01.
Mỹ Quyên, bạn cùng phòng của tôi đã ch.ết.
Cảnh sát cho biết thời gian t.ử vo.ng là khoảng hai giờ đêm.
Tôi lập tức phủ nhận, điều này không có khả năng.
"Giờ đó tôi đi vệ sinh vẫn còn gặp cô ấy."
Nhà vệ sinh của ký túc xá trường y chúng tôi ở cuối hành lang, một phòng sáu buồng sử dụng.
Bức tường ở đó đã cũ, ẩm mốc đen kịt, bám đầy rêu phong, bóng đèn cũng không được thay mới, cứ nhấp nháy liên tục.
Có lúc thì sáng, có lúc lại tối om.
Đêm đó tôi đang đi vệ sinh, ánh đèn vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, tôi vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng ngay khi vừa bật đèn flash, tôi bị dọa giật mình kinh hãi, suýt chút không kìm nổi la hét chói tai.
Bên ngoài cửa buồng, dưới khe hở, một đôi chân trần tái nhợt không biết đã đứng đấy từ bao giờ!
02.
Trước đó tôi không nghe thấy tiếng bước chân nào bước vào.
Mùa đông rét mướt, người nọ còn không đi dép, bàn chân ướt sũng, dẫm trên nền nhà.
Nước cứ tong tong chảy xuống theo từng tiếng gõ cửa, lan dần xuống mắt cá chân.
- ---Cạch cạch cạch.
Tiếng gõ đều đặn có quy luật, âm thanh đó như gõ thẳng vào tim khiến cảm giác sợ hãi tăng thêm vài phần.
Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập.
"Ai vậy? Bên cạnh còn bao nhiêu buồng trống, sang đó dùng đi!". Tôi cố gắng trấn tĩnh, hô lên.
Lúc này, cảnh sát cắt ngang hồi ức của tôi:
"Sao cô có thể chắc chắn người bên ngoài là Mỹ Quyên? Cô nhìn thấy toàn thân cô ấy?"
Tôi lắc đầu, trong lòng ngập tràn sợ hãi bất an, trên trán toát mồ hôi lạnh.
"Không thấy, nhưng cô ấy có nói chuyện."
Mỹ Quyên ở cùng phòng với tôi nhiều năm, giọng của cô ấy, tôi vừa nghe đã biết ngay.
"Cô ấy nói gì?"
Dưới sự thúc giục, dò hỏi liên tục của cảnh sát, tôi siết chặt bàn tay, nghiêm túc trả lời:
"Mỹ Quyên hỏi...đầu cô ấy ở đâu"
03.
"Đầu của cậu ở trên giường ấy, tự về mà tìm đi."
Lúc đó tôi chỉ nghĩ Mỹ Quyên đang muốn dọa chút thôi, dù sao thì sinh viên y khoa chúng tôi vẫn thường xuyên pha trò hù nhau, rèn luyện lòng dũng cảm.
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa không còn tiếng vang nữa.
Lúc tôi đi ra, bóng đèn đã được bật sáng, xung quanh không một bóng người, mãi đến khi đang rửa tay, tôi mới ngờ ngợ phát hiện có chút không đúng.
Cửa phòng vệ sinh đang đóng.
Nhưng cánh cửa đó đã nhiều năm không được tu sửa, mỗi lần mở ra khép vào đều vang lên tiếng kẽo kẹt rất lớn, ban nãy Mỹ Quyên rời đi...có âm thanh nào đâu?
Cảnh sát trao đổi bằng ánh mắt.
Bởi vì, th.i th.ể nạn nhân được tìm thấy bên hồ nước.
Quả thực, tay chân vẫn còn nhưng đầu thì mất.
Tôi ngây người tại chỗ, tim đập loạn xạ, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô hình khó tả:
"Vậy, vậy người gõ cửa ngày hôm đó..."
Cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Vừa cân nhắc, xen lẫn dò xét kỹ lưỡng lại hơi đề phòng.
"Th.i th.ể không đầu, chuyện này chỉ có vài người trong tổ trọng án biết."
"Mà cô, làm sao biết được?"
04.
Chẳng ai tin vào chuyện tâm linh ma quỷ.
Bạn học cũng sôi nổi bàn luận.
"Bọn họ là nghiên cứu sinh năm ba, cạnh tranh khốc liệt vì một suất biên chế trong bệnh viện."
"Quan hệ của Từ Nguyệt và Mỹ Quyên cũng không tốt như mọi người tưởng, thực tế hai người họ còn ganh đua mọi thứ của nhau."
"Tranh học bổng, cướp bạn trai, giành công việc, có lẽ vì vậy nên mới ra tay s.át h.ại chăng?"
Những điều trước vốn là sự thật, tôi không phủ nhận, cho nên bản thân lại bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.
Nhưng chẳng bao lâu, vụ án này được đưa vào điều tra cùng với một án gi.ết người hàng loạt khác.
Người phụ trách là đội trưởng Đường.
"Cô và Mỹ Quyên đều là sinh viên được Triệu Thiên Thân tài trợ đúng không?"
Tôi gật đầu, chúng tôi học chung trường tiểu học, Triệu Thiên Thân là phú hào nổi tiếng, hay làm từ thiện, đã quyên rất nhiều tiền bạc và trang thiết bị vật tư cho trường chúng tôi."
"Thành tích của tôi và Mỹ Quyên rất tốt, chi phí sinh hoạt hàng tháng của cả hai từ lúc đại học đến học thạc sĩ đều do ông ấy chu cấp."
Ông chủ Triệu là người tốt bụng hiền lành, có thể coi như phụ mẫu tái sinh của chúng tôi.
Trong phòng thẩm vấn, đội trưởng Đường lần lượt bày ra tám bức ảnh.
Mỗi một tấm hình đều là một người ch.ết khác nhau.
05.
Cách thức t.ử v.ong cũng không giống, có người ch.ết ngạt trong chậu rửa mặt, mất đi cả đôi tay; có người bị lấy mất trái tim, thay thế bằng một quả táo...
Tôi nghiêm túc quan sát cẩn thận từng tấm ảnh.
"Có vẻ cô không sợ mấy chuyện này nhỉ?" Đội trưởng Đường bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi cảm thấy anh ấy thật giống một thợ săn, luôn chực chờ sẵn sàng để bắt thóp con mồi.
"Tôi là sinh viên y khoa, hiện tại đang học thạc sĩ, cho dù có sợ thì cũng đã trải qua hết từ hồi còn học chuyên ngành chính quy trên giảng đường đại học rồi."
Bản báo cáo của pháp y cho biết, vết cắt trên cổ của Mỹ Quyên rất gọn gàng dứt khoát.
Thứ có thể tạo ra miệng vết thương kiểu này, rất có khả năng là d.ao phẫu thuật.
Hung thủ là người có kiến thức về y học.
Đội trưởng Đường mỉm cười, quay lại chủ đề:
"Chỉ trong mấy tháng, bao gồm cả Mỹ Quyên, tổng cộng đã có 8 cô gái bị s.át h.ại dã man. Th.i th.ể của họ đều bị thiếu một phần bộ phận trên cơ thể."
Tôi im lặng.
"Hung thủ rất cẩn thận, không lưu lại chút manh mối nào, nhưng tám người này đều có một điểm chung."
Đội trưởng Đường nói với tôi, nạn nhân đều là những nữ sinh được ông chủ Triệu giúp đỡ.
Tổng cộng có chín cô gái như vậy.
"Mà cô, Từ Nguyệt, chính là người thứ chín."
06.
Tại sao hung thủ lại muốn gi.ết hạ.i những người này?
Tôi phải làm gì mới có thể thoát được số phận trở thành nạn nhân thứ chín?
Tôi ngập ngừng dò hỏi:
"Vụ án gi.ết người lần này có liên quan đến ông chủ Triệu không?"
Đội trưởng Đường trả lời:
"Lần nào ông ta cũng có bằng chứng ngoại phạm. Trước mắt chưa thấy có chứng cứ bất lợi nào liên quan đến người này."
Đối với gia đình giàu có ở cấp độ như thế, việc điều tra của cảnh sát cũng gặp rất nhiều hạn chế.
Sau khi trở về trường học, giáo viên tiếc nuối nói phía bệnh viện đã hủy đi danh sách thực tập có tên tôi.
Cổ họng tôi khô khốc không nói nên lời: "Vì sao ạ?"
Đương nhiên là bởi vì những tin đồn đó.
Có người đăng bài nặc danh về tôi và Mỹ Quyên.
"Người mà lúc trước Từ Nguyệt và Mỹ Quyên tranh giành hóa ra là cháu trai của Triệu Thiên Thân, Triệu Ý!"
"Anh ta nổi tiếng đẹp trai phong độ lại giàu có. Hai người ganh đua giành giật thường xuyên. Vào ngày Mỹ Quyên xảy ra chuyện, cô ấy thậm chí còn từng đánh Từ Nguyệt trước mặt mọi người."
Trong video giám sát ghi lại được cảnh Mỹ Quyên giơ tay tát tôi.
Cô ấy hung dữ, đanh đá đứng quát mắng tôi ở nơi công cộng.
"Không tự mình nhìn lại bản thân xem, còn ảo tưởng trèo cao, chim sẻ muốn thành phượng hoàng?"
"Anh ấy chỉ chơi đùa chút thôi, cậu nghĩ mình có giá lắm hay sao?"
Tập mãi thành quen.
Hai chúng tôi đều xuất thân từ cô nhi viện, Mỹ Quyên luôn ỷ mình có nhan sắc, cư xử rất cay nghiệt.
Chỉ cần thấy tôi có thứ gì tốt, cô ấy sẽ cướp ngay.
Ông chủ Triệu thích làm từ thiện, Triệu Ý cũng thường theo ông đến cô nhi viện.
Lâu dần thành quen biết.
Anh ta hơn tôi ba tuổi, đẹp trai, lịch sự, cư xử đúng mực, quan trọng nhất là Triệu Ý không hề có thái độ trịch thượng, bố thí với đám trẻ mồ côi chúng tôi.
Tôi thích Triệu Ý, sau đó Mỹ Quyên cũng nói thích.
Chuyện này càng khiến cho mâu thuẫn của chúng tôi trở lên gay gắt.
Sau khi bị ăn một cái tát, bạn học vây quanh đứng nhìn chỉ trỏ, cơn giận trong tôi tức khắc bùng nổ.
Tôi ngẩng phắt đầu, nhìn thẳng vào Mỹ Quyên, gằn từng tiếng:
"Tôi muốn gi.ết chế.t cậu, tôi thề!"
07.
Sau khi án mạng xảy ra, bạn học trong ký túc xá chuyển hết ra ngoài.
Tôi biết họ không phải là sợ người ch.ết.
Chủ yếu là sợ tôi.
3 giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc.
Đưa tay sờ lên mặt, trên má lạnh buốt, bọt nước tí tách từ đâu nhỏ xuống.
Đang lúc nghi hoặc, khung giường bỗng hơi rung lắc.
Nhưng rõ ràng tôi không hề cử động.
“…Ai ở đó?”
Trong lòng bắt đầu hoảng loạn.
Tôi sợ hãi nhìn chằm chằm vào cầu thang ở cuối giường mình.
Một đôi tay ướt sũng đang mò mẫm đến đây.
Th.i th.ể không đầu bò dần lên chỗ tôi, ruồi nhặng bu quanh vết cắt trên cổ.
Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, cơ thể cứng đờ vì sợ hãi.
Phải rồi, hôm nay là ngày cúng giỗ tuần đầu của Mỹ Quyên.
[Đầu của cậu ở trên giường ấy, tự về mà tìm đi.]
Lúc đó, chỉ cách một tấm cửa ngoài buồng vệ sinh, tôi đã từng nói như vậy.
Cho nên bây giờ cô ấy quay lại.
Tìm cái đầu đã mất.
…
Mỹ Quyên, bạn cùng phòng của tôi đã ch.ết.
Cảnh sát cho biết thời gian t.ử vo.ng là khoảng hai giờ đêm.
Tôi lập tức phủ nhận, điều này không có khả năng.
"Giờ đó tôi đi vệ sinh vẫn còn gặp cô ấy."
Nhà vệ sinh của ký túc xá trường y chúng tôi ở cuối hành lang, một phòng sáu buồng sử dụng.
Bức tường ở đó đã cũ, ẩm mốc đen kịt, bám đầy rêu phong, bóng đèn cũng không được thay mới, cứ nhấp nháy liên tục.
Có lúc thì sáng, có lúc lại tối om.
Đêm đó tôi đang đi vệ sinh, ánh đèn vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, tôi vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng ngay khi vừa bật đèn flash, tôi bị dọa giật mình kinh hãi, suýt chút không kìm nổi la hét chói tai.
Bên ngoài cửa buồng, dưới khe hở, một đôi chân trần tái nhợt không biết đã đứng đấy từ bao giờ!
02.
Trước đó tôi không nghe thấy tiếng bước chân nào bước vào.
Mùa đông rét mướt, người nọ còn không đi dép, bàn chân ướt sũng, dẫm trên nền nhà.
Nước cứ tong tong chảy xuống theo từng tiếng gõ cửa, lan dần xuống mắt cá chân.
- ---Cạch cạch cạch.
Tiếng gõ đều đặn có quy luật, âm thanh đó như gõ thẳng vào tim khiến cảm giác sợ hãi tăng thêm vài phần.
Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập.
"Ai vậy? Bên cạnh còn bao nhiêu buồng trống, sang đó dùng đi!". Tôi cố gắng trấn tĩnh, hô lên.
Lúc này, cảnh sát cắt ngang hồi ức của tôi:
"Sao cô có thể chắc chắn người bên ngoài là Mỹ Quyên? Cô nhìn thấy toàn thân cô ấy?"
Tôi lắc đầu, trong lòng ngập tràn sợ hãi bất an, trên trán toát mồ hôi lạnh.
"Không thấy, nhưng cô ấy có nói chuyện."
Mỹ Quyên ở cùng phòng với tôi nhiều năm, giọng của cô ấy, tôi vừa nghe đã biết ngay.
"Cô ấy nói gì?"
Dưới sự thúc giục, dò hỏi liên tục của cảnh sát, tôi siết chặt bàn tay, nghiêm túc trả lời:
"Mỹ Quyên hỏi...đầu cô ấy ở đâu"
03.
"Đầu của cậu ở trên giường ấy, tự về mà tìm đi."
Lúc đó tôi chỉ nghĩ Mỹ Quyên đang muốn dọa chút thôi, dù sao thì sinh viên y khoa chúng tôi vẫn thường xuyên pha trò hù nhau, rèn luyện lòng dũng cảm.
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa không còn tiếng vang nữa.
Lúc tôi đi ra, bóng đèn đã được bật sáng, xung quanh không một bóng người, mãi đến khi đang rửa tay, tôi mới ngờ ngợ phát hiện có chút không đúng.
Cửa phòng vệ sinh đang đóng.
Nhưng cánh cửa đó đã nhiều năm không được tu sửa, mỗi lần mở ra khép vào đều vang lên tiếng kẽo kẹt rất lớn, ban nãy Mỹ Quyên rời đi...có âm thanh nào đâu?
Cảnh sát trao đổi bằng ánh mắt.
Bởi vì, th.i th.ể nạn nhân được tìm thấy bên hồ nước.
Quả thực, tay chân vẫn còn nhưng đầu thì mất.
Tôi ngây người tại chỗ, tim đập loạn xạ, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô hình khó tả:
"Vậy, vậy người gõ cửa ngày hôm đó..."
Cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Vừa cân nhắc, xen lẫn dò xét kỹ lưỡng lại hơi đề phòng.
"Th.i th.ể không đầu, chuyện này chỉ có vài người trong tổ trọng án biết."
"Mà cô, làm sao biết được?"
04.
Chẳng ai tin vào chuyện tâm linh ma quỷ.
Bạn học cũng sôi nổi bàn luận.
"Bọn họ là nghiên cứu sinh năm ba, cạnh tranh khốc liệt vì một suất biên chế trong bệnh viện."
"Quan hệ của Từ Nguyệt và Mỹ Quyên cũng không tốt như mọi người tưởng, thực tế hai người họ còn ganh đua mọi thứ của nhau."
"Tranh học bổng, cướp bạn trai, giành công việc, có lẽ vì vậy nên mới ra tay s.át h.ại chăng?"
Những điều trước vốn là sự thật, tôi không phủ nhận, cho nên bản thân lại bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.
Nhưng chẳng bao lâu, vụ án này được đưa vào điều tra cùng với một án gi.ết người hàng loạt khác.
Người phụ trách là đội trưởng Đường.
"Cô và Mỹ Quyên đều là sinh viên được Triệu Thiên Thân tài trợ đúng không?"
Tôi gật đầu, chúng tôi học chung trường tiểu học, Triệu Thiên Thân là phú hào nổi tiếng, hay làm từ thiện, đã quyên rất nhiều tiền bạc và trang thiết bị vật tư cho trường chúng tôi."
"Thành tích của tôi và Mỹ Quyên rất tốt, chi phí sinh hoạt hàng tháng của cả hai từ lúc đại học đến học thạc sĩ đều do ông ấy chu cấp."
Ông chủ Triệu là người tốt bụng hiền lành, có thể coi như phụ mẫu tái sinh của chúng tôi.
Trong phòng thẩm vấn, đội trưởng Đường lần lượt bày ra tám bức ảnh.
Mỗi một tấm hình đều là một người ch.ết khác nhau.
05.
Cách thức t.ử v.ong cũng không giống, có người ch.ết ngạt trong chậu rửa mặt, mất đi cả đôi tay; có người bị lấy mất trái tim, thay thế bằng một quả táo...
Tôi nghiêm túc quan sát cẩn thận từng tấm ảnh.
"Có vẻ cô không sợ mấy chuyện này nhỉ?" Đội trưởng Đường bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi cảm thấy anh ấy thật giống một thợ săn, luôn chực chờ sẵn sàng để bắt thóp con mồi.
"Tôi là sinh viên y khoa, hiện tại đang học thạc sĩ, cho dù có sợ thì cũng đã trải qua hết từ hồi còn học chuyên ngành chính quy trên giảng đường đại học rồi."
Bản báo cáo của pháp y cho biết, vết cắt trên cổ của Mỹ Quyên rất gọn gàng dứt khoát.
Thứ có thể tạo ra miệng vết thương kiểu này, rất có khả năng là d.ao phẫu thuật.
Hung thủ là người có kiến thức về y học.
Đội trưởng Đường mỉm cười, quay lại chủ đề:
"Chỉ trong mấy tháng, bao gồm cả Mỹ Quyên, tổng cộng đã có 8 cô gái bị s.át h.ại dã man. Th.i th.ể của họ đều bị thiếu một phần bộ phận trên cơ thể."
Tôi im lặng.
"Hung thủ rất cẩn thận, không lưu lại chút manh mối nào, nhưng tám người này đều có một điểm chung."
Đội trưởng Đường nói với tôi, nạn nhân đều là những nữ sinh được ông chủ Triệu giúp đỡ.
Tổng cộng có chín cô gái như vậy.
"Mà cô, Từ Nguyệt, chính là người thứ chín."
06.
Tại sao hung thủ lại muốn gi.ết hạ.i những người này?
Tôi phải làm gì mới có thể thoát được số phận trở thành nạn nhân thứ chín?
Tôi ngập ngừng dò hỏi:
"Vụ án gi.ết người lần này có liên quan đến ông chủ Triệu không?"
Đội trưởng Đường trả lời:
"Lần nào ông ta cũng có bằng chứng ngoại phạm. Trước mắt chưa thấy có chứng cứ bất lợi nào liên quan đến người này."
Đối với gia đình giàu có ở cấp độ như thế, việc điều tra của cảnh sát cũng gặp rất nhiều hạn chế.
Sau khi trở về trường học, giáo viên tiếc nuối nói phía bệnh viện đã hủy đi danh sách thực tập có tên tôi.
Cổ họng tôi khô khốc không nói nên lời: "Vì sao ạ?"
Đương nhiên là bởi vì những tin đồn đó.
Có người đăng bài nặc danh về tôi và Mỹ Quyên.
"Người mà lúc trước Từ Nguyệt và Mỹ Quyên tranh giành hóa ra là cháu trai của Triệu Thiên Thân, Triệu Ý!"
"Anh ta nổi tiếng đẹp trai phong độ lại giàu có. Hai người ganh đua giành giật thường xuyên. Vào ngày Mỹ Quyên xảy ra chuyện, cô ấy thậm chí còn từng đánh Từ Nguyệt trước mặt mọi người."
Trong video giám sát ghi lại được cảnh Mỹ Quyên giơ tay tát tôi.
Cô ấy hung dữ, đanh đá đứng quát mắng tôi ở nơi công cộng.
"Không tự mình nhìn lại bản thân xem, còn ảo tưởng trèo cao, chim sẻ muốn thành phượng hoàng?"
"Anh ấy chỉ chơi đùa chút thôi, cậu nghĩ mình có giá lắm hay sao?"
Tập mãi thành quen.
Hai chúng tôi đều xuất thân từ cô nhi viện, Mỹ Quyên luôn ỷ mình có nhan sắc, cư xử rất cay nghiệt.
Chỉ cần thấy tôi có thứ gì tốt, cô ấy sẽ cướp ngay.
Ông chủ Triệu thích làm từ thiện, Triệu Ý cũng thường theo ông đến cô nhi viện.
Lâu dần thành quen biết.
Anh ta hơn tôi ba tuổi, đẹp trai, lịch sự, cư xử đúng mực, quan trọng nhất là Triệu Ý không hề có thái độ trịch thượng, bố thí với đám trẻ mồ côi chúng tôi.
Tôi thích Triệu Ý, sau đó Mỹ Quyên cũng nói thích.
Chuyện này càng khiến cho mâu thuẫn của chúng tôi trở lên gay gắt.
Sau khi bị ăn một cái tát, bạn học vây quanh đứng nhìn chỉ trỏ, cơn giận trong tôi tức khắc bùng nổ.
Tôi ngẩng phắt đầu, nhìn thẳng vào Mỹ Quyên, gằn từng tiếng:
"Tôi muốn gi.ết chế.t cậu, tôi thề!"
07.
Sau khi án mạng xảy ra, bạn học trong ký túc xá chuyển hết ra ngoài.
Tôi biết họ không phải là sợ người ch.ết.
Chủ yếu là sợ tôi.
3 giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc.
Đưa tay sờ lên mặt, trên má lạnh buốt, bọt nước tí tách từ đâu nhỏ xuống.
Đang lúc nghi hoặc, khung giường bỗng hơi rung lắc.
Nhưng rõ ràng tôi không hề cử động.
“…Ai ở đó?”
Trong lòng bắt đầu hoảng loạn.
Tôi sợ hãi nhìn chằm chằm vào cầu thang ở cuối giường mình.
Một đôi tay ướt sũng đang mò mẫm đến đây.
Th.i th.ể không đầu bò dần lên chỗ tôi, ruồi nhặng bu quanh vết cắt trên cổ.
Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, cơ thể cứng đờ vì sợ hãi.
Phải rồi, hôm nay là ngày cúng giỗ tuần đầu của Mỹ Quyên.
[Đầu của cậu ở trên giường ấy, tự về mà tìm đi.]
Lúc đó, chỉ cách một tấm cửa ngoài buồng vệ sinh, tôi đã từng nói như vậy.
Cho nên bây giờ cô ấy quay lại.
Tìm cái đầu đã mất.
…