Du Thính Vãn khẽ cụp mắt xuống, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng những ngón tay đặt trên bàn, lại lặng lẽ nắm chặt.
Trong đầu, đột nhiên hiện lên lời nói của Diêu Châu Ngọc khi nàng rời cung tới chùa miếu ——
[Du Thính Vãn, những thứ ta không cho hắn, cả đời này, ngươi cũng đừng hòng dạy được hắn.]
Thẩm Tri Việt không biết nàng đang nghĩ gì, suy nghĩ của chàng chìm trong hồi ức, giọng nói thấp xuống.
“Hoàng thành bị công phá chỉ trong một đêm, hắn không đợi được đại quân tiếp viện, một mình dẫn theo một đội kỵ binh nhỏ, xông vào hoàng cung bị quân địch chiếm đóng.”
“Tuy đã dốc hết sức lực, nhưng chỉ bảo vệ được hai mẹ con nàng, toàn bộ Đông Lăng dưới sự xâm lược của quân địch, khắp nơi đổ nát, dân chúng lầm than.”
“Triều đại cũ sụp đổ, triều đại mới thành lập, hắn vừa bảo vệ tiểu công chúa, vừa dẹp loạn khắp nơi, cố gắng khôi phục lại sự huy hoàng và thịnh thế trước đây của Đông Lăng này.”
Xung quanh yên tĩnh như tờ.
Thẩm Tri Việt thở dài, khẽ kéo khóe môi, trong lời nói toàn là u ám.
“Ninh Thư, có lẽ muội không tin, nhưng mấy năm đó, hắn thực sự chưa từng nghĩ tới, sẽ đi tới bước đường này với muội.”Hơi thở của Du Thính Vãn rất chậm.
Nàng chậm rãi ngẩng mắt lên, nhìn về phía Thẩm Tri Việt.
Chàng đón lấy ánh mắt của nàng, giải thích:
“Ban đầu hắn nghĩ, là sẽ ở chung thật tốt với muội, trước tiên bình định nội loạn, chờ tới khi muôn dân Đông Lăng an cư lạc nghiệp, không còn chiến tranh, rồi sẽ từ từ bàn bạc với muội về chuyện cả đời.”
“Hơn nữa mấy năm đó đi dẹp loạn bên ngoài, tuy hắn không ở trong hoàng cung, nhưng cũng vô cùng quan tâm tới tin tức của Dương Hoài điện.”
“Hắn tự biết ân oán đời trước, cũng biết mẫu thân hắn khó mà dung nạp được muội và mẫu thân của muội, càng biết phụ thân hắn, chấp niệm với mẫu thân của muội.”
“Cho nên vừa phái người âm thầm bảo vệ muội, vừa dùng đủ loại lý do, cách một khoảng thời gian, sẽ nghĩ cách để bệ hạ đồng ý cho muội tới Tễ Phương cung gặp mẫu thân muội một lần.”
“Cung biến kia, khiến hắn không muốn giao nữ tử mà mình yêu thích nhiều năm cho người khác nữa, hắn muốn giữ muội lại, muốn giữ muội bên mình cả đời.”
“Nhưng hắn lại không biết, nên giữ muội lại thế nào.”
“Cũng không biết, nên yêu người khác ra sao.”
“Không có ai dạy hắn, hắn cũng không có cơ hội, để chậm rãi tìm hiểu, chờ tới khi chiến loạn bên ngoài bình định, muội liền có ý định rời cung gả cho người khác, theo bản năng, hắn đã dùng cách cực đoan nhất, mạnh mẽ giữ muội lại bên cạnh mình.”
“Hành hạ lẫn nhau, cả hai đều thống khổ.”
“Có ân oán đời trước ở đó, lại thêm những hiểu lầm và ép buộc kia, cục diện bế tắc giữa hai người, giống như mãnh thú bị dồn vào đường cùng, cả hai đều không thể thoát ra, cả hai đều làm tổn thương lẫn nhau.”
“Tính tình hắn cố chấp, chỉ muốn liều mạng giữ chặt muội.”
“Giống như người cô độc lạnh lùng sống trong bóng tối lâu ngày, vô tình có được một tia nắng ấm áp có thể dẫn hắn ra khỏi bóng tối, theo bản năng muốn giữ chặt tia sáng ấm áp này.”
"Nhưng lại vì không biết cách, khiến cả hai đều thương tích đầy mình."
“Trước đó, ta giấu hắn, đưa muội ra khỏi cung, là không muốn nhìn thấy hai người rơi vào kết cục ngươi ta sống.”
“Giờ nói những điều này với muội, cũng không phải là muốn muội vì những ân tình cũ năm xưa mà chấp nhận hắn, quay về cái lồng giam mà muội nhiều lần muốn trốn khỏi.”
“Ninh Thư, giữa hai người có quá nhiều hiểu lầm, cho dù có đưa mọi thứ về lại ban đầu, cũng nên… giải khai những hiểu lầm năm xưa.”
Chương 221: Trở về hoàng thành, Du Thính Vãn gặp lại Tư Uyển
Trong sân, gió thu lướt qua.
Lá cây xào xạc vang lên.
Thẩm Tri Việt mân mê chén trà, tiếp tục nói:
“Hắn quả thực không hiểu cách yêu một người, nhưng Ninh Thư, từ sau lần trước, hai người các muội nói chuyện thẳng thắn với nhau, hắn đã đang dần dần thay đổi.”
“Ta không phải khuyên muội đi thích hắn, thích một người, là lựa chọn của trái tim, người khác không thể khuyên, cũng không thể ngăn cản.”
“Ta chỉ muốn nói, nếu như sau này, có một ngày, muội cũng có chút thích hắn, nếu như muội nguyện ý quay đầu nhìn lại, muội sẽ phát hiện, hắn vẫn luôn, ở đó chờ muội.”
“Bao gồm hiện tại, và —— tương lai.”
Sau khi Thẩm Tri Việt rời đi, Du Thính Vãn ngồi trong sân rất lâu.