Tướng quân, các huynh đệ sắp sửa không chịu được nữa, chúng ta lui đi!
Phùng Nhiên toàn thân đẫm máu từ trước lui lại hô to.
Lui? Lui đi đâu bây giờ?
Quân địch bao phủ khắp đất trời, bọn họ còn có thể lui đi nơi nào đây?
Hôm nay khác với ngày trước, thủ hạ dưới tay Thiển Thủy Thanh hắn cũng không phải là Thiết Phong Kỳ, có thể mở một con đường máu như trong trận chiến tấn công thành Đại Lương ngày trước.
- Nhớ kỹ, Phùng Nhiên, ngươi đã từng phản hai lần, Đế quốc Thiên Phong sẽ không cho ngươi cơ hội thứ ba!
Phùng Nhiên dậm chân một cái, rốt cục vẫn trở về vị trí của mình.
Nhìn Cơ Nhược Tử bên cạnh mình, Thiển Thủy Thanh cười hỏi:
- Nàng sợ không?
Sắc mặt Cơ Nhược Tử hơi tái:
- Cũng có sợ một chút, nhưng không hối hận lựa chọn như hôm nay!
- Ủa? Vì sao vậy?
Thiển Thủy Thanh nhướng mày hỏi.
- Có lẽ là vì tin tưởng vào chàng!
Cơ Nhược Tử cười:
- Thủy Thanh, nói cho ta biết, trận chiến này quân ta còn hy vọng hay không?
Nhìn trận giết chóc điên cuồng trước mặt, Thiển Thủy Thanh thở dài:
- Hy vọng không phụ thuộc vào ta, mà phụ thuộc vào viện quân, chúng ta chẳng qua chỉ là tận nhân lực tri thiên mệnh mà thôi...
O0o
Chiến mã điên cuồng gào thét, lòng gấp như tên bay.
Phương Hổ đang dẫn theo Hổ Báo Doanh vội vàng chạy như điên.
Kỵ binh Hổ Báo Doanh lúc này đã trở thành lực lượng trung kiên nhất của trận đại chiến này, không chỉ bọn họ phải giết địch trên chiến trường, còn phải chạy tới chạy lui nhiều gấp mấy lần người khác, phải đuổi theo địch, đánh tan địch, cuối cùng còn phải nhận nhiệm vụ cứu viện cho Tướng quân của mình.
Bọn họ không được nghỉ ngơi, thân là chiến sĩ ưu tú nhất, đồng thời cũng là chiến sĩ vất vả, mệt nhọc nhất, nhưng không hề có nửa lời oán hận.
Bởi vì bọn họ phải cứu người là thần tượng trong lòng bọn họ, người có thể dẫn dắt bọn đánh thắng vô số trận, đưa bọn họ còn sống quay về quê nhà, đem lại cho bọn bọ tất cả vinh quang và của cải: Thiển Thủy Thanh.
Tiếng hét hò phía trước vọng vào tai Phương Hổ, hắn hưng phấn thét lên như một tiếng sét đánh giữa lưng trời:
- Các huynh đệ, phía trước chính là chiến trường, Thiển Tướng quân đang ở chỗ này, mọi người theo ta xông lên!
- Rống!
- Đế quốc Thiên Phong, uy võ dương cao!
Cùng với tiếng hò thét long trời lở đất này vang lên, phía sau Hộ dân quân bốc lên khói bụi mù mịt.
Hiệu lệnh tronh Hộ dân quân truyền ra, đội dự bị hơn hai vạn người bắt đầu chậm rãi di chuyển, nghênh đón Phương Hổ và Hổ Báo Doanh của hắn.
Trong mắt Dịch Tinh Hàn toát ra sát cơ lạnh lẽo, giọng hắn tàn khóc mà lạnh như băng:
- Là người của Hổ Báo Doanh sao? Chiến trường hai phía Tây và Nam quả nhiên đã bị tiêu diệt toàn quân rồi sao? Đến nhanh thật, Thiển Thủy Thanh, quân của ngươi quả nhiên làm được chuyện mà người khác không thể làm được, tuy nhiên đáng tiếc, rốt cục cũng chỉ có ba ngàn người!
Hiệu lệnh được truyền xuống một lần nữa, Hộ dân quân lại dốc toàn lực khởi xướng tấn công, bọn chúng nhất định phải đánh tan cánh quân của Thiển Thủy Thanh trước khi kỵ binh của Hổ Báo Doanh có thể phát huy tác dụng. Dịch Tinh Hàn muốn Phương Hổ phải trơ mắt nhìn hắn tự tay chém đầu Thiển Thủy Thanh!
Quân Đế quốc Thiên Phong đang tử thủ trong vòng vây đột ngột bị gia tăng áp lực rất nhiều.
O0o
Trận chiến tranh kéo dài này cuối cùng cũng đi vào hồi kết thúc, mây đen u ám buông xuống cuối chân trời, trong mây truyền ra từng tràng tiếng sấm. Mưa bắt đầu rơi, làm cho cả mảnh đất nhuộm đỏ máu trở nên lầy lội, khắp nơi đều là những thi thể không còn nguyên hình dạng, phủ khắp vùng bình nguyên bát ngát, nếu cỡi ngựa chạy từ đầu này tới đầu kia có thể mất cả nửa ngày.
Trong tiếng hoan hô của những người còn sống giữa mảnh đất lầy lội pha lẫn bùn và máu này, những gương mặt dữ tợn cất lên tiếng cười cuồng vọng.
Thiển Thủy Thanh gần như chết lặng giữa chiến trường, trong lòng tràn đầy đau khổ.
Tám vạn Hộ dân quân, những dũng sĩ cuối cùng của Chỉ Thủy, gần như bị tiêu diệt hoàn toàn trong trận chiến này.
Từ đây về sau, Chỉ Thủy không còn lực lượng nào có thể chống lại đại quân Đế quốc Thiên Phong tấn công.
Ước mộng trăm năm của Đế quốc đến hôm nay rốt cục mới hoàn thành được giai đoạn thứ nhất, Thiển Thủy Thanh hắn có thể nói là chiếm công đầu, nhưng hắn lại không hề cảm thấy vui mừng.
Người chết đi thật sự rất nhiều.
Công thành thì giết người cả thành, đoạt quốc thì giết người cả nước, rốt cục hắn không làm được chuyện không đánh mà khuất phục được địch nhân, không làm được thắng lợi với số người chết ít nhất.
Chuyện mà hắn từng nghĩ tới rốt cục chỉ là giấc mộng mà thôi, Thiển Thủy Thanh hắn không có được bản lãnh lớn như vậy.
Phương Hổ ở xa xa cầm trường mâu trên đó còn treo thủ cấp của một tên chiến sĩ Hộ dân quân hưng phấn chạy tới, nhìn thấy Thiển Thủy Thanh bèn tung mình xuống ngựa, ôm hắn kêu to:
- Thiển thiếu, chúng ta đã thắng!
Cái ôm làm chạm vết thương, Thiển Thủy Thanh khẽ cau mày, Phương Hổ thân thiết hỏi:
- Ngươi bị thương à?
- Chỉ là một chút thương tích ngoài da, đa phần nhờ vào áo giáp của Mộc thiếu, nên những chỗ yếu hại không sao.
- Ha ha, cũng là ngươi có bản lãnh cao cường, ta ở xa nhìn thấy ngươi xuất một đao chém chết Thiệu Hoa Phi, quả thật Thiển thiếu ngươi không hổ được Thích đại ca chân truyền!
- Đã lâu không đích thân ra trận, cũng không cầm đao, tay chân có hơi lúng túng. Thích đại ca ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy đao pháp của ta mà không tức hộc máu mới là chuyện lạ!
Phương Hổ cười ha hả:
- Thích đại ca chắc chắn thật sự hiển linh, bằng không người của Quân đoàn Trung Ương không thể nào chạy tới đúng vào thời khắc quan trọng này!
Thiển Thủy Thanh chỉ cười nhẹ.
Có vài lời hắn chưa nói, nếu nói ra, e rằng Phương Hổ sẽ nhảy dựng lên mắng to.
Trước khi ba trận chiến ở ba phía triển khai, Thiển Thủy Thanh đã phái người cỡi khoái mã đưa tin cho Quý Cuồng Long, nói rằng Thiển Thủy Thanh hắn đích thân dẫn dụ đại quân chủ lực của Dịch Tinh Hàn quyết chiến ở bình nguyên Thiên Thủy, nhờ Quý Cuồng Long phái binh cứu viện.
Trong lúc mọi người đều tập trung chú ý vào thành Đại Lương, không ai ngờ tới Quân đoàn Trung Ương còn ở xa đã âm thầm phái ra một cánh viện quân kéo tới bình nguyên Thiên Thủy. Dịch Tinh Hàn nổi điên không quay về cứu viện thành Đại Lương, nhưng nếu hắn có muốn quay về, Thiển Thủy Thanh cũng sẽ bám sát giữ chân hắn lại, không để cho hắn rời đi một cách dễ dàng. Nhưng bản thân Thiển Thủy Thanh cũng không ngờ Dịch Tinh Hàn lại tấn công hắn điên cuồng như vậy.
Mấy ngày nay, Thiển Thủy Thanh thủ vô cùng vất vả, thầm mắng trong lòng không biết vì sao người của Quân đoàn Trung Ương tới quá chậm. Nhưng rốt cục thì bọn họ cũng đã tới vừa kịp lúc, cũng phải nói Thiển Thủy Thanh đã chống đỡ, chịu đưng rất kiên cường tới giờ phút sau cùng.
Nhưng những lời này hắn không thể nói ra, không thể nói cho bất cứ huynh đệ nào.
Bởi vì nếu Phương Hổ biết được, nhất định hắn sẽ giận tím mặt.
Phương Hổ hắn sẽ không thể nào hiểu được vì sao Thiển Thủy Thanh lại dâng tặng công lao tiêu diệt Hộ dân quân lại cho Quý Cuồng Long, hơn nữa không tiếc phiêu lưu mạo hiểm, đến nỗi suýt nữa bản thân hắn bị Hộ dân quân tiêu diệt.
Hắn sẽ giải thích cho Phương Hổ thế nào đây?
Nói cho hắn về đạo lý cây cao gió lớn ư?
Nói cho hắn biết rằng càng bộc lộ tài năng thì càng nhiều người ganh ghét ư? Hay là chuyện được chim quên ná, được cá quên nơm, thỏ hết giết chó, chim hết bẻ cung?
Hay là phân tích rõ ràng cho hắn hiểu, Quân đoàn Trung Ương viễn chinh ngàn dặm xa xôi như vậy, cuối cùng chỉ là làm mướn không công cho người khác, chưa đánh được một trận nào ra hồn ra dáng, chưa lập được một chiến công nào, vậy tâm trạng của Quý Cuồng Long sẽ ra sao? Đám quan quân thuộc hạ của Quý Cuồng Long sẽ nhìn hắn với cặp mắt như thế nào, cảm tạ một người đã cướp đi tất cả công lao của bọn chúng ư?
Làm người phải có chừng mực, ngẫu nhiên dâng tặng một công cao lớn cho người khác không phải là một chuyện xấu, ích lợi mà Thiết Phong Kỳ đạt được từ cuộc chiến tranh này đã quá nhiều, cả danh lẫn lợi. Hiện tại bọn hắn cái gì cũng có, không cần phải gây thù kết oán vô ích trong chốn quan trường.
Đạo ký này, trước kia chưa chắc Thiển Thủy Thanh có thể hiểu được, cho dù có hiểu được cũng chưa chắc đã làm. Nhưng hiện tại, sau khi hắn đã trải qua biết bao cơn sóng gió, rốt cục hiểu ra thủ đoạn đưa đẩy lấy lòng người cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng mà một danh tướng không thể nào thiếu được. Người như Liệt Cuồng Diễm cuối cùng còn phải học cách quan hệ giao tiếp với người khác, huống chi là hắn.
Tự cho rằng mình lập công to mà không nghĩ đến quần hùng thiên hạ, chính là tìm chết. Cho dù một người có khí thế hào hùng đến đâu đi nữa, cũng không dám gây thù chuốc oán với anh hùng trong thiên hạ.
Cái mà Thiển Thủy Thanh hắn cần là thành Đại Lương, là Vân Nghê.
Cái mà Thiết Phong Kỳ cần, là danh và lợi.
Hiện giờ mọi người đều đã đạt được cái mà mình muốn, nên buông tay thì buông tay.
Đương nhiên hắn buông tay lần này, chẳng những thành toàn cho Quý Cuồng Long, đồng thời cũng thành toàn cho chính mình. Nếu như trận này đánh đúng theo kế hoạch đã vạch ra từ trước, chỉ sợ giờ này xương cốt hắn cũng không còn.
Chỉ là tất cả những lời này, hắn không thể nào nói cho Phương Hổ nghe được.
Phương Hổ là một quân nhân, không thể hiểu được sự hiểm ác của chốn quan trường, Thiển Thủy Thanh hy vọng hắn sẽ không sa vào trong đó. Nếu như có thể, hắn hy vọng Phương Hổ luôn luôn là tên Phương Hổ thẳng thắn như ngày nào...
Người hiểu được, có một Cơ Nhược Tử, có một Sở Hâm Lâm, có một Bích Không Tình, cũng đã đủ rồi.
Lúc này hắn chỉ có thể cười nói:
- Coi như Thích đại ca luôn luôn phù hộ cho ta.
Phương Hổ thở dài:
- Đáng tiếc là vẫn để cho tên tiểu tử Dịch Tinh Hàn chạy thoát.
Thiển Thủy Thanh cũng chỉ cười.
Hắn nhẹ nhàng nói:
- Dịch Tinh Hàn chạy thì cứ để cho hắn chạy, cũng không phải là chuyện lớn lao gì, hiện giờ đại quân ta đã tới, hắn đã không còn có thể gây nên sóng gió gì được nữa. Cũng phải nói, bởi vì Dịch Tinh Hàn lỗ mãng như vậy, gần như tập trung tất cả nam nhi sục sôi nhiệt huyết của Chỉ Thủy lại, cuối cùng bị quân ta tiêu diệt gọn chỉ trong một trận chiến này, ngược lại là giúp cho Đế quốc Thiên Phong ta một đại ân. Từ đây về sau thống trị mảnh đất này, sự phản kháng đã giảm đi rất nhiều, về lâu dài chính là một chuyện rất tốt. Nếu hắn vẫn còn tức giận vì quốc gia có nạn, muốn tìm tới gây phiền toái cho ta, nhưng lại không còn bản lãnh gì, vậy nên tìm nơi nào đó trồng trọt cày bừa mà sống, bằng không, ngay cả cơ hội sống sót hắn cũng không có!
Phương Hổ ngơ ngác nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thiển thiếu, không phải là ngươi cố ý để cho Dịch Tinh Hàn chạy trốn chứ?
Thiển Thủy Thanh cho hắn một quyền:
- Làm gì có chuyện này!
Phương Hổ ngượng nghịu gãi đầu.
Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh đưa mắt nhìn ra xa, trong lòng thầm nghĩ: "Thật là xin lỗi, Hổ Tử, từ giờ trở đi, ta gặp phải một trận chiến còn hung hiểm hơn nữa! Trong trận chiến này, ngươi không thể giúp gì được, hơn nữa, ngươi biết càng ít càng tốt..."
Dịch Tinh Hàn không hề chạy trốn...
Một con khoái mã từ phía sau chạy tới trước mặt Thiển Thủy Thanh:
- Xin hỏi ngài có phải là Tướng quân Thiển Thủy Thanh?
- Chính là ta.
Tên kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa cung kính thi lễ với Thiển Thủy Thanh, sau đó mới nói:
- Ngưỡng mộ đại danh Tướng quân đã lâu, rốt cục hôm nay mới được nhìn thấy phong thái của Tướng quân, Quý Tổng Suất cho mời Thiển Tướng quân đến Suất trướng một phen.
Thiển Thủy Thanh cười:
- Đa tạ đã truyền lời, ta cũng ngưỡng mộ Quý Tổng Suất đã lâu!
Tên kỵ binh kia mỉm cười rời đi.
Khắp nơi trên chiến trường, các chiến sĩ đang bắt đầu thu dọn, vừa làm vừa thăm hỏi lẫn nhau, ai nấy lớn tiếng hàn huyên, giọng điệu hùng hồn mà kiêu ngạo.
Áo giáp của chiến sĩ Quân đoàn Trung Ương rõ ràng là khác với áo giáp của chiến sĩ Quân đoàn Bạo Phong, bọn họ mặc áo giáp màu vàng, ánh vàng chiếu ra chói lọi làm người khác phải hoa cả mắt. Đây là đặc quyền của chiến sĩ Quân đoàn Trung Ương, bọn họ cũng là cận vệ của Hoàng đế, toàn là tuyển chọn những nhân tài ưu tú, ngay cả khôi giáp cũng được phép dùng màu cao quý nhất.
Sở dĩ bọn họ không thể thế chỗ Quân đoàn Bạo Phong để trở thành đệ nhất Quân đoàn, chính là vì quân nhân thật sự ưu tú luôn phải trải qua rèn luyện miệt mài trong chiến đấu mà trưởng thành.
Khi một kỵ sĩ thân khoác bào trắng cỡi ngựa trắng ung dung chạy tới, bọn binh sĩ nhìn Thiển Thủy Thanh chăm chú bằng ánh mắt sùng bái và kính ngưỡng.
Một Tướng quân lấy binh lực một Kỳ tấn công một quốc gia, lập nên vô số chiến công huy hoàng, luôn rất dễ dàng làm cho người ta khâm phục.
Lúc này, Quân đoàn Trung Ương vì vội vàng chạy tới nên còn chưa kịp thiết lập Soái trướng, cho nên dưới lá đại kỳ, vài tên Tướng quân ngồi trên ngựa uy phong lẫm lẫm đang phát ra các loại mệnh lệnh chỉ huy thuộc hạ của mình. Người đứng ngay chính giữa tuổi chừng trên dưới năm mươi, chòm râu dài phất phơ trong gió, trong mắt toát ra vẻ thông minh mà bình tĩnh ung dung.
Ông ta chính là Quý Cuồng Long.
Nếu nhìn bề ngoài, ông ta giống như một lão nhân có thân hình cao lớn, vẻ mặt hiền lành, râu dài phất phơ, tinh thần quắc thước, nhưng trên người vị lão nhân này lại toát ra khí thế hùng hồn.
Chính khí thế này làm cho ông ta khác với tất cả mọi người.
Nếu như nói Liệt Cuồng Diễm là một luồng lửa nóng rừng rực cháy, làm cho bất cứ kẻ nào trông thấy đều cảm thấy sợ sệt, kinh hãi, chỉ có thể kính trọng mà không thể gần gũi, như vậy Quý Cuồng Long chính là một ngọn núi cao lớn, trầm ổn, làm cho người ta nhìn lên mà sinh lòng kính ngưỡng.
Đi đến trước mặt một người như vậy, trong lòng Thiển Thủy Thanh cũng đột nhiên cảm thấy áp lực đang từ từ dâng lên.
- Thiển Thủy Thanh tham kiến Quý Tổng Suất!
Ngay lập tức, Thiển Thủy Thanh quỳ rạp xuống trước mặt Quý Cuồng Long thi lễ:
- Tạ ơn Quý Tổng Suất kéo quân cứu viện, nhờ vậy Thủy Thanh mới có thể thoát nạn không chết.
Quý Cuồng Long nhìn Thiển Thủy Thanh thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói:
- Từ lúc quân ta tiến vào Chỉ Thủy tới nay, tin nhiều nhất mà ta nghe được mỗi ngày chính là tin về Thiển Thủy Thanh ngươi. Chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi trôi qua, ngươi đã làm chấn động cả thiên hạ, Thiển Thủy Thanh, ta nên khen ngợi hay là nên mắng ngươi đây?
Nghe vậy, Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Muốn đánh muốn mắng, muốn giết muốn tha, xin theo quyết định của Quý Tổng Suất, Thiển Thủy Thanh ta xin nhận mệnh!
Quý Cuồng Long thở dài:
- Đánh giết thì không cần nhắc, nhưng cũng phải nói vài câu, còn ta muốn nói những gì, có lẽ ngươi cũng thừa biết. Chiến tranh vốn là chuyện giết chóc, người chết là rất bình thường, nếu người nào dám nói đoạt được thiên hạ mà không giết một người, đó chỉ là vọng tưởng, chỉ biết nói suông mà không biết hành động. Giết chóc quá nhiều đương nhiên sẽ đem lại chút phiền phức, nhưng nếu có thể sớm giải quyết chiến tranh, tránh cho quốc gia hao tổn, vậy cũng là một chuyện nên làm.
-...Tuy nhiên chuyện trong thiên hạ, đen có thể nói thành trắng, trắng có thể nói thành đen, trái phải thay đổi rất nhanh. Mặc dù bọn vũ phu như chúng ta giỏi chinh chiến sa trường, nhưng lại không giỏi hùng biện trước triều đình. Bởi vậy nếu có người muốn mượn việc giết chóc quá nhiều này mà nói xấu, hãm hại tướng có công của Đế quốc Thiên Phong ta cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Cũng may Dã Vương xưa nay anh minh, không dễ bị người khác qua mặt, nhưng hành động huyết hương tế đại kỳ của ngươi quá nổi bật, cũng rất khó lòng giấu diếm!
-...Lão Liệt rất coi trọng ngươi, nhiều lần gởi thư tiến cử ngươi cho ta, hắn đang ở Tây Nam nhưng lòng lại hướng về Chỉ Thủy, người có thể khiến cho hắn coi trọng như vậy không nhiều lắm, Thiển Thủy Thanh ngươi là một trong số đó. Với tư cách của hắn, có lẽ là vì anh hùng trọng anh hùng, mà xem biểu hiện của ngươi quả thật cũng xứng đáng với hai chữ anh hùng. Chỉ là anh hùng trong thiên hạ chưa chắc đã có kết quả tốt, đại thắng lần này, tin rằng sẽ không bao lâu, quyết định về ngươi từ trong thành Thương Thiên sẽ tới. Thiển Thủy Thanh, tốt nhất ngươi hãy sớm chuẩn bị tâm lý, chưa chắc là khen thưởng đang chờ đợi ngươi!
-...Lúc này, có lẽ Bích Không Tình đã chiếm thành Đại Lương rồi phải không? Thành Đại Lương là do ngươi đánh hạ, ta cho ngươi thời gian một ngày vào thành làm việc, muốn làm gì hãy mau đi làm, sau một ngày, ta sẽ mang binh vào thành, tiếp quản hoàn toàn!
Thiển Thủy Thanh cung kính đáp:
- Đa tạ Quý Tổng Suất chiếu cố!
Quý Cuồng Long lại chậm rãi nói:
- Nếu muốn tạ ơn thì hãy tạ ơn chính ngươi, Quý Cuồng Long ta chỉ gặp mặt ngươi lần đầu, tuy quan hệ sơ sài nhưng cũng có thể nói là sâu, chiếu cố ngươi thứ nhất là vì đã nhận ân tình nhường công của ngươi, thứ hai là nể mặt lão Liệt. Chuyện ta nợ ngươi coi như lần này đã trả xong, cho nên ngươi cũng không cần cảm tạ ta. Về sau cùng là quan đồng triều, tương lai chúng ta là địch hay là bạn, khó mà nói trước, ngươi hãy tự bảo trọng lấy thân!
Rốt cục Quý Cuồng Long vô cùng lão luyện, chuyện Thiển Thủy Thanh nhường công, ông ta chỉ liếc mắt đã hiểu rõ ràng.
O0o
Cùng lúc đó, rốt cục Vô Song và Dạ Oanh cũng đã ra khỏi vùng rừng núi âm u.
Trước mắt bọn họ là một vùng trống trải thoáng đãng, ánh mặt trời tứ phía không cần phải xuyên qua màn lá rọi xuống như ở trong rừng, mà đã có thể thoải mái chiếu lên thân thể.
Sự kiên cường của sinh mạng có đôi khi là như vậy, làm cho người ta phải ngạc nhiên, tiềm lực mà nó có thể phát ra vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Không ai có thể tin được, hai người mà ngay cả chuyện sống được hay không cũng là vấn đề, lại có thể chịu được đau đớn dày vò, dìu dắt nhau đi ra khỏi rừng như thế.
Vô số lang trùng hổ báo, rừng núi gập ghềnh, địa hình phức tạp hiểm trở cùng với thương thế nghiêm trọng trên người cũng không thể ngăn được bước chân bọn họ đi tới. Sự kiên trì và lòng tin tưởng quyết không xuôi tay bỏ cuộc đã trở thành suối nguồn động lực của sinh mạng họ.
Dưới lòng tin ấy, cho dù cho đường có gian nan đến đâu đi nữa, họ cũng có thể đi tới đích.
Đúng trên vùng bình nguyên trống trải, Dạ Oanh vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Vô Song:
- Cố chịu đựng một chút, chúng ta sẽ về tới nhà.
Vô Song khẽ mỉm cười.
Đối với hắn mà nói, sống hay chết cũng không quan trọng lắm, quan trọng là những gì đã trải qua với nhau.
Đằng xa, tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, một toán quân đang tiến về phía này, đại kỳ Đế quốc Thiên Phong đang đón gió tung bay.
Có lẽ đã phát hiện ra bọn họ, một tên thám báo phi nước đại về phía họ, miệng kêu to:
- Phía trước có phải là tiểu thư Dạ Oanh và Tướng quân Vô Song hay không? Quân ta đã toàn thắng, ta phụng mệnh Bích Tướng quân đi tìm các vị đã lâu rồi!
Dạ Oanh mừng phát khóc, ôm lấy Vô Song kêu to:
- Vô Song, chúng ta được cứu rồi, chúng ta thật sự được cứu rồi, hơn nữa quân ta đã thắng!
- Nói như vậy, Chỉ Thủy đã diệt vong!
Một thanh âm chậm rãi vang lên.
Hai người ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, Ly Sở yếu ớt đang đứng tựa vào một thân cây sau lưng bọn họ, ngực hắn vẫn còn loang máu đỏ trông vô cùng ghê rợn, nhưng hắn lại đang cười khoái chí:
- Ta đã nói, ta bị thương nhẹ hơn ngươi, Vô Song, nếu ta muốn giết các ngươi, dọc đường các ngươi đã chết không dưới mười lần.
Dứt lời, hắn ngửa mặt lên trời, khẽ thì thào:
- Lần này đến phiên ta làm tù binh, ôi, dù sao làm tù binh vẫn tốt hơn là nằm trong rừng phập phồng lo sợ dã thú...
Nói xong, hắn vô lực trượt chân ngã xuống dưới gốc cây, ngất đi.
Hai người nhìn thấy trợn mắt há mồm.
O0o
Trên thành Đại Lương, chiến kỳ tung bay.
Cờ của quân Đế quốc Thiên Phong rốt cục một lần nữa tung bay trên bầu trời của kinh đô Chỉ Thủy.
Lúc này, bọn họ đã là chủ nhân vĩnh viễn của mảnh đất này, không còn bất cứ kẻ nào, chuyện gì có thể làm cho bọn họ rời đi.
Hộ dân quân mọc lên rồi ngã xuống giống như một vì sao băng thoáng qua rồi mất, tạo ra cho người đời sau vô số chuyện để bàn tán, nhưng không thể mang lại hy vọng và bình yên cho dân chúng trên mảnh đất này.
Chiến tranh kết thúc, một Đế quốc khổng lồ sắp sửa sinh ra trên mảnh đất này, không ai biết mùi vị của chuyện này sẽ ra sao...
Trong trận chiến này, tên của Thiển Thủy Thanh đã hoàn toàn lan truyền khắp bốn phương.
Lúc này, hắn đã chính thức đứng vào hàng ngũ danh tướng trên đại lục, ngang hàng với bọn Chỉ Thủy Bão Phi Tuyết, Thiên Phong Vân Phong Vũ, Kinh Hồng Cô Chính Phàm. Có lẽ hiện tại danh tiếng của hắn so ra còn kém hai đại Chiến thần Đông Tây trên đại lục, một người là Tây Chiến thần Sa Khố Nhi Luân của Đế quốc Tây Xi, người thứ hai là Đông Chiến thần Liệt Cuồng Diễm. Nhưng nếu xét về thời gian, hắn là kẻ thừa sức để tranh đoạt danh hiệu một Chiến thần mới trên đại lục.
Trong lòng mọi người, sau Thiên Phong Song Tú, hắn đã trở thành một trong những người tốt nhất có thể được chọn để kế nhiệm Liệt Cuồng Diễm.
Nhưng tất cả những chuyện này không làm cho Thiển Thủy Thanh xao động mảy may nào.
Lòng của hắn đã sớm vương vấn cạnh Vân Nghê ở phương xa...
Vân Nghê, nàng có biết không, rốt cục ta đã thực hiện được lời thề của chúng ta rồi...
Chiếm được thành Đại Lương, sau đó bất chấp tất cả quay về cưới nàng!
Đứng trước cửa thành Đại Lương, gương mặt Thiển Thủy Thanh giờ đây đã ngập đầy lệ nóng.
Mộc Huyết từ trong thành giục ngựa chạy ra, xa xa vừa thấy Thiển Thủy Thanh liền nhảy xuống ngựa, chạy tới ôm lấy Thiển Thủy Thanh hô to:
- Ngươi không chết, thật sự là quá tốt!
Thiển Thủy Thanh cười khẽ:
- Mạng ta còn dài, Diêm Vương không nhận, Dịch Tinh Hàn bất quá chỉ là một tên tiểu quỷ, còn chưa có tư cách lấy mạng ta. Hiện tại tình huống trong thành ra sao?
- Các mặt đều tốt cả, bốn ngày trước chúng ta chiếm thành, Bích Tướng quân đã giải quyết tốt công tác sau đó.
- Lập tức báo cho Bích Không Tình, hắn chỉ còn có thời gian một ngày, hãy làm tất cả mọi chuyện cho thật tốt, cái gì nên mang đi thì lập tức mang đi!
- Nhanh vậy sao?
Mộc Huyết kinh ngạc kêu lên.
- Lão Quý đang ở phía sau chờ tiếp quản thành Đại Lương.
Mộc Huyết nhếch môi cười:
- Trận chiến này Thiết Phong Kỳ ta rượu ấm cơm no, Quân đoàn Trung Ương chỉ còn lại cơm thừa canh cặn.
- Mật ít ruồi nhiều, biết làm sao được?
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Mặc dù cung Chỉ Lan đã từng bị quân Đế quốc Thiên Phong cướp qua một lần, tuy nhiên thành Đại Lương là kinh đô của Chỉ Thủy, bọn phú hào quý tộc vẫn còn rất nhiều. Hoặc Thiển Thủy Thanh không làm, đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn, phải cướp sạch của bọn này một lượt.
Người, hắn không giết, cướp đoạt của cải là chuyện hắn phải làm.
Nếu nói mười chiếc xe ngựa của cải đoạt được của Vũ Văn Liễu là tài sản lén lút, hiện tại món của cải cướp đoạt này là của cải công khai. Tham gia quân ngũ chinh chiến ngàn dặm chỉ vì phát tài, hắn làm như vậy, bất cứ là ai cũng chỉ có thể tán thành.
Một ngày sau, Quân đoàn Trung Ương ồ ạt tiến vào thành Đại Lương, bắt đầu hoàn toàn tiếp quản.
Thông cáo từ lúc này phát ra dày đặc như bươm bướm.
Hành động quân sự đương nhiên đã xong, hành động chính trị chỉ vừa mới bắt đầu.
Đương nhiên đánh hạ một quốc gia không dễ dàng gì, muốn thống trị cai quản một quốc gia lại càng khó khăn hơn. Chiến tranh làm cho Chỉ Thủy tan nát, cuộc sống của dân chúng trở nên khổ sở, muốn thống trị, muốn quản lý, muốn chấn chỉnh, muốn biến mảnh đất vừa được mở mang này thành một hậu phương lớn để cho người Đế quốc Thiên Phong có thể trông cậy, đối với Hoàng đế mà nói, đối với các quan lại trong triều mà nói, còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Tuy nhiên những chuyện này Thiển Thủy Thanh không cần phải quan tâm.
Ngày Bốn tháng Ba, rốt cục Thiển Thủy Thanh đã nhận được điều lệnh.
Điều lệnh ra lệnh cho hắn lập tức mang theo các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ trở về Đế quốc, đám hàng binh của Chu Chi Cẩm tạm thời giao cho Quý Cuồng Long quản lý. Bản thân Thiển Thủy Thanh mang theo bọn Bích Không Tình, Mộc Huyết đi trước về thành Thương Thiên.
Nơi đó, Hoàng đế Thương Dã Vọng đang chờ gặp bọn họ.
Ông ta rất muốn gặp tên Tướng quân sáng tạo ra vô số kỳ tích huy hoàng này, để xem rốt cục là một nhân vật ba đầu sáu tay, lợi hại đến mức nào. Đồng thời Thương Dã Vọng cũng sẽ chứng thực tác dụng mà Thiển Thủy Thanh mang lại trong trận chiến này là tích cực hay tiêu cực.
Là thưởng hay phạt, chỉ ở một ý nghĩ của Hoàng đế mà thôi.
Là thăng chức hay giáng chức, câu trả lời nằm trong thành Thương Thiên.
Mà quan hệ giữa ba người hắn, Nam Vô Thương và Vân Nghê cũng sẽ có một kết cục thật sự tại nơi đó.
Ngày Bảy tháng Ba, sau đại chiến, tướng sĩ Thiết Phong Kỳ và chiến sĩ Hùng tộc cùng nhau cất bước lên đường trở về Đế quốc. Ở nơi đó, chờ đón bọn họ là một vận mệnh hoàn toàn không rõ.
O0o
Vó ngựa rầm rập, bánh xe lăn đều tạo ra một luồng bụi đất mù mịt trên đường.
Trận chiến tiêu diệt Chỉ Thủy kéo dài gần nửa năm trời, rốt cục đã kết thúc.
Trong xe ngựa, Thiển Thủy Thanh khẽ ôm Dạ Oanh, cẩn thận đắp thuốc cho nàng.
- Có phải là ta vô dụng lắm không? Mới lần đầu tiên xuất chiến đã bị địch bắt làm tù binh.
Thiển Thủy Thanh cười:
- Không, nàng làm tốt lắm, thật sự dưới tình huống như vậy, nàng không có nhiều lựa chọn, nàng là một anh hùng!
Anh hùng? Ánh mắt Dạ Oanh đầy vẻ ngạc nhiên:
- Ta làm tù binh, cũng có thể gọi là anh hùng sao?
- Không phải chỉ có giết địch mới được gọi là anh hùng.
Thiển Thủy Thanh thành thật đáp, hắn nhẹ vuốt mái tóc dài tha thướt của Dạ Oanh, những sợi tóc đan qua kẽ ngón tay hắn, dáng vẻ hết sức dịu dàng.
Sau một thời gian hết lòng điều dưỡng, thương thế của Dạ Oanh hiện tại đã chuyển biến rất tốt. Ánh mắt Thiển Thủy Thanh toát ra đầy dục vọng, dường như hiểu thấu tâm ý hắn, Dạ Oanh chủ động dang rộng hai tay mời đón, trao cho hắn một nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng.
Cảm giác tưởng chừng như gặp lại ở kiếp sau khiến cho trong lòng hai người đều dâng ngập tình yêu như con nước thủy triều, lửa dục ngắn ngủi mà mạnh mẽ, tình yêu trầm lắng lại lâu dài.
Con chim oanh nhỏ sau khi trải qua một hồi cực khổ đã trở nên thành thục hẳn lên, con chim oanh nhỏ giờ đây đã biến thành một con phượng hoàng cao quý xinh đẹp, trong nét thẹn thùng ẩn chứa vẻ kiên cường, trong vẻ dịu dàng lại có quyết đoán.
Mà trong giờ phút này hành động của nàng càng thêm mạnh mẽ, càng mang tính chủ động hơn.
Nụ hôn nồng nhiệt mà cháy bỏng đã làm tan chảy giá băng, làm cho tình yêu rực cháy, tràn ngập cả người Thiển Thủy Thanh, giống như nước lũ phá vỡ con đê, tình cảm mạnh mẽ ẩn sâu dưới đáy lòng rốt cục trào dâng.
Trong xe ngựa ý Xuân dào dạt, ấm áp vô cùng...
Ở một chiếc xe ngựa khác sau đó không xa, Vô Song đang nằm lẳng lặng, dường như hắn có thể nghe thấy, có thể cảm nhận được. Một chút kỳ vọng lúc này làm cho hắn vô cùng đau đớn, tay hắn ngày càng siết chặt trường cung.
Miệng vết thương trong nháy mắt vỡ toang.
Trận chiến này đem lại cho người thắng vinh quang, của cải và quyền lực, nhưng đồng thời nó cũng mang lại đau khổ cho vô số người.
Có những người vì vậy mà ngủ một giấc dài vĩnh viễn, không có cách nào trở về gặp lại người thân...
Những gì đã mất, đương nhiên không còn tồn tại, những gì từng tồn tại, chưa chắc đã vĩnh viễn giữ được bên người...
Có những người như Thích Thiên Hữu, Hồng Thiên Khải, những kẻ tử trận được khắc tên vào cột trong hoàng cung Chỉ Lan, trở thành bằng chứng tốt nhất trong thời người Đế quốc Thiên Phong tiêu diệt Chỉ Thủy, có những người chỉ có thể trở về trong áo não...
Bên trong xe ngựa, Đông Quang Chiếu nằm không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm lên nóc xe.
Hắn bây giờ sống mà như chết, cả đời này không thể nào lên ngựa cầm thương đánh giặc nữa...
Lôi Hoả thay thế hắn tiếp quản Thiết Sư Doanh, hiện giờ, cả Thiết Phong Kỳ đã hoàn toàn là của Thiển Thủy Thanh.
Ly Sở đang lặng lẽ ngồi trong xe chở tù, vừa khéo ngồi đối diện với Dịch Tinh Hàn.
Cả hai người đều bị Thiển Thủy Thanh bí mật bắt giữ.
Không ai biết được trong trận đại chiến sau cùng, Dịch Tinh Hàn không chạy trốn.
Hắn một lòng muốn dẫn dắt chiến sĩ của mình tử chiến đến cùng, nhưng bị Thiển Thủy Thanh tự tay bắt sống.
Khác với ngày trước chính là lúc này Thiển Thủy Thanh không để cho bất cứ kẻ nào biết được sự tồn tại của Dịch Tinh Hàn, tất cả người nhìn thấy hắn bắt Dịch Tinh Hàn làm tù binh đều bị hắn điều đến đội thân binh của mình, hạ lệnh cấm không cho tiết lộ.
Lúc hắn bắt được Dịch Tinh Hàn, hắn đã nói với Dịch Tinh Hàn một câu bằng giọng lạnh như băng:
- Dịch Tinh Hàn, ngươi đã trở thành tù binh của ta lần thứ ba, ta vẫn sẽ không giết ngươi, vẫn định lợi dụng ngươi như trước. Nếu ngươi có bản lĩnh, vậy cứ việc phản kháng, thử xem ta còn đùa giỡn với ngươi giống như lúc trước nữa hay không!
O0o
Đội ngũ thẳng tiến về hướng Tây, sau mười hai ngày đã đi ra khỏi lãnh thổ Chỉ Thủy, tiến vào Tam Trùng Thiên.
Sau khi nghỉ lại một đêm ở thành Cô Tinh, bọn họ tiếp tục tiến về thành Thương Thiên.
Đến thảo nguyên Phong Nhiêu, Mục Sa Nhĩ dẫn theo chiến sĩ Hùng tộc chào tạm biệt Thiển Thủy Thanh.
Mùa Xuân là mùa vạn vật sinh sôi, dã thú cũng đua nhau sinh sản, chiến sĩ Hùng tộc cũng phải trở về tộc của mình làm chuyện sinh sản với nữ nhân của họ. Bọn họ phải cố gắng tạo ra đời sau, để bảo đảm cho tộc của mình tiếp tục lớn mạnh. Lần chiến đấu này, thù lao mà Thiển Thủy Thanh cho bọn họ còn nhiều hơn số mà bọn họ kiếm được trong bao năm qua, có được số tiền này, bọn họ có thể sống thoải mái cùng người thân của mình.
Trước khi có trận chiến mới, các chiến sĩ Hùng tộc sẽ không ra khỏi thảo nguyên, bọn họ sẽ ở một nơi nào đó thuộc về chính mình, sống những tháng ngày tiêu dao khoái lạc, sau quãng thời gian đã đổ biết bao máu tươi, trả giá biết bao sinh mạng.
Một cánh quân đã rời đi, tuy chỉ là chia ly trong thời gian ngắn, nhưng vẫn có nỗi đau lòng trước buổi biệt ly. Thiển Thủy Thanh nhìn về cuối trời xa, rốt cục không nhịn được cất tiếng thở dài.
Bởi vì hắn biết rằng không bao lâu nữa, cánh quân trưởng thành từ trong máu lửa kia, rốt cục vẫn còn phải chia ly nữa. Mà lần chia ly tiếp theo, chưa chắc đã thoải mái, khoái trá như hiện tại...
Dạ Oanh nép bên người hắn, nhẹ giọng nói:
- Ta chưa thấy qua thành Thương Thiên lần nào cả...
Thiển Thủy Thanh dịu dàng đáp:
- Nơi đó...là một chiến trường khác, thân là quân nhân, chúng ta không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt với nó!
Theo bản năng, Dạ Oanh thu mình lại, nép sát hơn vào người Thiển Thủy Thanh.
O0o
Ngày Hai Mươi Bốn tháng Tư, Thiết Phong Kỳ đi ra khỏi thảo nguyên Phong Nhiêu, đi không bao lâu nữa sẽ đến thành Phong Thương.
Thiển Thủy Thanh ngồi trên lưng Phi Tuyết, dõi mắt nhìn ra xa là trời cao Hệ thống cấm nói bậyg lộng.
Đây là lần thứ hai hắn quay trở về từ khi tòng quân nhập ngũ.
Khác với lần trước chính là, lúc ấy hắn chỉ là một binh sĩ lập công lớn mà thôi.
Mà hiện tại, công lao hắn lập được đã nhiều không đếm xuể.
Những bằng hữu của hắn, rất nhiều người đã ra đi. Người mới đến, người cũ đi, dòng đời xoay chuyển như bể cả hóa ruộng dâu, đôi khi nhanh đến nỗi làm cho người ta ngạt thở.
Bóng hồng yêu dấu trong lòng giờ đây vẫn mịt mờ mây khói, tất cả hy vọng còn rất xa xôi, nỗi bồi hồi xao xuyến trong lòng mấy ai hiểu được...
Đối với tất cả những chuyện này, rốt cục Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể thở dài.
Mộc Huyết từ sau đuổi tới, giục ngựa phi song song với Thiển Thủy Thanh:
- Phía trước chính là gò Phong Xa.
- Đúng vậy, ta nhớ đó là nơi chúng ta đánh một trận cùng chiến sĩ Hùng tộc...Đó là trận chiến đầu tiên trong đời ta, suýt nữa đã tử trận sa trường.
Mộc Huyết cười nói:
- Nhưng ngươi vẫn còn sống, bây giờ còn là một Tướng quân.
- Là Thích thiếu đã cứu ta...
Mộc Huyết ngây người ra một chút, Thích Thiên Hữu, hán tử hào khí hơn người kia, rốt cục không về nữa...
Thiển Thủy Thanh bình thản nói:
- Mộc thiếu, tới gò Phong Xa, bảo mọi người nghỉ chân một chút.
- Dạ!
Mộc Huyết ôm quyền đáp.
Đoàn xe tới gò Phong Xa, trên sườn núi cách đó không xa là nơi mà Thiển Thủy Thanh làm nhiệm vụ lần đầu tiên, cùng Lôi Hoả đi trinh sát. Ở nơi đó, hai người bọn họ từng giết được một tên chiến sĩ Hùng tộc cường tráng hung hăng.
Đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, Thiển Thủy Thanh vẫy tay gọi Lôi Hoả lại:
- Ngươi có hứng thú đi thăm chốn cũ với ta hay không, thăm nơi mà hai ta từng chiến đấu?
Lôi Hoả cười toe toét.
Trên sườn núi, Thiển Thủy Thanh và Lôi Hoả sóng vai mà ngồi.
Thiển Thủy Thanh nhìn lên trời, chậm rãi hỏi:
- Ngươi còn nhớ ngày hôm đó, chúng ta đã nói những gì ở đây không?
Lôi Hoả gật gật đầu:
- Ngươi nói ngươi rất muốn xem Thiên Tông Thần Mã ra sao, kết quả hiện tại ngươi đã được một con.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Trí nhớ của ngươi rất khá.
- Bởi vì mỗ ít nói.
Thiển Thủy Thanh gật đầu liên tục:
- Đúng vậy, ít nói, nhớ kỹ, vậy có thể thu hoạch được nhiều hơn. Đúng rồi, ta còn nhớ ta đã nói qua lý do vì sao ta nhập ngũ, ngươi còn nhớ hay không?
Lôi Hoả ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
- Mỗ nhớ rõ, nhưng vẫn không hiểu những lời đó có ý gì, ngươi nói ngươi nhập ngũ là vì muốn chứng minh ý nghĩa tồn tại của ngươi trên thế gian này.
- Đúng vậy, ta không biết vì sao ta ở nơi này, ở thế giới này...Ta biết rằng nếu con người có bất cứ thay đổi gì đều có ý nghĩa. Ta lưu lạc đã ba năm, không tìm ra ý nghĩa cuộc sống của mình, cho nên mới tòng quân.
- Như vậy bây giờ ngươi tìm được hay chưa?
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh trở nên xa xăm trống vắng:
- Ta không biết...có lẽ quả thật ta đã tìm ra, có lẽ ta vẫn đang tìm...
Lôi Hoả nhìn hắn nhưng không nói lời nào.
Tán gẫu với Lôi Hoả là một chuyện làm cho người khác cảm thấy buồn.
Lôi Hoả luôn luôn không chủ động khơi lên bất cứ vấn đề gì, hỏi tới cũng không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn ngay thẳng, can đảm, cho dù là trên chiến trường, cường địch trước mặt, hắn cũng chỉ hừ lạnh trong cổ họng, múa may vũ khí chém giết, cũng không lớn tiếng quát to, không tỏ ra ngông cuồng kiêu ngạo. Cho dù là bị thương hắn cũng chỉ khẽ cau mày, phát ra một tiếng rống trầm thấp trong cổ họng.
Tuy nhiên Thiển Thủy Thanh thích hắn như vậy, bởi vì chỉ có ngồi cùng một chỗ với người như vậy, hắn mới có thể yên tâm thoải mái trút ra tâm sự của mình, có thể nói bất cứ chuyện gì cũng được, không cần phải lo lắng đối phương nghe hiểu được gì không...
Cứ như vậy, một người nói, một người nghe, hai người càng lúc càng trở nên tương đắc.
Cho đến khi một tên binh sĩ trong Kỳ chạy về phía này hô lớn:
- Thiển Tướng quân, có mật hàm khẩn cấp của ngài.
Mở mật hàm ra xem xong, gương mặt Thiển Thủy Thanh trở nên âm trầm như nước.
Mộc Huyết hỏi với vẻ quan tâm:
- Có chuyện gì sao?
Thiển Thủy Thanh cười lạnh lẽo:
- Là mật hàm Vân Nghê cho biết sắp sửa có chiến tranh, lão già Nam Sơn Nhạc kia...rốt cục đã ra tay!
Thật ra tin tức do Vân Nghê đưa tới vô cùng đơn giản.
Sau khi Thiển Thủy Thanh đánh hạ thành Đại Lương một lần nữa, Thương Dã Vọng cảm thấy bản tính Thiển Thủy Thanh xưa nay là lập nhiều công nhưng cũng gây nhiều họa, đặc biệt là một loạt hành vi như huyết hương tế đại kỳ, khắc tên liệt sĩ lên cột, giết cả nhà Hoàng thất Vũ gia, đem cung nữ Chỉ Thủy phân phát cho chiến sĩ trong Kỳ, cho nên mở hội nghị cùng các triều thần thương nghị, tiến hành bình luận về các ưu khuyết điểm này của hắn.
Quyển 5: Quyết Chiến Đỉnh Phong Tuyết
Lúc chiến sự chấm dứt, trên mặt đất thây phơi la liệt.
Có thi thể chiến sĩ Hùng tộc, cũng có thi thể chiến hữu của mình...
Gần như mỗi tên chiến sĩ Hùng tộc ngã xuống, trên người đều đầy vết đao thương.
Khắp nơi có thể thấy thi thể nát nhừ, giống như những đống thịt hỗn loạn không còn dấu vết của sự sống.
Trên cánh đồng bát ngát cắm đầy tên, thân tên đen sì, đuôi bằng lông chim trắng toát phất phơ theo gió...
- Truyền lệnh, thu dọn tất cả các thi thể tướng sĩ tử trận, thu lại tên, quét dọn chiến trường! Sau đó...chuẩn bị ra đi!
Mộc Huyết nhìn cảnh tượng chung quanh mặt không đổi sắc, ung dung hạ lệnh.
Có những việc thấy nhiều thành quen, chỉ có cảm giác tê tái mới có thể làm cho trong lòng thanh tĩnh, trong lòng thanh tĩnh mới có thể giữ cho mình được sinh tồn sau một trường huyết chiến.
Một ít tân binh đang nôn oẹ, sắc mặt trắng bệch.
Vài tên lão binh tới vỗ lưng an ủi bọn chúng:
- Nôn đi, nôn ra được thì tốt! Những ngày như vầy về sau sẽ có rất nhiều!
Phần lớn tân binh đi theo lão binh thu dọn chiến trường.
Bọn chúng đi theo bọn lão binh học tập cách làm thế nào cẩn thận lục tìm thi thể, làm thế nào rút đao bổ vào thi thể địch nhân mà không hề biến sắc, bổ địch nhân một đao, cũng bổ xuống chiến hữu một đao, giúp họ giải thoát.
- Chiến sĩ Hùng tộc đã ra tay, cho tới bây giờ cũng không có người bị thương. Đừng nói là cứu không được, cho dù cứu sống cũng chỉ là một phế nhân!
Bọn lão binh giải thích như vậy.
Thiển Thuỷ Thanh lặng lẽ quan sát tất cả, hắn thầm nghĩ, thậm chí ngay cả bản thân mình không thể xem như người bị thương.
Bản thân mình không bị gãy xương sườn, tuy cổ tay vẫn còn đau như trước nhưng người vẫn còn nguyên vẹn, đây quả thật chính là kỳ tích.
Trên chiến trường cho tới bây giờ cũng xảy ra không ít kỳ tích.
Lôi Hoả đi tới hỏi hắn:
- Ngươi giết được mấy tên?
- Tính cả tên thám báo kia tổng cộng được ba tên, ngươi thì sao?
- Mỗ cũng ba tên, ngươi khá lắm!
Lôi Hoả cười ha hả.
- Thối hoắc, không xử lý một mình được tên nào!
Thiển Thuỷ Thanh bĩu môi.
- Ha ha, không ai một mình có thể giải quyết được một tên chiến sĩ Hùng tộc.
Lôi Hoả khoe đôi môi dày cộp, cánh tay trái của hắn treo lên, là bị búa của một tên chiến sĩ Hùng tộc ném trúng trước khi chết. Theo như cách nói của lão binh, hắn vẫn không được coi là bị thương.
- Hắn làm được!
Thiển Thuỷ Thanh hạ giọng nói, mắt nhìn cách đó không xa.
Bên đó Thích Thiên Hữu đang đứng sừng sững trong gió, trông thật cô đơn...
Hắn đang nhìn bầu trời mênh mông màu máu, trong mắt mông lung không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Mộc Huyết giục ngựa chạy tới, cao giọng hỏi:
- Thống kê thương vong sao rồi?
- Bị thương bốn mươi hai người, đều là vết thương nhẹ. Chết ba trăm tám mươi lăm người, trong đó có hai mươi ba lão binh, còn lại đều là tân binh. Đối phương tử vong một trăm bảy mươi tám người...Bọn chúng tới đây chỉ có trên dưới năm trăm, chúng ta có bốn ngàn người.
Người trả lời là Thích Thiên Hữu.
- Không, chúng ta có tới bốn ngàn năm trăm người, nhưng có năm trăm người từ đầu tới cuối chỉ đứng xem náo nhiệt.
Phương Hổ giận dữ nhìn về phía xa xa.
Đó là đoàn xe của năm trăm người đi cùng hộ tống ba chiếc xe ngựa, trước khi cuộc chiến bắt đầu tuy rằng bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng thuỷ chung không hề tham gia chiến đấu.
- Đừng quan tâm tới bọn họ, họ có nhiệm vụ của họ, hay là...bọn họ cũng có lý do không thể nói ra!
Mộc Huyết hừ một tiếng bực bội, sau đó quát to:
- Nhanh chóng thu dọn, thi thể các tướng sĩ tử trận bên ta thì chôn ngay tại chỗ. Nghỉ ngơi một giờ rồi tiếp tục lên đường, cả vùng này không hề có thôn trấn hay khách điếm, lại rất dễ bị đánh lén, mọi người nhanh nhanh tay một chút!
- Dạ!
Đám binh sĩ đáp rân.
- Hứ!
Phương Hổ hung hăng liếc sang đoàn xe bên kia, phun một bãi nước bọt, sau đó mở miệng mắng:
- Con bà nó, cả bọn rác rưởi chỉ biết đứng xem náo nhiệt, thứ gì vậy?
Phương Báo bên này tươi cười hớn hở ôm choàng lấy Thiển Thuỷ Thanh:
- Nghe nói ngươi được Thích thiếu cứu một lần phải không? Ha ha, chúc mừng ngươi gia nhập nhóm nợ mạng!
- Nhóm nợ mạng?
Thiển Thuỷ Thanh ngơ ngác, không hiểu Phương Báo nói vậy là có ý gì.
Phương Báo đắc ý giải thích:
- Nhóm nợ mạng, ý là nợ ơn cứu mạng của Thích thiếu. Phàm trên chiến trường, ngươi cứu ta, ta cứu ngươi là chuyện bình thường, tuy nhiên trong Sáo chúng ta, chuyện này lại không bình thường chút nào. Bởi vì cho đến bây giờ đều là Thích thiếu cứu người, cho đến hiện tại, ta đã được Thích thiếu cứu mạng bốn lần, ca ca ta ba lần, một trăm huynh đệ trong Sáo được Thích thiếu cứu mạng quá nửa, nhưng hắn lại không cho người khác cơ hội cứu mạng hắn. Cho nên mọi người họp thành một nhóm nợ mạng, để xem rốt cục ai có cơ hội cứu Thích thiếu một lần, thật là kinh khủng!
Kế đó, hắn đổi giọng thần bí nói với Thiển Thuỷ Thanh:
- Biết vì sao chúng ta bằng lòng không chuyển đến nơi khác để có cơ hội lập công phát tài, lại bằng lòng ở lại đây làm Khúc trưởng hay không? Vì Sáo chúng ta là Sáo có ít người tử trận nhất trong Long Nha Quân!
Thiển Thuỷ Thanh chấn động trong lòng, đưa mắt nhìn về phía Thích Thiên Hữu.
Lúc này Thích Thiên Hữu đã đi tới:
- Đừng nói chuyện này nữa, bảo vệ binh sĩ của mình là trách nhiệm của mỗi quan quân, không phải chính ngươi cũng đã cứu không ít huynh đệ của mình hay sao? Chuyện như vậy về sau còn rất nhiều, đừng nên nhắc tới nữa!
Nói xong hắn nghênh ngang bỏ đi. Phương Báo nhìn theo bóng Thích Thiên Hữu làm mặt quỷ, xong bật cười ha hả.
Ngày hôm đó, Thiển Thuỷ Thanh ghi vào trong nhật ký như sau:
"Hôm nay là lần đầu tiên ta tham gia chiến đấu chính thức. Chiến đấu thật là thảm thiết, tổng cộng ta giết được ba tên chiến sĩ Hùng tộc, cũng đã được Lôi Hoả và Thích thiếu mỗi người cứu một lần. Nếu nói trên chiến trường còn có gì đáng cho chúng ta cảm động, chính là tình huynh đệ hoạn nạn có nhau, cùng chung sống chết này! Ta không biết các tướng quân nghĩ như thế nào, nhưng tại nơi mà năm nào cũng có những trận chiến xáp lá cà dùng máu thịt để phân thắng bại này, nhiệt huyết và trung dũng đã trở thành tiêu chuẩn để đánh giá con người. Ta bắt đầu hiểu được thế giới này, có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ trở thành thích thiếu, có lẽ có một ngày...ta sẽ giỏi hơn hắn! Nhưng hắn đã trở thành đại ca trong mắt ta, trong lòng ta...Vĩnh viễn về sau."
Oo
Đoàn xe tiếp tục lên đường.
Sự trầm mặc đã thay thế những tiếng ồn ào huyên náo.
Bóng ma chết chóc luôn luôn bao phủ trên đầu các tân binh, đuổi mãi không đi.
Bọn chúng phát hiện, thì ra không phải dễ làm anh hùng. Máu tươi bắn ra tung toé, những tiếng kêu gào thảm thiết trước khi chết, thị giác và thính giác bị kích thích cùng một lúc một lần nữa hiện ra trong tâm tưởng của chúng. Giống như những thước phim kinh điển trong điện ảnh, vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ làm cho người ta không thể nào quên.
Tất cả chuyện xảy ra hôm nay đã khắc thật sâu vào tâm khảm của mỗi tân binh, trở thành một phần của linh hồn bọn chúng.
Có vài tên vì vậy mà sụp đổ, cũng có những tên nhờ đó mà trưởng thành.
Thần kinh tê dại bắt đầu trưởng thành khoẻ mạnh hơn, cho đến lúc bản thân mình ngã xuống mới thôi. Sau này bọn chúng sẽ trưởng thành, trở nên những tên binh sĩ lão luyện đáng sợ.
Lúc ấy không còn xa nữa...
Trên đường đi không thấy bọn chiến sĩ Hùng tộc xuất hiện nữa, sự căng thẳng của mọi người cũng dần dần buông lỏng.
Qua khỏi gò Phong Xa, trước mặt chính là điếm Trú Mã, đi tiếp về phía trước sẽ vượt qua biên giới của Đế quốc Thiên Phong, tiến vào lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thuỷ. Đương nhiên Đế quốc Thiên Phong đã mang lãnh thổ trên thực tế do chính mình khống chế để quản lý trên danh nghĩa. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Địa hình xung quanh điếm Trú Mã vô cùng trống trải, không bị hạn chế tầm nhìn. Quét mắt nhìn một vòng, chỉ thấy cỏ xanh đến tận chân trời, làm cho lòng người cảm thấy thanh thản thoải mái.
Phương Hổ đi đầu tiên, đưa tay vẫy vẫy Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh lập tức giục ngựa chạy tới, Phương Hổ nói:
- Thích thiếu muốn gặp ngươi.
Lúc này Thích Thiên Hữu đang ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy Thiển Thuỷ Thanh cỡi chiến mã mới đổi chạy tới, mỉm cười nói với hắn:
- Ta tìm ngươi là có chuyện muốn hỏi ngươi.
- Chuyện gì vậy?
- Sáng hôm qua khi chiến đấu, ta thấy ngươi có một thanh chuỷ thủ dường như rất sắc bén, có thể cho ta mượn xem thử không?
Thiển Thuỷ Thanh lấy thanh chuỷ thủ trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực ra.
Dưới ánh mặt trời, thanh chuỷ thủ loé ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo, Thích Thiên Hữu nheo mắt lại, cầm chuỷ thủ trong tay ngắm nghía cẩn thận một hồi, sau đó mới hỏi:
- Làm sao sản xuất ra được vũ khí như vầy? Ta chưa từng thấy qua, nó được làm bằng chất liệu gì vậy? Không phải đồng không phải sắt nhưng vô cùng cứng rắn, tạo hình cũng rất tốt, khi cầm vô cùng thoải mái.
- Tên nó là Hổ Nha...về chất liệu tạo ra...chỉ là sắt có pha thêm một chút gì đó vào mà thôi. Ta cũng không biết cụ thể nó là cái gì, khi xưa lúc cha ta còn trẻ vô tình cứu được một lão nhân, thanh Hổ Nha này là do vị lão nhân ấy tặng, sau đó cha ta truyền lại cho ta.
Thiển Thuỷ Thanh chỉ có thể thuận miệng nói bừa.
Có một số việc vĩnh viễn không có cách nào giải thích. Chẳng lẽ nói với hắn rằng đây là thanh đao quân dụng do thế giới khác dùng kỹ thuật tiên tiến nhất chế tạo ra hay sao? Quên đi, tốt nhất cứ đổ chuyện này cho một bậc thế ngoại cao nhân là xong.
Nghe vậy, Thích Thiên Hữu thở ra thật dài:
- Thế gian rộng rãi bao la, kỳ nhân dị sĩ đâu đâu cũng có, vị lão nhân kia nhất định là vị đại sư luyện khí xuất sắc nhất trên đời. Đáng tiếc, phải chi trong quân chúng ta cũng có chú tạo sư (thợ rèn) như vậy thì tốt quá.
- Xem ra Thích thiếu rất thích thanh đao này, hay là ta tặng nó cho ngươi đó!
Thiển Thuỷ Thanh tuỳ ý nói.
Thích Thiên Hữu nhìn hắn tỏ vẻ kỳ quái:
- Ngươi có biết thanh đao này của ngươi được xem là thần binh lợi khí hay không? Nếu như mang ra bán, phỏng chừng đủ để ngươi thuê một đoàn lính đánh thuê ba trăm người bảo vệ cho ngươi trong nửa năm trời, ngươi lại tặng nó cho ta như vậy sao?
Thiển Thuỷ Thanh nghe vậy giật mình kinh hãi, chuyện này quả thật hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Từ thế giới trước kia tới đây hắn vốn không mang theo gì nhiều, thanh Hổ Nha này là một trong số đó, cũng là một thứ có giá trị thực dụng nhất. Trong thế giới tôn sùng võ lực này, không ngờ có thể mang thần binh lợi khí đi bán như vậy, quả thật là hắn không ngờ tới.
- Làm sao ngươi biết được?
Hắn vội hỏi.
- Con người ta không có ham mê gì nhiều, duy chỉ có thích sưu tập vũ khí. Lúc ngươi dùng thanh đao này đâm xuyên qua lòng bàn chân của tên chiến sĩ Hùng tộc kia, ta chỉ liếc mắt sơ qua liền nhận ra đó là một thanh đao tốt...hơn nữa là một thanh đao thật sự tốt. Trên đời này có rất nhiều đao tốt, bề ngoài, cách chế tạo tinh xảo của nó cũng giống như một vị công chúa ăn mặc áo quần hoa lệ, nhưng khi ra chiến trường không chịu nổi thử thách. Nhưng thanh đao này của ngươi nhìn qua giản dị, tầm thường nhưng cứng cỏi, bền chắc, chất liệu kỳ lạ, lưỡi đao sắc bén, không chỉ đẹp mà còn có ý nghĩa thực dụng. Từ trước tới nay ta thấy qua rất nhiều đao, nhưng chưa từng thấy qua thanh đao nào giống nó. Nó thể hiện ý nghĩa chân chính của đao, cũng thể hiện sức hấp dẫn chân chính của nó...chính là giết chóc. Thanh đao này trời sinh ra dùng để giết chóc, chứ không phải là bảo bối.
Thiển Thuỷ Thanh ngơ ngác nghe Thích Thiên Hữu nói một hồi, không ngờ chỉ một thanh Hổ Nha lại có thể làm cho hắn tỏ ra cảm khái như vậy. Tuy nhiên Thiển Thuỷ Thanh vẫn cười cười:
- Không ngờ rằng đao này tốt như vậy, hôm nay ngươi đã cứu ta một mạng, ta đưa đao cho ngươi dùng cũng là chuyện bình thường, ngươi hãy giữ lấy nó. Mọi người thường nói, chỉ bán đồ cho người biết của, ngươi là người biết của, không cho ngươi thì cho ai?
Thích Thiên Hữu vẫn lắc đầu:
- Không cần thiết như vậy! Thiển Thuỷ Thanh, ta rất coi trọng ngươi, ta biết ngươi có một ít bí mật không thể nói ra, cho nên chỉ biết ghi vào trong nhật ký của ngươi mà thôi, có phải vậy không?
Thiển Thuỷ Thanh khẽ run trong lòng.
- Thật ra ta cũng có bí mật...
Thích Thiên Hữu mỉm cười:
- Ta muốn nói cho ngươi nghe, ngươi muốn nghe không?
- Bí mật gì vậy?
- Ta...sắp chết!
Thích Thiên Hữu chậm rãi nói:
- Còn ba mươi chín ngày nữa ta sẽ chết. Cho nên, thanh đao này ngươi tặng cho ta chỉ là lãng phí mà thôi.
Dường như có một luồng sét đánh thật mạnh vào người Thiển Thuỷ Thanh, toàn thân hắn run lên, kêu to:
- Thích đại ca! Huynh nói gì vậy?
Thích Thiên Hữu bị tiếng gọi 'đại ca' của Thiển Thuỷ Thanh làm cho ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Thiển Thuỷ Thanh một hồi, sau đó nở nụ cười:
- Năm nay ta hai mươi lăm tuổi, đệ mới hai mươi ba, ta lại là lão binh, làm đại ca của đệ cũng không phải là quá phận. Còn có ba mươi chín ngày nữa, chính là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của ta, cũng chính là ngày chết của ta. Tới ngày đó đệ nhớ thắp cho ta nén nhang, cũng không uổng công ta thu nhận đệ làm đệ đệ.
- Vì sao huynh lại xác định ngày đó huynh sẽ chết?
- Bởi vì những lời này là một vị trí giả chân chính nói cho ta biết, cả đời này ông ta từng tiên đoán qua rất nhiều chuyện, chưa sai chuyện nào!
Thích Thiên Hữu thành thật trả lời hắn.
Lúc nói câu này vẻ mặt của hắn tiêu sái ung dung, dường như không phải hắn đang nói về cái chết của chính mình, mà là của một người xa lạ nào khác. Cảm giác cười xem gió thổi mây bay, sống chết mang mang, lạt mùi sinh tử, không vui cũng chẳng buồn chính là như vậy sao?
Hắn cũng không nói vị đại sư nói ra lời tiên đoán đó là ai, lúc này trước mặt Thiển Thuỷ Thanh trời đất quay cuồng.
Đột nhiên Thiển Thuỷ Thanh phát hiện ra, sự hiểu biết của mình về thế giới này vẫn như cũ, là quá ít. Chuyện duy nhất hắn hiểu được chính là vòng quay của luân hồi sinh tử vẫn quay đều, cuối cùng không một người nào có thể thoát khỏi...
Hoặc là chính bản thân mình chính là một người duy nhất từng thật sự chết qua một lần, rồi lại đi sang thế giới khác được một sinh mạng mới. Nhưng rồi hắn lại lần nữa dấn thân vào lò luyện, để cảm nhận cảm giác sinh ly tử biệt...Có lẽ đến một ngày nào đó hắn cũng sẽ thật sự chết đi, không còn cơ hội sống lại nữa, nhưng đến lúc đó...
Rốt cuộc sống là như thế nào, chết là như thế nào, hắn đã không còn phân biệt được rõ ràng...
Trong lúc Thiển Thuỷ Thanh còn đang buồn bã, tiếng gào thét bén nhọn lại vang lên lần nữa...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tướng quân, các huynh đệ sắp sửa không chịu được nữa, chúng ta lui đi!
Phùng Nhiên toàn thân đẫm máu từ trước lui lại hô to.
Lui? Lui đi đâu bây giờ?
Quân địch bao phủ khắp đất trời, bọn họ còn có thể lui đi nơi nào đây?
Hôm nay khác với ngày trước, thủ hạ dưới tay Thiển Thủy Thanh hắn cũng không phải là Thiết Phong Kỳ, có thể mở một con đường máu như trong trận chiến tấn công thành Đại Lương ngày trước.
- Nhớ kỹ, Phùng Nhiên, ngươi đã từng phản hai lần, Đế quốc Thiên Phong sẽ không cho ngươi cơ hội thứ ba!
Phùng Nhiên dậm chân một cái, rốt cục vẫn trở về vị trí của mình.
Nhìn Cơ Nhược Tử bên cạnh mình, Thiển Thủy Thanh cười hỏi:
- Nàng sợ không?
Sắc mặt Cơ Nhược Tử hơi tái:
- Cũng có sợ một chút, nhưng không hối hận lựa chọn như hôm nay!
- Ủa? Vì sao vậy?
Thiển Thủy Thanh nhướng mày hỏi.
- Có lẽ là vì tin tưởng vào chàng!
Cơ Nhược Tử cười:
- Thủy Thanh, nói cho ta biết, trận chiến này quân ta còn hy vọng hay không?
Nhìn trận giết chóc điên cuồng trước mặt, Thiển Thủy Thanh thở dài:
- Hy vọng không phụ thuộc vào ta, mà phụ thuộc vào viện quân, chúng ta chẳng qua chỉ là tận nhân lực tri thiên mệnh mà thôi...
O0o
Chiến mã điên cuồng gào thét, lòng gấp như tên bay.
Phương Hổ đang dẫn theo Hổ Báo Doanh vội vàng chạy như điên.
Kỵ binh Hổ Báo Doanh lúc này đã trở thành lực lượng trung kiên nhất của trận đại chiến này, không chỉ bọn họ phải giết địch trên chiến trường, còn phải chạy tới chạy lui nhiều gấp mấy lần người khác, phải đuổi theo địch, đánh tan địch, cuối cùng còn phải nhận nhiệm vụ cứu viện cho Tướng quân của mình.
Bọn họ không được nghỉ ngơi, thân là chiến sĩ ưu tú nhất, đồng thời cũng là chiến sĩ vất vả, mệt nhọc nhất, nhưng không hề có nửa lời oán hận.
Bởi vì bọn họ phải cứu người là thần tượng trong lòng bọn họ, người có thể dẫn dắt bọn đánh thắng vô số trận, đưa bọn họ còn sống quay về quê nhà, đem lại cho bọn bọ tất cả vinh quang và của cải: Thiển Thủy Thanh.
Tiếng hét hò phía trước vọng vào tai Phương Hổ, hắn hưng phấn thét lên như một tiếng sét đánh giữa lưng trời:
- Các huynh đệ, phía trước chính là chiến trường, Thiển Tướng quân đang ở chỗ này, mọi người theo ta xông lên!
- Rống!
- Đế quốc Thiên Phong, uy võ dương cao!
Cùng với tiếng hò thét long trời lở đất này vang lên, phía sau Hộ dân quân bốc lên khói bụi mù mịt.
Hiệu lệnh tronh Hộ dân quân truyền ra, đội dự bị hơn hai vạn người bắt đầu chậm rãi di chuyển, nghênh đón Phương Hổ và Hổ Báo Doanh của hắn.
Trong mắt Dịch Tinh Hàn toát ra sát cơ lạnh lẽo, giọng hắn tàn khóc mà lạnh như băng:
- Là người của Hổ Báo Doanh sao? Chiến trường hai phía Tây và Nam quả nhiên đã bị tiêu diệt toàn quân rồi sao? Đến nhanh thật, Thiển Thủy Thanh, quân của ngươi quả nhiên làm được chuyện mà người khác không thể làm được, tuy nhiên đáng tiếc, rốt cục cũng chỉ có ba ngàn người!
Hiệu lệnh được truyền xuống một lần nữa, Hộ dân quân lại dốc toàn lực khởi xướng tấn công, bọn chúng nhất định phải đánh tan cánh quân của Thiển Thủy Thanh trước khi kỵ binh của Hổ Báo Doanh có thể phát huy tác dụng. Dịch Tinh Hàn muốn Phương Hổ phải trơ mắt nhìn hắn tự tay chém đầu Thiển Thủy Thanh!
Quân Đế quốc Thiên Phong đang tử thủ trong vòng vây đột ngột bị gia tăng áp lực rất nhiều.
O0o
Trận chiến tranh kéo dài này cuối cùng cũng đi vào hồi kết thúc, mây đen u ám buông xuống cuối chân trời, trong mây truyền ra từng tràng tiếng sấm. Mưa bắt đầu rơi, làm cho cả mảnh đất nhuộm đỏ máu trở nên lầy lội, khắp nơi đều là những thi thể không còn nguyên hình dạng, phủ khắp vùng bình nguyên bát ngát, nếu cỡi ngựa chạy từ đầu này tới đầu kia có thể mất cả nửa ngày.
Trong tiếng hoan hô của những người còn sống giữa mảnh đất lầy lội pha lẫn bùn và máu này, những gương mặt dữ tợn cất lên tiếng cười cuồng vọng.
Thiển Thủy Thanh gần như chết lặng giữa chiến trường, trong lòng tràn đầy đau khổ.
Tám vạn Hộ dân quân, những dũng sĩ cuối cùng của Chỉ Thủy, gần như bị tiêu diệt hoàn toàn trong trận chiến này.
Từ đây về sau, Chỉ Thủy không còn lực lượng nào có thể chống lại đại quân Đế quốc Thiên Phong tấn công.
Ước mộng trăm năm của Đế quốc đến hôm nay rốt cục mới hoàn thành được giai đoạn thứ nhất, Thiển Thủy Thanh hắn có thể nói là chiếm công đầu, nhưng hắn lại không hề cảm thấy vui mừng.
Người chết đi thật sự rất nhiều.
Công thành thì giết người cả thành, đoạt quốc thì giết người cả nước, rốt cục hắn không làm được chuyện không đánh mà khuất phục được địch nhân, không làm được thắng lợi với số người chết ít nhất.
Chuyện mà hắn từng nghĩ tới rốt cục chỉ là giấc mộng mà thôi, Thiển Thủy Thanh hắn không có được bản lãnh lớn như vậy.
Phương Hổ ở xa xa cầm trường mâu trên đó còn treo thủ cấp của một tên chiến sĩ Hộ dân quân hưng phấn chạy tới, nhìn thấy Thiển Thủy Thanh bèn tung mình xuống ngựa, ôm hắn kêu to:
- Thiển thiếu, chúng ta đã thắng!
Cái ôm làm chạm vết thương, Thiển Thủy Thanh khẽ cau mày, Phương Hổ thân thiết hỏi:
- Ngươi bị thương à?
- Chỉ là một chút thương tích ngoài da, đa phần nhờ vào áo giáp của Mộc thiếu, nên những chỗ yếu hại không sao.
- Ha ha, cũng là ngươi có bản lãnh cao cường, ta ở xa nhìn thấy ngươi xuất một đao chém chết Thiệu Hoa Phi, quả thật Thiển thiếu ngươi không hổ được Thích đại ca chân truyền!
- Đã lâu không đích thân ra trận, cũng không cầm đao, tay chân có hơi lúng túng. Thích đại ca ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy đao pháp của ta mà không tức hộc máu mới là chuyện lạ!
Phương Hổ cười ha hả:
- Thích đại ca chắc chắn thật sự hiển linh, bằng không người của Quân đoàn Trung Ương không thể nào chạy tới đúng vào thời khắc quan trọng này!
Thiển Thủy Thanh chỉ cười nhẹ.
Có vài lời hắn chưa nói, nếu nói ra, e rằng Phương Hổ sẽ nhảy dựng lên mắng to.
Trước khi ba trận chiến ở ba phía triển khai, Thiển Thủy Thanh đã phái người cỡi khoái mã đưa tin cho Quý Cuồng Long, nói rằng Thiển Thủy Thanh hắn đích thân dẫn dụ đại quân chủ lực của Dịch Tinh Hàn quyết chiến ở bình nguyên Thiên Thủy, nhờ Quý Cuồng Long phái binh cứu viện.
Trong lúc mọi người đều tập trung chú ý vào thành Đại Lương, không ai ngờ tới Quân đoàn Trung Ương còn ở xa đã âm thầm phái ra một cánh viện quân kéo tới bình nguyên Thiên Thủy. Dịch Tinh Hàn nổi điên không quay về cứu viện thành Đại Lương, nhưng nếu hắn có muốn quay về, Thiển Thủy Thanh cũng sẽ bám sát giữ chân hắn lại, không để cho hắn rời đi một cách dễ dàng. Nhưng bản thân Thiển Thủy Thanh cũng không ngờ Dịch Tinh Hàn lại tấn công hắn điên cuồng như vậy.
Mấy ngày nay, Thiển Thủy Thanh thủ vô cùng vất vả, thầm mắng trong lòng không biết vì sao người của Quân đoàn Trung Ương tới quá chậm. Nhưng rốt cục thì bọn họ cũng đã tới vừa kịp lúc, cũng phải nói Thiển Thủy Thanh đã chống đỡ, chịu đưng rất kiên cường tới giờ phút sau cùng.
Nhưng những lời này hắn không thể nói ra, không thể nói cho bất cứ huynh đệ nào.
Bởi vì nếu Phương Hổ biết được, nhất định hắn sẽ giận tím mặt.
Phương Hổ hắn sẽ không thể nào hiểu được vì sao Thiển Thủy Thanh lại dâng tặng công lao tiêu diệt Hộ dân quân lại cho Quý Cuồng Long, hơn nữa không tiếc phiêu lưu mạo hiểm, đến nỗi suýt nữa bản thân hắn bị Hộ dân quân tiêu diệt.
Hắn sẽ giải thích cho Phương Hổ thế nào đây?
Nói cho hắn về đạo lý cây cao gió lớn ư?
Nói cho hắn biết rằng càng bộc lộ tài năng thì càng nhiều người ganh ghét ư? Hay là chuyện được chim quên ná, được cá quên nơm, thỏ hết giết chó, chim hết bẻ cung?
Hay là phân tích rõ ràng cho hắn hiểu, Quân đoàn Trung Ương viễn chinh ngàn dặm xa xôi như vậy, cuối cùng chỉ là làm mướn không công cho người khác, chưa đánh được một trận nào ra hồn ra dáng, chưa lập được một chiến công nào, vậy tâm trạng của Quý Cuồng Long sẽ ra sao? Đám quan quân thuộc hạ của Quý Cuồng Long sẽ nhìn hắn với cặp mắt như thế nào, cảm tạ một người đã cướp đi tất cả công lao của bọn chúng ư?
Làm người phải có chừng mực, ngẫu nhiên dâng tặng một công cao lớn cho người khác không phải là một chuyện xấu, ích lợi mà Thiết Phong Kỳ đạt được từ cuộc chiến tranh này đã quá nhiều, cả danh lẫn lợi. Hiện tại bọn hắn cái gì cũng có, không cần phải gây thù kết oán vô ích trong chốn quan trường.
Đạo ký này, trước kia chưa chắc Thiển Thủy Thanh có thể hiểu được, cho dù có hiểu được cũng chưa chắc đã làm. Nhưng hiện tại, sau khi hắn đã trải qua biết bao cơn sóng gió, rốt cục hiểu ra thủ đoạn đưa đẩy lấy lòng người cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng mà một danh tướng không thể nào thiếu được. Người như Liệt Cuồng Diễm cuối cùng còn phải học cách quan hệ giao tiếp với người khác, huống chi là hắn.
Tự cho rằng mình lập công to mà không nghĩ đến quần hùng thiên hạ, chính là tìm chết. Cho dù một người có khí thế hào hùng đến đâu đi nữa, cũng không dám gây thù chuốc oán với anh hùng trong thiên hạ.
Cái mà Thiển Thủy Thanh hắn cần là thành Đại Lương, là Vân Nghê.
Cái mà Thiết Phong Kỳ cần, là danh và lợi.
Hiện giờ mọi người đều đã đạt được cái mà mình muốn, nên buông tay thì buông tay.
Đương nhiên hắn buông tay lần này, chẳng những thành toàn cho Quý Cuồng Long, đồng thời cũng thành toàn cho chính mình. Nếu như trận này đánh đúng theo kế hoạch đã vạch ra từ trước, chỉ sợ giờ này xương cốt hắn cũng không còn.
Chỉ là tất cả những lời này, hắn không thể nào nói cho Phương Hổ nghe được.
Phương Hổ là một quân nhân, không thể hiểu được sự hiểm ác của chốn quan trường, Thiển Thủy Thanh hy vọng hắn sẽ không sa vào trong đó. Nếu như có thể, hắn hy vọng Phương Hổ luôn luôn là tên Phương Hổ thẳng thắn như ngày nào...
Người hiểu được, có một Cơ Nhược Tử, có một Sở Hâm Lâm, có một Bích Không Tình, cũng đã đủ rồi.
Lúc này hắn chỉ có thể cười nói:
- Coi như Thích đại ca luôn luôn phù hộ cho ta.
Phương Hổ thở dài:
- Đáng tiếc là vẫn để cho tên tiểu tử Dịch Tinh Hàn chạy thoát.
Thiển Thủy Thanh cũng chỉ cười.
Hắn nhẹ nhàng nói:
- Dịch Tinh Hàn chạy thì cứ để cho hắn chạy, cũng không phải là chuyện lớn lao gì, hiện giờ đại quân ta đã tới, hắn đã không còn có thể gây nên sóng gió gì được nữa. Cũng phải nói, bởi vì Dịch Tinh Hàn lỗ mãng như vậy, gần như tập trung tất cả nam nhi sục sôi nhiệt huyết của Chỉ Thủy lại, cuối cùng bị quân ta tiêu diệt gọn chỉ trong một trận chiến này, ngược lại là giúp cho Đế quốc Thiên Phong ta một đại ân. Từ đây về sau thống trị mảnh đất này, sự phản kháng đã giảm đi rất nhiều, về lâu dài chính là một chuyện rất tốt. Nếu hắn vẫn còn tức giận vì quốc gia có nạn, muốn tìm tới gây phiền toái cho ta, nhưng lại không còn bản lãnh gì, vậy nên tìm nơi nào đó trồng trọt cày bừa mà sống, bằng không, ngay cả cơ hội sống sót hắn cũng không có!
Phương Hổ ngơ ngác nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thiển thiếu, không phải là ngươi cố ý để cho Dịch Tinh Hàn chạy trốn chứ?
Thiển Thủy Thanh cho hắn một quyền:
- Làm gì có chuyện này!
Phương Hổ ngượng nghịu gãi đầu.
Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh đưa mắt nhìn ra xa, trong lòng thầm nghĩ: "Thật là xin lỗi, Hổ Tử, từ giờ trở đi, ta gặp phải một trận chiến còn hung hiểm hơn nữa! Trong trận chiến này, ngươi không thể giúp gì được, hơn nữa, ngươi biết càng ít càng tốt..."
Dịch Tinh Hàn không hề chạy trốn...
Một con khoái mã từ phía sau chạy tới trước mặt Thiển Thủy Thanh:
- Xin hỏi ngài có phải là Tướng quân Thiển Thủy Thanh?
- Chính là ta.
Tên kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa cung kính thi lễ với Thiển Thủy Thanh, sau đó mới nói:
- Ngưỡng mộ đại danh Tướng quân đã lâu, rốt cục hôm nay mới được nhìn thấy phong thái của Tướng quân, Quý Tổng Suất cho mời Thiển Tướng quân đến Suất trướng một phen.
Thiển Thủy Thanh cười:
- Đa tạ đã truyền lời, ta cũng ngưỡng mộ Quý Tổng Suất đã lâu!
Tên kỵ binh kia mỉm cười rời đi.
Khắp nơi trên chiến trường, các chiến sĩ đang bắt đầu thu dọn, vừa làm vừa thăm hỏi lẫn nhau, ai nấy lớn tiếng hàn huyên, giọng điệu hùng hồn mà kiêu ngạo.
Áo giáp của chiến sĩ Quân đoàn Trung Ương rõ ràng là khác với áo giáp của chiến sĩ Quân đoàn Bạo Phong, bọn họ mặc áo giáp màu vàng, ánh vàng chiếu ra chói lọi làm người khác phải hoa cả mắt. Đây là đặc quyền của chiến sĩ Quân đoàn Trung Ương, bọn họ cũng là cận vệ của Hoàng đế, toàn là tuyển chọn những nhân tài ưu tú, ngay cả khôi giáp cũng được phép dùng màu cao quý nhất.
Sở dĩ bọn họ không thể thế chỗ Quân đoàn Bạo Phong để trở thành đệ nhất Quân đoàn, chính là vì quân nhân thật sự ưu tú luôn phải trải qua rèn luyện miệt mài trong chiến đấu mà trưởng thành.
Khi một kỵ sĩ thân khoác bào trắng cỡi ngựa trắng ung dung chạy tới, bọn binh sĩ nhìn Thiển Thủy Thanh chăm chú bằng ánh mắt sùng bái và kính ngưỡng.
Một Tướng quân lấy binh lực một Kỳ tấn công một quốc gia, lập nên vô số chiến công huy hoàng, luôn rất dễ dàng làm cho người ta khâm phục.
Lúc này, Quân đoàn Trung Ương vì vội vàng chạy tới nên còn chưa kịp thiết lập Soái trướng, cho nên dưới lá đại kỳ, vài tên Tướng quân ngồi trên ngựa uy phong lẫm lẫm đang phát ra các loại mệnh lệnh chỉ huy thuộc hạ của mình. Người đứng ngay chính giữa tuổi chừng trên dưới năm mươi, chòm râu dài phất phơ trong gió, trong mắt toát ra vẻ thông minh mà bình tĩnh ung dung.
Ông ta chính là Quý Cuồng Long.
Nếu nhìn bề ngoài, ông ta giống như một lão nhân có thân hình cao lớn, vẻ mặt hiền lành, râu dài phất phơ, tinh thần quắc thước, nhưng trên người vị lão nhân này lại toát ra khí thế hùng hồn.
Chính khí thế này làm cho ông ta khác với tất cả mọi người.
Nếu như nói Liệt Cuồng Diễm là một luồng lửa nóng rừng rực cháy, làm cho bất cứ kẻ nào trông thấy đều cảm thấy sợ sệt, kinh hãi, chỉ có thể kính trọng mà không thể gần gũi, như vậy Quý Cuồng Long chính là một ngọn núi cao lớn, trầm ổn, làm cho người ta nhìn lên mà sinh lòng kính ngưỡng.
Đi đến trước mặt một người như vậy, trong lòng Thiển Thủy Thanh cũng đột nhiên cảm thấy áp lực đang từ từ dâng lên.
- Thiển Thủy Thanh tham kiến Quý Tổng Suất!
Ngay lập tức, Thiển Thủy Thanh quỳ rạp xuống trước mặt Quý Cuồng Long thi lễ:
- Tạ ơn Quý Tổng Suất kéo quân cứu viện, nhờ vậy Thủy Thanh mới có thể thoát nạn không chết.
Quý Cuồng Long nhìn Thiển Thủy Thanh thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói:
- Từ lúc quân ta tiến vào Chỉ Thủy tới nay, tin nhiều nhất mà ta nghe được mỗi ngày chính là tin về Thiển Thủy Thanh ngươi. Chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi trôi qua, ngươi đã làm chấn động cả thiên hạ, Thiển Thủy Thanh, ta nên khen ngợi hay là nên mắng ngươi đây?
Nghe vậy, Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Muốn đánh muốn mắng, muốn giết muốn tha, xin theo quyết định của Quý Tổng Suất, Thiển Thủy Thanh ta xin nhận mệnh!
Quý Cuồng Long thở dài:
- Đánh giết thì không cần nhắc, nhưng cũng phải nói vài câu, còn ta muốn nói những gì, có lẽ ngươi cũng thừa biết. Chiến tranh vốn là chuyện giết chóc, người chết là rất bình thường, nếu người nào dám nói đoạt được thiên hạ mà không giết một người, đó chỉ là vọng tưởng, chỉ biết nói suông mà không biết hành động. Giết chóc quá nhiều đương nhiên sẽ đem lại chút phiền phức, nhưng nếu có thể sớm giải quyết chiến tranh, tránh cho quốc gia hao tổn, vậy cũng là một chuyện nên làm.
-...Tuy nhiên chuyện trong thiên hạ, đen có thể nói thành trắng, trắng có thể nói thành đen, trái phải thay đổi rất nhanh. Mặc dù bọn vũ phu như chúng ta giỏi chinh chiến sa trường, nhưng lại không giỏi hùng biện trước triều đình. Bởi vậy nếu có người muốn mượn việc giết chóc quá nhiều này mà nói xấu, hãm hại tướng có công của Đế quốc Thiên Phong ta cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Cũng may Dã Vương xưa nay anh minh, không dễ bị người khác qua mặt, nhưng hành động huyết hương tế đại kỳ của ngươi quá nổi bật, cũng rất khó lòng giấu diếm!
-...Lão Liệt rất coi trọng ngươi, nhiều lần gởi thư tiến cử ngươi cho ta, hắn đang ở Tây Nam nhưng lòng lại hướng về Chỉ Thủy, người có thể khiến cho hắn coi trọng như vậy không nhiều lắm, Thiển Thủy Thanh ngươi là một trong số đó. Với tư cách của hắn, có lẽ là vì anh hùng trọng anh hùng, mà xem biểu hiện của ngươi quả thật cũng xứng đáng với hai chữ anh hùng. Chỉ là anh hùng trong thiên hạ chưa chắc đã có kết quả tốt, đại thắng lần này, tin rằng sẽ không bao lâu, quyết định về ngươi từ trong thành Thương Thiên sẽ tới. Thiển Thủy Thanh, tốt nhất ngươi hãy sớm chuẩn bị tâm lý, chưa chắc là khen thưởng đang chờ đợi ngươi!
-...Lúc này, có lẽ Bích Không Tình đã chiếm thành Đại Lương rồi phải không? Thành Đại Lương là do ngươi đánh hạ, ta cho ngươi thời gian một ngày vào thành làm việc, muốn làm gì hãy mau đi làm, sau một ngày, ta sẽ mang binh vào thành, tiếp quản hoàn toàn!
Thiển Thủy Thanh cung kính đáp:
- Đa tạ Quý Tổng Suất chiếu cố!
Quý Cuồng Long lại chậm rãi nói:
- Nếu muốn tạ ơn thì hãy tạ ơn chính ngươi, Quý Cuồng Long ta chỉ gặp mặt ngươi lần đầu, tuy quan hệ sơ sài nhưng cũng có thể nói là sâu, chiếu cố ngươi thứ nhất là vì đã nhận ân tình nhường công của ngươi, thứ hai là nể mặt lão Liệt. Chuyện ta nợ ngươi coi như lần này đã trả xong, cho nên ngươi cũng không cần cảm tạ ta. Về sau cùng là quan đồng triều, tương lai chúng ta là địch hay là bạn, khó mà nói trước, ngươi hãy tự bảo trọng lấy thân!
Rốt cục Quý Cuồng Long vô cùng lão luyện, chuyện Thiển Thủy Thanh nhường công, ông ta chỉ liếc mắt đã hiểu rõ ràng.
O0o
Cùng lúc đó, rốt cục Vô Song và Dạ Oanh cũng đã ra khỏi vùng rừng núi âm u.
Trước mắt bọn họ là một vùng trống trải thoáng đãng, ánh mặt trời tứ phía không cần phải xuyên qua màn lá rọi xuống như ở trong rừng, mà đã có thể thoải mái chiếu lên thân thể.
Sự kiên cường của sinh mạng có đôi khi là như vậy, làm cho người ta phải ngạc nhiên, tiềm lực mà nó có thể phát ra vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Không ai có thể tin được, hai người mà ngay cả chuyện sống được hay không cũng là vấn đề, lại có thể chịu được đau đớn dày vò, dìu dắt nhau đi ra khỏi rừng như thế.
Vô số lang trùng hổ báo, rừng núi gập ghềnh, địa hình phức tạp hiểm trở cùng với thương thế nghiêm trọng trên người cũng không thể ngăn được bước chân bọn họ đi tới. Sự kiên trì và lòng tin tưởng quyết không xuôi tay bỏ cuộc đã trở thành suối nguồn động lực của sinh mạng họ.
Dưới lòng tin ấy, cho dù cho đường có gian nan đến đâu đi nữa, họ cũng có thể đi tới đích.
Đúng trên vùng bình nguyên trống trải, Dạ Oanh vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Vô Song:
- Cố chịu đựng một chút, chúng ta sẽ về tới nhà.
Vô Song khẽ mỉm cười.
Đối với hắn mà nói, sống hay chết cũng không quan trọng lắm, quan trọng là những gì đã trải qua với nhau.
Đằng xa, tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, một toán quân đang tiến về phía này, đại kỳ Đế quốc Thiên Phong đang đón gió tung bay.
Có lẽ đã phát hiện ra bọn họ, một tên thám báo phi nước đại về phía họ, miệng kêu to:
- Phía trước có phải là tiểu thư Dạ Oanh và Tướng quân Vô Song hay không? Quân ta đã toàn thắng, ta phụng mệnh Bích Tướng quân đi tìm các vị đã lâu rồi!
Dạ Oanh mừng phát khóc, ôm lấy Vô Song kêu to:
- Vô Song, chúng ta được cứu rồi, chúng ta thật sự được cứu rồi, hơn nữa quân ta đã thắng!
- Nói như vậy, Chỉ Thủy đã diệt vong!
Một thanh âm chậm rãi vang lên.
Hai người ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, Ly Sở yếu ớt đang đứng tựa vào một thân cây sau lưng bọn họ, ngực hắn vẫn còn loang máu đỏ trông vô cùng ghê rợn, nhưng hắn lại đang cười khoái chí:
- Ta đã nói, ta bị thương nhẹ hơn ngươi, Vô Song, nếu ta muốn giết các ngươi, dọc đường các ngươi đã chết không dưới mười lần.
Dứt lời, hắn ngửa mặt lên trời, khẽ thì thào:
- Lần này đến phiên ta làm tù binh, ôi, dù sao làm tù binh vẫn tốt hơn là nằm trong rừng phập phồng lo sợ dã thú...
Nói xong, hắn vô lực trượt chân ngã xuống dưới gốc cây, ngất đi.
Hai người nhìn thấy trợn mắt há mồm.
O0o
Trên thành Đại Lương, chiến kỳ tung bay.
Cờ của quân Đế quốc Thiên Phong rốt cục một lần nữa tung bay trên bầu trời của kinh đô Chỉ Thủy.
Lúc này, bọn họ đã là chủ nhân vĩnh viễn của mảnh đất này, không còn bất cứ kẻ nào, chuyện gì có thể làm cho bọn họ rời đi.
Hộ dân quân mọc lên rồi ngã xuống giống như một vì sao băng thoáng qua rồi mất, tạo ra cho người đời sau vô số chuyện để bàn tán, nhưng không thể mang lại hy vọng và bình yên cho dân chúng trên mảnh đất này.
Chiến tranh kết thúc, một Đế quốc khổng lồ sắp sửa sinh ra trên mảnh đất này, không ai biết mùi vị của chuyện này sẽ ra sao...
Trong trận chiến này, tên của Thiển Thủy Thanh đã hoàn toàn lan truyền khắp bốn phương.
Lúc này, hắn đã chính thức đứng vào hàng ngũ danh tướng trên đại lục, ngang hàng với bọn Chỉ Thủy Bão Phi Tuyết, Thiên Phong Vân Phong Vũ, Kinh Hồng Cô Chính Phàm. Có lẽ hiện tại danh tiếng của hắn so ra còn kém hai đại Chiến thần Đông Tây trên đại lục, một người là Tây Chiến thần Sa Khố Nhi Luân của Đế quốc Tây Xi, người thứ hai là Đông Chiến thần Liệt Cuồng Diễm. Nhưng nếu xét về thời gian, hắn là kẻ thừa sức để tranh đoạt danh hiệu một Chiến thần mới trên đại lục.
Trong lòng mọi người, sau Thiên Phong Song Tú, hắn đã trở thành một trong những người tốt nhất có thể được chọn để kế nhiệm Liệt Cuồng Diễm.
Nhưng tất cả những chuyện này không làm cho Thiển Thủy Thanh xao động mảy may nào.
Lòng của hắn đã sớm vương vấn cạnh Vân Nghê ở phương xa...
Vân Nghê, nàng có biết không, rốt cục ta đã thực hiện được lời thề của chúng ta rồi...
Chiếm được thành Đại Lương, sau đó bất chấp tất cả quay về cưới nàng!
Đứng trước cửa thành Đại Lương, gương mặt Thiển Thủy Thanh giờ đây đã ngập đầy lệ nóng.
Mộc Huyết từ trong thành giục ngựa chạy ra, xa xa vừa thấy Thiển Thủy Thanh liền nhảy xuống ngựa, chạy tới ôm lấy Thiển Thủy Thanh hô to:
- Ngươi không chết, thật sự là quá tốt!
Thiển Thủy Thanh cười khẽ:
- Mạng ta còn dài, Diêm Vương không nhận, Dịch Tinh Hàn bất quá chỉ là một tên tiểu quỷ, còn chưa có tư cách lấy mạng ta. Hiện tại tình huống trong thành ra sao?
- Các mặt đều tốt cả, bốn ngày trước chúng ta chiếm thành, Bích Tướng quân đã giải quyết tốt công tác sau đó.
- Lập tức báo cho Bích Không Tình, hắn chỉ còn có thời gian một ngày, hãy làm tất cả mọi chuyện cho thật tốt, cái gì nên mang đi thì lập tức mang đi!
- Nhanh vậy sao?
Mộc Huyết kinh ngạc kêu lên.
- Lão Quý đang ở phía sau chờ tiếp quản thành Đại Lương.
Mộc Huyết nhếch môi cười:
- Trận chiến này Thiết Phong Kỳ ta rượu ấm cơm no, Quân đoàn Trung Ương chỉ còn lại cơm thừa canh cặn.
- Mật ít ruồi nhiều, biết làm sao được?
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Mặc dù cung Chỉ Lan đã từng bị quân Đế quốc Thiên Phong cướp qua một lần, tuy nhiên thành Đại Lương là kinh đô của Chỉ Thủy, bọn phú hào quý tộc vẫn còn rất nhiều. Hoặc Thiển Thủy Thanh không làm, đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn, phải cướp sạch của bọn này một lượt.
Người, hắn không giết, cướp đoạt của cải là chuyện hắn phải làm.
Nếu nói mười chiếc xe ngựa của cải đoạt được của Vũ Văn Liễu là tài sản lén lút, hiện tại món của cải cướp đoạt này là của cải công khai. Tham gia quân ngũ chinh chiến ngàn dặm chỉ vì phát tài, hắn làm như vậy, bất cứ là ai cũng chỉ có thể tán thành.
Một ngày sau, Quân đoàn Trung Ương ồ ạt tiến vào thành Đại Lương, bắt đầu hoàn toàn tiếp quản.
Thông cáo từ lúc này phát ra dày đặc như bươm bướm.
Hành động quân sự đương nhiên đã xong, hành động chính trị chỉ vừa mới bắt đầu.
Đương nhiên đánh hạ một quốc gia không dễ dàng gì, muốn thống trị cai quản một quốc gia lại càng khó khăn hơn. Chiến tranh làm cho Chỉ Thủy tan nát, cuộc sống của dân chúng trở nên khổ sở, muốn thống trị, muốn quản lý, muốn chấn chỉnh, muốn biến mảnh đất vừa được mở mang này thành một hậu phương lớn để cho người Đế quốc Thiên Phong có thể trông cậy, đối với Hoàng đế mà nói, đối với các quan lại trong triều mà nói, còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Tuy nhiên những chuyện này Thiển Thủy Thanh không cần phải quan tâm.
Ngày Bốn tháng Ba, rốt cục Thiển Thủy Thanh đã nhận được điều lệnh.
Điều lệnh ra lệnh cho hắn lập tức mang theo các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ trở về Đế quốc, đám hàng binh của Chu Chi Cẩm tạm thời giao cho Quý Cuồng Long quản lý. Bản thân Thiển Thủy Thanh mang theo bọn Bích Không Tình, Mộc Huyết đi trước về thành Thương Thiên.
Nơi đó, Hoàng đế Thương Dã Vọng đang chờ gặp bọn họ.
Ông ta rất muốn gặp tên Tướng quân sáng tạo ra vô số kỳ tích huy hoàng này, để xem rốt cục là một nhân vật ba đầu sáu tay, lợi hại đến mức nào. Đồng thời Thương Dã Vọng cũng sẽ chứng thực tác dụng mà Thiển Thủy Thanh mang lại trong trận chiến này là tích cực hay tiêu cực.
Là thưởng hay phạt, chỉ ở một ý nghĩ của Hoàng đế mà thôi.
Là thăng chức hay giáng chức, câu trả lời nằm trong thành Thương Thiên.
Mà quan hệ giữa ba người hắn, Nam Vô Thương và Vân Nghê cũng sẽ có một kết cục thật sự tại nơi đó.
Ngày Bảy tháng Ba, sau đại chiến, tướng sĩ Thiết Phong Kỳ và chiến sĩ Hùng tộc cùng nhau cất bước lên đường trở về Đế quốc. Ở nơi đó, chờ đón bọn họ là một vận mệnh hoàn toàn không rõ.
O0o
Vó ngựa rầm rập, bánh xe lăn đều tạo ra một luồng bụi đất mù mịt trên đường.
Trận chiến tiêu diệt Chỉ Thủy kéo dài gần nửa năm trời, rốt cục đã kết thúc.
Trong xe ngựa, Thiển Thủy Thanh khẽ ôm Dạ Oanh, cẩn thận đắp thuốc cho nàng.
- Có phải là ta vô dụng lắm không? Mới lần đầu tiên xuất chiến đã bị địch bắt làm tù binh.
Thiển Thủy Thanh cười:
- Không, nàng làm tốt lắm, thật sự dưới tình huống như vậy, nàng không có nhiều lựa chọn, nàng là một anh hùng!
Anh hùng? Ánh mắt Dạ Oanh đầy vẻ ngạc nhiên:
- Ta làm tù binh, cũng có thể gọi là anh hùng sao?
- Không phải chỉ có giết địch mới được gọi là anh hùng.
Thiển Thủy Thanh thành thật đáp, hắn nhẹ vuốt mái tóc dài tha thướt của Dạ Oanh, những sợi tóc đan qua kẽ ngón tay hắn, dáng vẻ hết sức dịu dàng.
Sau một thời gian hết lòng điều dưỡng, thương thế của Dạ Oanh hiện tại đã chuyển biến rất tốt. Ánh mắt Thiển Thủy Thanh toát ra đầy dục vọng, dường như hiểu thấu tâm ý hắn, Dạ Oanh chủ động dang rộng hai tay mời đón, trao cho hắn một nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng.
Cảm giác tưởng chừng như gặp lại ở kiếp sau khiến cho trong lòng hai người đều dâng ngập tình yêu như con nước thủy triều, lửa dục ngắn ngủi mà mạnh mẽ, tình yêu trầm lắng lại lâu dài.
Con chim oanh nhỏ sau khi trải qua một hồi cực khổ đã trở nên thành thục hẳn lên, con chim oanh nhỏ giờ đây đã biến thành một con phượng hoàng cao quý xinh đẹp, trong nét thẹn thùng ẩn chứa vẻ kiên cường, trong vẻ dịu dàng lại có quyết đoán.
Mà trong giờ phút này hành động của nàng càng thêm mạnh mẽ, càng mang tính chủ động hơn.
Nụ hôn nồng nhiệt mà cháy bỏng đã làm tan chảy giá băng, làm cho tình yêu rực cháy, tràn ngập cả người Thiển Thủy Thanh, giống như nước lũ phá vỡ con đê, tình cảm mạnh mẽ ẩn sâu dưới đáy lòng rốt cục trào dâng.
Trong xe ngựa ý Xuân dào dạt, ấm áp vô cùng...
Ở một chiếc xe ngựa khác sau đó không xa, Vô Song đang nằm lẳng lặng, dường như hắn có thể nghe thấy, có thể cảm nhận được. Một chút kỳ vọng lúc này làm cho hắn vô cùng đau đớn, tay hắn ngày càng siết chặt trường cung.
Miệng vết thương trong nháy mắt vỡ toang.
Trận chiến này đem lại cho người thắng vinh quang, của cải và quyền lực, nhưng đồng thời nó cũng mang lại đau khổ cho vô số người.
Có những người vì vậy mà ngủ một giấc dài vĩnh viễn, không có cách nào trở về gặp lại người thân...
Những gì đã mất, đương nhiên không còn tồn tại, những gì từng tồn tại, chưa chắc đã vĩnh viễn giữ được bên người...
Có những người như Thích Thiên Hữu, Hồng Thiên Khải, những kẻ tử trận được khắc tên vào cột trong hoàng cung Chỉ Lan, trở thành bằng chứng tốt nhất trong thời người Đế quốc Thiên Phong tiêu diệt Chỉ Thủy, có những người chỉ có thể trở về trong áo não...
Bên trong xe ngựa, Đông Quang Chiếu nằm không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm lên nóc xe.
Hắn bây giờ sống mà như chết, cả đời này không thể nào lên ngựa cầm thương đánh giặc nữa...
Lôi Hoả thay thế hắn tiếp quản Thiết Sư Doanh, hiện giờ, cả Thiết Phong Kỳ đã hoàn toàn là của Thiển Thủy Thanh.
Ly Sở đang lặng lẽ ngồi trong xe chở tù, vừa khéo ngồi đối diện với Dịch Tinh Hàn.
Cả hai người đều bị Thiển Thủy Thanh bí mật bắt giữ.
Không ai biết được trong trận đại chiến sau cùng, Dịch Tinh Hàn không chạy trốn.
Hắn một lòng muốn dẫn dắt chiến sĩ của mình tử chiến đến cùng, nhưng bị Thiển Thủy Thanh tự tay bắt sống.
Khác với ngày trước chính là lúc này Thiển Thủy Thanh không để cho bất cứ kẻ nào biết được sự tồn tại của Dịch Tinh Hàn, tất cả người nhìn thấy hắn bắt Dịch Tinh Hàn làm tù binh đều bị hắn điều đến đội thân binh của mình, hạ lệnh cấm không cho tiết lộ.
Lúc hắn bắt được Dịch Tinh Hàn, hắn đã nói với Dịch Tinh Hàn một câu bằng giọng lạnh như băng:
- Dịch Tinh Hàn, ngươi đã trở thành tù binh của ta lần thứ ba, ta vẫn sẽ không giết ngươi, vẫn định lợi dụng ngươi như trước. Nếu ngươi có bản lĩnh, vậy cứ việc phản kháng, thử xem ta còn đùa giỡn với ngươi giống như lúc trước nữa hay không!
O0o
Đội ngũ thẳng tiến về hướng Tây, sau mười hai ngày đã đi ra khỏi lãnh thổ Chỉ Thủy, tiến vào Tam Trùng Thiên.
Sau khi nghỉ lại một đêm ở thành Cô Tinh, bọn họ tiếp tục tiến về thành Thương Thiên.
Đến thảo nguyên Phong Nhiêu, Mục Sa Nhĩ dẫn theo chiến sĩ Hùng tộc chào tạm biệt Thiển Thủy Thanh.
Mùa Xuân là mùa vạn vật sinh sôi, dã thú cũng đua nhau sinh sản, chiến sĩ Hùng tộc cũng phải trở về tộc của mình làm chuyện sinh sản với nữ nhân của họ. Bọn họ phải cố gắng tạo ra đời sau, để bảo đảm cho tộc của mình tiếp tục lớn mạnh. Lần chiến đấu này, thù lao mà Thiển Thủy Thanh cho bọn họ còn nhiều hơn số mà bọn họ kiếm được trong bao năm qua, có được số tiền này, bọn họ có thể sống thoải mái cùng người thân của mình.
Trước khi có trận chiến mới, các chiến sĩ Hùng tộc sẽ không ra khỏi thảo nguyên, bọn họ sẽ ở một nơi nào đó thuộc về chính mình, sống những tháng ngày tiêu dao khoái lạc, sau quãng thời gian đã đổ biết bao máu tươi, trả giá biết bao sinh mạng.
Một cánh quân đã rời đi, tuy chỉ là chia ly trong thời gian ngắn, nhưng vẫn có nỗi đau lòng trước buổi biệt ly. Thiển Thủy Thanh nhìn về cuối trời xa, rốt cục không nhịn được cất tiếng thở dài.
Bởi vì hắn biết rằng không bao lâu nữa, cánh quân trưởng thành từ trong máu lửa kia, rốt cục vẫn còn phải chia ly nữa. Mà lần chia ly tiếp theo, chưa chắc đã thoải mái, khoái trá như hiện tại...
Dạ Oanh nép bên người hắn, nhẹ giọng nói:
- Ta chưa thấy qua thành Thương Thiên lần nào cả...
Thiển Thủy Thanh dịu dàng đáp:
- Nơi đó...là một chiến trường khác, thân là quân nhân, chúng ta không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt với nó!
Theo bản năng, Dạ Oanh thu mình lại, nép sát hơn vào người Thiển Thủy Thanh.
O0o
Ngày Hai Mươi Bốn tháng Tư, Thiết Phong Kỳ đi ra khỏi thảo nguyên Phong Nhiêu, đi không bao lâu nữa sẽ đến thành Phong Thương.
Thiển Thủy Thanh ngồi trên lưng Phi Tuyết, dõi mắt nhìn ra xa là trời cao Hệ thống cấm nói bậyg lộng.
Đây là lần thứ hai hắn quay trở về từ khi tòng quân nhập ngũ.
Khác với lần trước chính là, lúc ấy hắn chỉ là một binh sĩ lập công lớn mà thôi.
Mà hiện tại, công lao hắn lập được đã nhiều không đếm xuể.
Những bằng hữu của hắn, rất nhiều người đã ra đi. Người mới đến, người cũ đi, dòng đời xoay chuyển như bể cả hóa ruộng dâu, đôi khi nhanh đến nỗi làm cho người ta ngạt thở.
Bóng hồng yêu dấu trong lòng giờ đây vẫn mịt mờ mây khói, tất cả hy vọng còn rất xa xôi, nỗi bồi hồi xao xuyến trong lòng mấy ai hiểu được...
Đối với tất cả những chuyện này, rốt cục Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể thở dài.
Mộc Huyết từ sau đuổi tới, giục ngựa phi song song với Thiển Thủy Thanh:
- Phía trước chính là gò Phong Xa.
- Đúng vậy, ta nhớ đó là nơi chúng ta đánh một trận cùng chiến sĩ Hùng tộc...Đó là trận chiến đầu tiên trong đời ta, suýt nữa đã tử trận sa trường.
Mộc Huyết cười nói:
- Nhưng ngươi vẫn còn sống, bây giờ còn là một Tướng quân.
- Là Thích thiếu đã cứu ta...
Mộc Huyết ngây người ra một chút, Thích Thiên Hữu, hán tử hào khí hơn người kia, rốt cục không về nữa...
Thiển Thủy Thanh bình thản nói:
- Mộc thiếu, tới gò Phong Xa, bảo mọi người nghỉ chân một chút.
- Dạ!
Mộc Huyết ôm quyền đáp.
Đoàn xe tới gò Phong Xa, trên sườn núi cách đó không xa là nơi mà Thiển Thủy Thanh làm nhiệm vụ lần đầu tiên, cùng Lôi Hoả đi trinh sát. Ở nơi đó, hai người bọn họ từng giết được một tên chiến sĩ Hùng tộc cường tráng hung hăng.
Đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, Thiển Thủy Thanh vẫy tay gọi Lôi Hoả lại:
- Ngươi có hứng thú đi thăm chốn cũ với ta hay không, thăm nơi mà hai ta từng chiến đấu?
Lôi Hoả cười toe toét.
Trên sườn núi, Thiển Thủy Thanh và Lôi Hoả sóng vai mà ngồi.
Thiển Thủy Thanh nhìn lên trời, chậm rãi hỏi:
- Ngươi còn nhớ ngày hôm đó, chúng ta đã nói những gì ở đây không?
Lôi Hoả gật gật đầu:
- Ngươi nói ngươi rất muốn xem Thiên Tông Thần Mã ra sao, kết quả hiện tại ngươi đã được một con.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Trí nhớ của ngươi rất khá.
- Bởi vì mỗ ít nói.
Thiển Thủy Thanh gật đầu liên tục:
- Đúng vậy, ít nói, nhớ kỹ, vậy có thể thu hoạch được nhiều hơn. Đúng rồi, ta còn nhớ ta đã nói qua lý do vì sao ta nhập ngũ, ngươi còn nhớ hay không?
Lôi Hoả ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
- Mỗ nhớ rõ, nhưng vẫn không hiểu những lời đó có ý gì, ngươi nói ngươi nhập ngũ là vì muốn chứng minh ý nghĩa tồn tại của ngươi trên thế gian này.
- Đúng vậy, ta không biết vì sao ta ở nơi này, ở thế giới này...Ta biết rằng nếu con người có bất cứ thay đổi gì đều có ý nghĩa. Ta lưu lạc đã ba năm, không tìm ra ý nghĩa cuộc sống của mình, cho nên mới tòng quân.
- Như vậy bây giờ ngươi tìm được hay chưa?
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh trở nên xa xăm trống vắng:
- Ta không biết...có lẽ quả thật ta đã tìm ra, có lẽ ta vẫn đang tìm...
Lôi Hoả nhìn hắn nhưng không nói lời nào.
Tán gẫu với Lôi Hoả là một chuyện làm cho người khác cảm thấy buồn.
Lôi Hoả luôn luôn không chủ động khơi lên bất cứ vấn đề gì, hỏi tới cũng không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn ngay thẳng, can đảm, cho dù là trên chiến trường, cường địch trước mặt, hắn cũng chỉ hừ lạnh trong cổ họng, múa may vũ khí chém giết, cũng không lớn tiếng quát to, không tỏ ra ngông cuồng kiêu ngạo. Cho dù là bị thương hắn cũng chỉ khẽ cau mày, phát ra một tiếng rống trầm thấp trong cổ họng.
Tuy nhiên Thiển Thủy Thanh thích hắn như vậy, bởi vì chỉ có ngồi cùng một chỗ với người như vậy, hắn mới có thể yên tâm thoải mái trút ra tâm sự của mình, có thể nói bất cứ chuyện gì cũng được, không cần phải lo lắng đối phương nghe hiểu được gì không...
Cứ như vậy, một người nói, một người nghe, hai người càng lúc càng trở nên tương đắc.
Cho đến khi một tên binh sĩ trong Kỳ chạy về phía này hô lớn:
- Thiển Tướng quân, có mật hàm khẩn cấp của ngài.
Mở mật hàm ra xem xong, gương mặt Thiển Thủy Thanh trở nên âm trầm như nước.
Mộc Huyết hỏi với vẻ quan tâm:
- Có chuyện gì sao?
Thiển Thủy Thanh cười lạnh lẽo:
- Là mật hàm Vân Nghê cho biết sắp sửa có chiến tranh, lão già Nam Sơn Nhạc kia...rốt cục đã ra tay!
Thật ra tin tức do Vân Nghê đưa tới vô cùng đơn giản.
Sau khi Thiển Thủy Thanh đánh hạ thành Đại Lương một lần nữa, Thương Dã Vọng cảm thấy bản tính Thiển Thủy Thanh xưa nay là lập nhiều công nhưng cũng gây nhiều họa, đặc biệt là một loạt hành vi như huyết hương tế đại kỳ, khắc tên liệt sĩ lên cột, giết cả nhà Hoàng thất Vũ gia, đem cung nữ Chỉ Thủy phân phát cho chiến sĩ trong Kỳ, cho nên mở hội nghị cùng các triều thần thương nghị, tiến hành bình luận về các ưu khuyết điểm này của hắn.