Vừa thấy Sơ chạy vào Hân Di đã lao đến nức nở.
- Sơ ơi sao Nguyên chưa tỉnh vậy?
- Ngoan, để sơ hỏi bác sĩ.
Dỗ dành cô bé xong Sơ vội đến bên bác sĩ.
- Thằng bé không sao chứ bác sĩ?
- Cậu bé chỉ sợ quá nên ngất thôi, sơ yên tâm lát sau sẽ tỉnh lại.
Sơ gật đầu, vị bác sĩ ra ngoài, sơ ngồi xuống bên cạnh giường bệnh vuốt mái tóc cậu nhóc. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó sơ quay sang hỏi Hân Di.
- Làm sao Nguyên nó bị ngất vậy con?
- Lúc học bơi phải xuống hồ, Nguyên sợ nước nên ngất ạ!
- Thằng bé sợ nước sao?
Điều Hân Di nói làm sơ rất ngạc nhiên, điều này sơ hoàn toàn không biết đến. Cùng lúc đấy thầy giáo dạy bơi bước vào, gặp sơ thầy cuối đầu.
- Xin lỗi do tôi không chú ý nên mới khiến em bị ngất.
- Không sao, không liên quan đến thầy giáo do thằng bé mắc chứng sợ nước thôi.
- Vâng, tôi cũng mới biết. Có lẽ sau này em ấy không thể học bơi được rồi.
Tiếng thầy đầy tiếc nuối, ngừng một lúc thầy lại nói tiếp.
- Chắc phải cho em ấy chọn một môn tự do khác để thay thế bơi lội
- Phải vậy rồi, mong thầy giúp thằng bé!
- Tất nhiên rồi sơ yên tâm.
Hân Di ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Đăng Nguyên chỉ sợ cậu nhóc tỉnh lại mình sẽ không biết, bàn tay cô bé nắm chặt lấy tay cậu nhỏ giọng thì thầm " Mau tỉnh dậy đi... dậy dạy Di học đi!"
Chợt ngón tay cậu nhóc cử động Hân Di vui mừng hét lên.
- Tỉnh rồi, tỉnh rồi....
Đôi mắt khẽ cử động rồi từ từ mở ra, trước mắt Đăng Nguyên mọi vật mờ nhạt dần trở nên rõ nét hơn, gương mặt Hân Di lọt vào trong tầm mắt cậu.
- Di... - cậu nhóc gọi khẽ.
- Mình đây... vui quá Nguyên tỉnh rồi! - cô bé cười toe toét.
Sơ và thầy giáo cũng vội đến bên cạnh thấy cậu nhóc tỉnh liền vui mừng.
- Em thấy trong người thế nào? May mà em không gặp chuyện gì nếu không thầy hối hận chết mất.
- Em không sao.
- Vậy thầy yên tâm rồi, thôi em nghỉ ngơi nhé thầy về trường báo cáo lại tình hình của em.
Đăng Nguyên gật đầu, sơ đứng dậy tiễn thầy giáo một đoạn.
- Di hết giận rồi à? - cậu nhóc e dè hỏi.
- Ờ... hết rồi! - Hân Di trả lời cố gắng tỏ ra thờ ơ hết sức vì... ngượng.
Cậu nhóc nghe vậy liền vui vẻ hẳn, cậu cảm thấy lần này ngất cũng đáng chứ nếu không chắc cậu và Hân Di còn giận nhau dài dài.
Ít lâu sau cô Dương và một số đứa trong lớp đại diện đến thăm Nguyên trong đó gồm có Hồng Nhung, Mai Anh, Đinh Lan, Nhật Minh, Hùng.
- Trời ơi Nguyên gặp lại cậu mình mừng quá....
Hùng mắt sáng rỡ nhào tới ôm Đăng Nguyên hôn chụt chụt, tụi nó ôm bụng cười ngặt ngèo, Hùng đúng là không bình thường nhất lớp mà. Đăng Nguyên cứ phải nó mắt mở to, miệng mở to không biết phản ứng ra sao.
- Em khỏe chưa?
Cô Dương đi tới hỏi thăm lúc này Hùng mới chịu buông cậu nhóc ra, Hân Di vẫn còn che miệng cười khúc khích.
- Em khỏe rồi ạ! - Cậu nhóc cười cười mà cái mặt vẫn ngơ ngơ.
- Cô xin lỗi vì không biết em sợ nước đến thế!
Cô Dương có hơi cảm thấy có lỗi vì trước đó không đồng ý yêu cầu của Đăng Nguyên để bây giờ cậu nhóc phải vào viện.
- Không sao đâu cô.
- Ừ, cô đã chuyển em sang đội bóng rổ của thầy Hưng rồi, yên tâm nhé!
- Vâng, em cảm ơn. - Đăng Nguyên lễ phép.
Ngồi một lúc tất cả ra về trong viện chỉ còn lại ba đứa. Hồng Nhung ngồi ở bên phải vừa ăn nho vừa phàn nàn.
- Di đấy, leo lên xe cấp cứu đi mất bỏ lại mình hứ..
- Không phải giờ Nhung cũng ở đây sao còn càm ràm gì.
- Nói thế mà nghe được à?
Hồng Nhung ném quả nho về phía Hân Di ai ngờ cô bé chụp được rồi ném ngược lại vào mặt Hồng Nhung ai ngờ.... người lãnh trọn là cậu nhóc đẹp trai chính giữa. Hai cô nhóc kêu úi lên một tiếng rồi che miệng.
- Hai cậu có thôi đi không? Lần nào đánh nhau mình cũng lãnh thế?
Trước sự tức giận của Đăng Nguyên hai cô nhóc bèn xuống giọng.
- Thôi mà Nguyên đừng giận mà....
Hai cô nhóc cứ lắc lắc cánh tay cậu mỗi người một bên lắc tới cậu nhóc sợ luôn.
- Thôi được rồi, được rồi. YÊN!
Thế đây phải khi cậu nhóc gắt lên mới chịu thôi vì vốn dĩ hai đứa ấy vẫn rất sợ thầy giáo nhí khó tính này.
Đến chiều Đăng Nguyên tiếp nước xong thì được ra về, vừa về tới cô nhi viện đã bị mễ lôi vào bắt ăn đủ thứ ăn tới bụng cậu nhóc nó căng lên mới thôi. Đêm ấy cậu nhóc không tài nào ngủ được vì tức bụng, tội nghiệp, tội nghiệp....
Hôm sau đến lớp ai cũng xúm lại hỏi han Đăng Nguyên đủ kiểu, cậu nhóc phải khổ sở một phen mới về được chỗ ngồi. Cô Dương vừa vào đã làm tụi nó lo lắng vì câu thông báo.
- Tuần sau sẽ có thanh tra xuống khảo sát các em cố gắng tập trung học tập đấy!
Cô Dương vừa nói xong Hùng đã nhanh nhẹn giơ tay hỏi.
- Thanh tra là gì vậy cô?
- Là người đi kiểm tra quá trình dạy và học ở trường đó em.
Cả lớp cùng ồ lên, Hùng lại phát biểu.
- Em cứ tưởng chữ "tra" đấy cũng giống như chữ tra trong câu anh em hay nói.
- Câu gì? - cô giáo tò mò.
- Thằng nào không biết thì " tra" google.
- HAHAHAHAHA....
Cả lớp cười lăn cười bò với câu nói khó đỡ, cô giáo không biết nên cười hay nên khóc với câu nói ấy. Sau màn giải trí cả lớp lại trở về với bài học.
Giờ ra chơi đám con trai kéo nhau ra sân chơi nhảy dây, đám con gái lại kéo nhau chơi đá cầu. Nguyên cả trường nhìn sang lớp bọn nó với ánh mắt không dám tin nhất là ánh mắt ấy hướng về bọn con trai. Đám con gái tụi nó chỉ biết che miệng cười, đứa nào chẳng biết đám con trai ấy bị tác động bởi câu nói ban nãy của cô rằng" Các em thời buổi bây giờ nam nữ bình đẳng." nên 1B đã có một sự thay đổi lớn. Duy nhất chỉ có Đăng Nguyên là không tham gia nhảy dây mà tham gia đá cầu.
- Các cậu cho mình chơi chung nhé! - cậu nhóc hỏi ý.
Bọn con gái chưa kịp gật đầu đã thấy Đinh Lan từ đâu chạy đến lôi tuột Đăng Nguyên đi. Hân Di nhìn theo ánh mắt tò mò, cô bé không biết hai người họ đã nói gì chỉ thấy ánh mắt bất ngờ của Đăng Nguyên và vẻ ngượng ngùng của Đinh Lan. Lát sau cậu nhóc quay lại cố tỏ ra bình thường bằng câu nói.
- Chúng ta chơi tiếp thôi!
Rồi chính cậu nhóc là người tung quả cầu bắt đầu. Suốt buổi Hân Di cứ thắc mắc trong lòng không tập trung đến gì cô giáo gọi cũng không hay. Phải đến cô nhắc nhở cô bé mới chịu tập trung một chút.
Ngay trong trưa hôm đấy Hân Di và Đăng Nguyên phải đến lớp võ thuật. Sau khi ăn trưa xong nghỉ ngơi một chút Hân Di đã háo hức mặc bộ võ phục chạy vòng quanh hỏi ý kiến mọi người.
- Nhung thấy mình đẹp không?
- Mễ ơi con đẹp không?
- Sơ thấy con trông thế nào?
........
Loay hoay cả buổi Đăng Nguyên mới kéo được cô bé đến trường.
Không khí trong phòng đa năng của trường thật náo nhiệt, gái trai đều hội đủ, các học viên tham gia võ thuật cũng khá đông phải hơn bốn lớp học cộng lại. Hân Di thấy đông quá có hơi sờ sợ nên bám riết theo Đăng Nguyên. Chờ khoảng 15 phút thì có hai thầy giáo xuất hiện, hai người đứng ở hai góc khác nhau. Thầy giáo có nước da trắng đứng bên góc phải hô to.
- Lớp 1A,1B và 1C tập hợp.
Nghe gọi Hân Di và Đăng Nguyên luống cuống vào hàng, khi đã đứng ngay ngắn Hân Di lại nghe thấy giáo còn lại hô to.
- 1A1, 1B1,và 1C1 tập hợp.
Không chú ý nhiều đến ba lớp bên cạnh nữa, Hân Di đảo mắt nhìn thầy giáo lớp mình. Theo nhận xét của cô bé thì thầy giáo này rất điển trai đặc biệt rất hiền và cười rất duyên, cách hô dứt khoát nhưng không khiến người khác sợ sệt khác xa với thầy giáo bên cạnh vừa cất tiếng đã muốn tè ra quần, chắc bọn lớp bên sẽ khổ sở lắm đây. Nghĩ đến sẽ được học thầy suốt 5 năm tiểu học Hân Di liền thấy vui vẻ hẳn.
- Chào các học viên thầy tên Quang, chúng ta sẽ cùng gắn bó với nhau trong suốt 5 năm tới với bộ môn võ thuật cổ truyền.
Tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên tụi nó háo hức lắm. Thầy Quang lại nói tiếp.
- Trong võ cổ truyền có năm màu đai: đen, xanh, đỏ, vàng, trắng, chia làm 18 cấp. Các em sẽ bắt đầu với đai đen là đai thấp nhất, khi đủ tiết và đủ độ tuổi thầy sẽ cho các em thi lên đai.
Đứa nào cũng im lặng lắng nghe vì đây là vấn đề mới lạ đối với bọn trẻ, lần đầu tiên chúng nó biết về võ cổ truyền mà.
- Bây giờ đến phần giới thiệu tên nhé! Hôm nay chúng ta sẽ làm quen với nhau để trong quá trình tập luyện có thể hổ trợ lẫn nhau. Được không nào?
- Được ạ! - Tất cả nhất loạt trả lời.
Thầy Quang vỗ tay ra hiệu chúng nó sắp lại thành một vòng tròn.
- Đúng rồi, nắm chặt tay nhau các em. Tròn chưa... tròn chưa...???
Thầy giáo võ thuật của chúng nó dễ thương đến thế đấy.
Khi đã đứng thành một vòng tròn thầy hất tay bảo chúng nó ngồi xuống rồi thầy lách vào ngồi giữa. Trên tay thầy đang cầm 1 quả bóng nhỏ, giọng thầy dõng dạt.
- Các em muốn biết tên bạn nào thì ném quả bóng vào bạn đấy nhé! Ai giới thiệu rồi thì ném sang bạn khác. Nào bắt đầu thôi!
Thầy quan sát những gương mặt búp măng đang ngồi ở đây rồi đột ngột ném vào Hân Di khiến cô bé một thoáng ngại ngùng sau đó cất tiếng giới thiệu.
- Em chào thầy ạ! Chào các bạn mìn tên Hân Di, học lớp 1B.
" cô bé đấy dễ thương quá nhỉ?" Một bạn lớp bên nói nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Hân Di khiến cô bé khoái đôi hàng mi cứ chớp chớp mắt như biết cười.
Sau màn giới thiệu Hân Di quan sát một lúc liền ném quả bóng về một bạn nữ ngồi đối diện vì thấy mái tóc của cô nhóc ấy rất đẹp, Hân Di muốn làm quen trước hết là biết tên.
- Nào em giới thiệu đi! - giọng thầy Quang.
- Vâng, em chào thầy, xin chào mấy bạn mình là Thư học lớp 1A. Rất vui được làm quen.
Nói xong cô nhóc ấy liền ném quả bóng về phía Đăng Nguyên. " Hóa ra người bạn ấy muốn biết tên là Nguyên." Hân Di lẩm bẩm một mình.
- Em chào thầy, chào mọi người, mình tên Nguyên học lớp 1B.
Màn ném bóng cứ xoay vòng cho đến người cuối cùng người thứ 40.
Còn khoảng 30 phút là hết giờ thầy Quang nói.
- Bây giờ thầy sẽ tập một bài quyền cho các em xem nhé!
- Vâng... thầy tập đi ạ... tập đi thầy!
Bọn nó háo hức, ngồi ngay ngắn xem màn biểu diễn. Thầy bắt đầu bài quyền bằng động tác chào, tay thầy rất khéo động tác nhanh, mạnh khiến tụi nó mắt mở tròn xoe vì thích thú và hâm mộ. Từng động tác của thầy vừa có một chút gì đó dèo dai vừa có một chút gì đó dứt khoát. Tụi nó xem một lần lại kêu thầy tập lại lần hai, lần ba nhưng... đến lần thứ tư thì thầy bảo.
- Không được sắp hết giờ rồi, các em đứng lên tập khởi động nào. Hôm nay thầy sẽ dạy cho các em bài chào cơ bản của võ cổ truyền.
Thoắt chốc tụi nó đã đứng hết cả lên và xoay tay, xoay chân, xoay cổ.... theo từng nhịp đếm của thầy.
Đến phần quan trọng thầy bắt đầu dạy.
- Trước khi chào các em phải đứng tấn. Dang hai chân ra rộng bằng vai, người thẳng mắt nhìn về phía trước, hai tay đưa ra sau lưng tay phải nắm lấy cổ tay trái.
Tụi nó đồng loạt làm theo, trong đầu đứa nào cũng nghĩ thầm " Động tác này dễ ợt!". Sau đó thầy bắt đầu dạy động tác chào.
- Đưa hai tay ra trước lòng bàn tay úp... đứng rồi giơ thẳng ra...
- Tiếp theo vuốt nhẹ.. lòng bàn tay vẫn úp có hơi chệch một xíu... đúng rồi... làm theo thầy.. vuốt đến eo rồi lại đưa ra trước một xíu lòng bàn tay ngửa và nắm lại.
Có đứa làm theo được phấn khích, có đứa bắt đầu nhăn mặt " Sao khó thế!" Trong đó tất nhiên có cô bé Hân Di.
Thầy lại tiếp tục dạy lại lần thứ hai, lần này Hân Di có vẻ làm được hơn một tí.
- Được hết chưa các em?
- CHƯA!
- Rồi bạn nào đã làm được thì chỉ bạn bên cạnh với nhé!
Thầy dặn rồi đi về phía cánh tay đang gọi mình đó là cô bé tên Thư. Hân Di quay xuống cầu cứu Đăng Nguyên, cậu nhóc bèn đi đến chỉ dạy.
- Thế này nhé... - Cậu nhóc chỉnh sửa cho Hân Di.
Hết giờ thầy vỗ vỗ tay cho chúng nó tập trung lại.
- Bây giờ chúng ta sẽ chào nhau ra về nhé! 1.. 2.. 3 nghỉ.. nghiêm... CHÀO!
Tất cả đồng loạt thực hiện lần này có vẻ đều và đẹp hơn. Thế là được ra về.
Khi ngồi trên xe Hân Di cứ nói cười mãi.
- Học võ tuyệt thật đấy Nguyên nhỉ?
-Ừ... - Cậu nhóc cười.
- Nhưng mà hơi mỏi tay. - Cô bé liền quay ra nhăn nhó.
- Sẽ hết nhanh thôi!
Tắm rửa ăn cơm xong, Hân Di bị Hồng Nhung lôi ra ghế đá bắt kể chuyện học võ. Cô bé bèn đem mọi chuyện kể lại làm Hồng Nhung tức vì không đăng kí. Nói chuyện một lúc Nhung chạy sang chỗ Nhân Hân Di cũng đi tìm Đăng Nguyên. Thì ra cậu nhóc ngồi ở xích đu, cô bé ngồi xuống bên cạnh, ráng chiều đỏ ửng phía sau. Một lúc lâu cô bé hỏi.
- Nguyên ơi sao bạn Lan cứ nhìn Nguyên mãi thế?
Hai đứa nhỏ một trai một gái ngồi cạnh nhau trên chiếc xích đu, giọng đứa con gái lanh lảnh nhưng vẻ mặt thì yểu xìu.
- Bạn ấy nói bạn ấy thích Nguyên!
Đứa con trai trả lời một cách tự nhiên làm đứa con gái càng ủ rũ thêm. Bất chợt nhìn sang thấy bé gái không vui đứa con trai bối rối hỏi.
- Di buồn à?
Đứa con gái lắc lắc đầu làm bím tóc đung đưa, rất lâu sau con bé hỏi, tiếng nói hòa vàng tiếng chim líu lo.
- Nguyên thích bạn ấy không?
- Tất nhiên là không rồi!
Không một chút do dự cậu bé trả lời ngay, câu trả lời làm đôi mắt con bé sáng rực lên.
- Thật không?
Cậu bé lại gật đầu khẳng định, cô bé bất chợt mỉm cười rất tươi một lúc thì rụt rè thì thầm.
- Vậy... Nguyên có thích... Di không?
Như suy nghĩ gì đó hồi lâu cậu bé bèn chậm rãi.
- Có Nguyên rất thích Di!
Nghe được câu nói ấy cô bé lại càng cười tươi hơn như thể nhận được quà to bự của ai đó tặng.
Trong nắng chiều nơi góc sân, tiếng cô bé líu lo.
- Nguyên hứa nhé hứa là chỉ thích một mình Di thôi!
- Ừ!
Bóng dáng cả hai hòa cùng ráng chiều in đậm xuống sân.
" Lời hứa năm ấy theo mãi suốt cuộc đời..."
- Này... này.. chờ mình với... này...
Hồng Nhung miệng gọi với theo hai người ngồi trên chiếc xe đạp phía trước chân thì không ngừng tăng tốc. Hân Di ngồi yên vị ở yên sau quay lại le lưỡi làm Hồng Nhung tức điên.
- Giỏi lắm, con bé kia cậu chờ đó!
Cô nhóc lại điên cuồng đuổi theo, hai chiếc xe đạp nhỏ băng băng trên đường. Vì trường chỉ cách cô nhi viện km nên chẳng mấy chốc đã tới nơi. Vừa cất xe Hồng Nhung đã vội đuổi theo túm Hân Di lại đánh cho mấy cái.
- Đã bảo cậu đợi mình mà... cứ được Đăng Nguyên chở là không màng tới mình! - cô nhóc phàn nàn.
- Không phải lỗi tại mình nhé, là cậu ngủ muộn gọi mãi không chịu thức thôi! - Hân Di không vừa đốp lại một câu.
Hai cô nhóc cứ thế đấu võ mồm cho tới lớp. Thời gian thấm thoát trôi qua, tụi nó giờ đã lên lớp bốn không còn học cô Dương nữa mà chuyển sang học thầy Phúc. Tuy thầy không dễ tính như cô nhưng lại rất hiểu học sinh, nhất là những học sinh lười và quậy như Hân Di và Hồng Nhung. Hai cô bé luôn nằm trong tầm ngắm của thầy, nhớ có lần tụi nó quên không làm bài tập đến giờ kiểm tra lại giả vờ đau bụng tưởng có thể chuồn ra khỏi lớp dễ dàng ai ngờ thầy bảo Đăng Nguyên đi thu vở bài tập rồi dẫn hai đứa lên phòng y tế thế là kế hoạch thất bại, hôm đấy hai đứa bị phạt quét lớp. Lại có hôm hai đứa lén ăn trong giờ học,lúc thầy quay xuống Hân Di đã ngậm luôn miếng bánh trong miệng cố tỏ ra rất tự nhiên mà thầy vẫn phát hiện. Từ đó hai cô nhóc gọi thầy Phúc là " khắc tinh".
- Mai là sinh nhật Di rồi đấy!
Trong lúc bốn đứa ngồi trò chuyện Đăng Nguyên như nhớ ra nên nhắc.
- Đúng rồi he... xíu thì quên. - Hồng Nhung vỗ vỗ vào đầu, Đăng Nguyên không nhắc thì cô nhóc quên mất.
- Thế là Hân Di lên tuổi rồi! Mình còn hai tháng nữa. - Mai Anh nói.
- Con bé này sinh nhật đúng ngày tháng mới ghê!
- Rồi sao? sinh nhật cậu ngay ngày phòng chống AIDS nên ghen tị chứ gì haha...
Hân Di nói làm Mai Anh, Đăng Nguyên ôm bụng cười còn Hồng Nhung mặt đen thui.
- Này có cần nói ra không?
- Haha... cần chứ.
- Đường Hân Di... cậu chờ đó... - Hồng Nhung hằn giọng.
Không ngờ Hân Di không sợ còn lè lưỡi ra trêu rồi nhanh chân chạy biến vào lớp, cô nhóc tức quá không làm gì được đành quay sang tìm người trút giận.
- Nguyên này, cậu dung túng con bé đó quá rồi... bây giờ nó dám trêu cả mình!
Cậu nhóc nghe nhắc đến tên mình thì nhún vai một cái đứng lên nối gót Hân Di vào lớp, thấy mặt Hồng Nhung đen thui Mai Anh che miệng cười cười rồi khoát vai cô nhóc vào trong.
Hôm nay " khắc tinh" của bọn nó hiền đột xuất không trả bài, không kiểm tra bài tập mà làm một việc không ai ngờ đến đó là đổi chỗ của bọn nó. Vì đầu năm thầy cho bọn nó ngồi tự do nên đã tạo ra một số hệ lụy, lớp tụi nó là lớp đứng thứ hai về thành tích học tập nhưng lại đứng thứ nhất về thành tích ồn ào. Một tuần học mà đã trên mười lỗi phê bình của giáo viên nào là ăn vụng trong giờ học, nào là hát trong giờ học, đi trễ, ngủ trong giờ học.... nhiều vô số kể. Có lẽ vì lí do ấy nên mới có chuyện đổi chỗ ngồi ngày hôm nay.
- Thầy cần phải chỉnh đốn lại lớp học này không thể để điểm thi đua đếm từ dưới lên thế này được. Hôm nay thầy sẽ đổi chỗ.
- HẢ?? KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU THẦY ƠI...
Cái lớp bắt đầu chiến lược phản động, Hùng bò đứng phắt dậy nói lí lẽ.
- Bọn em luôn có thành tích học tập đứng thứ hai toàn khối mà thầy.
- Đúng rồi nếu thầy đổi chỗ điểm học tập cũng sẽ giảm. - Quỳnh tiếp lời.
- ĐÚNG RỒI THẦY ƠI ĐỪNG ĐỔI...
Tụi nó ra sức năn nỉ chỉ mong có thể làm lay động tâm hồn thép kia ai ngờ Đinh Lan lại đứng lên nói một câu làm bao nhiêu công sức nãy giờ tiêu tan cả.
- Thưa thầy em cũng nghĩ nên đổi chỗ, không thể để các bạn tụ họp lại nói chuyện trong giờ học, nhất là những bạn phạm lỗi thường xuyên cần nghiêm trị.
Phải nói cả lớp đều sững sờ sau những lời mà Đinh Lan nói, chẳng ai hiểu vì lí do gì mà cô bạn lớp trưởng ít nói, không màn thế sự lại có thể theo phe của thầy tách những đôi uyên ương tám xuyên lục địa ra. Hồng Nhung nghiến răng nghiến lợi quay sang nói với Mai Anh vì hai đứa ngồi chung.
- Mình dám chắc với cậu là con bé đó muốn ngồi với Đăng Nguyên đấy!
- Ừ.. mình cũng nghĩ như vậy.
Cách hai dãy bàn Hân Di mắt phóng ra tia lửa thì thầm với Đăng Nguyên.
- Nguyên nghĩ con bé đấy bị làm sao thế? Tự dưng lại đồng ý đổi chỗ, ngồi với Nhật Minh không vui hay sao?
- Không biết nữa! - Đăng Nguyên lắc đầu khó hiểu.
Thầy Phúc có vẻ đắc ý trước màn công khai ủng hộ của Đinh Lan.
- Lớp trưởng đã nói thế vậy không bàn cãi gì nữa.
Ai nấy đều phóng tầm mắt về phía Đinh Lan như muốn ăn tươi nuốt sống hận không thể nắm đầu giật tóc mà đánh cho thỏa thích một trận.. hừ... lớp trưởng như vậy chúng nó không cần. Đinh Lan là một đứa cực kì tiểu thư, mặc dù học giỏi nhưng chẳng bao giờ giúp đỡ ai cả, hồi lớp cả lớp còn mến con bé một chút nhưng dần dà bản tính độc lập không quan tâm đến ai đấy khiến chẳng có ai chơi cùng.
Lần này lại công khai nói thẳng với thầy chủ nhiệm như thế khiến Đinh Lan càng bị ghét hơn bao giờ hết, chẳng ai hiểu con bé nghĩ gì. Cũng chẳng ai ngờ đến con bé làm thế là vì muốn tách Hân Di và Đăng Nguyên ra may đâu Đăng Nguyên lại ngồi gần con bé. Đăng Nguyên học giỏi lại thông minh, ai cậu nhóc cũng vui vẻ giúp đỡ. Bao năm qua những người thích cậu nhóc sau mỗi lần tiếp xúc cứ tăng lên, một người vừa biết hát vừa biết chơi thể thao và còn đang học đàn ghi ta nữa chứ, cậu nhóc là nhân vật tỏa sáng nhất của ngôi trường này. Nhiều lần Hân Di cứ nhắc cậu nhóc bớt vui vẻ hòa đồng lại đi cái trường sắp loạn vì cậu nhóc rồi lúc đấy cậu chỉ cười trừ.
- Có bạn thân tài giỏi như thế sao Di không vui nhỉ?
Hân Di cũng chẳng biết chỉ thấy nhiều người thích Đăng Nguyên quá cô bé không vui, cô bé chỉ muốn Đăng Nguyên thuộc về cô nhi viện, thuộc về cô bé và Hồng Nhung mà thôi.
Trở lại thầy giáo đặt một hộp giấy lên bàn lớn giọng.
- Trong hộp có lá thăm đánh số từ - , ai bốc được số nào thì ngồi vào vị trí đó, rõ chưa?
- Rõ! - giọng yếu xìu.
Tất cả lần lượt lên bốc thăm rồi bắt đầu di chuyển chỗ ngồi, sau khi xong xuôi mới nhìn lại xung quanh... và... nhưng tiếng than ôi.. đầy oán trách.
- Sao lại là cậu chứ!
- Ôi bạn cùng bàn với mình là Hùng bò kìa...
- Ngồi gần mình cấm ở dơ nghe chưa?
- Mình với cậu vạch rõ ranh giới, cấm xâm phạm.
Đổi chỗ xong tất cả nhất loạt bùng nổ đe dọa có, than khóc có, vui vẻ vì vẫn được ngồi cùng chiến hữu cũng có. Xui xẻo thay cho Hồng Nhung vì ngồi cùng bàn với Hùng bò, cô nhóc không thể chấp nhận chỉ muốn khóc một trận, ai không biết cậu nhóc lên cơn bất chợt chứ cô nhóc ngồi gần là hưởng trọn những lần lên cơn rồi. Hân Di nhìn về phía Hồng Nhung ánh mắt đầy thương cảm, tội con bạn quá đi mất. Cô bé còn đỡ hơn Hồng Nhung là được ngồi cạnh Nhật Minh cậu bạn học giỏi kính cận. Tính tình cậu nhóc tuy ít nói nhưng lại rất hiền lành nên cô bé khá yên tâm. Nhìn quanh lớp học cuối cùng cũng tìm thấy Mai Anh, cô nhóc ngồi cạnh Quỳnh. Còn Đăng Nguyên thì ngồi cùng Đinh Lan ngay phía trước Hân Di. Như vậy là ý nguyện của Đinh Lan thành sự thật rồi hèn gì cứ ngồi cười mãi. Thầy giáo gõ thước xuống bàn chúng nó mới ngồi ngay ngắn lại bắt đầu tiết học.
Chuông ra về reo lên kết thúc tiết học thảm hại trong ngày đổi chỗ đầu tiên.
Vừa ra khỏi lớp Hồng Nhung đã bắt đầu chửi rủa Đinh Lan.
- Lớp trưởng gì kì vậy chứ... mình đề nghị cắt chức cậu ta đi, quá đáng mà!
- Nhung bớt giận... - Mai Anh giả vờ vuốt lưng.
- Cũng vì câu nói của con bé đó mà khiến mình ngồi với Hùng bò đây... không giận sao được.
Càng nói Hồng Nhung càng tức điên, cho cô nhóc ngồi với ai cũng được sao lại ngồi ngay cái bàn định mệnh đó chứ. Cậu nhóc đó thật sự rất không bình thường, ngồi học mà cứ nhịp chân miệng lẩm bẩm câu thần chú gì đó Hồng Nhung cố lắng tai nghe.. nghe mãi chẳng hiểu.
- Các cậu biết không? Mình chưa từng thấy ai ở dơ như tên Hùng, dưới bàn toàn vỏ bánh kẹo mà không chịu vứt đi.
- Mình chia buồn cùng cậu! - Mai Anh nói.
Hai cô nhóc luyên thuyên một hồi mới để ý ra suốt từ nãy đến giờ hai người kia không lên tiếng.
- Di, Nguyên...
Hồng Nhung gọi hai cái người đi cạnh nhau mà chẳng nói một lời kia.
- Sao im re thế? - Mai Anh hỏi.
- Đang suy nghĩ... - Hân Di trả lời.
- Hử?? Di nghĩ gì thế? - Hồng Nhung thắc mắc.
- À... bài tập.. bài tập thôi!
Hân Di ấp úng làm sao nói cô đang nghĩ về chuyện Đinh Lan và Đăng Nguyên chứ. Lúc nãy Hân Di để ý thấy Đinh Lan cứ cố tình bắt chuyện với Đăng Nguyên mãi thôi, lại còn dùng ánh mắt rất lạ nhìn Hân Di khiến cô bé cứ suy nghĩ mãi.
- Thật không đấy? - Hồng Nhung nghi ngờ.
- Thật mà.
Thấy Hân Di khẳng định không hỏi gì thêm.
Dọc đường Đăng Nguyên lên tiếng.
- Di đang nghĩ bài tập thật à??
Cô bé vẫn im lặng, Đăng Nguyên lại gọi.
- Hân Di.
- Hả?? Nguyên nói gì?
- Di thả hồn đi đâu vậy?
- Đâu có.
Cậu nhóc bất ngờ thắng xe quay đầu ra sau.
- Có chuyện gì hả?
- Làm gì có Di chỉ đang nghĩ về bài tập khó lúc nãy thôi.
Cậu nhóc chỉ ừ nhẹ rồi tiếp tục chạy xe.
Đêm hôm đấy đúng giờ, Hân Di lại mơ thấy giấc mơ ấy, vị tiên nữ xuất hiện ẩn mình trong ánh hào quang rực rỡ, chói mắt nhẹ nhàng gọi tên cô bé.
- Hân Di, hôm nay là sinh nhật năm tuổi của con cũng là lúc con có được năng lực siêu nhiên nhìn trước được tương lai. Con đã nhớ kĩ những gì ta đã dặn con trong suốt mấy năm qua chưa. Con không được nói cho người khác biết con có được năng lực ấy, cũng không được thay đổi tương lai nếu không con sẽ là người lãnh lấy mọi hậu quả. Nhớ kĩ ở hiền gặp lành, mọi việc con làm có trời biết đất biết cả.....
- Không thể nào... không... KHÔNG...
Hân Di giật mình tỉnh giấc trán đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn sang Hồng Nhung vẫn ngủ say may quá đã không đánh thức cô nhóc, giấc mơ đêm nay lại hơi khác so với trước đó. Vị tiên nữ ấy là ai?? Những lời vị tiên nữ ấy nói có phải là sự thật?? Cô bé có thể biết trước được tương lai sao?? Không.. không thể nào... Hân Di lắc đầu phủ nhận. Cô bé đã tuổi rồi không còn tin mấy câu chuyện trong đoremon nữa đâu. Thế là cô bé nằm xuống tiếp tục giấc ngủ đến tận sáng mai.
Sáng sớm Hân Di ngáp ngắn ngáp dài gục đầu xuống bàn học, bên tai cứ nghe tiếng Đinh Lan lãi nhãi với Đăng Nguyên mà nhức cả đầu. Cô bé đang mơ màng chợt trong đầu hiện lên một hình ảnh thầy Phúc bước vào nhìn một lượt quanh lớp rồi nói một câu " Hôm nay thầy bắt đầu trả bài!" Và người đầu tiên được thầy gọi lên bảng là Hồng Nhung. Gương mặt cô nhóc hiện rõ vẻ lo lắng, thầy hỏi gì cũng không biết cô bé đoán chắc hôm qua Hồng Nhung đi ngủ sớm mà không chịu học bài, thế là Nhung bị điểm . Hân Di ngẩng đầu dậy nhìn quanh chưa đến giờ vào học mà, cô bé vỗ đầu nằm một chút cũng có thể mơ được... thật là.
Đúng vào lúc tiếng chuông reo, thầy Phúc bước vào.
- Cả lớp... NGHIÊM.
- Ngồi xuống đi các em.
Đôi mắt Hân Di bắt đầu mở tròn xoe dõi theo từng cử chỉ của thầy, cô bé lẩm bẩm một mình " Đây... đây không phải lúc nãy mình mơ hay sao??"
- Hôm nay thầy bắt đầu trả bài.
Cả lớp mặt nhăn nhó, sao thầy bắt đầu khó thế. Hân Di cứ ngồi thất thần, ánh mắt không thể nào tin được những gì đang xảy ra.
- Hồng Nhung lên bảng.
Cô nhóc khóc thầm ôm tập lên bảng, thầy bắt đầu hỏi cô nhóc chỉ đứng im re. Hân Di lúc này nhớ đến giấc mơ đêm qua, chẳng lẽ cô bé có thể biết trước được tương lai hay sao?? Thật sự có thể sao? Đúng là có thể thật từng hành động đang diễn ra nét mặt, cử chi đều giống như đúc những gì xuất hiện trong đầu cô bé lúc nãy. Hồng Nhung đúng là bị điểm .
- Người tiếp theo, Hân Di.
Khoan đã cái này đâu có xuất hiện, sao cô bé không thấy cảnh này. Hân Di mang một đống thắc mắc đi lên bảng. Thầy giáo phải hỏi đến hai lần cô bé mới giật mình trả lời, tuy không lưu loát nhưng lần này thoát nạn với điểm . Suốt buổi học Hân Di lại thả hồn theo gió miên man suy nghĩ. Cô bé thật sự có khả năng ấy? Đúng là kì lạ thật đấy!
Lúc ra về cả bọn trò chuyện ríu rít, Hân Di tạm gác lại chuyện kia đi vì nghĩ mãi cũng không hiểu.
- Thầy hôm nay bị gì vậy cho mình điểm, trời sơ mà biết được là mình chép phạt suốt buổi tối cho xem.
- Hôm qua bảo Nhung học bài mà không chịu học.
Đang nói chuyện trong đầu Hân Di lại hiện lên một cảnh tượng Mai Anh đang đi thì vấp phải cục đá. Cô bé lắc lắc đầu thì thấy gần đó có một cục đá thật, khi Mai Anh đến gần cô bé liều thử kéo Mai Anh sang chỗ mình ai ngờ bản thân lại mất đà ngã xuống đất.
- Ui da... - Hân Di kêu lên khi cái mông đập mạnh xuống đất.
Đăng Nguyên đưa tay kéo Hân Di lên.
- Có sao không? - Cậu nhóc hỏi cô bé nhăn nhó.
- Đau!
- Đang yên đang lành cậu kéo Mai Anh làm gì thế? - Hồng Nhung khó hiểu nhìn Hân Di.
- À... mình.. đùa ấy mà hì hì.
Hân Di không biết giải thích thế nào bèn bịa đại một lí do, không thể đem chuyện ấy kể cho ai biết, vị tiên nữ đã dặn như thế.
- Đùa rồi tự té, Di đúng là hâm!
- Này, đủ rồi nhé. Thầy giáo ức hiếp cậu chứ đâu phải mình.
Cô bé không vừa đớp lại, biết là Hồng Nhung giận cá chém thớt mà.
Thấy Hân Di đi cà nhắc cà nhắc chắc bị trẹo chân rồi, Đăng Nguyên bèn tới xách hộ cái cặp tay kia dìu cô bé.
- Di đúng thật là thích gây họa.
Cô bé chỉ biết chu mỏ, đâu phải cô bé gây chuyện tại vì muốn giúp Mai Anh thôi ai ngờ khiến bản thân ra thế này. Đúng là hậu quả của việc sửa đổi tương lai sẽ đổ lên đầu cô bé tốt nhất sau này không nên làm thế nữa cô bé nhủ thầm.
Nhưng Hân Di đâu biết rằng với việc cô bé nhìn thấy được tương lại cùng với bản tính lương thiện của mình đã khiến cho cuộc sống của cô bé bị đảo lộn. Cô bé không thể trơ mắt đứng nhìn người khác gặp nguy hiểm mà không làm gì.
Đó là nhiệm vụ mà hai vị tiên muốn thử thách cô bé, họ muốn biết rằng cô bé sẽ chọn bỏ mặc không lo hay dùng bản thân đánh đổi để giúp người khác. Họ muốn tìm ra người có tâm hồn tốt đẹp ấy có phải Hân Di hay không vì thế nên họ đã cứu cô bé sống lại.