Mấy vị thái y có tư lịch lâu năm nhất của Thái y viện đã sớm chờ sẵn ở đại điện Đông cung.
Chỉ chờ bắt mạch lại cho Du Thính Vãn.
Mấy người thay phiên nhau bắt mạch xong, ánh mắt giao lưu trong chốc lát, cuối cùng do Trần Thao báo cáo:
"Khởi bẩm điện hạ, Ninh Thư công chúa chỉ dùng một lượng thuốc rất nhỏ, dược tính này, trong hơn một canh giờ vừa qua, đã tạm thời bay hết rồi."
Tạ Lâm Hành nhíu mày, "Tạm thời?"
Trần Thao gật đầu, "Vâng, loại thuốc này dược tính rất mạnh, chỉ có thể giải bằng cách nam nữ giao hoan, may mắn là công chúa điện hạ dùng rất ít, cho nên mới có thể áp chế dược tính xuống."
"Nhưng thuốc chưa được giải hoàn toàn, e là sẽ phát tác lại."
Nói xong, ông ta dừng một chút,
Không giấu giếm, đem tất cả những tình huống có thể xảy ra tiếp theo, bẩm báo toàn bộ.
"Lần sau tuy rằng vẫn có thể dùng nước lạnh để áp chế dược tính xuống, nhưng thời gian dài, có thể sẽ gây ra một số ảnh hưởng nhất định đến thân thể."
Tạ Lâm Hành trầm mặc một lát.
Sát khí trong đáy mắt lại dâng lên, nhưng cố nén xuống, không để lộ ra.
Sau khi các thái y rời đi, hắn đi tới, nhẹ nhàng ôm Du Thính Vãn vào lòng.
Lực đạo tuy nhẹ, nhưng đầu ngón tay lại run rẩy.Du Thính Vãn không giãy dụa.
Hắn ấn đầu nàng vào mình, nàng không nhìn thấy thần sắc của hắn lúc này, chỉ nghe hắn nói từng chữ:
"Đừng sợ."
"Chuyện như vậy, sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Du Thính Vãn khép mi, không nói gì.
Lần này, nàng không trúng chiêu, cũng không hề chịu thiệt.
Hoàng hậu và Tạ Thanh Nguyệt mới là kẻ tự làm tự chịu.
Trong điện trầm mặc hồi lâu.
Lâu sau.
Tạ Lâm Hành chậm rãi buông nàng ra.
Hắn khẽ nâng gáy nàng, để nàng ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn nhau, hắn dùng ngón tay cái xoa nhẹ đuôi mắt nàng, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, sợ lại dọa nàng.
"Mấy ngày này, tạm thời cứ ở lại Đông cung, chờ dược tính trong người hoàn toàn giải hết, rồi hãy đến chỗ Lãnh phi nương nương."
Chương 141: Diêu gia bị tội
Sinh thần Hoàng hậu, vốn nên là ngày vui nhất trong cung, nhưng giờ đây cung môn đóng chặt, cả hoàng cung bị náo loạn đến mức gà chó không yên.
Mặt trời chiều dần buông xuống.
Màn đêm dần dần bao phủ.
Hoàng hậu lo lắng đứng ở cửa chính điện Trung cung.
Trên người tuy vẫn mặc bộ cung trang lộng lẫy ban ngày, nhưng trên mặt đã không còn vẻ rạng rỡ ban ngày nữa.
Ánh mắt âm trầm, hận ý trong đáy mắt gần như sắp trào ra ngoài.
Thu Hoa cẩn thận hầu hạ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn về phía trước, nhìn xa về phía cổng cung đóng chặt, quay đầu lại, nhỏ giọng khuyên Hoàng hậu:
"Nương nương, trời tối rồi, người vào trong điện dùng bữa trước đi ạ."
"Bản cung ăn không nổi!" Bà ta có chút đứng không vững, đi đi lại lại trong hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cổng cung, "Đã lâu như vậy rồi, Thừa Hoa điện sao vẫn chưa có động tĩnh gì?"
Thu Hoa an ủi: "Nương nương đừng vội, thân phận của Diêu đại nhân đặt ở đó, Bệ hạ sẽ không thật sự trách phạt đại nhân đâu."
Sao Hoàng hậu có thể yên tâm được.
Bà ta tỉ mỉ bày ra nhiều cạm bẫy như vậy, không những không được lợi lộc gì, ngược lại còn hại hết người của mình!
Đặc biệt là nữ nhi của bà ta.
Kế hoạch lần này đã chu toàn như vậy, vậy mà vẫn để tiện nhân kia chạy thoát!
Hoàng hậu càng nghĩ càng tức, xoay người vào trong điện.
Ngồi trên bảo tọa, tức giận nói:
"Ninh Thư công chúa ở Dương Hoài điện kia, mạng cũng thật lớn! Bản cung chuẩn bị nhiều thuốc như vậy cho ả, không những không diệt trừ được ả, ngược lại còn liên lụy đến Thanh Nguyệt!"
Thu Hoa đứng bên cạnh, cúi đầu.
Không dám nói gì.
Hoàng hậu càng nghĩ càng tức, lại tức giận vỗ tay vịn đứng dậy, "Còn Thanh Nguyệt nữa! Ngay cả một Du Thính Vãn trúng thuốc nó cũng không đấu lại được, còn tự hại mình, sao bản cung lại có đứa con gái ngu ngốc như vậy chứ!"
Còn có cháu gái tốt của bà ta nữa!
Bà ta tốn bao nhiêu công sức mới lấy được Mê tình hương hiếm có kia cho nó, nó không những không làm xong việc, mà còn bị Thái tử bắt tại trận!
Có Mê tình hương liều lượng mạnh như vậy, lại còn có bà ta che chở, vậy mà nó cũng không leo lên được giường Thái tử, đồ vô dụng như vậy, còn mơ tưởng gì đến vị trí Thái tử phi nữa?!
Thật sự là phụ lòng Diêu gia bồi dưỡng nó nhiều năm như vậy!