Khúc nhạc tống táng trầm thấp nặng nề như gió cuốn lá bay, mưa rơi nặng hạt. Các binh sĩ bước theo điệu nhạc, mỗi bước đi là một nhịp tan nát cõi lòng, từ thành Cô Tinh kéo dài thẳng đến nghĩa trang Anh Hồn ở ngoài thành. Bốn người Thiển Thuỷ Thanh, Phương Hổ, Lôi Hoả và Mộc Huyết thân mặc áo tang, cùng khiêng cỗ quan tài, giòng lệ anh hùng nóng bỏng tuôn trào theo khoé mắt...
Trong quan tài, dĩ nhiên là Thích Thiên Hữu. Phía sau bốn người bọn họ, ba ngàn binh sĩ của Hổ Báo Doanh ai nấy đầu buộc khăn trắng, trên cánh tay buộc một miếng vải đen, dưới sự dẫn dắt của Hồng Thiên Khải xếp thành hàng như một con rồng dài đi theo đưa tiễn.
Dù là Doanh Chủ tử trận, bất quá cũng chỉ nhận được nghi lễ tống táng như vậy mà thôi. Nghĩa trang Anh Hồn là nơi yên nghỉ sau cùng của các chiến sĩ. Vô số thi thể của các liệt sĩ yên nghỉ nơi đây, linh hồn đã thăng hoa sang cõi khác, nó là thánh địa cuối cùng của các chiến sĩ. Cho dù ở vào thời điểm mà người của Đế quốc Chỉ Thuỷ phản công mãnh liệt nhất, người Đế quốc Thiên Phong mất thành Cô Tinh, cũng chưa để mất nghĩa trang Anh Hồn.
Vốn nó được xây dựng từ mười năm trước, mỗi một năm đều phải tiến hành mở rộng để có thể dung nạp thi thể của hàng vạn chiến sĩ. Hiện tại bên trong nghĩa trang Anh Hồn đã chứa khoảng mười vạn thi thể của các chiến sĩ, là nơi yên nghỉ cuối cùng của tất cả anh linh. Phóng mắt nhìn qua, nghĩa trang Anh Hồn gần như chiếm trọn đỉnh núi, những tấm bia mộ màu trắng xếp theo hàng đều nhau, cả nghĩa trang giống như một gốc đại thụ che cả bầu trời, đứng sừng sững trước mặt hậu thế. Đế quốc Thiên Phong là quốc gia tôn trọng chiến sĩ, tôn trọng liệt sĩ chính là cột trụ quan trọng để giữ gìn sĩ khí.
Nếu không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, binh sĩ của Đế quốc Thiên Phong tuyệt đối không bao giờ vứt bỏ thi thể của chiến hữu mình. Nhưng dù là như vậy, vẫn có nhiều chiến sĩ vì không tìm được thi thể mà cuối cùng không được yên nghỉ trong nghĩa trang Anh Hồn. "Thích đại ca, huynh cứ yên lòng ra đi, Thiển Thuỷ Thanh ta phiêu giạt mấy năm gần đây chưa từng chịu qua ơn của bất cứ người nào, chưa từng bị chuyện gì làm cho cảm động, thương tâm. Nhưng huynh đã làm được, huynh đã dùng tính mạng của mình để hoàn thành lời hứa của một chiến sĩ, đệ sẽ dùng cả cuộc đời của đệ giữ gìn lời hứa này!
"Thiển Thuỷ Thanh thì thào trong miệng, ánh mắt hắn toát ra đau thương vô tận không thôi. Xa xa một tên trọng giáp thiết kỵ đang chạy vội tới, đó là chiến sĩ đến từ thành Cô Tinh. Vì hắn giục ngựa chạy quá vội vàng nên cả người lẫn ngựa ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên là có mệnh lệnh khẩn cấp gì đó. Người còn chưa đến, âm thanh đã truyền đến trước:
- Nam Trấn Đốc có lệnh, nghĩa trang Anh Hồn trừ những người có chiến công lừng lẫy, kẻ khác không được đi vào! Thích Thiên Hữu chỉ là một tên Lữ Úy nho nhỏ, công không ngời, danh không rạng, quan tài này không được phép đi vào nghĩa trang Anh Hồn! Những người nhận được lệnh này phải lập tức tìm một nơi khác mà an táng, lại mang thi thể của Hành Trường Thuận Hành Vệ Giáo vào nghĩa trang Anh Hồn, không được sai lầm!
- Cái gì? Tất cả ba ngàn tướng sĩ trên dưới của Hổ Báo Doanh nghe vậy đều tỏ ra khiếp sợ, đội lễ nhạc lập tức tấu lên một thanh âm vút cao kinh hãi, duy chỉ có gương mặt Thiển Thuỷ Thanh lộ ra nét mỉm cười. Mộc Huyết kêu to:
- Ta không tin! Nam Trấn Đốc vì sao lại hạ mệnh lệnh khốn nạn như vậy? Sắc mặt Hồng Thiên Khải trầm xuống:
- Ngươi câm miệng, mệnh lệnh của Nam Trấn Đốc cũng tới phiên ngươi đánh giá hay sao?
- Ta không tuân lệnh! Phương Hổ cũng rống to. Thiển Thuỷ Thanh giơ cao tay trái, ra ý bảo mọi người hãy hạ quan tài xuống trước đã, sau đó cao giọng nói:
- Đa tạ vị huynh đệ này đã truyền lời, chúng ta sẽ lập tức tìm nơi khác an táng!
- Thiển huynh đệ! Ngươi...Lôi Hoả rống to:
- Mỗ tuyệt không đồng ý! Nhất định phải mai táng Thích Lữ Úy tại nghĩa trang Anh Hồn!
- Câm miệng! Mệnh lệnh của Nam Trấn Đốc có lý đàng hoàng, không cho phép người khác tuỳ tiện chửi mắng! Thiển Thuỷ Thanh la to.
- Ngươi...Ba người khiêng quan tài còn lại đồng thời tỏ ra căm giận Thiển Thuỷ Thanh, Phương Hổ nổi giận la to:
- Thiển huynh đệ, ta kính ngươi là một tên hán tử, nhưng hôm nay ngươi làm sao vậy? Vì sao? Thích Lữ Úy vì chúng ta mà chết, ngươi sợ con bà nó sao? Co vòi rút cổ rồi sao? Liệt dương à? Không dám tranh cùng Nam Trấn Đốc chuyện này sao? Các huynh đệ ai không sợ chết, theo ta đi tìm Nam Trấn Đốc nói lý! Hắn rống lên một thôi, trong lúc nhất thời không ngờ toàn bộ Hổ Báo Doanh ầm ầm hưởng ứng. Vốn Thích Thiên Hữu rất được lòng huynh đệ ở Hổ Báo Doanh, lúc này hắn chết đi, cũng không biết có đến bao nhiêu người cảm thấy đau lòng khôn xiết.
- Câm miệng! Thiển Thuỷ Thanh và Hồng Thiên Khải cùng quát to. Thiển Thuỷ Thanh quát:
- Tên tiểu tử ngu ngốc này, ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản sao? Toàn thân Phương Hổ run lên bần bật, nghẹn họng không nói được một lời. Thiển Thuỷ Thanh nói tiếp:
- Nghĩa trang Anh Hồn là nơi các chiến sĩ yên nghỉ, nhưng cũng không phải nhất định bất cứ chiến sĩ nào cũng đều muốn vào nghĩa trang Anh Hồn. Nói thật cho ngươi biết, Thích Lữ Úy căn bản là không muốn nằm ở nghĩa trang Anh Hồn, mong muốn duy nhất của hắn chính là sau khi hắn chết, có người nào đó có thể đưa hắn đi an táng tại Mễ Gia pha* cách đây tám mươi dặm...Các ngươi cũng biết Thích Lữ Úy chính là người của Mễ Gia pha, là người của Bàn Sơn, là người sinh ra ở nơi tiền tuyến...(*Pha: Sườn núi. Chỗ thế đất cao thấp nghiêng lệch mà vẫn liền vào nhau.)
- Ngươi nói cái gì? Mấy người khiêng quan tài tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Thiển Thuỷ Thanh nở một nụ cười âm hiểm ác độc, hai tay ôm quyền nói với tên quân truyền lệnh:
- Đã phiền tiểu ca truyền lệnh vất vả, Thiển Thuỷ Thanh xin tạ ơn! Xin ngươi trở về báo lại với Nam Trấn Đốc, trên dưới Hổ Báo Doanh cũng không có cách nhìn bất đồng với ngài về chuyện này! Tên quân truyền lệnh kia gật gật đầu, lập tức giục ngựa chạy đi. Thiển Thuỷ Thanh lại nói với Hồng Thiên Khải:
- Hồng Doanh Chủ, nếu như Nam Trấn Đốc đã có lệnh như vậy, xin Hồng Doanh Chủ mang các huynh đệ trở về, bởi vì từ đây đi tới Mễ Gia pha còn phải đi tám mươi dặm nữa. Chiến sự ngoài tiền tuyến vẫn chưa kết thúc, Hổ Báo Doanh thân mang trọng trách, tạm thời không thể đi một quãng đường xa như vậy. Chuyện tống táng hãy giao cho bốn người chúng ta là được! Gương mặt già lão của Hồng Thiên Khải trầm xuống, ánh mắt nhìn Thiển Thuỷ Thanh phức tạp cùng tràn ngập vẻ nghi ngờ. Hắn nói:
- Cho ngươi tám người và một chiếc xe, ngày mai trước bình minh phải trở về cho ta!
- Tuân lệnh đại nhân! Thiển Thuỷ Thanh, Phương Hổ, Lôi Hoả và Mộc Huyết đồng thời đáp lớn. Hồng Thiên Khải phất phất tay, lập tức có binh sĩ dắt ngựa lại cho hắn, hắn xoay người lên ngựa, ngồi trên lưng ngựa cao cao nhìn về phía xa xăm, trong lòng nặng nề, giọng khẽ thì thào như tự nói với mình:
- Nam Trấn Đốc cả đời anh minh, hôm nay...vì sao lại có quyết định thất sách đến như vậy? Kỳ quái, thật là kỳ quái! Ba ngàn tướng sĩ Hổ Báo Doanh tỏ ra không cam lòng, nhưng vẫn phải theo Hồng Thiên Khải quay về thành Cô Tinh. Giờ phút này hình tượng của Nam Vô Thương trong lòng bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ. Thiển Thuỷ Thanh đứng ngây người ra giữa đất trời, tay vuốt ve quan tài màu đỏ, giọng rất nhỏ:
- Thật là xin lỗi, Thích đại ca, vì muốn báo thù cho huynh, đệ không thể không dùng một ít thủ đoạn đê tiện...Là đệ truyền tin khẩn cấp bảo Vân Nghê xui khiến Nam Vô Thương hạ mệnh lệnh này...Từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu anh hùng chết vì tay mỹ nhân, từ hôm nay trở đi, danh dự của Nam Vô Thương ở Thiết Huyết Trấn sẽ càng ngày càng giảm, cho đến khi đệ đưa hắn đi gặp huynh! Hắn thu tay lại nhìn chằm chằm một hồi, phảng phất như đã thấy được cảnh tượng báo thù đầy máu. Đứng thẳng người giữa cơn gió lộng, Thiển Thuỷ Thanh cảm nhận được hơi thở giết chóc trong tương lai, nhưng trong lòng hắn lại rất là bình tĩnh. Hắn nói:
- Nâng quan tài Thích Lữ Úy lên xe đi, từ đây đến Mễ Gia pha còn một đoạn đường dài. Trong lúc không hay không biết, vô tình hắn đã trở thành thủ lĩnh của toán người này. Trong lúc nâng quan tài lên xe ngựa, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn hắn có vẻ khác thường. Thanh âm của Mộc Huyết có vẻ nặng nề:
- Thiển huynh đệ, có chuyện này ta thật không hiểu!
- Nói đi, Mộc Lữ Úy.
- Vì sao ngươi biết Thích Lữ Úy muốn mình được chôn ở Mễ Gia pha? Theo như ta biết, Thích Lữ Úy chưa từng kể chuyện quá khứ của hắn cho bất kỳ ai. Thiển Thuỷ Thanh cười thiểu não, chỉ trả lời đơn giản:
- Là hắn nói cho ta biết sau khi chết. Ai nấy ngẩn ngơ. Tuy nhiên thấy hắn không muốn nói nên cũng không ai hỏi thêm gì nữa...Thiển Thuỷ Thanh thở dài, có một số việc hắn không có cách trả lời, cũng không thể trả lời. Hắn biết được chuyện này, quả đúng là không phải Thích Thiên Hữu nói cho hắn lúc còn sống. Buổi tối trước ngày xuất chiến, Thích Thiên Hữu đã đưa cho hắn một cái hộp nhỏ, bên trong có một miếng ngọc bài vỡ vụn và một phong thư đã viết sẵn từ trước. Trong thư viết như vầy:
- Thiển huynh đệ, lúc đệ xem phong thư này, tin rằng ta đã chết, cả đời Đại quốc sư tiên đoán hoạ phúc chưa bao giờ sai, ta cũng không hy vọng mình là ngoại lệ mà xuất hiện kỳ tích. Cuộc đời của ta vốn nên sớm kết thúc từ lâu, chỉ vì trong lòng còn có chuyện khúc mắc chưa giải quyết xong, cho nên chưa thể theo hầu hạ mẫu thân nơi chín suối. Tuy nhiên hiện tại, ta đã cảm thấy yên lòng về chuyện đó.
-...Thiển huynh đệ, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đệ có, ta có, những người xung quanh chúng ta cũng có. Nhưng có những bí mật vĩnh viễn không thể nói ra, cũng không được nói ra, bởi vì nếu như nói ra sẽ làm tổn hại đến rất nhiều người. Chúng ta là chiến sĩ, giết địch trên chiến trường, nhưng chúng ta không hại người.
-...Có nhớ ta đã từng nói qua với đệ, vì sao ta muốn tham gia vào quân ngũ hay không? Đúng vậy, ta tham gia vào quân ngũ là vì muốn gặp một người, chỉ muốn hỏi một câu 'vì sao', ta đã gặp được, đã hỏi xong, cuộc đời ta không còn gì hối hận. Sau lúc ấy, vốn ta có thể rời đi, nhưng lại phát hiện ta không thể nào bỏ mặc huynh đệ bằng hữu ở đây mà đi cho được. Giống như ta đã từng tâm sự với ngươi, đúng vậy, ta kiên quyết không chịu thăng quan, chính là muốn bảo vệ cho những huynh đệ xung quanh ta. Đây chính là lời thề mà ta đã lập trước phần mộ của mẫu thân ta: Ta sẽ dốc hết sức mình, cố gắng bảo vệ những người thân bên cạnh!
-...Phụ thân của đệ quả thật là một người nhìn xa trông rộng, ông ấy nói rất đúng, chức quan càng lớn, người ta càng trở nên đầy dã tâm, có rất nhiều chuyện phải lo nghĩ, người mà mình muốn bảo vệ cũng sẽ nhiều hơn, kết quả cuối cùng có thể là không thể bảo vệ được một ai cả! Cho nên ta bằng lòng làm một chức Sáo quan nho nhỏ, bảo vệ số huynh đệ ít ỏi trong Sáo nhỏ hẹp của mình, ít nhất sẽ không quá mệt, không quá vất vả. Sở dĩ ta bằng lòng thăng chức Lữ Úy, là vì đệ và Phương Hổ đều đã được thăng chức Sáo quan, nếu ta không làm Lữ Úy thì sẽ không bảo vệ được bọn đệ!
-...Các đệ là bằng hữu của ta, là huynh đệ của ta, là một chút tài sản cuối cùng của một chiến sĩ như ta có được ở nơi giết chóc quanh năm này!
-...Ta muốn bảo vệ bọn đệ, vì đây là lời hứa của một nam nhân. Mà nếu ta đã hứa, nhất định ta phải làm được, cho đến khi ta chết mới thôi!
-...Phong thư này là ta viết ra sau khi chúng ta tâm sự xong, sau khi ta dạy đao pháp Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng cho đệ. Bây giờ ta muốn nói với đệ ba chuyện.
-...Chuyện thứ nhất: Sự huyền ảo chân chính của Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng không nằm ở đao pháp mà nằm ở phương thức tu luyện. Người phát minh ra Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng là do chém giết không ngừng trên chiến trường mà ngộ ra, linh hồn của môn công phu này là nằm ở tâm huyết và dũng mãnh. Nói đơn giản một chút, ngươi giết người càng nhiều, đối với Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng càng lãnh ngộ sâu sắc hơn. Duy chỉ có người nào hoàn toàn thấu hiểu sinh tử, mới có thể thi triển được sát chiêu cuối cùng của Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng, chỉ có đứng trước cửa sinh tử, trải qua vô số luân hồi, mới có thể hiểu được toàn bộ ý nghĩa của nó. Cho nên ta cam tâm chỉ làm một tên Sáo quan nho nhỏ cũng có phần vì bản thân ta trong đó, chính là muốn dùng giết chóc mà theo đuổi nó!
-...Ha ha, trời sinh ta vốn có tính thích võ nghệ!
-...Thiển huynh đệ, đệ không giống ta, đệ không phải là người như vậy. Trời sinh ra đệ là người có tố chất để làm một tướng quân, cho nên không cần theo đuổi võ đạo quá mức, ý nghĩa của Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng đối với đệ quan trọng ở chỗ là dùng để phòng thân, chứ không phải là giết địch, bởi vậy một chiêu cuối cùng này, đệ không ngộ được cũng không sao!
-...Chuyện thứ hai, sau khi ta chết, nếu như vẫn được toàn thây, xin hãy chôn ta ở Mễ Gia pha. Hiện giờ nơi đó có một trăm hai mươi phần mộ, đệ vào đó tìm phần mộ của một nữ nhân tên là Lan Cô, sau đó chôn ta bên cạnh mộ người.
-...Người là mẫu thân ta.
-...Vào ngày cúng thất tuần của ta, nếu đệ có rảnh tới bái tế ta, xin mang đến trước phần mộ một bó cỏ Lan Hoa, đó là loài hoa cỏ mà mẫu thân ta thích nhất.
-...Sau khi ta chết, có lẽ sẽ có một vị lão nhân đến tìm ngươi để hỏi về cái chết của ta. Đến lúc đó, xin đệ nhắn lại giúp ta một câu...-...Hãy nói rằng: Ta đã tha thứ cho ông ấy, từ đây về sau xin ông ấy tự bảo trọng lấy thân mình.
-...Ta biết đệ thông minh như vậy, thật ra có lẽ đã đoán được vị lão nhân kia là ai, cũng có thể đoán được lai lịch của đao pháp Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng.
-...Lúc ta dạy đao pháp cho đệ, không phải đệ từng nói qua rằng: Đao pháp Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng khí thế vô cùng uy mãnh, một đao chém xuống có khí thế một người chống lại cả vạn người trước nay chưa từng có. Chỉ cần một cái quét ngang đã toát ra khí thế ngạo nghễ càn khôn, quyết không lùi bước. Đao pháp có khí thế hùng mạnh như vậy, đúng ra không nên kêu bằng cái tên quá dài dòng, chỉ cần kêu bằng Thiên Nhân Trảm là đủ!
-...Hôm đó ta đã biết là đệ cố ý muốn thử ta.
-...Đúng vậy, bộ đao pháp này...vốn tên của nó là Thiên Nhân Trảm!
-...Chuyện thứ ba chính là, ta đã có lời tiến cử với Hồng Doanh Chủ, nếu như ta tử trận, chức Lữ Úy sẽ do đệ tiếp nhận, Hồng Doanh Chủ biết đệ có tài, lúc ấy đã đồng ý. Cho nên Thiển huynh đệ, sau này Lữ số Một giao cho đệ, ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng!
-...Được rồi, nam nhi chốn sa trường không biết nói nhiều lời, những chuyện cần dặn dò đều đã dặn dò xong, dừng ở đây thôi! Nửa khối ngọc bài kia đệ nhớ cất kỹ, nói không chừng sẽ có công dụng gì đó!
-...Đại ca của đệ, Thích Thiên Hữu. Lúc màn đêm buông xuống, rốt cục bọn Thiển Thuỷ Thanh cũng đã tới Mễ Gia pha. Tám tên binh sĩ tay chân nhanh nhẹn lập tức bắt tay vào đào mộ huyệt, đem quan tài cẩn thận hạ xuống, động tác trầm ổn, ngập tràn kính ý. Thiển Thuỷ Thanh cùng những người khác sau khi khắc xong bia mộ, ai nấy thắp một nén nhang, lạy ba lạy. Sau đó bọn họ lặng lẽ đứng yên trước phần mộ, dường như bất cứ lúc nào Thích Thiên Hữu cũng có thể từ trong đó đi ra...Mộc Huyết trầm giọng nói:
- Được rồi, mọi người hãy nói với Thích Lữ Úy vài câu rồi trở về thôi! Cặp mắt Phương Hổ đỏ ngầu, nhẹ nhàng nói:
- Thích Lữ Úy, những năm gần đây đều là ngươi bảo vệ chúng ta, ngươi chết rồi, lòng của mọi người cũng chết theo ngươi...Ta hỏi ngươi vì sao lại ngu ngốc như vậy? Muốn cứu mọi người, dùng cách gì không được, ngươi lại cố tình bắt chước cách ngang tàng bạo ngược khốn kiếp của Thiển huynh đệ chứ! Bắt chước không giống, ngươi còn phải bồi thêm tính mạng của mình, ngươi bảo mọi người từ đây về sau phải làm sao đây...? Lôi Hoả lắc lắc đầu:
- Là lời tiên đoán của hắn hại chết hắn, cũng là chúng ta đã hại chết hắn. Kẻ đáng chết phải là chúng ta! Thiển Thuỷ Thanh nhạt giọng nói:
- Là ta hại chết hắn, nếu không vì ta, Hành Trường Thuận cũng sẽ không làm như vậy! Phương Hổ bĩu môi:
- Ngươi bớt đánh rắm chút đi, Hành Trường Thuận hận ngươi là vì ngươi lập được công lao, còn hắn thì suýt nữa mắc tội. Chẳng lẽ muốn chúng ta cùng nhau nói rằng chuyện mà ngươi làm cho đội vận lương là sai hay sao? Gương mặt Mộc Huyết lộ vẻ buồn bã:
- Thích Lữ Úy ôi, tiểu tử ngươi đi rồi, xem như là giải thoát, còn lại mấy người chúng ta còn phải ở lại tiếp tục ra chiến trường chiến đấu sinh tử. Đến lúc Mộc Huyết ta cũng tử trận sa trường, ta cũng sẽ dặn người mang ta đến Mễ Gia pha này. Lúc ấy huynh đệ chúng ta cùng nhau bầu bạn, đỡ cho ngươi phải tịch mịch chốn cửu tuyền! Mắt Phương Hổ rưng rưng lệ:
- Ngươi đi rồi, nhóm nợ mạng giờ đây trở thành vô nghĩa. Cuộc đời này, ngoài Thiển huynh đệ coi như đã cứu ngươi được một lần, không ai còn cơ hội để cứu ngươi nữa! Đệ đệ ta bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường chưa biết sống chết ra sao, chờ sau khi ta trở về sẽ dặn dò hắn, nếu như hắn chết đi, ta sẽ nhường hắn xuống dưới thăm ngươi trước, huynh đệ sớm muộn gì cũng xuống đó để gặp ngươi! Mộc Huyết giơ tay cốc vào đầu Phương Hổ:
- Tên khốn kiếp này nói chuyện gì vậy? Phương Báo sẽ không chết, chỉ cần nằm dưỡng thương vài ngày là có thể khoẻ mạnh như thường. Phương Hổ cười cười xấu hổ. Thiển Thuỷ Thanh lúc này đang quỳ trước bia mộ, dùng tay nhẹ nhàng đào một cái hố nhỏ. Hắn lấy Hổ Nha đao ra, bỏ vào trong hố. Hắn nói:
- Thích đại ca, huynh đã nói cuộc đời này huynh thích nhất là sưu tầm vũ khí, nhưng mãi cho đến khi chết, huynh cũng chưa có được món nào. Thanh đao này là thứ duy nhất có giá trị ở thế giới này của đệ, đệ đã dùng nó trước sau tống tiễn huynh và Hành Trường Thuận rời khỏi thế giới này. Bây giờ nó đã hoàn thành sứ mạng của nó, hãy để cho nó theo huynh đi thôi! Như vậy dưới suối vàng, nếu có tên nhãi nào dám động đến huynh, huynh cũng có một món binh khí tốt để phòng thân. Chôn Hổ Nha đao xong, Thiển Thuỷ Thanh đứng thẳng lên, rút chiến đao bên lưng ra quát lớn:
- Thiển Thuỷ Thanh ta một đời này chưa lập qua lời thề nào, không ngờ sau khi nhập ngũ chỉ một tháng, chưa hoàn thành được một lời thề vừa mới lập, lại phải lập lời thề thứ hai! Thích đại ca huynh có thể vì huynh đệ mà chết, đệ lại phải vì huynh đệ mà sống, hôm nay Thiển Thuỷ Thanh tiếp nhận lời hứa của huynh tại nơi đây: Chỉ cần Thiển Thuỷ Thanh còn sống, sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ cho thật tốt mỗi mỗi huynh đệ bên cạnh mình, thà rằng đem đặt cả thiên hạ vào trong khói lửa, cũng tuyệt không để cho huynh đệ rời khỏi ta mà đi! Cho dù...cho dù là vì vậy mà phải đồ sát ngàn vạn sinh linh, máu nhuộm đỏ đất trời, cũng không hối tiếc! Mọi người xung quanh mộ nghe được lời thề của Thiển Thuỷ Thanh đều sợ hãi đến ngây người. Thiển Thuỷ Thanh cũng không quay đầu lại mà chậm rãi rời khỏi phần mộ. Gió đêm rét căm căm, thổi tà áo tang trên người hắn bay lất phất, nhưng không thổi bay được ý chí như sắt thép ngập tràn thân thể hắn. Từ lúc này trở đi, những giáo điều nhân nghĩa đạo đức vốn trói tay trói chân Thiển Thuỷ Thanh, hắn đã hoàn toàn gạt bỏ. Từ lúc này trở đi, Thiển Thuỷ Thanh dấn thân vào lò luyện của thời loạn, vì lời thề và lý tưởng của chính mình mà ra sức chém giết mở ra một con đường máu!
"Chiến tranh là căn bản để cho người của Đế quốc Thiên Phong sinh tồn và phát triển." Trích trong sách sử của Đế quốc Thiên Phong.
Quân viễn chinh trở về, làm cho dân chúng trong thành Thanh Dã đều vui mừng nhảy nhót.
Đám chiến sĩ trở về thân mặc giáp sắt khoác chiến bào đen, cỡi ngựa cao to, tay cầm Loan Nguyệt Thứ Mâu, tua vải vốn màu hồng trên đỉnh thiết khôi giờ đây đã nhuộm màu máu đỏ. Ai nấy vẻ mặt trang nghiêm, toát ra một luồng sát khí nhàn nhạt, hiển nhiên là vừa trở về từ chiến trường đẫm máu.
Khôi giáp của bọn họ cũng không còn mới, đã hơi rách nát, trên trường mâu cũng có nhiều chỗ sứt mẻ, đội ngũ cũng không được chỉnh tề cho lắm. Nhưng tinh thần của bọn họ cao vời vợi, chiến ý hiên ngang, tỏ ra bộ dáng của những dũng sĩ chân chính đã tôi luyện không biết bao nhiêu lần trên chiến trường.
Lúc này trông cánh quân kỵ binh kia tuy lộ vẻ mệt mỏi phong trần, nhưng trên mặt lại không thể nào giấu được vẻ kiêu ngạo và tự đắc của những kẻ chiến thắng trở về.
Sau những trận chiến vô cùng gian khổ, sau khi gặt hái được những thắng lợi huy hoàng, ngoại trừ vinh quang cao quý và số tiền thưởng không nhỏ chút nào ra, cái làm cho người ta khát vọng có lẽ chính là những tiếng hoan hô mà số hương thân phụ lão kia đang phát ra để nghênh đón những anh hùng thắng trận trở về.
Đám người đứng xem tràn trề hy vọng, chen chúc chật cả hai bên đường lớn, ai nấy đều kiểng chân trông ngóng.
Đám người vây quanh đội kỵ binh kia tự giác dạt ra hai bên chừa con đường đủ để đi qua, sau đó không ngừng kêu lớn với đội kỵ binh:
- Các ngươi là binh sĩ ở đâu vậy?
- Chúng ta là Thiên Kỵ Vệ của Hổ Báo Doanh thuộc Long Nha Quân.
Tên quan quân đầu lĩnh cao giọng đáp.
- Là binh sĩ của Long Nha Quân, đệ nhất Quân của Quân đoàn Bạo Phong!
Trong đám đông có thanh âm nho nhỏ đáp lại.
(Đây là cách phân chia quân đội trong truyện này:
Quân chế của đế quốc Thiên Phong có hai tiêu chuẩn, dưới ngàn người thì chia thành năm - hai, trên ngàn người thì chia thành ba - hai.
Trong quân cứ năm người là một Ngũ, hai Ngũ là một Thập, năm Thập là một Khúc. Khúc trưởng sẽ cai quản năm mươi người, chỉ là sĩ quan mà không phải là quan, dưới đó là Ngũ trưởng và Thập trưởng. Hai Khúc là một Sáo, Sáo quan là chức quan thấp nhất cai quản trăm người. Năm Sáo là một Lữ, hai Lữ là một Vệ, Lữ quan là Úy, Vệ quan là Giáo, dưới vạn người thì lấy Sáo làm đơn vị tác chiến cơ bản. Lữ Úy là phó của Vệ Giáo, các đơn vị phân chia rõ ràng, quân pháp nghiêm minh.
(Trên đây là chia dưới ngàn người năm - hai, dưới đây là trên ngàn người ba - hai)
Trên Vệ là biên chế Doanh, Kỳ, Trấn, Quân. Ba Vệ là một Doanh, hai Doanh là một Kỳ, ba Kỳ là một Trấn, hai Trấn là một Quân, ba Quân là một Quân đoàn.
Quân đoàn Bạo Phong cai quản ba Quân một Tổng, là Long Nha Quân, Long Uy Quân, Long Lân Quân, lại thêm Tổng đội có ba vạn người, cái gọi là Thống soái ba quân từ đây mà ra.)
Thanh âm lọt vào tai tên quan quân đầu lĩnh, gương mặt hắn lập tức lộ vẻ tự hào.
Nếu nói Quân đoàn Bạo Phong thể hiện lực chiến đấu mạnh nhất trên khắp Đế quốc Thiên Phong, vậy Long Nha Quân chính là Quân mạnh nhất trong Quân đoàn Bạo Phong. Thân là một thành viên của Long Nha Quân, tên quan quân này quả thật có thừa lý do để kiêu ngạo.
Lại có người hỏi to:
- Vậy Hổ Báo Doanh thuộc Kỳ nào?
Tên quan quân kia đáp lời:
- Thiết Phong Kỳ.
Liền có tiếng bàn tán:
- Thiết Phong Kỳ là Kỳ nào vậy? Dưới Long Nha Quân có hai Trấn sáu Kỳ, ta chỉ biết Thiết Huyết Trấn, Xích Huyết Trấn, Quỷ Phong Kỳ, Liệt Phong Kỳ, Hoả Phong Kỳ, Linh Phong Kỳ, Hồng Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ, chưa từng nghe qua có Thiết Phong Kỳ!
- Đúng vậy đúng vậy, ta cũng chưa từng nghe qua!
Có tiếng người phụ hoạ.
Sắc mặt tên quan quân kia có hơi xấu hổ:
- Trong đại chiến Bàn Sơn, mặc dù quân ta chiến thắng, nhưng Hồng Phong Kỳ tổn thất nặng nề. Hiện tại Hồng Phong Kỳ gầy dựng lại biên chế, đồng thời đổi tên thành Thiết Phong Kỳ.
- Các ngươi nguyên là binh sĩ của Hồng Phong Kỳ sao? Vậy ngươi biết Cẩu Tử nhà ta không? Hắn đang là binh sĩ của Hồng Phong Kỳ!
Có vị hương thân kêu lên.
Trong nhất thời, không ít dân chúng thành Thanh Dã bắt đầu níu kéo các binh sĩ hỏi han về hành tung thân nhân của mình.
- Xin hỏi ngươi có gặp trượng phu ta hay không?
Một người vợ trẻ cô đơn chờ chồng nhẹ giọng hỏi.
- Xin hỏi ngươi biết phụ thân ta không?
Đây là thanh âm ngây thơ của một đứa trẻ nét mặt thật thà.
- Con ta ở Kỳ của các ngươi, ai biết làm ơn cho ta hay hành tung của nó!
Đây là thanh âm đầy vẻ lo lắng chờ mong của một lão nhân tóc bạc trắng tay chống quải trượng.
- Huynh đệ ta ở trong Hổ Báo Doanh, huynh đệ huynh đệ, ta là Đại Sơn đây, ngươi ở đâu?
Đây là thanh âm gấp gáp của một thanh niên trẻ tuổi đang tìm ca ca hay đệ đệ của mình.
Rõ ràng là ai nấy đều tràn trề khát vọng có thể nghe được thanh âm chính thân nhân của mình.
Nếu như may mắn một chút, lập tức gặp được người thân, bọn họ ôm nhau nồng nhiệt, tình cảm tràn đầy, cũng không lấy gì làm phiền cất tiếng hỏi thăm dồn dập. Trượng phu đoàn tụ cùng thê tử, phụ thân cùng con trai nhận ra nhau, ai nấy đều kích động đến mức rơi nước mắt, kẻ khóc người cười.
Nhưng cũng có những thanh âm mà vĩnh viễn bọn họ sẽ không bao giờ được nghe lần nữa...
Vì thế bắt đầu có những tiếng nức nở tỉ tê lan ra trong đám đông như ôn dịch.
Tên quan quân ngồi trên lưng ngựa trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vung cao roi ngựa trong tay lên hô lớn:
- Các vị hương thân! Ta nhận lệnh của Trấn Đốc Nam Vô Thương Nam đại nhân quay về thành Thanh Dã tu chỉnh, đồng thời chiêu mộ binh sĩ, thu gom quân lương chuẩn bị tái chiến. Cho nên bây giờ không thể nào trì hoãn lâu được, xin mọi người tha lỗi! Trong thời gian tu chỉnh, ta sẽ cho binh sĩ thuộc hạ trở về nhà đoàn tụ một ngày, cho nên xin phía trước tránh đường giùm để chúng ta còn trở về thành.
Sau đó hắn lệnh cho đám binh sĩ dưới quyền gia tăng tốc độ. Lần này trở về mang theo nhiệm vụ trọng đại trong người, thật sự không thể trì hoãn lâu được, càng không thích hợp mở đại hội nhận người thân.
Vì thế, những ai nhận được người thân rồi đều quay về đội ngũ, những ai chưa tìm được người thân cũng phải cố gắng nén lòng. Bọn họ hét lớn một tiếng, giơ cao roi ngựa quất mạnh xuống, trong đám bụi đất bốc lên mù mịt, các tướng sĩ của Thiên Kỵ Vệ chạy về phía thành Thanh Dã với tốc độ rất nhanh.
Nhìn theo lớp bụi cuồn cuộn dần xa, rốt cục có người thấp giọng nức nở:
- Thì ra là trở về chiêu mộ thêm quân, trận vừa rồi vẫn chưa đánh xong hay sao? Lần này không biết có bao nhiêu hài tử đi tìm chết đây?
Trong nhất thời, các vị hương thân ra nghênh đón vốn tâm tình kích động giờ đây đã lắng xuống, cho dù dân chúng đã gặp mặt thân nhân của mình, rốt cục cũng không thể không vì thân nhân của mình mà cảm thấy lo lắng hãi hùng.
Mắt thấy thành Thanh Dã đã ẩn hiện xa xa, tên quan quân ngồi trên lưng ngựa rốt cục cũng cho ngựa đi chậm lại, cả đám kỵ binh phía sau cũng theo đó mà giảm tốc độ.
Tên quan quân này tên là Mộc Huyết, lúc này Mộc Huyết giơ tay lên cao vẫy vẫy, hô to một tiếng:
- Thích Thiên Hữu!
Một viên dũng tướng trong đám kỵ binh phía sau tức thì giục ngựa lao ra, viên tướng này vai to eo nhỏ, gương mặt kiên nghị ngưng trọng như một lưỡi dao sắc bén, chạy thẳng tới bên cạnh Mộc Huyết nhanh như chớp:
- Có!
Mộc Huyết giơ roi ngựa chỉ về phía trước:
- Thấy chưa? Chúng ta...sắp về đến nhà.
Gương mặt đen trũi của Thích Thiên Hữu vẫn trơ ra không lộ vẻ gì:
- Ta không có nhà!
Mộc Huyết gật gật đầu:
- Ừ, đây là nguyên nhân mà ta tìm ngươi. Sau khi vào thành Thanh Dã, ngươi lập tức đến doanh huấn luyện tân binh, lần này trở về bổ sung quân cũng không chỉ có mỗi mình Thiết Phong Kỳ chúng ta, cho nên chúng ta phải hạ thủ thật nhanh. Ta muốn ngươi chọn ra cho ta ba ngàn tên tân binh tốt nhất trong thời gian ngắn nhất mang đi. Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi trước, Thích Thiên Hữu, phàm là quân gia nhập vào Thiết Phong Kỳ ta, không được có kẻ nào kém cỏi. Chỉ cần ngươi mang về một người kém cỏi, ta sẽ quất ngươi một roi, tất cả ba ngàn tên tân binh, để ta xem ngươi sẽ chịu mấy roi!
Thích Thiên Hữu gật gật đầu, gương mặt đen trũi không lộ vẻ gì dư thừa, chỉ vẫy vẫy tay, một Sáo binh sĩ phía sau lập tức gào thét đi theo hắn về phía doanh huấn luyện tân binh.
Mộc Huyết lẳng lặng nhìn theo bóng Thích Thiên Hữu dần xa, không quay đầu lại rống to:
- Huynh đệ của các Sáo khác trở về nhà, trước hết hãy nghỉ ngơi ba ngày, mọi người cần phải tranh thủ cơ hội này vui chơi cho thật là thống khoái!
Hơn một ngàn tên binh sĩ đồng thời gào thét hoan hô long trời lở đất.
Oo
Đế quốc Thiên Phong ở phía Đông của đại lục Quan Lan, là một quốc gia trên lục địa.
Phía Đông của Đế quốc Thiên Phong giáp với Đế quốc Chỉ Thuỷ vốn là một nước giáp biển, phía Nam là Đế quốc Kinh Hồng. Phía Bắc của Đế quốc Thiên Phong là Đế quốc Mạch Gia, là Đế quốc có sản lượng lương thực khổng lồ, nên được xưng là kho lương thực của đại lục Quan Lan.
Trong đó ba Đế quốc Chỉ Thuỷ, Mạc Gia, và Thiên Phong cùng ở trên vùng đại bình nguyên phì nhiêu, bởi vậy cũng được xưng là Phong Nhiêu (phì nhiêu) Tam Quốc.
Phía Tây của Đế quốc Thiên Phong là hành lang Thánh Khiết thông với miền Trung của đại lục Quan Lan, cũng là con đường duy nhất Đế quốc Thiên Phong có thể đi ra bên ngoài mà không phải vượt ngang bất cứ Đế quốc nào. Vì muốn không bị các Đế quốc khác tiến hành chiến lược ngăn chặn, Đế quốc Thiên Phong bắt buộc phải triển khai trọng binh trên hành lang Thánh Khiết.
Khác với Đế quốc Thiên Phong, ba nước còn lại ở chung quanh đều có những nơi hiểm yếu có thể dễ dàng phòng thủ. Đế quốc Chỉ Thuỷ sẵn có Tam Trùng Thiên tự nhiên, Đế quốc Kinh Hồng có đệ nhất hùng quan là Hàn Phong quan ở phía Đông thủ hộ cửa ngõ, Đế quốc Mạch Gia thì có dòng sông Ác Lãng nước chảy xiết chính là lạch trời rất khó vượt qua.
Đế quốc Thiên Phong nằm trên vùng bình nguyên bằng phẳng, không có chỗ nào hiểm trở có thể phòng thủ, cho nên trong thế giới ngày nào cũng có chiến tranh này, chỗ dựa duy nhất của Đế quốc Thiên Phong chính là sự dũng mãnh của dân chúng và sự hùng mạnh của quân đội.
Bởi vậy, niềm tin của người dân Đế quốc Thiên Phong là: Tiến công vĩnh viễn là cách phòng thủ tốt nhất!
Dựa vào ưu thế có được nguồn tài nguyên dồi dào là thảo nguyên Phong Nhiêu, Đế quốc Thiên Phong được xem là Đế quốc có lực lượng kỵ binh hùng hậu nhất trên đại lục Quan Lan. Bọn họ tới lui như gió, chạy nhanh như chớp, liều chết xung phong, tung hoành vô ngại, được xem là binh chủng chiến lược có sức uy hiếp kinh khủng nhất của Đế quốc Thiên Phong.
Bởi vậy, trở thành một viên tướng kỵ binh của Đế quốc Thiên Phong là lý tưởng cao nhất của mỗi dũng sĩ trong Đế quốc Thiên Phong.
Khát vọng của bọn họ chính là giết địch lập công trên chốn sa trường, dương danh thiên hạ.
Trong lịch sử của đại lục Quan Lan chưa từng có một Đế quốc nào hùng mạnh mà hiếu chiến như Đế quốc Thiên Phong. Chiến sĩ của Đế quốc Thiên Phong dũng mãnh ngoan cường, toàn bộ đều lấy chiến đấu làm lý tưởng, khát vọng vinh danh, theo đuổi sự giết chóc.
Khi Thích Thiên Hữu mang theo Sáo thiết kỵ của mình đi lên một ngọn đồi nhỏ cách doanh huấn luyện không xa, nhìn về phía trước có thể thấy bên trong doanh huấn luyện đang triển khai một cuộc tập luyện mô phỏng đối kháng có thanh thế rất lớn.
Bọn tân binh thân khoác giáp trụ tay cầm trường mâu, dưới sự chỉ huy của các vị giáo quan đang tiến hành một trận diễn luyện công phòng giữa hai phe với nhau. Binh sĩ hai phe buộc vải hai màu xanh đỏ để phân biệt, từng gương mặt tràn đầy phấn chấn thể hiện khát vọng chiến đấu của bọn chúng. Khi tiếng kèn hiệu xung phong vang lên, đám binh sĩ màu đỏ gầm lên phát khởi đợt tấn công đầu tiên với bên xanh, bên xanh kết thành viên trận mà đối kháng. Các giáo quan phía sau không ngừng gào thét:
- Chú ý hai bên sườn các ngươi, không được để xuất hiện lỗ hổng. Cần phải học cách chuyển động từ giữa để giữ vững đội hình...
(viên trận: Thế trận phòng ngự luôn luôn có hình tròn để giảm thiểu thương vong.)
Binh sĩ của hai phe xông xáo tới lui, vừa tấn công vừa phòng thủ xem ra rất đẹp mắt, nhưng nhìn chung người ta vẫn cảm thấy như thiếu một chút gì...
Nếu như quan sát cẩn thận cuối cùng có thể phát hiện được, thì ra vũ khí trong tay đám tân binh này tất cả đều không có mũi nhọn.
Đã không có sự sợ hãi do cái chết uy hiếp, tuy rằng bọn binh sĩ này đánh thật sự, nhưng vẫn không có tinh thần liều mạng không phải ngươi chết thì ta vong. Trận hình sắp xếp không tồi, nhưng nếu thật sự ra chiến trường, không biết còn có mấy người có thể nhớ được trận hình này.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt Thích Thiên Hữu thoáng lộ vẻ mỉa mai:
- Xem ra có người biết trước tin tức chúng ta muốn tới đây, nên chuẩn bị sẵn một phần đại lễ cho chúng ta!
Một tên kỵ binh bên cạnh hắn cũng cười ha hả:
- Thích thiếu, giờ làm sao đây?
(Thích Thiên Hữu là một tên Sáo quan, là chức quan nhỏ nhất trong quân đội, từ 'thiếu' này là chỉ vào chức quan ấy, không phải 'thiếu' là nhỏ tuổi.)
- Làm sao ư?
Thích Thiên Hữu nhướng nhướng mày:
- Xem diễn luyện thì có ích gì, ta thấy nên dùng đao thương trong tay chúng ta đến đó khảo nghiệm đám tân binh này một chút. Vàng thật không sợ lửa, hôm nay chúng ta sẽ rèn luyện bọn chúng một chút, để xem một trăm lão binh thân trải trăm trận như chúng ta lợi hại hơn, hay là gần một vạn tân binh này cứng cỏi hơn. Sẵn dịp cũng làm cho bọn chúng biết một chút, nếu thật sự bước ra chiến trường, cái gì mới thật sự là quan trọng. Ha ha, cơ hội được nếm trải trước không khí của chiến trường cũng không nhiều đâu!
- Đúng vậy, mỗi lần ra chiến trường, bị chết nhanh nhất nhiều nhất đều là tân binh.
Một tên kỵ binh phía sau cũng cười đáp.
Thích Thiên Hữu suy nghĩ một chút, trong mắt lập tức bắn ra tinh quang sáng ngời, hét lớn:
- Truyền lệnh, tất cả tản ra, mười bước một người, năm người một tổ, xung phong theo thế sóng cuộn. Nhiệm vụ là đánh cho bọn chúng thảm hại tơi bời, nhớ kỹ không thể giết người nhưng có thể đả thương, nếu cần có thể dùng chiến mã húc ngã bọn chúng. Phàm có người nào đánh các ngươi rớt ngựa, phải nhớ kỹ mặt tên đó cho ta! Nếu bị tân binh giết chết, coi như năng lực kém cỏi, chết cũng đáng đời!
- Dạ!
Một trăm tên kỵ binh đồng loạt hét lớn.
- Đổi khôi, đổi giáp, bỏ mâu dùng đao...Thổi kèn hiệu xung phong!
Khi tiếng kèn hiệu xung phong vang lên lanh lảnh, đám tân binh bên trong doanh huấn luyện ngạc nhiên ngừng động tác, nhìn về phía ngoài doanh nơi phát ra tiếng kèn.
Xa xa bụi bay mù mịt, một cánh quân thiết kỵ hung hãn mạnh mẽ đang xông tới, mã đao trong tay bọn họ loé sáng phá không hình thành một cơn thuỷ triều màu bạc chói ngời, lại như một cơn lốc xoáy cuối chân trời, thô lỗ mà cuồng bạo, làm cho đất bằng sinh ra một dòng xoáy lạnh lẽo.
(mã đao: Mã tấu dùng cho kỵ binh.) Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tên kỵ binh dẫn đầu vừa xông tới cửa doanh, tiện tay chém một đao gãy đôi cây đại kỳ trước cửa, sao đó chỉ đao thẳng lên trời quát to:
- Giết!
Khí thế hùng mạnh, kịch liệt trào dâng.
Đối mặt với cuộc tập kích bất thình lình này, cả đám tân binh gần như mê muội, ngay sau đó sự hoảng loạn như cơn thuỷ triều tản ra khắp cả toàn quân.
- Địch tập! Địch tập!
Rốt cục cũng có tên binh sĩ nào đó phản ứng mau lẹ điên cuồng gào thét.
Nhưng nơi xuất phát của thanh âm không phải từ trong đám tân binh đang diễn luyện, mà từ cánh quân kỵ binh của địch đang xông tới như bão táp.
Đám kỵ binh của Thích Thiên Hữu vừa xông qua khỏi cửa doanh đã lập tức chiếm ưu thế tuyệt đối. Bọn họ rất giàu kinh nghiệm, biết người phe mình ít ỏi, hơn nữa đối phương cũng không phải là địch thật sự, bởi vậy cũng không chân chính xung phong liều chết, mà là dùng đội hình từng nhóm nhỏ tiến hành ép bức, làm cho đội hình của đám tân binh trở nên hỗn loạn tan tác, đồng thời làm bốc lên thật nhiều bụi, khiến đối phương không thể nhanh chóng xác định rõ ràng số lượng người tập kích.
Bọn họ bỏ trường mâu dùng mã đao, mã đao vốn sắc bén hẹp dài, mỗi một đao tạo thành một vết thương rất dài trên thân thể đám tân binh. Tuy nhiên vì bọn họ dùng sức vô cùng cẩn thận, thoạt nhìn thì máu tươi tung toé khắp nơi, thật ra đám tân binh bị thương rất nhẹ, nhưng tạo nên cảnh tượng đẫm máu còn hiệu quả nhiều hơn dùng mâu. Tình cảnh này khiến cho doanh huấn luyện ngày càng trở nên hỗn loạn.
- Kỵ binh! Là kỵ binh!
Có tên tân binh kêu lớn.
- Mọi người không cần sợ, dường như nhân số của bọn chúng không nhiều, nghe theo hiệu lệnh của ta, kết thành trận hình cùng nhau xông lên!
Cũng có tên giáo quan kinh nghiệm phong phú đã nhìn ra vấn đề.
- Chúng ta cần đao thật thương thật!
Rất nhiều tân binh gào lên.
Không có vũ khí, thiếu hẳn ý chí chiến đấu, thiếu người lãnh đạo có năng lực tương đối, cho dù nhiều người cũng chỉ là một bầy dê mà thôi.
Đám tân binh chưa bao giờ gặp trải qua thực chiến trong giây phút này rốt cục đã biểu hiện ra mặt trái vô cùng chân thực của chúng.
Có người bắt đầu kêu cha gọi mẹ, nháo nhào chạy loạn, cũng có người buông vũ khí, lập tức đầu hàng, rất nhiều tên mê loạn, tay cầm vũ khí đứng ngây ra, không biết nên làm thế nào cho phải. Cũng có tên ra sức chống cự, nhưng không được đồng đội hỗ trợ, vì đơn độc cho nên không thể xoay chuyển tình thế. Cái gọi là tinh binh mới luyện trong phút chốc đã biến thành một đám ô hợp.
Cũng có người bắt đầu chạy trốn.
Sự hoảng loạn mất đi ý chí chiến đấu nhanh chóng lan tràn như ôn dịch, khiến cho càng ngày càng nhiều tân binh bắt đầu chạy ra ngoài cửa doanh.
Thích Thiên Hữu lanh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thản nhiên cười.
- Mục tiêu trướng bồng màu đỏ, toàn lực phát động tấn công!
Thích Thiên Hữu hạ lệnh.
Trướng bồng màu đỏ chính là đại doanh của quan chỉ huy doanh huấn luyện, chỉ cần chiếm được nơi đó tức là đã khống chế được toàn bộ trung tâm chỉ huy. Trên chiến trường, đại quân chiếm được ưu thế tuyệt đối, lại vì mất đi trung tâm chỉ huy làm cho chỉ huy không còn hiệu quả, dẫn đến kết cục thảm bại, chuyện đó đâu đâu cũng có.
Tuy nhiên đối với doanh huấn luyện mà nói, chuyện chiếm cứ trướng bồng màu đỏ còn thể hiện ý nghĩa tượng trưng - vì không thể dùng cách giết chết hoặc đánh đuổi quân địch để đạt được thắng lợi, nên chỉ còn cách cướp lấy trung tâm chỉ huy.
Trăm tên kỵ binh bắt đầu triển khai đội hình dày đặc, phát động tấn công về phía trướng bồng màu đỏ. Mấu chốt của trận chiến này là dùng nhanh thắng chậm, đánh cho đối thủ trở tay không kịp, đánh hạ được trung tâm chỉ huy, nhiệm vụ coi như hoàn thành, cuộc khảo nghiệm tân binh lập tức sẽ chấm dứt. Nếu không chờ thêm một lúc nữa, đám tân binh bình tĩnh lại thì...
Dù sao đám tân binh cũng có tới một vạn người!
Trong lúc ấy, một bóng người đột nhiên hiện ra phía trước trướng bồng màu đỏ.
Người ấy giơ đao chém xuống, tiện tay đã chém bay mấy cái thủ cấp của mấy tên tân binh cầm đầu chạy trốn, sau đó nắm thủ cấp trong tay giơ cao quát lớn:
- Kẻ nào lâm trận bỏ chạy, giết không tha! Tất cả phản công! Mọi người đừng quên, chúng ta cũng là quân nhân!
Thích Thiên Hữu đứng ở xa xa trông thấy, rốt cục ánh mắt đã thoáng vẻ ngạc nhiên.
Kẻ đó là một thanh niên trẻ tuổi, làn da trắng nõn, mày thanh mắt đẹp, thoạt nhìn giống như một tên thư sinh yếu ớt, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ cương nghị, quả cảm, tự tin, lúc này lại phủ thêm một lớp sát khí lạnh lùng. Trong lúc này, ánh mắt của thanh niên kia gặp phải ánh mắt của Thích Thiên Hữu, lập tức phát động một loại giống như là công kích linh hồn.
Trong mắt hai người lúc này dường như chỉ có đối phương tồn tại.
Thích Thiên Hữu khẽ rùng mình, không biết vì sao hắn bỗng có cảm giác suy sụp.
Không biết nhờ vào hiệu quả của việc chém đầu mấy tên đào binh, hay là nhờ câu 'Chúng ta cũng là quân nhân! ' đã kích thích mọi người.
Rốt cục cũng đã có tân binh bắt đầu tiến hành chống cự có tổ chức.
Một cánh tân binh quy mô nhỏ bắt đầu cầm trường mâu không mũi lên, bắt đầu triển khai chống cự lại 'quân địch'. Cầm đầu là một tên tân binh thân hình tráng kiện như một hòn núi nhỏ, tay phải múa may chiến đao, tay trái cầm cương thuẫn, hắn thân là bộ binh, không ngờ lại đánh nhau ngang ngửa với một tên kỵ binh. Bên cạnh hắn, mười mấy tên tân binh tạo thành trận trường mâu chặn ngang đường tiến công của Sáo thiết huyết kỵ binh về phía trướng bồng màu đỏ.
(cương thuẫn: Thuẫn thép.)
Tuy rằng trường mâu trong tay bọn chúng không có mũi, nhưng chiến đao trong tay bọn kỵ binh cũng không dám thật sự chém vào những nơi yếu hại trên người bọn chúng. Trong lúc nhất thời, hai bên có vẻ giằng co lẫn nhau.
Kỵ binh giỏi về phương diện xung phong liều chết, lợi dụng ưu thế là tốc độ rất nhanh để sát thương quân địch. Nhưng kỵ binh sợ nhất là gặp phải đám da dày thịt béo có danh xưng là 'thành luỹ sống trên chiến trường' - trọng trang bộ binh.
Trong lúc này ngăn cản đám kỵ binh nọ đúng là một cánh quân trọng trang bộ binh, tuy vũ khí của bọn chúng là giả, thế nhưng chiến giáp lại là hàng thật giá thật!
Tên tráng hán cầm đầu có khí lực mạnh kinh người, tuy hắn cầm chiến đao không mũi trong tay, nhưng lại sử dụng như một cây búa lớn, mỗi nhát chém xuống mang theo khí thế như sấm sét, dần dần hiện ra từng tầng ánh chớp như sao xẹt. Khí thế của hắn hùng hậu đến mức khó ai ngăn cản, bất ngờ đánh bay một tên kỵ binh ra khỏi lưng ngựa, lập tức có một đám trường mâu không mũi thay nhau đâm như điên cuồng vào tên kỵ binh đang nằm trên mặt đất. Nếu không nhờ đồng bọn bên cạnh nhanh tay cứu giúp, suýt chút nữa hắn đã trở thành người đầu tiên trong Long Nha Quân bị trường mâu không mũi đâm chết, hơn nữa lại là bị người một nhà đâm chết!
Thanh niên vừa chém mấy tên đào binh cũng đã bắt đầu tổ chức đội cung tiễn thủ.
Chuyện làm cho Thích Thiên Hữu cảm thấy chấn động chính là, những mũi tên trong tay đội cung tiễn thủ hơn hai mươi người vừa thành lập phát ra ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời.
- Là tên thật!
- Phương Hổ, Phương Báo, dẫn người của các ngươi theo ta đập tan đội cung tiễn thủ kia!
Thích Thiên Hữu quát to.
Hai mươi ba tên kỵ binh lập tức tách ra khỏi chiến trường, phát động tấn công về phía trái của trướng bồng màu đỏ.
- Mục tiêu: Đám kỵ binh đang xung phong bên tay phải! Khoảng cách mục tiêu xác định là năm mươi thước, tập trung, bắn!
Thanh niên đốc chiến ở xa xa hét lớn.
Mười mấy mũi tên vọt lên không, hướng về đám Thích Thiên Hữu bắn tới.
Không hổ là đám lão binh thân trải trăm trận, đối mặt với đám tên đang bắn tới, hai mươi ba tên kỵ binh đồng thời đưa thẳng bì thuẫn lên, dùng thân che ngựa, dùng thuẫn che đầu, che chắn hết tất cả những nơi yếu hại trên thân thể. Sau lượt bắn thứ nhất, chỉ có một tên kỵ binh bị trúng một mũi tên vào vai.
(bì thuẫn: Thuẫn da.)
Tên kỵ binh bị trúng tên chỉ cười hắc hắc, sau đó mắng một câu:
- Con bà nó, bị mấy tên tân binh bắn trúng, thật là doạ người!
Sau đó vung đao chém đứt đuôi tên, không màng đau đớn tiếp tục ra sức vọt về phía trước, dường như cánh tay kia không phải sinh trưởng trên thân thể hắn!
Kỵ binh của địch tỏ ra hung hãn không sợ chết như vậy, làm cho đám cung tiễn thủ đồng thời kinh hãi trong lòng.
Trên chiến trường, sợ hãi là điều tối kỵ, nó có thể làm cho tất cả cố gắng trở thành bọt nước.
Đám cung tiễn thủ mất đi chiến ý, sự chuẩn xác cũng mất theo, không còn uy hiếp gì đáng kể đối với đám kỵ binh kia nữa. Khoảng cách năm mươi thước chỉ chớp mắt là tới, đám cung tiễn thủ lập tức mất đi tầm sát thương hiệu quả, lại không có bộ binh bảo vệ, hoàn toàn phơi mình trước gót sắt của đám kỵ binh.
- Người còn doanh còn, người mất doanh mất. Tất cả cung tiễn thủ, bỏ cung dùng đao!
Tên thanh niên trẻ tuổi thét to.
Nhưng lần này không còn ai nghe hắn.
Thích Thiên Hữu một mình một ngựa xông tới như bão táp, chém ra một đao nghiêng trời lệch đất, thanh niên kia đưa trường kiếm lên ngăn đỡ, chỉ thấy như một ngọn núi lớn đang đè tới, đánh cả người hắn bay bỗng lên không. Giữa không trung chỉ nghe oà một tiếng, người hắn còn chưa rơi xuống, một ngụm máu tươi đã phun ra.
Cuộc chiến này, thắng bại đã định.