Ngày khai giảng như mới vừa qua không bao lâu mà bây giờ đã đến lúc chuẩn bị thì học kì, nhiều khi tự hỏi thời gian sao mà trôi nhanh thế, cứ thong thả hưởng thụ mọi niềm vui riêng rồi bỗng một ngày xem lịch mà giật mình hóa ra đã nhanh đến thế rồi à.
Không biết từ bao giờ mà Hân Di ham học đến thế, khiến tất cả mọi người tromg cô nhi viện phải bất ngờ, kể cả Hồng Nhung còn vỗ trán kêu trời nữa là.
Lý do là gì ư?
Hân Di bỗng nhớ đến một ngày đẹp trời, mình đang tung tăng đi mua trà sữa một mình vì rủ mãi Nhung lười kia không chịu đi đã vô tình đi ngang con nhóc Thanh Thanh và nghe được điều không muốn nghe. Nội dung cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh cái người xếp hạng 1 trong bảng xếp hạng học lực qua kì thi giữa kì. Đúng, người đó là Nguyên ngố bạn thân cô bé.
“ - Hôm qua tớ gặp Nguyên trong lúc lấy xe đấy! - Thanh Thanh.
- Cái tên kính cận tóc trái dừa đấy à! - Cô bạn đi cạnh cô nhóc kia cười mỉa mai.
- Này cậu có thôi nói bằng giọng điệu ấy không hả?
- Tớ không hiểu tên ấy có gì mà cậu thích cậu ta như vậy?
- Cậu ấy đáng yêu, học giỏi, tốt bụng. Lúc vào đội cậu ấy giúp mình nhiều thứ lắm!
Giọng điệu Thanh Thanh trông rất ngưỡng mộ Đăng Nguyên.
- Đúng là học giỏi nhưng mà tớ thấy cậu ta dị dị thế nào ấy! Mà cậu xinh đẹp lại xếp thứ 2 toàn khối thích cậu ta thật tiếc.
Hân Di bĩu môi học giỏi thì có gì hay, Đăng Nguyên mà dị dị á cậu lầm rồi nhé, cậu mà thấy được nhan sắc thật của Đăng Nguyên sẽ cầm lòng không được cho mà xem. Cô bé cứ lèm bèm một mình người ta đi qua rồi còn ngoái đầu nhìn theo mà chửi thầm.”
Sau khi về nhà suy nghĩ mất một đêm cuối cùng Hân Di hạ quyết tâm học hành chăm chỉ, cô bé không muốn Đăng Nguyên bạn thân nhất của cô bị cô nhóc kia cướp mất, cô phải leo lên vị trí số 2 kia. Đấy khí thế bừng bừng của Hân Di là vì chuyện đấy. Hiện tại cô đang đứng thứ 25 toàn khối, nghĩ đến vị trí số 2 kia mà trong lòng không khỏi cảm thấy xa xôi cách trở.
- Nguyên này!
Đang giải bài toán bí quá Hân Di bèn cầu cứu cậu bạn.
- Sao?
- Giúp Di bài này đi.
Cô bé đầy một bài toán ra trước mặt Đăng Nguyên, cậu nhóc nhìn sơ qua cái đề cũng hơi nhăn mặt, cậu nhóc cứ vẽ vẽ viết viết gì đấy ra giấy hết 5 phút mới gật gật đầu.
- Đây giải thế này... Di kẻ đường này....
Đăng Nguyên cứ say sưa giảng bài nào biết Hân Di đã không còn nhìn vào tờ giấy cậu mới giải ấy nữa, cô bé đang hai mắt nhắm hờ đầu gục tới gục lui cuối cùng gục lên vai cậu. Đăng Nguyên giật mình nhìn sang cái người bên cạnh,ẩn sau mái tóc dài bay bay là gương mặt trắng hồng, cô bé ngủ mà cứ như đang ăn một thứ đồ đáng ghét chân mày nhíu lại bất giác cậu nhóc đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt ấy. Cậu nhóc cứ thế ngồi nhìn không dám cử động vì sợ sẽ đánh thức cô bé.
Ngày ngày Hân Di đều bám theo Đăng Nguyên bắt cậu nhóc chỉ bài, kể cả cậu nhóc đi đá bóng cũng không tha, những lúc như thế Hồng Nhung chợt hỏi.
- Nếu một ngày cậu ấy đi lấy vợ thì sao?
- Mình không đồng ý sao Nguyên lấy!
Câu trả lời không rõ ràng ấy khiến Hồng Nhung và cả Đăng Nguyên phải đứng hình nhìn cô bé không rời mắt.
- Di nói như vợ cậu ấy là Di không bằng. - Hồng Nhung bắt bẻ.
- Ừ thì...
Hân Di ấp úng lãng sang chuyện khác rồi đi trước Hồng Nhung đuổi theo gặng hỏi, hai người bọn họ chẳng ai nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của Đăng Nguyên.
Cuối cùng sau những nổ lực và bốc lột triệt để sức lực của Đăng Nguyên Hân Di đã nhận về một thành tích khá là tự hào. Cô bé xếp hạng 5 trong toàn khối tăng 20 hạng liền khiến cô Linh bất ngờ. Ngay buổi sinh hoạt ngày hôm đó Hân Di được cô Linh tuyên dương trước lớp và được tặng thêm 3 thanh kẹo sôcôla khiến cô bé phấn khích về chỗ mà cứ cầm thanh kẹo cười như điên đến nỗi Hồng Nhung phải sợ.
Chiều hôm đó Hân Di có lịch học lớp chuyên Anh mà Hồng Nhung và Đăng Nguyên đều được nghỉ. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi Hồng Nhung chở đi học không được Hân Di giận dỗi đi bộ, Hồng Nhung đang mê ngủ làm gì mà còn lòng tốt chứ thế là khi thấy Đăng Nguyên vừa đi mua đồ về cô nhóc liền thúc giục.
- Cậu mau đuổi theo chở Di đi học dùm mình cái, Di nó giận đi bộ rồi kìa!
- Lâu chưa? - Gương mặt Đăng Nguyên có phần khó coi.
- Được 5 phút rồi!
Đăng Nguyên hớt hãi bỏ túi đồ trong tay rồi lấy xe đuổi theo Hân Di, cậu nhóc đưa mắt tìm khắp các vỉa hè, đôi chân mày nhíu chặt ấy chợt dãn ra khi trông thấy thân hình quen thuộc đang nhảy lò cò trên vỉa hè.
- Di!
Đang thầm chửi rủa Hồng Nhung cô bé giật mình vì tiếng gọi bất ngờ quay lại đã thấy Đăng Nguyên cười cười chỉ tay vào yên sau.
- Lên Nguyên chở đi học.
- Nãy giờ Nguyên đi đâu vậy? Di tìm hoài không gặp... đáng ghét!
Hân Di làm mặt giận dỗi tra hỏi cậu nhóc.
- Xin lỗi mà, Nguyên đi mua ít đồ cho sơ.
Cô bé không thèm trả lời quay mặt đi chỗ khác, giận dỗi mà đáng yêu lắm làm Đăng Nguyên bỗng chốc bối rối hẳn ra.
- Giờ lên xe Nguyên chở đi học, trễ rồi kìa!
- Không! Di tự đi bộ được.
Thế là cô bé bước đi, Đăng Nguyên nhăn nhó khổ sỡ đuổi theo năn nỉ.
- Lần sau đi đâu Nguyên sẽ nói với Di mà, lên xe đi.
- Năn nỉ đó hôm sau Nguyên mua kẹo cho!
Nghe thế cô bé dừng lại chỉ tay về phía cậu lăm le.
- Nhất định phải là kẹo sôcôla đó!
- Rồi nhất định
.
- Phải vậy chứ!
Cô bé liền leo lên cho cậu nhóc chở, vẻ mặt vui tươi rạng rỡ, lúc đấy tự thấy Đăng Nguyên bình thường đã đáng yêu rồi nay còn đáng yêu hơn.
- Chiều mấy giờ Di ra để Nguyên đến đón?
- Ừ... tầm 5 giờ!
Cậu nhóc đưa ngón tay ra hiệu ok, Hân Di vẫy tay tạm biệt cậu rồi tung tăng vào lớp.
Hôm nay lớp vẫn đông như mọi ngày, lớp của cô Linh luôn là thế học sinh chỉ có tăng chứ không có giảm.
- Hôm nay chúng ta sẽ học cách giới thiệu về một người nào đó mà mình biết ví dụ như bạn thân, anh, chị, cha, mẹ một cách chi tiết. Bây giờ cô mời một bạn hãy thử giới thiệu về ai cũng được bằng tiếng việt rồi chúng ta sẽ thử nói lại bằng tiếng anh nhé!
- VÂNG
- Ai xung phong phát biểu nào???
Hân Di liền giơ tay, học môn nào chứ môn cô Linh là Hân Di rất hăng hái.
- Được rồi cô mời Di!
- Thưa cô em sẽ giới thiệu về cậu bạn thân nhất, tốt nhất, đáng yêu nhất của mình ạ!
Cô Linh ngồi xuống ghế vui vẻ dõi mắt theo từng cử chỉ của Hân Di. Cô bé tiếp tục.
- Cậu ấy tên là Dương Đăng Nguyên, mình và cậu ấy cùng lớn lên trong cô nhi viện, cậu ấy học rất giỏi luôn xếp hạng nhất toàn khối, môn cậu ấy giỏi nhất là toán chỉ cần cho cậu ấy 5 phút suy nghĩ cậu ấy đều có thể giải ra....
- Khoan đã...
Hân Di đang say sưa kể về Đăng Nguyên thì cô Linh đột nhiên đứng lên cắt ngang, gương mặt cô có phần ngạc nhiên.
- Em nói Đăng Nguyên cũng mang họ Dương à?
Cô bé gật đầu, cô Linh suy nghĩ gì đó rồi quay xuống thông báo cho cả lớp.
- Cô đột nhớ ra có việc rất gấp cần phải làm nên hôm nay lớp chúng ta về sớm nhé!
Cả lớp nghe vậy nhốn nháo hẳn lên, tất cả sau một hồi cũng thu xếp tập sách ra về, Hân Di vừa bước ra đến cửa đã bị cô Linh gọi lại.
- Di vào đây!
Cô bé lấy làm lạ đi về phía bàn giáo viên.
- Cô gọi em.
- Ừ, cô có chuyện muốn hỏi.
Hân Di thắc mắc rốt cuộc cô muốn hỏi chuyện gì, sao trông cô có vẻ căng thẳng đến thế?
- Cô cứ hỏi đi ạ!
- Đăng Nguyên sống cùng với em ở cô nhi viện sao?
- Vâng!
Ngập ngừng một lúc cô lại hỏi.
- Em biết sinh nhật của Đăng Nguyên là ngày nào không?
- Là ngày 20/10 đó cô. Thật ra Nguyên hơn em 1 tuổi vì nhập học muộn nên cùng lớp.
Cô Linh lại một phen thất thần, Hân Di lo lắng.
- Cô không sao chứ? Trông mặt cô trắng bệt rồi.
Cô Linh lắc đầu chầm chậm cất giọng, một giọng nói mang theo dư vị đau lòng.
- Để cô kể em nghe một chuyện. Em có biết vì sao mỗi lần nghe đến tên Đăng Nguyên cô đều trở nên khác lạ không? Là vì người yêu của cô cũng có tên như vậy. Anh ấy mới mất cách đây hai năm vì tai nạn giao thông.
Hân Di vô cùng bất ngờ, cô bé không hề nghĩ đến thì ra lý do mỗi lần cô nghe đến cái tên ấy là gương mặt lại buồn rười rượi là như vậy. Có lẽ cô rất yêu người yêu mình và hẳn cô cũng rất đau lòng vì sự ra đi ấy, cô vẫn chưa quên được chỉ là tỏ ra đã quên để vui vẻ mà thôi. Tự nhiên Hân Di thấy thương cô quá.
- Ngày anh ấy mất cũng là ngày kỷ niệm bốn năm yêu nhau, cô nhớ lúc ấy mình đã chờ ở nhà hàng rất lâu, rất lâu chờ cho đến khi mẹ anh ấy báo tin anh ấy bị tai nạn và đang trong cơn nguy kịch bảo cô hãy nhanh chóng đến bệnh viện để gặp mặt anh ấy lần cuối. Lúc đó tim cô đau lắm, cô không thể bước nổi phải nhờ nhân viên nhà hàng dìu ra xe.
Từng giọt nước mắt của cô khiến Hân Di đau lòng mà khóc theo, cô bé dường như cảm nhận được nỗi đau ấy truyền đến tim mình.
- Còn có một bí mật khác, lúc sắp mất anh ấy có kể với cô rằng anh ấy có một đứa em trai do gia đình bị người khác hãm hại dẫn đến phá sản, chủ nợ đuổi bắt nên đã bỏ lại cô nhi viện vì sợ gặp nguy hiểm. Còn anh thì được cha mẹ dắt theo trốn khắp nơi may mắn được một người bạn cũ của ba anh ấy cho vay ít tiền nên đã mua vé máy bay qua Mỹ. Nhờ tài kinh doanh ba anh ấy đã hợp tác làm ăn với một người bạn ở bên đấy nên cuộc sống gia đình mới khá lên, lúc đấy cha mẹ anh mới bắt đầu tìm kiếm tung tích của đứa em trai nhưng vẫn chưa tìm được. Vì quá đau lòng và nhớ thương con trai út ba mẹ đã đổi tên anh thành tên của em trai anh.
Hân Di luôn chăm chú lắng nghe từng lời mà cô Linh kể không bỏ sót chữ nào, càng lúc nỗi hoài nghi của cô bé càng lớn, chẳng lẽ....
- Rất có thể Đăng Nguyên chính là em trai thất lạc của anh ấy!
Như nhận ra điều gì đó trong ánh mắt của Hân Di nên cô Linh nhanh chóng lên tiếng xác nhận.
Hân Di lúc này đang vô cùng bối rối, không thể tin được những gì mình vừa mới nghe. Đăng Nguyên chính là em trai của người yêu cô sao??
Tuyết Linh sau một hồi đắn đo bèn đề nghị Hân Di đưa mình về cô nhi viện để xác nhận lại suy đoán của mình có đúng hay không.
Ngồi sau xe Tuyết Linh, Hân Di cứ suy nghĩ mãi về điều cô nói. Nếu Đăng Nguyên thật sự là em trai của bạn trai cô thì cậu sẽ có cơ hội gặp lại cha mẹ ruột của mình rồi. Nghĩ đến đây Hân Di có hơi tủi thân, cha mẹ cô bé thật ra là ai? Đang ở nơi nào? Liệu họ có đang tìm cô bé không? Cô bé cứ hỏi mà không có được câu trả lời và mãi là như thế. Đến khúc cua Hân Di nhắc cô Linh rẽ trái, từ xa cô bé trông thấy một dáng người rất quen. Đó chẳng phải là Đăng Nguyên hay sao? Cậu nhóc đi đâu giờ này nhỉ?
- Nguyên kìa cô!
Tuyết Linh nhìn theo hướng mà Hân Di chỉ, định bụng chạy nhanh lên gọi cậu nhóc thì bỗng có chiếc xe chở hàng đỗ lại, từ trong xe một đám người bước xuống bịt miệng Đăng Nguyên rồi nhanh chóng chạy biến đi. Mọi việc xảy ra quá bất ngờ khiến hai người như hóa đá khi đã lấy lại bình tĩnh Tuyết Linh liền tăng tốc đuổi theo miệng hối thúc Hân Di.
- Em mò trong túi áo lấy điện thoại của cô gọi cho cảnh sát mau. Nhớ nói biển số xe nha! Chúng đang chạy về hướng khu chế xuất Bình Tân cũ.
Hân Di hoảng loạn làm theo lời cô, tay cô bé run run ấn số . Lòng cô bé đang vô cùng bối rối, có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên cô bé rơi vào hoàng cảnh đáng sợ như vậy và điều lo lắng hơn nữa vì người trên chiếc xe đó là Đăng Nguyên. Cậu nhóc đã bị bắt cóc.
Đến nơi chúng dừng xe, bế cậu nhóc xuống, Hân Di và Tuyết Linh dừng xe cách đó một đoạn tìm chỗ nấp. Từ xa hai người thấy bọn họ bế Đăng Nguyên xuống, cậu nhóc đã bất tỉnh từ lúc nào rồi, chắc bị bọn chúng tẩm thuốc mê nên thế.
- Phải làm sao bây giờ hả cô? Em... em sợ...
Hân Di mếu máo như sắp khóc, cô bé đang rất sợ, rất rất sợ thì phải. Tuyết Linh mặc dù đang rất lo nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh vì nếu cô không bình tĩnh sẽ không nghĩ ra được cách để cứu Đăng Nguyên và có thể khiến cậu nhóc gặp nguy hiểm. Cô phải kéo dài thời gian cho đến khi cảnh sát đến.
- Đừng lo, cô sẽ không để các em có mệnh hệ gì đâu.
Bọn họ đưa cậu nhóc vào trong rồi đóng cửa lại. Tuyết Linh kéo tay Hân Di đi sát lại cửa phòng, cô ra hiệu cho Hân Di im lặng. Bên trong vọng ra tiếng nói của tên cầm đầu.
- Thằng nhóc này con ai?
- Dạ...
Tên đàn em ấp úng một hồi lâu thì cất giọng có phần sợ sệt.
- Hình như mình bắt nhầm người rồi đại ca.
- CÁI GÌ? Mày giỡn với tao hả?
Tiếng quát của tên đại ca khiến hai cô trò giật thót mình, nghe ngữ điệu hình như hắn ta đang rất giận dữ.
- Em xin lỗi... tại hai thằng nhóc giống nhau quá.. nên...
- Mẹ nó! Rồi bây giờ kiếm ai đòi tiền chuộc hả?
Tên đàn em sau một hồi đắn đo bèn đề xuất ý kiến.
- Hay mình đưa nó qua biên giới đi đại ca. Dù sao cũng bắt rồi không lẽ thả ra.
Bụp.... beng..
Bọn bắt cóc đang bàn bạc thì chợt nghe thấy tiếng động, sự chú ý bị phân tán hẳn đi. Một trong mấy tên đó nhẹ nhàng đi về phía cửa....
- Thả chúng tôi ra. Các người có biết bắt cóc sẽ đi tù không hả?
Tiếng Cô Linh hét lên với bọn bắt cóc, hai cô trò đã bị bọn chúng bắt được. Thật ra tiếng động lúc nãy là do Hân Di gây nên, cô bé nghe được chúng muốn đưa Đăng Nguyên qua biên giới thì cực kì sợ hãi đụng phải cái thùng gần đó khiến nó rơi ra nên phát ra tiếng động.
Đăng Nguyên dần mở mắt, cảnh tượng phía trước khiến cậu nhóc bất ngờ rồi chuyển sang lo lắng. Nhìn xuống tay chân mình đều bị trói lại, cô Linh và Hân Di đang bị hai tên cao to giữ chặt. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Cô, Di.... đã xảy ra chuyện gì? Sao chúng ta lại ở đây? Họ là ai?
- Họ là bọn bắt cóc, Nguyên bị bắt cóc đó.
Hân Di hét lớn, bỗng nhiên trong đầu cô bé lướt qua một vài hình ảnh, cô bé nhắm mắt lại cố hình dung cho rõ, trong những chuỗi hình ảnh hoảng loạn đó cô bé thấy tên đại ca kia ngã xuống, cô bé nghe thấy tiếng hét của chính minh rồi tất cả qua đi không còn thấy gì nữa cả. Tại sao ngay giây phút này năng lực siêu nhiên đó cũng không giúp gì được cho cô bé. Tại sao? Hân Di uất ức...
- Sao cơ... bắt cóc ư?
Bây giờ cậu nhóc đã hiểu. Tất cả đều đang căng thẳng thì cánh cửa bật mở, rất nhiều cảnh sát hiện ra trước mặt.
- Các anh đã bị bao vây! Mau thả người sẽ được khoan hồng!
- Mẹ kiếp!
Tên đại ca chửi thề một tiếng vội rút dao ra kề vào cổ Đăng Nguyên. Tuyết Linh vừa vui mừng khi cảnh sát đến chưa được bao lâu liền hoang mang cực độ.
- Không được bước tới nếu không tao sẽ cắt cổ nó cho chúng mày xem. Bỏ súng xuống!
- Đừng mà... tôi xin anh... đừng làm hại thằng bé.
Tuyết Linh cầu xin. Nguyên- người cô yêu nhất đã vì cứu cô mà rời khỏi thế gian này rồi cô không muốn em trai anh lại gặp nguy hiểm nữa đâu.
- Bình tĩnh! Chúng tôi sẽ bỏ súng xuống.
Cảnh sát chậm rãi bỏ súng xuống rồi lấy chân đá ra phía trước. Tên đại ca hài lòng xoay người kéo Đăng Nguyên ra phía cửa, cái dao vẫn kề vào cổ cậu nhóc.
Tất cả sẽ bình thường, chỉ cần cho chúng bước ra khỏi đây thả con tin ra thì cảnh sát sẽ có cách bắt chúng lại. Nào ngờ một vị cảnh sát khác thấy tên tội phạm ra ngoài liền chạy đến giơ súng. Do ngoài dự liệu nên mấy vị cảnh sát bên trong chưa kịp đưa ra cách ứng phó tên đại ca đã giơ con dao lên hét lớn.
- Giỡn mặt với tao à! Được tao sẽ giết nó!
- ĐỪNG!!!
Một tiếng hét thất thanh, tất cả nín thở, mấy vị cảnh sát vội nhặt súng lên nhắm vào cánh tay của tên tội phạm và bắn. Cùng một lúc có hai tiếng động vang lên.
Pằng!
Phụt!
Hai bóng người ngã xuống cùng một lúc.
Hân Di nhìn dáng người kia ngã xuống, máu không ngừng tuông ra từ ngực khiến cô bé đứng chết lặng tại chỗ.
- Mau gọi xe cấp cứu! MAU!
Tiếng vị cảnh sát thất thanh. Đăng Nguyên bò dậy sau cú đẩy mạnh của cô Linh. Cậu nhóc không tin vào mắt mình, người vừa ngã xuống kia là cô Linh và tên đại ca. Lúc hắn ta giơ con dao lên chuẩn bị đâm Đăng Nguyên thì cô đã đá một phát vào tên đang giữ chặt mình bằng một lực rất mạnh rồi lao đến đẩy Đăng Nguyên ra. Hai đứa trẻ bây giờ mới kịp khóc thét lên lao đến bên cô của mình.
- Cô ơi.... cô không sao chứ? Cô nói gì đi... làm ơn trả lời em đi cô...
Hân Di ôm Tuyết Linh vào lòng ra sức lay, ra sức hỏi. Đăng Nguyên sau khắc bần thần vội vàng nắm lấy tay cô, cậu nhóc vừa khóc lóc vừa xin lỗi...
-Cô ơi em xin lỗi... hức... đều tại em cả... đều là lỗi của em...
Mấy vị cảnh sát xung quanh gương mặt lọ rõ vẻ nặng nề, họ cũng như Đăng Nguyên đều tự trách, không cứu được con tin lại có người bị thương thật sự là lỗi của họ.
Tuyết Linh thở dốc chậm rãi đưa cánh tay lên chạm vào má Hân Di cuối cùng là dừng lại trên mặt Đăng Nguyên. Cô khó nhọc mở lời, tự bản thân cảm nhận sức lực mình ngày một yếu đi, vết thương ở ngực đau đớn vô cùng, khí ôxi tựa như bị rút cạn.
- Ngoan nào.... đừng... khóc!
Ngừng một lúc để lấy sức, cô lại nói tiếp.
- Đăng Nguyên... nghe rõ... lời cô... sắp... nói.
Cậu nhóc gật đầu lia lịa nước mắt vẫn rơi lã chã, cậu khẽ cuối người sát gần cô hơn để nghe cho rõ vì giọng cô bây giờ chỉ còn là tiếng thì thầm.
- Em... có phải... có phải có một vết sẹo... ở bên...hông trái?
Đăng Nguyên rất ngạc nhiên và thắc mắc tại sao cô lại biết điều đó nhưng cũng ra sức gật đầu. Tuyết Linh cười nhẹ như trút bỏ được một nỗi lo. Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở yếu ớt cất giọng.
- Nghe cô nói.... cô biết cha mẹ ruột... của em... là ai... khi nào có thể hãy... hãy...
- Cô thấy thế nào rồi? Cô đừng nói nữa... đừng nói nữa em không cần biết họ là ai bây giờ em chỉ cần cô sống thôi... cô hãy giữ sức... xe cấp cứu sắp tới rồi!
Cậu nhóc ngăn không cho cô nói nữa. Cha mẹ là ai đã không còn quá quan trọng với cậu nữa rồi, hồi bé ước muốn có cha có mẹ đúng là rất mãnh liệt nhưng càng lớn cậu lại càng hận họ. Hận họ bỏ rơi cậu từ lúc còn bé xíu không một lần thăm nom, họ không day dứt, không nhớ cậu tại sao cậu phải tìm họ chứ. Tuyết Linh dùng chút sức lực còn lại xiết chặt tay cậu nói rõ từng chữ một.
- Không... cô.. cô phải nói. Hãy đến Mỹ, bang California.... tìm người tên Jake.... tên tiếng việt là Dương Tấn... hiện là... là...
Tuyết Linh không ngừng thở dốc, tình trạng rất nguy kịch, mọi người ai cũng khuyên cô không nên nói nữa nhưng cô vẫn nhất quyết không nghe, cô sợ nếu bây giờ không nói sẽ không còn cơ hội. Cô biết bản thân không ocnf nhiều thời gian nữa rồi.
Cậu nhóc Đăng Nguyên chỉ biết yên lặng bên cạnh, từng giọt nước mắt theo gò má chảy xuống nhưng chỉ là lặng lẽ chảy xuống từng giọt, từng giọt nặng nề quá đỗi.
- Nguyên à!
- Cô cứ nói, em vẫn đang nghe đây!
- Ông ấy.. Dương Tấn... là cha em... hiện mở... một shop hoa...
Từng câu chữ ngắt quãng chỉ kịp đến đây Tuyết Linh lại thở dốc, dường như ngay cả sức để thở thôi cũng khó khăn đến nhường nào, cô không nói được nữa, máu không ngừng chảy vậy mà cô chẳng còn cảm thấy đau. Cô thấy Nguyên đứng phía trước mỉm cười, vẫy tay với cô, đúng rồi cô phải đến bên anh ngay thôi, cô nhớ anh lắm, rất nhớ anh, đã lâu như vậy rồi anh mới chịu về thăm cô lần này cô phải mắng anh thật nhiều mới được....
Đôi môi Tuyết Linh khẽ mỉm cười, mắt cô từ từ nhắm lại, bàn tay đang xiết chặt tay Đăng Nguyên lỏng dần lỏng dần rồi buông lơi...
Một cơn gió thổi qua làm tim ai cũng rét buốt...
- Cô ơi... đừng ngủ... xin cô đừng ngủ mà, chúng ta về nhà thôi... tỉnh lại về nhà thôi...
Trên xe, Hân Di gọi trong tiếng nấc nghẹn ngào, cô bé cứ lay gọi mãi dường như vần không tin lời chú cảnh sát rằng cô L:inh đã trút hơi thở cuối cùng vào mấy phút trước. Còn Đăng Nguyên đã lịm đi từ bao giờ, nơi khóe mắt vẫn còn đọng giọt nước trong veo.
Vào ngày tang lễ Tuyết Linh tất cả đều đến dự đông đủ, hiện trên mặt mỗi người đều là nét buồn bã, ai cũng tiếc cho một cô gái tuổi xuân chưa qua nay đã nằm im trong đất lạnh. Họ có nghe về cái chết của cô, họ thấy ngưỡng mộ cho hành động đẹp ấy và họ cũng tiếc cho một cuộc đời đã khép lại tại đây.
Hân Di và Đăng Nguyên không ngừng than khóc, hai đứa trẻ cứ khóc mãi đến khi lịm đi vì kiệt sức trông mê vẫn thấy nụ cười trong veo của Tuyết Linh ngày hôm đó.
Ký ức ảm đạm ngày hôm đó vẫn luôn gieo vào lòng hai người một nỗi đau khó tả thành lời, dai dẵng, âm ỉ, không nguôi...