Từ lúc nàng xuyên qua đã mấy ngày phần lớn đều là ngủ, nhưng thực chất không phải tự giác ngủ mà là bị người ta cho uống thuốc an thần mục đích chính là giảm đau, nhưng tác dụng phụ lại là ngủ bí tỉ.
Nhật Tâm lại một lần nữa thức dậy. Vẫn là khung cảnh của hoàng cung. Giấc mơ này của nàng thật quá dài rồi, đặc biệt mọi cảm giác đều như thực. Có khi nào nàng đã xuyên không (bây giờ nàng mới nhận ra sao?). Nhật Tâm leo xuống giường lần mò đến chiếc gương. Nàng thực sự giật mình, người trong gương có dung mạo gần giống nàng lại muôn phần đẹp hơn. Như thể hình ảnh photoshop của nàng chứ ko phải nàng vậy. Cô gái trong gương chỉ tầm 17-18 tuổi. Nàng kinh ngạc sờ nắn gương mặt của mình.
Liên Hoa lúc này bước vào “Công chúa người đã tỉnh sao ko gọi nô tì, vết thương của người chưa bình phục để nô tì dìu người nghỉ ngơi”.
“Vậy ngươi tên là Liên Hoa? Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”
“Bẩm công chúa, được 8 năm”
Nhật Tâm nhìn Liên Hoa, cô nhóc chừng 14-15 tuổi này theo nàng 8 năm vậy năm ấy vào cung chắc tầm 6-7 tuổi. Thầm thở dài trong lòng một tiếng. Nàng suy nghĩ cuối cùng vì lí do gì nàng lại xuyên không đến một thế giới nữ nhân làm vương thế này. Chớt nhớ lại lúc đó trời cũng khá lạnh áo khoác nàng cởi ra cho bà lão ăn mày, cuối cùng ko có chìa khóa ngồi khóc trước của phòng. Không phải đã cảm lạnh tiêu vong xuyên đến cái thế giới kì cục này đó chứ? Vậy là thế giới bên kia nàng chết rồi sao. Không nàng chưa muốn chết, nàng vừa bị bồ đá, vẫn chưa lấy chồng chưa tận hưởng cuộc sống hạnh phúc con đàn cháu đống.
“Bẩm công chúa các vị phò mã bên ngoài cầu kiến”
“Cho họ vào?”
Công chúa lúc này đã được dìu ngồi vào ghế. 8 vị phò mã dung mạo hơn người, đều vô cùng anh tuấn, lại còn có một cặp song sinh Bọn họ cúi mình hành lễ.
“Các vị tỷ, muội phu đừng không cần đa lễ, mời ngồi”.
Không hiểu sao Nhật Tâm lại nghĩ đây là chồng của các tỷ muội của mình đến thăm hỏi. Về phần 8 vị mỹ nam này thì vô cùng kinh ngạc khi nàng nói như vậy đôi mắt trợn tròn. Bọn họ tuy nghe tin đồn nhưng vẫn không thực sự tin công chúa lại mất kí ức nghiêm trọng đến vậy. Năm bắt tình hình Liên Hoa liền lên tiếng.
“Công chúa, bọn họ chính là phu quân của người”
Nhật Tâm đang uống nhấp ngụm nước liền bị sặc. Ho tới nước mắt giàn giụa. Một phu quân của nàng gần đó liền vỗ nhẹ vào lưng nàng, rồi lấy khăn tay lau mặt cho nàng.
Sau khi cơn ho qua đi nàng liền hỏi đám nam nhân “Ngươi thực sự là phu quân của ta, cả bọn hắn”
Thấy nàng có vẻ như không hề nhớ gì liền bước ra từng người một giới thiệu. Nhật Tâm nhìn qua một lượt theo sự giới thiệu của từng người
“Chúng thần chính là phu quân của công chúa. Nhất phòng phò mã Uông Dĩnh Phong” Có lẽ là người lớn tuổi nhất khoảng 18-19 tuổi, cũng là người vỗ lưng lau mặt cho nàng. Dáng vẻ nho nhã, thanh tao, thoang thoảng mùi thảo mộc
“Nhị phòng phò mã Hàm Thuận Chiếu”.
“Tam phòng phò mã Diêu Hoan”.
“Tứ phòng Tử Khang”
“Ngũ phòng Trung Nhất Doãn”
“Lục phòng, thất phòng Lục Thuận, Lục Phong” cũng chính là cặp song sinh
“Bát phòng Bạch Thụ Thuấn” có lẻ nhỏ tuổi nhất chỉ tầm 11-12 tuổi.
Nhật Tâm nhìn Thụ Thuấn hắn ta vẫn chỉ là một đứa trẻ. Thầm thở dài dù ở thế giới nào thì thời phong kiến cũng có tảo hôn.
Nàng nghỉ lại thế giới này nàng chỉ tầm 17-18 tuổi vậy mà ở đâu lòi ra đến tám ông chồng. Thượng đế là muốn bù đắp hay muốn trêu chọc nàng đây. Trầm ngâm với nhiều suy nghĩ nên ánh mắt Nhật Tâm trở nên do xét và dừng trên người Thụ Thuấn trở nên chằm chằm.
Thụ thuấn thì càng ngày càng xấu hổ mặt đã đỏ ửng lên. Hắn ấp úng “Nàng sao lại nhìn ta như thể?”.
“Ta đang suy nghĩ chàng nhỏ tuổi như vậy thì ta có thể làm gì với chàng”. Nhật Tâm nói nửa đùa nữa thật khi nhận ra biểu hiện của hắn rất đáng yêu.
“Nàng là đang chê ta nhỏ tuổi?” Hắn liển lộ ra bộ mặt thất vọng buồn rầu.
“Ta đùa với ngươi thôi. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Còn 2 ngày nữa ta 14 tuổi rồi.”
Từ ngoài cửa truyền vào tiếng ồn ào “Ta cần gặp công chúa. Công chúa xin cứu mạng đi”
Nghe tiếng ồn ào liền truyền cho hắn vào.
Hắn là một nô bộc quần áo xộc xệch. Cầu xin công chúa đến đại lao cứu “Gia Lục Bảo, ân công… ngài ấy sợ không chịu được lâu hơn”
Liên Hoa nghe vậy liền hỏi “Ngài ấy là có chuyện gì?”
“Hoàng Thượng nói Gia Lục Bảo bảo vệ công chúa tắc trách khiến người bị thương đang bị hành hình trong đại lao, ngài ấy vốn dĩ lúc đưa công chúa về đã bị trọng thương sợ ko gượng được lâu hơn”
“Mau đi cứu người. Vừa đi vừa nói ta biết hắn và ta cuối cùng là có liên hệ thế nào?”
Gia Lục Bảo chính là hộ vệ cận thân theo nàng từ nhỏ có khế ước sinh tử với nàng. Lần này cũng nàng xuất cung, nàng bị thương nặng mất kí ức, thần trí bất minh (do nữ chính từ hiện đại xuyên về cách nói chuyện không giống với người ở đây nên mới bị nói là thần trí bất minh) nên hoàng đế tức giận trừng phạt hắn trong đại lao.
--- ------ Ta là đoạn phân cách đường đến đại lao --- -------
Trong buồng giam Gia Lục bảo toàn thân đầy máu, vết thương chưa được xử lý và vết roi vằn vện. Cho dù hắn là một nam nhân cường tráng, thì với thương thế như thế này mấy ngày không xử lý sớm muộn cũng nhiễm trùng khó mà toàn mạng.
“Mau dừng tay”
Nhật Tâm liền quát lớn
Nghe giọng nói quen thuộc nam nhân đang bị treo mình trên thập tự ngước nhìn về phía cô “Công chúa người tỉnh lại rồi” hắn nở một nụ cười yếu ớt rồi ngất lịm đi.
“Thỉnh an Mẫu Hoàng”
“Ngươi chạy đến đây là vì muốn cứu hắn, cần gì để ý đến ta”
“Mẫu Hoàng, người là người mà mẫu thân yêu thương nhất. Hài nhi cũng biết người yêu thương con. Cầu xin người đừng đánh hắn nữa, lần này là con không hiểu chuyện chạy lung khiến bản thân bị thương. Khiến mẫu hoàng vào trong đại lao hao tổn tâm tư, hài nhi rất đau lòng. Hắn lại là nô tài của hài nhi, lỡ như mẫu hoàng đánh chết hắn, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng từ bi của người, về phần uy phong của nhi nữ cũng ko tốt.”
Hoàng Đế nghe vậy cũng còn chần chừ.
“Mẫu Hoàng xem, người cũng đã đánh rồi. Bây giờ thả hắn xuống giữ được mạng cũng là trời thương xót chưa muốn hắn chết. Mẫu thân… cầu xin người”.
“Được rồi. Thả hắn xuống…”
“Mẫu hoàng để con tiễn người”
“Không cần. Về nghĩ ngơi đi. Không cần chân nữa hay sao mà cứ chạy lung tung.”
--- ----- Ta là đoạn phân cách từ đại lao về cung --- ----
Nhật Tâm ra lệnh cho người đưa Gia Lục Bảo vào phòng
“Dĩnh Phong ngươi xem hắn thế nào? Cứu mạng hắn. Những người khác tạm về trước đi”.
“Nàng nhớ ra rồi sao?”
“Nhớ cái gì?”
“Vậy sao bảo tao cứu hắn”
“Trên người ngươi toàn mùi thảo dược. Ngươi không là thầy thuốc thì là ai nữa. Cứu người đi.”
Dĩnh Phong vẻ mặt thất vọng khẽ lầm bầm “Ra là vậy”.
Lúc đầu nàng định truyền thái y, nhưng nghĩ lại Hoàng Thượng đã rat ay với hắn nặng như vậy nếu bây giờ nàng còn truyền thái y, e rằng Hoàng Thượng biết được mạng của hắn còn khó giữ hơn. Mơ hồ nàng hiểu được giữa mẫu thân nàng và người tên Gia Lục Bảo này có khúc mắc gì đó.
Tại đây Nhật Tâm cũng mơ hồ nhận ra nhưng lại cũng muốn gạt phăng đi, vị hoàng thượng có gương mặt rất giống mẫu thân nàng nhưng ko phải là mẫu thân nàng. Mẫu thân nàng là người vô cùng nhân từ, có phần cam chịu. Bà sẽ không thể ngồi nhìn ai đó bị đánh đến như vậy mà không rơi nước mắt. Cứu người quan trọng hơn nàng tạm gạt suy nghĩ đó qua một bên. Thầm chấp nhận “vậy là mình đã xuyên không rồi”
Nhật Tâm và Dĩnh Phong cùng nhau chăm sóc cho Gia Lục Bảo phối hợp rất ăn ý. Hắn lúc đầu cũng rất ngạc nhiên sao nàng lại biết băng bó vết thương như vậy. (Ở thời hiện đại mẫu thân nàng chính là một y tá nên Nhật Tâm cũng học được rất nhiều).
Một lát sau Nhật Tâm ngước lên hỏi Dĩnh Phong giọng như có chút trách cứ “Ngươi y thuật rõ ràng là cao hơn lão thái y kia, lại là phu quân của ta, vậy mà mấy ngày ta bị thương ngươi đã ở đâu chứ?”
“Hoàng thượng có chỉ không cho phép các phò mã đến quấy rầy công chúa nghỉ ngơi. Hôm nay ta có thể đến thăm nàng vì ý chỉ kia đã được gỡ bỏ”.
Nghe câu nói này thoáng chừng có lí, nhưng nàng lại nhân ra ngay vấn đề bên trong. Rõ ràng hoàng thượng để bọn họ đến và vì vấn đề trí nhớ của nàng. Xem ra hoàng thượng cũng chẳng hề tin tưởng tám vị phò mã này chứ đừng nói đến Gia Lục Bảo.
Dù gì việc nàng mất trí nhớ cũng đã bay khắp cung rồi. Nghĩ lại cũng có chút nực cười, nếu sau này sử sách mà ghi lại có khi nào viết thành “công chúa bị thương nặng ở chân dẫn đến thần trí bất minh, mất đi kí ức” chẳng khác nào “bị thương ở chân mà hỏng nảo mất rồi”, nghĩ vậy nàng không kìm nổi nở ra một nụ cười.
“Công chúa cười lại rồi”. Liên hoa thốt lên, Dĩnh Phong thì ngẩn ngơ.
“Có vấn đề sao?”
“Từ khi hồi cung công chúa lúc nào cũng buồn, không thấy công chúa cười”.
Nàng là một người vui vẻ, rất hay cười, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu nàng cũng giữ cho mình niềm tin và hy vọng, đó là tất cả những gì nàng có để tiếp tục cuộc sống. Chỉ trong một ngày tất cả thay đổi, thế giới của nàng sụp đổ, niềm tin của nàng ở sai chỗ, hy vọng của nàng lụi tắt. Nàng không biết phải làm gì tiếp nên cứ thế uống cho say khướt.
Rồi nàng đến thế giới này một hy vọng khác được nhóm lên từ hình ảnh quen thuộc của người mẹ. Hạnh phúc mà thượng đế đã lấy mất của nàng vài năm về trước. Có lẽ với nàng đó là bắt đầu mới. Một công chúa cổ đại tại một nơi hoàn toàn xa lạ, không hề có người tên là A Bằng hay Yên Chi. Không có những con đường kỉ niệm hay những kỉ vật gì gợi nhớ. Nàng chỉ cần coi như đó là kiếp trước của mình rồi chôn chặt lại tận đáy lòng.
<br clear=”all”
Từ lúc nàng xuyên qua đã mấy ngày phần lớn đều là ngủ, nhưng thực chất không phải tự giác ngủ mà là bị người ta cho uống thuốc an thần mục đích chính là giảm đau, nhưng tác dụng phụ lại là ngủ bí tỉ.
Nhật Tâm lại một lần nữa thức dậy. Vẫn là khung cảnh của hoàng cung. Giấc mơ này của nàng thật quá dài rồi, đặc biệt mọi cảm giác đều như thực. Có khi nào nàng đã xuyên không (bây giờ nàng mới nhận ra sao?). Nhật Tâm leo xuống giường lần mò đến chiếc gương. Nàng thực sự giật mình, người trong gương có dung mạo gần giống nàng lại muôn phần đẹp hơn. Như thể hình ảnh photoshop của nàng chứ ko phải nàng vậy. Cô gái trong gương chỉ tầm - tuổi. Nàng kinh ngạc sờ nắn gương mặt của mình.
Liên Hoa lúc này bước vào “Công chúa người đã tỉnh sao ko gọi nô tì, vết thương của người chưa bình phục để nô tì dìu người nghỉ ngơi”.
“Vậy ngươi tên là Liên Hoa? Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”
“Bẩm công chúa, được năm”
Nhật Tâm nhìn Liên Hoa, cô nhóc chừng - tuổi này theo nàng năm vậy năm ấy vào cung chắc tầm - tuổi. Thầm thở dài trong lòng một tiếng. Nàng suy nghĩ cuối cùng vì lí do gì nàng lại xuyên không đến một thế giới nữ nhân làm vương thế này. Chớt nhớ lại lúc đó trời cũng khá lạnh áo khoác nàng cởi ra cho bà lão ăn mày, cuối cùng ko có chìa khóa ngồi khóc trước của phòng. Không phải đã cảm lạnh tiêu vong xuyên đến cái thế giới kì cục này đó chứ? Vậy là thế giới bên kia nàng chết rồi sao. Không nàng chưa muốn chết, nàng vừa bị bồ đá, vẫn chưa lấy chồng chưa tận hưởng cuộc sống hạnh phúc con đàn cháu đống.
“Bẩm công chúa các vị phò mã bên ngoài cầu kiến”
“Cho họ vào?”
Công chúa lúc này đã được dìu ngồi vào ghế. vị phò mã dung mạo hơn người, đều vô cùng anh tuấn, lại còn có một cặp song sinh Bọn họ cúi mình hành lễ.
“Các vị tỷ, muội phu đừng không cần đa lễ, mời ngồi”.
Không hiểu sao Nhật Tâm lại nghĩ đây là chồng của các tỷ muội của mình đến thăm hỏi. Về phần vị mỹ nam này thì vô cùng kinh ngạc khi nàng nói như vậy đôi mắt trợn tròn. Bọn họ tuy nghe tin đồn nhưng vẫn không thực sự tin công chúa lại mất kí ức nghiêm trọng đến vậy. Năm bắt tình hình Liên Hoa liền lên tiếng.
“Công chúa, bọn họ chính là phu quân của người”
Nhật Tâm đang uống nhấp ngụm nước liền bị sặc. Ho tới nước mắt giàn giụa. Một phu quân của nàng gần đó liền vỗ nhẹ vào lưng nàng, rồi lấy khăn tay lau mặt cho nàng.
Sau khi cơn ho qua đi nàng liền hỏi đám nam nhân “Ngươi thực sự là phu quân của ta, cả bọn hắn”
Thấy nàng có vẻ như không hề nhớ gì liền bước ra từng người một giới thiệu. Nhật Tâm nhìn qua một lượt theo sự giới thiệu của từng người
“Chúng thần chính là phu quân của công chúa. Nhất phòng phò mã Uông Dĩnh Phong” Có lẽ là người lớn tuổi nhất khoảng - tuổi, cũng là người vỗ lưng lau mặt cho nàng. Dáng vẻ nho nhã, thanh tao, thoang thoảng mùi thảo mộc
“Nhị phòng phò mã Hàm Thuận Chiếu”.
“Tam phòng phò mã Diêu Hoan”.
“Tứ phòng Tử Khang”
“Ngũ phòng Trung Nhất Doãn”
“Lục phòng, thất phòng Lục Thuận, Lục Phong” cũng chính là cặp song sinh
“Bát phòng Bạch Thụ Thuấn” có lẻ nhỏ tuổi nhất chỉ tầm - tuổi.
Nhật Tâm nhìn Thụ Thuấn hắn ta vẫn chỉ là một đứa trẻ. Thầm thở dài dù ở thế giới nào thì thời phong kiến cũng có tảo hôn.
Nàng nghỉ lại thế giới này nàng chỉ tầm - tuổi vậy mà ở đâu lòi ra đến tám ông chồng. Thượng đế là muốn bù đắp hay muốn trêu chọc nàng đây. Trầm ngâm với nhiều suy nghĩ nên ánh mắt Nhật Tâm trở nên do xét và dừng trên người Thụ Thuấn trở nên chằm chằm.
Thụ thuấn thì càng ngày càng xấu hổ mặt đã đỏ ửng lên. Hắn ấp úng “Nàng sao lại nhìn ta như thể?”.
“Ta đang suy nghĩ chàng nhỏ tuổi như vậy thì ta có thể làm gì với chàng”. Nhật Tâm nói nửa đùa nữa thật khi nhận ra biểu hiện của hắn rất đáng yêu.
“Nàng là đang chê ta nhỏ tuổi?” Hắn liển lộ ra bộ mặt thất vọng buồn rầu.
“Ta đùa với ngươi thôi. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Còn ngày nữa ta tuổi rồi.”
Từ ngoài cửa truyền vào tiếng ồn ào “Ta cần gặp công chúa. Công chúa xin cứu mạng đi”
Nghe tiếng ồn ào liền truyền cho hắn vào.
Hắn là một nô bộc quần áo xộc xệch. Cầu xin công chúa đến đại lao cứu “Gia Lục Bảo, ân công… ngài ấy sợ không chịu được lâu hơn”
Liên Hoa nghe vậy liền hỏi “Ngài ấy là có chuyện gì?”
“Hoàng Thượng nói Gia Lục Bảo bảo vệ công chúa tắc trách khiến người bị thương đang bị hành hình trong đại lao, ngài ấy vốn dĩ lúc đưa công chúa về đã bị trọng thương sợ ko gượng được lâu hơn”
“Mau đi cứu người. Vừa đi vừa nói ta biết hắn và ta cuối cùng là có liên hệ thế nào?”
Gia Lục Bảo chính là hộ vệ cận thân theo nàng từ nhỏ có khế ước sinh tử với nàng. Lần này cũng nàng xuất cung, nàng bị thương nặng mất kí ức, thần trí bất minh (do nữ chính từ hiện đại xuyên về cách nói chuyện không giống với người ở đây nên mới bị nói là thần trí bất minh) nên hoàng đế tức giận trừng phạt hắn trong đại lao.
--- ------ Ta là đoạn phân cách đường đến đại lao --- -------
Trong buồng giam Gia Lục bảo toàn thân đầy máu, vết thương chưa được xử lý và vết roi vằn vện. Cho dù hắn là một nam nhân cường tráng, thì với thương thế như thế này mấy ngày không xử lý sớm muộn cũng nhiễm trùng khó mà toàn mạng.
“Mau dừng tay”
Nhật Tâm liền quát lớn
Nghe giọng nói quen thuộc nam nhân đang bị treo mình trên thập tự ngước nhìn về phía cô “Công chúa người tỉnh lại rồi” hắn nở một nụ cười yếu ớt rồi ngất lịm đi.
“Thỉnh an Mẫu Hoàng”
“Ngươi chạy đến đây là vì muốn cứu hắn, cần gì để ý đến ta”
“Mẫu Hoàng, người là người mà mẫu thân yêu thương nhất. Hài nhi cũng biết người yêu thương con. Cầu xin người đừng đánh hắn nữa, lần này là con không hiểu chuyện chạy lung khiến bản thân bị thương. Khiến mẫu hoàng vào trong đại lao hao tổn tâm tư, hài nhi rất đau lòng. Hắn lại là nô tài của hài nhi, lỡ như mẫu hoàng đánh chết hắn, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng từ bi của người, về phần uy phong của nhi nữ cũng ko tốt.”
Hoàng Đế nghe vậy cũng còn chần chừ.
“Mẫu Hoàng xem, người cũng đã đánh rồi. Bây giờ thả hắn xuống giữ được mạng cũng là trời thương xót chưa muốn hắn chết. Mẫu thân… cầu xin người”.
“Được rồi. Thả hắn xuống…”
“Mẫu hoàng để con tiễn người”
“Không cần. Về nghĩ ngơi đi. Không cần chân nữa hay sao mà cứ chạy lung tung.”
--- ----- Ta là đoạn phân cách từ đại lao về cung --- ----
Nhật Tâm ra lệnh cho người đưa Gia Lục Bảo vào phòng
“Dĩnh Phong ngươi xem hắn thế nào? Cứu mạng hắn. Những người khác tạm về trước đi”.
“Nàng nhớ ra rồi sao?”
“Nhớ cái gì?”
“Vậy sao bảo tao cứu hắn”
“Trên người ngươi toàn mùi thảo dược. Ngươi không là thầy thuốc thì là ai nữa. Cứu người đi.”
Dĩnh Phong vẻ mặt thất vọng khẽ lầm bầm “Ra là vậy”.
Lúc đầu nàng định truyền thái y, nhưng nghĩ lại Hoàng Thượng đã rat ay với hắn nặng như vậy nếu bây giờ nàng còn truyền thái y, e rằng Hoàng Thượng biết được mạng của hắn còn khó giữ hơn. Mơ hồ nàng hiểu được giữa mẫu thân nàng và người tên Gia Lục Bảo này có khúc mắc gì đó.
Tại đây Nhật Tâm cũng mơ hồ nhận ra nhưng lại cũng muốn gạt phăng đi, vị hoàng thượng có gương mặt rất giống mẫu thân nàng nhưng ko phải là mẫu thân nàng. Mẫu thân nàng là người vô cùng nhân từ, có phần cam chịu. Bà sẽ không thể ngồi nhìn ai đó bị đánh đến như vậy mà không rơi nước mắt. Cứu người quan trọng hơn nàng tạm gạt suy nghĩ đó qua một bên. Thầm chấp nhận “vậy là mình đã xuyên không rồi”
Nhật Tâm và Dĩnh Phong cùng nhau chăm sóc cho Gia Lục Bảo phối hợp rất ăn ý. Hắn lúc đầu cũng rất ngạc nhiên sao nàng lại biết băng bó vết thương như vậy. (Ở thời hiện đại mẫu thân nàng chính là một y tá nên Nhật Tâm cũng học được rất nhiều).
Một lát sau Nhật Tâm ngước lên hỏi Dĩnh Phong giọng như có chút trách cứ “Ngươi y thuật rõ ràng là cao hơn lão thái y kia, lại là phu quân của ta, vậy mà mấy ngày ta bị thương ngươi đã ở đâu chứ?”
“Hoàng thượng có chỉ không cho phép các phò mã đến quấy rầy công chúa nghỉ ngơi. Hôm nay ta có thể đến thăm nàng vì ý chỉ kia đã được gỡ bỏ”.
Nghe câu nói này thoáng chừng có lí, nhưng nàng lại nhân ra ngay vấn đề bên trong. Rõ ràng hoàng thượng để bọn họ đến và vì vấn đề trí nhớ của nàng. Xem ra hoàng thượng cũng chẳng hề tin tưởng tám vị phò mã này chứ đừng nói đến Gia Lục Bảo.
Dù gì việc nàng mất trí nhớ cũng đã bay khắp cung rồi. Nghĩ lại cũng có chút nực cười, nếu sau này sử sách mà ghi lại có khi nào viết thành “công chúa bị thương nặng ở chân dẫn đến thần trí bất minh, mất đi kí ức” chẳng khác nào “bị thương ở chân mà hỏng nảo mất rồi”, nghĩ vậy nàng không kìm nổi nở ra một nụ cười.
“Công chúa cười lại rồi”. Liên hoa thốt lên, Dĩnh Phong thì ngẩn ngơ.
“Có vấn đề sao?”
“Từ khi hồi cung công chúa lúc nào cũng buồn, không thấy công chúa cười”.
Nàng là một người vui vẻ, rất hay cười, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu nàng cũng giữ cho mình niềm tin và hy vọng, đó là tất cả những gì nàng có để tiếp tục cuộc sống. Chỉ trong một ngày tất cả thay đổi, thế giới của nàng sụp đổ, niềm tin của nàng ở sai chỗ, hy vọng của nàng lụi tắt. Nàng không biết phải làm gì tiếp nên cứ thế uống cho say khướt.
Rồi nàng đến thế giới này một hy vọng khác được nhóm lên từ hình ảnh quen thuộc của người mẹ. Hạnh phúc mà thượng đế đã lấy mất của nàng vài năm về trước. Có lẽ với nàng đó là bắt đầu mới. Một công chúa cổ đại tại một nơi hoàn toàn xa lạ, không hề có người tên là A Bằng hay Yên Chi. Không có những con đường kỉ niệm hay những kỉ vật gì gợi nhớ. Nàng chỉ cần coi như đó là kiếp trước của mình rồi chôn chặt lại tận đáy lòng.