Trong cơn mơ màng Hồng Nhung từ từ mở mắt, đầu cô đau nhức kinh khủng cứ như có ai cầm cái búa cả trăm kí đập vào đầu. Cô đưa tay day day hai bên thái dương rồi mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.Cảm nhận cổ họng rát buốt, Hồng Nhung xuống giường tự nhiên đi về phía tủ lạnh lấy nước uống. Toàn thân như được tiếp sức lực, đầu óc mơ màng của Hồng Nhung dần dần hồi phục sự tỉnh táo. Lúc này cô mới ngó nghiêng ngó dọc sau đó tá hỏa phát hiện đây vốn dĩ không phải phòng của cô. Ga giường không phải, vị trí đặt sofa cũng không phải, cô trợn tròn mắt nghĩ ngợi mình đang ở phòng của ai?
Cố gắng vắt óc nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, từng đợt từng đợt hình ảnh cứ tràn về dần dần rõ nét và đầy đủ trong đầu. Hôm qua cô đi uống rượu cùng Duy Anh và chuyện xảy ra sau đó là....
“ Ách... ai cho anh ôm eo tôi, đồ dê già, đồ biến thái, muốn lợi dụng tôi hả?”
“ Này... anh có nghe tôi nói không? Mau bỏ cái tay vô phép vô tắc của anh ra khỏi người tôi ngay!”
“ Điên thật! Trương Hồng Nhung tôi nói cho em biết em mà còn làm loạn tôi sẽ vứt em ngay tại đây thật đó.”
“ Anh là ai? Anh đẹp trai quá!”
“ Em ở yên cho tôi nếu không tôi sẽ ném em từ tầng 40 xuống đấy!”
“ Lê Duy Anh, anh chàng đẹp trai, tôi nghĩ tôi thích anh!”
“ Này, em làm gì đó? Đừng cởi!”
“ Bỏ tay ra, tôi nóng... tôi phải cởi... aaaa anh bỏ tay ra, làm gì vậy!”
Hồng Nhung cô chính là như thế sau khi uống say sẽ điên cuồng làm loạn, hoàn toàn không nghĩ đến cái gọi là hậu quả. Còn thân phận, sỉ diện sớm bị quăng vào sọt rác. Nhưng mà, lúc tỉnh lại đầu óc lại cực kì tỉnh táo, trí nhớ cũng vô cùng minh mẫn, những chuyện điên rồ trong lúc say cô một chút cũng không quên. Nhiều lúc cô ước vạn sự có thể ngược lại, lúc cơn say tan đi không cần phải nhớ gì cả thì lúc này cô đã không muốn nghĩ đến chuyện chết quách đi cho xong. Hồng Nhung bưng mặt ngồi xuống sofa, mặt nhăn nhó khó coi vô cùng, hôm qua cô sao lại làm ra những chuyện mất sạch hình tượng thế kia? Bao nhiêu cố gắng xây dựng hình tượng dịu dàng, thụy mị trước đây giờ tan thành mây khói. Cô không còn mặt mũi nào gặp Duy Anh nữa chứ đừng nói sẽ theo đuổi làm anh ấy động lòng. Tra tấn bản thân một hồi, cô nhìn xuống bộ váy voan mình đang mặc không khỏi cảm thấy thắc mắc. Ai đã thay cái váy này cho cô vậy? Một giây sau Hồng Nhung liền sửng sốt bật dậy, mắt trợn ngược, đừng nói là Duy Anh nhé. Hồng Nhung vỗ đầu cố gắng nhớ lại chuyện cái váy lại chẳng tài nào nhớ nỗi. Rốt cuộc thì ai thay cho cô cái váy này đây?
Hồng Nhung mím môi cuối cùng dẹp bỏ sạch hết suy nghĩ, giờ phút này việc quan trọng nhất chính là chuồn khỏi căn phòng này. Hồng Nhung dám chắc chủ nhân của căn phòng này là Duy Anh, nếu vậy thì cô càng phải rời khỏi đây ngay lập tức trước khi anh trở về. Cô không đủ mặt dày để gặp anh đâu, sau những chuyện điên rồ đã làm chắc cô phải bịt khẩu trang, đeo kính râm khi gặp anh luôn quá. Mất mặt, xấu hổ bao nhiêu thứ đang không ngừng dằn vặt tâm can. Nhớ tới màn đòi cởi đồ kia cô muốn tự tử. Nói là làm, Hồng Nhung nhanh chân chạy ra cửa chuẩn bị bay về phòng ma không biết quỷ không hay.
Nhưng mà người tính vốn không bằng trời tính.
Lúc cô mở cửa không thèm nhìn đường mà cắm đầu lao về phía trước nên cũng không thấy Duy Anh bước vào.
Ba giây đếm ngược, Hồng Nhung đâm sầm vào người Duy Anh, trước tiên đầu cô đập vào đầu anh sau đó mất đà tè nhào vào vòm ngực rắn chắc của anh.
Duy Anh vừa trở về chưa kịp vào phòng đã bị cô dọa một phen chết khiếp. Sau cú va chạm với lực không hề nhẹ, đầu Duy Anh quay mòng mòng nhất thời không phân biệt được đâu phải, đâu trái. Mất hết hai phút trấn tĩnh Duy Anh mới đưa mắt nhìn hung thủ đang ôm chặt lấy mình, miệng không ngừng than vãn.
- Ui da, đau quá!
- Trương Hồng Nhung!
Duy Anh không nể nang gì kêu cả họ lẫn tên của cô, cô gái này thực muốn chọc anh điên lên mà. Cả đêm hôm qua không chịu ngủ yên, cứ cách 1 hai tiếng lại ho, cách 1 hai tiếng lại kêu khát, kêu khó chịu. Cuối cùng anh đã thức trắng cả đêm để chăm cô. Giờ cả người mệt mỏi, đau nhức vô cùng vậy mà vừa đi mua đồ ăn sáng về lại bị cô ám sát.
Hồng Nhung nghe tiếng Duy Anh gằn lên từ chữ trực tiếp kêu cả họ tên của mình thì hoảng hốt lùi về phía sau, đầu cuối xuống không dám nhìn vào mắt anh. Lần đầu tiên anh kêu cả họ tên của cô mà, chắc anh đang rất tức giận. Cô làm gì khiến anh tức giận nhỉ?
- Em ngẩng đầu lên cho anh!
Thấy cô cuối gầm mặt Duy Anh đè nén cơn giận cũng như đè nén giọng mình xuống khiến nó trở nên trầm thấp vô cùng. Hồng Nhung cắn môi từ từ ngẩng đầu lên, đầu tiên cô nhìn thấy môi anh mím chặt, tiếp theo lại thấy khuôn mặt tràn đầy lãnh khí của anh, ánh mắt lạnh lùng dọa cho cô run rẫy. Chết rồi Duy Anh giận thật rồi.
Duy Anh nhìn thấy tâm tình đang không ngừng lay chuyển qua ánh mắt cô, đầu tiên là run sợ, sau đó là áy náy cuối cùng là bất an.
- Nhìn thành quả của em đi!
Nói đoạn Duy Anh đưa tay chỉ vào trán, một cục u đang đỏ ửng trên trán anh. Hồng Nhung kêu lên một tiếng vội vàng lại gần lấy tay xoa xoa trán anh, miệng rối rít xin lỗi.
- Chết rồi, anh có đau lắm không? Em xin lỗi!
Lúc nãy cô chỉ lo quan sát thái độ của anh hoàn toàn không để ý tới sự hiện diện của cục u này, anh nói cô mới phát hiện. Thật là, hèn chi Duy Anh lại giận dữ như vậy.
Thấy Hồng Nhung cuống lên lo lắng, cơn giận của Duy Anh cũng nhanh chóng biến mất, anh giữ tay cô lại nói.
- Không sao, vào ăn sáng thôi, hôm nay chúng ta về Hà Nội!
Hồng Nhung dừng động tác lại, ánh mắt nhìn xuống bọc thức ăn trên tay Duy Anh, trong lòng có chút rung động, anh là vì đi mua đồ ăn sáng cho cả hai mới thức sớm như vậy ư? Nghĩ ngợi đôi chút tự nhiên mấy cảnh tối qua lại ùa về, mặt cô từ trắng chuyển sang đỏ. Hồng Nhung luống cuống tay chân cuối cùng bay thẳng về phòng bỏ lại cho anh một câu.
- Em.. em không đói, anh ăn rồi về trước đi... em tự bắt xe về Hà Nội.
Duy Anh nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Phụ nữ luôn khó hiểu như thế.
Hôm nay là ngày quay cảnh đầu tiên ở Sài Gòn, khi Hân Di mọi người đang tất bật chuẩn bị. Trông thấy cô ai nấy đều vui vẻ cất tiếng chào, Hân Di cũng mỉm cười chào lại. Cô nhanh chóng tiến về chỗ hóa trang vừa vặn chạm mặt Yến Du, lần này Hân Di lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi mới ngồi xuống. Những rắc rối phát sinh trong thời gian vừa qua chắc chắn có liên quan đến cô ta, lần này Hân Di không muốn nhịn nữa, cô sẽ tìm chứng cứ để dạy cho cô ta một bài học. Thấy Hân Di dùng ánh mắt đó nhìn mình Yến Du tức tối sầm mặt, hay cho Đường Hân Di ải khó như vậy mà cũng vượt qua, cô ta thật sơ xuất, sớm biết Linh Đan là em gái của Hân Di, cô ta sẽ không ngu ngốc mà sử dụng quân bài này, đúng là mất thời gian. “ Đường Hân Di cô chờ đó, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Yến Du nghiến răng lườm Hân Di một cái sắc nhọn, trong mắt chỉ có hận ý và chán ghét.
Một lúc sau, khi Hân Di trang điểm, tạo hình xong hết thì Đăng Nguyên cũng tới. Từ xa bóng dáng cao lớn của anh đổ xuống mặt đất, dưới ánh nắng khuôn mặt góc cạnh càng trở nên hoàn mỹ. Đăng Nguyên đưa mắt nhìn cô, vẫn lạnh lùng, cao ngạo nhưng Hân Di cảm thấy có một chút gì đó khác lạ, là gì cô cũng không rõ, người đàn ông này cô sớm đã không thể nắm bắt được nữa. Anh vui, buồn đều giữ độc nhất một dáng vẻ lãnh đạm như vậy. Hân Di thấy từ lúc anh xuất hiện cứ luôn nhìn cô, là cô bị hoa mắt, tự ảo tưởng hay anh thực sự đang quan sát cô.
Yến Du ngồi gần đó sớm đã nhìn thấy hết ánh mắt khác lạ mà hai người bọn họ nhìn nhau, cô ta không mù nên có thể nhìn rõ ánh mắt Đăng Nguyên nhìn Hân Di khác hẳn so với khi nhìn cô ta và mọi người. Hai người này chắc chắn tồn tại một mối quan hệ khác, cô ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.
Đúng 8 giờ cảnh quay đầu tiên bắt đầu, Hân Di ngồi ở một góc chăm chú quan sát bạn diễn nam và Yến Du. Bất chợt cô cất tiếng nói với Trúc Linh đang ngồi bên cạnh.
- Có chuyện này chị cần em giúp!
- Chuyện gì vậy chị?
- Điều tra người đã phá hỏng chiếc váy dạ hội, tiện thể tra luôn hành tung mấy ngày qua của Yến Du. Sau này em cố gắng để ý nhất cử nhất động của cô ta cho chị.
- Chị nghi ngờ cô ta?
Ánh mắt Hân Di lóe lên tia lửa, cô gật đầu. Trúc Linh đưa mắt nhìn Yến Du, cô cùng từng nghi ngờ cô ta, giờ Hân Di ní như vậy cô lại càng chắc chắn.
Rất nhanh cũng đến cảnh quay của Hân Di. Hôm nay cô lại phải diễn cùng Yến Du, cảnh này là cảnh Yến Du sau khi bắt gặp cô hẹn hò với bạn trai cô ta đã xông đến nhà hỏi rõ ràng mọi chuyện. Hân Di vào chỗ, Đăng Nguyên hô một tiếng “diễn”, Hân Di liền nhập tâm biến thành Lan.
“ Lan thong thả ngồi gọt trái cây thì tiếng chuông cửa vang lên, cô đứng lên mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra khuôn mặt của Mai liền xuất hiện.
- A.. cậu tới sao không báo mình một tiếng!
Mai lạnh lùng đi vào trong, Lan nheo mắt lườm một cái rồi nhanh tay khép cửa, cô ngồi xuống ghế đối diện với Mai gương mặt lại trở nên vô hại ngay tức khắc, Lan rót nước mời Mai.
- Cậu uống nước đi, chắc đi đường mệt lắm!
Ly nước bị Mai hất vang ra xa, tiếng thủy tinh đổ vỡ vang lên.
- Cậu đừng giả bộ nữa, tôi đã nhìn rõ cậu rồi. Bạn bè bao nhiêu năm tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?
Mai đứng bật dậy chỉ vào mặt Lan hét lên.”
Phải nói mọi người ở phim trường đang trầm trồ khen ngợi tài diễn xuất của Hân Di và Yến Du.
- Cắt!
Tiếng nói lạnh lùng của Đăng Nguyên vang lên, anh nhìn Yến Du nói.
- Em phải tỏ ra bi thương thêm một chút nữa! Nào chuẩn bị, diễn!
“ Mai sau khi nói xong câu đó, mắt ngân ngấn lệ. Khuôn mặt của Lan từ từ thay đổi, không còn hiền lành, chỉ có sắc bén.
- Nếu cậu sớm đã biết rồi, thì tôi không cần diễn nữa. Tôi yêu anh Nam, anh ấy cũng yêu tôi, cậu.... sớm từ bỏ đi!”
Chát
Một tiếng bạt tay xé tan bầu không khí trầm mặc, mọi người sửng sốt trong giây lát nhìn cảnh tưởng trước mặt. Hân Di chấn kinh, gương mặt bị tát nghiêng qua một bên, từ chỗ tát trở nên rát buốt. Yến Du cô ta dám tát cô?
Đăng Nguyên cau mày hô cắt, anh nhìn 5 dấu tay in đỏ trên gương mặt trắng hồng của Hân Di mà không khỏi lo lắng.
- Yến Du, cảnh này không có trong kịch bản!
Yến Du liếc nhìn Hân Di một cái nhếch miệng cười rồi mới quay mặt về phía Đăng Nguyên lại trưng ra bộ mặt áy náy.
- Xin lỗi đạo diễn, em nghĩ cảnh này nên thêm một cái tác sẽ dẫn đến cao trào hơn. Hân Di, xin lỗi nhé, có đau lắm không?
Sau khi giải thích cô ta lại cuối đầu xin lỗi Hân Di, bộ dạng này của Yến Du khiến Hân Di vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm gì cô ta.
- Được rồi, mọi người nghỉ một chút chuẩn bị cảnh quay khác!
Đăng Nguyên đứng lên đi về phía Hân Di, anh ngồi xuống cạnh cô, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô anh không khỏi cảm thấy đau lòng.
Giữa những tiếng ồn ảo của phim trường, Hân Di và Đăng Nguyên ngồi cạnh nhau. Ngay khi ánh mắt giao nhau, Hân Di dường như có thể nhìn thấy nét thương xót từ trong ánh mắt ấy. Cô có nhìn nhầm không? Hân Di tự hỏi. Đăng Nguyên đau lòng vì cô bị tát sao? Không đúng, Đăng Nguyên làm sao có thể có biểu cảm ấy được, chắc chắn là cô bị Yến Du tát đến hoa mắt, chóng mặt rồi. Nhưng mà không giống những lần trước đó, lần này Đăng Nguyên nhìn cô rất lâu, cái nhìn như thấu cả lòng cô vậy. Mãi cho đến khi cô bối rối quay mặt đi hướng khác, anh mới khôi phục lại vẻ lạnh đạm thường ngày.
- Cầm lấy! Chườm lên một chút sẽ đỡ hơn!
Đăng Nguyên chìa túi đá ra trước mặt cô, không quên dặn dò. Hân Di tròn mắt hết nhìn túi đá lại nhìn sang Đăng Nguyên. Chỉ trong mấy phút, anh lấy được thứ này ở đâu? Đăng Nguyên vừa liếc mắt đã biết cô đang nghĩ gì, tuy vậy anh vẫn không cất lời giải đáp thắc mắt kia của cô. Thấy Hân Di cứ ngây người mãi, Đăng Nguyên đành trực tiếp đưa tay chườm túi đá kia lên mặt cô. Một bên má đột ngột trở nên lạnh khiến cả người Hân Di run nhẹ, theo phản xạ cô giật mình nhìn chằm chằm anh. Ở khoảng cách này, Hân Di dường như có thể cảm nhận tiếng trái tim anh đang đập từng nhịp, từng nhịp bình ổn lạ thường. Đăng Nguyên đang cuối đầu tập trung vào vết hằn đỏ ửng trên mặt cô, từ trong mắt anh cô thấy một chút dịu dàng, một chút quan tâm và một chút đau lòng. Hôm nay Đăng Nguyên đối xử với cô rất kỳ lạ, từ lúc xuất hiện cho đến thời khắc này đều rất lạ. Hân Di cứ nhìn anh rất lâu sau cũng không rời mắt. Cô cứ nhìn như bị hút vào, Đăng Nguyên có đôi mắt rất buồn lại đen và sâu hun hút, chỉ cần anh không cười thì lập tức tỏa ra hàn khí, trông rất lạnh lùng. Vậy mà không ít lần khi nhìn Đăng Nguyên ở góc nghiêng này, Hân Di lại không thể rời mắt.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn một khắc không rời của Hân Di, Đăng Nguyên ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lại một lần nữa giao với ánh mắt cô. Vừa thấy Đăng Nguyên ngẩng đầu lên Hân Di liền vội vàng ngó sang hướng khác, tim cứ đập “thình thịch”. Cũng vì vậy Hân Di không thế nhìn thấy môi của Đăng Nguyên đã cong lên thành một đường đẹp mắt.
- Tôi có chuyện muốn nói với em, ra về chờ tôi ở dưới lầu!
Nói xong câu đấy, Đăng Nguyên nhét túi đá vào tay cô rồi đứng lên rời đi. Hân Di nhìn theo bóng lưng anh, trong đầu không khỏi thắc mắc, đột nhiên lại có chút hốt hoảng. Có phải anh muốn hỏi chuyện mười năm trước? Cô nên làm sao đây?
Từ xa Yến Du dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đăng Nguyên và Hân Di, cái nhìn báo hiệu một âm mưu.
Buổi quay phim lại tiếp tục diễn ra.
Thu xếp hành lí lại gọn gàng, Hồng Nhung lén la lén lút rời khỏi khách sạn để tránh đụng mặt Duy Anh. Ra khỏi phòng Hồng Nhung đeo kính râm trực tiếp kéo vali vào thang máy, ở trong thang máy cô vui mừng cười toe toét vì không gặp Duy Anh, có lẽ anh đã về Hà Nội rồi cũng nên. Hoàn tất các thủ tục trả phòng, Hồng Nhung đi nhanh ra ngoài, cô đứng trước cửa khách sạn đón taxi.
Đang đứng thả hồn một chiếc xe hơi màu trắng dừng lại trước mặt Hồng Nhung, cô tò mò liếc mắt nhìn, từ ghế lái, một người đàn ông bước ra. Cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, Hồng Nhung đã trợn tròn mắt, muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Duy Anh bước từng bước không nhanh không chậm về phía chỗ Hồng Nhung đang đứng, do kính râm đã che đi quá nửa nên Duy Anh không thể nhìn thấy biểu hiện phong phú từ ánh mắt Hồng Nhung. Khi đã đứng trước mặt cô, anh cuối xuống xách vali từ tay cô rồi nói.
- Về thôi!
- Em... em tự về cũng được... anh...
Hồng Nhung giữ chặt vali nói năng lắp bắp nào ngờ khi Duy Anh ngẩng lên liền im bặt. Ánh mắt này của anh là có ý gì? Đáng sợ quá.
- Không nói nhiều. Về với anh!
Nói đoạn Duy Anh giật lại cái vali một tay kéo vali tay kia kéo cả Hồng Nhung đi về phía xe.
Như không thể ngờ Duy Anh lại làm vậy, Hồng Nhung ngây ngốc im lặng để mặc cho anh muốn kéo đi đâu thì kéo.
Buổi quay phim kết thúc sớm hơn dự kiến, mọi người bỗng nảy ra một ý kiến, Toàn- trợ lý quay phim nói lớn với tất cả mọi người, nhất là Đăng Nguyên.
- Hôm nay nghỉ sớm hay chúng ta cùng nhau đi hát đi!
- Được đó, tôi tán thành. Đoàn phim của chúng ta chưa được dịp cùng nhau vui chơi thì phải.
- Đạo diễn tôi thấy ý này hay đó. Anh đi nha!
Ngay sau đó mọi người liền reo hò hưởng ứng, Đăng Nguyên liếc nhìn Hân Di một cái như hỏi ý kiến lại như không.
- Thôi được, mọi người dọn xong rồi đi!
- Hoan hô!
Tiếng cười nói của mọi người vang cả phòng.
Tất cả kéo nhau đến quán Karaoke gần khách sạn. Căn phòng lớn không ngừng vang lên tiếng nói, tiếng cười làm không khí trở nên náo nhiệt hẳn.
Hân Di ngồi ở một góc phòng chậm rãi thưởng thức ly cocktail sóng sánh trên tay, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát mọi người hát hò. Ly cocktail rất nhanh bị cô uống sạch. Hân Di đưa mắt liếc nhìn Đăng Nguyên ngồi ở góc đối diện, anh đang quan sát trợ lý của anh là Khải và Trúc Linh trở lý của cô hát hò say mê phía trên. Dưới ánh đèn xanh, đỏ luân phiên gương mặt anh lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô, nghĩ đến câu nói ban trưa Hân Di có hơi lo lắng. Nếu thật sự phải cùng anh nói chuyện rõ ràng ngay hôm nay, Hân Di có chút bận lòng. Thế là để kiềm nén tâm tư hỗn loạn lúc này Hân Di bèn vương tay lấy chai rượu phía trước rót lấy rót để, sau đó cô đưa lên môi nhấp từng ngụm. Vị rượu cay nồng cùng với hương thơm nhàn nhạt khiến cô yêu thích, lâu rồi cô không uống rượu nên có chút thích thú. Hân Di lại vương tay rót tiếp ly thứ rồi thứ ba, thứ tư.
Ở phía đối diện, Đăng Nguyên khẽ nhíu mày nhìn người phụ nữ đang không ngừng rót rượu. Đường Hân Di hôm nay có chuyện gì buồn mà phải uống nhiều như thế, cô cứ như là đang mượn rượu giải sầu vậy. Bộ dạng rót rượu của cô trông rất thành thục, mà phong thái uống rượu cũng cho thấy đây không phải lần đầu mà cứ như người rất hay thường xuyên uống. Anh không nhìn nhầm đấy chứ? Hân Di rất hay uống rượu sao?
- Hân Di, sao chị cứ ngồi uống rượu mãi thế? Lên hát một bài đi!
Kết thúc bài hát Khải đi về phía Hân Di lên tiếng đề nghị, Trúc Linh ở bên cạnh cũng gật gù. Hân Di ngước lên nhìn hai người bọn họ kẻ bè người hát thực sự rất ăn ý bèn nhếch miệng cười một cái cất giọng, ý châm chọc rất rõ ràng.
- Hai người thực sự rất giống một đôi đấy!
Câu nói kia khiến Trúc Linh đỏ bừng mặt còn Khải thì gãi đầu cười giã lã.
- Chị không muốn hát!
Lời tiếp theo Hân Di trực tiếp từ chối, giọng nói chắc nịch không vì rượu mà lạc đi.
Thấy Hân Di đã uống hơn nửa chai rượu XO mà vẫn có thể tỉnh táo như vậy, Đăng Nguyên thực sự không dám tin, thế là cả buổi Đăng Nguyên đều nhìn Hân Di cho đến khi tiếng Khải gọi.
- Hay anh hát đi, Đăng Nguyên!
Trước lời đề nghị đó Đăng Nguyên nhất thời im lặng. Mọi người và ngay cả Hân Di đều tưởng rằng Đăng Nguyên sẽ từ chối thì anh bất ngờ đứng dậy tiến về phía trước cầm micro và chọn bài. Rất nhanh ngay sau đó giai điệu bài hát chậm rãi vang lên, giọng hát trầm ấm nhẹ nhàng hòa vào tiếng nhạc. Lúc Đăng Nguyên cất giọng tất cả mọi người đều nhất thời há hốc. Đạo diễn của họ hát hay như vậy sao?
“ Nhớ em thật nhiều nhưng không thể nào nói ra, nhìn người cũ anh còn thương bên người xa lạ. Cố gắng gượng cười giả vờ như anh không đau, ai biết sau lưng nước mắt anh lại rơi...”
Động tác rót rượu của Hân Di chợt khựng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở phía xa, hoàn toàn chìm đắm vào bài hát. Đăng Nguyên cứ hát, còn cô cứ im lặng dán chặt mắt vào người anh.
“ Làm sao anh có thể quên được em khi mà trái tim anh còn yêu, từng đêm cứ nhớ kêu tên em....”
Khi hát câu này Đăng Nguyên đột nhiên chuyển tầm mắt sang Hân Di khiến tất cả mọi người nheo mắt nhìn. Hân Di cũng vì ánh mắt đó của anh mà bối rối. Đăng Nguyên là có ý gì đây? Hân Di không thể hiểu nổi càng không thể đối diện với ánh mắt nóng rực lửa đó của anh. Cô cuối mặt xuống tiếp tục rót rượu đầy ly rồi ngửa cổ uống cạn. Đêm nay cô thực sự muốn say, vì chỉ khi say mới không phải đối diện với Đăng Nguyên. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô không cách nào bình tĩnh khi nhìn vào đôi mắt ấy. Không thể chịu đựng được thêm cái nhìn tò mò của mọi người, ngay khi Đăng Nguyên kết thúc bài hát Hân Di liền nhanh chóng đứng dậy rời đi. Thấy bóng dáng của Hân Di vụt qua rồi biến mất sau cánh cửa, Đăng Nguyên vội vàng bỏ micro xuống rồi xin phép mọi người ra về trước. Nào ngờ vừa đến cửa Yến Du liền chặn lại, cô ta nhìn Đăng Nguyên nói.
- Đạo diễn em cũng muốn về, có thể cho em đi nhờ một đoạn không?
- Xin lỗi, tôi còn có việc gấp!
Đăng Nguyên không kiêng dè lập tức từ chối rồi nhanh như cắt lao ra ngoài.
Từ xa Đăng Nguyên nhìn thấy bóng dáng lảo đảo của Hân Di. Đêm nay cô mặc một bộ váy suôn màu trắng, mái tóc cột cao, lúc này trông Hân Di tựa như tiên sứ, thanh thoát, thuần khiết và dịu dàng. Có lẽ do uống khá nhiều rượu nên dáng đi của cô cũng chẳng ngay hàng thẳng lối gì. Hân Di cứ bước đi chốc chốc bị vật gì đó cản đường liền giơ chân đá văng chúng đi, lâu lâu cô lại đứng im tại chỗ ngẩng đầu lên trời sau đó lại rảo bước về phía trước. Chốc chốc cô dừng lại dậm chân xuống đất một cái tỏ ý không hài lòng khi ai đó đụng phải mình mà không xin lỗi. Bộ dạng đáng yêu ấy của cô khiến Đăng Nguyên ở phía sau nhịn không được mà nở nụ cười.
Hân Di đi phía trước, Đăng Nguyên chậm rãi theo phía sau.
Bóng dáng hai người đổ xuống mặt đường, kẻ trước người sau.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong cơn mơ màng Hồng Nhung từ từ mở mắt, đầu cô đau nhức kinh khủng cứ như có ai cầm cái búa cả trăm kí đập vào đầu. Cô đưa tay day day hai bên thái dương rồi mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.Cảm nhận cổ họng rát buốt, Hồng Nhung xuống giường tự nhiên đi về phía tủ lạnh lấy nước uống. Toàn thân như được tiếp sức lực, đầu óc mơ màng của Hồng Nhung dần dần hồi phục sự tỉnh táo. Lúc này cô mới ngó nghiêng ngó dọc sau đó tá hỏa phát hiện đây vốn dĩ không phải phòng của cô. Ga giường không phải, vị trí đặt sofa cũng không phải, cô trợn tròn mắt nghĩ ngợi mình đang ở phòng của ai?
Cố gắng vắt óc nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, từng đợt từng đợt hình ảnh cứ tràn về dần dần rõ nét và đầy đủ trong đầu. Hôm qua cô đi uống rượu cùng Duy Anh và chuyện xảy ra sau đó là....
“ Ách... ai cho anh ôm eo tôi, đồ dê già, đồ biến thái, muốn lợi dụng tôi hả?”
“ Này... anh có nghe tôi nói không? Mau bỏ cái tay vô phép vô tắc của anh ra khỏi người tôi ngay!”
“ Điên thật! Trương Hồng Nhung tôi nói cho em biết em mà còn làm loạn tôi sẽ vứt em ngay tại đây thật đó.”
“ Anh là ai? Anh đẹp trai quá!”
“ Em ở yên cho tôi nếu không tôi sẽ ném em từ tầng 40 xuống đấy!”
“ Lê Duy Anh, anh chàng đẹp trai, tôi nghĩ tôi thích anh!”
“ Này, em làm gì đó? Đừng cởi!”
“ Bỏ tay ra, tôi nóng... tôi phải cởi... aaaa anh bỏ tay ra, làm gì vậy!”
Hồng Nhung cô chính là như thế sau khi uống say sẽ điên cuồng làm loạn, hoàn toàn không nghĩ đến cái gọi là hậu quả. Còn thân phận, sỉ diện sớm bị quăng vào sọt rác. Nhưng mà, lúc tỉnh lại đầu óc lại cực kì tỉnh táo, trí nhớ cũng vô cùng minh mẫn, những chuyện điên rồ trong lúc say cô một chút cũng không quên. Nhiều lúc cô ước vạn sự có thể ngược lại, lúc cơn say tan đi không cần phải nhớ gì cả thì lúc này cô đã không muốn nghĩ đến chuyện chết quách đi cho xong. Hồng Nhung bưng mặt ngồi xuống sofa, mặt nhăn nhó khó coi vô cùng, hôm qua cô sao lại làm ra những chuyện mất sạch hình tượng thế kia? Bao nhiêu cố gắng xây dựng hình tượng dịu dàng, thụy mị trước đây giờ tan thành mây khói. Cô không còn mặt mũi nào gặp Duy Anh nữa chứ đừng nói sẽ theo đuổi làm anh ấy động lòng. Tra tấn bản thân một hồi, cô nhìn xuống bộ váy voan mình đang mặc không khỏi cảm thấy thắc mắc. Ai đã thay cái váy này cho cô vậy? Một giây sau Hồng Nhung liền sửng sốt bật dậy, mắt trợn ngược, đừng nói là Duy Anh nhé. Hồng Nhung vỗ đầu cố gắng nhớ lại chuyện cái váy lại chẳng tài nào nhớ nỗi. Rốt cuộc thì ai thay cho cô cái váy này đây?
Hồng Nhung mím môi cuối cùng dẹp bỏ sạch hết suy nghĩ, giờ phút này việc quan trọng nhất chính là chuồn khỏi căn phòng này. Hồng Nhung dám chắc chủ nhân của căn phòng này là Duy Anh, nếu vậy thì cô càng phải rời khỏi đây ngay lập tức trước khi anh trở về. Cô không đủ mặt dày để gặp anh đâu, sau những chuyện điên rồ đã làm chắc cô phải bịt khẩu trang, đeo kính râm khi gặp anh luôn quá. Mất mặt, xấu hổ bao nhiêu thứ đang không ngừng dằn vặt tâm can. Nhớ tới màn đòi cởi đồ kia cô muốn tự tử. Nói là làm, Hồng Nhung nhanh chân chạy ra cửa chuẩn bị bay về phòng ma không biết quỷ không hay.
Nhưng mà người tính vốn không bằng trời tính.
Lúc cô mở cửa không thèm nhìn đường mà cắm đầu lao về phía trước nên cũng không thấy Duy Anh bước vào.
Ba giây đếm ngược, Hồng Nhung đâm sầm vào người Duy Anh, trước tiên đầu cô đập vào đầu anh sau đó mất đà tè nhào vào vòm ngực rắn chắc của anh.
Duy Anh vừa trở về chưa kịp vào phòng đã bị cô dọa một phen chết khiếp. Sau cú va chạm với lực không hề nhẹ, đầu Duy Anh quay mòng mòng nhất thời không phân biệt được đâu phải, đâu trái. Mất hết hai phút trấn tĩnh Duy Anh mới đưa mắt nhìn hung thủ đang ôm chặt lấy mình, miệng không ngừng than vãn.
- Ui da, đau quá!
- Trương Hồng Nhung!
Duy Anh không nể nang gì kêu cả họ lẫn tên của cô, cô gái này thực muốn chọc anh điên lên mà. Cả đêm hôm qua không chịu ngủ yên, cứ cách 1 hai tiếng lại ho, cách 1 hai tiếng lại kêu khát, kêu khó chịu. Cuối cùng anh đã thức trắng cả đêm để chăm cô. Giờ cả người mệt mỏi, đau nhức vô cùng vậy mà vừa đi mua đồ ăn sáng về lại bị cô ám sát.
Hồng Nhung nghe tiếng Duy Anh gằn lên từ chữ trực tiếp kêu cả họ tên của mình thì hoảng hốt lùi về phía sau, đầu cuối xuống không dám nhìn vào mắt anh. Lần đầu tiên anh kêu cả họ tên của cô mà, chắc anh đang rất tức giận. Cô làm gì khiến anh tức giận nhỉ?
- Em ngẩng đầu lên cho anh!
Thấy cô cuối gầm mặt Duy Anh đè nén cơn giận cũng như đè nén giọng mình xuống khiến nó trở nên trầm thấp vô cùng. Hồng Nhung cắn môi từ từ ngẩng đầu lên, đầu tiên cô nhìn thấy môi anh mím chặt, tiếp theo lại thấy khuôn mặt tràn đầy lãnh khí của anh, ánh mắt lạnh lùng dọa cho cô run rẫy. Chết rồi Duy Anh giận thật rồi.
Duy Anh nhìn thấy tâm tình đang không ngừng lay chuyển qua ánh mắt cô, đầu tiên là run sợ, sau đó là áy náy cuối cùng là bất an.
- Nhìn thành quả của em đi!
Nói đoạn Duy Anh đưa tay chỉ vào trán, một cục u đang đỏ ửng trên trán anh. Hồng Nhung kêu lên một tiếng vội vàng lại gần lấy tay xoa xoa trán anh, miệng rối rít xin lỗi.
- Chết rồi, anh có đau lắm không? Em xin lỗi!
Lúc nãy cô chỉ lo quan sát thái độ của anh hoàn toàn không để ý tới sự hiện diện của cục u này, anh nói cô mới phát hiện. Thật là, hèn chi Duy Anh lại giận dữ như vậy.
Thấy Hồng Nhung cuống lên lo lắng, cơn giận của Duy Anh cũng nhanh chóng biến mất, anh giữ tay cô lại nói.
- Không sao, vào ăn sáng thôi, hôm nay chúng ta về Hà Nội!
Hồng Nhung dừng động tác lại, ánh mắt nhìn xuống bọc thức ăn trên tay Duy Anh, trong lòng có chút rung động, anh là vì đi mua đồ ăn sáng cho cả hai mới thức sớm như vậy ư? Nghĩ ngợi đôi chút tự nhiên mấy cảnh tối qua lại ùa về, mặt cô từ trắng chuyển sang đỏ. Hồng Nhung luống cuống tay chân cuối cùng bay thẳng về phòng bỏ lại cho anh một câu.
- Em.. em không đói, anh ăn rồi về trước đi... em tự bắt xe về Hà Nội.
Duy Anh nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Phụ nữ luôn khó hiểu như thế.
Hôm nay là ngày quay cảnh đầu tiên ở Sài Gòn, khi Hân Di mọi người đang tất bật chuẩn bị. Trông thấy cô ai nấy đều vui vẻ cất tiếng chào, Hân Di cũng mỉm cười chào lại. Cô nhanh chóng tiến về chỗ hóa trang vừa vặn chạm mặt Yến Du, lần này Hân Di lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi mới ngồi xuống. Những rắc rối phát sinh trong thời gian vừa qua chắc chắn có liên quan đến cô ta, lần này Hân Di không muốn nhịn nữa, cô sẽ tìm chứng cứ để dạy cho cô ta một bài học. Thấy Hân Di dùng ánh mắt đó nhìn mình Yến Du tức tối sầm mặt, hay cho Đường Hân Di ải khó như vậy mà cũng vượt qua, cô ta thật sơ xuất, sớm biết Linh Đan là em gái của Hân Di, cô ta sẽ không ngu ngốc mà sử dụng quân bài này, đúng là mất thời gian. “ Đường Hân Di cô chờ đó, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Yến Du nghiến răng lườm Hân Di một cái sắc nhọn, trong mắt chỉ có hận ý và chán ghét.
Một lúc sau, khi Hân Di trang điểm, tạo hình xong hết thì Đăng Nguyên cũng tới. Từ xa bóng dáng cao lớn của anh đổ xuống mặt đất, dưới ánh nắng khuôn mặt góc cạnh càng trở nên hoàn mỹ. Đăng Nguyên đưa mắt nhìn cô, vẫn lạnh lùng, cao ngạo nhưng Hân Di cảm thấy có một chút gì đó khác lạ, là gì cô cũng không rõ, người đàn ông này cô sớm đã không thể nắm bắt được nữa. Anh vui, buồn đều giữ độc nhất một dáng vẻ lãnh đạm như vậy. Hân Di thấy từ lúc anh xuất hiện cứ luôn nhìn cô, là cô bị hoa mắt, tự ảo tưởng hay anh thực sự đang quan sát cô.
Yến Du ngồi gần đó sớm đã nhìn thấy hết ánh mắt khác lạ mà hai người bọn họ nhìn nhau, cô ta không mù nên có thể nhìn rõ ánh mắt Đăng Nguyên nhìn Hân Di khác hẳn so với khi nhìn cô ta và mọi người. Hai người này chắc chắn tồn tại một mối quan hệ khác, cô ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.
Đúng 8 giờ cảnh quay đầu tiên bắt đầu, Hân Di ngồi ở một góc chăm chú quan sát bạn diễn nam và Yến Du. Bất chợt cô cất tiếng nói với Trúc Linh đang ngồi bên cạnh.
- Có chuyện này chị cần em giúp!
- Chuyện gì vậy chị?
- Điều tra người đã phá hỏng chiếc váy dạ hội, tiện thể tra luôn hành tung mấy ngày qua của Yến Du. Sau này em cố gắng để ý nhất cử nhất động của cô ta cho chị.
- Chị nghi ngờ cô ta?
Ánh mắt Hân Di lóe lên tia lửa, cô gật đầu. Trúc Linh đưa mắt nhìn Yến Du, cô cùng từng nghi ngờ cô ta, giờ Hân Di ní như vậy cô lại càng chắc chắn.
Rất nhanh cũng đến cảnh quay của Hân Di. Hôm nay cô lại phải diễn cùng Yến Du, cảnh này là cảnh Yến Du sau khi bắt gặp cô hẹn hò với bạn trai cô ta đã xông đến nhà hỏi rõ ràng mọi chuyện. Hân Di vào chỗ, Đăng Nguyên hô một tiếng “diễn”, Hân Di liền nhập tâm biến thành Lan.
“ Lan thong thả ngồi gọt trái cây thì tiếng chuông cửa vang lên, cô đứng lên mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra khuôn mặt của Mai liền xuất hiện.
- A.. cậu tới sao không báo mình một tiếng!
Mai lạnh lùng đi vào trong, Lan nheo mắt lườm một cái rồi nhanh tay khép cửa, cô ngồi xuống ghế đối diện với Mai gương mặt lại trở nên vô hại ngay tức khắc, Lan rót nước mời Mai.
- Cậu uống nước đi, chắc đi đường mệt lắm!
Ly nước bị Mai hất vang ra xa, tiếng thủy tinh đổ vỡ vang lên.
- Cậu đừng giả bộ nữa, tôi đã nhìn rõ cậu rồi. Bạn bè bao nhiêu năm tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?
Mai đứng bật dậy chỉ vào mặt Lan hét lên.”
Phải nói mọi người ở phim trường đang trầm trồ khen ngợi tài diễn xuất của Hân Di và Yến Du.
- Cắt!
Tiếng nói lạnh lùng của Đăng Nguyên vang lên, anh nhìn Yến Du nói.
- Em phải tỏ ra bi thương thêm một chút nữa! Nào chuẩn bị, diễn!
“ Mai sau khi nói xong câu đó, mắt ngân ngấn lệ. Khuôn mặt của Lan từ từ thay đổi, không còn hiền lành, chỉ có sắc bén.
- Nếu cậu sớm đã biết rồi, thì tôi không cần diễn nữa. Tôi yêu anh Nam, anh ấy cũng yêu tôi, cậu.... sớm từ bỏ đi!”
Chát
Một tiếng bạt tay xé tan bầu không khí trầm mặc, mọi người sửng sốt trong giây lát nhìn cảnh tưởng trước mặt. Hân Di chấn kinh, gương mặt bị tát nghiêng qua một bên, từ chỗ tát trở nên rát buốt. Yến Du cô ta dám tát cô?
Đăng Nguyên cau mày hô cắt, anh nhìn 5 dấu tay in đỏ trên gương mặt trắng hồng của Hân Di mà không khỏi lo lắng.
- Yến Du, cảnh này không có trong kịch bản!
Yến Du liếc nhìn Hân Di một cái nhếch miệng cười rồi mới quay mặt về phía Đăng Nguyên lại trưng ra bộ mặt áy náy.
- Xin lỗi đạo diễn, em nghĩ cảnh này nên thêm một cái tác sẽ dẫn đến cao trào hơn. Hân Di, xin lỗi nhé, có đau lắm không?
Sau khi giải thích cô ta lại cuối đầu xin lỗi Hân Di, bộ dạng này của Yến Du khiến Hân Di vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm gì cô ta.
- Được rồi, mọi người nghỉ một chút chuẩn bị cảnh quay khác!
Đăng Nguyên đứng lên đi về phía Hân Di, anh ngồi xuống cạnh cô, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô anh không khỏi cảm thấy đau lòng.