Tuyết Linh sau một hồi đắn đo bèn đề nghị Hân Di đưa mình về cô nhi viện để xác nhận lại suy đoán của mình có đúng hay không.
Ngồi sau xe Tuyết Linh, Hân Di cứ suy nghĩ mãi về điều cô nói. Nếu Đăng Nguyên thật sự là em trai của bạn trai cô thì cậu sẽ có cơ hội gặp lại cha mẹ ruột của mình rồi. Nghĩ đến đây Hân Di có hơi tủi thân, cha mẹ cô bé thật ra là ai? Đang ở nơi nào? Liệu họ có đang tìm cô bé không? Cô bé cứ hỏi mà không có được câu trả lời và mãi là như thế. Đến khúc cua Hân Di nhắc cô Linh rẽ trái, từ xa cô bé trông thấy một dáng người rất quen. Đó chẳng phải là Đăng Nguyên hay sao? Cậu nhóc đi đâu giờ này nhỉ?
- Nguyên kìa cô!
Tuyết Linh nhìn theo hướng mà Hân Di chỉ, định bụng chạy nhanh lên gọi cậu nhóc thì bỗng có chiếc xe chở hàng đỗ lại, từ trong xe một đám người bước xuống bịt miệng Đăng Nguyên rồi nhanh chóng chạy biến đi. Mọi việc xảy ra quá bất ngờ khiến hai người như hóa đá khi đã lấy lại bình tĩnh Tuyết Linh liền tăng tốc đuổi theo miệng hối thúc Hân Di.
- Em mò trong túi áo lấy điện thoại của cô gọi cho cảnh sát mau. Nhớ nói biển số xe nha! Chúng đang chạy về hướng khu chế xuất Bình Tân cũ.
Hân Di hoảng loạn làm theo lời cô, tay cô bé run run ấn số 113. Lòng cô bé đang vô cùng bối rối, có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên cô bé rơi vào hoàng cảnh đáng sợ như vậy và điều lo lắng hơn nữa vì người trên chiếc xe đó là Đăng Nguyên. Cậu nhóc đã bị bắt cóc.
Đến nơi chúng dừng xe, bế cậu nhóc xuống, Hân Di và Tuyết Linh dừng xe cách đó một đoạn tìm chỗ nấp. Từ xa hai người thấy bọn họ bế Đăng Nguyên xuống, cậu nhóc đã bất tỉnh từ lúc nào rồi, chắc bị bọn chúng tẩm thuốc mê nên thế.
- Phải làm sao bây giờ hả cô? Em... em sợ...
Hân Di mếu máo như sắp khóc, cô bé đang rất sợ, rất rất sợ thì phải. Tuyết Linh mặc dù đang rất lo nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh vì nếu cô không bình tĩnh sẽ không nghĩ ra được cách để cứu Đăng Nguyên và có thể khiến cậu nhóc gặp nguy hiểm. Cô phải kéo dài thời gian cho đến khi cảnh sát đến.
- Đừng lo, cô sẽ không để các em có mệnh hệ gì đâu.
Bọn họ đưa cậu nhóc vào trong rồi đóng cửa lại. Tuyết Linh kéo tay Hân Di đi sát lại cửa phòng, cô ra hiệu cho Hân Di im lặng. Bên trong vọng ra tiếng nói của tên cầm đầu.
- Thằng nhóc này con ai?
- Dạ...
Tên đàn em ấp úng một hồi lâu thì cất giọng có phần sợ sệt.
- Hình như mình bắt nhầm người rồi đại ca.
- CÁI GÌ? Mày giỡn với tao hả?
Tiếng quát của tên đại ca khiến hai cô trò giật thót mình, nghe ngữ điệu hình như hắn ta đang rất giận dữ.
- Em xin lỗi... tại hai thằng nhóc giống nhau quá.. nên...
- Mẹ nó! Rồi bây giờ kiếm ai đòi tiền chuộc hả?
Tên đàn em sau một hồi đắn đo bèn đề xuất ý kiến.
- Hay mình đưa nó qua biên giới đi đại ca. Dù sao cũng bắt rồi không lẽ thả ra.
Bụp.... beng..
Bọn bắt cóc đang bàn bạc thì chợt nghe thấy tiếng động, sự chú ý bị phân tán hẳn đi. Một trong mấy tên đó nhẹ nhàng đi về phía cửa....
- Thả chúng tôi ra. Các người có biết bắt cóc sẽ đi tù không hả?
Tiếng Cô Linh hét lên với bọn bắt cóc, hai cô trò đã bị bọn chúng bắt được. Thật ra tiếng động lúc nãy là do Hân Di gây nên, cô bé nghe được chúng muốn đưa Đăng Nguyên qua biên giới thì cực kì sợ hãi đụng phải cái thùng gần đó khiến nó rơi ra nên phát ra tiếng động.
Đăng Nguyên dần mở mắt, cảnh tượng phía trước khiến cậu nhóc bất ngờ rồi chuyển sang lo lắng. Nhìn xuống tay chân mình đều bị trói lại, cô Linh và Hân Di đang bị hai tên cao to giữ chặt. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Cô, Di.... đã xảy ra chuyện gì? Sao chúng ta lại ở đây? Họ là ai?
- Họ là bọn bắt cóc, Nguyên bị bắt cóc đó.
Hân Di hét lớn, bỗng nhiên trong đầu cô bé lướt qua một vài hình ảnh, cô bé nhắm mắt lại cố hình dung cho rõ, trong những chuỗi hình ảnh hoảng loạn đó cô bé thấy tên đại ca kia ngã xuống, cô bé nghe thấy tiếng hét của chính minh rồi tất cả qua đi không còn thấy gì nữa cả. Tại sao ngay giây phút này năng lực siêu nhiên đó cũng không giúp gì được cho cô bé. Tại sao? Hân Di uất ức...
- Sao cơ... bắt cóc ư?
Bây giờ cậu nhóc đã hiểu. Tất cả đều đang căng thẳng thì cánh cửa bật mở, rất nhiều cảnh sát hiện ra trước mặt.
- Các anh đã bị bao vây! Mau thả người sẽ được khoan hồng!
- Mẹ kiếp!
Tên đại ca chửi thề một tiếng vội rút dao ra kề vào cổ Đăng Nguyên. Tuyết Linh vừa vui mừng khi cảnh sát đến chưa được bao lâu liền hoang mang cực độ.
- Không được bước tới nếu không tao sẽ cắt cổ nó cho chúng mày xem. Bỏ súng xuống!
- Đừng mà... tôi xin anh... đừng làm hại thằng bé.
Tuyết Linh cầu xin. Nguyên- người cô yêu nhất đã vì cứu cô mà rời khỏi thế gian này rồi cô không muốn em trai anh lại gặp nguy hiểm nữa đâu.
- Bình tĩnh! Chúng tôi sẽ bỏ súng xuống.
Cảnh sát chậm rãi bỏ súng xuống rồi lấy chân đá ra phía trước. Tên đại ca hài lòng xoay người kéo Đăng Nguyên ra phía cửa, cái dao vẫn kề vào cổ cậu nhóc.
Tất cả sẽ bình thường, chỉ cần cho chúng bước ra khỏi đây thả con tin ra thì cảnh sát sẽ có cách bắt chúng lại. Nào ngờ một vị cảnh sát khác thấy tên tội phạm ra ngoài liền chạy đến giơ súng. Do ngoài dự liệu nên mấy vị cảnh sát bên trong chưa kịp đưa ra cách ứng phó tên đại ca đã giơ con dao lên hét lớn.
- Giỡn mặt với tao à! Được tao sẽ giết nó!
- ĐỪNG!!!
Một tiếng hét thất thanh, tất cả nín thở, mấy vị cảnh sát vội nhặt súng lên nhắm vào cánh tay của tên tội phạm và bắn. Cùng một lúc có hai tiếng động vang lên.
Pằng!
Phụt!
Hai bóng người ngã xuống cùng một lúc.
Hân Di nhìn dáng người kia ngã xuống, máu không ngừng tuông ra từ ngực khiến cô bé đứng chết lặng tại chỗ.
- Mau gọi xe cấp cứu! MAU!
Tiếng vị cảnh sát thất thanh. Đăng Nguyên bò dậy sau cú đẩy mạnh của cô Linh. Cậu nhóc không tin vào mắt mình, người vừa ngã xuống kia là cô Linh và tên đại ca. Lúc hắn ta giơ con dao lên chuẩn bị đâm Đăng Nguyên thì cô đã đá một phát vào tên đang giữ chặt mình bằng một lực rất mạnh rồi lao đến đẩy Đăng Nguyên ra. Hai đứa trẻ bây giờ mới kịp khóc thét lên lao đến bên cô của mình.
- Cô ơi.... cô không sao chứ? Cô nói gì đi... làm ơn trả lời em đi cô...
Hân Di ôm Tuyết Linh vào lòng ra sức lay, ra sức hỏi. Đăng Nguyên sau khắc bần thần vội vàng nắm lấy tay cô, cậu nhóc vừa khóc lóc vừa xin lỗi...
-Cô ơi em xin lỗi... hức... đều tại em cả... đều là lỗi của em...
Mấy vị cảnh sát xung quanh gương mặt lọ rõ vẻ nặng nề, họ cũng như Đăng Nguyên đều tự trách, không cứu được con tin lại có người bị thương thật sự là lỗi của họ.
Tuyết Linh thở dốc chậm rãi đưa cánh tay lên chạm vào má Hân Di cuối cùng là dừng lại trên mặt Đăng Nguyên. Cô khó nhọc mở lời, tự bản thân cảm nhận sức lực mình ngày một yếu đi, vết thương ở ngực đau đớn vô cùng, khí ôxi tựa như bị rút cạn.
- Ngoan nào.... đừng... khóc!
Ngừng một lúc để lấy sức, cô lại nói tiếp.
- Đăng Nguyên... nghe rõ... lời cô... sắp... nói.
Cậu nhóc gật đầu lia lịa nước mắt vẫn rơi lã chã, cậu khẽ cuối người sát gần cô hơn để nghe cho rõ vì giọng cô bây giờ chỉ còn là tiếng thì thầm.
- Em... có phải... có phải có một vết sẹo... ở bên...hông trái?
Đăng Nguyên rất ngạc nhiên và thắc mắc tại sao cô lại biết điều đó nhưng cũng ra sức gật đầu. Tuyết Linh cười nhẹ như trút bỏ được một nỗi lo. Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở yếu ớt cất giọng.
- Nghe cô nói.... cô biết cha mẹ ruột... của em... là ai... khi nào có thể hãy... hãy...
- Cô thấy thế nào rồi? Cô đừng nói nữa... đừng nói nữa em không cần biết họ là ai bây giờ em chỉ cần cô sống thôi... cô hãy giữ sức... xe cấp cứu sắp tới rồi!
Cậu nhóc ngăn không cho cô nói nữa. Cha mẹ là ai đã không còn quá quan trọng với cậu nữa rồi, hồi bé ước muốn có cha có mẹ đúng là rất mãnh liệt nhưng càng lớn cậu lại càng hận họ. Hận họ bỏ rơi cậu từ lúc còn bé xíu không một lần thăm nom, họ không day dứt, không nhớ cậu tại sao cậu phải tìm họ chứ. Tuyết Linh dùng chút sức lực còn lại xiết chặt tay cậu nói rõ từng chữ một.
- Không... cô.. cô phải nói. Hãy đến Mỹ, bang California.... tìm người tên Jake.... tên tiếng việt là Dương Tấn... hiện là... là...
Tuyết Linh không ngừng thở dốc, tình trạng rất nguy kịch, mọi người ai cũng khuyên cô không nên nói nữa nhưng cô vẫn nhất quyết không nghe, cô sợ nếu bây giờ không nói sẽ không còn cơ hội. Cô biết bản thân không ocnf nhiều thời gian nữa rồi.
Cậu nhóc Đăng Nguyên chỉ biết yên lặng bên cạnh, từng giọt nước mắt theo gò má chảy xuống nhưng chỉ là lặng lẽ chảy xuống từng giọt, từng giọt nặng nề quá đỗi.
- Nguyên à!
- Cô cứ nói, em vẫn đang nghe đây!
- Ông ấy.. Dương Tấn... là cha em... hiện mở... một shop hoa...
Từng câu chữ ngắt quãng chỉ kịp đến đây Tuyết Linh lại thở dốc, dường như ngay cả sức để thở thôi cũng khó khăn đến nhường nào, cô không nói được nữa, máu không ngừng chảy vậy mà cô chẳng còn cảm thấy đau. Cô thấy Nguyên đứng phía trước mỉm cười, vẫy tay với cô, đúng rồi cô phải đến bên anh ngay thôi, cô nhớ anh lắm, rất nhớ anh, đã lâu như vậy rồi anh mới chịu về thăm cô lần này cô phải mắng anh thật nhiều mới được....
Đôi môi Tuyết Linh khẽ mỉm cười, mắt cô từ từ nhắm lại, bàn tay đang xiết chặt tay Đăng Nguyên lỏng dần lỏng dần rồi buông lơi...
Một cơn gió thổi qua làm tim ai cũng rét buốt...
- Cô ơi... đừng ngủ... xin cô đừng ngủ mà, chúng ta về nhà thôi... tỉnh lại về nhà thôi...
Trên xe, Hân Di gọi trong tiếng nấc nghẹn ngào, cô bé cứ lay gọi mãi dường như vần không tin lời chú cảnh sát rằng cô L:inh đã trút hơi thở cuối cùng vào mấy phút trước. Còn Đăng Nguyên đã lịm đi từ bao giờ, nơi khóe mắt vẫn còn đọng giọt nước trong veo.
Vào ngày tang lễ Tuyết Linh tất cả đều đến dự đông đủ, hiện trên mặt mỗi người đều là nét buồn bã, ai cũng tiếc cho một cô gái tuổi xuân chưa qua nay đã nằm im trong đất lạnh. Họ có nghe về cái chết của cô, họ thấy ngưỡng mộ cho hành động đẹp ấy và họ cũng tiếc cho một cuộc đời đã khép lại tại đây.
Hân Di và Đăng Nguyên không ngừng than khóc, hai đứa trẻ cứ khóc mãi đến khi lịm đi vì kiệt sức trông mê vẫn thấy nụ cười trong veo của Tuyết Linh ngày hôm đó.
Ký ức ảm đạm ngày hôm đó vẫn luôn gieo vào lòng hai người một nỗi đau khó tả thành lời, dai dẵng, âm ỉ, không nguôi...
Một năm sau....
Hôm nay trời Hà Nội xanh biếc một màu của ngọc, gió thi thoảng thổi qua nhè nhẹ làm bớt đi cái nắng oi bức của những ngày cuối hạ. Ba đứa học sinh đạp xe bon bon trên đường cập vỉa hè, thỉnh thoảng người ta nghe thấy tiếng cô nhóc tóc ngắn than vãn về sao hot trong tuần, về trai đẹp, về nhỏ bạn cùng bàn..., lúc thì lại nghe cô nhóc tóc dài mắng cô nhóc tóc ngắn “ Con dở hơi, im đi, nói hoài!”. Rồi những người đi đường ngang qua lại chứng kiến một cuộc cãi tay đôi giữa hai con “bánh bèo” và người buộc phải thổi còi ngắn cuộc thi đấu kia lại là cậu nhóc đeo kính nobita.
- Này! Hai cậu không mệt à? Ngày nào cũng cãi nhau vì mấy cái chuyện bé tí thế!
Đăng Nguyên nhăn nhó, trưa nắng gắt đã mệt lắm rồi, vậy mà hai đứa con gái cứ chí chóe nhau mãi nhức hết cả đầu, chưa ăn cơm mà chẳng hiểu sức ở đâu lắm thế không biết.
- Tất nhiên KHÔNG rồi! - Hồng Nhung đáp tỉnh bơ quay sang cười nhe răng với Hân Di, ai ngờ...
- Bệnh à? Ai thèm cười với Nhung?
Thế là thêm một cuộc hỗn chiến.
Chẳng mấy chốc cô nhi viện hiện ra trước mặt ba đứa, vừa bước xuống xe liền kéo đói ầm cả lên làm mấy sơ quát cho mấy câu bọn nó mới im, thật hết nói nổi.
Đang ăn cơm Hồng Nhung nãy ra một ý tưởng, cô nhóc cố gắng nhai thật nhanh nuốt thật trọn rồi ngoắc ngoắc Nguyên và Di lại gần thì thầm to nhỏ.
- Ê hai đứa, một chút nữa rủ Mai Anh cùng đi thả diều đi! Nhung biết kế bên có vườn trái cây ngon lắm cơ!
- Ý là đi ăn cắp trai cây á hả?
Hân Di vừa dứt lời liền nhận ngay cái véo người đau điến từ Hồng Nhung.
- Trời ơi... la làng lên cho cả xóm biết à? Suỵt! - Cô nhóc ra chiều im lặng.
- Ờ ờ... đi.. Nguyên đi không? - Hân Di quay qua hỏi liền nhận được cái gật đầu.
Như dự tính ba đứa đã có mặt trước cửa nhà Mai Anh, cô nhóc sau khi xin phép cha mẹ thì lật đật chạy ra ngồi sau xe của Hồng Nhung.
- ĐI THẢ DIỀU THÔI!
Địa điểm mà bọn nhóc chọn là ngọn đồi phía sau trường cách cô nhi viện không xa. Nơi đây ngày xưa cũng lãng mạn lắm vì có trồng rất nhiều hoa nhưng do mấy đứa trẻ phát hiện ra và hái sạch nên người ta không dám trồng nữa. Nếu nói thả diều thì đây chính là địa điểm lý tưởng.
- Này chúng ta thi đi, xem diều ai bay cao hơn! - Mai Anh phấn khích.
- Chơi thì chơi! - Hân Di trả lời trong tư thế ngẩng cao đầu và xém vấp phải cục đá té u đầu.
Mỗi đứa bắt đầu bận rộn với con diều trong tay, diều của Di màu hồng, diều của Nhung màu xanh, diều của Nguyên màu Đỏ và diều của mai anh màu vàng. Hân Di kéo dây ra hết cỡ rồi mới bắt trớn chạy từ cái cây cao phía bên kia qua, cô nhóc cứ chạy con diều thì cứ bay... bay lên rồi rơi cái phịt xuống. Trong phút bối rối cô nhóc nhìn sang đã thấy ba con diều của ba đứa kia bay lên khá cao rồi. Đau lòng quá đau lòng cô nhóc bèn nghĩ cách khác, chứ tình hình này người thua chắc chắn là cô nhóc rồi. Suy nghĩ cật lực cuối cùng Hân Di cũng nghĩ ra được cách, đó chính là.....
- Nguyên ơi!
Cô nhóc lon ton chạy lại chỗ của Đăng Nguyên gọi cậu nhóc bằng một chất giọng không thể dễ thương hơn. Cách của Hân Di thì rõ rồi, cầu cứu Đăng Nguyên.
- Sao cơ?
Cậu nhóc nghe gọi mà không hiểu trời trăng gì, quay qua cứ thấy cô nhóc nhìn mình với ánh mắt hình trái tim.... ừ thì cũng rung động nhẹ. Chắc có lẽ vì bây giờ trông Hân Di rất đáng yêu. Dưới ánh nắng rực rõ gương mặt cô nhóc thoát ẩn hiện, mái tóc ngắn bay bay, kể từ khi cô Linh qua đời Hân Di đã cắt luôn mái tóc dài của mình, cô nhóc cứ bảo là không thích để tóc dài nhưng kì thực thì không ai biết Hân Di tự cảm thấy mái tóc của mình rất giống mái tóc của cô.
- Di không làm cho nó bay lên được.
Hân Di tỏ vẻ ủ dột làm Đăng Nguyên cũng mụi lòng, cậu nhóc nhét vào tay Hân Di con diều màu đỏ của mình rồi tinh nghịch nói.
- MÌNH VỪA PHÁT HIỆN ĐÃ LẤY NHẦM DIỀU CỦA DI RỒI!
Mai Anh và Hồng Nhung nháy mắt với nhau lia lịa, hai đứa kia làm như họ không biết gì, dù mãi mê thả diều thật nhưng mắt Nhung tinh tường lắm, cô nhóc để ý con bé Di từ nãy đến giờ rồi. “Chị giả mù cho hai cưng qua mắt lần này đấy nhé!” Hồng Nhung nghĩ thầm.
Chẳng mấy chốc con diều màu hồng đã đung đưa trên nền trời xanh thẳm, Hân Di cứ cảm thấy ngưỡng mộ Đăng Nguyên mãi. Bốn con diều bắt đầu chạy maratong trên bầu trời diều màu đỏ dẫn đầu cuối cùng nhường thứ hạng cho diều màu xanh, bốn con diều cứ thay phiên nhau nắm giữ vị trí số .
- YEAHHH MỘT ĐỐI THỦ ĐÃ RỜI SÀN THI ĐẤU!
Tiếng reo hò phấn khích của Hồng Nhung khi thấy con diều mau đổ đang bay xa, bay cao thì mắc vào nhánh cây. Hân Di đang ra sức nguyền rủa cái cây mọc ở đâu không mọc lại mọc ở đây, thế là qua bao nhiêu vòng đua Hân Di vẫn không thắng nổi cái gọi là “số nhọ”, nhọ hơn chữ nhọ. Sau một hồi trấn tĩnh cô nhóc bật dậy chạy lại cạnh Đăng Nguyên cổ vũ nhiệt tình cho con diều màu hồng đoạt giải quán quân. Con diều màu hồng sẽ không có chuyện gì và sẽ là như thế nếu Hân Di không dành cho nó quá nhiều sự ưu ái.Vì cái sự ưu ái đó mà con diều màu hồng đã nối gót theo con đường của con diều màu đỏ.... đứt dây... lần này là bay xa, bay cao và bay luôn.
- AAaaaaaa.... tại sao? Ta hận.
Hồng Nhung lần này không nhìn được cười, cô nhóc cứ đứng cười đến đau cả bụng. Kết quả cuối cùng cho thấy con diều của Mai Anh là quán quân còn của Hồng Nhung là á quân.
- Vui quá vui quá... một chầu kem nha hai đứa!
Hồng Nhung nhắc khéo nhưng Hân Di kiên quyết bác bỏ.
- Gì gì mà kem... có giao kèo trước đâu?
- Ủa thì có chơi có chịu chứ, mình thắng mình muốn gì cũng được.
- Không chấp nhận!
- Cậu ăn gian!
Hai đứa lại bắt đầu màn cãi vả.
- Thôi! yên! Mình thua phải chấp nhận Di à!
Đăng Nguyên đứng ra giải vây Hân Di mới chịu yên.
Sau khi thả diều bốn đứa kéo nhau qua rình vườn trái cây, từ xa bên ngoài hàng rào có bốn cái đầu lấp la lấp ló cùng tiếng xì xầm to nhỏ.
- Có thật là chủ vườn đi vắng không hả Nhung? - Hân Di nghi hoặc.
- Thật! - Hồng Nhung gật đầu chắt nịch.
- Nhưng mà làm sao vào trong đó? - Mai Anh nhìn hàng rào cao vời vợi mà lo âu muộn phiền.
Hồng Nhung cười một cách ma mị, cô nhóc dắt cả bọn đến một lùm cây gần đó. Sau một hồi moi moi móc móc cuối cùng cũng tìm ra được cái lổ chó để chui vào, Hồng Nhung cười một cái đầy vẻ nhẹ nhỏm trong khi ba đứa kia đứng há hốc.
- Vào bằng cái này á? - Đăng Nguyên chỉ vào cái lổ.
Hồng Nhung gật đầu xung phong vào trước, sau tất cả những cố gắng Hồng Nhung đã có mặt ở trong vườn trái cây, ba đứa kia thấy khá an toàn mới lật đật chui theo.
-Woa... ngon quá! - Hân Di nhét trái chôm chôm to chà bá bự vào miệng vừa nhai vừa tấm tắt khen.
- Ê trái kia của mình! - Mai Anh và Hồng Nhung tranh nhau.
- Ủa Nguyên đâu?
Ba đứa con gái đang ăn mới phát hiện thiếu mất cậu nhóc, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên liền bị cậu nhóc dọa cho một phen. Đăng Nguyên không vội ăn như ba đứa con gái mà trèo hẳn lên cây hái thật nhiều vào cặp. Cậu nhóc sợ lỡ như chủ vườn về chạy còn có thứ để mà ăn. Suy nghĩ của cậu vừa mới bén rễ chưa được bao lâu thì cả bọn nghe tiếng chủ vườn quát ầm lên.
- ĐỨA NÀO TRỘM TRÁI CÂY CỦA ÔNG... ÔNG ĐÁNH CHO BA MÁ NHÌN KHÔNG RA!
- CÓ NGON THÌ TỤI BÂY ĐỪNG CHẠY... CÁI BỌN CON NÍT QUỶ!
Bốn đứa chạy thụt mạng, chạy đến không kịp thở đến một bãi cỏ liền nằm dài ra đó thở hổn hển.
- Hahaha.... mắc cười quá!
Nhớ lại cảnh lúc nãy cả bọn lại cười lăn cười bò.
Thật ra sau này Hân Di vẫn thường hay nằm mơ nhiều giấc mơ liên quan đến hồi còn bé, nhưng giấc mơ trộm trái cây này vẫn khiến cô bao lần muốn trở về, bao lần muốn níu kéo.
“Còn bé thì dễ dàng có những giây phút cười đùa bên nhau lớn lên rồi lại không như thế. Ai cũng mang trong mình đầy rẫy những mối bận tâm, những trách nhiệm này nối tiếp trách nhiệm kia. Bạn bè dù có ở cùng một thành phố nhưng quanh năm số lần gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Vì thế... hãy trân trọng khi còn có thể ta ơi!”
Đang chìm trong cậu chuyện cười mà Mai Anh kể Hân Di lại có linh cảm về điều sắp xảy ra trong tương lai. Co nhóc nhắm mắt lại trấn tĩnh bản thân, vô số hình ảnh thoáng qua rồi từ từ chậm lại, rõ ràng.
- Mau... đi đến con hẻm phía trước!
Đột nhiên cô nhóc bật dậy giục cả bọn, chẳng đứa nào hiểu Hân Di định làm gì nhưng cũng làm theo. Khi cả bọn đi đến con hẻm liền phát hiện có một đám côn đồ đang đánh một đứa bé gái.
- Aaaaa.... bớ người ta có một đám người đang ức hiếp con nít... bà con cô bác ơi mau đến giúp...
Hân Di nhanh trí bảo cả bọn dừng ngay trước con hẻm còn cô bé lấy một cái cây gõ vào yên sau xe đạp tạo nền mớ âm thanh chói tai nhờ thế thu hút được sự chú ý của mọi người. Bọn côn đồ thấy người kéo đến ngày một đông nên bọn chúng đành bỏ đi, trước khi đi bọn chúng không quên buông lời cảnh cáo cả bọn.
- Đừng để bọn tao gặp lại tụi bây! Chết với tao!
- Làm gì được nhau nè?
Hồng Nhung lè lưỡi, đấm đá tùng phèo phía sau. Đám đông dần giải tán, Hân Di kéo tay Hồng Nhung và cả bọn vào trong con hẻm.
Đúng như những gì cô nhóc thấy trước đó. Cô bé bị bọn côn đồ hành hung chừng đến tuổi, trên người vẫn mặc bộ đồng phục học sinh nhưng lấm lem bùn cát, tay chân cô bé chằng chịt những viết thương lớn có nỏ có. Hân Di chậm rãi đi đến bên cạnh cô bé, từ tốn quan sát.
- Không sao nữa rồi... chị đuổi bọn chúng đi rồi!
Đến giờ phút này cô bé kia mới ngẩng mặt lên, đôi mắt dàn dụa nước mắt nhìn Hân Di. Cô bé có gương mặt trắng ngần, đôi mắt to tròn nhưng lại gầy quá.... khiên Hân Di thương. Không hiểu sao lại thấy thương cô bé vô cùng.
- Em tên gì?
Hân Di dìu cô bé đứng lên chậm rãi phủi dất cát trên người, cô bé trả lời.
- Linh Đan!
- Em bao nhiêu tuổi?
- Em mười tuổi!
- Ừ, Linh Đan, đi theo chị... chị dắt em đi băng bó vết thương!
Cô bé ngập ngừng trong giây lát rồi cũng đồng ý đi theo Hân Di, cả bọn đưa cô bé đến bệnh viện nơi có vị bác sĩ quen với sơ và hay khám bệnh cho bọn nó. Sau khi băng bó vết thương bác sĩ nói, ngữ điệu có vẻ lo âu.
- Sức khỏe cô bé rất yếu, lại bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Bác thấy trên người cô bé có rất nhiều vết thương bầm tím lâu ngày, có phải cô bé bị bạo hành gia đình không?
- Dạ... cháu bắt gặp em ấy bị bọn côn đồ đánh ở con hẻm nên đưa vào đây cháu cũng không rõ lắm!
Nghe bác sĩ nói Hân Di buồn bã, thì ra em ấy không phải bị đánh lần đầu.
- Nếu cứ duy trì tình trạng này e là nguy hiểm đến tính mạng đấy... cháu xem bàn bạc lại với sơ đi.
Rời khỏi bệnh viện Hân Di đưa cô bé về cô nhi viện, dọc đường Hân Di đã suy nghĩ rất nhiều. Có phải các thần cho Hân Di biết trước được tương lai của Linh Đan là muốn cô nhóc cứu cô bé sao? Vậy phải làm thế nào mới tốt đây?
- Ai đây Di? - Sơ Tuệ Tĩnh thấy Linh Đan liền hỏi.
- Con thấy cô bé bị đánh trên đường.
Rồi Hân Di thuật lại nguyên văn lời nói của bác sĩ cho sơ nghe, hiểu rõ sự tình sơ cũng đem lòng thương xót đứa bé tội nghiệp, sơ hỏi.
- Cha mẹ con đâu?
Vừa nghe nhắc đến cha mẹ cô bé liền tái xanh mặt mày, sơ cố gắng dỗ dành một lúc lâu mới khiến cô bé kể ra đầu đuôi ngọn ngành. Rằng mẹ cô bé đã qua đời lâu rồi, cô bé sống với cha nhưng ông lại nghiện cờ bạc nên chủ nợ khắp nơi. Hằng ngày bọn họ đến đòi tiền, cha cô bé tìm cách trốn bọn họ tìm không thấy ông ta dĩ nhiên hành hạ con gái để cô bé khai ra, nhưng mà ông ta đi đâu làm sao cô bé biết. Mới hôm nay bọn họ lại đến tìm, tìm không gặp lại lôi cô bé ra đánh. Hàng xóm thương xót nên người góp ít tiền, ít gạo, ít quần áo cho cô bé sống qua ngày. Nghe đến đây nước mắt Hân Di và mọi người đều không kìm được mà rơi xuống. Hân Di ôm cô bé vào lòng nói trong tiếng nấc.
- Đừng về đó nữa, ở đây với chị! Từ nay em sẽ là Đường Linh Đan... em gái của Đường Hân Di. Chị hứa sẽ yêu thương và bảo vệ em! Chịu không?
Linh Đan đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Hân Di rồi ôm cô nhóc vào lòng, gọi một tiếng thiêng liêng.
- Chị!
Ngay giây phút đó Hân Di cảm thấy mình hạnh phúc biết nhường nào vì có một người thân..