ.
Cúng trăng xong, mọi người liền bắt đầu ra sức ‘tiêu diệt’ đồ ăn trên bàn. Đông Phương Manh bận rộn nghiên cứu trái cây đủ loại màu sắc xinh đẹp trong tay, không để ý vấn đề ăn uống, Yến Hồng thỉnh thoảng lại chồm qua đút hắn mấy miếng bánh, hắn cũng ngoan ngoãn há miệng nhai, nuốt. Đến Đông Phương Tề muốn đút hắn, hắn trực tiếp phớt lờ, vẻ mặt ai oán của Đông Phương Tề khiến Công gia và lão phu nhân đều bật cười vui vẻ.
Đại chiến thức ăn kết thúc, vợ chồng lão Công gia cũng mệt liền để mọi người tự do đi lại, ngắm trăng, hai ông bà già nắm tay nhau đi dạo hoa viên trong phủ. Yến Hồng nhìn đôi vợ chồng già đã gần lục tuần nhưng vẫn cử án tề mi, trong lòng cực kỳ xúc động, có chút ngưỡng mộ.
Ánh trăng như nước, ngoài phủ tiếng nhạc huyên náo, do ở gần chợ nên đêm khuya vẫn còn nghe tiếng sênh ca văng vẳng, lại thoáng như âm thanh của tiên nhân trên trời. Thỉnh thoảng, vọng đến một hai tiếng nô đùa ồn ào của trẻ con, ồn ào huyên náo cả đêm, mãi đến khi trời sáng mới yên tĩnh lại.