Lúc này, sau khi Thiển Thủy Thanh đã giải thích đầy đủ toàn bộ kế hoạch, hắn nhìn Phương Hổ chăm chú.
Trong kế hoạch này, kẻ gặp nguy hiểm lớn nhất chính là Phương Hổ. Nếu như sơ ý một chút, chắc chắn hắn sẽ lọt vào tay địch, toàn bộ Thiết Phong Kỳ không ai sống sót.
Thiển Thủy Thanh nói với Phương Hổ, giọng trầm trầm:
- Nếu muốn làm cho người Đế quốc Kinh Hồng tin rằng Thiết Phong Kỳ sẽ đi đánh đế đô, ngươi nhất định phải giương cờ hiệu của ta, tuyên bố là đích thân Thiển Thủy Thanh dẫn dắt. Nhưng đáng tiếc là...thật sự ta không thể tham gia!
Đương nhiên Phương Hổ hiểu rõ nguyên nhân vì sao Thiển Thủy Thanh không thể tham gia vào hành động dẫn dụ địch nhân của Thiết Phong Kỳ. Bởi vì chiến dịch tấn công Hàn Phong quan cần phải có hắn chỉ huy, hắn phải nắm chắc hết mức chiếm được quan này, cho dù toàn bộ Thiết Phong Kỳ tử trận cũng sẽ không tiếc.
- Ta nghĩ...sẽ có rất nhiều Tướng quân rất muốn giết ngươi!
Phương Hổ cười nói.
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu, hiện giờ Thiển Thủy Thanh đúng là người có tên, cây có bóng, thật sự là một chiếc bánh thơm phức, ai có thể giết hắn, chắc chắn người đó sẽ dương danh lập vạn. Cũng chỉ có duy nhất Thiển Thủy Thanh mới dám làm chuyện dẫn một vạn quân Đế quốc Thiên Phong đi tấn công Đế quốc Kinh Hồng, bởi vì trước đó, tiết mục này đã được hắn trình diễn một lần ở Chỉ Thủy. Chuyện đó chỉ mới xảy ra vào năm ngoái, rất nhiều người sẽ không thể nào quên.
Chỉ cần đưa ra danh hiệu Thiển Thủy Thanh, mọi người sẽ tin rằng Thiển Thủy Thanh muốn làm lại chiến tích huy hoàng ở Chỉ Thủy, nếu ai giết được hắn, hào quang danh vọng sẽ phủ lên người đó. Thương Dã Vọng tuyên bố với bên ngoài rằng Thiển Thủy Thanh ỷ công kiêu ngạo, giáng chức hắn đi, Thiển Thủy Thanh nổi giận bất mãn, dẫn dắt Thiết Phong Kỳ kéo qua Đế quốc Kinh Hồng muốn tái lập chiến tích huy hoàng khi trước, để cho Hoàng đế không còn xem thường hắn. Lý do như vậy kể ra nghe cũng xuôi tai, vả lại cũng hoàn toàn phù hợp với tính tình và tác phong trước sau như một của Thiển Thủy Thanh.
- Cho nên lần này ngươi sẽ hết sức gian nan, mà nhiệm vụ của ngươi là phải chạy trối chết, thoát khỏi truy binh càng nhanh càng tốt.
Phương Hổ bật cười ha hả:
- Thiển thiếu, ngươi đừng nói lời ngốc nghếch như vậy, ai chẳng biết Thiển Thủy Thanh không phải là kẻ sợ chiến đấu? Nếu ta dẫn dắt chỉ cắm đầu bỏ chạy mà không đánh giết, chỉ sợ không ai tin ta là Thiển Thủy Thanh! Lúc này chẳng những ta phải xâm nhập vào hang hổ, hơn nữa ta còn phải đánh, tối thiểu cũng phải đại thắng được một trận, lúc ấy mới có thể thật sự khiến cho người Đế quốc Kinh Hồng tin tưởng Phương Hổ ta là Thiển Thủy Thanh.
Thiển Thủy Thanh ngơ ngác nhìn Phương Hổ, đặt tay lên vai hắn khẽ nói:
- Huynh đệ, ngươi biết không, ta đang vi phạm lời thề của chính mình...Ta đưa toàn bộ Thiết Phong Kỳ đi chịu chết!
- Không phải ngươi đưa chúng ta đi chịu chết, chỉ là tin tưởng chúng ta...Tin tưởng chính là cơ sở của tình huynh đệ, dù sao thì ngoài chúng ta ra, không ai có thể hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ như vậy!
- Nói thối lắm!
Thuỷ Trung Đường hét to:
- Để Linh Phong Kỳ ta làm chuyện này cho, ngươi cùng Thiển thiếu đi ẩn nấp là được!
- Không được!
Thiển Thủy Thanh gạt phắt đi:
- Linh Phong Kỳ các ngươi là Kỳ duy nhất trong ba Kỳ đã từng giao thủ với Cô Chính Phàm, tình hình của Hàn Phong quan ngươi đã quen thuộc, tấn công Hàn Phong quan không thể không có ngươi!
Bích Không Tình lập tức hỏi:
- Vậy Huyết Phong Kỳ của ta thì sao?
- Cũng không được, Lý Quy vừa chết chưa lâu, trong Huyết Phong Kỳ vẫn còn không ít binh sĩ bất mãn về ta. Nếu bảo bọn họ đi chiến đấu còn có thể, bảo bọn họ đi làm nhiệm vụ gần như chịu chết này, sợ rằng bọn họ sẽ tiết lộ tin tức của chúng ta, vậy thì hỏng chuyện. Ngược lại Thiết Phong Kỳ...toàn bộ chiến sĩ trong đó đều đã từng cùng ta đánh thành Đại Lương, ai ai cũng là binh sĩ trung thành, ai ai cũng đã được ta ban thưởng. Nói về lòng trung thành của bọn họ, ta tin tưởng được, nói về lực chiến đấu cũng hơn hai Kỳ còn lại. Nhưng quan trọng hơn nữa chính là, nếu không mang theo tướng sĩ của bốn Doanh của Thiết Phong Kỳ, e rằng người Đế quốc Kinh Hồng sẽ không mắc mưu. Đâu có đạo lý nào mà Thiển Thủy Thanh dẫn Kỳ khác đi tấn công địch? Đổi cờ hiệu cũng không được, địch nhân không phải dễ dàng mắc mưu như vậy, làm là phải làm thật, ngoài Thiển Thủy Thanh ta không có mặt, tất cả những người khác đều phải có!
Lúc này Phương Hổ hỏi:
- Nhưng bề ngoài ta khác ngươi rất xa, nếu bị người khác nhận ra thì sao? Ta đoán rằng người Đế quốc Kinh Hồng nhất định sẽ có bức họa của ngươi.
Thiển Thủy Thanh tiện tay lấy ra một cái mặt nạ quỷ:
- Dùng cái này, là do Vô Song mang về trên chiến trường Tây Nam. Thiển Thủy Thanh báo thù cho nghĩa phụ, tập kích Đế quốc Kinh Hồng, mang mặt nạ quỷ, tức giận mà đánh, đó chính là một lý do rất tốt. Ta sẽ giao cho ngươi vài chiêu Thiên Nhân Trảm, đây chính là võ công bí mật bất truyền của Liệt Tổng Suất.
Phương Hổ ngắm nghía mặt nạ quỷ một lúc, sau đó đeo lên thử:
- Món đồ chơi này được lắm, sau này có cơ hội, chúng ta sẽ phát cho mỗi binh sĩ của Thiết Huyết Trấn một cái.
Thiển Thủy Thanh nói tiếp:
- Ta cũng sẽ giao Phi Tuyết cho ngươi, như vậy người Đế quốc Kinh Hồng càng thêm tin tưởng, bởi vì tất cả mọi người đều biết Phi Tuyết không cho người nào khác cỡi, ngoại trừ ta. Nhưng thật ra nó vẫn hiểu được, ít nhất Thác Bạt Khai Sơn và Dạ Oanh cũng đã từng cỡi nó.
Phương Hổ gật gật đầu:
- Còn vấn đề gì nữa không?
Thiển Thủy Thanh cười gian xảo:
- Ngươi đi vuốt mông Phi Tuyết một chút để tạo tình cảm với nó, tối nay ngươi ôm nó ngủ trong chuồng ngựa cho được việc!
- Con bà ngươi!
Phương Hổ mắng ầm lên.
Tất cả mọi người bật cười ha hả.
- Ngươi phải chăm sóc nó cẩn thận thay ta...
Cuối cùng Thiển Thủy Thanh còn nói một câu, giọng hắn đầy tiếc nuối.
O0o
Trong hội nghị quân sự, tất cả mọi người vẫn đang thảo luận sôi nổi về chuyện làm thế nào để lợi dụng bí đạo phát động tấn công Đế quốc Kinh Hồng.
Mỗi lần trước khi ra trận, bắt buộc phải có một quá trình như vậy.
Chuyện này không chỉ vì hoàn thành một phần kế hoạch tác chiến, quan trọng hơn là có thể thông qua thảo luận để đề cao hiểu biết về tinh túy của kế hoạch tác chiến. Trên chiến trường biến hóa chỉ xảy ra trong chớp mắt, không ai biết được sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ hiểu được sơ lược kế hoạch tác chiến mà không hiểu hết ý nghĩa của nó, nhất định sẽ làm cho tác chiến cứng nhắc, không biến chuyển kịp thời tùy theo tình thế. Cho mọi người thảo luận về kế hoạch tác chiến trước khi ra trận chính là vì mục đích này.
Lúc này đây, nhờ vào người Đế quốc Kinh Hồng có suy nghĩ sai lầm, để phòng ngừa lộ bí mật, Thiển Thủy Thanh không thể không đợi tới giờ phút cuối cùng mới mang kế hoạch tác chiến ra phổ biến cho mọi người. Chính vì như vậy, rất cần mọi người đưa ra cách nhìn của mình.
Phương Hổ liền đưa ra một vấn đề:
- Nếu bí đạo hẹp như vậy, người Đế quốc Kinh Hồng cũng không phải là kẻ ngốc, vậy bọn chúng có thể nào lập tức phong tỏa bí đạo lại sau khi kỵ binh của chúng ra đi, khi nào cần dùng tới mới mở ra, để không cho bất cứ kẻ nào lợi dụng hay không?
Vô Song lập tức nói:
- Chuyện này không có khả năng, bởi vì sau khi đi qua con sông nhỏ kia sẽ có một con đường nhỏ được làm bằng sức người. Một khi người Đế quốc Thiên Phong ta xuôi dòng mà lên, theo con đường kia đi vào, đi không bao xa nữa là có thể phát hiện. Trước kia bí đạo ở trong rừng, rất khó bị người phát hiện, nhưng hiện tại người Đế quốc Kinh Hồng đã mở con đường kia, muốn cho người khác không phát hiện được là chuyện vô cùng khó khăn. Cho nên người Đế quốc Kinh Hồng mới bố trí sáu mươi tên binh sĩ ở nơi đó, chính là để canh giữ bí đạo và giết chết tất cả những người nào phát hiện ra sự tồn tại của bí đạo này. Thời gian trước, chúng ta sưu tầm tư liệu về dân chúng mất tích trong vùng, phát hiện ra có tới hàng chục người. Đại đa số đều cho rằng những người này sau khi vào rừng đã bị mãnh thú độc xà giết chết, nhưng cũng rất có khả năng một số trong đó vì phát hiện ra con đường này mà bị người Đế quốc Kinh Hồng giết chết, phụ thân của Bát Xích cũng là một trong số đó. Cho nên nếu người Đế quốc Kinh Hồng đã canh giữ ở đó, vậy bọn chúng không có khả năng phong tỏa thông đạo.
- Nếu như thám báo không tìm được đường nhỏ dẫn tới Hàn Phong quan trước thời gian quy định thì sao?
Mộc Huyết hỏi.
Thiển Thủy Thanh trả lời:
- Căn cứ theo Tứ Cực du ký, vùng rừng núi Tiếp Thiên bên phía Đế quốc Thiên Phong có nhiều cây cối um tùm rậm rạp, đại quân không thể đi qua, nhưng bên phía Đế quốc Kinh Hồng địa thế tương đối bằng phẳng, giống như vùng rừng núi biên giới Chỉ Thủy vậy, mặc dù cũng là vùng rừng núi, nhưng hành quân trong đó thì không có trở ngại gì nhiều. Chuyện duy nhất mà chúng ta cần lo lắng chính là, chúng ta có tìm được địa điểm ẩn nấp thích hợp đúng lúc hay không, bao gồm địa điểm ẩn nấp ở vùng cốc Tàng Mã và Hàn Phong quan. Cho đến trước khi bắt đầu phát động tấn công, chúng ta không thể để cho bại lộ, đây là điều quan trọng nhất. Về phương diện này, một nửa nhờ vào nỗ lực bản thân, nửa còn lại phải nhờ vào vận may, nếu cần thiết, chúng ta cũng có thể hủy bỏ kế hoạch lần này.
Bát Xích đột nhiên hỏi:
- Bí đạo quá hẹp, nếu như quân địch chặn đầu kia, không phải là chúng ta bên này qua một người là chết một người sao?
Thiển Thủy Thanh vuốt vuốt đầu hắn, cười nói:
- Đúng, cho nên chúng ta phải đi qua bí đạo vào ban đêm, lợi dụng trời tối, tầm nhìn có hạn, thêm vào lúc đó đại đa số binh sĩ đối phương đều đã ngủ say. Đồng thời, chúng ta phải phái những chiến sĩ mạnh nhất đi phía trước, điểm này, Vô Song, Thác Bạt Khai Sơn, Phương Hổ, ta, các tướng lĩnh chúng ta, đều sẽ đi ở nhóm đầu, không ai trốn tránh được, Thác Bạt Khai Sơn, ngươi sẽ đi đầu, thế nào?
Vô Song lập tức nói:
- Hay là để cho ta và Ly Sở đi đầu, chúng ta là thợ săn, giỏi về chuyện ẩn giấu hành tung, phát hiện địch nhân, chỉ cần quân canh gác ban đêm không nhìn chằm chằm vào bí đạo không rời mắt, chúng ta nhất định có thể ra ngoài.
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Tin ta đi, thiên hạ vĩnh viễn không có người tự giác cao đến mức như vậy, bởi vì đó là một chuyện vô cùng mệt mỏi.
Thác Bạt Khai Sơn trầm giọng hỏi:
- Địch nhân giấu khoảng chừng bao nhiêu tên bên phía cốc Tàng Mã?
Vô Song đáp:
- Khoảng sáu mươi tên.
Thiển Thủy Thanh nói:
- Ta tính toán như vầy, nếu là ta bố trí binh sĩ canh gác bí đạo, sẽ không quá một trăm tên, chúng ta cứ cho là hai trăm tên đi, cho nên chỉ cần chúng ta qua được khoảng hai mươi người, bảo vệ cửa ra bí đạo, viện quân sẽ xông ra cuồn cuộn không ngừng.
- Ít như vậy sao?
Thiển Thủy Thanh cười:
- Ai lại bố trí hàng ngàn người đi canh giữ một hang chuột mấy trăm năm cũng không có ai phát hiện?
Tất cả mọi người cười ha hả:
- Nhưng lần này, chúng ta sẽ làm chuột trong hang bò ra.
- Đúng vậy!
Thiển Thủy Thanh nói đầy ý nghĩa:
- Hai vạn bảy ngàn con chuột, đủ làm cho người Đế quốc Kinh Hồng phải đau đầu nhức óc.
- Có thể nào bọn chúng dùng cách truyền tin bằng cách đốt lửa hay không?
Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:
- Ta lo lắng nhất chính là chuyện này, bởi vì nếu làm như vậy, e rằng đại quân ta vừa ra khỏi bí đạo, viện quân của địch cũng đã kéo tới nơi. Nhưng tính đến chuyện bên kia cũng là núi rừng, truyền tin bằng cách đốt lửa rất dễ dẫn tới hỏa hoạn, cho nên chúng ta không cần lo lắng về phương thức này. Cách truyền thư bằng bồ câu thì không thể tồn tại trong vùng rừng núi, dù sao trước đó cũng không có người nào thuần dưỡng bồ câu đưa thư phục vụ cho quân sự tại nơi đó. Bởi vậy khả năng lớn nhất là bọn chúng sẽ sử dụng phương thức dùng các trạm canh gác và khoái mã để truyền tin. Nếu chỉ dùng trạm canh gác truyền tin không thôi thì sẽ phải bố trí một lượng trạm canh gác rất lớn trên một quãng đường dài, cũng rất dễ bị dân chúng bên trong Đế quốc Kinh Hồng phát hiện. Người Đế quốc Kinh Hồng canh giữ nghiêm ngặt bí đạo, cho nên cũng sẽ khó có khả năng này. Cho nên chắc chắn bọn chúng sẽ sử dụng phương thức khoái mã truyền tin để cảnh báo, nếu đúng là như vậy, chỉ cần chúng ta xử lý kịp thời quân canh nơi đó, ắt sẽ không có chuyện gì lớn!
Mộc Huyết lại hỏi:
- Vì sao lại định ngày chúng ta tập kích bất ngờ vào ngày Hai Mươi Lăm, thời gian như vậy có phải là quá dài không? Phải biết rằng chúng ta ở hậu phương của địch càng lâu, khả năng bại lộ càng lớn.
Thiển Thủy Thanh đáp:
- Cô Chính Phàm cũng không phải là một kẻ dễ dàng lừa bịp, một khi Thiết Phong Kỳ triển khai tấn công, bất kể hắn tin tưởng rằng mục tiêu tấn công của Thiết Phong Kỳ là thành Bá Nghiệp hay không, hắn không thể nào không tăng cường phòng ngự ở hậu phương. Sau khi tiến vào chúng ta không thể lập tức phát động tập kích bất ngờ, nếu như không muốn Cô Chính Phàm chuẩn bị từ trước, nhất định phải chờ đợi một khoảng thời gian. Nguyên nhân là vì trong lịch sử chưa bao giờ có một cánh quân tập kích nào có thể ẩn nấp trong hậu phương của địch tới một tháng trời. Không Tình, ngươi giúp ta bổ sung một chút về vấn đề này.
Bích Không Tình cười nói:
- Phàm là bôn ba ngàn dặm bọc ra sau lưng tập kích quân địch, chuyện không thể tránh né chính là vấn đề về lương thảo. Vì trang bị nhẹ nên nhất định không thể mang theo quá nhiều lương thảo. Có thể nói như vầy, một người mang theo lương thực đủ dùng trong mười lăm ngày đã là một con số cực hạn, nếu như tăng hơn nữa, cả người lẫn ngựa đều không chịu nổi. Trong lịch sử chiến tranh trên đại lục, trận tập kích kéo dài thời gian nhất là trận đại chiến mà gia tộc Sa Khố Nhi Luân tập kích bất ngờ Đại Đế quốc Tây Xi hai mươi năm trước, tám ngàn chiến sĩ du mục chỉ mang theo lương thực đủ dùng trong mười hai ngày, nhưng bằng vào sự kiên cường và nhẫn nại của bọn họ đã kéo dài tới hai mươi mốt ngày, đây là một kỷ lục. Mà trận chiến tập kích điển hình y như sách vở là do Tướng quân Lý Phi của Đế quốc Đại Lương cũ lập nên, hai vạn tên kỵ binh, mỗi người mang theo lương thực đủ dùng trong mười lăm ngày. Khi bọn họ trở lại nơi xuất phát, miếng lương khô cuối cùng cũng vừa ăn hết, phải nói rằng hiệu suất tác chiến như vậy là vô cùng hoàn mỹ. Nhân tiện cũng phải nói một câu, lần trước ta dẫn dắt Phi Tuyết Vệ tập kích đội vận lương chính là mang theo lương thực bốn ngày, khi ta trở lại Nam Môn quan cũng vừa ăn hết lương thực. Đáng tiếc là trận chiến tập kích ấy không thành công, cho nên trong sách sử không có tên của Bích Không Tình ta!
Các tướng cùng bật cười ha hả, nếu như hắn thành công, vậy hiện tại cũng không có Thiển Thủy Thanh.
Bích Không Tình lại nói tiếp:
- Cho nên ta nghĩ ý của Thiển Trấn Đốc là, nếu như chúng ta trụ vững qua con số kỷ lục hai mươi mốt ngày kia, cho dù Cô Chính Phàm có hoài nghi đi nữa, sự phòng ngự ở hậu phương của Đế quốc Kinh Hồng cũng không khỏi lơi lỏng đi nhiều. Bởi vì chưa từng có ai có thể âm thầm lặng lẽ phục kích ở hậu phương nước địch trong một thời gian dài như vậy. Ta nghĩ đại khái là vì phòng ngừa tên Cô Chính Phàm kia để ý quá mức đến Thiển Trấn Đốc, cho nên hắn mới tăng con số ấy lên thêm ba ngày!
Mọi người lại bật cười ha hả một lần nữa.
Đánh tập kích hoặc phục kích đều lấy bí mật làm tiêu chuẩn hàng đầu, cho nên không có khả năng cướp lương thực ngay tại chỗ, chỉ có thể mang theo bao nhiêu lương thực thì ăn bấy nhiêu thôi. Cũng vì như vậy, những trận chiến tập kích hay phục kích trong lịch sử chưa từng có trận nào ẩn nấp và chờ đợi trong thời gian dài như vậy. Mà lần này đây, Thiển Thủy Thanh muốn phá kỷ lục ấy một lần.
- Vậy chúng ta nhờ vào cái gì mà có thể ẩn nấp được nhiều ngày như vậy?
Có người lại hỏi.
Thiển Thủy Thanh giơ một ngón tay lên:
- Thứ nhất, song mã của Thiết Phong Kỳ chỉ dùng để thay đổi, còn song mã của Linh Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ là dùng để chở thêm. Thứ hai, điểm khác nhau lớn nhất của chúng ta với tất cả những trận chiến phục kích trong lịch sử chính là, bọn họ cần phải bôn ba ngàn dặm, bọc vòng một quãng đường dài mới có thể tới được hậu phương của địch, lúc ấy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên không thể chở theo quá nặng. Nhưng chúng ta chỉ cần vượt qua một bí đạo hẹp mà thôi, bọn họ cần phải vượt qua ngàn dặm, chúng ta chỉ cần vượt qua trăm thước là tới nơi. Dưới tình huống không cần lo lắng về tốc độ, chúng ta thừa sức để mang theo lương thực nhiều hơn. Nhờ nguyên nhân như vậy, chúng ta có thể mang theo lương thực đủ dùng trong hơn hai tháng. Nếu như không lo đến chuyện ẩn nấp càng lâu nguy cơ bại lộ càng lớn, ta cũng rất muốn sáng lập ra một kỷ lục ẩn nấp chừng sáu mươi ngày. Còn Thiết Phong Kỳ chỉ cần mang theo lương thực mười ngày, sau đó thì cướp lương tại chỗ.
Lần này, Thiển Thủy Thanh đã thật sự phá bỏ quy tắc thông thường.
Càng là tướng lĩnh thành công, trình độ hiểu biết về chiến tranh càng cao, cũng càng dễ dàng có cách tư duy theo lối mòn.
Chuyện phục kích hoặc tập kích không thể nào xảy ra sau khi ẩn nấp trong hậu phương của địch một tháng trời, đây gần như là nhận thức chung của những tướng lĩnh tài ba. Nhưng chính vì như thế, khi quy tắc thông thường này bị phá vỡ, hậu quả mà nó mang lại sẽ vô cùng tai hại. Trong lịch sử thực tế, mỗi một vị Tướng quân chiến thắng nhờ đánh bất ngờ đều dùng một phương thức nào đó phá vỡ quy tắc thông thường, vượt qua những chướng ngại mà những kẻ bị đánh cho rằng không có khả năng làm được.
Cô Chính Phàm xuyên qua sơn mạch núi Tiếp Thiên tập kích sau lưng Quân đoàn Bạo Phong, chính là như vậy.
Thiển Thủy Thanh lợi dụng bí đạo phá vỡ quy tắc thông thường, cũng chính là như vậy.
Chiến tranh chính là không ngừng lặp đi lặp lại chuyện phá vỡ quy tắc thông thường, lập ra quy tắc mới. Tướng lĩnh thành công sẽ lập ra quy tắc mới, tướng lĩnh thất bại phải chịu đựng quả đắng.
Ở điểm này, có lẽ sẽ có người cười chế nhạo, không hiểu vì sao Cô Chính Phàm lại ngu xuẩn như vậy, không thể dùng cách nhìn phá vỡ quy tắc thông thường để đánh giá Thiển Thủy Thanh. Đó là vì không ai có thể nhìn rõ ràng từng bước một trong kế hoạch tác chiến của đối phương.
Đó chính là chiến cục cũng như bài cục. Bất cứ chủ tướng của một trận chiến nào cũng chỉ có thể nắm được tin tức có hạn mà thôi. Cũng giống như khi chơi bài, bạn chỉ có thể thấy bài trên tay mình, mà không thể thấy được bài trên tay đối phương. Bạn chỉ có thể căn cứ vào những lá bài đã xuất hiện trên bàn, căn cứ vào vẻ ngoài, thói quen, đấu pháp, tác phong của đối thủ mà suy đoán bài trong tay đối thủ tốt hay là kém, từ đó mới suy đoán ý đồ của đối thủ. Trên cơ sở ấy, bạn mới có thể căn cứ vào bài đang có trên tay mình và tình hình đặc thù lúc ấy mà định ra sách lược đối phó.
Có thể nói tuyệt đại đa số quyết sách quân sự của tuyệt đại đa số tướng lĩnh đều được đưa ra trong tình hình không đủ tin tức, hơn nữa trong rất nhiều tình huống còn phải quyết định một cách nhanh chóng.
Cho nên trong quá trình đưa ra quyết sách, ngoại trừ ra chuyện phân tích cặn kẽ, gạn lọc tin tức, tính toán theo xác suất lớn nhất, cảm giác trên chiến trường cũng vô cùng trọng yếu, tác dụng của kinh nghiệm chỉ huy cũng được thể hiện ở phương diện này.
Một số người ngông cuồng của đời sau thường hay ngồi bình phẩm trong lúc trà dư tửu hậu, phê bình vị đại thần nào đó phạm phải sai lầm thiếu thuyết phục nào đó, vị danh tướng nào đó kém cỏi mà làm nên chuyện ngốc nghếch nào đó...ví chính mình như bậc trí giả siêu việt hay chiến thần mà hiu hiu đắc ý, tự cao tự đại. Giống như thất bại của Nam Sơn Nhạc, nhất định người đời sau sẽ mang ra chỉ trích, nói rằng vì sao Nam Sơn Nhạc không cẩn thận, tin tưởng Dịch Tinh Hàn quá dễ dàng cho nên mới phạm sai lầm không thể tha thứ, nhưng bọn họ không biết tình huống và đủ loại thế cục ngay lúc đó như thế nào.
Bọn cuồng đồ này quên mất một chuyện, bọn họ chỉ là giở lại sách xưa, đã biết được con bài chưa lật của cả hai, thậm chí là ba, bốn phe, mới có thể phê bình một cách ngông cuồng như vậy.
Bởi vậy, tướng lĩnh mà bảo thủ không chịu thay đổi đương nhiên sẽ không thể trở thành thiên tài, vì mê muội nghĩ rằng địch nhân tập kích bất ngờ như vậy là hành động không thực tế. Nếu không đường đường Đông Chiến thần Liệt Cuồng Diễm đã không có khả năng bị Cô Chính Phàm sử dụng kỳ binh thừa cơ đánh lén như vậy. Chính vì chiến thuật phá vỡ quy tắc thông thường trong chiến tranh, bản thân nó thật ra là vô cùng hiếm thấy. Bạn đang đọc chuyện tại
Trong lịch sử không thiếu những trận chiến thắng lợi điển hình của những thiên tài điên rồ, chính là vì bọn họ điên rồ đến mức vì một khả năng vô cùng nhỏ bé nào đó mà không tiếc trả bất cứ giá nào để có thể thực hiện kế hoạch của họ. Người như vậy có thể đắc ý nhất thời, chứ không thể đắc ý một đời. Khi người đời sau say mê tìm tòi học tập loại trận chiến điển hình như vậy, kết quả chỉ là lý thuyết suông, bởi vì thật ra nó không đáng để học tập. Mà đối phó với một kẻ điên như vậy, hoặc có thể nói là ngu ngốc, biện pháp đơn giản nhất không phải là xuất kỳ bất ý, mà là thẳng thắn so tài trực diện trên chiến trường với hắn về kiến thức cơ bản.
Dưới một chuỗi phân tích như vậy, mọi người càng ngày càng thấy rõ rằng, kế hoạch này yêu cầu chấp hành chính xác rất cao, nên tinh thần cũng bắt đầu trở nên hồi hộp.
Cuối cùng Thiển Thủy Thanh hỏi:
- Có ai còn lo lắng hay nghi vấn gì nữa không?
Lúc ấy, Bát Xích đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Nếu là ta, ta sẽ đặt một cái bẫy đá ngoài cửa bí đạo kia, nếu như có quân địch muốn đi qua, chỉ cần khởi động cơ quan, cho một tảng đá lớn lăn xuống bít chặt cửa bí đạo. Cứ như vậy, quân Đế quốc Thiên Phong ở phía sau sẽ không qua được, chuyện như vậy đơn giản mà gọn gàng. Chỉ cần một tên quân Đế quốc Kinh Hồng cũng có thể ngăn cản tất cả quân Đế quốc Thiên Phong.
Thiển Thủy Thanh hơi ngẩn ra:
- Vấn đề này ta đã từng suy nghĩ tới, nhưng vách đá nơi đó dựng đứng, đá tảng lại quá nặng, ván gỗ không thể giữ nổi, muốn làm ra bẫy rập như vậy không phải là chuyện dễ dàng!
- Không nhất định phải đặt phía trên cửa ra, chỉ cần tạo một cái dốc nghiêng ở mé bên cửa, thiết kế một tấm ván trượt bằng sắt, bình thường thì cố định đá bằng khung sắt, buộc lại bằng dây thừng, khi cần sử dụng chỉ cắt dây là xong. Nếu như sợ tảng đá lăn đi quá cửa ra, vậy xây một bức tường ở mé đối diện chặn lại, chân tường chôn sâu xuống đất một chút, chỉ cần có thể ngăn tảng đá lại ngay giữa cửa ra là đủ!
Bát Xích vừa nói xong những lời này, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi.
Thiển Thủy Thanh ngẩn ngơ nhìn Bát Xích hồi lâu, sau đó mới cười khổ nói:
- Cảm ơn ngươi, Bát Xích, nếu quả thật đối phương làm như vậy, coi như ngươi đã lập công đầu!
- Không cần cảm ơn, chỉ cần ngài dạy ta đánh giặc là được!
Bát Xích vô cùng đắc ý, nó là chuyên gia về cơ quan bẫy rập, phải nhờ vào đó mà kiếm sống trong rừng, chuyện gì thì nó chưa làm được, nhưng những loại bẫy rập linh tinh như vậy không làm khó được nó.
Sau khi trải qua một phen tham khảo phân tích, tất cả các vấn đề cơ bản đều được đưa ra giải quyết, Thiển Thủy Thanh cũng không thể không thán phục nhiều người sinh mưu trí, không ngờ một đứa bé còn chưa ráo máu đầu lại là người duy nhất đột phá được kế hoạch tác chiến mà hắn đã khổ công suy nghĩ chu đáo trong hai tháng, tìm ra được chỗ sơ hở trong đó.
Thiển Thủy Thanh nói:
- Vô Song, Ly Sở, hai người các ngươi phụ trách đi trước mở đường, quan sát hoàn cảnh. Nếu như tình huống xảy ra đúng như lời Bát Xích vừa nói, cần phải nghĩ cách xử lý binh sĩ trông coi cơ quan của địch. Thác Bạt Khai Sơn, ngươi sẽ là người thứ ba xông ra bí đạo, nếu như bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, ngươi phải thay thế, ta sẽ là người thứ tư, Lôi Hoả, Mộc thiếu, Hổ Tử tiếp theo sau đó!
Theo sự phân công của Thiển Thủy Thanh, một kế hoạch tác chiến xưa nay chưa từng có đã được triển khai.
Sau khi hội nghị quân sự kết thúc, tất cả tướng lĩnh đều đã hiểu được vai trò tác chiến của mình, ai nấy đều rời đi. Lúc nay Thiển Thủy Thanh mới đưa mắt nhìn Cơ Nhược Tử, trong mắt nàng lúc này đã rưng rưng ngấn lệ.
Nàng nhẹ nhàng ôm lưng Thiển Thủy Thanh nói:
- Chuyến này vô cùng hung hiểm, nếu thấy không được, chàng đừng cố gắng quá sức!
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:
- Những ngày ta không có ở đây, chuyện ổn định cục diện chính trị trong nước phải nhờ vào nàng, lão già Công Tôn Thạch không thể tin được, Lịch Minh Pháp thì không thể trông cậy, Chu Đan Tâm tuy rất tốt, nhưng không phải là đối thủ của bọn họ. Sau này nàng phải tùy theo tình hình mà tìm biện pháp ứng phó thích hợp, ta để lại Cẩu Tử và Vệ Thanh Lăng cho nàng, lại thêm một trăm huynh đệ. Nếu có chuyện gì hãy đi tìm bọn Thân Kỳ thương lượng, nói rằng ta đã dặn như vậy!
Cơ Nhược Tử khẽ ừ một tiếng:
- Ta biết nên làm như thế nào.
Thiển Thủy Thanh nhìn Bát Xích, đứa nhỏ này đang cười với hắn đầy xiểm nịnh, Thiển Thủy Thanh bèn nói:
- Đứa nhỏ này rất khá, ta giao nó cho nàng, hãy chăm sóc cẩn thận cho nó giúp ta. Chuyện trong nhà sau này, cần nàng nhọc công lo lắng.
- Không được, ta muốn làm binh sĩ, ta muốn làm binh sĩ!
Bát Xích giậm chân la to.
- Ngươi còn nhỏ, chưa tới lúc ngươi có thể tham gia quân ngũ, sau khi ngươi trưởng thành, ta sẽ mang ngươi theo!
Bát Xích hết sức tủi thân, Thiển Thủy Thanh đã xoay người rời đi. Cơ Nhược Tử ôm chặt Bát Xích nhìn theo, rốt cục lệ đã lăn dài.
Đối với một đứa bé chưa từng ra chiến trường, dường như chiến trường luôn luôn là nơi mà nam tử hán có thể đi. Nó không thể nào hiểu được sự gian khổ trong đó, chỉ có khi nào bản thân nó trải qua rồi, lúc ấy nó sẽ hiểu rằng, chiến trường đáng sợ hơn cuộc sống trong rừng của nó rất nhiều.
O0o
Ngày Mười Lăm tháng Chín.
Bận rộn đã hai tháng, lao lực đã hai tháng, vất vả đã hai tháng.
Luyện tập suốt hai tháng trời làm cho tất cả tướng sĩ của Thiết Huyết Trấn gầy đi thấy rõ, sau hai tháng luyện tập với cường độ rất cao, rốt cục bọn họ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Bất quá hôm nay, tất cả đã kết thúc.
Ở thôn Thạch.
Hai vạn bảy ngàn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn, năm vạn bốn ngàn con chiến mã đã tập trung đầy đủ. Từ xa nhìn lại, các chiến sĩ hình thành một đại dương màu vàng chói, dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu ra hào quang rực rỡ chói mắt.
Vô số trường mâu, chiến đao chĩa tua tủa lên trời, tạo thành một rừng đao núi mâu, đại kỳ tung bay, cờ xí phấp phới trong gió kêu phần phật. Các chiến sĩ như pho tượng thép cỡi ngựa đứng im trong gió, tất cả đều im phăng phắc, chỉ có chiến mã của bọn họ thỉnh thoảng lại giẫm vó vài cái, biểu lộ sự bồn chồn.
Mỗi người đều biết rõ, hôm nay bọn họ phải xuất phát ra chiến trường.
Đây là một giờ phút trang trọng, Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn Thiển Thủy Thanh ngồi trên lưng Phi Tuyết, sau lưng hắn là ba vị Chưởng Kỳ Bích Không Tình, Thủy Trung Đường và Phương Hổ, còn có Doanh Chủ các Doanh.
Thiển Thủy Thanh khoác chiến bào màu mây trắng, chính là Vân Nghê tự tay may cho hắn, Phi Tuyết cũng màu trắng, tạo thành một bóng tuyết giữa đất trời.
Nhìn các chiến sĩ trước mặt, Thiển Thủy Thanh hét lớn:
- Các huynh đệ của ta, hôm nay là một ngày trọng đại.
-...Bởi vì hôm nay, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, bước trên con đường dẫn tới vinh quang đầy hoa tươi, có chiến thắng và tiền tài, cũng có máu tươi và chết chóc. Con đường này cũng không phải dễ đi, có lẽ sẽ có rất nhiều người chết, nhưng chúng ta không có quyền lựa chọn, tuy nhiên ít nhất chúng ta cũng có quyền lựa chọn chiến đấu anh dũng để đạt được thắng lợi!
-...Trận chiến này ta chờ đợi đã từ lâu, các ngươi cũng đã huấn luyện khá lâu. Chờ đợi làm cho ta nôn nóng, làm cho ta không yên, làm cho ta khao khát xông ra sa trường giết địch! Mà huấn luyện làm cho các ngươi mệt mỏi, làm cho các ngươi đau đớn, làm cho các ngươi cũng khao khát mang những gì mình đã được huấn luyện ra phát huy trên chiến trường!
-...Nếu như nói chờ đợi là dựa vào nghị lực và lòng kiên nhẫn, như vậy hành động chính là sự thể hiện lòng can đảm và ý chí chiến đấu. Đại chiến sắp tới, vong hồn của các chiến hữu Quân đoàn Bạo Phong và Quân đoàn Ưng Dương có được an ủi hay không, cha mẹ vợ con của chúng ta ở hậu phương có hưởng thụ được cuộc sống yên bình hay không, nguyện vọng trăm năm của Đế quốc có thành tựu hay không, vậy phải xem hành động lần này của chúng ta!
-...Đang chờ đợi chúng ta ở phía trước là một trận chiến không hề thoải mái nhẹ nhàng. Địch nhân gian trá xảo quyệt, lại quen thuộc địa hình, có được ưu thế tiếp tế tiếp viện hậu cần, thực lực quốc gia cũng mạnh hơn Chỉ Thủy, chính là kẻ địch mạnh nhất mà chúng ta gặp phải từ trước tới nay. Vì vậy cho nên chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, không thể tồn tại ý niệm cầu may trong đầu, nhưng chúng ta cũng không hề sợ hãi!
-...Lần này ta sẽ dẫn dắt các ngươi chiến đấu trên lãnh thổ của nước địch. Chiến đấu trong hoàn cảnh như vậy, kiên cường chịu đựng vất vả sẽ tốt hơn sự dũng cảm nhất thời, đầu óc bình tĩnh cũng sẽ có giá trị hơn so với lỗ mãng kích động. Bởi vì chúng ta phải trở thành một bầy sói hung tàn và giảo hoạt, đả kích địch nhân trong khi truy đuổi và bị bọn chúng truy đuổi.
-...Tất cả các chiến thuật của chúng ta chỉ có một mà thôi, chính là đánh du kích, vừa đánh vừa di chuyển! Mục đích của chúng ta cũng chỉ có một, chính là làm sao như một cây đao nhọn cắm sâu vào trong thân thể địch, băm nát lục phủ ngũ tạng của bọn chúng ra, giống như mầm bệnh không nơi nào là không lây lan tới, làm cho bọn chúng không được sống yên ổn! Sau đó chúng ta sẽ xé rách hàng phòng ngự của bọn chúng, đánh vỡ đại mốn của chúng, giết chết từng tên địch! Đây chính là con đường mà chúng ta sắp sửa đi, một con đường tràn đầy máu tươi và chết chóc!
-...Ta không thể bảo đảm tương lai cho các ngươi rằng sẽ không ai tử trận, nhưng ta có thể bảo đảm với các ngươi rằng, chúng ta sẽ trả một cái giá ít nhất để đổi lấy một thắng lợi lớn nhất. Mà thắng lợi ắt sẽ thuộc về chúng ta, bởi vì chúng ta là Thiết Huyết Đệ Nhất Trấn!
Giờ phút này, tất cả các chiến sĩ đồng thanh hò hét:
- Thiết Huyết Đệ Nhất Trấn! Thiết Huyết Đệ Nhất Trấn! Thiết Huyết Đệ Nhất Trấn!
- Tốt lắm, bây giờ ta muốn nói thêm một chuyện, tất cả binh sĩ đều từng là tân binh, nhưng không phải tất cả tân binh đều trở thành lão binh. Sau khi trải qua những trận chiến vô cùng gian nan vất vả, chúng ta đã được đào luyện, sau đó trưởng thành, cho đến bây giờ là một binh sĩ tài giỏi, trong quá trình đó phải trả giá bằng vô số máu tươi và đau đớn. Cái giá phải trả bằng thân thể ấy chính là để giúp cho các ngươi ghi nhớ, là kinh nghiệm quý giá mà các ngươi khắc sâu trong lòng mình, là bảo bối quý giá nhất đối với sinh mạng các ngươi. Cho nên các ngươi phải hiểu được rõ ràng sự quan trọng của chuyện phục tùng tất cả các mệnh lệnh quân sự. Vì vậy mệnh lệnh đầu tiên của ta trước khi trận chiến bắt đầu chính là phải phục tùng, phục tùng và phục tùng! Cho dù nhiệm vụ được giao có gian nan cực khổ đến đâu, thậm chí phải hy sinh chính bản thân mình, ta cần các ngươi phải dũng cảm gánh vác!
-...Mệnh lệnh thứ hai của ta chính là lệnh cấm khẩu, trong lúc hành quân, binh sĩ dưới cấp Doanh Chủ không được bàn luận bất cứ chuyện gì có liên quan tới việc quân. Cho dù những chuyện như Trấn Đốc của các ngươi là ai, hiện tại các ngươi đang mang quân hàm gì, cánh quân của các ngươi của bao nhiêu người, những chuyện này thiên hạ đều biết rõ, nhưng cũng không được bàn luận! Trong lúc chờ đợi chiến đấu, lệnh cấm khẩu sẽ trở nên nghiêm khắc hơn, ngoài thanh âm chỉ huy của sĩ quan các cấp ra, ta không muốn nghe bất cứ thanh âm gì khác! Mệnh lệnh này vẫn có hiệu lực cho đến khi nào ta tuyên bố giải trừ, nếu như có kẻ vi phạm, chém ngay lập tức! Các ngươi không được hoài nghi mà phải có dũng cảm và quyết tâm chấp hành mệnh lệnh!
-...Mệnh lệnh thứ ba của ta là lệnh cấm xuất nhập. Trong lúc hành quân, lập doanh hạ trại, tất cả chiến sĩ không có nhiệm vụ ra ngoài, không được lấy bất cứ lý do gì rời đội ngũ! Cho dù ngươi muốn đi tiểu tiện cũng phải được quan chỉ huy cho phép, cũng sẽ cho một chiến sĩ khác đi kèm với ngươi. Chiến sĩ nào không có một chiến sĩ khác đi kèm mà tùy ý rời đi một mình, sẽ bị coi là gian tế của địch, giết ngay tại chỗ! Chúng ta cũng không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần chúng ta, phàm có kẻ nào không phải là binh sĩ của Thiết Huyết Trấn tới gần, phải lập tức đuổi đi, có kẻ theo sau nhìn trộm, sĩ quan các cấp phải giết chết ngay lập tức!
-...Đây là một trận chiến mà sinh tử khó đoán, nhưng ta tình nguyện đem sinh mạng, đem tất cả phó thác cho trời, dùng sinh mạng của ta và các ngươi để đặt cược vào thắng lợi của chúng ta, không thể buông tha cho cơ hội kiến công lập nghiệp này! Như vậy các ngươi có dám theo ta đánh cược lần này hay không?
- Dám!
Tất cả mọi người hét như sấm động.
- Tốt!
Thiển Thủy Thanh kêu to, gió thổi mái tóc dài của hắn phất phơ, bóng hắn trên lưng Phi Tuyết như thiên thần giáng hạ.
- Như vậy câu cuối cùng mà ta muốn nói là: Trận đại chiến này ta không hứa hẹn rằng nhất định sẽ thắng lợi, nhưng ta có thể hứa hẹn, vĩnh viễn ta sẽ ở bên cạnh các ngươi, kề vai sát cánh cùng chiến đấu với các ngươi trên chiến trường! Chúng ta cùng nhau xâm nhập vào đầm rồng hang hổ, sau đó dắt tay nhau du sơn ngoạn thủy mừng chiến thắng, hoặc là, cùng nhau đi xuống âm tào địa phủ!
- Đế quốc Thiên Phong, chính khí trường tồn!
Phương Hổ cao giọng hô to.
- Đế quốc Thiên Phong, chính khí trường tồn!
Mọi người đồng thanh hô theo.
- Xuất phát!
O0o
Trong cung Cảnh Long, trên nhà thủy tạ.
Cơ Nhược Tử tựa người vào lan can bằng bạch ngọc, ngắm ao sen trước mặt, cá chép bơi khắp ao, nhất thời ngây dại thẫn thờ.
Từ khi nàng rời khỏi cung Chỉ Lan tới nay, nàng nghĩ mình sẽ không bao giờ tiến vào Hoàng cung lần nữa. Ngờ đâu thế sự vô thường, không ngờ mình vừa rời khỏi Hoàng cung này đã vào trong một Hoàng cung khác.
Cũng may là thân phận đã thay đổi, hiện tại nàng là nghĩa nữ của Công Tôn Thạch, nữ nhân của Thiển Thủy Thanh. Tuy rằng vẫn sống trong cung, nhưng thân phận tự do hơn so với trước, không ai là không tôn kính.
Nếu nói Vân Nghê là nữ nhân mà Thiển Thủy Thanh yêu thương nhất, vậy Cơ Nhược Tử là nữ nhân hữu dụng nhất đối với hắn.
Xa xa, Lịch Phi Yên đang đi tới, phía sau nàng còn có một bọn cung nữ.
- Nhược Tử tỷ tỷ!
Lịch Phi Yên kêu to:
- Đến đây xem thử cái này!
- Là gì vậy?
- Ngọc Quý nhân đặc biệt sai người mang tới cho ta Noãn Ngọc hương, tỷ ngửi thử xem, thật là thơm, nghe nói là vừa mang bên Chỉ Thủy qua đây, trước kia khó mà có được!
Lịch Phi Yên dúi một túi hương nhỏ vào trong tay Cơ Nhược Tử.
Nàng cùng Cơ Nhược Tử vừa là thầy vừa là bạn, cũng là chủ tớ, bởi vậy quan hệ vô cùng thân mật, có món gì tốt cũng không quên Cơ Nhược Tử.
Không ngờ Cơ Nhược Tử biến sắc, nghiêm giọng hỏi:
- Muội có dùng qua hương này chưa?
Lịch Phi Yên hớn hở đáp:
- Vẫn chưa dùng, ta định cùng tỷ tỷ dùng một thể!
Đồ tốt đương nhiên là muốn chia sẻ cùng bạn tốt.
- Nha đầu ngốc này, muội bị người ta chơi khăm rồi, muội không biết rằng trong thành phần của Noãn Ngọc hương có long não, Thái tử mà ngửi thấy sẽ bị dị ứng hay sao? Trước đây vài ngày Thái tử học cỡi ngựa, kết quả bị ngã, trên người sưng phù lên, giờ đây nếu bị dị ứng gây ngứa ngáy nữa thì...Lúc ấy không bị muội chọc cho nổi điên mới là chuyện lạ!
Lịch Phi Yên nghe vậy hoảng sợ:
- Ngọc Quý nhân đáng chết này, muốn hãm hại ta sao?
Cơ Nhược Tử thở dài khe khẽ:
- Ta đã dặn dò rất nhiều lần, muội phải vô cùng cẩn thận, đáng tiếc muội bị thiệt thòi mà vẫn không nhớ kỹ!
- Ta phải tìm nàng ta tính sổ mới được!
Lịch Phi Yên xoay người bước đi.
Cơ Nhược Tử lạnh lùng hỏi:
- Tìm nàng ta làm gì, đánh nàng ta sao? Có lẽ nàng ta đang hy vọng muội làm như vậy, nếu thật sự như vậy, nàng ta có thể đi tìm Thái tử khóc kể, nói rằng nàng có lòng tốt tặng lễ vật cho muội, ngược lại còn bị muội đánh! Nếu Thái tử biết được sẽ nghĩ như thế nào, bệ hạ biết được sẽ nghĩ như thế nào? Lịch Thừa tướng hiện tại đứng đầu bá quan trong triều, lúc ấy muội sẽ không khỏi mang tiếng là dựa vào uy quyền của phụ thân mà hoành hành chốn hậu cung!
Quyển 6: Tung Hoành Ba Ngàn Dặm
Tiếng gót sắt giẫm trên mặt đất vang lên từng hồi như tiếng sấm, mặt đất rung chuyển, phía xa cuối chân trời xuất hiện một đường chỉ màu đen, chỉ trong nháy mắt đã to lên rất nhiều, tốc độ nhanh như chớp, với khí thế gió cuốn mây bay ào ào xông tới.
Là kỵ binh, ít nhất hơn một ngàn kỵ binh, người đen ngựa đen, đầu đội thiết khôi màu trắng, dưới mặt nạ của thiết khôi là những ánh mắt toát ra sát khí cuồng bạo, giống như oán khí của kẻ thù truyền kiếp trăm năm tích tụ lại, giờ phút này toát ra vô cùng sung mãn.
- Là kỵ binh của Đế quốc Chỉ Thuỷ!
Có người hô to.
Thiết khôi trắng giáp đen là dấu hiệu của bọn chúng, trường mâu vàng choé loé lên dưới ánh mặt trời, bốc lên sát khí vô cùng vô tận.
Ánh mắt Mộc Huyết co rút, co rút dần, nhỏ như kim châm.
Sau đó hắn phát ra một tiếng gầm điên cuồng:
- Mọi người cẩn thận! Đó là thân vệ đội của Bão Phi Tuyết! Phi Tuyết Vệ!
Bão Phi Tuyết?
Cái tên này làm cho tất cả mọi người chấn động.
Tổng tư lệnh Tam Trùng Thiên, tướng thủ thành Kinh Viễn, đệ nhất danh tướng Bão Phi Tuyết của Đế quốc Chỉ Thuỷ?
Nếu như không có người này, có lẽ Đế quốc Thiên Phong đã diệt Đế quốc Chỉ Thuỷ không dưới mười lần!
Ba ngàn thiết vệ của hắn tung hoành ngang dọc, lực chiến đấu tuyệt đối không dưới bất cứ cánh quân nào của Long Nha Quân.
Giây phút này, ngay cả Mộc Huyết cũng cảm thấy lạnh toát cõi lòng!
- Bày xa trận, cung tiễn thủ tiến lên, xác định mục tiêu cách một trăm hai mươi thước, bắn tự do, bắn!
Mộc Huyết điên cuồng gào thét.
Ngay sau đó, mưa tên đầy trời một lần nữa như đàn châu chấu bắn lên giữa không trung, ánh mặt trời chói chang bị đám mây tên kia che khuất làm cho ánh sáng dưới mặt đất trở nên chập chờn lúc tối lúc sáng.
Kỵ binh của Phi Tuyết Vệ mạo hiểm lướt tới như sóng thuỷ triều dưới đám mưa tên, bụi mù bốc lên cuồn cuộn mang theo uy thế kinh người, khởi xướng đợt tấn công như cơn hồng thuỷ khổng lồ.
Mười mấy mũi tên nhanh như điện đã bắn trúng vào ngực một tên kỵ binh, chiến mã vẫn điên cuồng chạy tới mấy chục thước mới chịu ngã xuống, ngay sau đó, lại một tên kỵ binh khác đột ngột ngã xuống...
Mặc dù số kỵ binh ngã xuống không ít, nhưng có thêm càng nhiều kỵ binh điên cuồng gào thét dũng mãnh xông tới ngày càng gần!
Gót sắt nện xuống mặt đất như mưa đá, vang động khắp bốn phương, thế công vũ bão như một cơn lũ quét không gì ngăn cản nổi...
Nói về khí lực, có lẽ bọn chúng không bằng chiến sĩ Hùng tộc, nhưng nói về chiến ý, lại không kém mảy may, còn nói về chỉ huy chiến thuật, sắp xếp đội hình cùng với số lượng binh sĩ thì bọn chúng hơn xa chiến sĩ Hùng tộc.
Chỉ trong khoảnh khắc, bọn chúng đã tới gần sát trong gang tấc...
- Xung phong!
Mộc Huyết gầm lên, giọng trầm hùng.
Ngàn tên thiết kỵ oai phong lẫm liệt bắt đầu giục ngựa tiến bước một cách trầm ổn, tiến vào sa trường phía trước chuẩn bị một phen tắm máu...
Trường mâu dày đặc như rừng, khôi giáp loé ra ánh sáng lạnh lẽo như băng, bọn chúng trong giống như một đám sát thủ người máy, kiên cường, tàn nhẫn, lạnh lùng, ác nghiệt, cuồng bạo, lại giống như một bầy sói dữ, cắn nuốt tất cả trước mắt vĩnh viễn không biết mệt.
Thiết kỵ của Phi Tuyết Vệ lao về phía đội vận lương với khí thế cuồng dã xé rách hư không, chuẩn bị triển khai lần va chạm mạnh mẽ đầu tiên với ngàn tên thiết kỵ thủ hạ của Mộc Huyết.
Trong khoảnh khắc hai cánh kỵ binh va chạm vào nhau, ầm một tiếng vang lên, đất bằng dường như dâng lên một cơn lốc xoáy thổi quét lan ra bốn phía, máu tươi tung toé, sinh mạng mất đi vô cùng nhanh chóng...Cả hai bên đều là binh sĩ thân trải trăm trận, mỗi lần va chạm với nhau như vậy đều mang lại thương vong rất lớn cho đối phương, lớn đến mức làm cho tất cả mọi người phải đau lòng.
Đội kỵ binh vận lương không tiếc thương vong ngăn cản thế tiến công vô cùng mạnh mẽ của đối thủ, để mang lại cho đám cung tiễn thủ phía sau cơ hội bắn ra vài lượt tên. Từng mũi tên nhọn gào thét nhắm thẳng thiên cung mang theo khí thế như muốn đốt hết mây xanh, phá nát trời không, lại mang theo kình phong cuồn cuộn lao vào ngực đám thiết kỵ của Đế quốc Chỉ Thuỷ.
Đám trường mâu binh bắt đầu rời xa trận thế, hướng mũi trường mâu nhọn hoắt lên trời, chuẩn bị triển khai đội hình ngăn cản đám Phi Tuyết Vệ cuồng bạo có thể đột phá bất cứ lúc nào.
Gần ba ngàn tên tân binh đã bắt đầu thích nghi với trạng thái nên có trước khi chiến đấu: Bọn chúng bắt đầu học tập cách thả lỏng thân mình, điều chỉnh tư thế của thân thể, thậm chí buông ra vài câu nói đùa vừa che giấu vừa làm nhạt đi cảm giác khẩn trương trong lòng.
Nhưng đúng lúc này, cuối đường chân trời xa xa lại xuất hiện ra những bóng đen mờ, không ngờ là một cánh kỵ binh nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
- Gặp quỷ rồi! Bọn chúng đến đây ít nhất là hai ngàn tên! Nói không chừng Bão Phi Tuyết đã phái ra hết ba ngàn kỵ binh của hắn!
Một tên kỵ binh điên cuồng kêu to.
- Ta thấy rồi...! Thích Thiên Hữu, mang theo người của ngươi phát động tấn công vào bên sườn bọn chúng!
Thanh âm khàn khàn của Mộc Huyết vang lên.
- Như vậy không được!
Thích Thiên Hữu quay lại hô to:
- Bọn chúng không phải là chiến sĩ Hùng tộc! Mục đích của bọn chúng không phải là cướp lương, mà là huỷ lương!
Tuy mục đích khác nhau, nhưng chiến thuật vô cùng giống nhau.
Như lời Thích Thiên Hữu nói, cánh kỵ binh thứ hai triển khai đội hình như gió lốc, trong tay bọn chúng không phải là trường mâu sắc bén mà là từng cây đuốc đang rừng rực cháy. Hơn ngàn cây đuốc tạo thành một con rồng lửa khổng lồ, với khí thế đốt hết vạn vật sinh linh ào về phía đội vận lương. Bọn chúng không hề sợ chết, sẵn sàng trả giá bằng chính sinh mạng của chúng để đột phá sự ngăn cản của đội vận lương, chỉ để ném ra cây đuốc trong tay...
Hết cây đuốc này đến cây đuốc khác, thế lửa bắt đầu lan ra với khí thế vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã nuốt chửng một chiếc xe ngựa. Một tên binh sĩ bị lửa bén vào người cất tiếng kêu la thê thảm, rối rít dập tắt ngọn lửa trên người, đến khi ngọn lửa tắt thì cả người hắn đã cháy thành than.
- Mộc Vệ Giáo, bọn chúng quá đông, chúng ta không ngăn nổi!
Phương Báo hô to, cánh tay hắn đã có thêm một vết thương, đó chính là kiệt tác của một tên Phi Tuyết Vệ sử dụng trường mâu, nhưng Phương Báo cũng đã đâm thủng ngực hắn mà không hề khách khí.
- Triển khai xa trận! Chuyển thành trạng thái phòng ngự toàn diện!
Rốt cục Mộc Huyết không nhịn được phải ra lệnh thối lui phòng thủ, cũng may Thiên Kỵ Vệ đều là lão binh thân trải trăm trận, bọn họ không nóng lòng rút lui lập tức về phía sau, mà tự giác kết thành đội hình chặt chẽ, dùng chính thân thể của mình ngăn cản địch nhân tấn công, tranh thủ thời gian cho chiến hữu lui về phía sau.
Rất nhiều kỵ binh đã lục tục rút lui về đến xa trận, bọn họ nhảy xuống chiến mã, sau đó xua chiến mã đến lấp vào những khe hở giữa xa trận. Ai nấy vung cao trường mâu, đổi thuẫn dài hình tam giác, hợp thành một rừng mâu vô cùng nghiêm mật kín đáo.
- Đẩy những xe bị cháy ra xa, nhanh lên nhanh lên! Bọn các ngươi làm ăn chậm chạp quá!
Một tên Lữ Úy kỵ binh giận dữ hét to.
Vài tên tân binh tay chân lúng túng dưới sự chỉ huy của bọn lão binh bất chấp thế lửa, ra sức đẩy những xe đã bị bén lửa rời xa xa trận, rốt cục thế lửa đã được ngăn chặn.
- Là Xà Lang Quân Bích Không Tình dẫn đầu, con bà nó, ta đã từng gặp qua hắn, mọi người ai nấy đều mặc hắc y, chỉ riêng mình hắn toàn thân bạch y. Tên bán nam bán nữ này, vì sao hắn còn chưa chết?
Phương Hổ giận dữ hô to.
Người của Hổ Báo Doanh và thân vệ của Bão Phi Tuyết đã từng chạm trán với nhau hai lần, đều đã hết sức quen thuộc lẫn nhau.
Trong đám người ngựa ngoài xa, một kỵ sĩ áo bào trắng nổi lên giữa đám áo đen như đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, ung dung thanh nhã. Chủ nhân chiếc áo bào trắng kia có gương mặt dữ tợn đầy sát khí, vặn vẹo đến cực độ mà biến dạng, tiếng nói lanh lảnh hơi run nhưng đầy lãnh khốc:
- Giết!
Cánh kỵ binh thứ ba rốt cục cũng đã xuất hiện...
Oo
Những tiếng kêu thê lương không cam lòng, những suối máu tươi bắn ra tung toé, hình ảnh người ngã ngựa đổ, tất cả hình thành một cảnh tượng thê thảm vô cùng.
Thiển Thuỷ Thanh nhìn tất cả trước mắt, trong lòng đã bắt đầu tê dại không còn cảm giác.
Trường mâu của hắn giữa trường mâu đã đâm ra rút về không biết bao nhiêu lần, trên mặt hắn dính máu của bao nhiêu người, chính hắn cũng không nhớ rõ...
Chiến hữu bên cạnh hắn hết người này đến người khác ngã xuống, sau đó nhanh chóng có người khác bổ sung, thi thể chất chồng thành một bức tường.
Nếu như bạn không muốn chết, vậy cũng phải lợi dụng bức tường thi thể ấy làm nơi ẩn nấp, triển khai chống cự không ngừng.
- Chạy thôi!
Một tên tân binh thét lên.
Mộc Huyết xoay tay lại chém hắn một đao bay đầu:
- Ai dám trốn chạy, nhìn đây! Nhớ kỹ, trên chiến trường, vĩnh viễn không được quay lưng của ngươi về phía địch! Nếu không, ngươi sẽ càng chết nhanh hơn mà thôi!
- Chiến tới cùng thôi!
Một tân binh còn trẻ cất tiếng thét vang dậy trời không, thức tỉnh nỗi bất khuất sâu trong linh hồn, làm phát xuất ý chí cứng như sắt thép.
Mộc Huyết ngạc nhiên nhìn lại, chính là tên tân binh Thiển Thuỷ Thanh mà Thích Thiên Hữu đã khen ngợi mấy hôm trước.
Thanh âm kiên cường đánh thức chiến ý ngút trời, Mộc Huyết điên cuồng gầm lên:
- Chiến đấu tới cùng, tuyệt không rút lui!
- Chiến đấu tới cùng, tuyệt không rút lui!
Tất cả binh sĩ cùng nhau hô to.
Những tiếng gào thét hùng tráng vang dậy giữa nơi mà máu tanh ngập trời ngập đất, tràn đầy sắc thái bất khuất pha lẫn bi tráng, các binh sĩ ai nấy máu huyết sôi trào, dâng cao theo tiếng thét, vút tận trời không.
Oo
Nhớ kỹ: Đã thua, không cần mượn cớ! Cái giá duy nhất phải trả cho chiến bại, chính là tử vong!
Không biết tự bao giờ, trong đầu Thiển Thuỷ Thanh một lần nữa vang vọng những lời này. Trong đầu hắn lúc này vô cùng thanh tĩnh, hắn chỉ biết là hắn đang muốn giết, ra sức giết, giữa nơi mà ánh máu che lấp cả ánh dương quang, nhất định phải giết để mở ra một con đường giữa đất trời...
Vũ trụ bao la đã cho hắn cơ hội để sống lại một lần, hắn không biết chuyện đó có ý nghĩa gì, nhưng hắn biết rõ: Chỉ có dùng hai tay đoạt lại sinh mạng của mình, mới có ý nghĩa chân chính thuộc về mình!
- Thích Thiên Hữu!
Mộc Huyết lại thét to lần nữa.
- Có!
- Tìm một người thân tín đi gọi viện binh, bảo bọn họ lập tức đến tiếp viện chúng ta, bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể tăng cường binh lực tới đây!
Mộc Huyết kêu to.
- Thành thị gần nơi này nhất phải mất lộ trình một ngày rưỡi, cả đi lẫn về phải mất ba ngày!
Thích Thiên Hữu hét to trả lời.
- Chúng ta sẽ thủ tại đây ba ngày!
Mộc Huyết cũng kêu to:
- Ta hiểu rõ bọn khốn này, bọn chúng chưa giết sạch chúng ta tuyệt sẽ không ngừng tay! Bọn chúng đánh một trận như vầy, tuyệt đối không chỉ muốn huỷ quân lương mà thôi!
Hắn vừa nói vừa xuất trường mâu ra đâm xuyên qua ngực một tên địch, sau đó tránh khỏi nhát đâm của một tên kỵ binh, xoay người né một mâu nữa chui xuống bụng ngựa. Chiến mã gào thét ngã xuống, tên kỵ binh kia chưa kịp bò dậy đã bị đám đao thuẫn thủ xông tới băm thành đống thịt.
- Chuyện đó đương nhiên, đổi lại là chúng ta cũng sẽ làm vậy!
Thích Thiên Hữu kêu:
- Phương Báo, ngựa của ngươi nhanh, một mình ngươi lập tức đi xin quân tiếp viện!
- Dạ!
Phương Báo hét to, tiện tay chỉ một tên kỵ binh, hai người tung mình lên ngựa, phi nước đại về phía sau.
- Nhất định phải thủ được đến lúc chúng ta trở lại!
Phương Báo chạy được vài bước còn cố ngoái đầu lại gào thét như điên.
Phía trước đánh đến máu chảy thành sông, đoàn xe năm trăm người phía sau rốt cục cũng đã bắt đầu di chuyển.
Tuy nhiên không phải bọn họ di chuyển về phía trước, mà là di chuyển về phía sau.
Bọn họ phải nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, tình hình của đội vận lương thật sự không ổn, mới chỉ qua một ngày mà đã có vẻ chống không nổi.
- Đầu lĩnh, ngài xem!
Phương Hổ kêu lên.
Hắn không quen nhìn bọn khốn thấy chết mà không cứu.
- Bọn này chắc là do chó nuôi lớn!
Mộc Huyết nghiến răng:
- Phái người đi gọi bọn chúng tiếp viện.
- Dạ! Thiển Thuỷ Thanh, bây giờ ngươi lập tức chạy về phía sau, gọi năm trăm người kia lên đây tiếp viện! Ta không cần biết ngươi dùng phương pháp gì, tóm lại không thể để cho bọn chúng rời khỏi như vậy được!
Thích Thiên Hữu cũng điên cuồng gào thét.
Thiển Thuỷ Thanh không nói nửa lời, giục chiến mã chạy như điên về phía sau.
Đoàn xe năm trăm người đang từ từ khởi động, có đội vận lương chặn ở phía trước, bọn họ có thừa thời gian để rút lui.
Trong lúc này Thiển Thuỷ Thanh một mình một ngựa chạy tới, giận dữ la to:
- Huyết chiến phía trước, các ngươi lui lại phía sau, các ngươi cũng được coi là binh sĩ của Thiết Huyết Trấn hay sao?
Một tên binh sĩ lớn tiếng đáp:
- Đây là mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta không có cách nào khác! Ngươi hãy nói với cấp trên đi thôi!
- Đầu lĩnh của các ngươi là ai?
- Hành Trường Thuận Hành Lữ Úy, đang ở bên kia, bên cạnh chiếc xe ngựa ở giữa, chính là kỵ sĩ đó!
Một tên binh sĩ chỉ rõ ràng cho Thiển Thuỷ Thanh.
Hành Trường Thuận là một hán tử trung niên trên dưới ba mươi, vết sẹo đao trên mặt biểu hiện rằng hắn cũng là một lão binh thân trải trăm trận.
- Thiển Thuỷ Thanh tham kiến Hành Lữ Úy, ta phụng mệnh Mộc Vệ Giáo, xin Lữ Úy phái binh tiếp viện!
Ngựa chưa tới nơi, người Thiển Thuỷ Thanh đã tới trước, một tiếng ạch vang lên, Thiển Thuỷ Thanh toàn thân đẫm máu đã ngã nhào xuống ngựa, lập tức có một tên binh sĩ tiến tới nâng hắn dậy.
Hành Trường Thuận lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó mới đáp:
- Ta phụng mệnh của Chưởng Kỳ, bảo vệ nhân vật quan trọng đi Bàn Sơn. Nhiệm vụ của ta là: Bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ an toàn cho nhân vật quan trọng trong xe! Chuyện an nguy của đội vận lương ta thật sự bất lực!
- Ngươi cho rằng sau khi bọn chúng giết chết chúng ta rồi, ngươi có thể trốn thoát được sao?
Thiển Thuỷ Thanh hét lớn.
Hành Trường Thuận hừ lạnh:
- Tiểu tử, ta cũng là người từng lăn lộn chốn sa trường. Mộc Huyết mang theo bốn ngàn người nếu không ngăn cản được Phi Tuyết Vệ một ngày, vậy hắn cũng đã sống uổng phí một đời! Xem ra Bích Không Tình và Phi Tuyết Vệ chờ ở đây cũng cả ngày rồi, nhưng hiển nhiên bọn chúng không ngờ lần này Mộc Huyết còn dẫn theo ba ngàn tân binh cùng áp giải lương thảo, bằng không trận này bọn chúng đã thoải mái hơn nhiều. Lần này có thêm ba ngàn tân binh kia, bọn chúng muốn chiến thắng không dễ chút nào, chúng ta có thừa thời gian để rời đi, chờ cho bọn chúng rời khỏi nơi đây mới tiếp tục lên đường.
- Ngươi...thối hoắc!
Thiển Thuỷ Thanh mắng to.
Trong mắt Hành Trường Thuận thoáng qua một vẻ hung ác:
- Tiểu tử, ta không muốn so đo với ngươi, tuy nhiên nếu như ngươi còn dám đứng đây nói hươu nói vượn, coi chừng ta bẻ xương ngươi. Ngươi đại khái chắc chưa biết chức Lữ Úy của lão tử dùng cái gì đổi lấy hay sao?
Nói dứt lời, hắn vừa vô tình vừa cố ý đưa tay lên sờ sờ chiếc huân chương bằng vàng đang đeo trước ngực.
Trên chiếc huân chương ấy có khắc dấu hiệu một vết đao chém dính đầy máu rất rõ ràng, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy rùng mình kinh hãi.
Tuy thời gian hắn vào quân ngũ chưa lâu, bất quá vẫn có biết qua truyền thuyết về Đao Văn Kim Chương.
Mỗi chiến sĩ đeo trên người Đao Văn Kim Chương đều là cao thủ chân chính! Kim Chương ấy là do bọn chúng dùng máu và mạng của địch nhân mà đổi lấy, khác xa với những loại huân chương bình thường.
Oo
Trên chiến trường lúc này, tiếng kêu la giết chóc vang trời, binh sĩ của Mộc Huyết ngã xuống dần dần từng người một. Cánh thân vệ của Bão Phi Tuyết cỡi ngựa rất giỏi, võ nghệ cao siêu, tên chiến tướng áo trắng Bích Không Tình như thiên thần giáng phàm, thần uy lẫm lẫm, hắn đến nơi đâu là máu thịt tung bay đến đó, tiếng kêu thét vang lên liên tục.
Hắn giống như một Sát thần, tung hoành giữa sa trường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Một tiếng keng giòn tan vang lên, đó là Loan Nguyệt Thứ Mâu của Thích Thiên Hữu va chạm với Xà thương của Bích Không Tình, một chuỗi những đốm lửa đỏ bắn ra tung toé vô cùng chói mắt.
Vài tên đao thuẫn thủ xông tới bị Bích Không Tình quét ngang một thương nhanh như chớp, đánh vỡ thuẫn sắt, cắt ngang qua cổ, hoa máu nở rộ đầy trời.
Không ngờ Thích Thiên Hữu đã dốc toàn lực ngăn chặn, hắn vẫn có thể ung dung lui tới tàn sát như không.
Oo
Thiển Thuỷ Thanh trong lòng đau xót, quay đầu lại nhìn Hành Trường Thuận nói từng chữ một:
- Trong xe rốt cục là nhân vật quan trọng gì, không ngờ còn quan trọng hơn bốn ngàn chiến sĩ chúng ta và số quân lương cho hai vạn quan quân của Thiết Huyết Trấn vậy?
Hành Trường Thuận lắc lắc đầu:
- Ngươi không cần biết!
Sự chú ý của Thiển Thuỷ Thanh rốt cục chuyển hướng về cỗ xe hoa lệ nằm ở giữa, trên thành xe có khắc đôi uyên ương đang hót, lại có hình thương và thuẫn, được kéo bằng tám thớt tuấn mã thượng đẳng.
Cửa sổ xe phảng phất có chút ánh sáng, dường như rất có thần.
Đó là một đôi mắt sáng ngời làm cho người khác thoáng nhìn qua rất khó mà quên, dường như sao sáng giữa trời đêm, làm cho người ta mê mẩn cả tâm hồn.
- Thiển Thuỷ Thanh bái kiến đại nhân, hy vọng đại nhân có thể ân chuẩn cho bộ hạ của ngài tham chiến, bảo vệ quân lương và binh mã của chúng ta, Thiển Thuỷ Thanh xin khấu tạ đại ân của đại nhân!
Bước vài bước đến trước cỗ xe kia, Thiển Thuỷ Thanh quỳ rạp xuống.
Trong xe ngựa vang lên một tiếng thở dài.
Một giọng nói dịu dàng êm tai như tiếng chuông ngân trong cốc vắng vang lên:
- Hành tướng quân, chúng ta...thật sự không thể đi giúp bọn họ sao?
Hành Trường Thuận vội vàng ôm quyền cung kính đáp:
- Tiểu nhân sợ hãi, tiểu nhân không phải tướng quân, chỉ cần kêu tiểu nhân Hành Trường Thuận là được! Không phải là Hành Trường Thuận không muốn giúp, mà là người của chúng ta quá ít, cho dù có xông lên cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi, nếu không nhân cơ hội này rời đi, chỉ sợ rằng sẽ tự châm lửa đốt mình. Tiểu nhân không sợ tử trận sa trường, chỉ sợ bảo vệ bất lực, vạn nhất chiến bại, đến lúc đó xảy ra sơ xuất làm hại đến tiểu thư người, vậy muôn thác cũng không hết tội!
Bên trong xe ngựa lại vang lên tiếng thở dài:
- Thì ra là như vậy sao...Ngươi tên là Thiển Thuỷ Thanh phải không? Thật vô cùng xin lỗi, ta rất muốn giúp các ngươi, nhưng...ta cũng không có cách. Ta chỉ là người được bảo vệ mà thôi, Hành tướng quân...hắn không chịu nghe ta chỉ huy.
Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng nhìn sang Hành Trường Thuận, phát hiện ra trong mắt đối phương đầy sự khinh thường mai mỉa.
Thì ra...là như vậy sao?
Thiển Thuỷ Thanh khẽ thở dài.
Hắn thở dài, là bởi vì phát hiện ra trong xe là một thiếu nữ, một thiếu nữ có thanh âm dễ nghe vốn không nên xuất hiện trên chiến trường giết chóc như thế này!
Hắn thở dài, là bởi vì thế gian quá bất công, sinh mạng của một người, thì ra lại quan trọng hơn, cao quý hơn vô số sinh mạng người khác!
Hắn thở dài, là bởi vì cuối cùng hắn không thể không có một quyết định khó khăn. Nhưng nếu người ngồi trong xe không phải là nữ nhân, có lẽ quyết định của hắn sẽ không đến nỗi khó khăn như vậy...
Sau đó, hắn đứng lên.
Hắn mỉm cười:
- Nếu đã là như vậy, có lẽ tiểu nhân có một biện pháp có thể giải quyết chuyện này.
- Sao?
Thanh âm bên trong xe ngựa có vẻ hưng phấn hơn một chút:
- Ngươi nói đi, biện pháp gì vậy? Nếu như có thể, ta nhất định giúp!
Thiển Thuỷ Thanh lập tức cất bước đi về phía trước cửa sổ của xe ngựa. Hành Trường Thuận thấy hắn không hỏi han gì mà tự tiện đến gần xe ngựa, khẽ cau mày nhưng rốt cục cũng không nói gì.
Thiển Thuỷ Thanh cười nói:
- Thật ra biện pháp này vô cùng đơn giản, chính là...bắt giữ ngươi!
Một luồng sáng lạnh phá không xuất hiện, vẽ ra một cái cầu vồng làm chói mắt người khác, đánh vỡ vụn cửa sổ xe ngựa.
Một dung nhan mỹ miều như hoa như ngọc hiện ra trước mặt mọi người, chiếc cầu vồng nhanh như điện chớp kia đã nhắm vào chiếc cổ thanh tú trắng như bạch ngọc mà đâm tới.
- Ngươi dám!
Hành Trường Thuận rống to, lập tức ra tay.
Chỉ trong chớp mắt, một chưởng mang theo khí thế uy mãnh như vỡ đá tan bia vô cùng mạnh mẽ nhắm vào lưng Thiển Thuỷ Thanh. Thiển Thuỷ Thanh không thèm tránh né, hứng lấy một chưởng lôi đình kia, cả người thuận thế bay vọt lên xe ngựa, ôm lấy mỹ nhân đặt dưới thân mình.
Thanh Hổ Nha đao sắc bén chỉ cách cổ họng nữ nhân kia không đến một phân, ánh mắt nữ nhân tỏ ra hoảng sợ nhìn chằm chằm vào tên binh sĩ người đầy máu đang ôm chặt thân mình. Lúc này Thiển Thuỷ Thanh đã cất tiếng quát trầm thấp:
- Còn dám tiến lên một bước, ta sẽ giết nàng!
- Ngươi dám hay sao? Nàng chính là...
- Không cần nói cho ta biết nàng là ai! Cho dù nàng có là con gái của Hoàng đế Thanh Dã, công chúa của Đế quốc Thiên Phong, nếu như ngươi không đem quân tiếp viện, lão tử cũng cho nàng một đao!
Thiển Thuỷ Thanh hét lớn, khẽ tăng thêm chút lực vào Hổ Nha đao, trên chiếc cổ trắng như bạch ngọc kia lập tức xuất hiện một đường máu đỏ. Trong tiếng kêu đau khe khẽ, một dòng máu tươi đã chậm rãi chảy ra, vẽ thành một sợi tơ đỏ tuyệt đẹp trên chiếc cổ nõn nà.
- Ngươi!
Hai mắt Hành Trường Thuận như toé lửa, dòng máu đỏ kia đã nói rất rõ ràng cho Hành Trường Thuận biết, tên tân binh gà mờ trước mắt hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
- Còn không mau đi tiếp viện! xem tại
Thiển Thuỷ Thanh hét lên như điên cuồng.
Hít sâu một hơi, Hành Trường Thuận lui lại vài bước, rốt cục điên cuồng quát to:
- Toàn Lữ nghe lệnh, mục tiêu là trận địa phía trước, tiếp viện tướng sĩ quân ta, thà chết không lùi!
- Chờ một chút!
Thiển Thuỷ Thanh kêu to.
- Còn chuyện gì nữa?
Hành Trường Thuận giận dữ hỏi.
- Sau cuộc chiến nếu như quân địch chưa lui, ngươi phải cho quân ngươi chia ra điều động đám tân binh. Đám tân binh này cần phải có người lãnh đạo mới có thể phát huy lực chiến đấu đến mức tối đa. Còn bản thân ngươi...cũng phải nghe theo lệnh của Mộc Vệ Giáo!
Hành Trường Thuận tức điên người, nhưng lúc này người mình bảo vệ đang nằm trong tay hắn, cho nên không thể không nghe.
Ánh mắt Hành Trường Thuận trở nên sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Thiển Thuỷ Thanh, miệng phát ra thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo:
- Tiểu tử, vạn nhất tiểu thư có sơ xuất gì, ta sẽ cho ngươi phải hối hận vì đã trót sinh ra làm người!
Dứt lời Hành Trường Thuận vung tay, năm trăm tinh binh lập tức triển khai đội hình, xông thẳng về phía trước với khí thế vô cùng hung hãn.
Nhìn theo năm trăm tên tinh binh rời đi, Thiển Thuỷ Thanh không thể khống chế được huyết khí sôi trào trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực, oà một tiếng, phun ra một búng máu to.
Hổ Nha đao trong tay hắn cũng không còn sức lực mà rơi xuống...
Hành Trường Thuận...chưởng lực của hắn thật là hùng mạnh!
Một chưởng ấy không ngờ đã kích động khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào ngàn lượt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc này, sau khi Thiển Thủy Thanh đã giải thích đầy đủ toàn bộ kế hoạch, hắn nhìn Phương Hổ chăm chú.
Trong kế hoạch này, kẻ gặp nguy hiểm lớn nhất chính là Phương Hổ. Nếu như sơ ý một chút, chắc chắn hắn sẽ lọt vào tay địch, toàn bộ Thiết Phong Kỳ không ai sống sót.
Thiển Thủy Thanh nói với Phương Hổ, giọng trầm trầm:
- Nếu muốn làm cho người Đế quốc Kinh Hồng tin rằng Thiết Phong Kỳ sẽ đi đánh đế đô, ngươi nhất định phải giương cờ hiệu của ta, tuyên bố là đích thân Thiển Thủy Thanh dẫn dắt. Nhưng đáng tiếc là...thật sự ta không thể tham gia!
Đương nhiên Phương Hổ hiểu rõ nguyên nhân vì sao Thiển Thủy Thanh không thể tham gia vào hành động dẫn dụ địch nhân của Thiết Phong Kỳ. Bởi vì chiến dịch tấn công Hàn Phong quan cần phải có hắn chỉ huy, hắn phải nắm chắc hết mức chiếm được quan này, cho dù toàn bộ Thiết Phong Kỳ tử trận cũng sẽ không tiếc.
- Ta nghĩ...sẽ có rất nhiều Tướng quân rất muốn giết ngươi!
Phương Hổ cười nói.
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu, hiện giờ Thiển Thủy Thanh đúng là người có tên, cây có bóng, thật sự là một chiếc bánh thơm phức, ai có thể giết hắn, chắc chắn người đó sẽ dương danh lập vạn. Cũng chỉ có duy nhất Thiển Thủy Thanh mới dám làm chuyện dẫn một vạn quân Đế quốc Thiên Phong đi tấn công Đế quốc Kinh Hồng, bởi vì trước đó, tiết mục này đã được hắn trình diễn một lần ở Chỉ Thủy. Chuyện đó chỉ mới xảy ra vào năm ngoái, rất nhiều người sẽ không thể nào quên.
Chỉ cần đưa ra danh hiệu Thiển Thủy Thanh, mọi người sẽ tin rằng Thiển Thủy Thanh muốn làm lại chiến tích huy hoàng ở Chỉ Thủy, nếu ai giết được hắn, hào quang danh vọng sẽ phủ lên người đó. Thương Dã Vọng tuyên bố với bên ngoài rằng Thiển Thủy Thanh ỷ công kiêu ngạo, giáng chức hắn đi, Thiển Thủy Thanh nổi giận bất mãn, dẫn dắt Thiết Phong Kỳ kéo qua Đế quốc Kinh Hồng muốn tái lập chiến tích huy hoàng khi trước, để cho Hoàng đế không còn xem thường hắn. Lý do như vậy kể ra nghe cũng xuôi tai, vả lại cũng hoàn toàn phù hợp với tính tình và tác phong trước sau như một của Thiển Thủy Thanh.
- Cho nên lần này ngươi sẽ hết sức gian nan, mà nhiệm vụ của ngươi là phải chạy trối chết, thoát khỏi truy binh càng nhanh càng tốt.
Phương Hổ bật cười ha hả:
- Thiển thiếu, ngươi đừng nói lời ngốc nghếch như vậy, ai chẳng biết Thiển Thủy Thanh không phải là kẻ sợ chiến đấu? Nếu ta dẫn dắt chỉ cắm đầu bỏ chạy mà không đánh giết, chỉ sợ không ai tin ta là Thiển Thủy Thanh! Lúc này chẳng những ta phải xâm nhập vào hang hổ, hơn nữa ta còn phải đánh, tối thiểu cũng phải đại thắng được một trận, lúc ấy mới có thể thật sự khiến cho người Đế quốc Kinh Hồng tin tưởng Phương Hổ ta là Thiển Thủy Thanh.
Thiển Thủy Thanh ngơ ngác nhìn Phương Hổ, đặt tay lên vai hắn khẽ nói:
- Huynh đệ, ngươi biết không, ta đang vi phạm lời thề của chính mình...Ta đưa toàn bộ Thiết Phong Kỳ đi chịu chết!
- Không phải ngươi đưa chúng ta đi chịu chết, chỉ là tin tưởng chúng ta...Tin tưởng chính là cơ sở của tình huynh đệ, dù sao thì ngoài chúng ta ra, không ai có thể hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ như vậy!
- Nói thối lắm!
Thuỷ Trung Đường hét to:
- Để Linh Phong Kỳ ta làm chuyện này cho, ngươi cùng Thiển thiếu đi ẩn nấp là được!
- Không được!
Thiển Thủy Thanh gạt phắt đi:
- Linh Phong Kỳ các ngươi là Kỳ duy nhất trong ba Kỳ đã từng giao thủ với Cô Chính Phàm, tình hình của Hàn Phong quan ngươi đã quen thuộc, tấn công Hàn Phong quan không thể không có ngươi!
Bích Không Tình lập tức hỏi:
- Vậy Huyết Phong Kỳ của ta thì sao?
- Cũng không được, Lý Quy vừa chết chưa lâu, trong Huyết Phong Kỳ vẫn còn không ít binh sĩ bất mãn về ta. Nếu bảo bọn họ đi chiến đấu còn có thể, bảo bọn họ đi làm nhiệm vụ gần như chịu chết này, sợ rằng bọn họ sẽ tiết lộ tin tức của chúng ta, vậy thì hỏng chuyện. Ngược lại Thiết Phong Kỳ...toàn bộ chiến sĩ trong đó đều đã từng cùng ta đánh thành Đại Lương, ai ai cũng là binh sĩ trung thành, ai ai cũng đã được ta ban thưởng. Nói về lòng trung thành của bọn họ, ta tin tưởng được, nói về lực chiến đấu cũng hơn hai Kỳ còn lại. Nhưng quan trọng hơn nữa chính là, nếu không mang theo tướng sĩ của bốn Doanh của Thiết Phong Kỳ, e rằng người Đế quốc Kinh Hồng sẽ không mắc mưu. Đâu có đạo lý nào mà Thiển Thủy Thanh dẫn Kỳ khác đi tấn công địch? Đổi cờ hiệu cũng không được, địch nhân không phải dễ dàng mắc mưu như vậy, làm là phải làm thật, ngoài Thiển Thủy Thanh ta không có mặt, tất cả những người khác đều phải có!
Lúc này Phương Hổ hỏi:
- Nhưng bề ngoài ta khác ngươi rất xa, nếu bị người khác nhận ra thì sao? Ta đoán rằng người Đế quốc Kinh Hồng nhất định sẽ có bức họa của ngươi.
Thiển Thủy Thanh tiện tay lấy ra một cái mặt nạ quỷ:
- Dùng cái này, là do Vô Song mang về trên chiến trường Tây Nam. Thiển Thủy Thanh báo thù cho nghĩa phụ, tập kích Đế quốc Kinh Hồng, mang mặt nạ quỷ, tức giận mà đánh, đó chính là một lý do rất tốt. Ta sẽ giao cho ngươi vài chiêu Thiên Nhân Trảm, đây chính là võ công bí mật bất truyền của Liệt Tổng Suất.
Phương Hổ ngắm nghía mặt nạ quỷ một lúc, sau đó đeo lên thử:
- Món đồ chơi này được lắm, sau này có cơ hội, chúng ta sẽ phát cho mỗi binh sĩ của Thiết Huyết Trấn một cái.
Thiển Thủy Thanh nói tiếp:
- Ta cũng sẽ giao Phi Tuyết cho ngươi, như vậy người Đế quốc Kinh Hồng càng thêm tin tưởng, bởi vì tất cả mọi người đều biết Phi Tuyết không cho người nào khác cỡi, ngoại trừ ta. Nhưng thật ra nó vẫn hiểu được, ít nhất Thác Bạt Khai Sơn và Dạ Oanh cũng đã từng cỡi nó.
Phương Hổ gật gật đầu:
- Còn vấn đề gì nữa không?
Thiển Thủy Thanh cười gian xảo:
- Ngươi đi vuốt mông Phi Tuyết một chút để tạo tình cảm với nó, tối nay ngươi ôm nó ngủ trong chuồng ngựa cho được việc!
- Con bà ngươi!
Phương Hổ mắng ầm lên.
Tất cả mọi người bật cười ha hả.
- Ngươi phải chăm sóc nó cẩn thận thay ta...
Cuối cùng Thiển Thủy Thanh còn nói một câu, giọng hắn đầy tiếc nuối.
O0o
Trong hội nghị quân sự, tất cả mọi người vẫn đang thảo luận sôi nổi về chuyện làm thế nào để lợi dụng bí đạo phát động tấn công Đế quốc Kinh Hồng.
Mỗi lần trước khi ra trận, bắt buộc phải có một quá trình như vậy.
Chuyện này không chỉ vì hoàn thành một phần kế hoạch tác chiến, quan trọng hơn là có thể thông qua thảo luận để đề cao hiểu biết về tinh túy của kế hoạch tác chiến. Trên chiến trường biến hóa chỉ xảy ra trong chớp mắt, không ai biết được sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ hiểu được sơ lược kế hoạch tác chiến mà không hiểu hết ý nghĩa của nó, nhất định sẽ làm cho tác chiến cứng nhắc, không biến chuyển kịp thời tùy theo tình thế. Cho mọi người thảo luận về kế hoạch tác chiến trước khi ra trận chính là vì mục đích này.
Lúc này đây, nhờ vào người Đế quốc Kinh Hồng có suy nghĩ sai lầm, để phòng ngừa lộ bí mật, Thiển Thủy Thanh không thể không đợi tới giờ phút cuối cùng mới mang kế hoạch tác chiến ra phổ biến cho mọi người. Chính vì như vậy, rất cần mọi người đưa ra cách nhìn của mình.
Phương Hổ liền đưa ra một vấn đề:
- Nếu bí đạo hẹp như vậy, người Đế quốc Kinh Hồng cũng không phải là kẻ ngốc, vậy bọn chúng có thể nào lập tức phong tỏa bí đạo lại sau khi kỵ binh của chúng ra đi, khi nào cần dùng tới mới mở ra, để không cho bất cứ kẻ nào lợi dụng hay không?
Vô Song lập tức nói:
- Chuyện này không có khả năng, bởi vì sau khi đi qua con sông nhỏ kia sẽ có một con đường nhỏ được làm bằng sức người. Một khi người Đế quốc Thiên Phong ta xuôi dòng mà lên, theo con đường kia đi vào, đi không bao xa nữa là có thể phát hiện. Trước kia bí đạo ở trong rừng, rất khó bị người phát hiện, nhưng hiện tại người Đế quốc Kinh Hồng đã mở con đường kia, muốn cho người khác không phát hiện được là chuyện vô cùng khó khăn. Cho nên người Đế quốc Kinh Hồng mới bố trí sáu mươi tên binh sĩ ở nơi đó, chính là để canh giữ bí đạo và giết chết tất cả những người nào phát hiện ra sự tồn tại của bí đạo này. Thời gian trước, chúng ta sưu tầm tư liệu về dân chúng mất tích trong vùng, phát hiện ra có tới hàng chục người. Đại đa số đều cho rằng những người này sau khi vào rừng đã bị mãnh thú độc xà giết chết, nhưng cũng rất có khả năng một số trong đó vì phát hiện ra con đường này mà bị người Đế quốc Kinh Hồng giết chết, phụ thân của Bát Xích cũng là một trong số đó. Cho nên nếu người Đế quốc Kinh Hồng đã canh giữ ở đó, vậy bọn chúng không có khả năng phong tỏa thông đạo.
- Nếu như thám báo không tìm được đường nhỏ dẫn tới Hàn Phong quan trước thời gian quy định thì sao?
Mộc Huyết hỏi.
Thiển Thủy Thanh trả lời:
- Căn cứ theo Tứ Cực du ký, vùng rừng núi Tiếp Thiên bên phía Đế quốc Thiên Phong có nhiều cây cối um tùm rậm rạp, đại quân không thể đi qua, nhưng bên phía Đế quốc Kinh Hồng địa thế tương đối bằng phẳng, giống như vùng rừng núi biên giới Chỉ Thủy vậy, mặc dù cũng là vùng rừng núi, nhưng hành quân trong đó thì không có trở ngại gì nhiều. Chuyện duy nhất mà chúng ta cần lo lắng chính là, chúng ta có tìm được địa điểm ẩn nấp thích hợp đúng lúc hay không, bao gồm địa điểm ẩn nấp ở vùng cốc Tàng Mã và Hàn Phong quan. Cho đến trước khi bắt đầu phát động tấn công, chúng ta không thể để cho bại lộ, đây là điều quan trọng nhất. Về phương diện này, một nửa nhờ vào nỗ lực bản thân, nửa còn lại phải nhờ vào vận may, nếu cần thiết, chúng ta cũng có thể hủy bỏ kế hoạch lần này.
Bát Xích đột nhiên hỏi:
- Bí đạo quá hẹp, nếu như quân địch chặn đầu kia, không phải là chúng ta bên này qua một người là chết một người sao?
Thiển Thủy Thanh vuốt vuốt đầu hắn, cười nói:
- Đúng, cho nên chúng ta phải đi qua bí đạo vào ban đêm, lợi dụng trời tối, tầm nhìn có hạn, thêm vào lúc đó đại đa số binh sĩ đối phương đều đã ngủ say. Đồng thời, chúng ta phải phái những chiến sĩ mạnh nhất đi phía trước, điểm này, Vô Song, Thác Bạt Khai Sơn, Phương Hổ, ta, các tướng lĩnh chúng ta, đều sẽ đi ở nhóm đầu, không ai trốn tránh được, Thác Bạt Khai Sơn, ngươi sẽ đi đầu, thế nào?
Vô Song lập tức nói:
- Hay là để cho ta và Ly Sở đi đầu, chúng ta là thợ săn, giỏi về chuyện ẩn giấu hành tung, phát hiện địch nhân, chỉ cần quân canh gác ban đêm không nhìn chằm chằm vào bí đạo không rời mắt, chúng ta nhất định có thể ra ngoài.
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Tin ta đi, thiên hạ vĩnh viễn không có người tự giác cao đến mức như vậy, bởi vì đó là một chuyện vô cùng mệt mỏi.
Thác Bạt Khai Sơn trầm giọng hỏi:
- Địch nhân giấu khoảng chừng bao nhiêu tên bên phía cốc Tàng Mã?
Vô Song đáp:
- Khoảng sáu mươi tên.
Thiển Thủy Thanh nói:
- Ta tính toán như vầy, nếu là ta bố trí binh sĩ canh gác bí đạo, sẽ không quá một trăm tên, chúng ta cứ cho là hai trăm tên đi, cho nên chỉ cần chúng ta qua được khoảng hai mươi người, bảo vệ cửa ra bí đạo, viện quân sẽ xông ra cuồn cuộn không ngừng.
- Ít như vậy sao?
Thiển Thủy Thanh cười:
- Ai lại bố trí hàng ngàn người đi canh giữ một hang chuột mấy trăm năm cũng không có ai phát hiện?
Tất cả mọi người cười ha hả:
- Nhưng lần này, chúng ta sẽ làm chuột trong hang bò ra.
- Đúng vậy!
Thiển Thủy Thanh nói đầy ý nghĩa:
- Hai vạn bảy ngàn con chuột, đủ làm cho người Đế quốc Kinh Hồng phải đau đầu nhức óc.
- Có thể nào bọn chúng dùng cách truyền tin bằng cách đốt lửa hay không?
Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:
- Ta lo lắng nhất chính là chuyện này, bởi vì nếu làm như vậy, e rằng đại quân ta vừa ra khỏi bí đạo, viện quân của địch cũng đã kéo tới nơi. Nhưng tính đến chuyện bên kia cũng là núi rừng, truyền tin bằng cách đốt lửa rất dễ dẫn tới hỏa hoạn, cho nên chúng ta không cần lo lắng về phương thức này. Cách truyền thư bằng bồ câu thì không thể tồn tại trong vùng rừng núi, dù sao trước đó cũng không có người nào thuần dưỡng bồ câu đưa thư phục vụ cho quân sự tại nơi đó. Bởi vậy khả năng lớn nhất là bọn chúng sẽ sử dụng phương thức dùng các trạm canh gác và khoái mã để truyền tin. Nếu chỉ dùng trạm canh gác truyền tin không thôi thì sẽ phải bố trí một lượng trạm canh gác rất lớn trên một quãng đường dài, cũng rất dễ bị dân chúng bên trong Đế quốc Kinh Hồng phát hiện. Người Đế quốc Kinh Hồng canh giữ nghiêm ngặt bí đạo, cho nên cũng sẽ khó có khả năng này. Cho nên chắc chắn bọn chúng sẽ sử dụng phương thức khoái mã truyền tin để cảnh báo, nếu đúng là như vậy, chỉ cần chúng ta xử lý kịp thời quân canh nơi đó, ắt sẽ không có chuyện gì lớn!
Mộc Huyết lại hỏi:
- Vì sao lại định ngày chúng ta tập kích bất ngờ vào ngày Hai Mươi Lăm, thời gian như vậy có phải là quá dài không? Phải biết rằng chúng ta ở hậu phương của địch càng lâu, khả năng bại lộ càng lớn.
Thiển Thủy Thanh đáp:
- Cô Chính Phàm cũng không phải là một kẻ dễ dàng lừa bịp, một khi Thiết Phong Kỳ triển khai tấn công, bất kể hắn tin tưởng rằng mục tiêu tấn công của Thiết Phong Kỳ là thành Bá Nghiệp hay không, hắn không thể nào không tăng cường phòng ngự ở hậu phương. Sau khi tiến vào chúng ta không thể lập tức phát động tập kích bất ngờ, nếu như không muốn Cô Chính Phàm chuẩn bị từ trước, nhất định phải chờ đợi một khoảng thời gian. Nguyên nhân là vì trong lịch sử chưa bao giờ có một cánh quân tập kích nào có thể ẩn nấp trong hậu phương của địch tới một tháng trời. Không Tình, ngươi giúp ta bổ sung một chút về vấn đề này.
Bích Không Tình cười nói:
- Phàm là bôn ba ngàn dặm bọc ra sau lưng tập kích quân địch, chuyện không thể tránh né chính là vấn đề về lương thảo. Vì trang bị nhẹ nên nhất định không thể mang theo quá nhiều lương thảo. Có thể nói như vầy, một người mang theo lương thực đủ dùng trong mười lăm ngày đã là một con số cực hạn, nếu như tăng hơn nữa, cả người lẫn ngựa đều không chịu nổi. Trong lịch sử chiến tranh trên đại lục, trận tập kích kéo dài thời gian nhất là trận đại chiến mà gia tộc Sa Khố Nhi Luân tập kích bất ngờ Đại Đế quốc Tây Xi hai mươi năm trước, tám ngàn chiến sĩ du mục chỉ mang theo lương thực đủ dùng trong mười hai ngày, nhưng bằng vào sự kiên cường và nhẫn nại của bọn họ đã kéo dài tới hai mươi mốt ngày, đây là một kỷ lục. Mà trận chiến tập kích điển hình y như sách vở là do Tướng quân Lý Phi của Đế quốc Đại Lương cũ lập nên, hai vạn tên kỵ binh, mỗi người mang theo lương thực đủ dùng trong mười lăm ngày. Khi bọn họ trở lại nơi xuất phát, miếng lương khô cuối cùng cũng vừa ăn hết, phải nói rằng hiệu suất tác chiến như vậy là vô cùng hoàn mỹ. Nhân tiện cũng phải nói một câu, lần trước ta dẫn dắt Phi Tuyết Vệ tập kích đội vận lương chính là mang theo lương thực bốn ngày, khi ta trở lại Nam Môn quan cũng vừa ăn hết lương thực. Đáng tiếc là trận chiến tập kích ấy không thành công, cho nên trong sách sử không có tên của Bích Không Tình ta!
Các tướng cùng bật cười ha hả, nếu như hắn thành công, vậy hiện tại cũng không có Thiển Thủy Thanh.
Bích Không Tình lại nói tiếp:
- Cho nên ta nghĩ ý của Thiển Trấn Đốc là, nếu như chúng ta trụ vững qua con số kỷ lục hai mươi mốt ngày kia, cho dù Cô Chính Phàm có hoài nghi đi nữa, sự phòng ngự ở hậu phương của Đế quốc Kinh Hồng cũng không khỏi lơi lỏng đi nhiều. Bởi vì chưa từng có ai có thể âm thầm lặng lẽ phục kích ở hậu phương nước địch trong một thời gian dài như vậy. Ta nghĩ đại khái là vì phòng ngừa tên Cô Chính Phàm kia để ý quá mức đến Thiển Trấn Đốc, cho nên hắn mới tăng con số ấy lên thêm ba ngày!
Mọi người lại bật cười ha hả một lần nữa.
Đánh tập kích hoặc phục kích đều lấy bí mật làm tiêu chuẩn hàng đầu, cho nên không có khả năng cướp lương thực ngay tại chỗ, chỉ có thể mang theo bao nhiêu lương thực thì ăn bấy nhiêu thôi. Cũng vì như vậy, những trận chiến tập kích hay phục kích trong lịch sử chưa từng có trận nào ẩn nấp và chờ đợi trong thời gian dài như vậy. Mà lần này đây, Thiển Thủy Thanh muốn phá kỷ lục ấy một lần.
- Vậy chúng ta nhờ vào cái gì mà có thể ẩn nấp được nhiều ngày như vậy?
Có người lại hỏi.
Thiển Thủy Thanh giơ một ngón tay lên:
- Thứ nhất, song mã của Thiết Phong Kỳ chỉ dùng để thay đổi, còn song mã của Linh Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ là dùng để chở thêm. Thứ hai, điểm khác nhau lớn nhất của chúng ta với tất cả những trận chiến phục kích trong lịch sử chính là, bọn họ cần phải bôn ba ngàn dặm, bọc vòng một quãng đường dài mới có thể tới được hậu phương của địch, lúc ấy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên không thể chở theo quá nặng. Nhưng chúng ta chỉ cần vượt qua một bí đạo hẹp mà thôi, bọn họ cần phải vượt qua ngàn dặm, chúng ta chỉ cần vượt qua trăm thước là tới nơi. Dưới tình huống không cần lo lắng về tốc độ, chúng ta thừa sức để mang theo lương thực nhiều hơn. Nhờ nguyên nhân như vậy, chúng ta có thể mang theo lương thực đủ dùng trong hơn hai tháng. Nếu như không lo đến chuyện ẩn nấp càng lâu nguy cơ bại lộ càng lớn, ta cũng rất muốn sáng lập ra một kỷ lục ẩn nấp chừng sáu mươi ngày. Còn Thiết Phong Kỳ chỉ cần mang theo lương thực mười ngày, sau đó thì cướp lương tại chỗ.
Lần này, Thiển Thủy Thanh đã thật sự phá bỏ quy tắc thông thường.
Càng là tướng lĩnh thành công, trình độ hiểu biết về chiến tranh càng cao, cũng càng dễ dàng có cách tư duy theo lối mòn.
Chuyện phục kích hoặc tập kích không thể nào xảy ra sau khi ẩn nấp trong hậu phương của địch một tháng trời, đây gần như là nhận thức chung của những tướng lĩnh tài ba. Nhưng chính vì như thế, khi quy tắc thông thường này bị phá vỡ, hậu quả mà nó mang lại sẽ vô cùng tai hại. Trong lịch sử thực tế, mỗi một vị Tướng quân chiến thắng nhờ đánh bất ngờ đều dùng một phương thức nào đó phá vỡ quy tắc thông thường, vượt qua những chướng ngại mà những kẻ bị đánh cho rằng không có khả năng làm được.
Cô Chính Phàm xuyên qua sơn mạch núi Tiếp Thiên tập kích sau lưng Quân đoàn Bạo Phong, chính là như vậy.
Thiển Thủy Thanh lợi dụng bí đạo phá vỡ quy tắc thông thường, cũng chính là như vậy.
Chiến tranh chính là không ngừng lặp đi lặp lại chuyện phá vỡ quy tắc thông thường, lập ra quy tắc mới. Tướng lĩnh thành công sẽ lập ra quy tắc mới, tướng lĩnh thất bại phải chịu đựng quả đắng.
Ở điểm này, có lẽ sẽ có người cười chế nhạo, không hiểu vì sao Cô Chính Phàm lại ngu xuẩn như vậy, không thể dùng cách nhìn phá vỡ quy tắc thông thường để đánh giá Thiển Thủy Thanh. Đó là vì không ai có thể nhìn rõ ràng từng bước một trong kế hoạch tác chiến của đối phương.
Đó chính là chiến cục cũng như bài cục. Bất cứ chủ tướng của một trận chiến nào cũng chỉ có thể nắm được tin tức có hạn mà thôi. Cũng giống như khi chơi bài, bạn chỉ có thể thấy bài trên tay mình, mà không thể thấy được bài trên tay đối phương. Bạn chỉ có thể căn cứ vào những lá bài đã xuất hiện trên bàn, căn cứ vào vẻ ngoài, thói quen, đấu pháp, tác phong của đối thủ mà suy đoán bài trong tay đối thủ tốt hay là kém, từ đó mới suy đoán ý đồ của đối thủ. Trên cơ sở ấy, bạn mới có thể căn cứ vào bài đang có trên tay mình và tình hình đặc thù lúc ấy mà định ra sách lược đối phó.
Có thể nói tuyệt đại đa số quyết sách quân sự của tuyệt đại đa số tướng lĩnh đều được đưa ra trong tình hình không đủ tin tức, hơn nữa trong rất nhiều tình huống còn phải quyết định một cách nhanh chóng.
Cho nên trong quá trình đưa ra quyết sách, ngoại trừ ra chuyện phân tích cặn kẽ, gạn lọc tin tức, tính toán theo xác suất lớn nhất, cảm giác trên chiến trường cũng vô cùng trọng yếu, tác dụng của kinh nghiệm chỉ huy cũng được thể hiện ở phương diện này.
Một số người ngông cuồng của đời sau thường hay ngồi bình phẩm trong lúc trà dư tửu hậu, phê bình vị đại thần nào đó phạm phải sai lầm thiếu thuyết phục nào đó, vị danh tướng nào đó kém cỏi mà làm nên chuyện ngốc nghếch nào đó...ví chính mình như bậc trí giả siêu việt hay chiến thần mà hiu hiu đắc ý, tự cao tự đại. Giống như thất bại của Nam Sơn Nhạc, nhất định người đời sau sẽ mang ra chỉ trích, nói rằng vì sao Nam Sơn Nhạc không cẩn thận, tin tưởng Dịch Tinh Hàn quá dễ dàng cho nên mới phạm sai lầm không thể tha thứ, nhưng bọn họ không biết tình huống và đủ loại thế cục ngay lúc đó như thế nào.
Bọn cuồng đồ này quên mất một chuyện, bọn họ chỉ là giở lại sách xưa, đã biết được con bài chưa lật của cả hai, thậm chí là ba, bốn phe, mới có thể phê bình một cách ngông cuồng như vậy.
Bởi vậy, tướng lĩnh mà bảo thủ không chịu thay đổi đương nhiên sẽ không thể trở thành thiên tài, vì mê muội nghĩ rằng địch nhân tập kích bất ngờ như vậy là hành động không thực tế. Nếu không đường đường Đông Chiến thần Liệt Cuồng Diễm đã không có khả năng bị Cô Chính Phàm sử dụng kỳ binh thừa cơ đánh lén như vậy. Chính vì chiến thuật phá vỡ quy tắc thông thường trong chiến tranh, bản thân nó thật ra là vô cùng hiếm thấy. Bạn đang đọc chuyện tại
Trong lịch sử không thiếu những trận chiến thắng lợi điển hình của những thiên tài điên rồ, chính là vì bọn họ điên rồ đến mức vì một khả năng vô cùng nhỏ bé nào đó mà không tiếc trả bất cứ giá nào để có thể thực hiện kế hoạch của họ. Người như vậy có thể đắc ý nhất thời, chứ không thể đắc ý một đời. Khi người đời sau say mê tìm tòi học tập loại trận chiến điển hình như vậy, kết quả chỉ là lý thuyết suông, bởi vì thật ra nó không đáng để học tập. Mà đối phó với một kẻ điên như vậy, hoặc có thể nói là ngu ngốc, biện pháp đơn giản nhất không phải là xuất kỳ bất ý, mà là thẳng thắn so tài trực diện trên chiến trường với hắn về kiến thức cơ bản.
Dưới một chuỗi phân tích như vậy, mọi người càng ngày càng thấy rõ rằng, kế hoạch này yêu cầu chấp hành chính xác rất cao, nên tinh thần cũng bắt đầu trở nên hồi hộp.
Cuối cùng Thiển Thủy Thanh hỏi:
- Có ai còn lo lắng hay nghi vấn gì nữa không?
Lúc ấy, Bát Xích đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Nếu là ta, ta sẽ đặt một cái bẫy đá ngoài cửa bí đạo kia, nếu như có quân địch muốn đi qua, chỉ cần khởi động cơ quan, cho một tảng đá lớn lăn xuống bít chặt cửa bí đạo. Cứ như vậy, quân Đế quốc Thiên Phong ở phía sau sẽ không qua được, chuyện như vậy đơn giản mà gọn gàng. Chỉ cần một tên quân Đế quốc Kinh Hồng cũng có thể ngăn cản tất cả quân Đế quốc Thiên Phong.
Thiển Thủy Thanh hơi ngẩn ra:
- Vấn đề này ta đã từng suy nghĩ tới, nhưng vách đá nơi đó dựng đứng, đá tảng lại quá nặng, ván gỗ không thể giữ nổi, muốn làm ra bẫy rập như vậy không phải là chuyện dễ dàng!
- Không nhất định phải đặt phía trên cửa ra, chỉ cần tạo một cái dốc nghiêng ở mé bên cửa, thiết kế một tấm ván trượt bằng sắt, bình thường thì cố định đá bằng khung sắt, buộc lại bằng dây thừng, khi cần sử dụng chỉ cắt dây là xong. Nếu như sợ tảng đá lăn đi quá cửa ra, vậy xây một bức tường ở mé đối diện chặn lại, chân tường chôn sâu xuống đất một chút, chỉ cần có thể ngăn tảng đá lại ngay giữa cửa ra là đủ!
Bát Xích vừa nói xong những lời này, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi.
Thiển Thủy Thanh ngẩn ngơ nhìn Bát Xích hồi lâu, sau đó mới cười khổ nói:
- Cảm ơn ngươi, Bát Xích, nếu quả thật đối phương làm như vậy, coi như ngươi đã lập công đầu!
- Không cần cảm ơn, chỉ cần ngài dạy ta đánh giặc là được!
Bát Xích vô cùng đắc ý, nó là chuyên gia về cơ quan bẫy rập, phải nhờ vào đó mà kiếm sống trong rừng, chuyện gì thì nó chưa làm được, nhưng những loại bẫy rập linh tinh như vậy không làm khó được nó.
Sau khi trải qua một phen tham khảo phân tích, tất cả các vấn đề cơ bản đều được đưa ra giải quyết, Thiển Thủy Thanh cũng không thể không thán phục nhiều người sinh mưu trí, không ngờ một đứa bé còn chưa ráo máu đầu lại là người duy nhất đột phá được kế hoạch tác chiến mà hắn đã khổ công suy nghĩ chu đáo trong hai tháng, tìm ra được chỗ sơ hở trong đó.
Thiển Thủy Thanh nói:
- Vô Song, Ly Sở, hai người các ngươi phụ trách đi trước mở đường, quan sát hoàn cảnh. Nếu như tình huống xảy ra đúng như lời Bát Xích vừa nói, cần phải nghĩ cách xử lý binh sĩ trông coi cơ quan của địch. Thác Bạt Khai Sơn, ngươi sẽ là người thứ ba xông ra bí đạo, nếu như bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, ngươi phải thay thế, ta sẽ là người thứ tư, Lôi Hoả, Mộc thiếu, Hổ Tử tiếp theo sau đó!
Theo sự phân công của Thiển Thủy Thanh, một kế hoạch tác chiến xưa nay chưa từng có đã được triển khai.
Sau khi hội nghị quân sự kết thúc, tất cả tướng lĩnh đều đã hiểu được vai trò tác chiến của mình, ai nấy đều rời đi. Lúc nay Thiển Thủy Thanh mới đưa mắt nhìn Cơ Nhược Tử, trong mắt nàng lúc này đã rưng rưng ngấn lệ.
Nàng nhẹ nhàng ôm lưng Thiển Thủy Thanh nói:
- Chuyến này vô cùng hung hiểm, nếu thấy không được, chàng đừng cố gắng quá sức!
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:
- Những ngày ta không có ở đây, chuyện ổn định cục diện chính trị trong nước phải nhờ vào nàng, lão già Công Tôn Thạch không thể tin được, Lịch Minh Pháp thì không thể trông cậy, Chu Đan Tâm tuy rất tốt, nhưng không phải là đối thủ của bọn họ. Sau này nàng phải tùy theo tình hình mà tìm biện pháp ứng phó thích hợp, ta để lại Cẩu Tử và Vệ Thanh Lăng cho nàng, lại thêm một trăm huynh đệ. Nếu có chuyện gì hãy đi tìm bọn Thân Kỳ thương lượng, nói rằng ta đã dặn như vậy!
Cơ Nhược Tử khẽ ừ một tiếng:
- Ta biết nên làm như thế nào.
Thiển Thủy Thanh nhìn Bát Xích, đứa nhỏ này đang cười với hắn đầy xiểm nịnh, Thiển Thủy Thanh bèn nói:
- Đứa nhỏ này rất khá, ta giao nó cho nàng, hãy chăm sóc cẩn thận cho nó giúp ta. Chuyện trong nhà sau này, cần nàng nhọc công lo lắng.
- Không được, ta muốn làm binh sĩ, ta muốn làm binh sĩ!
Bát Xích giậm chân la to.
- Ngươi còn nhỏ, chưa tới lúc ngươi có thể tham gia quân ngũ, sau khi ngươi trưởng thành, ta sẽ mang ngươi theo!
Bát Xích hết sức tủi thân, Thiển Thủy Thanh đã xoay người rời đi. Cơ Nhược Tử ôm chặt Bát Xích nhìn theo, rốt cục lệ đã lăn dài.
Đối với một đứa bé chưa từng ra chiến trường, dường như chiến trường luôn luôn là nơi mà nam tử hán có thể đi. Nó không thể nào hiểu được sự gian khổ trong đó, chỉ có khi nào bản thân nó trải qua rồi, lúc ấy nó sẽ hiểu rằng, chiến trường đáng sợ hơn cuộc sống trong rừng của nó rất nhiều.
O0o
Ngày Mười Lăm tháng Chín.
Bận rộn đã hai tháng, lao lực đã hai tháng, vất vả đã hai tháng.
Luyện tập suốt hai tháng trời làm cho tất cả tướng sĩ của Thiết Huyết Trấn gầy đi thấy rõ, sau hai tháng luyện tập với cường độ rất cao, rốt cục bọn họ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Bất quá hôm nay, tất cả đã kết thúc.
Ở thôn Thạch.
Hai vạn bảy ngàn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn, năm vạn bốn ngàn con chiến mã đã tập trung đầy đủ. Từ xa nhìn lại, các chiến sĩ hình thành một đại dương màu vàng chói, dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu ra hào quang rực rỡ chói mắt.
Vô số trường mâu, chiến đao chĩa tua tủa lên trời, tạo thành một rừng đao núi mâu, đại kỳ tung bay, cờ xí phấp phới trong gió kêu phần phật. Các chiến sĩ như pho tượng thép cỡi ngựa đứng im trong gió, tất cả đều im phăng phắc, chỉ có chiến mã của bọn họ thỉnh thoảng lại giẫm vó vài cái, biểu lộ sự bồn chồn.
Mỗi người đều biết rõ, hôm nay bọn họ phải xuất phát ra chiến trường.
Đây là một giờ phút trang trọng, Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn Thiển Thủy Thanh ngồi trên lưng Phi Tuyết, sau lưng hắn là ba vị Chưởng Kỳ Bích Không Tình, Thủy Trung Đường và Phương Hổ, còn có Doanh Chủ các Doanh.
Thiển Thủy Thanh khoác chiến bào màu mây trắng, chính là Vân Nghê tự tay may cho hắn, Phi Tuyết cũng màu trắng, tạo thành một bóng tuyết giữa đất trời.
Nhìn các chiến sĩ trước mặt, Thiển Thủy Thanh hét lớn:
- Các huynh đệ của ta, hôm nay là một ngày trọng đại.
-...Bởi vì hôm nay, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, bước trên con đường dẫn tới vinh quang đầy hoa tươi, có chiến thắng và tiền tài, cũng có máu tươi và chết chóc. Con đường này cũng không phải dễ đi, có lẽ sẽ có rất nhiều người chết, nhưng chúng ta không có quyền lựa chọn, tuy nhiên ít nhất chúng ta cũng có quyền lựa chọn chiến đấu anh dũng để đạt được thắng lợi!
-...Trận chiến này ta chờ đợi đã từ lâu, các ngươi cũng đã huấn luyện khá lâu. Chờ đợi làm cho ta nôn nóng, làm cho ta không yên, làm cho ta khao khát xông ra sa trường giết địch! Mà huấn luyện làm cho các ngươi mệt mỏi, làm cho các ngươi đau đớn, làm cho các ngươi cũng khao khát mang những gì mình đã được huấn luyện ra phát huy trên chiến trường!
-...Nếu như nói chờ đợi là dựa vào nghị lực và lòng kiên nhẫn, như vậy hành động chính là sự thể hiện lòng can đảm và ý chí chiến đấu. Đại chiến sắp tới, vong hồn của các chiến hữu Quân đoàn Bạo Phong và Quân đoàn Ưng Dương có được an ủi hay không, cha mẹ vợ con của chúng ta ở hậu phương có hưởng thụ được cuộc sống yên bình hay không, nguyện vọng trăm năm của Đế quốc có thành tựu hay không, vậy phải xem hành động lần này của chúng ta!
-...Đang chờ đợi chúng ta ở phía trước là một trận chiến không hề thoải mái nhẹ nhàng. Địch nhân gian trá xảo quyệt, lại quen thuộc địa hình, có được ưu thế tiếp tế tiếp viện hậu cần, thực lực quốc gia cũng mạnh hơn Chỉ Thủy, chính là kẻ địch mạnh nhất mà chúng ta gặp phải từ trước tới nay. Vì vậy cho nên chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, không thể tồn tại ý niệm cầu may trong đầu, nhưng chúng ta cũng không hề sợ hãi!
-...Lần này ta sẽ dẫn dắt các ngươi chiến đấu trên lãnh thổ của nước địch. Chiến đấu trong hoàn cảnh như vậy, kiên cường chịu đựng vất vả sẽ tốt hơn sự dũng cảm nhất thời, đầu óc bình tĩnh cũng sẽ có giá trị hơn so với lỗ mãng kích động. Bởi vì chúng ta phải trở thành một bầy sói hung tàn và giảo hoạt, đả kích địch nhân trong khi truy đuổi và bị bọn chúng truy đuổi.
-...Tất cả các chiến thuật của chúng ta chỉ có một mà thôi, chính là đánh du kích, vừa đánh vừa di chuyển! Mục đích của chúng ta cũng chỉ có một, chính là làm sao như một cây đao nhọn cắm sâu vào trong thân thể địch, băm nát lục phủ ngũ tạng của bọn chúng ra, giống như mầm bệnh không nơi nào là không lây lan tới, làm cho bọn chúng không được sống yên ổn! Sau đó chúng ta sẽ xé rách hàng phòng ngự của bọn chúng, đánh vỡ đại mốn của chúng, giết chết từng tên địch! Đây chính là con đường mà chúng ta sắp sửa đi, một con đường tràn đầy máu tươi và chết chóc!
-...Ta không thể bảo đảm tương lai cho các ngươi rằng sẽ không ai tử trận, nhưng ta có thể bảo đảm với các ngươi rằng, chúng ta sẽ trả một cái giá ít nhất để đổi lấy một thắng lợi lớn nhất. Mà thắng lợi ắt sẽ thuộc về chúng ta, bởi vì chúng ta là Thiết Huyết Đệ Nhất Trấn!
Giờ phút này, tất cả các chiến sĩ đồng thanh hò hét:
- Thiết Huyết Đệ Nhất Trấn! Thiết Huyết Đệ Nhất Trấn! Thiết Huyết Đệ Nhất Trấn!
- Tốt lắm, bây giờ ta muốn nói thêm một chuyện, tất cả binh sĩ đều từng là tân binh, nhưng không phải tất cả tân binh đều trở thành lão binh. Sau khi trải qua những trận chiến vô cùng gian nan vất vả, chúng ta đã được đào luyện, sau đó trưởng thành, cho đến bây giờ là một binh sĩ tài giỏi, trong quá trình đó phải trả giá bằng vô số máu tươi và đau đớn. Cái giá phải trả bằng thân thể ấy chính là để giúp cho các ngươi ghi nhớ, là kinh nghiệm quý giá mà các ngươi khắc sâu trong lòng mình, là bảo bối quý giá nhất đối với sinh mạng các ngươi. Cho nên các ngươi phải hiểu được rõ ràng sự quan trọng của chuyện phục tùng tất cả các mệnh lệnh quân sự. Vì vậy mệnh lệnh đầu tiên của ta trước khi trận chiến bắt đầu chính là phải phục tùng, phục tùng và phục tùng! Cho dù nhiệm vụ được giao có gian nan cực khổ đến đâu, thậm chí phải hy sinh chính bản thân mình, ta cần các ngươi phải dũng cảm gánh vác!
-...Mệnh lệnh thứ hai của ta chính là lệnh cấm khẩu, trong lúc hành quân, binh sĩ dưới cấp Doanh Chủ không được bàn luận bất cứ chuyện gì có liên quan tới việc quân. Cho dù những chuyện như Trấn Đốc của các ngươi là ai, hiện tại các ngươi đang mang quân hàm gì, cánh quân của các ngươi của bao nhiêu người, những chuyện này thiên hạ đều biết rõ, nhưng cũng không được bàn luận! Trong lúc chờ đợi chiến đấu, lệnh cấm khẩu sẽ trở nên nghiêm khắc hơn, ngoài thanh âm chỉ huy của sĩ quan các cấp ra, ta không muốn nghe bất cứ thanh âm gì khác! Mệnh lệnh này vẫn có hiệu lực cho đến khi nào ta tuyên bố giải trừ, nếu như có kẻ vi phạm, chém ngay lập tức! Các ngươi không được hoài nghi mà phải có dũng cảm và quyết tâm chấp hành mệnh lệnh!
-...Mệnh lệnh thứ ba của ta là lệnh cấm xuất nhập. Trong lúc hành quân, lập doanh hạ trại, tất cả chiến sĩ không có nhiệm vụ ra ngoài, không được lấy bất cứ lý do gì rời đội ngũ! Cho dù ngươi muốn đi tiểu tiện cũng phải được quan chỉ huy cho phép, cũng sẽ cho một chiến sĩ khác đi kèm với ngươi. Chiến sĩ nào không có một chiến sĩ khác đi kèm mà tùy ý rời đi một mình, sẽ bị coi là gian tế của địch, giết ngay tại chỗ! Chúng ta cũng không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần chúng ta, phàm có kẻ nào không phải là binh sĩ của Thiết Huyết Trấn tới gần, phải lập tức đuổi đi, có kẻ theo sau nhìn trộm, sĩ quan các cấp phải giết chết ngay lập tức!
-...Đây là một trận chiến mà sinh tử khó đoán, nhưng ta tình nguyện đem sinh mạng, đem tất cả phó thác cho trời, dùng sinh mạng của ta và các ngươi để đặt cược vào thắng lợi của chúng ta, không thể buông tha cho cơ hội kiến công lập nghiệp này! Như vậy các ngươi có dám theo ta đánh cược lần này hay không?
- Dám!
Tất cả mọi người hét như sấm động.
- Tốt!
Thiển Thủy Thanh kêu to, gió thổi mái tóc dài của hắn phất phơ, bóng hắn trên lưng Phi Tuyết như thiên thần giáng hạ.
- Như vậy câu cuối cùng mà ta muốn nói là: Trận đại chiến này ta không hứa hẹn rằng nhất định sẽ thắng lợi, nhưng ta có thể hứa hẹn, vĩnh viễn ta sẽ ở bên cạnh các ngươi, kề vai sát cánh cùng chiến đấu với các ngươi trên chiến trường! Chúng ta cùng nhau xâm nhập vào đầm rồng hang hổ, sau đó dắt tay nhau du sơn ngoạn thủy mừng chiến thắng, hoặc là, cùng nhau đi xuống âm tào địa phủ!
- Đế quốc Thiên Phong, chính khí trường tồn!
Phương Hổ cao giọng hô to.
- Đế quốc Thiên Phong, chính khí trường tồn!
Mọi người đồng thanh hô theo.
- Xuất phát!
O0o
Trong cung Cảnh Long, trên nhà thủy tạ.
Cơ Nhược Tử tựa người vào lan can bằng bạch ngọc, ngắm ao sen trước mặt, cá chép bơi khắp ao, nhất thời ngây dại thẫn thờ.
Từ khi nàng rời khỏi cung Chỉ Lan tới nay, nàng nghĩ mình sẽ không bao giờ tiến vào Hoàng cung lần nữa. Ngờ đâu thế sự vô thường, không ngờ mình vừa rời khỏi Hoàng cung này đã vào trong một Hoàng cung khác.
Cũng may là thân phận đã thay đổi, hiện tại nàng là nghĩa nữ của Công Tôn Thạch, nữ nhân của Thiển Thủy Thanh. Tuy rằng vẫn sống trong cung, nhưng thân phận tự do hơn so với trước, không ai là không tôn kính.
Nếu nói Vân Nghê là nữ nhân mà Thiển Thủy Thanh yêu thương nhất, vậy Cơ Nhược Tử là nữ nhân hữu dụng nhất đối với hắn.
Xa xa, Lịch Phi Yên đang đi tới, phía sau nàng còn có một bọn cung nữ.
- Nhược Tử tỷ tỷ!
Lịch Phi Yên kêu to:
- Đến đây xem thử cái này!
- Là gì vậy?
- Ngọc Quý nhân đặc biệt sai người mang tới cho ta Noãn Ngọc hương, tỷ ngửi thử xem, thật là thơm, nghe nói là vừa mang bên Chỉ Thủy qua đây, trước kia khó mà có được!
Lịch Phi Yên dúi một túi hương nhỏ vào trong tay Cơ Nhược Tử.
Nàng cùng Cơ Nhược Tử vừa là thầy vừa là bạn, cũng là chủ tớ, bởi vậy quan hệ vô cùng thân mật, có món gì tốt cũng không quên Cơ Nhược Tử.
Không ngờ Cơ Nhược Tử biến sắc, nghiêm giọng hỏi:
- Muội có dùng qua hương này chưa?
Lịch Phi Yên hớn hở đáp:
- Vẫn chưa dùng, ta định cùng tỷ tỷ dùng một thể!
Đồ tốt đương nhiên là muốn chia sẻ cùng bạn tốt.
- Nha đầu ngốc này, muội bị người ta chơi khăm rồi, muội không biết rằng trong thành phần của Noãn Ngọc hương có long não, Thái tử mà ngửi thấy sẽ bị dị ứng hay sao? Trước đây vài ngày Thái tử học cỡi ngựa, kết quả bị ngã, trên người sưng phù lên, giờ đây nếu bị dị ứng gây ngứa ngáy nữa thì...Lúc ấy không bị muội chọc cho nổi điên mới là chuyện lạ!
Lịch Phi Yên nghe vậy hoảng sợ:
- Ngọc Quý nhân đáng chết này, muốn hãm hại ta sao?
Cơ Nhược Tử thở dài khe khẽ:
- Ta đã dặn dò rất nhiều lần, muội phải vô cùng cẩn thận, đáng tiếc muội bị thiệt thòi mà vẫn không nhớ kỹ!
- Ta phải tìm nàng ta tính sổ mới được!
Lịch Phi Yên xoay người bước đi.
Cơ Nhược Tử lạnh lùng hỏi:
- Tìm nàng ta làm gì, đánh nàng ta sao? Có lẽ nàng ta đang hy vọng muội làm như vậy, nếu thật sự như vậy, nàng ta có thể đi tìm Thái tử khóc kể, nói rằng nàng có lòng tốt tặng lễ vật cho muội, ngược lại còn bị muội đánh! Nếu Thái tử biết được sẽ nghĩ như thế nào, bệ hạ biết được sẽ nghĩ như thế nào? Lịch Thừa tướng hiện tại đứng đầu bá quan trong triều, lúc ấy muội sẽ không khỏi mang tiếng là dựa vào uy quyền của phụ thân mà hoành hành chốn hậu cung!