Tôi sẽ đồng ý? Khi tôi biết không che giấu được đứa con, chỉ biết anh sẽ cầu hôn tôi. Cho dù anh không cầu hôn, tôi nghĩ cha mẹ nuôi bọn họ cũng sẽ dùng dao găm mà mang anh tới để cầu hôn. Khi đó tôi đã quyết định, tôi sẽ không đồng ý gả cho anh.
Sự cự tuyệt của tôi Thuộc Đình đã đoán từ trước. Anh bắt đầu mỗi ngày ở trước mặt hay ở phía sau, anh đều nói: “Tâm Tâm, anh yêu em! Em có biết hay không khi anh nhìn thấy em bị dao kê vào cổ, tim chỉ thiếu chút nữa mà ngừng đập? Anh không dám nhìn em, anh sợ vừa thấy em thì sẽ không khống chế nổi cảm xúc của mình, nếu bị hắn ta nhận ra được sự quan trọng của em đối với anh, nên đành phải dựa vào Tiểu Bình mà che dấu nội tâm sợ hãi của mình.”
Dừng một chút, anh nhìn xem sắc mặt của tôi, “Sáng sớm ngày hôm đó khi em đi Anh quốc, anh khi tỉnh lại đã không thấy em ở bên người, anh cảm nhận được sự trống rỗng mãnh liệt, nghĩ đến sau này trong một năm anh không nhìn thấy em, cũng không được ôm em, anh liền có loại xúc động, muốn bay đến Anh quốc để mang em trở về. Nhưng mà, anh lại nghĩ tới Tiểu Bình. Khi đó anh còn là cho là mình thực sự yêu cô ấy, anh nghĩ, em đã lựa chọn rời đi, anh cũng muốn yêu cô ấy tốt hơn.” Anh cúi đầu, thở dài, “Nhưng mà, anh với Tiểu Bình ở cùng một chỗ thì bỗng nhiên đã không còn vui vẻ như lúc trước nữa. Anh bắt đầu nhớ đến em, lúc nói chuyện với cô ấy, anh liền nhớ đến ánh mắt của em; lúc ăn cơm cùng cô ấy, anh cũng nhớ đến cảnh em nấu cơm cho anh, thậm chí, khi anh cùng cô ấy ở trên giường, anh cũng hô lên tên của em. Quan Tâm, anh khi đó mới biết được, hóa ra người anh yêu, là em. Có thể là bởi vì chúng ta luôn luôn ở bên nhau, nên anh không có cảm giác đó là yêu, hoặc có thể nói anh là người nhát gan, anh không dám thừa nhận.”
Tôi không lên tiếng.
Tôi nghỉ ngơi cả Tết âm lịch, cũng nghỉ ngơi qua luôn mùa xuân. Cái đầu trơ trọi ban đầu thì nay cũng đã mọc ra một tầng tóc ngắn.
Anh ngồi xuống, cùng tôi nhìn chăm chú đứa con yêu xinh đẹp ngậm cái núm cao su, cái miệng nhỏ nhắn nuốt nuốt.
“Thật là đáng yêu. Thật là kỳ diệu!” Anh ở bên tai than nhẹ. Đúng vậy, thật kỳ diệu, đứa con của tôi với Thuộc Đình.
“Tâm Tâm, anh biết mình đã làm em tổn thương rất sâu sắc, anh biết em không chấp nhận anh là đúng. Nhưng, vì cái tên đáng thương này cũng rốt cuộc biết cái gì là tình yêu, em kết hôn với anh đi!” Anh vuốt ve mặt con, còn nói, “Em biết không? Chiếc nhẫn mà anh mua cho em đã cứu em một mạng đấy.”
Khi tôi bị dính viên đạn thì viên đạn vừa vặn xuyên qua chiếc nhẫn ở trước ngực, bởi vì có lực cản của chiếc nhẫn, mà giảm đi tốc độ của viên đạn, bớt lực sát thương, coi như là đã cứu tôi một mạng. Sau đó Bác sĩ ở trên đầu viên đạn tìm được chiếc nhẫn này, đưa cho người nhà xem, Thuộc Đình liếc mắt một cái liền nhận ra là quà sinh nhật của tôi. Chính chủ tiệm kia cũng nói, tôi với nó là có duyên, cho nên nó thay tôi chắn một kiếp.
Sự cự tuyệt của tôi Thuộc Đình đã đoán từ trước. Anh bắt đầu mỗi ngày ở trước mặt hay ở phía sau, anh đều nói: “Tâm Tâm, anh yêu em! Em có biết hay không khi anh nhìn thấy em bị dao kê vào cổ, tim chỉ thiếu chút nữa mà ngừng đập? Anh không dám nhìn em, anh sợ vừa thấy em thì sẽ không khống chế nổi cảm xúc của mình, nếu bị hắn ta nhận ra được sự quan trọng của em đối với anh, nên đành phải dựa vào Tiểu Bình mà che dấu nội tâm sợ hãi của mình.”
Dừng một chút, anh nhìn xem sắc mặt của tôi, “Sáng sớm ngày hôm đó khi em đi Anh quốc, anh khi tỉnh lại đã không thấy em ở bên người, anh cảm nhận được sự trống rỗng mãnh liệt, nghĩ đến sau này trong một năm anh không nhìn thấy em, cũng không được ôm em, anh liền có loại xúc động, muốn bay đến Anh quốc để mang em trở về. Nhưng mà, anh lại nghĩ tới Tiểu Bình. Khi đó anh còn là cho là mình thực sự yêu cô ấy, anh nghĩ, em đã lựa chọn rời đi, anh cũng muốn yêu cô ấy tốt hơn.” Anh cúi đầu, thở dài, “Nhưng mà, anh với Tiểu Bình ở cùng một chỗ thì bỗng nhiên đã không còn vui vẻ như lúc trước nữa. Anh bắt đầu nhớ đến em, lúc nói chuyện với cô ấy, anh liền nhớ đến ánh mắt của em; lúc ăn cơm cùng cô ấy, anh cũng nhớ đến cảnh em nấu cơm cho anh, thậm chí, khi anh cùng cô ấy ở trên giường, anh cũng hô lên tên của em. Quan Tâm, anh khi đó mới biết được, hóa ra người anh yêu, là em. Có thể là bởi vì chúng ta luôn luôn ở bên nhau, nên anh không có cảm giác đó là yêu, hoặc có thể nói anh là người nhát gan, anh không dám thừa nhận.”
Tôi không lên tiếng.
Tôi nghỉ ngơi cả Tết âm lịch, cũng nghỉ ngơi qua luôn mùa xuân. Cái đầu trơ trọi ban đầu thì nay cũng đã mọc ra một tầng tóc ngắn.
Anh ngồi xuống, cùng tôi nhìn chăm chú đứa con yêu xinh đẹp ngậm cái núm cao su, cái miệng nhỏ nhắn nuốt nuốt.
“Thật là đáng yêu. Thật là kỳ diệu!” Anh ở bên tai than nhẹ. Đúng vậy, thật kỳ diệu, đứa con của tôi với Thuộc Đình.
“Tâm Tâm, anh biết mình đã làm em tổn thương rất sâu sắc, anh biết em không chấp nhận anh là đúng. Nhưng, vì cái tên đáng thương này cũng rốt cuộc biết cái gì là tình yêu, em kết hôn với anh đi!” Anh vuốt ve mặt con, còn nói, “Em biết không? Chiếc nhẫn mà anh mua cho em đã cứu em một mạng đấy.”
Khi tôi bị dính viên đạn thì viên đạn vừa vặn xuyên qua chiếc nhẫn ở trước ngực, bởi vì có lực cản của chiếc nhẫn, mà giảm đi tốc độ của viên đạn, bớt lực sát thương, coi như là đã cứu tôi một mạng. Sau đó Bác sĩ ở trên đầu viên đạn tìm được chiếc nhẫn này, đưa cho người nhà xem, Thuộc Đình liếc mắt một cái liền nhận ra là quà sinh nhật của tôi. Chính chủ tiệm kia cũng nói, tôi với nó là có duyên, cho nên nó thay tôi chắn một kiếp.