Cuối cùng nàng cũng đến Trấn An Mộc. Nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài, nàng muốn quay về hoàng cung nhưng không biết làm sao mà về cuối cùng càng đi lại càng sâu vào nước láng giếng.
Nhật Tâm thở dài, nàng đường đường là công chúa, nhưng trên người lại không có bất cứ thứ gì để chứng minh. Ngoài những người hoàng tộc và đại quan ra không ai có thể chứng minh thân phận của nàng. Mặt khác cũng chưa biết thế lực ám hại mình là ai, nếu quả thực là đại công chúa lại càng khó khăn hơn. Chưa kể nàng chưa bao giờ ra khỏi cung xa và lâu như vậy mà ko có tùy tùng, thật chất cũng ko biết đường nào mà đi nữa.
Nàng cảm thương cho thân mình có cung điện nguy nga cùng tám phu quân lại không được dùng, ở đây bị truy đuổi bởi một tên thổ phỉ. Tuy dung mạo ko đến nỗi tệ nhưng cuối cùng vẫn là thổ phỉ tùy tiện, lỗ mãng. Cầm mớ lương khô ăn tạm, củng may kiếp trước nàng ko phải là công chúa nếu ko cuộc sống kham khổ thế này chắc ko chịu được. Cầm một ít trang sức trong tay, đây chính là của Dĩ Nặc tặng nàng lấy lòng lát nữa sẽ phải đem đổi. Phải tìm một công việc nếu ko thì khó mà qua ngày. Tạm thời sinh tồn trước đã. Chuyện về hoàng cung đành để lại nghĩ sau.
Đây là thế giới nữ tôn, phụ nữ nắm toàn bộ gia sản, tài chính trong nhà. Họ ít khi lộ diện vì các nam nhân cưng chiều thê tử không để họ chịu khổ. Nên cũng ít có nữ nhân ra ngoài tìm việc, nếu có làm công việc của họ cũng rất nhẹ nhàng.
Nàng vào một tửu lầu xin làm việc, công việc của nàng chính là thu ngân. Ở một thế giới nữ nhân không nhiều, họ lại ít khi lộ diện. Nàng lại trong độ tuổi xuân mơn mởn, dung mạo như hoa bất đắc dĩ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Tất cả là do các nam nhân đánh giá nàng là đối tượng dễ theo đuổi. Nàng không thân thích (nên mới ra ngoài làm việc, nữ nhân là hoa là ngọc gia đình có điều kiện sẽ ko để cho vương cực khổ), không phu quân (có phu quân thì phu quân lo sẽ ko phải ra ngoài cực khổ), nên xét về môn đăng hộ đối thì sẽ dễ hơn cho những anh chàng không có gia thế lớn. Những anh chàng con một cũng tân dụng cơ hội vì họ sẽ không phải đi ở rể, lại có được một thê tử dung mạo như hoa.
Nhật Tâm nghĩ đơn giản, đa phần những công việc ở thời này đều là bưng bê khuân vác, nếu nàng ko lô thân phận nữ nhi e rằng cũng không làm nổi. Nàng là người hiện đại công việc trí óc sẽ hợp với nàng hơn, nhưng đương nhiên đó cũng là những công việc ưu tiên cho nữ. Nơi nàng chọn ở lại làm là Phú Hương điếm, một quán trọ khá nổi tiếng ở An Mộc Trấn
Nhưng nàng không ngờ cảnh tượng mà nàng đối diện thật quá là đặc biệt.
Quán tấp nập những nam nhân, đủ độ tuổi tầng lớp đều muốn tìm nàng khoe gia thế và điều kiện “của hổi môn”. Kẻ thì tranh tài lấy lòng mỹ nhân. Thỉnh thoảng có vài nữ nhân bước vào quán, nhìn nàng không giấu vẻ bi ai, có người còn rơm rớm nước mắt cảm thương cho nàng, tặng thêm cho nàng không ít ngân lượng. Tất cả những biểu hiện quá lố do yếu tố văn hóa gây nên khiến nàng rơi vào một cảnh tượng dở khóc dở cười đến không nói nổi thành lời.
Trước tình hình đó điều nàng lo lăng nhất lại là Dĩ Nặc sẽ tìm đến. E rằng lần này hắn sẽ nổi trận sung thiên thêm vào việc có nhiều nam nhân để ý đến nàng như vậy, hắn sẽ làm liều. Điều này khiến nàng ko ngủ được.
“Vẫn còn thức sao?”
“Bà chủ vẫn chưa ngủ”.
“Suy nghĩ về đám nam nhân đó à?”
“Bọn họ thực sự phiền chết”
“Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu mà. Ta thấy trong đám người đó có vài người rất nổi trội. lấy họ rồi sẽ ko phải cực khổ nữa”.
“Bà chủ, chắc ngày mai con sẽ đi khỏi. Mấy ngày nay đã gây phiền phức cho bà rồi”.
“Vậy là tốt, vậy là tốt”. Bà lão nghĩ rằng Nhật Tâm nghỉ làm do chuyện cưới xin. Nhưng thực chất nàng lại bỏ trốn chuyện bướm ong.
Đêm dài đằng đằng nàng nhìn lên bầu trời đầy sao thầm cảm thán, ở thế giới này nàng ko lấy phu quân thì sẽ ko được sống yên ổn sao? Kiếp trước số nàng hẩm để kiếp này vận đào hoa đeo bám cho nàng mệt chết sao? Thượng đế thật là trêu đùa mà.
Sáng hôm sau, Phú Hương điếm bị bao vây, vòng trong chính là quân của Vương Gia mới sắc phong, vòng ngoài chính là dân chúng vây xem. Một nam tử anh tuấn mặc cẩm bào tay cầm một đóa hoa lớn bước xuống ngựa. Bà chủ thấy có người vây quán của mình lập tức ra xem. Thấy vương gia liền cúi đầu hành lễ. Dĩ Nặc cũng hết sức nhỏ nhẹ ngọt ngào nói là muốn tìm nương tử đang giận dỗi của hắn. Khi được biết nàng đi khỏi, mặt hắn liền biến đổi. Hắn cơ hồ muốn phun ra lửa, phóng ngựa theo hướng được chỉ dẫn. Dân chúng một phen xì xào, bà chủ quán trọ nhìn theo Dĩ Nặc thở dài.
Sau một nén hương, bà chủ vừa vào quán lại bị gọi ra. Một lần nữa quì xuống hành lễ, người này chính là Tam hoàng tử cũng chính là bách thắng tướng quân Oa Khoát Đại. Sau khi nói vài câu cũng theo hướng Dĩ Nặc rời đi mà quất ngựa. “Ngày hôm nay Phú Hương điếm là được khách quí đến thăm” ông lão vuốt lưng bà chủ lên tiếng, “chỉ là đến rồi lập tức đi, Tâm Nhi có lẽ vì bọn họ mà bỏ trốn”. Hai người đứng ngoài cửa một lúc nhìn theo nghĩ ngợi một lúc rồi củng quay lưng bước vào trong.
Nhật Tâm lúc đầu là đi đường chính để đánh lạc hướng, sau đó liền lủi vào trong rừng mà đi. Trong lúc Dĩ Nạc và oa khoát đại đang trên đường chính truy đuổi, nàng lại ung dung nằm dài trên cành cây vừa ăn lựu vừa nhả hột. Mấy ngày nay nàng nhớ đến một chuyện, trong nội kinh của Bắc Doãn, có một đại phú gia nổi tiếng họ Kinh, Hoàng tử Bình Nguyên Chấn Doãn, vị ca ca hết mực yêu thương nàng, đang ở rể tại đây. Người có thể chứng minh thân phận của nàng, cùng giúp nàng đưa tin đến Bình Nguyên cũng chỉ có hắn đủ khả năng. Mặt khác vào phủ cũng phải tương kế tựu kế vì khả năng rất cao nơi đó đã có người mai phục, không thì cũng đã bị cài tai mắt.
Trời nhá nhem tối nàng mới đi ra khỏi rừng ghé vào một quán trọ nhỏ bên đường lúc đó trời cũng rất khuya. Đêm đó nàng yên tâm ngủ tại quán trọ.
--- ------ ------ ----
Trong lúc Nhật Tâm xuất hiện ở Bắc Doãn thì nội kinh Biện Đường cuảng xảy ra nhiều tình huống.
Đại Công chúa bẩm báo đã tìm được thi thể của Nhị công chúa Nhật Tâm, Hoàng đế sau khi biết tin chấn Kinh ngã bệnh suốt mấy ngày, nhưng chuyện này Hoàng Đế ko cho phép truyền tin ra ngoài, cũng ko để quốc tang, chỉ lấy một bộ y phục an táng hết sức sơ sài, cũng không nhập vào hoàng lăng. Mọi người cảm thấy ngạc nhương trước chủ kiến này.
Gia đình những vị đại thần có con là phò mã cũng có mấy lần lên tiếng liền bị gạt đi. Một nhị công chúa từng được sủng ái nhất hậu cung sau khi qua đời liền bị lãnh nhạc tất cả ưu đãi đều ko có. Sau đó các đại thần này cũng xin hủy tư cách phò mã của con mình, với lý do các phò mã vẫn còn thân trong sạch, nay công chúa lại qua đời, không muốn để con trai mình ủy khuất chôn vùi tuổi xuân. Cứ tưởng Hoàng Đế sẽ nổi trận lồi đình, không ngờ nàng lại dể dàng đồng ý. Cuối cùng mãi một tháng sau việc Thuận Hiêu công chúa băng hà mới bắt đầu lan truyền trong dân chúng.
Nhưng lúc này trong nội kinh liền phát ra một lời đồn. Nhị công chúa vừa băng hà, thì đại công chúa ở phía sau đã đem lễ đến các gia đình phò mã, đưa đề nghị với các gia tộc này, với ý định đem hết các muội phu này thành phò mã của riêng mình. Trong cung Hoàng Đế nhấp chén trà mông lung nhìn xa xăm, nô tài kế bến cũng vừa bẩm báo xong chuyện này. Thở dài nói một câu “Nó đã thật sự hành động rồi.”
--- ------ ------ ----
Trở lại Bắc Doãn, trong quán mì đang xì sụp ăn thì những lời đồn thổi cũng bay đầy vào tai. Rõ ràng nàng còn đang sống sờ sờ, ko phải người tìm kiếm lại nhanh chóng kết luận nàng đã chết. Những nam nhân kia uổng công nàng đã tử tế, cùng coi trọng bọn hắn. Nàng mất tích ko đi tìm, lập tức kết luận nàng đã chết, liền muốn hưu thê tái giá với hoàng tỷ nàng. Chuyện là xử nam cũng có thể đem ra dùng, biết bọn họ quá đáng như vậy nàng đã nhúng chàm bọn họ cho bõ ghét. Một tia trẻ con lóe lên trong não, nhưng rồi nghĩ lại nam nhân như bọn hắn căn bản có cho nàng cũng ko thèm, một chút nghĩa khí cũng không có.
Nhật Tâm thừa biết vị tỷ kia cũng có suy nghĩ như mẫu hoàng cái nàng ta muốn chính là gia thế của các nam nhân này. Vẫn còn đang tức giận thì thêm một tin đồn khác liền khiến nàng rơi vào bế tắc. Nhanh chóng suy đoán được kẻ chủ mưu phía sau. “phu quân của Kinh Thiếu Nguyệt tiểu thư, cũng là đại hoàng tử Bình Nguyên Quốc hôm qua bị thích sát, chết rồi. Hắn tài sắc vẹn toàn như vậy chết thật đáng tiếc. Nghe nói Kinh tiểu thư quá đau lòng liền ngất đi vẫn chưa tỉnh lại”. Đôi mày cau lại đôi mắt phát ra sát khí, nàng nghiến răng phát ra hai tiếng rất nhỏ “Nhã Nhã”.
Nhật Tâm đổi với ký ức của thân thể cũ sớm đã dung hòa làm một. Từ lúc nàng nhớ ra thì đại tỷ của nàng liền được đưa lên đối tượng tình nghi hàng đầu. Lần trước nàng bị thương cũng là người của đại tỷ ban tặng cho nàng, nếu ko phải bên người còn có Gia Lục Bảo (người có khế ước với nàng) liều mạng bảo vệ thì nàng đã chết rồi. Đại nạn nàng ko chết mà nhập xác liền mất đi trí nhớ, không ngờ nàng ta cũng ko buông tha nàng nhân lúc Gia Lục Bảo không thể bảo vệ nàng liền bắt cóc nàng, cố tình để nàng chết bên ngoài cung, thi thể không toàn vẹn. Mục đích chính là Hoàng Đế, nàng ta sức khỏe vốn ko tốt, gặp đả kích này nhất định suy sụp. Thừa kế đế vị chỉ còn một mình nàng ta, nếu mẫu hoàng mau chết ngày làm đế vương đến càng sớm. Mẫu hoàng năm liệt giường thì quyền bính cũng bị nàng ta thâu tóm. Vật cản lớn nhất của nàng ta, chính là Nhật tâm nàng Thuận Hiếu công chúa.
Nàng trước kia với vị ca ca này tình cảm vô cùng tốt. Đến ngày hắn đem lòng yêu một nữ nhân liền xin mẫu hoàng đến Bắc Doãn ở rể. Lúc này hoàng đế Bình Nguyên thập phần tức giận, vì đối phương chỉ là một thương hộ, cũng ko địa vị gì trong triều đình Bắc Doãn. Đem xích hắn lại, chính nàng đã cố tình đánh rớt trâm cài, để hắn mở khóa trốn đi. Không thể làm gì Nhật Mai đành chiêu cáo thiên hạ, tước hết phong hào, trục xuất hắn khỏi Bình Nguyên. Thật ra Nhật Mai làm như vậy cũng là Nhật Tâm nàng tham mưu. Nghe như thể nàng tức giận đuổi hắn khỏi hoàng tộc, nhưng thực chất là để cho Bắc Doãn thấy bọn họ đã ko còn can hệ hắn mới có thể ở trong nội kinh Bắc Doãn bình yên mà ko bị thủ tiêu hay giữ làm con tin.
Uổng công cho hai mẫu tử các nàng lên kế hoạch để cho đổi cho hắn 2 chữ bình an sống với người mình thương. Cuối cùng hắn lại bị ám sát bởi chính muội muội ruột của mình. Tin tức truyền đến Bình Nguyên chỉ e rằng mậu hoàng sẽ ko chịu nổi mà ngất đi.
Nhật Tâm mím môi, không ngờ nàng ta vì đế vị này ngay cả huynh muội cũng tương tàn. Vị ca ca này ngày đó đối với Nhã Nhã cũng ko tệ. Hiên viên Chấn Doãn tuy là huynh trưởng nhưng rất nhường nàng, trước nay cái gì nàng thích hắn đều cho nàng, ko tiếc điều gì. Thậm chí trong lần đi săn vì cứu Nhã Nhã khỏi hàm gấu, hắn đã bị thương thập tử nhất sinh, hôn mê nhiều ngày để giữ mạng cho nàng. Cứ nghĩ thâm tình đó nàng sẽ nương tay. Chỉ vì muốn phủ nhận thân phân của Nhật Tâm nàng không ngần ngại giết chết người ca ca cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.
Cuối cùng nàng cũng đến Trấn An Mộc. Nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài, nàng muốn quay về hoàng cung nhưng không biết làm sao mà về cuối cùng càng đi lại càng sâu vào nước láng giếng.
Nhật Tâm thở dài, nàng đường đường là công chúa, nhưng trên người lại không có bất cứ thứ gì để chứng minh. Ngoài những người hoàng tộc và đại quan ra không ai có thể chứng minh thân phận của nàng. Mặt khác cũng chưa biết thế lực ám hại mình là ai, nếu quả thực là đại công chúa lại càng khó khăn hơn. Chưa kể nàng chưa bao giờ ra khỏi cung xa và lâu như vậy mà ko có tùy tùng, thật chất cũng ko biết đường nào mà đi nữa.
Nàng cảm thương cho thân mình có cung điện nguy nga cùng tám phu quân lại không được dùng, ở đây bị truy đuổi bởi một tên thổ phỉ. Tuy dung mạo ko đến nỗi tệ nhưng cuối cùng vẫn là thổ phỉ tùy tiện, lỗ mãng. Cầm mớ lương khô ăn tạm, củng may kiếp trước nàng ko phải là công chúa nếu ko cuộc sống kham khổ thế này chắc ko chịu được. Cầm một ít trang sức trong tay, đây chính là của Dĩ Nặc tặng nàng lấy lòng lát nữa sẽ phải đem đổi. Phải tìm một công việc nếu ko thì khó mà qua ngày. Tạm thời sinh tồn trước đã. Chuyện về hoàng cung đành để lại nghĩ sau.
Đây là thế giới nữ tôn, phụ nữ nắm toàn bộ gia sản, tài chính trong nhà. Họ ít khi lộ diện vì các nam nhân cưng chiều thê tử không để họ chịu khổ. Nên cũng ít có nữ nhân ra ngoài tìm việc, nếu có làm công việc của họ cũng rất nhẹ nhàng.
Nàng vào một tửu lầu xin làm việc, công việc của nàng chính là thu ngân. Ở một thế giới nữ nhân không nhiều, họ lại ít khi lộ diện. Nàng lại trong độ tuổi xuân mơn mởn, dung mạo như hoa bất đắc dĩ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Tất cả là do các nam nhân đánh giá nàng là đối tượng dễ theo đuổi. Nàng không thân thích (nên mới ra ngoài làm việc, nữ nhân là hoa là ngọc gia đình có điều kiện sẽ ko để cho vương cực khổ), không phu quân (có phu quân thì phu quân lo sẽ ko phải ra ngoài cực khổ), nên xét về môn đăng hộ đối thì sẽ dễ hơn cho những anh chàng không có gia thế lớn. Những anh chàng con một cũng tân dụng cơ hội vì họ sẽ không phải đi ở rể, lại có được một thê tử dung mạo như hoa.
Nhật Tâm nghĩ đơn giản, đa phần những công việc ở thời này đều là bưng bê khuân vác, nếu nàng ko lô thân phận nữ nhi e rằng cũng không làm nổi. Nàng là người hiện đại công việc trí óc sẽ hợp với nàng hơn, nhưng đương nhiên đó cũng là những công việc ưu tiên cho nữ. Nơi nàng chọn ở lại làm là Phú Hương điếm, một quán trọ khá nổi tiếng ở An Mộc Trấn
Nhưng nàng không ngờ cảnh tượng mà nàng đối diện thật quá là đặc biệt.
Quán tấp nập những nam nhân, đủ độ tuổi tầng lớp đều muốn tìm nàng khoe gia thế và điều kiện “của hổi môn”. Kẻ thì tranh tài lấy lòng mỹ nhân. Thỉnh thoảng có vài nữ nhân bước vào quán, nhìn nàng không giấu vẻ bi ai, có người còn rơm rớm nước mắt cảm thương cho nàng, tặng thêm cho nàng không ít ngân lượng. Tất cả những biểu hiện quá lố do yếu tố văn hóa gây nên khiến nàng rơi vào một cảnh tượng dở khóc dở cười đến không nói nổi thành lời.
Trước tình hình đó điều nàng lo lăng nhất lại là Dĩ Nặc sẽ tìm đến. E rằng lần này hắn sẽ nổi trận sung thiên thêm vào việc có nhiều nam nhân để ý đến nàng như vậy, hắn sẽ làm liều. Điều này khiến nàng ko ngủ được.
“Vẫn còn thức sao?”
“Bà chủ vẫn chưa ngủ”.
“Suy nghĩ về đám nam nhân đó à?”
“Bọn họ thực sự phiền chết”
“Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu mà. Ta thấy trong đám người đó có vài người rất nổi trội. lấy họ rồi sẽ ko phải cực khổ nữa”.
“Bà chủ, chắc ngày mai con sẽ đi khỏi. Mấy ngày nay đã gây phiền phức cho bà rồi”.
“Vậy là tốt, vậy là tốt”. Bà lão nghĩ rằng Nhật Tâm nghỉ làm do chuyện cưới xin. Nhưng thực chất nàng lại bỏ trốn chuyện bướm ong.
Đêm dài đằng đằng nàng nhìn lên bầu trời đầy sao thầm cảm thán, ở thế giới này nàng ko lấy phu quân thì sẽ ko được sống yên ổn sao? Kiếp trước số nàng hẩm để kiếp này vận đào hoa đeo bám cho nàng mệt chết sao? Thượng đế thật là trêu đùa mà.
Sáng hôm sau, Phú Hương điếm bị bao vây, vòng trong chính là quân của Vương Gia mới sắc phong, vòng ngoài chính là dân chúng vây xem. Một nam tử anh tuấn mặc cẩm bào tay cầm một đóa hoa lớn bước xuống ngựa. Bà chủ thấy có người vây quán của mình lập tức ra xem. Thấy vương gia liền cúi đầu hành lễ. Dĩ Nặc cũng hết sức nhỏ nhẹ ngọt ngào nói là muốn tìm nương tử đang giận dỗi của hắn. Khi được biết nàng đi khỏi, mặt hắn liền biến đổi. Hắn cơ hồ muốn phun ra lửa, phóng ngựa theo hướng được chỉ dẫn. Dân chúng một phen xì xào, bà chủ quán trọ nhìn theo Dĩ Nặc thở dài.
Sau một nén hương, bà chủ vừa vào quán lại bị gọi ra. Một lần nữa quì xuống hành lễ, người này chính là Tam hoàng tử cũng chính là bách thắng tướng quân Oa Khoát Đại. Sau khi nói vài câu cũng theo hướng Dĩ Nặc rời đi mà quất ngựa. “Ngày hôm nay Phú Hương điếm là được khách quí đến thăm” ông lão vuốt lưng bà chủ lên tiếng, “chỉ là đến rồi lập tức đi, Tâm Nhi có lẽ vì bọn họ mà bỏ trốn”. Hai người đứng ngoài cửa một lúc nhìn theo nghĩ ngợi một lúc rồi củng quay lưng bước vào trong.
Nhật Tâm lúc đầu là đi đường chính để đánh lạc hướng, sau đó liền lủi vào trong rừng mà đi. Trong lúc Dĩ Nạc và oa khoát đại đang trên đường chính truy đuổi, nàng lại ung dung nằm dài trên cành cây vừa ăn lựu vừa nhả hột. Mấy ngày nay nàng nhớ đến một chuyện, trong nội kinh của Bắc Doãn, có một đại phú gia nổi tiếng họ Kinh, Hoàng tử Bình Nguyên Chấn Doãn, vị ca ca hết mực yêu thương nàng, đang ở rể tại đây. Người có thể chứng minh thân phận của nàng, cùng giúp nàng đưa tin đến Bình Nguyên cũng chỉ có hắn đủ khả năng. Mặt khác vào phủ cũng phải tương kế tựu kế vì khả năng rất cao nơi đó đã có người mai phục, không thì cũng đã bị cài tai mắt.
Trời nhá nhem tối nàng mới đi ra khỏi rừng ghé vào một quán trọ nhỏ bên đường lúc đó trời cũng rất khuya. Đêm đó nàng yên tâm ngủ tại quán trọ.
--- ------ ------ ----
Trong lúc Nhật Tâm xuất hiện ở Bắc Doãn thì nội kinh Biện Đường cuảng xảy ra nhiều tình huống.
Đại Công chúa bẩm báo đã tìm được thi thể của Nhị công chúa Nhật Tâm, Hoàng đế sau khi biết tin chấn Kinh ngã bệnh suốt mấy ngày, nhưng chuyện này Hoàng Đế ko cho phép truyền tin ra ngoài, cũng ko để quốc tang, chỉ lấy một bộ y phục an táng hết sức sơ sài, cũng không nhập vào hoàng lăng. Mọi người cảm thấy ngạc nhương trước chủ kiến này.
Gia đình những vị đại thần có con là phò mã cũng có mấy lần lên tiếng liền bị gạt đi. Một nhị công chúa từng được sủng ái nhất hậu cung sau khi qua đời liền bị lãnh nhạc tất cả ưu đãi đều ko có. Sau đó các đại thần này cũng xin hủy tư cách phò mã của con mình, với lý do các phò mã vẫn còn thân trong sạch, nay công chúa lại qua đời, không muốn để con trai mình ủy khuất chôn vùi tuổi xuân. Cứ tưởng Hoàng Đế sẽ nổi trận lồi đình, không ngờ nàng lại dể dàng đồng ý. Cuối cùng mãi một tháng sau việc Thuận Hiêu công chúa băng hà mới bắt đầu lan truyền trong dân chúng.
Nhưng lúc này trong nội kinh liền phát ra một lời đồn. Nhị công chúa vừa băng hà, thì đại công chúa ở phía sau đã đem lễ đến các gia đình phò mã, đưa đề nghị với các gia tộc này, với ý định đem hết các muội phu này thành phò mã của riêng mình. Trong cung Hoàng Đế nhấp chén trà mông lung nhìn xa xăm, nô tài kế bến cũng vừa bẩm báo xong chuyện này. Thở dài nói một câu “Nó đã thật sự hành động rồi.”
--- ------ ------ ----
Trở lại Bắc Doãn, trong quán mì đang xì sụp ăn thì những lời đồn thổi cũng bay đầy vào tai. Rõ ràng nàng còn đang sống sờ sờ, ko phải người tìm kiếm lại nhanh chóng kết luận nàng đã chết. Những nam nhân kia uổng công nàng đã tử tế, cùng coi trọng bọn hắn. Nàng mất tích ko đi tìm, lập tức kết luận nàng đã chết, liền muốn hưu thê tái giá với hoàng tỷ nàng. Chuyện là xử nam cũng có thể đem ra dùng, biết bọn họ quá đáng như vậy nàng đã nhúng chàm bọn họ cho bõ ghét. Một tia trẻ con lóe lên trong não, nhưng rồi nghĩ lại nam nhân như bọn hắn căn bản có cho nàng cũng ko thèm, một chút nghĩa khí cũng không có.
Nhật Tâm thừa biết vị tỷ kia cũng có suy nghĩ như mẫu hoàng cái nàng ta muốn chính là gia thế của các nam nhân này. Vẫn còn đang tức giận thì thêm một tin đồn khác liền khiến nàng rơi vào bế tắc. Nhanh chóng suy đoán được kẻ chủ mưu phía sau. “phu quân của Kinh Thiếu Nguyệt tiểu thư, cũng là đại hoàng tử Bình Nguyên Quốc hôm qua bị thích sát, chết rồi. Hắn tài sắc vẹn toàn như vậy chết thật đáng tiếc. Nghe nói Kinh tiểu thư quá đau lòng liền ngất đi vẫn chưa tỉnh lại”. Đôi mày cau lại đôi mắt phát ra sát khí, nàng nghiến răng phát ra hai tiếng rất nhỏ “Nhã Nhã”.
Nhật Tâm đổi với ký ức của thân thể cũ sớm đã dung hòa làm một. Từ lúc nàng nhớ ra thì đại tỷ của nàng liền được đưa lên đối tượng tình nghi hàng đầu. Lần trước nàng bị thương cũng là người của đại tỷ ban tặng cho nàng, nếu ko phải bên người còn có Gia Lục Bảo (người có khế ước với nàng) liều mạng bảo vệ thì nàng đã chết rồi. Đại nạn nàng ko chết mà nhập xác liền mất đi trí nhớ, không ngờ nàng ta cũng ko buông tha nàng nhân lúc Gia Lục Bảo không thể bảo vệ nàng liền bắt cóc nàng, cố tình để nàng chết bên ngoài cung, thi thể không toàn vẹn. Mục đích chính là Hoàng Đế, nàng ta sức khỏe vốn ko tốt, gặp đả kích này nhất định suy sụp. Thừa kế đế vị chỉ còn một mình nàng ta, nếu mẫu hoàng mau chết ngày làm đế vương đến càng sớm. Mẫu hoàng năm liệt giường thì quyền bính cũng bị nàng ta thâu tóm. Vật cản lớn nhất của nàng ta, chính là Nhật tâm nàng Thuận Hiếu công chúa.
Nàng trước kia với vị ca ca này tình cảm vô cùng tốt. Đến ngày hắn đem lòng yêu một nữ nhân liền xin mẫu hoàng đến Bắc Doãn ở rể. Lúc này hoàng đế Bình Nguyên thập phần tức giận, vì đối phương chỉ là một thương hộ, cũng ko địa vị gì trong triều đình Bắc Doãn. Đem xích hắn lại, chính nàng đã cố tình đánh rớt trâm cài, để hắn mở khóa trốn đi. Không thể làm gì Nhật Mai đành chiêu cáo thiên hạ, tước hết phong hào, trục xuất hắn khỏi Bình Nguyên. Thật ra Nhật Mai làm như vậy cũng là Nhật Tâm nàng tham mưu. Nghe như thể nàng tức giận đuổi hắn khỏi hoàng tộc, nhưng thực chất là để cho Bắc Doãn thấy bọn họ đã ko còn can hệ hắn mới có thể ở trong nội kinh Bắc Doãn bình yên mà ko bị thủ tiêu hay giữ làm con tin.
Uổng công cho hai mẫu tử các nàng lên kế hoạch để cho đổi cho hắn chữ bình an sống với người mình thương. Cuối cùng hắn lại bị ám sát bởi chính muội muội ruột của mình. Tin tức truyền đến Bình Nguyên chỉ e rằng mậu hoàng sẽ ko chịu nổi mà ngất đi.
Nhật Tâm mím môi, không ngờ nàng ta vì đế vị này ngay cả huynh muội cũng tương tàn. Vị ca ca này ngày đó đối với Nhã Nhã cũng ko tệ. Hiên viên Chấn Doãn tuy là huynh trưởng nhưng rất nhường nàng, trước nay cái gì nàng thích hắn đều cho nàng, ko tiếc điều gì. Thậm chí trong lần đi săn vì cứu Nhã Nhã khỏi hàm gấu, hắn đã bị thương thập tử nhất sinh, hôn mê nhiều ngày để giữ mạng cho nàng. Cứ nghĩ thâm tình đó nàng sẽ nương tay. Chỉ vì muốn phủ nhận thân phân của Nhật Tâm nàng không ngần ngại giết chết người ca ca cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.