Sáng sớm hôm sau, Phương Mộc đến gõ cửa phòng Mạnh Phàm Triết. Gõ liền mười mấy cái không thấy tiếng trả lời, Phương Mộc ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhỏ, phía trên cửa không có ánh đèn, không biết Mạnh Phàm Triết đã đi ra ngoài hay là không muốn mở cửa.
Suốt cả một ngày, trong tâm trí của Phương Mộc là hình ảnh Mạnh Phàm Triết, khuôn mặt trắng nhợt và đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu ta luôn hiển hiện trước mắt Phương Mộc.
Những nhà khoa học hành vi của FPI đã từng đưa ra một lý luận như sau: Nếu như một người trong lúc nhỏ có những hành vi như sau hoặc là đồng thời xuất hiện cả 2 loại trong đó, người này sau khi trưởng thành, khả năng phạm tội sẽ tương đối lớn: Đến độ tuổi nhất định nào đó vẫn đái dầm; phóng hỏa, ngược đãi con vật nhỏ hay những đứa trẻ nhỏ hơn nó. Nguyên nhân là do khả năng tự khống chế của những người này khá kém, tâm lý phản xã hội lại khá mạnh. Mà đứng từ góc độ tâm lý học, hành vi ngược đãi động vật luôn luôn xuất phát từ sự bất lực trong hiện thực và cảm giác lo lắng vì mất đi sự khống chế.
Rốt cuộc Mạnh Phàm Triết cảm thấy bất lực đối với cái gì, và cảm thấy mất đi sự khống chế đối với cái gì?
Một câu hỏi khác, tiếp sau đây cậu ta sẽ làm gì? Mạnh Phàm Triết là một người yếu ớt, nhưng tính tình ôn hòa, lương thiện. Xé nát bươm một con mèo đang còn sống rồi lại nuốt nó vào bụng, dù thế nào cũng không có vẻ như là hành động mà cậu ta có thể làm được. Từ tình hình tối hôm qua, có thể nhận thấy, lúc Mạnh Phàm Triết giết hại Tom, rõ ràng đang ở trạng thái ý thức mơ hồ.
Rốt cuộc là thứ gì đã khiến Mạnh Phàm Triết lún sâu vào tình trạng trở ngại tinh thần đến như vậy?
“Tom…bọn họ đều ghét nó…mình cũng không thể…dựa vào nó được nữa…”
Dựa vào?
Nếu như nói Mạnh Phàm Triết đang dựa vào Tom, một người có thể có được sự bảo vệ hay an ủi gì từ một con mèo đây?
Chuột? Phương Mộc biết Mạnh Phàm Triết sợ điểm danh, có lẽ cậu ấy còn sợ chuột.
Nuôi một con mèo, khiến cho trong tiềm thức mình cảm nhận được mình đang được bảo vệ, rõ ràng ở một mức độ nào đó có thể tiêu trừ nỗi sợ hãi đối với chuột.
Vấn đề là, hậu quả trực tiếp của cách làm này là khiến cho bản thân nảy sinh sự dựa dẫm đối với loại “bảo vệ” này, một khi loại “bảo vệ” này biến mất, cậu ta không những không tiêu trừ được tâm lý sợ chuột, ngược lại rất có thể còn gia tăng.
Nếu sự suy đoán ở trên được thành lập, vậy thì Mạnh Phàm Triết giết chết Tom mà mình yêu quý (cũng có thể coi là người bảo vệ), thì lại có mùi vị như dốc túi đánh một canh bạc cuối cùng, quyết một phen sống mái.
Nếu như một người có suy nghĩ như vậy, thì anh ta rất nguy hiểm.
Phương Mộc giữ mãi trạng thái miên man này đến tận giờ tự học buổi tối. Đặng Lâm Nguyệt sau khi bị Phương Mộc thờ ơ gần cả buổi tối, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Ờ, không có gì!” Phương Mộc cũng nhận ra thái độ của mình không được bình thường, cười tỏ vẻ hối lỗi với Đặng Lâm Nguyệt.
Cô không cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Một lúc sau mới hỏi: “Anh đang nghĩ đến cô ấy phải không?”
“Ai cơ?” Phương Mộc bỗng chốc không kịp phản ứng, trong lòng rất bồn chồn, tại sao cô ấy lại quen với Mạnh Phàm Triết.
“Chính là… cô gái mà anh vẫn giữ ở trong tim.” Phương Mộc ngẩn người một lát, bất lực lắc đầu, “Em đừng nghĩ nhiều!”
Đặng Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào mắt Phương Mộc, rõ ràng cô không hề tin lời Phương Mộc. “Anh nói với em về cô ấy được không?”
“Không!” Phương Mộc từ chối thẳng thừng.
Thời gian còn lại, Đặng Lâm Nguyệt không hề nói thêm câu nào với Phương Mộc, khi Phương Mộc đưa cô về ký túc xá, cô cũng không yêu cầu Phương Mộc ôm cô hay hôn cô rồi hãy đi giống như mọi khi, chỉ đơn giản nói một câu: “Em lên lầu đây”, rồi bỏ Phương Mộc một mình ở dưới khu ký túc xá nữ, một mình đi lên lầu.
Phương Mộc rất bất lực, đành phải quay người bước đi, sau khi đi mấy chục mét liền quay đầu nhìn, lại thấy Đặng Lâm Nguyệt đứng ở trước cổng ký túc xá nữ sinh đang nhìn theo cậu.
Phương Mộc quay người đi về phía Đặng Lâm Nguyệt, vừa đi được mấy bước thì Đặng Lâm Nguyệt quay người từng bước lên lầu. Phương Mộc do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi đến dưới lầu ký túc xá đợi mười mấy phút, thấy lần này Đặng Lâm Nguyệt không có ý định quay lại, lắc đầu quay về.
Yêu đương, là như thế này sao?
***
Khi trở về khu ký túc xa, Phương Mộc đến phòng Mạnh Phàm Triết trước. Mặc dù nhìn từ ngoài cửa sổ vào có thể thấy trong phòng không bật đèn, nhưng Phương Mộc vẫn gõ cửa phòng cậu ta. Quả đúng như dự liệu, không có tiếng trả lời.
Hôm nay, Phương Mộc đã hỏi Trâu Đoàn Kết, Mạnh Phàm Triết vẫn không đi học, cũng không có ai nhìn thấy cậu ấy.
Đỗ Ninh đang ở trong phòng, thật đáng ngạc nhiên là cậu không ngồi trước máy vi tính chơi CS, mà đang ngồi ngay ngắn trước bàn học, bộ dạng rất nghiêm túc.
“Cậu làm gì vậy?” Phương Mộc đã quen với bộ mặt tươi cười toe toét của Đỗ Ninh, bộ dạng này của Đỗ Ninh khiến Phương Mộc cảm thấy hơi buồn cười.
“Cậu có thời gian không?” Đỗ Ninh nghiêm nét mặt, “Tớ muốn nói chuyện với cậu.”
“Nói gì?” Phương Mộc cảm thấy khó hiểu.
“Nói về chuyện cậu và Đặng Lâm Nguyệt.”
Phương Mộc nhìn chằm chằm Đỗ Ninh vài giây, “Hiếu kỳ? Hay vì nguyên nhân nào khác?”
“Không phải!” Đỗ Ninh dừng lại một lát, “Xuất phát từ lập trường bạn bè.”
Phương Mộc kéo ghế đến, ngồi xuống, châm một điếu thuốc, “Cậu muốn biết cái gì?”
“Cậu và Đặng Lâm Nguyệt… thực sự đang yêu nhau à?”
Phương Mộc do dự một lát, “…Coi như thế đi.”
“Cái gì gọi là coi như thế đi?” Đỗ Ninh kéo ghế lại gần Phương Mộc, “Cậu thích cô ấy không?”
Phương Mộc hít mấy hơi thuốc, trầm mặc một lát nói: “Nói thực, tớ cũng không biết!”
Cậu thực sự không biết, mấy hôm trước, cái tên Đặng Lâm Nguyệt chỉ có nghĩa “người bị hại”, thế nhưng, giờ đây cô ấy là “bạn gái” của mình. Mà quá trình này giống như một giấc mơ, thiếu cảm giác hiện thực, khiến người ta rơi vào trong đó mà không hề hay biết. Phương Mộc cảm thấy mình không phải là vừa mới nhận thức đến điều này, chỉ là mấy hôm nay, cậu luôn né tránh sự việc này.
Bởi vì cậu đã hơi quen rồi.
Quen với sự dịu dàng của người khác giới, lại kèm theo ánh mắt ngưỡng mộ.
Quen với việc có người tỉ mỉ quan tâm đến ăn uống nghỉ ngơi của mình.
Quen với việc bên cạnh mình có một cơ thể mềm mại thơm ngát.
Quen với những nụ hôn và vòng tay ôm ấp khiến người ta run rẩy.
Đỗ Ninh nhìn Phương Mộc thở dài, chậm rãi nói: “Thực ra là anh em với nhau, tớ rất ủng hộ cậu và Đặng Lâm Nguyệt thành một đôi. Hơn nữa tớ và Giao Giao cảm thấy hai người rất đẹp đôi, chỉ có điều các cậu tiến triển nhanh quá, đặc biệt lại vào chính lúc này, khiến tất cả bọn tớ đều cảm thấy rất bất ngờ.” Cậu ngừng một lát, “Cậu có biết mọi người đã bàn luận chuyện này như thế nào không?”
Phương Mộc chợt phát hiện ra nguyên nhân khiến Đỗ Ninh trịnh trọng bàn luận với cậu về việc này, “Rất nhiều người nói, cậu nhân cơ hội Lưu Kiện Quân bị thương cướp bạn gái của cậu ấy.”
Phương Mộc cười khan mấy tiếng, bản thân cậu bị người khác hiểu lầm đã không phải một hai lần nữa rồi, khi mới vào học, chẳng phải có người nói cậu là quái vật sao? Cậu không hề để ý.
“Cậu cũng nghĩ như vậy à?” Trầm mặc một lúc, Phương Mộc hỏi.
“Đương nhiên tớ không nghĩ thế! Tớ hiểu rất rõ cậu là người như thế nào”. Đỗ Ninh lập tức nói: “Nhưng tớ cũng vẫn không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Phương Mộc rất không muốn tiếp tục đề tài này với Đỗ Ninh, nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của Đỗ Ninh, cuối cùng kể hết mọi chuyện về Đặng Lâm Nguyệt và Lưu Kiện Quân cho Đỗ Ninh nghe.
Đỗ Ninh nghe xong một lúc lâu không nói gì, khi Phương Mộc châm điếu thuốc thứ năm, Đỗ Ninh đột nhiên đứng dậy, đặt mạnh tay lên vai Phương Mộc.
“Tớ ủng hộ cậu, người anh em”, Đỗ Ninh lớn tiếng nói, “Cậu không sai, Đặng Lâm Nguyệt cũng không sai, nếu như có người bàn tán các cậu, tớ sẽ giúp cậu giải thích.”
Phương Mộc đang định nói “cũng không cần đâu”, nhưng nhìn thấy bộ dạng đầy khí thế của anh chàng này, mỉm cười gật đầu.
Nửa đêm, Đỗ Ninh đã hoàn toàn yên tâm ngủ say, còn Phương Mộc thì trở mình liên tục, không tài nào chợp mắt được. Cuộc trò chuyện vừa rồi, đối với Đỗ Ninh mà nói có lẽ là một sự giải thích lý do đầy đủ, nhưng đối với Phương Mộc thì không hề giảm bớt những câu hỏi đối với chính mình. Mình thực sự yêu Đặng Lâm Nguyệt sao? Từ trước tới nay, Phương Mộc đều biết mình có một thứ năng lực này: Có thể nhìn xuyên thấu tâm lý của người khác. Rõ ràng Đặng Lâm Nguyệt thích mình, thế nhưng mình thì sao?
Bác sĩ cũng khó chữa được bệnh của chính mình, lúc này đây, cậu hiểu được hàm nghĩa của câu nói này. Cậu cảm thấy mình như một chiếc đèn pin, có thể chiếu sáng từng góc khuất trong bóng tối, nhưng lại không thể chiếu tới được chính mình.
“Có lẽ, chỉ là cần mà thôi.”
Ông trời sắp xếp cho mỗi người một con đường. Có con đường bằng phẳng, có con đường gập ghềnh. Còn con đường của tôi, là một con đường đầy chông gai và những mối nguy hiểm. Con đường này có máu tươi, có quái vật, có ký ức, có thương cảm. Bầu bạn cùng tôi lại chỉ có những người đã mất và những lời nguyền như trong cõi mộng.
Mình đã đi một mình quá xa, quá mệt.
Trong lúc mơ màng Phương Mộc dần dần ngủ thiếp đi. Câu hỏi trong lòng cũng chưa có đáp án, thực ra có đáp án hay không cũng có gì quan trọng chứ?
Cậu chỉ biết, khi ở trong lòng Đặng Lâm Nguyệt, thực sự, rất ấm áp.
***
Thái Vĩ đến tìm Phương Mộc. Vừa bước vào cửa, anh đã nghiêng đầu nhìn Phương Mộc, “Hà hà, sắc mặt khá tốt đấy.” Phương Mộc biết anh đang trêu chọc chuyện của Đặng Lâm Nguyệt, không thèm để ý đến anh, nhưng anh chàng này dạo này gầy ghê quá, khoang mắt thâm đen, bộ dạng mất ngủ.
“Hôm nay sao không đi cùng đại tiểu thư lên lớp tự học?”
Bố mẹ Đặng Lâm Nguyệt đến trường thăm cô, buổi tối cùng đi ăn cơm. Cả một ngày Đặng Lâm Nguyệt đều ngầm ra hiệu Phương Mộc đi cùng cô, hy vọng bố mẹ mình cũng có thể gặp được Phương Mộc. Phương Mộc không đồng ý, có lẽ ấn tượng về mẹ Đặng Lâm Nguyệt hôm đó quá tệ. Ngoài ra, nếu như đi, rõ ràng là có ý, chàng rể tương lai đến bái kiến bố mẹ vợ, đây là điều Phương Mộc không mong muốn chút nào.
“Thế nào, có phát hiện mới à?”
“Không có, chẳng có chút tiến triển gì”, Thái Vĩ chẳng buồn khách khí nằm ngay lên giường Phương Mộc, “Chúng ta hiện nay chỉ biết ngồi đợi thôi, mẹ nó chứ, những ngày tháng này không biết bao giờ mới chấm dứt!”
Mấy hôm nay Phương Mộc đều suy nghĩ đến chuyện của Đặng Lâm Nguyệt và Mạnh Phàm Triết, không quan tâm chú ý nhiều tới vụ án. Nhìn thấy bộ dạng Thái Vĩ mệt mỏi rã rời, trong lòng cảm thấy hơi day dứt. Cậu giở ra một bao thuốc Phù Dung Vương đưa cho Thái Vĩ, rồi lại pha cho anh một tách trà đặc.
Thái Vĩ cúi đầu ủ rũ hút thuốc uống trà, sau khi trầm mặc một lúc, anh đột nhiên hỏi Phương Mộc: “Cậu cảm thấy đây là một người như thế nào?”
Phương Mộc ngẩn người, “Đặc điểm tâm lý và sinh lý của hắn chẳng phải tôi đã miêu tả tổng quát với anh rồi sao?”
“Ừ”, Thái Vĩ gật gật đầu, “Có một câu tôi không biết có nên nói hay không?” Anh nhìn Phương Mộc vẻ thăm dò, “Tôi luôn cảm thấy cái người này…rất giống cậu”.
Phương Mộc không lên tiếng, thực ra cậu cũng có thứ cảm giác này, hung thủ thiết kế mấy vụ án mạng đều là đang tiến hành khiêu chiến với Phương Mộc. Vậy thì người này có lẽ là hiểu biết rất nhiều về lĩnh vực tâm lý học tội phạm (Ít nhất, chính hung thủ cũng tự cho là như vậy), hơn nữa, trong ngôi trường này, Phương Mộc chỉ biết có hai người giỏi về khắc họa tâm lý, nghĩ đến đây, tâm trạng Phương Mộc bất giác trở nên nặng nề.
Lẽ nào là giáo sư Kiều.
Không đâu, không đâu. Phương Mộc lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình. Bất luận đứng từ góc độ nghề nghiệp hay nhân cách, giáo sư Kiều đều đáng được xưng là mẫu mực. Hơn nữa, trình độ của mình còn thua xa giáo sư Kiều, ông không cần thiết phải khiêu chiến với mình. Hơn nữa, trong mấy vụ án này, hung thủ không những cần kỹ năng mà còn cần thể lực, rõ ràng giáo sư Kiều đã gần 60 tuổi, không thể làm được.
Đã gần 20 ngày kể từ khi xảy ra vụ án trước, hung thủ không hề có chút động tĩnh nào. Sự chờ đợi thế này đúng là một kiểu giày vò.
Bầu không khí trầm buồn dần dần lan tỏa giữa hai người như một đám khói vậy, nó chen ngang ở giữa, anh không nhìn rõ tôi, tôi không nhìn rõ anh.
Tương tự, cũng không nhìn rõ cái người đó.
Không biết bao lâu, Thái Vĩ đứng dậy, vươn vai cúi xuống nhìn đồng hồ.
“Gần 9g rồi, tôi đi đến các trạm quan sát đây, cậu đi không?”
Phương Mộc nghĩ, dù sao mình cũng không có việc gì, liền gật đầu.
***
Trọng điểm theo dõi của cảnh sát vẫn là khu ký túc xá nữ và những nơi mang số “6”. Địa điểm quan sát không giống nhau, nhưng những người cảnh sát đang canh giữ lại có chung một trạng thái: vô cùng mệt mỏi, tính tình nóng nảy.
Tình hình trực chiến không phân biệt ngày đêm này đã kéo dài hơn một tháng rồi, nếu là ai thì cũng đều không thể chịu đựng nổi.
Đi đến mấy nơi đều là “tất cả bình thường”. Nhìn thấy các anh em cấp dưới của mình ai nấy mặt mày xám xịt, nhưng vẫn kiên trì ở đúng cương vị của mình, Thái Vĩ cũng rất xót xa. Anh và Phương Mộc đi đến quán cơm trước cổng trường, gọi một ít cơm hộp cho mọi người ăn thêm. Phương Mộc nhìn mấy tờ tiền tội nghiệp trong ví anh, tự mình đến siêu thị mua hai cây thuốc lá.
Khi phát cơm hộp, những người cảnh sát đều vô cùng vui vẻ, sau khi đón lấy hộp cơm đều vội vàng đứng dựa vào tường hoặc ngồi xổm cúi đầu nhai ngấu nghiến. Những anh cảnh sát ăn uống nhồm nhoàm, ăn vội vàng đồ ăn đã hơi nguội lạnh, thỉnh thoảng có người cắn vào sạn cũng vội vàng nuốt luôn. Các nữ cảnh sát túm vào một chỗ, thì thầm bàn tán về mùi vị thức ăn, chia sẻ cho nhau từng miếng thịt, miếng cá, sau khi ăn xong còn không quên lấy ra tờ giấy ăn thơm tho đưa cho các đồng sự nam đang chuẩn bị lấy ống tay lau miệng.
Chỉ có điều, mỗi người đều vừa ăn vừa nhìn chăm chẵm vào từng người đi qua, mặc dù trò chuyện cũng vẫn dỏng tai lên nghe ngóng từng tiếng động khả nghi.
Nhìn thấy những người cảnh sát tiều tụy nhếch nhác, nhưng lại cảnh giác từng giờ từng khắc như những người đi săn, trong lòng Phương Mộc bất giác nảy sinh sự kính trọng. Trong lúc chia thuốc, Phương Mộc cố ý đưa hai bao cho người cảnh sát đã bị cậu trêu chọc. Rõ ràng anh ta đã không để tâm đến hành động trêu chọc của Phương Mộc, vẫn mỉm cười nhìn cậu đầy cảm kích.
Nhìn thấy bộ dạng ăn uống ngấu nghiến của những người cảnh sát, Phương Mộc cũng cảm thấy hơi đói, chia đôi hộp cơm với Thái Vĩ. Cậu kinh ngạc phát hiện ra, không ngờ cơm hộp lại ngon như thế, mặc dù là đứng dựa vào bức tường lạnh lẽo, mặc dù là hứng chịu cơn gió lạnh, nhai nuốt cùng hạt cơm không thật mới, cậu vẫn cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất trong thời gian này.
Sau khi ăn xong, Thái Vĩ lại dẫn Phương Mộc đến các trạm giám sát một vòng. Lúc kết thúc đã gần 11g30’ đêm, trong trường đã không còn nhìn thấy bóng người, ánh đèn trong các khu ký túc xá lần lượt cũng đã tắt hết. Cả ngôi trường sau một ngày ồn ào huyên náo cũng đã trở lại trạng thái yên tĩnh, chỉ có cơn gió lạnh thổi càng lúc càng mạnh.
Phương Mộc và Thái Vĩ vội vàng bước đi trên đường không một bóng người, khi sắp đến chân khu ký túc xá, Thái Vĩ đột ngột dừng bước nhìn về phía sau.
"Sao vậy?" Phương Mộc nhìn theo hướng Thái Vĩ nhìn, ở gần đó chỉ có một chiếc đèn đường lờ nhờ cô độc, con đường phía dưới được chiếu sáng một mảnh, ngoài ra bị bao phủ bởi bóng đêm vô cùng tĩnh mịch.
"Không có gì!" Thái Vĩ nhíu mày nhìn lại quanh một vòng, "Có lẽ là tôi nghe nhầm." Hai người, người đi trước, người đi sau bước vào khu ký túc xá, khi đi qua nhà vệ sinh ở tầng 1, Thái Vĩ đột nhiên ôm bụng nói: "Cậu lên trước đi, trong hộp cơm khi nãy có cá không được tươi, hình như tôi bị đau bụng."
Phương Mộc gật đầu, "Chỗ tôi có Hoàng Liên Tố (thuốc trị tiêu chảy, đau bụng), lát nữa anh lên lấy nhé!". Nói xong, bèn nhấc chân bước lên cầu thang.
Hành lang rất tĩnh mịch, thỉnh thoảng có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng nước chảy từ xa vọng lại. Đi bộ suốt buổi tối, Phương Mộc cảm thấy đùi hơi mỏi, cậu chậm rãi bước từng bậc thang, lắng nghe bước chân của mình.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân không phải của mình.
Tiếng bước chân đó ở ngay gần mình, tiếng bước chân đó không nhanh không chậm, nghe có vẻ dường như hơi lơ đễnh. Phương Mộc dừng bước ở phần chiếu nghỉ ở tầng 2, nghiêng tai nghe ngóng. Bước chân đó cũng lập tức biến mất, dường như chưa từng xuất hiện.
Phương Mộc nín thở đứng im, lồng ngực thở phập phồng, mấy giây sau cậu lại di chuyển đôi chân, từ từ bước lên bậc cầu thang.
Quả nhiên, bước chân đó lại xuất hiện.
Phương Mộc vừa đi vừa nhìn xuống dưới, dọc theo tay vịn cầu thang. Ở giữa tầng 1 và tầng 2 có một bóng người kéo dài đang từ từ đi lên.
Phương Mộc cảm thấy lông mao toàn thân dần dần dựng đứng. Cậu không kịp nghĩ nhiều, nhón chân bước vội lên tầng 3. Khi bước đến phòng 312, cậu lưỡng lự một lát, không mở cửa phòng mà đi về hướng phía bên kia của hành lang. Ở cạnh phòng 320 có một bức tường nhô ra vừa vặn có thể nấp được một người. Khi đi qua phòng 318, có mấy mảnh kính vỡ bị dồn thành đống ở trước cửa, có lẽ kính trong phòng bị vỡ, vứt ra ngoài để công nhân vệ sinh thu dọn. Phương Mộc tiện tay nhặt một miếng khá to, bước nhanh đến cạnh bức tường. Để miếng kính dựa vào cạnh cửa phòng 321, để chiếu đụng vào phía bên kia hành lang, còn mình nấp ngay sau bức tường nhô ra, vừa để quan sát hành lang qua mảnh gương, vừa không cần thò đầu ra.
Mấy giây sau, trong gương xuất hiện một bóng người lờ mờ.
Anh ta bước chậm rãi, cao khoảng 1m75, rất gầy, một tay đút vào túi áo, một tay đang vung vẩy. Không biết tại sao Phương Mộc cảm thấy người này rất quen.
Người đó đi càng lúc càng gần, đột nhiên đứng lại, Phương Mộc đoán vị trí anh ta đứng chính là phòng 313.
Người đó đứng ở trước cửa vài giây, đột nhiên giơ tay sờ vào cánh cửa.
Anh ta đang làm gì? Tấm gương lờ mờ khiến Phương Mộc không thể không cố gắng mở to đôi mắt nhưng vẫn không nhìn rõ được. Nhân lúc anh ta đang sờ trên cánh cửa, Phương Mộc vội thò đầu ra xem.
Là Mạnh Phàm Triết.
Phương Mộc thở phào, bước ra khỏi bức tường.
"Này, là cậu à?"
Mạnh Phàm Triết quay người, ngẩn người nhìn cậu. Phương Mộc giật nảy mình, chỉ mấy ngày không gặp, Mạnh Phàm Triết đã lại tiều tụy đi rất nhiều. Khoang mắt thâm đen, hai má trũng xuống, mái tóc rối bời dựng đứng trên đầu, có lẽ đã rất lâu chưa gội.
Ánh mắt Phương Mộc nhìn vào bàn tay cậu ta vừa mới sờ trên cánh cửa, trong mấy ngón tay dài đang kẹp một chiếc bút.
Phương Mộc bèn nghĩ ngay đến ngôi sao năm cánh trên cửa.
"Cậu đang làm gì vậy?" Phương Mộc dừng bước, Mạnh Phàm Triết dường như không nghe thấy, hai mắt đờ đẫn nhìn Phương Mộc, Phương Mộc thận trọng bước lên một bước, "Mạnh Phàm Triết, cậu đang làm gì vậy?".
Bỗng chốc Phương Mộc nhìn thấy đôi mắt u ám của Mạnh Phàm Triết đột nhiên trở nên điên dại hung ác, các cơ trên mặt đều co rúm cả lại, cậu ta há miệng lộ ra hàm răng trắng ởn. Đồng thời phát ra một thứ âm thanh chỉ loài dã thú mới có.
"A!!!"
Phương Mộc hoảng sợ lùi lại mấy bước, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Mạnh Phàm Triết rút bàn tay vẫn đút ở trong túi áo ra, trong tay cầm một chiếc dao rọc giấy lớn. Đẩy mạnh ngón tay cái, một lưỡi dao sắc lạnh lộ ra khỏi cán dao rọc giấy. Cậu ta cầm dao, trong miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, bước từng bước đến gần Phương Mộc, rồi đột nhiên, vung tay một cái, dưới ánh đèn, con dao rọc giấy tạo nên một luồng ánh sáng chói mắt, lao thẳng tới Phương Mộc.
Phương Mộc nhảy lùi về phía sau, cảm giác như lưỡi dao vừa sượt qua đầu mũi mình, roạt một tiếng, chiếc áo khoác bị rách một vết dài.
"Cậu điên rồi à, Mạnh Phàm Triết!" Phương Mộc vừa lùi lại, vừa hét lớn, "Hãy nhìn kỹ đi, mình là Phương Mộc!".
Lời nói của Phương Mộc không có chút tác dụng gì, Mạnh Phàm Triết phát đầu bị trượt, lại vung dao đến, lần này nhằm thẳng vào cổ Phương Mộc. Phương Mộc vội vàng khom lưng, cùng lúc tránh được lưỡi dao, nhảy phắt ra sau lưng Mạnh Phàm Triết, đá mạnh một cái vào đầu gối cậu ta.
Mạnh Phàm Triết quỳ sụp xuống đất. Phương Mộc định lao lên ấn chặt cậu ta, nhưng động tác của Mạnh Phàm Triết còn nhanh hơn, không chờ đứng dậy lại vung dao tới. Phương Mộc vội rụt người lại, nhưng chậm một bước, ngón tay bị lưỡi dao lướt qua, máu tươi lập tức trào ra.
Mạnh Phàm Triết đứng dậy, trong miệng khẽ gầm mấy tiếng "U...u...", từng bước từng bước tiến lại gần Phương Mộc, ánh đèn trên trần soi thẳng xuống, Mạnh Phàm Triết đang cắn chặt hai hàm răng, bên mép toàn là bọt trắng, không khác gì một con dã thú đang nổi điên. Phương Mộc bóp chặt ngón tay đang chảy máu, vội bước lùi về phía sau, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía sau truyền tới.
Phương Mộc quay người, nhìn thấy Thái Vĩ đang chạy ra từ đầu phía bên kia hành lang tối om, vừa chạy vừa sờ tay vào thắt lưng.
Trong nháy mắt, Thái Vĩ đã chạy đến bên Phương Mộc, nét mặt anh vô cùng căng thẳng, kéo tay Phương Mộc ra phía sau mình. Đồng thời giơ súng trong tay lên, "Cậu không sao chứ?" không đợi Phương Mộc trả lời, Thái Vĩ đã hét lớn với Mạnh Phàm Triết: "Bỏ dao xuống, tôi là cảnh sát!".
Mạnh Phàm Triết vẫn không mảy may xúc động, cậu ta dường như không hề nhìn thấy Thái Vĩ, nhìn chằm chằm vào Phương Mộc, bước từng bước lại gần.
Thái Vĩ lên nòng súng kêu "rắc" một tiếng, "Bỏ dao xuống, không tôi bắn!".
Phương Mộc vội vã giữ Thái Vĩ lại, "Đừng bắn, cậu ấy là bạn học của tôi!"
Thái Vĩ nhìn gườm gườm vào Mạnh Phàm Triết, hạ búa đập vào vị trí cũ, nhét vào trong vỏ đựng súng, đồng thời dạng chân ra đứng tấn, nghiêm mặt chờ đợi.
Mấy cánh cửa phòng ký túc xá mở ra, mấy sinh viên nghe thấy tiếng động mặc áo may ô thò đầu nhìn ra ngoài, chứng kiến cái màn căng thẳng đến nghẹt thở này, kêu lên một tiếng kinh hãi rồi rụt đầu lại, ghé mắt qua khe cửa để quan sát hành lang.
Đỗ Ninh cũng ra, cậu ngẩn người mất mấy giây, không biết làm gì, bèn quay về lấy một cây gậy lau sàn chạy ra, sau khi sợ hãi đứng cạnh Phương Mộc, bèn run rẩy nói: “Mạnh Phàm Triết, cậu đừng làm bừa!”.
Mạnh Phàm Triết lúc này phát ra một tiếng gầm nho nhỏ, giơ cao dao lao đến. Thái Vĩ nhảy phắt lên trước, nhằm chuẩn, nắm chặt bàn tay cầm con dao của Mạnh Phàm Triết, cổ tay bị lật lên vốn tưởng Mạnh Phàm Triết đau đớn mà bỏ dao xuống, không ngờ Mạnh Phàm Triết không buông tay mà phải thêm một cú đòn vào đầu gối, con dao rọc giấy mới rơi xuống đất. Thái Vĩ thò tay ra phía sau túm chặt cổ áo Mạnh Phàm Triết, hất mạnh về phía trước, Mạnh Phàm Triết đập vào tường rồi ngã vật xuống đất, đau đớn đến nỗi co rúm lại.
Thái Vĩ bước nhanh đến, lật Mạnh Phàm Triết lại, lấy đầu gối giữ chặt phần lưng cậu ta, đồng thời lấy còng tay, còng hai tay Mạnh Phàm Triết ra phía sau lưng. Thái Vĩ lấy máy di dộng ra, sau khi kết nối nói một câu đơn giản: “Phòng 313, khu KTX 5 Nam Phạm, mau đến đây!”.
Sau khi gác máy, anh quay sang hỏi Phương Mộc: “Chuyện gì vậy, đây là ai, tại sao cậu ta lại muốn giết cậu?”.
Phương Mộc không hề có phản ứng trước những câu hỏi của Thái Vĩ, cậu chỉ ngẩn người nhìn Mạnh Phàm Triết đang thở dốc và rên rỉ ở dưới đất, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: Tại sao?
Trong hành lang đã trở nên vô cùng ồn ào, nhốn nháo, hầu như tất cả sinh viên đều chạy đến xem, có mấy người kêu lên kinh ngạc: “Đây chẳng phải là Mạnh Phàm Triết sao, sao vậy?”
Đột nhiên, Phương Mộc lao đến, quỳ xuống trước mặt Mạnh Phàm Triết, hét lớn: “Cậu nghe thấy mình nói không? Rốt cục cậu sao vậy?”.
Mạnh Phàm Triết nhắm mắt, chỉ thở dốc, không có chút phản ứng nào.
Phương Mộc thả bàn tay vẫn ấn chặt từ nãy đến giờ, lắc mạnh bả vai Mạnh Phàm Triết, “Cậu nói đi chứ, Mạnh Phàm Triết, rốt cục là có chuyện gì? Vì sao lại muốn giết mình?”
Đôi mắt Mạnh Phàm Triết bỗng chốc mở trừng trừng, ánh mắt hoảng loạn hung dữ một lần nữa lại xuất hiện trong mắt cậu ta, cậu ta ra sức ngẩng đầu lao đến cắn Phương Mộc.
Phương Mộc ngã ngồi về phía sau, Thái Vĩ đi lên trước đạp vào mặt Mạnh Phàm Triết một cái, “Mày cẩn thận một chút!”.
Phương Mộc không kịp đứng dậy, lấy tay ôm chặt chân Thái Vĩ, “Đừng đánh cậu ấy, chuyện này chắc chắn có vấn đề, bình thường cậu ấy không như thế này đâu..”.
Miệng Mạnh Phàm Triết bị đá rách toạc, máu tươi chảy ra lẫn cả với cát bụi trên mặt, trông vô cùng nhớp nháp. Vết thương Phương Mộc vừa mới ấn chặt cũng nứt toác, máu chảy theo ngón tay rơi xuống đất, nhanh chóng tạo thành một vũng nhỏ. Đỗ Ninh thấy tay Phương Mộc đang chảy máu, vội vàng kéo cậu, "Mau về phòng, mình lấy băng y tế băng vết thương cho cậu."
Đầu óc Phương Mộc hoàn toàn trống rỗng, mặc cho Đỗ Ninh kéo cậu về phòng 313, khi đi đến cửa, đột nhiên Phương Mộc nghĩ đến vừa rồi Mạnh Phàm Triết vẽ gì đó trên cửa, vội vàng vùng khỏi tay Đỗ Ninh, tìm kiếm thật kỹ trên cửa.
Trên cửa trắng tinh không có gì cả, Phương Mộc sau khi lướt qua một lượt, bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Đột nhiên, ánh mặt cậu dừng lại tấm biển trên cửa.
Trên tấm biển, "3, "1", "3" giữa ba số này, bị một chiếc bút mực đen viết thêm hai dấu " ", 3 1 3 ... Phương Mộc lẩm bẩm, cảm giác bỗng chốc toàn thân lạnh toát.
Thái Vĩ thấy Phương Mộc đứng bất động ở cửa, chỉ vào Mạnh Phàm Triết vẫn đang ngọ nguậy, nói với hai sinh viên “Giúp tôi trông cậu ta”, bèn bước đến hỏi Phương Mộc: “Sao thế?”.
Phương Mộc không trả lời, mắt mở trừng trừng, ngẩn người nhìn biển số phòng. Thái Vĩ nhìn theo ánh mắt cậu, một lúc sau, Phương Mộc nghe thấy hơi thở gấp gáp của Thái Vĩ. Cậu quay đầu ra nhìn Thái Vĩ, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào biển số phòng, Thái Vĩ không nén nổi sự hưng phấn. Đúng lúc đó, những người cảnh sát cũng vừa đến, có người cảnh sát lớn tiếng hỏi Thái Vĩ: “Đội trưởng, tình hình thế nào? Thẩm vấn ở đây hay đưa về Sở?”.
Thái Vĩ vẫy tay, “Tất cả lại đây, lại cả đây!”.
Những người cảnh sát chạy đến, Thái Vĩ bèn chỉ vào biển số phòng, giọng nói thoáng run rẩy: “Các anh em, bắt được rồi. Chính là cậu ta!”.
Những người cảnh sát đều hướng ánh mắt về tấm biển số phòng, sau vài giây yên lặng đột nhiên bùng lên những tiếng reo hò. Những người cảnh sát nhảy tưng tưng, cố ý xô đẩy nhau, một nữ cảnh sát tiến đến ôm chặt Thái Vĩ.
Phương Mộc bị kẹp giữa những người cảnh sát đang vui mừng hớn hở này, bị họ xô đẩy lắc la lắc lư. Nhưng trên mặt cậu không có lấy một nụ cười, chỉ ngẩn người nhìn biển số phòng, trong óc vẫn hiện lên hai chữ đó: Tại sao?
“Được rồi, được rồi!” Thái Vĩ hưo hưo tay ra hiệu mọi người yên lặng, trầm giọng nói: “Tất cả mọi người bắt đầu làm việc!”.
Những người cảnh sát thưa vâng một tiếng vang dội, ai vào việc nấy. Gọi thêm chi viện, phong tỏa hiện trường, đối chiếu thân phận nghi phạm… Đám người trong hành lang bị bắt phải giải tán, chỉ còn Mạnh Phàm Triết vẫn nằm dưới đất và Phương Mộc đang còn ngẩn người trước cửa phòng.
Hai người cảnh sát nhấc Mạnh Phàm Triết dậy, mỗi người giữ chặt một cánh tay kéo xuống dưới lầu, Phương Mộc chạy đuổi theo liền bị Thái Vĩ chặn lại.
“Cậu hãy đến bệnh viện trước đi, vết thương của cậu hình như khá sâu đấy!”.
“Không cần!” Phương Mộc khẩn thiết nói: “Tôi phải nói chuyện với cậu ấy, tôi cảm giác có chuyện gì đó không ổn.”
Thái VĨ hình như không được vui, “Có gì không ổn chứ, chúng tôi quay về thẩm tra là rõ ngay thôi. Tiểu Trương”, anh gọi một người cảnh sát, “Đưa Phương Mộc đến bệnh viện.”
Người cảnh sát được ra lệnh đưa Phương Mộc đến bệnh viện ra hiệu cho Phương Mộc lên một chiếc xe bên cạnh. Lúc đi qua, Phương Mộc cứ nhìn Mạnh Phàm Triết mãi, dường như hy vọng có thể tìm ra đáp án trên khuôn mặt bạn.
Và đúng lúc đó, Mạnh Phàm Triết nhìn thấy Phương Mộc. Cậu liền lao đến cửa sổ, sự hung dữ điên cuồng trong mắt đã không còn thấy nữa, mà thay vào đó là nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng tột cùng. Cậu ta ra sức gõ mạnh vào cửa sổ xe, miệng kêu gào không thành tiếng, nước mắt lăn dài.
Hai người cảnh sát bên cạnh ra sức ấn người cậu xuống, thụi mạnh vào cơ thể cậu. Phương Mộc chạy đến muốn kéo cửa xe ra, nhưng trong khoảnh khắc cậu chuẩn bị bước lên song bảo hiểm phía sau, chiếc xe cảnh sát đó đột ngột khởi động, Phương Mộc ngã nhào xuống đất, đợi khi cậu đứng dậy được, chiếc xe đó quặt rẽ, chỉ còn lại tiếng còi cảnh sát chói tai vẫn vang vọng khắp trường.
Sáng sớm hôm sau, Phương Mộc đến gõ cửa phòng Mạnh Phàm Triết. Gõ liền mười mấy cái không thấy tiếng trả lời, Phương Mộc ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhỏ, phía trên cửa không có ánh đèn, không biết Mạnh Phàm Triết đã đi ra ngoài hay là không muốn mở cửa.
Suốt cả một ngày, trong tâm trí của Phương Mộc là hình ảnh Mạnh Phàm Triết, khuôn mặt trắng nhợt và đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu ta luôn hiển hiện trước mắt Phương Mộc.
Những nhà khoa học hành vi của FPI đã từng đưa ra một lý luận như sau: Nếu như một người trong lúc nhỏ có những hành vi như sau hoặc là đồng thời xuất hiện cả 2 loại trong đó, người này sau khi trưởng thành, khả năng phạm tội sẽ tương đối lớn: Đến độ tuổi nhất định nào đó vẫn đái dầm; phóng hỏa, ngược đãi con vật nhỏ hay những đứa trẻ nhỏ hơn nó. Nguyên nhân là do khả năng tự khống chế của những người này khá kém, tâm lý phản xã hội lại khá mạnh. Mà đứng từ góc độ tâm lý học, hành vi ngược đãi động vật luôn luôn xuất phát từ sự bất lực trong hiện thực và cảm giác lo lắng vì mất đi sự khống chế.
Rốt cuộc Mạnh Phàm Triết cảm thấy bất lực đối với cái gì, và cảm thấy mất đi sự khống chế đối với cái gì?
Một câu hỏi khác, tiếp sau đây cậu ta sẽ làm gì? Mạnh Phàm Triết là một người yếu ớt, nhưng tính tình ôn hòa, lương thiện. Xé nát bươm một con mèo đang còn sống rồi lại nuốt nó vào bụng, dù thế nào cũng không có vẻ như là hành động mà cậu ta có thể làm được. Từ tình hình tối hôm qua, có thể nhận thấy, lúc Mạnh Phàm Triết giết hại Tom, rõ ràng đang ở trạng thái ý thức mơ hồ.
Rốt cuộc là thứ gì đã khiến Mạnh Phàm Triết lún sâu vào tình trạng trở ngại tinh thần đến như vậy?
“Tom…bọn họ đều ghét nó…mình cũng không thể…dựa vào nó được nữa…”
Dựa vào?
Nếu như nói Mạnh Phàm Triết đang dựa vào Tom, một người có thể có được sự bảo vệ hay an ủi gì từ một con mèo đây?
Chuột? Phương Mộc biết Mạnh Phàm Triết sợ điểm danh, có lẽ cậu ấy còn sợ chuột.
Nuôi một con mèo, khiến cho trong tiềm thức mình cảm nhận được mình đang được bảo vệ, rõ ràng ở một mức độ nào đó có thể tiêu trừ nỗi sợ hãi đối với chuột.
Vấn đề là, hậu quả trực tiếp của cách làm này là khiến cho bản thân nảy sinh sự dựa dẫm đối với loại “bảo vệ” này, một khi loại “bảo vệ” này biến mất, cậu ta không những không tiêu trừ được tâm lý sợ chuột, ngược lại rất có thể còn gia tăng.
Nếu sự suy đoán ở trên được thành lập, vậy thì Mạnh Phàm Triết giết chết Tom mà mình yêu quý (cũng có thể coi là người bảo vệ), thì lại có mùi vị như dốc túi đánh một canh bạc cuối cùng, quyết một phen sống mái.
Nếu như một người có suy nghĩ như vậy, thì anh ta rất nguy hiểm.
Phương Mộc giữ mãi trạng thái miên man này đến tận giờ tự học buổi tối. Đặng Lâm Nguyệt sau khi bị Phương Mộc thờ ơ gần cả buổi tối, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Ờ, không có gì!” Phương Mộc cũng nhận ra thái độ của mình không được bình thường, cười tỏ vẻ hối lỗi với Đặng Lâm Nguyệt.
Cô không cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Một lúc sau mới hỏi: “Anh đang nghĩ đến cô ấy phải không?”
“Ai cơ?” Phương Mộc bỗng chốc không kịp phản ứng, trong lòng rất bồn chồn, tại sao cô ấy lại quen với Mạnh Phàm Triết.
“Chính là… cô gái mà anh vẫn giữ ở trong tim.” Phương Mộc ngẩn người một lát, bất lực lắc đầu, “Em đừng nghĩ nhiều!”
Đặng Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào mắt Phương Mộc, rõ ràng cô không hề tin lời Phương Mộc. “Anh nói với em về cô ấy được không?”
“Không!” Phương Mộc từ chối thẳng thừng.
Thời gian còn lại, Đặng Lâm Nguyệt không hề nói thêm câu nào với Phương Mộc, khi Phương Mộc đưa cô về ký túc xá, cô cũng không yêu cầu Phương Mộc ôm cô hay hôn cô rồi hãy đi giống như mọi khi, chỉ đơn giản nói một câu: “Em lên lầu đây”, rồi bỏ Phương Mộc một mình ở dưới khu ký túc xá nữ, một mình đi lên lầu.
Phương Mộc rất bất lực, đành phải quay người bước đi, sau khi đi mấy chục mét liền quay đầu nhìn, lại thấy Đặng Lâm Nguyệt đứng ở trước cổng ký túc xá nữ sinh đang nhìn theo cậu.
Phương Mộc quay người đi về phía Đặng Lâm Nguyệt, vừa đi được mấy bước thì Đặng Lâm Nguyệt quay người từng bước lên lầu. Phương Mộc do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi đến dưới lầu ký túc xá đợi mười mấy phút, thấy lần này Đặng Lâm Nguyệt không có ý định quay lại, lắc đầu quay về.
Yêu đương, là như thế này sao?
***
Khi trở về khu ký túc xa, Phương Mộc đến phòng Mạnh Phàm Triết trước. Mặc dù nhìn từ ngoài cửa sổ vào có thể thấy trong phòng không bật đèn, nhưng Phương Mộc vẫn gõ cửa phòng cậu ta. Quả đúng như dự liệu, không có tiếng trả lời.
Hôm nay, Phương Mộc đã hỏi Trâu Đoàn Kết, Mạnh Phàm Triết vẫn không đi học, cũng không có ai nhìn thấy cậu ấy.
Đỗ Ninh đang ở trong phòng, thật đáng ngạc nhiên là cậu không ngồi trước máy vi tính chơi CS, mà đang ngồi ngay ngắn trước bàn học, bộ dạng rất nghiêm túc.
“Cậu làm gì vậy?” Phương Mộc đã quen với bộ mặt tươi cười toe toét của Đỗ Ninh, bộ dạng này của Đỗ Ninh khiến Phương Mộc cảm thấy hơi buồn cười.
“Cậu có thời gian không?” Đỗ Ninh nghiêm nét mặt, “Tớ muốn nói chuyện với cậu.”
“Nói gì?” Phương Mộc cảm thấy khó hiểu.
“Nói về chuyện cậu và Đặng Lâm Nguyệt.”
Phương Mộc nhìn chằm chằm Đỗ Ninh vài giây, “Hiếu kỳ? Hay vì nguyên nhân nào khác?”
“Không phải!” Đỗ Ninh dừng lại một lát, “Xuất phát từ lập trường bạn bè.”
Phương Mộc kéo ghế đến, ngồi xuống, châm một điếu thuốc, “Cậu muốn biết cái gì?”
“Cậu và Đặng Lâm Nguyệt… thực sự đang yêu nhau à?”
Phương Mộc do dự một lát, “…Coi như thế đi.”
“Cái gì gọi là coi như thế đi?” Đỗ Ninh kéo ghế lại gần Phương Mộc, “Cậu thích cô ấy không?”
Phương Mộc hít mấy hơi thuốc, trầm mặc một lát nói: “Nói thực, tớ cũng không biết!”Cậu thực sự không biết, mấy hôm trước, cái tên Đặng Lâm Nguyệt chỉ có nghĩa “người bị hại”, thế nhưng, giờ đây cô ấy là “bạn gái” của mình. Mà quá trình này giống như một giấc mơ, thiếu cảm giác hiện thực, khiến người ta rơi vào trong đó mà không hề hay biết. Phương Mộc cảm thấy mình không phải là vừa mới nhận thức đến điều này, chỉ là mấy hôm nay, cậu luôn né tránh sự việc này.
Bởi vì cậu đã hơi quen rồi.
Quen với sự dịu dàng của người khác giới, lại kèm theo ánh mắt ngưỡng mộ.
Quen với việc có người tỉ mỉ quan tâm đến ăn uống nghỉ ngơi của mình.
Quen với việc bên cạnh mình có một cơ thể mềm mại thơm ngát.
Quen với những nụ hôn và vòng tay ôm ấp khiến người ta run rẩy.
Đỗ Ninh nhìn Phương Mộc thở dài, chậm rãi nói: “Thực ra là anh em với nhau, tớ rất ủng hộ cậu và Đặng Lâm Nguyệt thành một đôi. Hơn nữa tớ và Giao Giao cảm thấy hai người rất đẹp đôi, chỉ có điều các cậu tiến triển nhanh quá, đặc biệt lại vào chính lúc này, khiến tất cả bọn tớ đều cảm thấy rất bất ngờ.” Cậu ngừng một lát, “Cậu có biết mọi người đã bàn luận chuyện này như thế nào không?”
Phương Mộc chợt phát hiện ra nguyên nhân khiến Đỗ Ninh trịnh trọng bàn luận với cậu về việc này, “Rất nhiều người nói, cậu nhân cơ hội Lưu Kiện Quân bị thương cướp bạn gái của cậu ấy.”
Phương Mộc cười khan mấy tiếng, bản thân cậu bị người khác hiểu lầm đã không phải một hai lần nữa rồi, khi mới vào học, chẳng phải có người nói cậu là quái vật sao? Cậu không hề để ý.
“Cậu cũng nghĩ như vậy à?” Trầm mặc một lúc, Phương Mộc hỏi.
“Đương nhiên tớ không nghĩ thế! Tớ hiểu rất rõ cậu là người như thế nào”. Đỗ Ninh lập tức nói: “Nhưng tớ cũng vẫn không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Phương Mộc rất không muốn tiếp tục đề tài này với Đỗ Ninh, nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của Đỗ Ninh, cuối cùng kể hết mọi chuyện về Đặng Lâm Nguyệt và Lưu Kiện Quân cho Đỗ Ninh nghe.
Đỗ Ninh nghe xong một lúc lâu không nói gì, khi Phương Mộc châm điếu thuốc thứ năm, Đỗ Ninh đột nhiên đứng dậy, đặt mạnh tay lên vai Phương Mộc.
“Tớ ủng hộ cậu, người anh em”, Đỗ Ninh lớn tiếng nói, “Cậu không sai, Đặng Lâm Nguyệt cũng không sai, nếu như có người bàn tán các cậu, tớ sẽ giúp cậu giải thích.”
Phương Mộc đang định nói “cũng không cần đâu”, nhưng nhìn thấy bộ dạng đầy khí thế của anh chàng này, mỉm cười gật đầu.
Nửa đêm, Đỗ Ninh đã hoàn toàn yên tâm ngủ say, còn Phương Mộc thì trở mình liên tục, không tài nào chợp mắt được. Cuộc trò chuyện vừa rồi, đối với Đỗ Ninh mà nói có lẽ là một sự giải thích lý do đầy đủ, nhưng đối với Phương Mộc thì không hề giảm bớt những câu hỏi đối với chính mình. Mình thực sự yêu Đặng Lâm Nguyệt sao? Từ trước tới nay, Phương Mộc đều biết mình có một thứ năng lực này: Có thể nhìn xuyên thấu tâm lý của người khác. Rõ ràng Đặng Lâm Nguyệt thích mình, thế nhưng mình thì sao?
Bác sĩ cũng khó chữa được bệnh của chính mình, lúc này đây, cậu hiểu được hàm nghĩa của câu nói này. Cậu cảm thấy mình như một chiếc đèn pin, có thể chiếu sáng từng góc khuất trong bóng tối, nhưng lại không thể chiếu tới được chính mình.
“Có lẽ, chỉ là cần mà thôi.”
Ông trời sắp xếp cho mỗi người một con đường. Có con đường bằng phẳng, có con đường gập ghềnh. Còn con đường của tôi, là một con đường đầy chông gai và những mối nguy hiểm. Con đường này có máu tươi, có quái vật, có ký ức, có thương cảm. Bầu bạn cùng tôi lại chỉ có những người đã mất và những lời nguyền như trong cõi mộng.
Mình đã đi một mình quá xa, quá mệt.
Trong lúc mơ màng Phương Mộc dần dần ngủ thiếp đi. Câu hỏi trong lòng cũng chưa có đáp án, thực ra có đáp án hay không cũng có gì quan trọng chứ?
Cậu chỉ biết, khi ở trong lòng Đặng Lâm Nguyệt, thực sự, rất ấm áp.
***
Thái Vĩ đến tìm Phương Mộc. Vừa bước vào cửa, anh đã nghiêng đầu nhìn Phương Mộc, “Hà hà, sắc mặt khá tốt đấy.” Phương Mộc biết anh đang trêu chọc chuyện của Đặng Lâm Nguyệt, không thèm để ý đến anh, nhưng anh chàng này dạo này gầy ghê quá, khoang mắt thâm đen, bộ dạng mất ngủ.
“Hôm nay sao không đi cùng đại tiểu thư lên lớp tự học?”
Bố mẹ Đặng Lâm Nguyệt đến trường thăm cô, buổi tối cùng đi ăn cơm. Cả một ngày Đặng Lâm Nguyệt đều ngầm ra hiệu Phương Mộc đi cùng cô, hy vọng bố mẹ mình cũng có thể gặp được Phương Mộc. Phương Mộc không đồng ý, có lẽ ấn tượng về mẹ Đặng Lâm Nguyệt hôm đó quá tệ. Ngoài ra, nếu như đi, rõ ràng là có ý, chàng rể tương lai đến bái kiến bố mẹ vợ, đây là điều Phương Mộc không mong muốn chút nào.
“Thế nào, có phát hiện mới à?”
“Không có, chẳng có chút tiến triển gì”, Thái Vĩ chẳng buồn khách khí nằm ngay lên giường Phương Mộc, “Chúng ta hiện nay chỉ biết ngồi đợi thôi, mẹ nó chứ, những ngày tháng này không biết bao giờ mới chấm dứt!”
Mấy hôm nay Phương Mộc đều suy nghĩ đến chuyện của Đặng Lâm Nguyệt và Mạnh Phàm Triết, không quan tâm chú ý nhiều tới vụ án. Nhìn thấy bộ dạng Thái Vĩ mệt mỏi rã rời, trong lòng cảm thấy hơi day dứt. Cậu giở ra một bao thuốc Phù Dung Vương đưa cho Thái Vĩ, rồi lại pha cho anh một tách trà đặc.
Thái Vĩ cúi đầu ủ rũ hút thuốc uống trà, sau khi trầm mặc một lúc, anh đột nhiên hỏi Phương Mộc: “Cậu cảm thấy đây là một người như thế nào?”
Phương Mộc ngẩn người, “Đặc điểm tâm lý và sinh lý của hắn chẳng phải tôi đã miêu tả tổng quát với anh rồi sao?”
“Ừ”, Thái Vĩ gật gật đầu, “Có một câu tôi không biết có nên nói hay không?” Anh nhìn Phương Mộc vẻ thăm dò, “Tôi luôn cảm thấy cái người này…rất giống cậu”.
Phương Mộc không lên tiếng, thực ra cậu cũng có thứ cảm giác này, hung thủ thiết kế mấy vụ án mạng đều là đang tiến hành khiêu chiến với Phương Mộc. Vậy thì người này có lẽ là hiểu biết rất nhiều về lĩnh vực tâm lý học tội phạm (Ít nhất, chính hung thủ cũng tự cho là như vậy), hơn nữa, trong ngôi trường này, Phương Mộc chỉ biết có hai người giỏi về khắc họa tâm lý, nghĩ đến đây, tâm trạng Phương Mộc bất giác trở nên nặng nề.
Lẽ nào là giáo sư Kiều.
Không đâu, không đâu. Phương Mộc lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình. Bất luận đứng từ góc độ nghề nghiệp hay nhân cách, giáo sư Kiều đều đáng được xưng là mẫu mực. Hơn nữa, trình độ của mình còn thua xa giáo sư Kiều, ông không cần thiết phải khiêu chiến với mình. Hơn nữa, trong mấy vụ án này, hung thủ không những cần kỹ năng mà còn cần thể lực, rõ ràng giáo sư Kiều đã gần 60 tuổi, không thể làm được.
Đã gần 20 ngày kể từ khi xảy ra vụ án trước, hung thủ không hề có chút động tĩnh nào. Sự chờ đợi thế này đúng là một kiểu giày vò.
Bầu không khí trầm buồn dần dần lan tỏa giữa hai người như một đám khói vậy, nó chen ngang ở giữa, anh không nhìn rõ tôi, tôi không nhìn rõ anh.
Tương tự, cũng không nhìn rõ cái người đó.
Không biết bao lâu, Thái Vĩ đứng dậy, vươn vai cúi xuống nhìn đồng hồ.
“Gần 9g rồi, tôi đi đến các trạm quan sát đây, cậu đi không?”
Phương Mộc nghĩ, dù sao mình cũng không có việc gì, liền gật đầu.
***
Trọng điểm theo dõi của cảnh sát vẫn là khu ký túc xá nữ và những nơi mang số “6”. Địa điểm quan sát không giống nhau, nhưng những người cảnh sát đang canh giữ lại có chung một trạng thái: vô cùng mệt mỏi, tính tình nóng nảy.
Tình hình trực chiến không phân biệt ngày đêm này đã kéo dài hơn một tháng rồi, nếu là ai thì cũng đều không thể chịu đựng nổi.
Đi đến mấy nơi đều là “tất cả bình thường”. Nhìn thấy các anh em cấp dưới của mình ai nấy mặt mày xám xịt, nhưng vẫn kiên trì ở đúng cương vị của mình, Thái Vĩ cũng rất xót xa. Anh và Phương Mộc đi đến quán cơm trước cổng trường, gọi một ít cơm hộp cho mọi người ăn thêm. Phương Mộc nhìn mấy tờ tiền tội nghiệp trong ví anh, tự mình đến siêu thị mua hai cây thuốc lá.
Khi phát cơm hộp, những người cảnh sát đều vô cùng vui vẻ, sau khi đón lấy hộp cơm đều vội vàng đứng dựa vào tường hoặc ngồi xổm cúi đầu nhai ngấu nghiến. Những anh cảnh sát ăn uống nhồm nhoàm, ăn vội vàng đồ ăn đã hơi nguội lạnh, thỉnh thoảng có người cắn vào sạn cũng vội vàng nuốt luôn. Các nữ cảnh sát túm vào một chỗ, thì thầm bàn tán về mùi vị thức ăn, chia sẻ cho nhau từng miếng thịt, miếng cá, sau khi ăn xong còn không quên lấy ra tờ giấy ăn thơm tho đưa cho các đồng sự nam đang chuẩn bị lấy ống tay lau miệng.
Chỉ có điều, mỗi người đều vừa ăn vừa nhìn chăm chẵm vào từng người đi qua, mặc dù trò chuyện cũng vẫn dỏng tai lên nghe ngóng từng tiếng động khả nghi.
Nhìn thấy những người cảnh sát tiều tụy nhếch nhác, nhưng lại cảnh giác từng giờ từng khắc như những người đi săn, trong lòng Phương Mộc bất giác nảy sinh sự kính trọng. Trong lúc chia thuốc, Phương Mộc cố ý đưa hai bao cho người cảnh sát đã bị cậu trêu chọc. Rõ ràng anh ta đã không để tâm đến hành động trêu chọc của Phương Mộc, vẫn mỉm cười nhìn cậu đầy cảm kích.
Nhìn thấy bộ dạng ăn uống ngấu nghiến của những người cảnh sát, Phương Mộc cũng cảm thấy hơi đói, chia đôi hộp cơm với Thái Vĩ. Cậu kinh ngạc phát hiện ra, không ngờ cơm hộp lại ngon như thế, mặc dù là đứng dựa vào bức tường lạnh lẽo, mặc dù là hứng chịu cơn gió lạnh, nhai nuốt cùng hạt cơm không thật mới, cậu vẫn cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất trong thời gian này.
Sau khi ăn xong, Thái Vĩ lại dẫn Phương Mộc đến các trạm giám sát một vòng. Lúc kết thúc đã gần 11g30’ đêm, trong trường đã không còn nhìn thấy bóng người, ánh đèn trong các khu ký túc xá lần lượt cũng đã tắt hết. Cả ngôi trường sau một ngày ồn ào huyên náo cũng đã trở lại trạng thái yên tĩnh, chỉ có cơn gió lạnh thổi càng lúc càng mạnh.
Phương Mộc và Thái Vĩ vội vàng bước đi trên đường không một bóng người, khi sắp đến chân khu ký túc xá, Thái Vĩ đột ngột dừng bước nhìn về phía sau.
"Sao vậy?" Phương Mộc nhìn theo hướng Thái Vĩ nhìn, ở gần đó chỉ có một chiếc đèn đường lờ nhờ cô độc, con đường phía dưới được chiếu sáng một mảnh, ngoài ra bị bao phủ bởi bóng đêm vô cùng tĩnh mịch.
"Không có gì!" Thái Vĩ nhíu mày nhìn lại quanh một vòng, "Có lẽ là tôi nghe nhầm." Hai người, người đi trước, người đi sau bước vào khu ký túc xá, khi đi qua nhà vệ sinh ở tầng 1, Thái Vĩ đột nhiên ôm bụng nói: "Cậu lên trước đi, trong hộp cơm khi nãy có cá không được tươi, hình như tôi bị đau bụng."
Phương Mộc gật đầu, "Chỗ tôi có Hoàng Liên Tố (thuốc trị tiêu chảy, đau bụng), lát nữa anh lên lấy nhé!". Nói xong, bèn nhấc chân bước lên cầu thang.
Hành lang rất tĩnh mịch, thỉnh thoảng có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng nước chảy từ xa vọng lại. Đi bộ suốt buổi tối, Phương Mộc cảm thấy đùi hơi mỏi, cậu chậm rãi bước từng bậc thang, lắng nghe bước chân của mình.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân không phải của mình.
Tiếng bước chân đó ở ngay gần mình, tiếng bước chân đó không nhanh không chậm, nghe có vẻ dường như hơi lơ đễnh. Phương Mộc dừng bước ở phần chiếu nghỉ ở tầng 2, nghiêng tai nghe ngóng. Bước chân đó cũng lập tức biến mất, dường như chưa từng xuất hiện.
Phương Mộc nín thở đứng im, lồng ngực thở phập phồng, mấy giây sau cậu lại di chuyển đôi chân, từ từ bước lên bậc cầu thang.
Quả nhiên, bước chân đó lại xuất hiện.
Phương Mộc vừa đi vừa nhìn xuống dưới, dọc theo tay vịn cầu thang. Ở giữa tầng 1 và tầng 2 có một bóng người kéo dài đang từ từ đi lên.
Phương Mộc cảm thấy lông mao toàn thân dần dần dựng đứng. Cậu không kịp nghĩ nhiều, nhón chân bước vội lên tầng 3. Khi bước đến phòng 312, cậu lưỡng lự một lát, không mở cửa phòng mà đi về hướng phía bên kia của hành lang. Ở cạnh phòng 320 có một bức tường nhô ra vừa vặn có thể nấp được một người. Khi đi qua phòng 318, có mấy mảnh kính vỡ bị dồn thành đống ở trước cửa, có lẽ kính trong phòng bị vỡ, vứt ra ngoài để công nhân vệ sinh thu dọn. Phương Mộc tiện tay nhặt một miếng khá to, bước nhanh đến cạnh bức tường. Để miếng kính dựa vào cạnh cửa phòng 321, để chiếu đụng vào phía bên kia hành lang, còn mình nấp ngay sau bức tường nhô ra, vừa để quan sát hành lang qua mảnh gương, vừa không cần thò đầu ra.
Mấy giây sau, trong gương xuất hiện một bóng người lờ mờ.
Anh ta bước chậm rãi, cao khoảng 1m75, rất gầy, một tay đút vào túi áo, một tay đang vung vẩy. Không biết tại sao Phương Mộc cảm thấy người này rất quen.
Người đó đi càng lúc càng gần, đột nhiên đứng lại, Phương Mộc đoán vị trí anh ta đứng chính là phòng 313.
Người đó đứng ở trước cửa vài giây, đột nhiên giơ tay sờ vào cánh cửa.
Anh ta đang làm gì? Tấm gương lờ mờ khiến Phương Mộc không thể không cố gắng mở to đôi mắt nhưng vẫn không nhìn rõ được. Nhân lúc anh ta đang sờ trên cánh cửa, Phương Mộc vội thò đầu ra xem.
Là Mạnh Phàm Triết.
Phương Mộc thở phào, bước ra khỏi bức tường.
"Này, là cậu à?"
Mạnh Phàm Triết quay người, ngẩn người nhìn cậu. Phương Mộc giật nảy mình, chỉ mấy ngày không gặp, Mạnh Phàm Triết đã lại tiều tụy đi rất nhiều. Khoang mắt thâm đen, hai má trũng xuống, mái tóc rối bời dựng đứng trên đầu, có lẽ đã rất lâu chưa gội.
Ánh mắt Phương Mộc nhìn vào bàn tay cậu ta vừa mới sờ trên cánh cửa, trong mấy ngón tay dài đang kẹp một chiếc bút.
Phương Mộc bèn nghĩ ngay đến ngôi sao năm cánh trên cửa.
"Cậu đang làm gì vậy?" Phương Mộc dừng bước, Mạnh Phàm Triết dường như không nghe thấy, hai mắt đờ đẫn nhìn Phương Mộc, Phương Mộc thận trọng bước lên một bước, "Mạnh Phàm Triết, cậu đang làm gì vậy?".
Bỗng chốc Phương Mộc nhìn thấy đôi mắt u ám của Mạnh Phàm Triết đột nhiên trở nên điên dại hung ác, các cơ trên mặt đều co rúm cả lại, cậu ta há miệng lộ ra hàm răng trắng ởn. Đồng thời phát ra một thứ âm thanh chỉ loài dã thú mới có.
"A!!!"
Phương Mộc hoảng sợ lùi lại mấy bước, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Mạnh Phàm Triết rút bàn tay vẫn đút ở trong túi áo ra, trong tay cầm một chiếc dao rọc giấy lớn. Đẩy mạnh ngón tay cái, một lưỡi dao sắc lạnh lộ ra khỏi cán dao rọc giấy. Cậu ta cầm dao, trong miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, bước từng bước đến gần Phương Mộc, rồi đột nhiên, vung tay một cái, dưới ánh đèn, con dao rọc giấy tạo nên một luồng ánh sáng chói mắt, lao thẳng tới Phương Mộc.
Phương Mộc nhảy lùi về phía sau, cảm giác như lưỡi dao vừa sượt qua đầu mũi mình, roạt một tiếng, chiếc áo khoác bị rách một vết dài.
"Cậu điên rồi à, Mạnh Phàm Triết!" Phương Mộc vừa lùi lại, vừa hét lớn, "Hãy nhìn kỹ đi, mình là Phương Mộc!".
Lời nói của Phương Mộc không có chút tác dụng gì, Mạnh Phàm Triết phát đầu bị trượt, lại vung dao đến, lần này nhằm thẳng vào cổ Phương Mộc. Phương Mộc vội vàng khom lưng, cùng lúc tránh được lưỡi dao, nhảy phắt ra sau lưng Mạnh Phàm Triết, đá mạnh một cái vào đầu gối cậu ta.
Mạnh Phàm Triết quỳ sụp xuống đất. Phương Mộc định lao lên ấn chặt cậu ta, nhưng động tác của Mạnh Phàm Triết còn nhanh hơn, không chờ đứng dậy lại vung dao tới. Phương Mộc vội rụt người lại, nhưng chậm một bước, ngón tay bị lưỡi dao lướt qua, máu tươi lập tức trào ra.
Mạnh Phàm Triết đứng dậy, trong miệng khẽ gầm mấy tiếng "U...u...", từng bước từng bước tiến lại gần Phương Mộc, ánh đèn trên trần soi thẳng xuống, Mạnh Phàm Triết đang cắn chặt hai hàm răng, bên mép toàn là bọt trắng, không khác gì một con dã thú đang nổi điên. Phương Mộc bóp chặt ngón tay đang chảy máu, vội bước lùi về phía sau, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía sau truyền tới.
Phương Mộc quay người, nhìn thấy Thái Vĩ đang chạy ra từ đầu phía bên kia hành lang tối om, vừa chạy vừa sờ tay vào thắt lưng.
Trong nháy mắt, Thái Vĩ đã chạy đến bên Phương Mộc, nét mặt anh vô cùng căng thẳng, kéo tay Phương Mộc ra phía sau mình. Đồng thời giơ súng trong tay lên, "Cậu không sao chứ?" không đợi Phương Mộc trả lời, Thái Vĩ đã hét lớn với Mạnh Phàm Triết: "Bỏ dao xuống, tôi là cảnh sát!".
Mạnh Phàm Triết vẫn không mảy may xúc động, cậu ta dường như không hề nhìn thấy Thái Vĩ, nhìn chằm chằm vào Phương Mộc, bước từng bước lại gần.
Thái Vĩ lên nòng súng kêu "rắc" một tiếng, "Bỏ dao xuống, không tôi bắn!".
Phương Mộc vội vã giữ Thái Vĩ lại, "Đừng bắn, cậu ấy là bạn học của tôi!"
Thái Vĩ nhìn gườm gườm vào Mạnh Phàm Triết, hạ búa đập vào vị trí cũ, nhét vào trong vỏ đựng súng, đồng thời dạng chân ra đứng tấn, nghiêm mặt chờ đợi.
Mấy cánh cửa phòng ký túc xá mở ra, mấy sinh viên nghe thấy tiếng động mặc áo may ô thò đầu nhìn ra ngoài, chứng kiến cái màn căng thẳng đến nghẹt thở này, kêu lên một tiếng kinh hãi rồi rụt đầu lại, ghé mắt qua khe cửa để quan sát hành lang.
Đỗ Ninh cũng ra, cậu ngẩn người mất mấy giây, không biết làm gì, bèn quay về lấy một cây gậy lau sàn chạy ra, sau khi sợ hãi đứng cạnh Phương Mộc, bèn run rẩy nói: “Mạnh Phàm Triết, cậu đừng làm bừa!”.
Mạnh Phàm Triết lúc này phát ra một tiếng gầm nho nhỏ, giơ cao dao lao đến. Thái Vĩ nhảy phắt lên trước, nhằm chuẩn, nắm chặt bàn tay cầm con dao của Mạnh Phàm Triết, cổ tay bị lật lên vốn tưởng Mạnh Phàm Triết đau đớn mà bỏ dao xuống, không ngờ Mạnh Phàm Triết không buông tay mà phải thêm một cú đòn vào đầu gối, con dao rọc giấy mới rơi xuống đất. Thái Vĩ thò tay ra phía sau túm chặt cổ áo Mạnh Phàm Triết, hất mạnh về phía trước, Mạnh Phàm Triết đập vào tường rồi ngã vật xuống đất, đau đớn đến nỗi co rúm lại.
Thái Vĩ bước nhanh đến, lật Mạnh Phàm Triết lại, lấy đầu gối giữ chặt phần lưng cậu ta, đồng thời lấy còng tay, còng hai tay Mạnh Phàm Triết ra phía sau lưng. Thái Vĩ lấy máy di dộng ra, sau khi kết nối nói một câu đơn giản: “Phòng 313, khu KTX 5 Nam Phạm, mau đến đây!”.
Sau khi gác máy, anh quay sang hỏi Phương Mộc: “Chuyện gì vậy, đây là ai, tại sao cậu ta lại muốn giết cậu?”.
Phương Mộc không hề có phản ứng trước những câu hỏi của Thái Vĩ, cậu chỉ ngẩn người nhìn Mạnh Phàm Triết đang thở dốc và rên rỉ ở dưới đất, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: Tại sao?
Trong hành lang đã trở nên vô cùng ồn ào, nhốn nháo, hầu như tất cả sinh viên đều chạy đến xem, có mấy người kêu lên kinh ngạc: “Đây chẳng phải là Mạnh Phàm Triết sao, sao vậy?”
Đột nhiên, Phương Mộc lao đến, quỳ xuống trước mặt Mạnh Phàm Triết, hét lớn: “Cậu nghe thấy mình nói không? Rốt cục cậu sao vậy?”.
Mạnh Phàm Triết nhắm mắt, chỉ thở dốc, không có chút phản ứng nào.
Phương Mộc thả bàn tay vẫn ấn chặt từ nãy đến giờ, lắc mạnh bả vai Mạnh Phàm Triết, “Cậu nói đi chứ, Mạnh Phàm Triết, rốt cục là có chuyện gì? Vì sao lại muốn giết mình?”
Đôi mắt Mạnh Phàm Triết bỗng chốc mở trừng trừng, ánh mắt hoảng loạn hung dữ một lần nữa lại xuất hiện trong mắt cậu ta, cậu ta ra sức ngẩng đầu lao đến cắn Phương Mộc.
Phương Mộc ngã ngồi về phía sau, Thái Vĩ đi lên trước đạp vào mặt Mạnh Phàm Triết một cái, “Mày cẩn thận một chút!”.
Phương Mộc không kịp đứng dậy, lấy tay ôm chặt chân Thái Vĩ, “Đừng đánh cậu ấy, chuyện này chắc chắn có vấn đề, bình thường cậu ấy không như thế này đâu..”.
Miệng Mạnh Phàm Triết bị đá rách toạc, máu tươi chảy ra lẫn cả với cát bụi trên mặt, trông vô cùng nhớp nháp. Vết thương Phương Mộc vừa mới ấn chặt cũng nứt toác, máu chảy theo ngón tay rơi xuống đất, nhanh chóng tạo thành một vũng nhỏ. Đỗ Ninh thấy tay Phương Mộc đang chảy máu, vội vàng kéo cậu, "Mau về phòng, mình lấy băng y tế băng vết thương cho cậu."
Đầu óc Phương Mộc hoàn toàn trống rỗng, mặc cho Đỗ Ninh kéo cậu về phòng 313, khi đi đến cửa, đột nhiên Phương Mộc nghĩ đến vừa rồi Mạnh Phàm Triết vẽ gì đó trên cửa, vội vàng vùng khỏi tay Đỗ Ninh, tìm kiếm thật kỹ trên cửa.
Trên cửa trắng tinh không có gì cả, Phương Mộc sau khi lướt qua một lượt, bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Đột nhiên, ánh mặt cậu dừng lại tấm biển trên cửa.
Trên tấm biển, "3, "1", "3" giữa ba số này, bị một chiếc bút mực đen viết thêm hai dấu " ", 3 1 3 ... Phương Mộc lẩm bẩm, cảm giác bỗng chốc toàn thân lạnh toát.
Thái Vĩ thấy Phương Mộc đứng bất động ở cửa, chỉ vào Mạnh Phàm Triết vẫn đang ngọ nguậy, nói với hai sinh viên “Giúp tôi trông cậu ta”, bèn bước đến hỏi Phương Mộc: “Sao thế?”.
Phương Mộc không trả lời, mắt mở trừng trừng, ngẩn người nhìn biển số phòng. Thái Vĩ nhìn theo ánh mắt cậu, một lúc sau, Phương Mộc nghe thấy hơi thở gấp gáp của Thái Vĩ. Cậu quay đầu ra nhìn Thái Vĩ, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào biển số phòng, Thái Vĩ không nén nổi sự hưng phấn. Đúng lúc đó, những người cảnh sát cũng vừa đến, có người cảnh sát lớn tiếng hỏi Thái Vĩ: “Đội trưởng, tình hình thế nào? Thẩm vấn ở đây hay đưa về Sở?”.
Thái Vĩ vẫy tay, “Tất cả lại đây, lại cả đây!”.
Những người cảnh sát chạy đến, Thái Vĩ bèn chỉ vào biển số phòng, giọng nói thoáng run rẩy: “Các anh em, bắt được rồi. Chính là cậu ta!”.
Những người cảnh sát đều hướng ánh mắt về tấm biển số phòng, sau vài giây yên lặng đột nhiên bùng lên những tiếng reo hò. Những người cảnh sát nhảy tưng tưng, cố ý xô đẩy nhau, một nữ cảnh sát tiến đến ôm chặt Thái Vĩ.
Phương Mộc bị kẹp giữa những người cảnh sát đang vui mừng hớn hở này, bị họ xô đẩy lắc la lắc lư. Nhưng trên mặt cậu không có lấy một nụ cười, chỉ ngẩn người nhìn biển số phòng, trong óc vẫn hiện lên hai chữ đó: Tại sao?
“Được rồi, được rồi!” Thái Vĩ hưo hưo tay ra hiệu mọi người yên lặng, trầm giọng nói: “Tất cả mọi người bắt đầu làm việc!”.
Những người cảnh sát thưa vâng một tiếng vang dội, ai vào việc nấy. Gọi thêm chi viện, phong tỏa hiện trường, đối chiếu thân phận nghi phạm… Đám người trong hành lang bị bắt phải giải tán, chỉ còn Mạnh Phàm Triết vẫn nằm dưới đất và Phương Mộc đang còn ngẩn người trước cửa phòng.
Hai người cảnh sát nhấc Mạnh Phàm Triết dậy, mỗi người giữ chặt một cánh tay kéo xuống dưới lầu, Phương Mộc chạy đuổi theo liền bị Thái Vĩ chặn lại.
“Cậu hãy đến bệnh viện trước đi, vết thương của cậu hình như khá sâu đấy!”.
“Không cần!” Phương Mộc khẩn thiết nói: “Tôi phải nói chuyện với cậu ấy, tôi cảm giác có chuyện gì đó không ổn.”
Thái VĨ hình như không được vui, “Có gì không ổn chứ, chúng tôi quay về thẩm tra là rõ ngay thôi. Tiểu Trương”, anh gọi một người cảnh sát, “Đưa Phương Mộc đến bệnh viện.”
Người cảnh sát được ra lệnh đưa Phương Mộc đến bệnh viện ra hiệu cho Phương Mộc lên một chiếc xe bên cạnh. Lúc đi qua, Phương Mộc cứ nhìn Mạnh Phàm Triết mãi, dường như hy vọng có thể tìm ra đáp án trên khuôn mặt bạn.
Và đúng lúc đó, Mạnh Phàm Triết nhìn thấy Phương Mộc. Cậu liền lao đến cửa sổ, sự hung dữ điên cuồng trong mắt đã không còn thấy nữa, mà thay vào đó là nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng tột cùng. Cậu ta ra sức gõ mạnh vào cửa sổ xe, miệng kêu gào không thành tiếng, nước mắt lăn dài.
Hai người cảnh sát bên cạnh ra sức ấn người cậu xuống, thụi mạnh vào cơ thể cậu. Phương Mộc chạy đến muốn kéo cửa xe ra, nhưng trong khoảnh khắc cậu chuẩn bị bước lên song bảo hiểm phía sau, chiếc xe cảnh sát đó đột ngột khởi động, Phương Mộc ngã nhào xuống đất, đợi khi cậu đứng dậy được, chiếc xe đó quặt rẽ, chỉ còn lại tiếng còi cảnh sát chói tai vẫn vang vọng khắp trường.