Thời gian cứ thấm thoát trôi, ngày này qua ngày khác, những ngày cuối cùng của năm lớp 10 cũng đến. Từng cánh phượng vỹ theo cơn gió rơi xuống khiến sân trường chìm trong sắc đỏ, một mùa hè nữa lại về.
Khoảng thời gian này tất cả học sinh đều chú tâm vào ôn thi, những dự định, hội họp vui chơi đều tạm gác lại. Ngày ngày Hân Di đều ăn ngủ cùng với toán và văn căn bản không còn thời gian để nghĩ ngợi thêm điều gì, mấy bức tranh vẫn còn dang dở bị bỏ ở góc tủ. Mà người cực nhất trong giai đoạn ôn thi này là Đăng Nguyên vì cậu phải ôn bài còn phải giảng lại mấy bài tập toán khó cho Hân Di, rồi dạy Linh Đan học và mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện nữa. Nhìn Đăng Nguyên bù đầu với mấy đứa nhỏ Hân Di lại thấy may mắn vì bản thân mình học ngu nếu không chắc đến cả thở cũng không yên với bọn nhóc này.
Đang ôn bài Hân Di lơ đễnh nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lại nhớ đến Duy Anh. Nhỏ nhớ câu chuyện kinh dị của hai tuần trước, lần đó sau khi ra chơi cô bạn cùng lớp rủ nhỏ xuống xem bảng điểm xếp hạng toàn khối, hình như là vừa mới dán lên cô bạn đó vô tình thấy được chứ thầy tổng phụ trách vẫn chưa thông báo qua loa. Hân Di cùng cô bạn đó đi xem, trong lòng có chút mong chờ thứ hạng của mình sẽ tăng thêm vài hạng chứ tháng trước đã bị giảm hai hạng rồi, tháng này mà giảm nữa là sơ buồn cho mà xem. Nhủ thầm trong lòng là như thế. Sau một hồi chen chúc nhỏ và cô bạn đã đứng trước bảng điểm xếp hạng. Hân Di nhìn từ hạng 20 trở lên, cứ dời mắt lên một hạng nhỏ lại chấp tay cầu nguyện không phải tên mình, ba chữ Đường Hân Di nằm chễm trệ ở số 10 chấm dứt tâm trạng hồi hộp, bất an vừa rồi của nhỏ. Hạng 10 khiến nhỏ có chút vui mừng, tăng ba hạng so với tháng trước cũng coi như không phí mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên để bổ túc văn hóa. Tò mò nhỏ lại nhìn từ vị trí của mình trở lên toàn là mấy tên lạ hoắc, nằm trong top 10 thường là ban tự nhiên mà trong số đấy hơn một nửa thuộc về lớp chuyên toán. Hân Di bị rớt hạng cũng vì học ngu các môn tự nhiên chứ mấy môn xã hội điểm của nhỏ toàn trên trời, môn khiến nhỏ tự hào nhất vẫn là anh văn. Cái tên Mai Thanh Thanh nằm ở vị trí số 3 làm Hân Di bất ngờ, lý do rất đơn giản từ đầu năm học cho đến hồi tháng trước thứ hạng của Thanh Thanh là 2 chứ không phải 3. Sự tuột hạng của Thanh Thanh làm dấy lên biết bao nhiêu tò mò trong đầu Hân Di thế là nhỏ dời mắt lên một hạng. Ba chữ vừa dội vào mắt nhỏ liền bay nhảy tung tăng, mà Hân Di lúc này đang ngạc nhiên và hoang mang tột độ, nhỏ lấy tay che miệng, cố lắc đầu lấy lại bình tĩnh đọc lại cái tên ấy một lần nữa. Quả thật là Lê Duy Anh! Cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này, cậu ta.... cậu ta nằm ở hạng 40 mà sao bây giờ lại nằm ở hạng 2. Hân Di nhất quyết không tin, nhỏ dời mắt xuống dưới tìm cái tên đang chiếm mất hạng 40 của Duy Anh, một cái tên lạ hoắc học lớp 10A5. Tâm hồn Hân Di đang bay bổng liền bị tiếng hét của cô bạn bên cạnh triệu hồi “Duy Anh hạng 2 ư?”, đấy lại thêm một người bị sốc với sự thật này.
- Nghĩ gì mà đâm chiêu thế?
Cái lay nhẹ của Đăng Nguyên kéo dòng suy nghĩ hỗ độn của Hân Di trở về, Hân Di thở dài nói.
- Đang nghĩ về bảng xếp hạng tháng này!
- Sao vậy? Không phải Di hạng 10 sao?
Đăng Nguyên đặt mấy quyển sách lên bàn, kéo ghế ngồi cạnh nhỏ buông một câu hỏi. Hân Di lắc đầu đem sự tình rối ren trong lòng kể ra.
- Không phải thứ hạng của Di mà là của Duy Anh.
Hóa ra là vậy, Đăng Nguyên gật gù tỏ ý đã hiểu. Đúng là lúc Đăng Nguyên nhìn thấy tên của Duy Anh nằm ở hạng 2 cũng hơi bất ngờ, nghĩ ngợi gì đó cậu lại cười, vậy ra cái tên đấy không phải học ngu mà là tỏ ra mình ngu, nếu không phải bị Hân Di khích sẽ không thể hiện ra nhanh như vậy. Có lẽ trước đó cậu đã quá coi thường Duy Anh rồi, cứ tưởng cậu ta sẽ nói đùa nào ngờ sau 2 tháng liền tăng một mạch 38 hạng, thật không thể xem nhẹ, cậu càng phải học tập chăm chỉ để giữ vững hạng nhất nếu không Hân Di thực sự sẽ phải làm bạn gái của cậu ta mất.
- Thật ra hồi hai tháng trước Di lỡ hứa với Duy Anh một chuyện rằng nếu cậu ấy lên lớp và đứng hạng nhất toàn khối vào năm lớp 11 thì sẽ làm bạn gái cậu ấy. Di thật sự quá xem nhẹ cậu ấy rồi! Cậu ấy học giỏi như vậy ư?
Thanh âm trong giọng nói của Hân Di có phần lo lắng, lại có chút chán nản, nhìn bộ dạng hối hận này của nhỏ Đăng Nguyên có phần vui mừng nhịn không được hỏi một câu.
- Di không yêu Duy Anh sao?
- Điên à, Di chỉ xem cậu ấy là bạn thôi!
Phản ứng kịch liệt của Hân Di sau khi nghe cậu hỏi càng làm tăng thêm sự phấn khích trong lòng Đăng Nguyên. Hân Di không yêu Duy Anh, tình địch số 1 khiến cậu nơm nớp lo sợ bấy lâu cũng được loại bỏ, càng nghĩ càng thấy vui mừng.
Hân Di đang rầu rĩ muốn chết ngó qua liền bắt gặp nụ cười sảng khoái của Đăng Nguyên, nhỏ chau mày dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đăng Nguyên, chuyện này có gì buồn cười mà khiến cậu cười vui vẻ đến thế, cái điệu cười còn có chút ngốc nghếch nữa. Nhịn không được nhỏ hỏi.
- Có gì vui mà Nguyên cười?
- À.. không... không có gì!
Đăng Nguyên ho nhẹ một tiếng trở về dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, Hân Di nghi hoặc nhìn cậu nhưng cũng thôi không truy cứu. Nhỏ vẫn đang ủ rũ vô cùng, Đăng Nguyên thấy nhỏ như vậy có chút buồn cười, Hân Di xem nhẹ cậu rồi ư Duy Anh muốn đứng hạng nhất phải đánh bại cậu cái đã, mà cậu sẽ không để cậu ta đánh bại.
Ngày thi cuối cùng cũng đến, Hân Di mang tâm trạng thư thái vào phòng thi, nhỏ đã học bài rất kĩ lưỡng nên không mấy lo lắng. Nhỏ thi cùng phòng với Duy Anh còn Đăng Nguyên thi cùng phòng với Thanh Thanh.
Rồi những ngày hè năm lớp 10, lớp 11 đó cũng nhẹ nhàng trôi như thế chóng đến rồi chóng đi.
Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới, Hân Di và Đăng Nguyên chính thức trở thành học sinh lớp 12, còn Linh Đan xinh xắn diện trên người tà áo dài duyên dáng trở thành nữ sinh lớp 10, nhỏ học cùng trường với Hân Di và Đăng Nguyên.
Đứng dưới tán cây bằng lăng trong lòng Hân Di thoáng bồi hồi về những chuyện đã qua. Trong suốt năm lớp 11 điều khiến Hân Di nhớ rõ ràng nhất chính là sự biến mất không một chút tin tức của Duy Anh.
Hân Di nhớ đó là một ngày nắng đẹp tháng 3, trước sinh nhật nhỏ vài ngày cậu hẹn nhỏ đến cửa hàng cây cảnh mà lần trước cả hai đã từng ghé qua. Hôm đó Hân Di đã thấy cậu khác lạ lại không nghĩ ra cậu khác lạ ở điểm nào chỉ là trực giác cho nhỏ biết điều đó. Cậu tặng nhỏ một món quà bảo nhỏ khi về nhà hẳn mở ra, cậu còn kể rất nhiều chuyện chủ yếu xoay quanh tuổi thơ của cậu. Từ nhỏ Duy Anh đã sống trong sự yêu thương của gia đình vì là cháu trai đức tôn nên hai bên nội ngoại đều rất cưng chiều cậu, mà cậu cũng không ngổ nghịch như bây giờ. Cậu nói hồi đó cậu rất ngoan khiến Hân Di bĩu môi, cậu lại nói hồi bé mọi chuyện đều bình bình ổn ổn trôi qua như thế nhưng khi cậu trưởng thành gia đình lại xảy ra lục đục, bác hai tức anh trai của ba cậu vì không phục khi ông nội giao lại quyền quản lí công ty cho ba cậu nên đã ngấm ngầm hãm hại. Cuộc sống của cậu cũng bị xáo trộn từ lúc đó, cha mẹ dần bận rộn hơn, không còn dành nhiều thời gian quan tâm cậu mà cha cậu cũng không còn ôn nhu như trước. Cậu đâm ra chán nản tất cả mọi thứ nên mới trở nên quậy phá, hư hỏng như thế nhằm khiến cha mẹ bớt một chút thời gian quan tâm đến mình. Nghe xong câu chuyện cậu kể Hân Di chỉ mìm cười vỗ vai cậu không nói thêm điều gì, có lẽ hành động này đã đủ khích lệ. Trước khi tạm biệt Duy Anh bỗng dưng ôm chầm lấy nhỏ khiến nhỏ sửng sốt còn chưa kịp đẩy cậu ra thì nghe tiếng cậu thì thầm bên tai “Nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt, sáng đi học nhất định phải xuống căn tin kiếm gì đó ăn, uống sữa thôi cũng được đừng nhịn đói, em hay lơ là có ngày đau bao tử ráng chịu. Còn nữa đừng cứ tỏ máu anh hùng cũng đừng để bản thân bị thương, em biết mình thuộc nhóm máu hiếm mà, Thanh Thanh không tốt bụng cứu em hết lần này đến lần khác đâu.”. Lúc đó Hân Di nhịn không được mà nói một câu “Cậu làm như mình sắp đi xa không bằng!” Duy Anh chỉ cười cười buông nhỏ ra. Khi nhỏ xoay người chạy vào trong cô nhi viện lại nghe tiếng cậu từ phía sau truyền đến “Anh sẽ rất nhớ em, Hân Di.” Nhỏ không nghĩ ngợi gì đi thẳng vào trong không hề quay đầu lại, nhỏ nào biết đó là lần cuối cùng gặp Duy Anh. Hôm đó nhỏ trở về sực nhớ đến món quà cậu tặng bèn lần trong cặp lấy hộp quà mở ra đó là một hộp socola thượng hạng, bên trong còn có một tấm thiệp đề chữ “Chúc em sinh nhật vui vẻ!”, lúc đó nhỏ chỉ chửi thầm rằng còn đến mấy ngày nữa, cậu chắc chắn sợ quên nên mới tặng sớm đến thế, nào ngờ... Mấy ngày sau cũng không thấy Duy Anh đến lớp, Hân Di không khỏi lo lắng mà cả trường lúc này cứ truyền tai nhau một tin đồn rằng gia đình Duy Anh bị phá sản phải ra nước ngoài trốn nợ. Hân Di nhất quyết không tin, nhỏ tìm cách liên lạc với cậu nhưng lại phát hiện làm bạn với Duy Anh ngần ấy thời gian mà nhỏ chẳng biết gì về cậu cả, tệ thật. Thế là nhỏ tìm đến cửa hàng cây cảnh hỏi anh chủ cửa hàng những anh ấy cũng nói không biết, lần gần đây nhất gặp Duy Anh là vào ngày cậu hẹn nhỏ ra đây.
Cậu bạn Lê Duy Anh từ đó biến mất khỏi cuộc sống của Hân Di, nhẹ nhàng, bình lặng đến nỗi nhỏ còn mơ hồ về cậu.
Duyên phận con người hóa ra mong manh đến thế gặp nhau rồi chia li cũng thật tĩnh lặng như mặt hồ yên ả, không gợn sóng.
Bầu trời hôm Hân Di gặp Duy Anh vẫn xanh, bầu trời hôm nay cũng vẫn nguyên vẹn một màu xanh ấy. Có chăng thay đổi chính là nỗi buồn trong lòng.
Hân Di tìm đến lớp 12A4, nhỏ chọn cho mình một vị trí sát cửa sổ nhất, vẫn như thói quen nhỏ ngồi ở ngoài chừa lại chỗ trống phía trong cùng bên cạnh, lòng vẫn không thôi hi vọng tiếng trống trường vang lên sẽ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ấy bước vào, mỉm cười dịu dàng với mình. Nhưng.... không có.
“Lê Duy Anh, cậu nhất định không từ mà biệt rồi hoàn toàn biến mất vậy sao? Quay về đi, tôi sẽ gọi cậu một tiếng anh như ước mong, quay về đi tên đáng ghét, tôi rất nhớ cậu.”
Hồng Nhung đi, Mai Anh đi bây giờ đến cả Duy Anh cũng đi, những người bạn thân nhất đều lần lượt rời xa nhỏ, cuối cùng cũng chỉ còn lại Đăng Nguyên mà thôi.
Ngày đầu tiên đi học ở ngôi trường mới Linh Đan có hơi lạc lõng, mấy đứa bạn học chung hồi cấp hai đều thi không đậu nên chuyển sang học trường khác. Linh Đan thở dài một hơi bắt đầu tìm lớp học của mình vì chỉ còn phút nữa thôi là bắt đầu điểm danh rồi. Sự tình trễ học này cũng do Hân Di mà ra, Linh Đan than thầm “ Đều bị chị hại rồi hic!”. Nhỏ đứng trước bảng chỉ dẫn nghiên cứu thật kĩ hướng lớp A nằm ở đâu, chửi thầm bản thân một tiếng vì lúc nãy không chịu hỏi kỹ Hân Di hoặc Đăng Nguyên để giờ phải mò mẩm điên loạn. Tiếng trống trường không nhanh không chậm vang lên từng hồi, Linh Đan hốt hoảng chạy một mạch vào khi vừa nhìn thấy bảng tên lớp A ở bên ngoài. Ai ngờ sự hấp tấp của nhỏ đã đụng phải một người đang đi từ hướng căn tin mới vào đến cửa lớp. Cậu đang thưởng thức ly nước cam không hề hay biết nhỏ đang lao vào đến khi kịp ý thức được đã bị nhỏ đụng dội vào tường, ly nước cam trên tay bị hất lên bắn tung tóe trên không trung tạo nên một màn biểu diễn đẹp mắt, một số khác rơi vào mặt và áo của cậu ta. Một tràn cười sảng khoái của bọn bạn trong lớp vang lên. Mà Linh Đan lúc này cũng đang ngồi bẹp dưới đất, đầu quay mòng mòng chưa xác định được chuyện vừa xảy ra, cho đến khi....
- Này cậu đi đứng kiểu gì thế?
Cậu ta đã hoàng hồn vuốt nước cam trên mặt, hầm hầm tiến tới chỗ Linh Đan hỏi tội. Linh Đan xoa đầu đã u một cục đứng dậy nhìn tên con trai vừa quát lên với mình bằng cặp mắt tức giận không kém, con trai gì mà hùng hổ với con gái như thế chứ, đâu phải là lỗi của mình nhỏ đâu.
- Là cậu đứng chắn ở cửa chứ bộ!
- Cái gì? Bây giờ cậu đang đổ lỗi cho tôi?
Linh Đan liếc cậu ta một cái bình thản trả lời chẳng thèm quan tâm đến bộ dạng đang tức điên lên kia.
- Thì đúng là lỗi của cậu mà, này nhé tôi đang vội phải vào lớp mà cậu lại đứng ngay trước cửa uống nước, chính cậu cản đường của tôi còn gì, trong lớp này thiếu gì chỗ để cậu đứng uống nước tại sao phải đứng ở cửa làm gì để cho tôi đụng. Hừ...
- Cậu...
Nhìn cái kiểu nghẹn lời mà nhỏ hả hê hết sức,muốn đụng đến nhỏ hả, muốn ức hiếp nhỏ hả cậu ta chọn sai người rồi nhé, lúc nhỏ tức giận không có hiền đâu. Linh Đan đưa mắt quan sát kỹ càng cái tên dở hơi trước mặt, da trắng, dáng cao, mắt hai mí, mặt chữ V nói qua nói lại thì chính là khá đẹp trai. Nhưng mà lại hẹp hòi, tính toán với con gái nhỏ đây không thèm để ý cái vẻ đẹp trai kia, dù sao cũng thua Đăng Nguyên. Anh trai Đăng Nguyên của nhỏ tốt đẹp bao nhiêu thì tên này xấu xa bấy nhiêu. Không soi mói gương mặt nữa nhỏ dời mắt xuống bảng tên trên ngực áo bên trái “Trần Hiểu Khang- lớp A”, cái tên đẹp như vậy cũng bị cậu ta làm cho ô uế, Linh Đan bĩu môi một cái lại khoanh tay ngước mắt nhìn cậu ta.
Hiểu Khang nhìn cô gái trước mặt đang không ngừng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình thì tức đến không nói nổi lời nào, hay cho cô gái này dám dùng lời lẽ đó để bới móc cậu, lần đầu tiên trong đời có một cô gái dám làm vậy với cậu, thật nuốt không trôi cục tức này mà. Cậu định mở miệng phản bác thì một giọng nói khác vang lên, xem ra chủ nhân của giọng nói cũng không có vui vẻ là bao.
- Các anh chị còn chưa vào chỗ ngồi, đứng đây ầm ĩ gì thế hả?
Chính xác là giọng của giáo viên chủ nhiệm, cả hai xoay người nhìn về phía cô giáo vừa mới cất giọng kia nuốt một ngụm nước bọt nhanh chân chạy về chỗ ngồi, Linh Đan ngồi trước, Hiểu Khang ngồi sau.
Cô chủ nhiệm phổ biến nội quy xong thì bầu ban cán sự, điều đó không có gì lạ. Linh Đan lười biếng gục đầu xuống bàn định bụng chợp mắt một lát thì bật dậy trợn tròn mắt vì điều vừa mới nghe.
- Vậy quyết định Hiểu Khang sẽ làm lớp trưởng của lớp trong năm học này!
Cái gì?
Tên chết bầm đó làm lớp trưởng á? Xong rồi xong rồi, Linh Đan lau nhẹ mồ hôi trên trán khóc không thành tiếng.
Cậu ta thế nào cũng kiếm chuyện trả thù nhỏ cho mà xem.
Về cô nhi viện Linh Đan đem chuyện kể loại cho Hân Di nghe xem Hân Di có cao kiến gì giúp nhỏ hay không nào ngờ Hân Di chỉ vỗ vai nói với nhỏ “Cố lên, chị tin ở em!”. Thật đau lòng mà.
Những ngày tháng sau đó thật sự là chuỗi ngày tồi tệ của Linh Đan khi mà cứ đến lớp nhỏ đều bị tên lớp trưởng chết tiệt kiếm chuyện hành hạ.
Đại khái là nhỏ thường vào sổ của cậu ta vì những lí do sau: đi học trễ, nói chuyện trong giờ học, không làm bài tập, quên mang vở, xả rác bừa bãi. Bỏ cái lí do đi học trễ đi vì nó là sự thật nhỏ không bàn tới nhưng mà những lí do sau là không hoàn toàn đúng, chỉ là cậu ta thích bắt bẻ nhỏ thôi. Nhỏ làm rơi miếng giấy nháp xuống đất cậu ta liền ghi vào sổ nhỏ xả rác bừa bãi, nhỏ quay sang hỏi bài cậu bạn bên cạnh cậu ta liền lấy cớ ghi nhỏ nói chuyện trong giờ học, cô bạn khác mượn vở nhỏ để chép bài mà quên mang trả cậu ta liền ghi nhỏ không làm bài tập về nhà, không mang theo vở... Nói chung là cứ có sơ hở cậu ta liền bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu ngay tức khắc. Mà cậu ta là lớp trưởng mới ác chứ, nhỏ thực sự đấu không lại chỉ đành ngậm ngùi bị phạt, cô đương nhiên tin cậu ta hơn nhỏ rồi vì thành tích học tập của cậu ta vượt xa nhỏ. Ôi cuộc đời sao lại sầu não đến thế.
Hôm nay cũng thế vì trời mưa quần áo và đôi giày của nhỏ bị ướt không thể mang được đành đi chân đất mặc bộ đồ thể dục thế là cậu ta liền ghi nhỏ mặc đồng phục không đúng quy định, cái này có thể châm chước được mà. Chịu hết nổi Linh Đan kéo cậu ta ra sân sau bắt đầu uất ức đòi lại công bằng.
- Cậu có thôi bắt bẻ tôi hay không, tôi chịu hết nổi rồi!
Hiểu Khang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nhỏ mà có chút cắn rứt, có phải cậu đã làm quá rồi không? Cậu tự vấn bản thân. Linh Đan thấy cậu im lặng tưởng rằng cậu khinh thường không xem lời nói của mình ra gì bèn nói thêm, từng câu từng chữ làm cậu lo lắng.
- Chỉ là đầu năm tôi vô tình làm đổ nước lên người cậu một chút thôi, cậu là con trai có cần thù dai như vậy không. Nếu những hành hạ trong thời gian vừa qua vẫn không làm cậu trút bỏ được cơn giận trong lòng thì hôm nay tôi xin lỗi cậu, coi như hồi đầu năm tôi sai. Cậu nhận lời xin lỗi này rồi buông tha tôi có được không, tôi không muốn thấy cậu cũng không muốn dây dưa thù hằn với cậu!
- Không phải vậy đâu!
Nghe mấy lời này của Linh Đan mà lòng cậu nóng như lửa đốt. Thật ra thời gian qua không phải vì trả thù mà cậu gây khó dễ với nhỏ, cậu chỉ muốn gây sự chú ý với nhỏ, muốn nhỏ để ý đến mình hơn mà thôi. Đúng vậy, cậu thích nhỏ, từ lúc nhỏ liếc cậu, mắng cậu thì cậu đã để ý nhỏ rồi. Thời gian đầu đúng là cậu vẫn còn uất ức muốn trả thù những dần dần ý nghĩ đó đã không còn. Cậu dần dần bị nhỏ thu hút lúc nào cũng không hay. Từng ánh mắt, từng cử chỉ của nhỏ gieo vào lòng cậu thứ tình cảm chẳng thể dứt ra được. Cậu thật không nghĩ ra làm cách nào để bắt chuyện với nhỏ đành nghĩ ra cách tiêu cực ấy, không ngờ lại khiến nhỏ chán ghét cậu như vậy. Cậu phải làm sao đây?
- Không phải? thế nào là không phải? Hắc xì...
Nhỏ nheo mắt nhìn cậu nói, vừa dứt liền hắc hơi một cái. Cậu quan sát hình như do cơn mưa lúc nãy làm nhỏ cảm lạnh rồi, không trả lời câu hỏi kia cậu đưa tay sờ trán nhỏ liền nhăn mặt nói còn tay nhanh chóng cởi áo khoác ra khoác cho nhỏ.
- Cậu sốt rồi, đi xuống phòng y tế thôi!
Linh Đan trố mắt nhìn hành động tốt bụng đột xuất này của Hiểu Khang mà không khỏi sửng sốt, nhỏ định lấy tay đẩy cậu ta ra, không muốn cậu ta đỡ mình ai ngờ một cơn đau tim chợt ập đến. Linh Đan đưa tay ôm ngực, chịu từng đợt đau đớn, không hiểu sao dạo gần đây cơn đau tim cứ hay tái phát, một tuần hai ba lần, nhỏ lần trong túi quần tìm lọ thuốc mới sực nhớ hồi sáng bị mắc mưa đã cất lọ thuốc vào cặp rồi. Bên ngực trái cứ nhói lên từng hồi, nhỏ càng ngày càng thấy khó thở, đầu choáng váng toàn thân lạnh ngắt.
- Linh Đan cậu sao vậy? Linh Đan.
Hiểu Khang lo lắng ôm chặt nhỏ, nhìn gương mặt đang dần tím tái, trán rịn đầy mồ hôi, toàn thân lạnh ngắt của nhỏ mà sợ hãi, nhỏ không ngừng ôm ngực trái thở yếu ớt càng dọa cậu chết khiếp.
- Linh Đan, Linh Đan khó chịu lắm à? Tôi đưa cậu xuống phòng y tế.
- Đau... tôi đau tim... mau...
Tiếng nhỏ thều thào yếu ớt bên tai cậu sau đó lịm đi. Hiểu Khang hốt hoảng bế nhỏ lên chạy một mạch đến phòng y tế.
Bác sĩ khám một lượt,tim thuốc cho nhỏ rồi mới rời đi, Hiểu Khang ngồi xuống bên cạnh nhớ lại lời cô bác sĩ vừa nói “Cô nhóc bị bệnh tim bẩm sinh nên cơn đau phát tác, cô đã tim thuốc lát sau sẽ tỉnh dậy!”. Vậy ra Linh Đan bị bệnh tim sao?
Hiểu Khang đưa tay vuốt lại mái tóc của Linh Đan rồi lại không tự chủ được dời xuống chạm nhẹ vào gương mặt tái nhợt của nhỏ. Cậu nhớ lại những hành động của mình trong thời gian vừa qua mà không ngừng tự trách cùng hối hận.
- Xin lỗi Linh Đan!
Cậu nâng bàn tay của nhỏ lên đặt một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nghẹn ngào nói.
Ba mươi phút sau Linh Đan tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Hiểu Khang mỉm cười vui vẻ, ừ nhỏ nằm đây khiến cậu ta rất vui vẻ thì phải, Linh Đan có một chút buồn bực liền dời mắt sang hướng khác không thèm nhìn cậu ta nữa. Nhỏ chống tay xuống giường ngồi dậy, nhanh như cắt toàn thân được ai đó đỡ lấy nâng lên. Linh Đan khó hiểu hành động tốt bụng đến quái lạ của cậu ta, nhịn không được liền nói.
- Thấy tôi như vậy chắc cậu vui mừng lắm hả? không cần phải giả vờ tốt bụng!
Hiểu Khang cụp mắt xuống cất giọng buồn bã.
- Cậu biết tôi không có ý đó mà!
- Tôi chính là thấy cậu có ý này.
- Linh Đan!
Linh Đan lạnh nhạt nói, lại nghe thấy cậu gọi tên mình ánh mắt đầy vẻ đau khổ và một chút thâm tình liền bối rối đẩy cậu ra.
- Tránh ra tôi phải về lớp, không rãnh cãi với cậu.
- Để tôi đỡ cậu!
- Không cần!
Nhỏ thật không thể thích ứng nổi sự dịu dàng đột ngột này của cậu. Cái tên này mới vừa hung dữ với nhỏ xong liền ôn nhu như nước, có phải lúc nãy cậu ta đi đứng không nhìn đập đầu vào tường đến lú lẫn rồi không. Chắc chắn là như vậy!
Những ngày sau đó Linh Đan bị Hiểu Khang đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhỏ cũng kể lại cho Hân Di nghe Hân Di liền nhìn nhỏ bằng ánh mắt ngập tràn ý cười phán “Cậu ta nhất định đã động tình mất rồi!”.
Hả?
Gì mà động tình? Ý là thích nhỏ ư? Sao có thể chứ? Linh Đan nhất quyết không tin.
Hân Di nhìn vẻ hoảng loạn của cô em gái chỉ cười cười.
Một ngày đẹp trời của tuần sau Hân Di đang thong thả đi vào lớp liền bị một chàng trai chặn đường.
- Cậu tránh ra tôi phải vào lớp!
Hân Di không tỏ ý gì bình thản nói, sau đó liền nghe cậu ta cất giọng.
- Chị là Hân Di?
- Ừ, đúng rồi!
- Chị là chị của Linh Đan?
Cậu ta lại hỏi, Hân Di gật đầu, đưa mắt nhìn về bảng tên liền hiểu ra vấn đề. Trần Hiểu Khang, đây không phải là chàng trai mà ngày nào cũng nghe Linh Đan nhắc hay sao.
- Tốt quá, em có chuyện này muốn nhờ chị!
- Ra ghế đá đằng kia nói chuyện đi!
Hân Di ngồi xuống ghế đá, đưa mắt nhìn sang Hiểu Khang chờ cậu nói.
- Em... em thích Linh Đan. Chị có thể giúp em theo đuổi Linh Đan không?
Đúng như dự đoán của Hân Di mà cậu ta đã động tình rồi vậy mà Linh Đan vẫn không tin, xem ra cây đào hoa của Linh Đan nở hoa rồi.
- Em muốn chị giúp gì?
- À... em muốn biết sở thích, thói quen của Linh Đan, cũng như Linh Đan ghét gì nhất sợ gì nhất, nói chúng là tất cả về cô ấy!
- Được thôi! Nhưng chị không làm không công đâu nhé. Coi như em nợ chị một ân tình sau này chị nhất định sẽ đòi.
Nhìn thấy sự chân thành của cậu Hân Di mỉm cười gật đầu, nhỏ tin chàng trai này sẽ mang lại hạnh phúc cho Linh Đan.
- Không thành vấn đề... à còn một chuyện nữa, chị ở trước mặt Linh Đan nhớ nói tốt cho em với!
Hân Di bật cười vui vẻ đồng ý rồi đứng lên đi về lớp học, trong lòng nghĩ thầm.
Tình yêu đúng là khiến năng lực phán đoán của con người giảm sút trầm trọng.
“Hiểu Khang à em không nhận ra Linh Đan nó cũng thích em à!”