Thấy nàng không nói lời nào, hắn càng được nước lấn tới: "Gần đây có một ngôi chùa, cách cũng không xa, nàng đi cầu cho ta một lá bùa bình an, ta sẽ mang theo bên người."
Căn phòng tối om chìm vào yên tĩnh.
Lâu lắm không nghe thấy nàng đáp lại, hắn nhíu mày, lại một lần nữa muốn hôn nàng.
Nhưng lần này, nàng lại né tránh nụ hôn của hắn.
Chỉ nói: "Thái tử, người say rồi."
"Không say." Hắn mạnh mẽ áp lên khóe môi nàng, "Người khác có, ta cũng muốn."
Giọng điệu van nài vô lại che giấu sự chua xót tận sâu trong đáy lòng, hắn nói tiếp:
"Vãn Vãn, đi cầu cho ta một lá, được không?"
Đầu ngón tay Du Thính Vãn khẽ cuộn lại.
Hơi thở như bị thứ gì đó chặn lại, có chút ngột ngạt.
Thở không nổi.
Hắn biết không thể đợi được câu trả lời của nàng, không ép buộc nữa, vết thương trên người cùng hơi men lan tỏa khiến lồng hắn càng thêm chua xót, đáy mắt đen láy không còn mấy phần men say dần dần rũ xuống.
Giọng nói khàn khàn, hỏi nàng hết lần này đến lần khác:
"Có phải dù ta làm gì, nàng cũng đều chán ghét ta như vậy?"
"Nhưng Vãn Vãn, ta thật sự rất thích nàng, muốn nàng vui vẻ, muốn nàng ở bên cạnh ta, càng muốn một ngày nào đó trong tương lai, nàng cũng có thể ban phát cho ta một chút tình yêu.""Ta không cần nhiều, một chút thôi cũng được."
"Hoặc là... nàng đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh ta nữa, không yêu... cũng không sao..."
Hắn lải nhải nói rất lâu.
Dường như muốn nhân cơ hội này, đem tất cả tình cảm, nói hết cho nàng nghe.
Hàm dưới Du Thính Vãn cắn chặt.
Trong đáy mắt, có một nỗi chua xót không tên lan tràn.
Chương 184: Nếu ta nhớ không nhầm, Thái tử điện hạ hôm qua nói thích ta?
Tạ Lâm Hành không cho gọi người đến, bản thân hắn cũng không chịu đi, mượn chút men rượu còn sót lại, quấn lấy nàng nửa đêm, mãi đến khi Du Thính Vãn thật sự không chịu nổi nữa, mới ôm nàng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Du Thính Vãn tỉnh dậy, trong phòng đã không còn bóng dáng Tạ Lâm Hành.
Cửa sổ mở hé, gió sớm mai thổi vào.
Xua tan mùi rượu còn sót lại trong phòng.
Sạch sẽ, không còn gì cả.
Như thể đêm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi trang điểm xong, Du Thính Vãn đi đến tiền sảnh.
Tư Hạc Bạch và Tống Kim Nghiên đều ở đó.
Thấy nàng đến, Tư Hạc Bạch vội vàng vẫy tay, rót một chén trà ấm.
"Đến đây Vãn Vãn, đây là trà mới được đưa đến sáng sớm nay, trà mùa thu mới, hương thơm thanh nhã, muội chắc sẽ thích."
Du Thính Vãn đi tới ngồi xuống, vừa cầm lấy chén trà.
Ánh mắt Tư Hạc Bạch vô tình dừng lại trên cổ nàng, nơi có dấu hôn màu hồng.
Hắn nhìn thêm vài lần, rồi dời mắt, nhìn sang muội muội mình.
Khẽ ho một tiếng, có chút không tự nhiên hỏi:
"Vãn Vãn, đêm qua có ai đến không?"
Đầu ngón tay đang cầm chén trà của Du Thính Vãn khựng lại.
Liếc nhìn ánh mắt của Tư Hạc Bạch và Tống Kim Nghiên đang nhìn sang, nàng thản nhiên hỏi ngược lại:
"... Hình như không, huynh sao lại hỏi vậy?"
Tư Hạc Bạch khẽ mỉm cười, trong mắt là sự cưng chiều nhìn thấu sự thật, nhưng nghe muội muội nói vậy, vẫn thuận theo lời nàng mà nói:
"Không có gì, là huynh nhìn nhầm, mau nếm thử xem, trà này có hợp khẩu vị không."
Tống Kim Nghiên ngồi đối diện không nói gì, chỉ là đáy mắt mang theo nụ cười nhạt, có chút u ám mà người khác không nhận ra.
Du Thính Vãn uống hai ngụm trà, cong môi khen ngợi.
Nụ cười của Tư Hạc Bạch càng sâu: "Chốc nữa ta sẽ cho người mang một ít đến phòng muội, ngoài loại trà này ra, còn có mấy loại trà mới khác, ta sẽ cho người mang đến cùng."
Du Thính Vãn đặt chén trà xuống: "Đa tạ huynh."
Tư Hạc Bạch xoa đầu nàng: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, với huynh không cần khách sáo, chúng ta là người một nhà, người một nhà khách sáo làm gì."
Đáy mắt Du Thính Vãn hiện lên ý cười, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Dứt lời, nàng nhìn về phía Tống Kim Nghiên vẫn luôn im lặng.
Nhớ đến đêm qua chàng đến gõ cửa phòng nàng nói có chuyện muốn nói, nàng bèn hỏi:
"Tối qua, Tống công tử muốn nói gì với ta?"
Tư Hạc Bạch tò mò nhìn sang.
Tống Kim Nghiên ôn hòa cười nói: "Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là thấy sắc mặt muội không tốt lắm vào tối hôm qua, nên muốn hỏi xem muội có bị bệnh gì không."
Du Thính Vãn khẽ gật đầu.
"Ta lại có chuyện muốn nói với Tống công tử."