Trấn Long Xà.
Là một trấn nhỏ của Kinh Hồng nằm sát biên giới Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nơi đây từng tiếp đón đoàn đặc sứ của Đế quốc Thiên Phong do Cơ Nhược Tử cầm đầu bí mật tiến vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, hiện giờ lại nghênh đón một cánh đại quân của Đế quốc Thiên Phong.
Sau thắng lợi trận chiến Kinh Hồng, trấn Long Xà đã trở thành trạm thu thập và trung chuyển tin tức về Công quốc Thánh Uy Nhĩ, chuyển những tin tức có liên quan tới Công quốc Thánh Uy Nhĩ vào tay Thiển Thủy Thanh.
Sau khi Quân đoàn Bạo Phong tới đây liền lập doanh hạ trại lặng lẽ đợi chờ tin tức về đại quân Đại Đế quốc Tây Xi.
- Báo Thiển Tổng Suất, Bát Xích thiếu gia có thư tới.
Lính liên lạc ngoài trướng kêu lên.
Lính liên lạc mang tin do Bát Xích gởi tới đưa cho Thiển Thủy Thanh, sau đó lui ra. Thiển Thủy Thanh mở thư ra đọc, cau mày một lúc lâu.
- Bát Xích vừa đưa tin tình báo từ Công quốc Thánh Uy Nhĩ tới, đại quân Đại Đế quốc Tây Xi đã chiếm đuợc thành Mễ Đặc Liệt.
- Nói như vậy nghĩa là người Công quốc Thánh Uy Nhĩ đã thất bại, không biết tình huống thương vong thế nào?
Mịch Tử Âu đã sớm chuẩn bị tâm lý về tình huống này.
- Trận chiến trên bình nguyên, trọng giáp thiết kỵ của Công quốc Thánh Uy Nhĩ gần như bị tiêu diệt toàn quân, chỉ có gần một vạn bị bắt làm tù binh. Còn bên đại quân Đại Đế quốc Tây Xi chỉ tử trận hơn ba vạn.
Chỉ tổn thất có một phần mười chiến lực đã có thể tiêu diệt toàn bộ Quân đoàn trọng giáp thiết kỵ dũng mãnh của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ ư, quả là một chiến tích huy hoàng! Bất kể là Thiển Thủy Thanh hay là các tướng trong quân, càng hiểu biết sâu sắc thêm về chiến lực hùng mạnh của thiết kỵ Đại Đế quốc Tây Xi.
- Bọn chúng sử dụng Tát Tinh trận.
Câu này của Thiển Thủy Thanh quả thật là long trời lở đất, làm tất cả Tướng quân trong trướng đều chấn động.
Không thể nào ngờ kỵ binh thảo nguyên vốn luôn xung phong thẳng về phía trước, hiện giờ lại có thể sử dụng trận hình có yêu cầu cao về chiến thuật như vậy. Quả thật năng lực cá nhân siêu tuyệt phối hợp cùng chỉ huy có tổ chức, có thể phát huy được năng lực chiến đấu hùng mạnh nhất của bọn chúng.
Bích Không Tình hừ lạnh:
- Cho dù là Tát Tinh trận thì đã sao? Chiến lược đại cục đã định, quân ta có chuẩn bị đánh bọn chúng không chuẩn bị, trận này quân Đại Đế quốc Tây Xi tất bại, khác biệt là ở chỗ chúng ta phải trả giá nhiều hay ít mà thôi
- Đúng vậy, đúng là như vậy.
Các tướng cùng phụ họa.
- Đúng rồi, có tin tức về Giáo hoàng và Nữ vương hay không?
Phương Hổ không nhịn được hỏi.
- Có Tần Nghi ra tay, quả nhiên không có nhiệm vụ nào là không thể hoàn thành. Lão già này võ công cực cao, lại gặp lúc Công quốc Thánh Uy Nhĩ vừa đại bại, lực lượng thủ vệ tử trận vô số cho nên không còn đủ. Lão dám ngang nhiên xông vào cung Thánh Ba Phỉ, trực tiếp bắt đi Giáo hoàng và Nữ vương. Hừ, chúng ta bảo lão đi cứu người, lão lại đi chém giết người. Trong thư nói sau khi Đồ Phu Lý Long lục soát toàn thành không tìm thấy Giáo hoàng và Nữ vương đã nổi trận lôi đình, đích thân hạ lệnh đồ thành. Hiện giờ thành Mễ Đặc Liệt đã biến thành địa ngục chốn nhân gian, đại quân Đại Đế quốc Tây Xi đốt nhà cướp của, gian dâm nữ nhân, không chuyện ác nào là không làm khiến cho người người oán trách. Nhưng quân địch thế mạnh người đông, nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Nghe nói còn có người thỉnh cầu cho một mồi lửa thiêu rụi cung Thánh Mạn Đức, mà Lý Long cũng muốn ủng hộ đề nghị này. Cũng may Độc Xà Bố Thập Can kiên quyết phản đối, hai người cãi nhau một trận, cung Thanh Mạn Đức mới xem như miễn cưỡng giữ được. Nhưng đại sảnh hội nghị của Viện nguyên lão đã bị bọn chúng đốt phá cướp bóc, bị hủy gần một nửa.
Các tướng không nhịn được phải hít sâu một hơi khí lạnh, không thể ngờ rằng người Đại Đế quốc Tây Xi tàn nhẫn dã man tới mức độ như vậy.
Mộc Huyết tức giận nói:
- Hừ, bọn người man rợ đúng là man rợ, thành Mễ Đặc Liệt vốn là nơi phồn hoa tấp nập trong thiên hạ, bị bọn chúng phá phách một trận như vậy, đã khiến cho không biết bao nhiêu người tan nhà nát cửa, bao nhiêu bảo vật quý hiếm bị hủy chỉ trong chốc lát.
Thiển Thủy Thanh cũng thở dài
- Vậy chúng ta chính là kẻ trừng phạt.
Bích Không Tình lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, nếu quân Đại Đế quốc Tây Xi đã tiến vào thành Mễ Đặc Liệt, kế tiếp phải trông cậy vào chúng ta rồi.
Thác Bạt Khai Sơn cũng ngạo nghễ nói.
- Nhưng phải tranh thủ thời gian.
Thủy Trung Đường nhắc nhở mọi người.
Lúc này ngày đại hôn của Thiển Thủy Thanh đã trôi qua, tin hắn không có mặt ở thành Thương Thiên có lẽ đã bắt đầu lộ ra ngoài. Với phong cách tác chiến nhất quán của hắn từ trước tới nay, luôn luôn là chủ động tiến công, lấy có chuẩn bị đánh không chuẩn bị. Hắn không xuất hiện trong ngày đại hôn của mình, chỉ cần là người hơi hiểu biết một chút về quân sự đều có thể tưởng tượng được Thiển Thủy Thanh muốn làm gì. Lại thêm các đại quân đoàn của Đế quốc Thiên Phong chậm chạp không thấy động tĩnh, hành tung bí ẩn, cũng đủ khiến cho mọi người nảy sinh biết bao tưởng tượng phong phú.
Chỉ là vào giờ phút này, cho dù Cách Long Đặc biết được tin này cũng không còn kịp thông tri cho bọn Lý Long. Mà dù bọn Lý Long biết được, e rằng cũng không kịp rời khỏi Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Quân đoàn Tuyết Phong và Quân đoàn Ưng Dương đang dựa theo kế hoạch tiến vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ theo ngã Độc Lập lĩnh. Quân đoàn Trung Ương và Quân đoàn Tường Long đã tiến nhập Công quốc Thánh Uy Nhĩ từ mười ngày trước, hiện giờ chỉ còn cách thành Mễ Đặc Liệt không tới năm ngày đường.
Dưới sự kêu gọi của các tướng lĩnh Công quốc Thánh Uy Nhĩ, các thành thị đang dấy lên hành động quân sự phản kháng người Đại Đế quốc Tây Xi. Quốc gia cuồng nhiệt với tôn giáo này xưa nay ngoài mặt thì mềm dẻo nhưng trong lòng cứng rắn, kẻ nào dám xâm lấn lãnh thổ của bọn họ, nhất định sẽ gặp phải sự công kích điên cuồng theo phương thức tự sát.
Ba lộ đại quân Đế quốc Thiên Phong tiến vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ với thân phận kẻ cứu thế, đã hoàn toàn chiếm ưu thế về cả ba phương diện thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Chiếc lưới lớn bao vây tiêu diệt do Thiển Thủy Thanh tỉ mỉ bố trí lần này cũng đã hoàn toàn mở rộng, đại quân Đại Đế quốc Tây Xi chiếm trước thành Mễ Đặc Liệt lần này, coi như đã chính thức chui đầu vào rọ. Tình thế phát triển tới mức này rồi, Thiển Thủy Thanh vốn vẫn lo lắng đề phòng giờ đây đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Ba lộ đại quân Đế quốc Thiên Phong cùng tiến bắt đầu khép năm ngón tay lại, giống như sợi thòng lọng treo trên cổ đại quân Đại Đế quốc Tây Xi, từ từ siết lại, cho đến khi nào đối thủ ngạt thở. Chuyện kế tiếp phải làm chính là một trường huyết chiến lấy cứng đối cứng, không hề có kỹ xảo gì có thể lợi dụng.
- Truyền lệnh xuống, cho Tổng đội Phong xung phong lên trước, dẫn đầu tiến vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, Long Nha Quân theo sát phía sau.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói.
- Dạ!
Các tướng đồng thanh đáp.
Ngày Mười Hai tháng Mười Một năm Một Trăm Mười Một lịch Thiên Phong, quân Đại Đế quốc Tây Xi đánh bại quân Công quốc Thánh Uy Nhĩ trên bình nguyên, chính thức tiến nhập kinh đô Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Ngày Mười Lăm tháng Mười Một, sau khi nhận được tin, Thiển Thủy Thanh dẫn dắt Quân đoàn Bạo Phong chính thức từ Kinh Hồng tiến vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, tiến hành bọc đánh từ mé bên của đại quân Đại Đế quốc Tây Xi. Lần này bọn họ tiến vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, có thể nói là đã được người Công quốc Thánh Uy Nhĩ sắp hàng hai bên đường hoan nghênh nhiệt liệt.
Cùng lúc đó, hai lộ đại quân còn lại rất nhanh thẳng tiến về phía thành Mễ Đặc Liệt. Thế hợp vây đã được hình thành, bảy mươi lăm vạn đại quân Đế quốc Thiên Phong đánh với hai mươi mấy vạn kỵ binh Đại Đế quốc Tây Xi, hình thành ưu thế tuyệt đối về binh lực.
Mà lúc này bọn Lý Long vẫn còn chưa hay biết gì, còn đang ăn mừng thắng lợi ở thành Mễ Đặc Liệt, đợi Cách Long Đặc tiêu diệt Tư Ba Tạp Ước xong, sẽ hội họp cùng bọn chúng.
Vì hoàn thành chỉ thị của Cách Long Đặc, đám kỵ binh thảo nguyên này trong hơn nửa tháng qua đã đánh không biết bao nhiêu trận, hoàn toàn không có cơ hội nghỉ ngơi, phát tiết. Hiện giờ thấy đã đánh chiếm được thành Mễ Đặc Liệt, nhiệm vụ chiến lược quan trọng nhất đã hoàn thành, nếu không nhân cơ hội này vui chơi cho thỏa thích, phóng túng một phen, đợi đến lúc Đại Nguyên soái trở về, không biết sẽ phải nhận nhiệm vụ gì khác.
Từ trước tới nay binh sĩ đều là hôm nay có rượu hôm nay say, không cần biết ngày mai vui hay buồn.
Đừng nói là bọn chúng, ngay cả các Tướng quân cũng thả sức phóng túng một phen. Bọn họ phát huy ra bản tính tàn nhẫn man rợ của bản thân, cướp bóc, giết chóc, đốt phá, gian dâm...khắp nơi trong thành.
Thành Mễ Đặc Liệt từng là nơi giàu có phồn hoa nhất trên đại lục, vì vậy mà lâm vào trong thảm cảnh đầy máu lửa, giết chóc.
...
Thành Bạch Sa.
Đột nhiên mí mắt Cách Long Đặc giật giật liên hồi.
Không biết vì sao, có một chuyện gì đó bất an không biết từ đâu, khiến cho ông ta đứng ngồi không yên.
Rõ ràng là tin đại thắng đã truyền về từ tiền phương, bọn Lý Long đã thắng lợi hoàn thành nhiệm vụ ông ta giao cho chúng, các mặt khác của kế hoạch cũng tiến triển tốt đẹp, nhưng ông ta lại có cảm giác bồn chồn lo lắng, nhưng lại không nói rõ được.
Chuyện này khiến cho ông ta không ngừng đi qua đi lại trong trướng của mình, vắt óc suy nghĩ xem nguyên nhân ở chỗ nào. Lúc này phụ tá Tùng Can từ ngoài bước vào.
- Tùng Can, mật thám của chúng ta có tin tức gì về phía Đế quốc Thiên Phong hay không?
- Hồi bẩm Đại Nguyên soái, phía Đế quốc Thiên Phong tăng cường khống chế tin tức, cũng tăng cường kiểm tra đối với nhân viên lui tới, khiến cho công tác của tình báo viên bên ta gặp khó khăn lớn hơn trước rất nhiều. Tuy nhiên người của chúng ta vẫn căn cứ vào một ít dấu vết để suy đoán ra một ít tin tức.
- Tin tức gì vậy?
- Căn cứ theo nhân viên tình báo bên ta âm thầm quan sát, phát hiện ra nửa tháng trước đột nhiên Đế quốc Thiên Phong tăng cường cảnh giới, chủ yếu là cảnh giới bên trong phạm vi thành Thương Thiên. Bởi vì thời điểm tăng cường cảnh giới đúng vào hôn kỳ của Thiển Thủy Thanh, cho nên nhân viên tình báo của chúng ta cũng không quá để ý, dù sao cũng là Công chúa xuất giá, tự nhiên phải cẩn thận một chút. Không ngờ từ lúc đó trở đi, cảnh giới vẫn không hề lơi lỏng. Chuyện làm người ta kỳ quái hơn nữa chính là lần này hai vị Công chúa xuất giá, theo như tập quán của Đế quốc Thiên Phong, Phò mã phải cỡi ngựa dạo phố, nhưng lần này Thiển Thủy Thanh lại không làm như vậy. Vì thế nên rất nhiều người dân oán giận vì không đuợc thấy vị Tướng quân Chiến thần và dung nhan Công chúa của bọn họ. Ngoài ra trong ngoài Thiển phủ đều cảnh giới sum nghiêm, tất cả quan viên tiến vào Thiển phủ xin ra mắt đều không được mang theo bất cứ tùy tùng nào vào trong. Người nào cỡi ngựa đều phải xuống ngựa, ngồi kiệu xuống kiệu, hạ nhân trong Thiển phủ cũng không được ra ngoài. Toàn Thiển phù giống như bị cách ly, tuy trong ngày đại hôn, nhưng vẫn không thấy có vẻ gì là náo nhiệt. Thậm chí có người nghe thấy một vị quan viên oán giận thở than, rằng mình mang tặng đại lễ ăn mừng đại hôn của Thiển Thủy Thanh, ngay cả mặt mũi Thiển Thủy Thanh tròn méo ra sao cũng không được thấy, thật sự là hết sức vô lễ.
Cách Long Đặc chấn động trong lòng, chộp lấy Tùng Can quát lớn:
- Đây là tin tức vào lúc nào, sao đến bây giờ ngươi mới nói?
Tùng Can bất đắc dĩ đáp:
- Đây là tin tức vừa nhận được sáng nay, thuộc hạ khi biết tin này cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, bèn vội vàng tới đây báo cho Đại Nguyên soái.
Cách Long Đặc chắp tay sau lưng đi tới đi lui vài vòng, hai mắt ông ta lúc này đã nổi lên những sợi tơ máu đỏ ngầu:
- Có tin tức Thiển Thủy Thanh đãng đàn nhận chức Thống soái hay không?
Tùng Can lắc đầu:
- Hiện giờ bên trong thành Thương Thiên đang đồn rằng, Thiển Thủy Thanh mải vui duyên mới, quên đi đấu chí, chuyện nhận chức xuất chinh e rằng phải chậm trễ một chút.
- Thối lắm!
Cách Long Đặc hét lớn:
- Tên khốn kiếp này đã sớm xuất chinh! Hơn nữa chắc chắc là trước khi hắn thành hôn hắn đã từ bỏ hôn lễ, từ bỏ vinh quang đãng đàn nhận chức trước mặt người trong thiên hạ, buông tha tất cả những gì hắn có thể buông tha! Ta dám khẳng đinh, tối thiểu hiện tại quân đội của hắn đã có mặt bên trong lãnh thổ Công quốc Thánh Uy Nhĩ!
Tùng Can kinh hãi run rẩy toàn thân:
- Đại Nguyên soái không lẽ Thiển Thủy Thanh tàn độc tới mức đó?
- Hừ, vì đánh thắng trận, có chuyện gì mà hắn làm không được?
Cách Long Đặc giận dữ hỏi lại, ông ta tự trách không thôi:
- Lẽ ra ta phải sớm đoán ra tên này không phải là một kẻ chịu an phận thủ thường, hắn làm sao có thể đợi cho chúng ta đánh hạ Công quốc Thánh Uy Nhĩ xong, lúc ấy mới quyết chiến với chúng ta? Nếu hắn không tiên phát chế nhân, vậy hắn sẽ không phải là Thiển Thủy Thanh.
- Trời ơi, Đại Nguyên soái, phải lập tức thông báo cho bọn Lý Long...
Tùng Can cảm thấy trong lòng mình dâng lên một luồng khí lạnh.
Cách Long Đặc lắc đầu với vẻ tuyệt vọng:
- Không còn kịp nữa...E rằng giờ phút này bọn Lý Long, Bố Nhĩ Can còn đang ăn mừng thắng lợi ở thành Mễ Đặc Liệt. Chờ tin tức chúng ta đưa tới, chỉ sợ quân của Thiển Thủy Thanh cũng đã đánh tới dưới thành Mễ Đặc Liệt. Ba mươi vạn đại quân Đế quốc ta...có thể sống sót trốn thoát được một nửa đã là vạn hạnh.
Cách Long Đặc chinh chiến cả đời, có thể nói loại đối thủ nào cũng đã từng gặp qua. Nhưng đối thủ như Thiển Thủy Thanh, không cần hết thảy lợi danh phù phiếm, vì muốn giành được thắng lợi mà có thể lấy đại sự như hôn nhân của mình và lễ phong chức Thống soái ra để che mắt đối thủ, đây là lần đầu tiên Cách Long Đặc gặp phải. Rất nhiều lúc hai đối thủ giao phong, dưới tình huống thực lực hai bên không chênh lệch nhau nhiều, chưa chắc là kẻ mạnh hơn một chút đã có thể giành được thắng lợi, thông thường là kẻ dám trả giá đắt, chịu hy sinh sẽ đạt được thắng lợi.
Vì thắng lợi, Thiển Thủy Thanh đã bất chấp thủ đoạn.
Dù hai người chưa chạm mặt nhau, nhưng cũng đã giao thủ mấy lần. Lần đầu tiên Thiển Thủy Thanh bị Cách Long Đặc bày mưu, khiến cho hắn bị vây hãm ở Kinh Hồng một năm. Lần này trái lại Thiển Thủy Thanh đã phục thù, nhất định ba mươi vạn đại quân của ông ta phải gặp vận rủi.
Nghĩ tới đây, Cách Long Đặc không nhịn được, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Thiển Thủy Thanh ôi Thiển Thủy Thanh, ngươi thật sự là một đối thủ hiếm có, đời này gặp được một kình địch như vậy, không còn gì hối tiếc.
- Nhưng Đại Nguyên soái, chúng ta không thể lấy mắt mà nhìn bọn Lý Long xong đời như vậy. Lúc này phái viện binh chạy tới, có lẽ còn kịp.
Tùng Can tỏ ra nóng nảy.
- Không còn kịp nữa, Thiển Thủy Thanh không có khả năng không bố trí binh lực ngăn trở. Lúc này chỗ của Lý Long ngoài tầm tay chúng ta, chúng ta chỉ có thể hy vọng hắn tự cứu, chứ không thể chủ động cứu viện, cầm quân tác chiến là phải nhịp nhàng, nếu chúng ta đi cứu bọn chúng, vậy sẽ trúng kế của Thiển Thủy Thanh.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ?
Giọng Cách Long Đặc lúc này như vọng lên từ Cửu u địa ngục, tràn đầy khí lạnh:
- Đừng nóng nảy, chúng ta vẫn còn chưa tới lúc sơn cùng thủy tận kia mà. Ngươi còn nhớ khi trước Thiển Thủy Thanh làm thế nào để tiêu diệt Tô Nam Vũ hay không?
- Lợi dụng kế tuyết lở.
- Sai ngươi chưa biết cách nhìn vấn đề tận bản chất của nó. Theo binh pháp mà nói, bản chất của kế lợi dụng tuyết lở chính là lợi dụng tạo ra đủ loại tình thế trong tuyệt cảnh, sau đó đông quy vu tận với địch nhân. Cũng chính là...chiến thuật đổi quân.
- Đại Nguyên soái!
Tùng Can kinh hô thất thanh.
- Đúng vậy!
Cách Long Đặc hét lớn
- Binh gia tác chiến, làm cho địch nhân suy yếu chẳng khác nào làm cho mình trở nên hùng mạnh. Đối với chuyện đã xảy ra, chúng ta bất lực, nhưng đối với chuyện chưa xảy ra, chúng ta vẫn còn có cơ hội thay đổi. Nếu Thiển Thủy Thanh muốn tiêu diệt đại quân ta, ắt phải sử dụng chiến thuật bao vây tấn công, chặt đứt nhiều ngã. Nếu ta dốc hết toàn lực nghĩ cách cứu bọn Lý Long, đương đầu với đại quân chủ lực của Thiển Thủy Thanh, chi bằng dốc toàn lực tấn công vòng ngoài, diệt từng lộ quân của hắn.
- Nhưng nếu làm như vậy, ba mươi vạn đại quân ta khó mà tránh khỏi tai kiếp!
- Cho nên phải giết nhiều hơn nữa!
Mặt Cách Long Đặc lộ ra vẻ hung tàn:
- Tùng Can, lập tức điểm tướng xuất binh, ta muốn làm cho Thiển Thủy Thanh biết rằng, cho dù hắn có thể tiêu diệt ba mươi vạn đại quân thảo nguyên ta, hắn cũng phải trả giá bằng binh lực ngang bằng!
...
Một chiến dịch có quy mô lớn nhất từ trước tới nay, dưới sự liên thủ thúc đẩy của hai người Cách Long Đặc và Thiển Thủy Thanh, đã triển khai một cách oanh oanh liệt liệt.
Theo ba lộ đại quân Đế quốc Thiên Phong bao vây tấn công, khắp lãnh thổ Công quốc Thánh Uy Nhĩ bắt đầu rơi vào quyền khống chế của Thiển Thủy Thanh.
Khác với phương thức chiếm lĩnh mang tính tàn bạo của người Đại Đế quốc Tây Xi, quân Đế quốc Thiên Phong trước sau như một vẫn tiến hành công tác thu phục lòng người của họ.
Vì muốn đạt được mục đích sau chiến tranh vẫn có thể khống chế và gôm thâu Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Thiển Thủy Thanh sử dụng đủ các thủ đoạn như lôi kéo, mua chuộc, mượn sức, liên kết...cũng không thiếu uy hiếp và lợi dụng đối với những kẻ đứng đầu các địa phương.
Ở thành Hắc Thạch, kinh đô của Vương quốc Ba Nhĩ Cáp.
Khi quân của Thiển Thủy Thanh kéo ngang nơi đây, được Công tước Ba Lặc Hải Mỗ cầm đầu dân chúng Công quốc Thánh Uy Nhĩ nhiệt liệt hoan nghênh.
Là lãnh tụ của Vương quốc Ba Nhĩ Cáp, vị Đại Công tước các hạ này từ trước tới nay nổi tiếng là lòng tham không đáy. Từ sau khi biết tin người Đại Đế quốc Tây Xi đã đánh hạ thành Mễ Đặc Liệt, vị Đại Công tước các hạ này mỗi ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên. Trọng lượng thân thể hắn từ hơn ba trăm cân lúc đầu sụt giảm liên tục, mất đi hơn hai mươi cân thịt. Mà sau khi biết được quân Đế quốc Thiên Phong đang kéo sang cứu viện, hắn lại nhanh chóng khôi phục hình thể với tốc độ mỗi ngày tăng ba cân.
Lúc này nhìn thấy đại quân Đế quốc Thiên Phong kéo sang với danh nghĩa 'Đánh đuổi cường đạo thảo nguyên, vì nghĩa trợ giúp bằng hữu Công quốc Thánh Uy Nhĩ, phò trợ chính nghĩa'. Ba Lặc Hải Mỗ kích động tới nỗi những tảng mỡ trên người hắn đều run rẩy không thôi. Mặc dù nửa năm trước, hai quốc gia này còn đánh nhau đến nỗi trời long đất lở, hận không thẻ róc xương ăn thịt lẫn nhau.
Trước phủ Công tước, Ba Lặc Hải Mỗ dẫn bọn Thiển Thủy Thanh một thân nhung giáp đi vào bên trong phủ:
Thiển Thủy Thanh mỉm cười nói với Ba Lặc Hải Mỗ:
- Đại Công tước các hạ quá khách sáo rồi tuy nhiên ta cảm thấy, Đại Công tước chỉ cần đại biểu Vương quốc Ba Nhĩ Cáp là đủ.
Ba Lặc Hải Mỗ thộn mặt ra:
- Đại Nguyên soái nói như vậy là có ý gì?
- Xin Đại Công tước các hạ đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nói cho Đại Công tước các hạ biết, hiện giờ Công quốc Thánh Uy Nhĩ đang gặp phải sự uy hiếp lớn nhất từ trước tới nay. Người thảo nguyên xưa nay không phải là kẻ dễ dàng đối phó, cho dù Đế quốc Thiên Phong ta dốc hết binh lực cả nước kéo sang giúp đỡ, cũng không dám bảo đảm đánh đuổi kẻ xâm lấn rời đi. Vì đại kế hiện tại, hai nước chúng ta phải liên thủ, lập tức đưa ra phương pháp ứng phó, đồng thời cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
- Tình huống xấu nhất là thế nào?
Thiển Thủy Thanh thở dài:
- Thành Mễ Đặc Liệt đã bị người thảo nguyên chiếm, đây là sỉ nhục của quý quốc, là sỉ nhục của toàn Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Nói theo một nghĩa khác, mất đi thành Mễ Đặc Liệt, chẳng khác nào Công quốc Thánh Uy Nhĩ chỉ còn lại hư danh. Nếu không nghĩ cách cứu vãn chuyện này, ta sợ rằng hậu quả khó lường.
- Xin Đại Nguyên soái chỉ điểm.
Thiển Thủy Thanh nhìn Bích Không Tình bên cạnh, Bích Không Tình lập tức tiến lên một bước:
- Đại Công tước các hạ, những năm gần đây, Công quốc Thánh Uy Nhĩ chủ yếu lấy Vương quốc Thánh Lộ Dịch cầm đầu, phụ là Vương quốc Uy Mẫn Tư Đặc và Vương quốc Ba Nhĩ Cáp. Trong toàn Công quốc Thánh Uy Nhĩ, Vương quốc Ba Nhĩ Cáp đứng hàng thứ ba, mà nói về diện tích lãnh thổ, thật ra Ba Nhĩ Cáp cũng không thua hai nước khác. Không lẽ ngài cảm thấy cam lòng trước tình huống như vậy hay sao?
Phương Hổ cũng tới gần Ba Lặc Hải Mỗ nói:
- Đại Công tước các hạ, hiện giờ quân Đại Đế quốc Tây Xi khí thế hùng mạnh, nếu để bọn chúng chiếm được thành Mễ Đặc Liệt, bằng vào đó mà hiệu lệnh cho toàn Công quốc Thánh Uy Nhĩ, vậy chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Ta có đề nghị này có lợi cho ngài, cũng có lợi cho chúng ta trong cuộc chiến này.
- Xin Phương Tướng quân cứ nói.
- Lập tức tuyên bố với bên ngoài, bảo rằng thành Hắc Thạch trở thành kinh đô mới của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, di chuyển tổng bộ của Mạn Đức giáo tới đây, đồng thời cũng mời Nữ vương bệ hạ tới nơi này. Từ hôm nay trở đi, Vương quốc Ba Nhĩ Cáp trở thành lãnh tụ của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, ngài thấy thế nào?
- Chuyện này...
Ba Lặc Hải Mỗ bị dọa cho sợ đến nỗi ngây người tại chỗ.
Đề nghị của Phương Hổ không nghi ngờ gì là do Thiển Thủy Thanh bày mưu sắp kế. Đối với Ba Lặc Hải Mỗ mà nói đây là chuyện hết sức vui mừng, tuyệt đối có lợi cho hắn, có nghĩa rằng sau khi chiến thắng. Nữ vương bệ hạ nhất định phải hạ đài kẻ bước lên Vương vị của Công quốc Thánh Uy Nhĩ không phải là hắn còn ai nữa? Nhưng chuyện dời đô này, nếu tiến hành mà không có sự đồng ý của Nữ vương và Viện nguyên lão, đã tự tiện lấy thành Hắc Thạch làm quốc đô, không nghi ngờ gì sẽ làm cho bọn người Vương quốc Thánh Lộ Dịch phẫn nộ.
- Chỉ sợ rằng không được thỏa đáng...
Ba Lặc Hải Mỗ dè dặt nói:
- Vương quốc Thánh Lộ Dich và Vương quốc Uy Mẫn Tư Đặc cũng sẽ không đồng ý.
- Vương quốc Uy Mẫn Tư Đặc đã rơi vào ma chưởng của người Đại Đế quốc Tây Xi, Công tước Uy Liêm đã trở thành đồng lõa của người Đại Đế quốc Tây Xi, kinh đô của Thánh Lộ Dịch bị đánh chiếm, giữ mình còn không được. Nếu như ta đoán không sai không bao lâu nữa, người Đại Đế quốc Tây Xi sẽ chính thức đưa Công tước Uy Liêm lên Vương vị của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, hiệu lệnh cả nước. Ta tin rằng bất kể là ngài hay Đế quốc Thiên Phong ta, đều không muốn nhìn thấy cục diện như vậy xảy ra. Vương quốc Thánh Lộ Dịch đã xong đời. Công quốc Thánh Uy Nhĩ cần một người lãnh đạo mới, người lãnh đạo này không thể là bù nhìn do người thảo nguyên khống chế, như vậy ngoại trừ Ba Lặc Hải Mỗ ngài ra, còn ai có đủ tư cách? Còn chuyện phản ứng của những người khác không có gì là quan trọng, quan trọng là...có Đế quốc Thiên phong ủng hộ ngài, ngài có thể làm bất cứ chuyện gì mà ngài muốn.
Ba Lặc Hải Mỗ hiểu.
Người Đại Đế quốc Tây Xi đang dựng lên một bù nhìn ở phía Tây Công quốc Thánh Uy Nhĩ, Đế quốc Thiên Phong cũng sẽ dựng lên một bù nhìn ở phía Đông Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Hai đại Đế quốc đánh nhau, cả hai bên cùng cần có danh phận đại nghĩa.