Thế là như quyết định của thầy hiệu trưởng, Hân Di được giáo viên chủ nhiệm sắp xếp cho chuyển vào lớp 4B9, trong số 18 lớp khối 4 của trường thì lớp Hân Di được chuyển vào có thành tích học tập kém nhất nhì khối. Khi vừa nghe được chuyển vào Hân Di có hơi lo lắng rồi lại buồn vì không được cùng lớp với hai đứa bạn thân và Mai Anh nữa. Nhưng bây giờ có muốn hay không muốn cũng chẳng thể thay đổi được gì, Hân Di đành ngậm ngùi cam chịu và tự khích lệ bản thân mình rằng chỉ còn nửa học kì lớp bốn và một năm lớp năm nữa thôi là lên cấp 2 rồi, đến lúc đấy lại được học cùng mà lo gì.
Đưa Hân Di đến lớp Đăng Nguyên buồn bã.
- Di học một mình trong lớp B9 được không? Hay.....
Cậu nhóc ngập ngừng.
- Nguyên chuyển lớp sang học cùng Di nha!
Hân Di liền vui mừng nhưng được vài giây mặt lại ỉu xìu, Đăng Nguyên học giỏi như vậy tự nhiên bắt cậu nhóc chuyển sang học cùng thì thật bất công cho cậu nhóc quá.
- Thôi không sao đâu, quen ngay đấy mà, Nguyên đừng lo.
- Ừ, vậy có gì ra chơi Nguyên sang chơi cùng Di.
- Được rồi, biết rồi, Nguyên về lớp đi.
Cô bé hối thúc cậu nhóc, sau khi Đăng Nguyên rời khỏi Hân Di liền tắt ngay nụ cười, mặt buồn thiu di chuyển vào trong lớp học.
Vừa bước vào cô bé đã cảm nhận được không khí khác lạ, mấy đứa trong lớp không nói chuyện, không quậy phá chỉ lặng lẽ ngồi im tại chỗ và hướng ánh mắt về phía cô bé. Hân Di chậm rãi đi xuống hàng ghế cuối lớp ngồi, như đã nhìn đủ các thành viên trong lớp đều quay về với công việc dang dở của mình, chẳng ai đoái hoài tới cô bé nữa. Đúng là cái lớp kì quặc. Ngồi trong lớp mà Hân Di không ý thức được mình đang ngồi trong lớp, chưa từng gặp cái lớp nào như vậy, phải nói không gian im đến nổi có thể nghe được tiếng ruồi muỗi bay ngang ấy chứ.
Tiếng chuông điểm giờ vô tiết đầu tiên, hình như là tiết toán, một cô tóc ngắn xinh xinh bước vào, tất cả đứng lên chào cô rồi lại trật tự ngồi xuống. Hình như không mấy bất ngờ với hiện tượng lạ này lắm cô giáo vẫn bình thản lật trang giáo án rồi giảng bài. Hân Di không biết lớp này đã học tới bài nào rồi, ngó nghiêng một hồi cuối cùng cô bé quyết định hỏi cô nhóc bên cạnh.
- Bạn gì đó ơi cho mình hỏi cô đang giảng trang mấy vậy?
Cô bạn đó nhìn Hân Di chằm chằm rồi miễn cưỡng mở miệng đáp.
- 58.
- Cảm ơn bạn!
Hân Di lật ra trang 58 theo giỏi cô giảng bài. Những bài tập cô giao cho làm đều rất dễ, Hân Di làm được hết mà không cần hỏi ai cả. Cô bé lại thắc mắc “ Tại sao lại dễ gấp 5 lần so với lớp cũ thế này?“.
Sang tiết tiếng việt Hân Di ngửi được mùi hôi ở đâu đó bốc lên, nhìn quanh cô bé chợt phát hiện, thùng rác đầy ắp chưa ai đem đổ, hèn gì... Hân Di tốt bụng lấy chổi quét gọn lại rồi gọi một bạn nam gần đó đem đi đổ ai ngờ lại nhận được câu trả lời lãnh đạm.
- Tự đi mà đổ.
Sau hai ngày học tập ở lớp B9 Hân Di đã tìm ra được nguyên nhân vì sao cái lớp ấy lại tệ đến thế. Không phải quậy phá, không phải không thực hiện nội quy mà là không đoàn kết, mỗi thành viên trong lớp đều không hòa đồng gì cả, mạnh ai nấy làm, lạnh lùng, vô cảm.
- Yaaaa... Di chịu hết nổi rồi!
Đang ăn sáng dưới căn tin cùng Đăng Nguyên, cô bé buông đũa xuống nhăn nhó.
- Chứ giờ Nguyên biết làm sao? - cậu nhóc thở dài.
- Nguyên Không tưởng tượng nổi cái lớp ấy đâu, kinh khủng lắm. Di chán lắm rồi!Huhu...
- Thôi nào... mai chúng ta đi thả diều nhé! Chịu không?
Đăng Nguyên hí hửng đề nghị vì biết cô bé ham chơi, vừa nghe cậu nhóc nói Hân Di mắt sáng rỡ.
- Thật không? Đi chứ, đi chứ... rủ thêm Mai Anh và Hồng Nhung nữa.
- Ok.
Tạm biệt Đăng Nguyên, Hân Di lại trở về với lớp học thân thương. Ngồi vào chỗ của mình cô bé thẩn thờ suy nghĩ vì sao lớp học này lại trở nên như thế, vì sao ở lứa tuổi này mà các cậu ấy lại mất đi niềm vui, sự hồn nhiên, thơ ngây vốn có. Cô bé thầm quan sát kĩ càng tất cả các gương mặt đang ngồi hiện diện quanh mình, đều là những gương mặt sáng lạn, thông minh, đáng yêu
Trong giây phút tâm hồn đang đi phiêu bạc ấy Hân Di thấy vô số cảnh tượng lướt qua đầu mình.
“ - Mẹ ơi cuối tuần cô giáo bảo mời ba mẹ đến họp phụ huynh.
Cô nhóc tóc thắt bim hai bên nhỏ nhẹ nói với một người phụ nữ trung niên ở trước cổng trường
- Họp gì hoài vậy? Kêu cha của mày qua họp đi.
Người phụ nữ hung dữ đáp lại rồi rồ ga rời khỏi“.
“ Một cái tát giáng xuống gương mặt hồng hào, bé thơ của cô bé.
- Cho mày ăn ngon, mặc đẹp để rồi học hành thế này hả?
Tờ giấy xếp hạng bị ném xuống dưới đất, cô bé mắt ngân ngấn lệ nói lời xin lỗi nhỏ xíu.
- Con xin lỗi mẹ! “
“ - Anh hai ơi chỉ em làm bài này với.
Cậu nhóc mập mập ú ú lay tay một cậu con trai tầm 16 tuổi, ai ngờ bị cậu nhóc đẩy ra.
- Ra chỗ khác chơi đi không thấy tao đang bận à?
- Nhưng mà... em không biết làm.
- Đã nói ra chỗ khác chơi, phiền phức. Không biết cha rước mày về làm gì, đồ con riêng.”
Và vô số những hình ảnh khác nhau nữa. Hân Di không thể tin những gì mà mình vừa nhìn thấy trong đầu, cô bé quan sát lại những gương mặt ấy, lòng hơi thắt lại. Thì ra mọi chuyện đều có lí do riêng của nó....
Cô giáo bắt đầu phát thư mời phụ huynh cũng như bảng xếp hạng của tất cả trong kỳ thi giữa kỳ vừa qua. Hân Di nhìn thứ hạng của mình mà vui mừng, hàng số xuất hiện trong tấm giấy là hạng 20, cô bé vẫn nằm trong top 20 của toàn khối. Cầm tờ giấy xếp hạng và lá thư mời họp phụ huynh Hân Di lại nhớ đêna những gì lướt qua đầu mình khi nãy phút chốc buồn hẳn. Chuông ra về vừa điểm Hân Di vội vàng chạy theo cô bé thắt bím cùng lớp để xác nhận một việc. Đăng Nguyên vừa đi ra khỏi lớp định bụng qua chỗ Hân Di thì thấy cô bé chạy vụt qua mình.
- DI...
Nhưng cô bé không quay lại, cậu nhóc hiếu kì cũng chạy theo lại đến lượt Hồng Nhung kêu lại nhưng cậu nhóc đã mất dạng sau đám học sinh nhốn nháo.
Trước cổng trường, Hân Di đứng nép vào một góc nhìn ra, quả nhiên người phụ nữ đó đã lớn tiếng hằng hộc cô nhóc kia. Vậy là những gì Hân Di thấy đều là sự thật!
- Di vội vàng chạy ra đây là vì chuyện này?
Chợt có tiếng nói vang lên làm Hân Di hết hồn quay sang đã thấy Đăng Nguyên đứng bên cạnh từ lúc nào không hay.
- Làm Di hết hồn. Ra lúc nào đấy?
- Thấy Di chạy ra nên chạy theo.
Bỗng có một làn gió nhẹ thổi qua, Hồng Nhung lao từ phía sau ra.
- Làm gì... làm gì... hai người chạy như bị đòi nợ vậy? Làm đuổi theo mệt quá...
- Ai mượn Nhung đuổi theo.
Hân Di buông một câu phũ phàng rồi bước đi trước, Đăng Nguyên cười cười cũng bước theo, Hồng Nhung ta lại bơ vơ giữa cổng trường. Cô nhóc đứng ngẩn ngơ tự vấn bản thân “ Hai đứa phía trước có phải bạn thân của mày không Nhung?” Haizz....
- Này chờ với hai kẻ vô lương tri ấy nhầm lương tâm...
Hồng Nhung lại được dịp tập thể dục.
Đêm đó Hân Di lăn qua lăn lại, nghĩ đến những chuyện mình biết trước mà không tài nào chợp mắt nổi. Sáng hôm sau cô bé mang đôi mắt lờ đờ vì mất ngủ đến trường, Đăng Nguyên và Hồng Nhung thấy lạ liền hỏi.
- Di mất ngủ à? - Đăng Nguyên.
- Ừ!
- Mơ thấy ma hả? - Hồng Nhung nhe răng.
- Mơ thấy Nhung chứ ma đâu ra.
Câu trả lời ấy khiến Hồng Nhung ngậm miệng lại, Hân Di nhận được cái nhéo vào hông đau điến từ cô nhóc.
Rồi hai đứa lại tiếp tục màn rượt đuổi giữa sân trường, Đăng Nguyên lắc đầu chào thua.
Vào lớp Hân Di quyết định bắt chuyện với cô nhóc thắt bím vì cô nhóc ngồi ngay phía trước.
- Cậu dễ thương quá! Cậu tên gì thế?
Cô nhóc quay sang mặt buồn hiu chỉ tay vào bảng tên. Hân Di chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống thôi sao cô bé quên là ai cũng có bảng trên đeo trước ngực chứ, thật là.
- À, mình quên! Cậu thích nghe truyện cười không? Để mình kể cho cậu nghe nhé!
Cô nhóc kia không tán thành cũng không phản đối, chỉ im lặng ngồi đó. Hân Di không quan tâm lắm bắt đầu câu truyện cười của mình, một câu chuyện, hai câu chuyện, ba câu chuyện cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của cô nhóc kia về mình nên Hân Di mừng lắm.
- Trông cậu có vẻ buồn... có chuyện gì sao?
Cô bé bắt đầu lời hỏi thăm nhưng thật ra là muốn an ủi thì đúng hơn. Như bị chạm đến mạch cảm xúc cô nhóc ấy lại tiếp tục buồn giọng lạc hẳn.
- Mai họp phụ huynh, ba mẹ mình không ai đi cả.
- Để mình kể cậu nghe thêm một câu chuyện nữa nhé, cậu sẽ không còn buồn nữa.
Cô nhóc kia gật nhẹ, ánh mắt nhìn Hân Di như vẻ đang lắng nghe.
- Có một cô bé từ khi sinh ra cho đến lúc lớn lên đều không biết ba mẹ mình là ai cả, cô bé sống ở cô nhi viện cùng các sơ và những đứa trẻ bị bỏ rơi giống mình. Nhìn bạn bè cùng trang lứa có ba mẹ quan tâm chăm sóc mà rất tủi thân, đêm đến cô bé đều lén khóc một mình cô bé luôn tự hỏi tại sao ba mẹ lại bỏ rơi mình, hỏi mãi hỏi mãi cũng không nhận được câu trả lời. Nhưng dần dần cô bé ấy không cảm thấy cô đơn nữa vì cô bé nhận được rất nhiều sự thương yêu của mọi người ở cô nhi viện, cô bé luôn khích lệ mình rằng có lẽ ông trời lấy đi của cô bé thứ này thì sẽ cho cô bé thứ khác và cô bé sẽ trân trọng nó.
- Thương cô bé ấy!
- Cậu biết cô bé ấy là ai không?
Cô nhóc kia gật đầu Hân Di mỉm cười chỉ vào bản thân.
- Là mình.
Dường như không dám tin vào điều ấy cô nhóc đã hỏi lại.
- Thật chứ?
Hân Di gật đầu.
- Nhưng mình thấy cậu lúc nào cũng mỉm cười, không giống.
- Chỉ cần cậu nghĩ đến những điều tốt đẹp và đừng bao giờ để nỗi buồn làm bản thân nản chí là được.
- Ừ... cảm ơn cậu!
Cô nhóc ấy đã mỉm cười đáp lại Hân Di nụ cười mà lần đầu tiên Hân Di nhìn thấy, thật ra cô nhóc kia rất đáng yêu.
Cũng từ hôm đó Hân Di đã cố gắng tiếp xúc với tất cả các thành viên trong lớp, cô bé luôn biết cách dùng năng lực riêng của mình thu hút người khác và làm họ mỉm cười. Cô bé giống như viên vitamim khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.
Thấm thoát hai mùa hè của năm cấp cũng trôi qua, hai tuần nữa ba đứa Hân Di, Hồng NHung và Đăng Nguyên phải thi đầu vào để xét tuyển trường học cấp .
- Nguyên này! Cậu định thi trường nào? - Hồng Nhung vừa thắt bím tóc cho Hân Di vừa nhìn sang Đăng Nguyên hỏi.
Cậu nhóc đang đọc sách liền bỏ quyển sách xuống suy nghĩ chốc lát rồi trả lời.
- Trường chuyên gần trường cấp đấy!
- Hả?
Hồng Nhung không biết có phải bất ngờ vì câu trả lời của Đăng Nguyên không mà giật tóc Hân Di một cái khiến cô bé la ó.
- Á... đau.. đau...
- Ơ.. xin lỗi Di! Cậu nói trường chuyên Hoàng Hoa Thám đó hả?
- Ừ! - Đăng Nguyên gật đầu.
Hân Di lên tiếng, cô bé chẳng có gì bất ngờ với quyết định của Đăng Nguyên.
- Có gì mà Nhung bất ngờ thế?
- Mình nghe Mai Anh nói trường đó điểm cao lắm!
- Nguyên dư sức đỗ, còn tụi mình thì... không chắc.
Ngữ điệu câu cuối có phần chán nản, cô bé rất muốn học cùng Đăng Nguyên nhưng với khả năng của bản thân bây giờ Nguyên điều đó có phần khó thực hiện, Hân Di thở dài một cái, cái thở dài khiến Đăng Nguyên suy tư hồi lâu.
Chiều sau khi ăn cơm tối xong hai cô bé đã bị Đăng Nguyên lôi tuột đi đến phòng tự học, hai cô bé cứ ngơ ngơ nhìn cậu nhóc và hai quyển sách cậu vừa mới đưa.
- Từ đây đến kì thi tuyển còn hai tuần, hai cậu phải học lại hết tất cả kiến thức căn bản và nâng cao của lớp .
- Sao? Nguyên nói học hết trong hai tuần á? - Hân Di tròn xoe mắt nhìn cậu nhóc.
Khi nhận được cái gật đầu của cậu nhóc cô bé giả vờ gục đầu xuống bàn xỉu, còn Hồng Nhung thì ngồi nhìn hai quyển sách một cách trìu mến bằng ngọn lửa căm hận.
- Nếu cả ba chúng ta muốn chung trường thì cả ba đều phải thi đỗ. Di và Nhung có muốn chúng ta học cùng trường không?
- Muốn! tất nhiên là muốn rồi. - Hân Di.
- Vậy thì phải học.
- Nhưng mà.. nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết. Mở sách ra nào!
Biết không thể cãi lại Đăng Nguyên, cũng biết bản thân không thông minh như cậu nhóc nên hai cô bé chỉ còn cách cố gắng học hành thật chăm chỉ theo lời của cậu để thi đỗ. Nhưng mà sao khó quá, hễ ngồi vào bàn được phút là hồn hai đứa đã lơ lửng ở chín tầng mây rồi, phải đến lúc Đăng Nguyên gõ thước xuống bàn hai cô bé mới hoàn hồn trở lại.
- Đáp án bài này là gì?
- đúng không? - Hồng Nhung lanh lẹ đáp.
- Sai.
- Vậy là rồi. - Hân Di tươi cười ai ngờ.
- Sai bét luôn!
Cô bé liền ỉu xìu, Đăng Nguyên kiên nhẫn giảng lại từng chỗ một. Bằng sự tận tình, cử chỉ nhẹ nhàng và cách giảng bài vui tính hai đứa kia đã bớt lười học hơn, ý chí quyết tâm thi đỗ cũng cao hơn. Đêm nào ba đứa cũng học đến mười giờ đêm mới đi ngủ, các sơ thấy bọn nhỏ chăm học mà thương hết sức, cứ trời vừa tối sơ lại mang bánh, sữa cho ba đứa.
Buổi trưa ngồi ở dưới gốc cây xoài học được một lúc, cả ba đứa buồn ngủ quá thiếp đi trong làn gió mát. Hồng Nhung tựa đầu bên gốc cây xoài, Hân Di tựa đầu lên vai Đăng Nguyên. Ngủ được một lúc Hân Di chợt giật mình thức giấc nhìn sang Hồng Nhung vẫn đang ngủ ngon lành, cô bé dời tầm mắt sang Đăng Nguyên. Lúc ngủ trông cậu nhóc thật hiền, Hân Di thầm quan sát cậu bạn thân, đôi mắt hai mí lâu lâu lại khẽ chớp chớp, hai má trắng hồng dưới ánh mặt trời, cậu nhóc có sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn y như con gái. Hân Di bất giác đưa tay chạm nhẹ vào má cậu nhóc rồi lại tủm tỉm cười, da cậu nhóc mịn thật. Cô bé chợt nghĩ chắc lên cấp hai nhiều đứa con gái sẽ thích gương mặt đẹp trai này của Đăng Nguyên lắm, cô bé không thích như vậy, tụi con gái ấy sẽ bám riết lấy cậu ấy mất, Hân Di nghĩ đến đây đã thấy phiền phức, nhất định không thể để chuyện đấy xảy ra được, cô bé phải nghĩ cách thôi.
- Di đang nghĩ gì mà mặt cảm xúc quá vậy?
Không biết cậu nhóc đã dậy từ bao giờ, làm Hân Di giật cả mình.
- À... đang nghĩ vu vơ thôi!
- Hử? nghĩ vu vơ là nghĩ gì? - Đăng Nguyên tò mò.
- Đang nghĩ nếu lên cấp chắc nhiều đứa con gái bám theo Nguyên lắm!
Hân Di bứt cọng cỏ gần đó nhẹ nhàng nói làm cậu nhóc gật gù không biết là đang nghĩ gì nữa, cô bé thấy cậu nhóc cứ im im liền nhéo vào hông cậu một cái.
- Đang âm mưu gì vậy? Tự nhiên im đột xuất.
Cậu nhóc chần chừ.
- Vậy Di có cách gì không?
- Ờ thì cũng có.....
Vừa nghe cậu nhóc liền xích lại gần, gương mặt vẻ mong chờ.
- Cách gì?
Hân Di vờ vuốt vuốt cằm cuối cùng phán.
- Giấu cái mặt đẹp trai này đi.
Đăng Nguyên vẫn cứ ngây người ra, Hân Di liền nói tiếp.
- Này nhé muốn không bị bọn con gái để ý Nguyên chỉ cần đeo kính nobita, làm tóc xoăn xoăn là được.
Cậu nhóc nhìn cái vẻ đắc ý của Hân Di mà nghi ngờ.
- Có thật không? Nhưng Nguyên đâu có bị cận đâu mà đeo kính.
- Thì mua kính không cận, ra ngoài hẳn đeo.
- Ồn chết được... hai đứa nói gì hoài vậy hả?
Hồng Nhung đột nhiên thức giấc càm ràm, cô nhóc cứ che miệng ngáp rất tự nhiên, hai đứa kia trố mắt ra nhìn, ngáp xong cô nhóc nói.
- Làm gì nhìn mình dữ vậy?
- Nhung này, cậu có biết cậu ngáp xấu đến cỡ nào không? mai mốt nhớ che miệng lại nhá...
Hân Di đứng lên đi vào trong, Đăng Nguyên cũng cười cười cầm theo quyển sách đi vào, Hồng Nhung nhìn theo hai đứa bạn không nói nên lời.
Cuối cùng ngày thi tuyển cũng đến, trước lúc vào phòng thi Hân Di cứ đi tới đi lui lòng bồn chồn, hồi hộp chết đi được, cô bé hết ngồi lại đứng, hết đứng lại ngồi tay vái lia lịa.
- Lạy ông địa cho con thi đỗ.
Đăng Nguyên ngồi bên cạnh cười tủm tỉm, bộ dạng của Hân Di thật đáng yêu, bất giác cậu nhóc lại muốn ngắm cô bé mãi.
Đến giờ Hân Di vào phòng thi trước, Đăng Nguyên và Hồng Nhung vào sau, hai đứa kia được chung phòng thi làm Hân Di ghen tỵ. Cô giáo phát đề thi cô bé liền nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi mới lật đề lên. Đọc từng câu hỏi khóe miệng cô bé chợt mỉm cười, sau đó đặt bút xuống và viết, cô bé cứ hì hụt viết cho đến khi hết giờ.
Ra khỏi phòng thi đã gặp Đăng Nguyên và Hồng NHung đứng đợi, thấy cô bé Hồng Nhung vội chạy tới kéo tay lại hỏi tới tấp.
- Sao rồi? làm được không? Chắc mấy câu? được tầm mấy điểm.
- Hỏi gì lắm thế? - Hân Di nhăn mặt.
- Thì trả lời đi!
- Làm được câu, chắc tầm điểm.
- Vậy giống mình rồi, có khi hai đứa mình học cùng lớp ấy chứ!
Mặt Hồng Nhung tươi tắn hẳn, Hân Di quay sang hỏi Đăng Nguyên.
- Nguyên làm được mấy câu?
- Làm được câu. Nhưng Nguyên chỉ chép vào bài làm có câu thôi!
- Sao lại thế? Không đủ thời gian à? - Hân Di làm vẻ mặt tiếc nuối.
Đăng Nguyên gật đầu tỏ ý đồng tình nhưng thật ra đó chẳng phải là lý do. Chỉ có mình cậu nhóc biết lý do thật sự là gì. Khi cầm đề lên Đăng Nguyên đã đọc qua một lượt cả câu và xác định rõ câu nào mình làm được và câu nào Hân Di làm được, Đăng Nguyên giải xong hết câu nhưng cuối cùng quyết định chỉ chép câu, vì..... cậu nhóc muốn học cùng lớp với Hân Di.
Rất nhanh sau đó trường đã có kết quả.
- Đạp nhanh nhanh đi Nguyên!
Ba đứa đạp đến trường để xem kết quả, Hân Di nôn nóng ở phía sau hối thúc cậu nhóc, Hồng Nhung đạp ở sau cười châm chọc.
- Di ăn nhiều mập như heo Đăng Nguyên đạp không nổi đấy!
- Nói người ta không xem lại mình! hứ...
Cãi nhau chí chóe cuối cùng cũng đến trường, chỗ bảng thông báo chật cứng người căn bản là không thể chen vào, ấy vậy mà Hân Di và Hồng Nhung đâu chịu thua, hai cô nhóc chụm đầu lại bàn tính gì đó một lúc rồi nhìn nhau đầy gian trá.
- MỌI NGƯỜI ƠI... Ở NGOÀI KIA CÓ ĐÁNH NHAU!
Đột nhiên Hồng Nhung hét lớn khiến đám đông phải ngoảnh lại nhìn, Hân Di đếm trong miệng ... ..... đám đông lần lượt kéo nhau chạy ra cổng trường. Hai cô nhóc cười hí hửng chạy lại bảng thông báo dò tên mình, Đăng Nguyên cứ đứng nhìn hai cô nhóc bày trò mà lắc đầu bái phục.
- Á..... ba đứa mình học cùng lớp!
Hân Di tìm thấy tên cả ba liền mừng nhảy tưng tưng, nghe thấy tiếng nhốn nháo ngoài cổng liền hốt hoảng kéo tay Đăng Nguyên và Hồng Nhung chạy biến ra cổng sau, để cái đám ấy bắt được là mềm xương luôn.
- Phù... mệt.. quá!
Sáng sớm đã phải chạy maratong đúng là số hưởng mà. Nhìn mặt đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại ba đứa liền phá lên cười.
- Hai cậu một ngày không bày trò chịu không nổi mà.
Đăng Nguyên vừa thở vừa nói, Hân Di chỉ biết nhe răng cười.
- Bây giờ chúng ta sẽ bắt tay vào hóa trang cho Nguyên nhé!
Hồng Nhung ớn lạnh vì cái nháy mắt của Hân Di, Đăng Nguyên cũng không khá hơn. Cô bé kéo hai đứa vào một tiệm mắt kính gần đó, thấy ba đứa chị chủ tiệm hớn hở mời chào.
- Ba đứa mua gì? Chị có mấy mẫu mới vừa nhập về đây!
- Chị cho em xem mấy mẫu kính nobita đi! - Hân Di yêu cầu, chị chủ tiệm liền gật đầu.
- Đây em xem thử xem. Ai đeo thế?
- Cậu bạn này chị ạ! - Hồng Nhung chỉ tay về phía Đăng Nguyên
Chị chủ tiệm tỏ ra tiếc nuối.
- Đẹp trai thế này đeo kính thì tiếc quá.
Hân Di cười cười nhưng bụng lại nghĩ thầm “ Trời em chỉ mong che được cái mặt đó chị lại thấy tiếc là sao?“. Suốt buổi lựa qua lựa lại cuối cùng cũng được cái kính phù hợp với tiêu chí mà Hân Di đặt ra là phải trông ngu ngu khờ khờ.
Thế là ba đứa lại kéo nhau đến một tiệm cắt tóc, trước khi vào Hân Di hỏi lại Đăng Nguyên.
- Nguyên không hối hận chứ?
Cậu nhóc lắc đầu. Hân Di lại hỏi.
- Cũng không giận Di chứ?
- Không.
Đăng Nguyên giữ gương mặt bình thản như chẳng có gì to tát.
Thế là Đăng Nguyên được dịp chỉnh trang lại mái tóc, Hân Di đã yêu cầu chủ tiệm cắt tóc kiểu ngố ngố, cô bé thích thế thật. Ra khỏi tiệm cắt tóc Hồng Nhung phá lên cười, cười đến chảy cả nước mắt.
- Hahaha... tác phẩm của Hân Di đây ư? kiểu này đám con gái có chết cũng không nhận ra cậu bạn hot boy của mình nữa!
Hân Di cũng không kiềm chế được cơn buồn cười, trông Đăng Nguyên bây giờ vừa ngố vừa đáng yêu chết đi được, cậu nhóc ban đầu cũng hơi hoang mang trước diện mạo mới của mình những đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh ai ngờ hai đứa kia cứ cười mãi khiến cậu nhóc có hơi xấu hổ.
- Đã nói không được cười mà. Thôi đi về!
Bỏ lại câu nói cậu nhóc làm vẻ giận dỗi đi thẳng về nhà một nước một, Hân Di lớn tiếng gọi.
- Nguyên ngố à! đợi Di. - Rồi chạy theo năn nỉ.
Hồng Nhung ôm bụng cười đuổi theo.
Mãi sau này Hân Di mới biết đó là giây phút mà cô muốn quay về nhất, giây phút Đăng Nguyên vì cô có thể biến mình thành bộ dạng buồn cười nhất, giây phút Đăng Nguyên nghĩ cho cô bằng sự chân thành đáng yêu nhất. Đăng Nguyên của lúc ấy chỉ thuộc về một mình Đường Hân Di cô.