Ngày đầu tiên đi học ở ngôi trường mới Linh Đan có hơi lạc lõng, mấy đứa bạn học chung hồi cấp hai đều thi không đậu nên chuyển sang học trường khác. Linh Đan thở dài một hơi bắt đầu tìm lớp học của mình vì chỉ còn 5 phút nữa thôi là bắt đầu điểm danh rồi. Sự tình trễ học này cũng do Hân Di mà ra, Linh Đan than thầm “ Đều bị chị hại rồi hic!”. Nhỏ đứng trước bảng chỉ dẫn nghiên cứu thật kĩ hướng lớp 10A3 nằm ở đâu, chửi thầm bản thân một tiếng vì lúc nãy không chịu hỏi kỹ Hân Di hoặc Đăng Nguyên để giờ phải mò mẩm điên loạn. Tiếng trống trường không nhanh không chậm vang lên từng hồi, Linh Đan hốt hoảng chạy một mạch vào khi vừa nhìn thấy bảng tên lớp 10A3 ở bên ngoài. Ai ngờ sự hấp tấp của nhỏ đã đụng phải một người đang đi từ hướng căn tin mới vào đến cửa lớp. Cậu đang thưởng thức ly nước cam không hề hay biết nhỏ đang lao vào đến khi kịp ý thức được đã bị nhỏ đụng dội vào tường, ly nước cam trên tay bị hất lên bắn tung tóe trên không trung tạo nên một màn biểu diễn đẹp mắt, một số khác rơi vào mặt và áo của cậu ta. Một tràn cười sảng khoái của bọn bạn trong lớp vang lên. Mà Linh Đan lúc này cũng đang ngồi bẹp dưới đất, đầu quay mòng mòng chưa xác định được chuyện vừa xảy ra, cho đến khi....
- Này cậu đi đứng kiểu gì thế?
Cậu ta đã hoàng hồn vuốt nước cam trên mặt, hầm hầm tiến tới chỗ Linh Đan hỏi tội. Linh Đan xoa đầu đã u một cục đứng dậy nhìn tên con trai vừa quát lên với mình bằng cặp mắt tức giận không kém, con trai gì mà hùng hổ với con gái như thế chứ, đâu phải là lỗi của mình nhỏ đâu.
- Là cậu đứng chắn ở cửa chứ bộ!
- Cái gì? Bây giờ cậu đang đổ lỗi cho tôi?
Linh Đan liếc cậu ta một cái bình thản trả lời chẳng thèm quan tâm đến bộ dạng đang tức điên lên kia.
- Thì đúng là lỗi của cậu mà, này nhé tôi đang vội phải vào lớp mà cậu lại đứng ngay trước cửa uống nước, chính cậu cản đường của tôi còn gì, trong lớp này thiếu gì chỗ để cậu đứng uống nước tại sao phải đứng ở cửa làm gì để cho tôi đụng. Hừ...
- Cậu...
Nhìn cái kiểu nghẹn lời mà nhỏ hả hê hết sức,muốn đụng đến nhỏ hả, muốn ức hiếp nhỏ hả cậu ta chọn sai người rồi nhé, lúc nhỏ tức giận không có hiền đâu. Linh Đan đưa mắt quan sát kỹ càng cái tên dở hơi trước mặt, da trắng, dáng cao, mắt hai mí, mặt chữ V nói qua nói lại thì chính là khá đẹp trai. Nhưng mà lại hẹp hòi, tính toán với con gái nhỏ đây không thèm để ý cái vẻ đẹp trai kia, dù sao cũng thua Đăng Nguyên. Anh trai Đăng Nguyên của nhỏ tốt đẹp bao nhiêu thì tên này xấu xa bấy nhiêu. Không soi mói gương mặt nữa nhỏ dời mắt xuống bảng tên trên ngực áo bên trái “Trần Hiểu Khang- lớp 10A3”, cái tên đẹp như vậy cũng bị cậu ta làm cho ô uế, Linh Đan bĩu môi một cái lại khoanh tay ngước mắt nhìn cậu ta.
Hiểu Khang nhìn cô gái trước mặt đang không ngừng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình thì tức đến không nói nổi lời nào, hay cho cô gái này dám dùng lời lẽ đó để bới móc cậu, lần đầu tiên trong đời có một cô gái dám làm vậy với cậu, thật nuốt không trôi cục tức này mà. Cậu định mở miệng phản bác thì một giọng nói khác vang lên, xem ra chủ nhân của giọng nói cũng không có vui vẻ là bao.
- Các anh chị còn chưa vào chỗ ngồi, đứng đây ầm ĩ gì thế hả?
Chính xác là giọng của giáo viên chủ nhiệm, cả hai xoay người nhìn về phía cô giáo vừa mới cất giọng kia nuốt một ngụm nước bọt nhanh chân chạy về chỗ ngồi, Linh Đan ngồi trước, Hiểu Khang ngồi sau.
Cô chủ nhiệm phổ biến nội quy xong thì bầu ban cán sự, điều đó không có gì lạ. Linh Đan lười biếng gục đầu xuống bàn định bụng chợp mắt một lát thì bật dậy trợn tròn mắt vì điều vừa mới nghe.
- Vậy quyết định Hiểu Khang sẽ làm lớp trưởng của lớp trong năm học này!
Cái gì?
Tên chết bầm đó làm lớp trưởng á? Xong rồi xong rồi, Linh Đan lau nhẹ mồ hôi trên trán khóc không thành tiếng.
Cậu ta thế nào cũng kiếm chuyện trả thù nhỏ cho mà xem.
Về cô nhi viện Linh Đan đem chuyện kể loại cho Hân Di nghe xem Hân Di có cao kiến gì giúp nhỏ hay không nào ngờ Hân Di chỉ vỗ vai nói với nhỏ “Cố lên, chị tin ở em!”. Thật đau lòng mà.
Những ngày tháng sau đó thật sự là chuỗi ngày tồi tệ của Linh Đan khi mà cứ đến lớp nhỏ đều bị tên lớp trưởng chết tiệt kiếm chuyện hành hạ.
Đại khái là nhỏ thường vào sổ của cậu ta vì những lí do sau: đi học trễ, nói chuyện trong giờ học, không làm bài tập, quên mang vở, xả rác bừa bãi. Bỏ cái lí do đi học trễ đi vì nó là sự thật nhỏ không bàn tới nhưng mà những lí do sau là không hoàn toàn đúng, chỉ là cậu ta thích bắt bẻ nhỏ thôi. Nhỏ làm rơi miếng giấy nháp xuống đất cậu ta liền ghi vào sổ nhỏ xả rác bừa bãi, nhỏ quay sang hỏi bài cậu bạn bên cạnh cậu ta liền lấy cớ ghi nhỏ nói chuyện trong giờ học, cô bạn khác mượn vở nhỏ để chép bài mà quên mang trả cậu ta liền ghi nhỏ không làm bài tập về nhà, không mang theo vở... Nói chung là cứ có sơ hở cậu ta liền bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu ngay tức khắc. Mà cậu ta là lớp trưởng mới ác chứ, nhỏ thực sự đấu không lại chỉ đành ngậm ngùi bị phạt, cô đương nhiên tin cậu ta hơn nhỏ rồi vì thành tích học tập của cậu ta vượt xa nhỏ. Ôi cuộc đời sao lại sầu não đến thế.
Hôm nay cũng thế vì trời mưa quần áo và đôi giày của nhỏ bị ướt không thể mang được đành đi chân đất mặc bộ đồ thể dục thế là cậu ta liền ghi nhỏ mặc đồng phục không đúng quy định, cái này có thể châm chước được mà. Chịu hết nổi Linh Đan kéo cậu ta ra sân sau bắt đầu uất ức đòi lại công bằng.
- Cậu có thôi bắt bẻ tôi hay không, tôi chịu hết nổi rồi!
Hiểu Khang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nhỏ mà có chút cắn rứt, có phải cậu đã làm quá rồi không? Cậu tự vấn bản thân. Linh Đan thấy cậu im lặng tưởng rằng cậu khinh thường không xem lời nói của mình ra gì bèn nói thêm, từng câu từng chữ làm cậu lo lắng.
- Chỉ là đầu năm tôi vô tình làm đổ nước lên người cậu một chút thôi, cậu là con trai có cần thù dai như vậy không. Nếu những hành hạ trong thời gian vừa qua vẫn không làm cậu trút bỏ được cơn giận trong lòng thì hôm nay tôi xin lỗi cậu, coi như hồi đầu năm tôi sai. Cậu nhận lời xin lỗi này rồi buông tha tôi có được không, tôi không muốn thấy cậu cũng không muốn dây dưa thù hằn với cậu!
- Không phải vậy đâu!
Nghe mấy lời này của Linh Đan mà lòng cậu nóng như lửa đốt. Thật ra thời gian qua không phải vì trả thù mà cậu gây khó dễ với nhỏ, cậu chỉ muốn gây sự chú ý với nhỏ, muốn nhỏ để ý đến mình hơn mà thôi. Đúng vậy, cậu thích nhỏ, từ lúc nhỏ liếc cậu, mắng cậu thì cậu đã để ý nhỏ rồi. Thời gian đầu đúng là cậu vẫn còn uất ức muốn trả thù những dần dần ý nghĩ đó đã không còn. Cậu dần dần bị nhỏ thu hút lúc nào cũng không hay. Từng ánh mắt, từng cử chỉ của nhỏ gieo vào lòng cậu thứ tình cảm chẳng thể dứt ra được. Cậu thật không nghĩ ra làm cách nào để bắt chuyện với nhỏ đành nghĩ ra cách tiêu cực ấy, không ngờ lại khiến nhỏ chán ghét cậu như vậy. Cậu phải làm sao đây?
- Không phải? thế nào là không phải? Hắc xì...
Nhỏ nheo mắt nhìn cậu nói, vừa dứt liền hắc hơi một cái. Cậu quan sát hình như do cơn mưa lúc nãy làm nhỏ cảm lạnh rồi, không trả lời câu hỏi kia cậu đưa tay sờ trán nhỏ liền nhăn mặt nói còn tay nhanh chóng cởi áo khoác ra khoác cho nhỏ.
- Cậu sốt rồi, đi xuống phòng y tế thôi!
Linh Đan trố mắt nhìn hành động tốt bụng đột xuất này của Hiểu Khang mà không khỏi sửng sốt, nhỏ định lấy tay đẩy cậu ta ra, không muốn cậu ta đỡ mình ai ngờ một cơn đau tim chợt ập đến. Linh Đan đưa tay ôm ngực, chịu từng đợt đau đớn, không hiểu sao dạo gần đây cơn đau tim cứ hay tái phát, một tuần hai ba lần, nhỏ lần trong túi quần tìm lọ thuốc mới sực nhớ hồi sáng bị mắc mưa đã cất lọ thuốc vào cặp rồi. Bên ngực trái cứ nhói lên từng hồi, nhỏ càng ngày càng thấy khó thở, đầu choáng váng toàn thân lạnh ngắt.
- Linh Đan cậu sao vậy? Linh Đan.
Hiểu Khang lo lắng ôm chặt nhỏ, nhìn gương mặt đang dần tím tái, trán rịn đầy mồ hôi, toàn thân lạnh ngắt của nhỏ mà sợ hãi, nhỏ không ngừng ôm ngực trái thở yếu ớt càng dọa cậu chết khiếp.
- Linh Đan, Linh Đan khó chịu lắm à? Tôi đưa cậu xuống phòng y tế.
- Đau... tôi đau tim... mau...
Tiếng nhỏ thều thào yếu ớt bên tai cậu sau đó lịm đi. Hiểu Khang hốt hoảng bế nhỏ lên chạy một mạch đến phòng y tế.
Bác sĩ khám một lượt,tim thuốc cho nhỏ rồi mới rời đi, Hiểu Khang ngồi xuống bên cạnh nhớ lại lời cô bác sĩ vừa nói “Cô nhóc bị bệnh tim bẩm sinh nên cơn đau phát tác, cô đã tim thuốc lát sau sẽ tỉnh dậy!”. Vậy ra Linh Đan bị bệnh tim sao?
Hiểu Khang đưa tay vuốt lại mái tóc của Linh Đan rồi lại không tự chủ được dời xuống chạm nhẹ vào gương mặt tái nhợt của nhỏ. Cậu nhớ lại những hành động của mình trong thời gian vừa qua mà không ngừng tự trách cùng hối hận.
- Xin lỗi Linh Đan!
Cậu nâng bàn tay của nhỏ lên đặt một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nghẹn ngào nói.
Ba mươi phút sau Linh Đan tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Hiểu Khang mỉm cười vui vẻ, ừ nhỏ nằm đây khiến cậu ta rất vui vẻ thì phải, Linh Đan có một chút buồn bực liền dời mắt sang hướng khác không thèm nhìn cậu ta nữa. Nhỏ chống tay xuống giường ngồi dậy, nhanh như cắt toàn thân được ai đó đỡ lấy nâng lên. Linh Đan khó hiểu hành động tốt bụng đến quái lạ của cậu ta, nhịn không được liền nói.
- Thấy tôi như vậy chắc cậu vui mừng lắm hả? không cần phải giả vờ tốt bụng!
Hiểu Khang cụp mắt xuống cất giọng buồn bã.
- Cậu biết tôi không có ý đó mà!
- Tôi chính là thấy cậu có ý này.
- Linh Đan!
Linh Đan lạnh nhạt nói, lại nghe thấy cậu gọi tên mình ánh mắt đầy vẻ đau khổ và một chút thâm tình liền bối rối đẩy cậu ra.
- Tránh ra tôi phải về lớp, không rãnh cãi với cậu.
- Để tôi đỡ cậu!
- Không cần!
Nhỏ thật không thể thích ứng nổi sự dịu dàng đột ngột này của cậu. Cái tên này mới vừa hung dữ với nhỏ xong liền ôn nhu như nước, có phải lúc nãy cậu ta đi đứng không nhìn đập đầu vào tường đến lú lẫn rồi không. Chắc chắn là như vậy!
Những ngày sau đó Linh Đan bị Hiểu Khang đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhỏ cũng kể lại cho Hân Di nghe Hân Di liền nhìn nhỏ bằng ánh mắt ngập tràn ý cười phán “Cậu ta nhất định đã động tình mất rồi!”.
Hả?
Gì mà động tình? Ý là thích nhỏ ư? Sao có thể chứ? Linh Đan nhất quyết không tin.
Hân Di nhìn vẻ hoảng loạn của cô em gái chỉ cười cười.
Một ngày đẹp trời của tuần sau Hân Di đang thong thả đi vào lớp liền bị một chàng trai chặn đường.
- Cậu tránh ra tôi phải vào lớp!
Hân Di không tỏ ý gì bình thản nói, sau đó liền nghe cậu ta cất giọng.
- Chị là Hân Di?
- Ừ, đúng rồi!
- Chị là chị của Linh Đan?
Cậu ta lại hỏi, Hân Di gật đầu, đưa mắt nhìn về bảng tên liền hiểu ra vấn đề. Trần Hiểu Khang, đây không phải là chàng trai mà ngày nào cũng nghe Linh Đan nhắc hay sao.
- Tốt quá, em có chuyện này muốn nhờ chị!
- Ra ghế đá đằng kia nói chuyện đi!
Hân Di ngồi xuống ghế đá, đưa mắt nhìn sang Hiểu Khang chờ cậu nói.
- Em... em thích Linh Đan. Chị có thể giúp em theo đuổi Linh Đan không?
Đúng như dự đoán của Hân Di mà cậu ta đã động tình rồi vậy mà Linh Đan vẫn không tin, xem ra cây đào hoa của Linh Đan nở hoa rồi.
- Em muốn chị giúp gì?
- À... em muốn biết sở thích, thói quen của Linh Đan, cũng như Linh Đan ghét gì nhất sợ gì nhất, nói chúng là tất cả về cô ấy!
- Được thôi! Nhưng chị không làm không công đâu nhé. Coi như em nợ chị một ân tình sau này chị nhất định sẽ đòi.
Nhìn thấy sự chân thành của cậu Hân Di mỉm cười gật đầu, nhỏ tin chàng trai này sẽ mang lại hạnh phúc cho Linh Đan.
- Không thành vấn đề... à còn một chuyện nữa, chị ở trước mặt Linh Đan nhớ nói tốt cho em với!
Hân Di bật cười vui vẻ đồng ý rồi đứng lên đi về lớp học, trong lòng nghĩ thầm.
Tình yêu đúng là khiến năng lực phán đoán của con người giảm sút trầm trọng.
“Hiểu Khang à em không nhận ra Linh Đan nó cũng thích em à!”
Thoáng cái trời đã vào đông, những đợt không khí lạnh đầu tiên đã tràn về, buổi tối nhà nhà người người quây quần bên lò sưởi trò chuyện, uống trà, cảm giác ấm áp làn tràn trên môi của mỗi người. Cô nhi viện những ngày này cũng trở nên lặng lẽ hơn, lý do vì thời gian này Đăng Nguyên và Hân Di đều bận rộn với cả đống bài vở, sáng trưa chiều đều học tối mắt tối mũi, nào là bài tập về nhà, bài ôn tập học kì, bài luyện thi. Có những ngày không đi học võ thuật cả hai lại đến lớp học thêm, những ngày cuối cấp việc học đã chiếm hết thời gian chứ nói chi đến việc chơi.
Trên con đường quen thuộc bóng dáng một nam một nữ sát cạnh nhau trên chiếc xe đạp đổ xuống lòng đường.
Hân Di kéo khóa áo khoác lên đến cổ, hai bàn tay áp sát vào nhau chà chà cho ấm lên một chút rồi áp chúng lên mặt, hơi lạnh dần lan tỏa.
- Lạnh lắm hả?
Thấy Hân Di không ngừng làm ấm bằng cách ma sát tay ấy Đăng Nguyên cất tiếng hỏi, nhỏ ừ một tiếng lại tiếp túc với hành động ban nãy. Cậu cười nhẹ dừng xe lại quay ra sau kéo mũ áo khoác của nhỏ trùm lên, thấy vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu ấy của nhỏ liền nhịn không được búng một cái lên trán kêu cái “phóc”, Hân Di ôm trán nhăn nhó lườm lườm cậu.
- Biết đau không hả?
Đăng Nguyên lại cười xoa đầu nhỏ, đứng trước Hân Di cậu vẫn là không thể kiềm chế cảm xúc trong lòng mình. Nhiều lần muốn ôm nhỏ vào lòng, muốn cảm nhận hơi ấm cùng mùi thơm trên mái tóc nhỏ nhưng cậu lại không dám. Đăng Nguyên sợ chỉ cần mình tiến thêm một bước sẽ phá vỡ tình cảm tốt đẹp bấy lâu nay của hai người, cậu không xác định được Hân Di có yêu mình hay không, cậu cũng không đủ can đảm để hỏi. Tình bạn đến tình yêu thì bất quá cũng chỉ phát triển thêm một đoạn tình cảm nhưng ngược lại chỉ làm cho mối quan hệ càng tệ hơn mà thôi. Cậu yêu nhỏ, xác định là yêu đến sâu sắc, cuộc sống của cậu không thể không có Đường Hân Di.
Sau khi kéo khóa áo kỹ càng Đăng Nguyên xoay người cầm hai tay của Hân Di nhét vào túi áo khoác của mình, bên môi cong lên chạm rãi đạp xe không quên nhắc nhở Hân Di.
- Lạnh thì cho tay vào túi áo, đừng bỏ ra, lát sau sẽ không thấy lạnh nữa, cũng sắp đến nơi rồi.
Trong lòng không hiểu sao lại thấy ngọt ngào vô cùng, thế là Hân Di cười suốt từ dọc đường về đến cô nhi viện. Ngồi phía sau xe Đăng Nguyên như thế này Hân Di thấy chẳng còn gì đáng lo, dường như chỉ cần dựa vào Đăng Nguyên thôi còn tất cả đã có cậu. Yêu một người hóa ra giản đơn đến thế, chỉ cần cùng người ấy ở một chỗ liền cảm thấy vui vẻ, chẳng cần bày tỏ, chằng cần thân mật như thế này đã đủ lắm rồi. Cho tay vào túi áo cậu nhỏ như đang ôm lấy cậu từ phía sau, ôm người thương vào lòng hóa ra ấm áp đến thế. Bất chợt một cơn buồn ngủ kéo đến, Hân Di khép mí mắt dựa đầu vào lưng Đăng Nguyên nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Cả hai người bọn họ cứ như thế mỗi người một nỗi sợ hãi nên chẳng ai dám bước lên thêm một bước để mối quan hệ chỉ ở mức bạn thân, chỉ là bạn thân mà thôi. Nếu như một trong hai can đảm thêm một chút đã chẳng có chuyện chia ly đẫm nước mắt.
Ngày qua ngày thời gian cứ trôi, kỳ thi đại học càng gần kề. Mấy hôm nay Hân Di và Đăng Nguyên đều không có thời gian gặp nhau, hầu như tất cả thời gian Hân Di đều đều ở phòng tự học còn Đăng Nguyên thì ở thư viện chỉ có lúc về cả hai mới gặp nhau.
Hôm nay Đăng Nguyên có chuyện đột xuất cần giải quyết nên Hân Di về một mình, đang đạp xe Hân Di nhớ tới Linh Đan mà tuổi thân ghê gớm, chẳng qua là bây giờ Linh Đan ngày nào đi học cũng đều có người đưa đón mà người đó không ai khác chính là Hiểu Khang. Không biết công cuộc theo đuổi của Hiểu Khang đến đâu mà ngày nào về đến cô nhi viện Linh đan cũng đều rất vui vẻ, hát hò say mê, tinh thần cũng vì thế mà phấn chấn hơn, bệnh tim cũng ít tái phát hơn. Đang mãi suy nghĩ Hân Di chợt có linh cảm ngay tức khắc trong đầu nhỏ hiện lên khung cảnh của ngân hàng phía trước cách chỗ nhỏ đang đứng vài trăm mét, trước cửa ngân hàng có một chiếc xe hơi sang trọng đỗ ở đấy, ít phút sau có một người đàn ông chừng tuổi đi từ trong siêu thị chuẩn bị lên xe thì bỗng từ đâu một chiếc xe moto từ phía sau lao đến, trên xe là hai tên mặt áo đen bịt khẩu trang, đeo kính chẳng nhìn rõ mặt mũi ra sau. Hân Di thấy tên phía sau đang cầm dao lăm le như thể đang chuẩn bị đâm người đàn ông kia và giật lấy cặp màu đen trên tay ông ta. Chắc chắn là cướp, mấy tên này chắc đã theo dõi người đàn ông này mấy ngày rồi mới biết ông ta đến đây rút tiền mà dàn sẵn để cướp. Không nghĩ ngợi Hân Di tăng tốc chiếc xe đạp lao nhanh trên đường hướng thẳng về phía ngân hàng.
Đến nơi Hân Di dừng lại đưa mắt nhìn, quả nhiên có một chiếc xe hơi đậu ở trước, đằng xa người đàn ông kia đang bước từ ngân hàng ra. Hân Di đảo mắt một vòng quan sát xung quanh liền phát hiện chỗ hai tên áo đen đang nấp. Nhỏ nhanh chân chạy đến chỗ người đàn ông kia hớt hãi nói.
- Bác ơi cháu thấy có hai tên đang theo dõi bác, bây giờ bác khoan ra xe.
Ai ngờ người đàn ông không những nghe lời khuyên của nhỏ mà còn nhìn nhỏ như những kẻ gian, không nói không rằng đẩy nhỏ ra bước về phía xe, tiếng nói của ông ta lọt vào tai nhỏ.
- Tôi trông cháu giống kẻ gian hơn!
Hân Di bốc hỏa nhất thời nghẹn lời không biết nên nói gì, lại nghĩ đến hành động vừa nãy của mình đúng là giống kẻ gian thật, họ đâu biết nhỏ có khả năng nhìn trước được tương lai nên không tin tưởng cũng là điều dễ hiểu.
Đúng như những gì nhỏ thấy người đàn ông kia vừa ra đến cửa xe hai tên kia liền rồ ga lao đến, tiếng động cơ chói tai vang lên khiến người đàn ông tái xanh mặt, Hân Di hốt hoảng hét lên rồi lao đến đẩy người đàn ông kia ra.
- Bác cẩn thận!
Lưỡi dao sắt bén, sáng bóng dưới ánh mặt trời cứa một đường dài lên tay Hân Di, nhỏ kêu lên một tiếng đau đớn rồi mất đà ngã xuống đường. Hai tên kia biết đã gây chú ý liền chạy đi, người đàn ông sau khi hoàn hồn mới để ý đến cô bé vừa cứu mình. Ông ta chạy đến chỗ nhỏ lo lắng hỏi han rồi đỡ nhỏ lên xe chở đến bệnh viện.
Đăng Nguyên đi qua đi lại trước cổng ánh mắt vẫn dõi về phía đường lớn, trời đã tối mà Hân Di vẫn chưa về, cậu nhớ nhỏ đã lấy xe về từ lúc trưa rồi mà. Lòng Đăng Nguyên nóng như lửa đốt chờ đợi kiểu này đúng là một sự giày vò mà thế là cậu chạy vào trong lấy xe định ra ngoài tìm nhỏ, nhưng chạy đến cửa thì một chiếc oto chạy đến đỗ trước cửa cô nhi viện. Ngay sau đó Hân Di mở cửa xe bước xuống, vẫy tay chào tạm biệt người trong xe. Thấy Hân Di cậu vui mừng xuống xe chạy đến chỗ nhỏ, bên cánh tay phải của Hân Di đang quấn băng trắng thu hút tầm mắt của Đăng Nguyên. Cậu nhíu mày, gương mặt hiện lên sự lo lắng không che giấu.
- Sao lại ra nông nổi này? Di có sao không?
- Không sao đâu chỉ bị thương nhẹ thôi, vào nhà Di kể Nguyên nghe chuyện này.
Đăng Nguyên vẫn không thôi lo lắng theo nhỏ vào trong. Hân Di đem chuyện xảy ra hôm nay kể cho Đăng Nguyên nghe.
- À... đúng rồi!
Như nhớ ra điều gì đó nhỏ bảo Đăng Nguyên mở cặp của mình lấy hai tờ giấy ở ngăn thứ nhất ra, cậu không do dự làm theo. Sau khi ngó qua hàng chữ trên đó Đăng Nguyên nghi hoặc hỏi.
- Đây là gì?
- Bác ấy giám đốc đài truyền hình, nghe Di kể về ước mơ của hai bọn mình bác ấy liền cho Di hai tờ đơn đăng kí này. Đây là cuộc thi tìm kiếm tài năng của trường điện ảnh nổi tiếng Full Sail University tọa lạc tại Winter Park, Florida. Bác ấy bảo Di và Nguyên đăng kí tham gia nếu được giải sẽ nhận được học bổng đi du học của trường.
Đăng Nguyên chăm chú ngồi nghe Hân Di lý giải xong liền nghiên cứu tờ giấy trong tay, đúng là cơ hội hiếm có.
- Nguyên đăng kí tham gia không? - Hân Di hỏi.
- Vậy còn Di?
Cậu không trả lời mà trực tiếp muốn nghe ý kiến của Hân Di, nhỏ gật đầu.
- Tất nhiên, chúng ta cùng đăng kí nhé!
- Ừ! Di muốn là được.
Một tháng sau vết thương trên tay Hân Di đã hoàn toàn khỏi hẳn chỉ để lại một vết sẹo khó coi, nhỏ chán nản Đăng Nguyên đành an ủi, giọng cậu quả quyết.
- Đợi Nguyên có tiền sẽ đưa Di đi xóa sẹo.
Lúc đấy Hân Di mới chịu nguôi ngoai một chút.
-Linh Đan em lại chảy máu cam rồi kia!
Hân Di đang giảng bài tập ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, nhỏ lo lắng lấy khăn giấy ra lau cho Linh Đan, trong lòng cực kì thắc mắc dạo gần đây không hiểu sao Linh Đan cứ chảy máu cam mãi, ban đêm lại thường đổ mồ hôi, như lúc này đây trên trán Linh Đan toàn mồ hôi mà trong phòng lại bật quạt chứ đâu đến nỗi nóng như vậy.
- Chắc nóng nỏng người thôi chị đừng lo quá!
Linh Đan trấn án Hân Di, Đăng Nguyên sau một hồi quan sát chợt cất tiếng.
- Anh thấy em lúc này gầy đi và có vẻ xanh xao.
- Đăng Nguyên nói đúng đó, em thấy trong người thế nào? Có gì bất ổng không?
Hân Di ngồi xuống cạnh Linh Đan nắm tay nhỏ hỏi han, cô em gái này của nhỏ thường hay bị bệnh nên nhỏ rất lo lắng.
- Không sao thật mà!
- Mai đi bệnh viện khám mới được!
Nhỏ vẫn không yên tâm kiên quyết nói, Linh Đan liền vỗ vai trấn an.
- Không được chẳng phải mai anh chị dự thi đại học rồi sao. Để qua thi đi cũng được mà.
Suýt chút nữa Hân Di quên, dưới sự trấn an của Linh Đan Hân Di đành hòa hoãn.
Linh Đan cười tươi với Hân Di nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi lo lắng, thật ra không sao là nhỏ đang nói dối, thật ra dạo gần đây nhỏ thường hay mệt mỏi, đau đầu, nhiều lúc còn rất khó thở. Do không muốn để Hân Di phân tâm nên đành nói dối.
Kỳ thi đại học quan trọng cuối cùng cũng đến. Hân Di đứng bên ngoài chờ giám thị đọc số báo danh vào phòng thi, trong lòng nhỏ cũng không mấy áp lực vì vốn dĩ nhỏ lựa chọn học ngành diễn viên nên thành tích của kỳ thi này cũng không quá quan trọng chủ yếu vì không muốn sơ buồn.
Còn vài tên nữa là đến nhỏ, đột nhiên mí mắt nhỏ thoáng giật lia lịa, một cơn đau đầu ập đến, nhỏ vỗ vào đầu cho tỉnh táo lại.
Ngay lúc này một hình ảnh hiện lên trong đầu quét sạch chút bình tĩnh còn xót lại.
Lần này là Linh Đan.
Tương lai mà nhỏ đang thấy chính là của Linh Đan.
Hân Di nhìn thấy Linh Đan trong tà áo dài màu trắng nằm ngất bên đường, gương mặt trắng bệt không còn chút máu. Rất nhiều người vây lại có người đứng nhìn có người đỡ nhỏ lên hô hoán “Gọi xe cấp cứu mau!”. Khung cảnh hỗn loạn thay đổi, không phải bên đường nữa mà là bệnh viện. Có một bác sĩ và hai ba y tá đứng bên giường bệnh của Linh Đan, điều thu hút Hân Di nhất chính là tờ bệnh án trên tay vị bác sĩ kia. “Bệnh nhân Đường Linh Đan - chuẩn đoán ung thư máu giai đoạn ”
Hàng chữ ấy mãi là nỗi ám ảnh của Hân Di. Nhỏ đưa tay lên quệt vội dòng nước mắt không biết đã rơi từ bao giờ, ngay khi giám thị đọc to số báo danh và cái tên “ Đường Hân Di” cũng là lúc bóng nhỏ chạy đi ra khỏi trường.
- Linh Đan, chờ chị!
Bệnh viện huyết học.
Hân Di hớt hãi chạy khắp dãy hành lang này đến dãy hành lang khác, tam tình cực kì hoảng loạn. Sau một hồi hỏi han nhỏ cũng tìm được số phòng bệnh của Linh Đan. Tay nhỏ run run đưa lên đẩy cửa, ngay khi cánh cửa mở ra đập vào mắt Hân Di là thân ảnh nhợt nhạt đang nằm trên giường bệnh nhắm nghiền mắt tựa như đang ngủ rất say của Linh Đan. Hân Di lê từng bước nặng trịt đến gần giường bệnh, nhỏ đưa tay vuốt ve khuôn mặt Linh Đan nước mắt rơi lã chã. Đây không phải là sự thật, làm sao Linh Đan lại mắc căn bệnh quái ác đó được, nhỏ liên tiếp lắc đầu phũ nhận. Lát sau có một vị bác sĩ đầy cửa bước vào thấy Hân Di liền vui mừng nói.
- May quá người nhà cuối cùng cũng đến.
- Bệnh tình của em gái cháu thế nào hả bác sĩ?
Bóng dáng Hân Di lững thững trên đường, nhỏ đi như người mất hồn bên tai chẳng nghe được thứ âm thanh gì ngoài giọng nói nghiêm nghị của vị bác sĩ “ Em gái cháu đúng là bị bệnh ung thư máu giai đoạn hai, tình trạng đang chuyển biến xấu vô cùng vì cô bé bẩm sinh bị mắc bệnh tim, cả hai căn bệnh cùng lúc phát tác sẽ khiến cô bé đau đớn vô cùng, cháu nên chuẩn bị tâm lý để trấn an cô bé.” “Nếu muốn điều trị thì cách tốt nhất là nên ghép tủy, tìm kiếm tủy thích hợp rất khó nếu là người thân thì tỷ lệ sẽ cao hơn. Số tiền ghép tủy có thể lên đến triệu cũng có thể hơn. Bệnh viện sẽ cố gắng tìm người có tủy thích hợp.”
Từng thanh âm ấy cứ quanh quẩn bên tai khiến tất cả sụp đổ trước mắt Hân Di. Nhỏ ngồi thụp xuống lề đường ôm mặt khóc nức nở.