Trời cũng gần sáng Nhật Tâm buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, dựa đầu vào cây ngủ gật lúc nào ko biết. Giật mình thức giấc bởi tiếng binh đao. Nhìn lại ko thấy Oa Khoát Đại đâu hết. Nàng theo tiếng binh đao lần mò đến. Thấy hắn đang đánh nhau với rất nhiều cao thủ áo đen. Bọn họ nhanh chóng bị hắn giết chết, nhưng hắn cũng bị thương rất nặng.
“Ngươi bị thương rồi” trên người hắn bị đến 3 vết thương, chảy máu rất nhiều. Ở đó lại là đồng không mông quạnh chẳng biết phải làm sao cầm máu băng bó vết thương cho hắn. Nhìn quanh nàng lấy một mớ mạng nhện rồi đổ rượu vào, cắt áo trên người băng bó vết thương cho hắn. Hắn cũng không nói gì toàn thân đổ mồ hôi yên lặng cho nàng băng bó. Vết thương cầm máu là tạm thời vẫn cần chỉ kim để may lại, cần uống thuốc và nghỉ ngơi. Với tình trạng của hắn căn bản ko thể ở ngoài rừng được lâu.
“Tùy tùng của ngươi đâu? Ta giúp ngươi tìm họ. Vết thương này… chỉ là xử lý tạm”
“Ta cho bọn họ đi trước hết rồi?”
“Chỗ an toàn gần đây nhất có thể trị thương ở chỗ nào?”
“Trấn An Mộc cách 2 ngày ngựa”
“Không được xa quá.”
“Vậy gần nhất chỉ có Lương Khê Trại”.
Hắn huýt sáo, con ngựa của hắn liền đến “Dìu ta lên ngựa, nó sẽ tự biết tìm đến Trấn An Mộc. Ta không thể cùng nàng chạy trốn tiếp rồi”. Nhật Tâm nhìn hắn gương mặt đã trắng bệch vẫn còn ráng nở nụ cười. Mẫu thân nàng là ý ta, tuổi thơ nàng chính là ở trong bệnh viện mà lớn lên, hắn tưởng cười như thế là lừa được nàng sao.
Nhật Tâm dìu Oa Khoát Đại lên ngựa. Nhật Tâm ra trước mặt con ngựa vuốt vuốt rồi nói với nó “ngựa ngoan, chạy ngoan để ta giúp chủ mày” Rồi khó khăn leo ra sau hắn.
“Nàng định làm gì?”
“Yên một chút ta không giỏi điều khiển ngựa”
“Nàng muốn về lương khê trại. Khó khăn trốn ra lại trở về? Dừng lại” Hắn yếu ớt nói.
“Ngươi yên lặng một chút coi. Cứu ngươi trước, chuyện Dĩ Nặc từ từ tính tiếp, cùng lắm ta lại nạp thêm một phu danh nghĩa thứ 9…”
“Nàng đã có 8 phu quân rồi?! Sao lại là danh nghĩa?”
“Ngươi nhiều chuyện quá, lo dưỡng sức đi, đừng làm uổng phí cống sức ta cứu ngươi. Phi ngựa nhanh như vậy ta rất căng thẳng” Hắn quay lại nhìn mặt nàng quả thật đang rất nghiêm túc và căng thẳng. Ngựa của hắn chỉ đi hơn nước kiệu một chút, vậy mà nàng lại nói là nhanh. Nhưng mà vòng tay của nàng thật ấm, cơ thể thật mềm mại. (Có kẻ đang lợi dụng). Nàng thì vẫn tập trung cưỡi ngựa ko để ý. Một lát oa khoát đại cũng ngủ thiếp đi, nhưng Nhật Tâm lại nghĩ hắn bị ngất nên phóng ngựa thật nhanh về Lương Khê.
Vì nàng mặc áo nam nhân, nên bọn họ nhìn một lát mới nhận ra nàng. Nghe tiếng nàng Dĩ Nặc từ trong chạy ra ôm chặt lấy. Hắn nhìn nàng rồi trách cứ “Nàng đã đi đâu, ta tìm nàng mãi, sao lại ăn mặc thế này? Máu, nàng bị thương?...”
“Là hắn… Mau giúp ta cứu hắn”
“Nàng là ở cùng hắn…” Vẻ mặt Dĩ Nặc liền hiện rõ hai chữ ghen tuông
“Cứu người trước đã, hắn là sứ đến Lương Khê mất mạng ở đây, Lương Khê không thoát khỏi trách nhiệm”.
Nhật Tâm nhanh chóng may lại các vết thương trên người Oa Khoát Đại. Cơ thể của hắn nhìn cũng ko ít vết thương lớn nhỏ. Trong lúc nàng xử lý lại vết thương của Oa Khoát Đại thì Dĩ Nặc đứng ngồi không yên. Trong đầu thầm nghĩ lần này hắn nhất định phải ép nàng thành thân, nếu ko tên tướng quân trẻ kia sẽ phỗng nàng đi mất.
Xong việc nàng vừa bước ra đã bị Dĩ Nạc ôm cứng dùng lời lẽ đường mật “Ta rất nhớ nàng, rất lo lắng. Nàng đã đi đâu thế hả?”
“Chân lành rồi đi hóng gió bị lạc, trợt chân té xuống nước, mượn y phục hắn mặc tạm, trên đường về lao ra 1 đám thích khách kết quả thì ngươi cũng biết”
Nhật Tâm suy nghĩ Lương Khê đã cho người báo tin cho tùy tùng của Oa Khoát Đại bọn họ sẽ đến sớm thôi. Hắn cũng đã qua cơn nguy hiểm, chỉ có nàng là sẽ gặp rắc rối thôi. Nàng nhất định phải tìm cách trốn càng sớm càng tốt nếu ko quả thật sẽ thành vương gia rồi.
Dĩ Nặc không cần nghĩ nhiều cũng biết nàng là bỏ trốn. Hắn lo lắng nàng và Oa Khoát Đại có tình cảm. Nhưng theo cách trả lời của nàng thì rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau. Tính của nàng có ân tất báo, e rằng nàng chính vì muốn cứu mạng Oa Khoát Đại nên mới đưa hắn về Lương Khê. Sớm muộn cũng tìm cách bỏ trốn. Dĩ Nặc tuyên bố 3 ngày nữa sẽ thành thân với nàng. Lần này dù nàng có nói gì làm gì hắn cũng kiên quyết ko thay đổi, kể cả việc nàng nói đã có 8 phu quân hắn cũng ko thay đổi chủ ý.
Dĩ Nặc cho người canh phòng nghiêm ngặt không cho nàng ra ngoài trại nửa bước. Nàng kiếm cớ đi dạo hắn liền đi theo nàng không rời nửa bước.
Nhật Tâm thở dài nàng đường đường là nhị công chúa Bình Nguyên Quốc vậy mà mất tích hơn một tháng cũng chưa có ai đến đón. Lại bị ép buộc thành thân với phu quân thứ 9.
Cuối cùng cũng đến ngày thứ 3, Bà mai vào phòng trang điểm, nói là Bà Mai nhưng người này cũng còn tương đối trẻ vóc dáng cũng giống nàng, liền lóe lên ý tưởng “kim thiền thoát xác”
Vừa ra khỏi Lương Khê nàng cứ thế cắm đầu chạy, đoạn đường trốn lần trước nàng cũng lờ mờ nhớ được một chút. Núi Lương Khê thêm một lần nữa gà bay chuột chạy. Dĩ Nặc lần này hết sức tức giận. Hắn cuối cùng có gì không tốt mà nàng nhất định phải bày đủ cách để bỏ trốn. Lần này nếu gặp nàng nhất định sẽ không nương tay nữa, “để gạo nấu thành cơm” xem nàng có chịu bái đường hay không?
Trời cũng gần sáng Nhật Tâm buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, dựa đầu vào cây ngủ gật lúc nào ko biết. Giật mình thức giấc bởi tiếng binh đao. Nhìn lại ko thấy Oa Khoát Đại đâu hết. Nàng theo tiếng binh đao lần mò đến. Thấy hắn đang đánh nhau với rất nhiều cao thủ áo đen. Bọn họ nhanh chóng bị hắn giết chết, nhưng hắn cũng bị thương rất nặng.
“Ngươi bị thương rồi” trên người hắn bị đến vết thương, chảy máu rất nhiều. Ở đó lại là đồng không mông quạnh chẳng biết phải làm sao cầm máu băng bó vết thương cho hắn. Nhìn quanh nàng lấy một mớ mạng nhện rồi đổ rượu vào, cắt áo trên người băng bó vết thương cho hắn. Hắn cũng không nói gì toàn thân đổ mồ hôi yên lặng cho nàng băng bó. Vết thương cầm máu là tạm thời vẫn cần chỉ kim để may lại, cần uống thuốc và nghỉ ngơi. Với tình trạng của hắn căn bản ko thể ở ngoài rừng được lâu.
“Tùy tùng của ngươi đâu? Ta giúp ngươi tìm họ. Vết thương này… chỉ là xử lý tạm”
“Ta cho bọn họ đi trước hết rồi?”
“Chỗ an toàn gần đây nhất có thể trị thương ở chỗ nào?”
“Trấn An Mộc cách ngày ngựa”
“Không được xa quá.”
“Vậy gần nhất chỉ có Lương Khê Trại”.
Hắn huýt sáo, con ngựa của hắn liền đến “Dìu ta lên ngựa, nó sẽ tự biết tìm đến Trấn An Mộc. Ta không thể cùng nàng chạy trốn tiếp rồi”. Nhật Tâm nhìn hắn gương mặt đã trắng bệch vẫn còn ráng nở nụ cười. Mẫu thân nàng là ý ta, tuổi thơ nàng chính là ở trong bệnh viện mà lớn lên, hắn tưởng cười như thế là lừa được nàng sao.
Nhật Tâm dìu Oa Khoát Đại lên ngựa. Nhật Tâm ra trước mặt con ngựa vuốt vuốt rồi nói với nó “ngựa ngoan, chạy ngoan để ta giúp chủ mày” Rồi khó khăn leo ra sau hắn.
“Nàng định làm gì?”
“Yên một chút ta không giỏi điều khiển ngựa”
“Nàng muốn về lương khê trại. Khó khăn trốn ra lại trở về? Dừng lại” Hắn yếu ớt nói.
“Ngươi yên lặng một chút coi. Cứu ngươi trước, chuyện Dĩ Nặc từ từ tính tiếp, cùng lắm ta lại nạp thêm một phu danh nghĩa thứ …”
“Nàng đã có phu quân rồi?! Sao lại là danh nghĩa?”
“Ngươi nhiều chuyện quá, lo dưỡng sức đi, đừng làm uổng phí cống sức ta cứu ngươi. Phi ngựa nhanh như vậy ta rất căng thẳng” Hắn quay lại nhìn mặt nàng quả thật đang rất nghiêm túc và căng thẳng. Ngựa của hắn chỉ đi hơn nước kiệu một chút, vậy mà nàng lại nói là nhanh. Nhưng mà vòng tay của nàng thật ấm, cơ thể thật mềm mại. (Có kẻ đang lợi dụng). Nàng thì vẫn tập trung cưỡi ngựa ko để ý. Một lát oa khoát đại cũng ngủ thiếp đi, nhưng Nhật Tâm lại nghĩ hắn bị ngất nên phóng ngựa thật nhanh về Lương Khê.
Vì nàng mặc áo nam nhân, nên bọn họ nhìn một lát mới nhận ra nàng. Nghe tiếng nàng Dĩ Nặc từ trong chạy ra ôm chặt lấy. Hắn nhìn nàng rồi trách cứ “Nàng đã đi đâu, ta tìm nàng mãi, sao lại ăn mặc thế này? Máu, nàng bị thương?...”
“Là hắn… Mau giúp ta cứu hắn”
“Nàng là ở cùng hắn…” Vẻ mặt Dĩ Nặc liền hiện rõ hai chữ ghen tuông
“Cứu người trước đã, hắn là sứ đến Lương Khê mất mạng ở đây, Lương Khê không thoát khỏi trách nhiệm”.
Nhật Tâm nhanh chóng may lại các vết thương trên người Oa Khoát Đại. Cơ thể của hắn nhìn cũng ko ít vết thương lớn nhỏ. Trong lúc nàng xử lý lại vết thương của Oa Khoát Đại thì Dĩ Nặc đứng ngồi không yên. Trong đầu thầm nghĩ lần này hắn nhất định phải ép nàng thành thân, nếu ko tên tướng quân trẻ kia sẽ phỗng nàng đi mất.
Xong việc nàng vừa bước ra đã bị Dĩ Nạc ôm cứng dùng lời lẽ đường mật “Ta rất nhớ nàng, rất lo lắng. Nàng đã đi đâu thế hả?”
“Chân lành rồi đi hóng gió bị lạc, trợt chân té xuống nước, mượn y phục hắn mặc tạm, trên đường về lao ra đám thích khách kết quả thì ngươi cũng biết”
Nhật Tâm suy nghĩ Lương Khê đã cho người báo tin cho tùy tùng của Oa Khoát Đại bọn họ sẽ đến sớm thôi. Hắn cũng đã qua cơn nguy hiểm, chỉ có nàng là sẽ gặp rắc rối thôi. Nàng nhất định phải tìm cách trốn càng sớm càng tốt nếu ko quả thật sẽ thành vương gia rồi.
Dĩ Nặc không cần nghĩ nhiều cũng biết nàng là bỏ trốn. Hắn lo lắng nàng và Oa Khoát Đại có tình cảm. Nhưng theo cách trả lời của nàng thì rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau. Tính của nàng có ân tất báo, e rằng nàng chính vì muốn cứu mạng Oa Khoát Đại nên mới đưa hắn về Lương Khê. Sớm muộn cũng tìm cách bỏ trốn. Dĩ Nặc tuyên bố ngày nữa sẽ thành thân với nàng. Lần này dù nàng có nói gì làm gì hắn cũng kiên quyết ko thay đổi, kể cả việc nàng nói đã có phu quân hắn cũng ko thay đổi chủ ý.
Dĩ Nặc cho người canh phòng nghiêm ngặt không cho nàng ra ngoài trại nửa bước. Nàng kiếm cớ đi dạo hắn liền đi theo nàng không rời nửa bước.
Nhật Tâm thở dài nàng đường đường là nhị công chúa Bình Nguyên Quốc vậy mà mất tích hơn một tháng cũng chưa có ai đến đón. Lại bị ép buộc thành thân với phu quân thứ .
Cuối cùng cũng đến ngày thứ , Bà mai vào phòng trang điểm, nói là Bà Mai nhưng người này cũng còn tương đối trẻ vóc dáng cũng giống nàng, liền lóe lên ý tưởng “kim thiền thoát xác”
Vừa ra khỏi Lương Khê nàng cứ thế cắm đầu chạy, đoạn đường trốn lần trước nàng cũng lờ mờ nhớ được một chút. Núi Lương Khê thêm một lần nữa gà bay chuột chạy. Dĩ Nặc lần này hết sức tức giận. Hắn cuối cùng có gì không tốt mà nàng nhất định phải bày đủ cách để bỏ trốn. Lần này nếu gặp nàng nhất định sẽ không nương tay nữa, “để gạo nấu thành cơm” xem nàng có chịu bái đường hay không?