Duy Anh đứng dựa lưng vào cánh cửa phía sau, anh đưa mắt nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị làm sống lưng Hồng Nhung cũng lạnh toát. Cô nhân viên kia khi thấy Duy Anh chỉ gật đầu chào một tiếng rồi nhét tập hồ sơ vào tay cô rồi chạy biến. Hồng Nhung mím môi cái cô gái này cũng thật là nhát gan, có thế đã bị dọa cho chạy mất dép. Nhưng mà lúc nhìn lên cô cũng cảm thấy hơi sợ sợ. Ở cái công ty này ai không biết Duy Anh nổi tiếng nghiêm khắc, chỉ cần vi phạm nội quy hay làm việc không đạt chỉ tiêu thì cái chuyện bị trừ lương như ăn cơm bữa. Hồng Nhung liếm môi một cái, giơ tay lên, lí nhí.
- Hi anh....
- Em làm gì ở đây?
Anh khoanh tay lại, hướng mắt lên nhìn cô, hỏi một câu thâm tình khiến cô lắp bắp.
- À... cái đó... em định... định...
- Định thế nào? - Duy Anh nhướng mày.
Ọt... ọt....
Âm thanh không ai ngờ lại vang lên, không quá lớn nhưng đủ khiến hai con người nghe thấy. Hồng Nhung chưa kịp trả lời thì đã nghe được tiếng dạ dày lên tiếng phản đối và nhắc nhở cô về sự tồn tại của nó. Cô cuối gầm mặt cắn môi vì xấu hổ, lúc nào không réo lại réo vào lúc này. Cô chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó và chui xuống, quá ngượng mà, cái không khí này hơi ngột ngạt rồi.
Có lẽ hơi bất ngờ, Duy Anh ngẩng người một lúc sau đó mới nheo mắt nhìn cô bên môi tự nhiên cong lên một đường.
- Chưa ăn gì đúng không?
Nghe anh hỏi cô càng ngượng hơn bao giờ hết chỉ ừ một tiếng mà không ngẩng lên. Bộ dạng này của cô tự nhiên làm Duy Anh thấy đáng yêu đến lạ. Anh thu lại nụ cười nhìn cô một lát rồi đứng thẳng lên, đưa tay đóng cửa và thuận thế kéo cô đi.
Đang yên đang lành bị anh kéo đi, Hồng Nhung nhất thời hoảng loạn.
- Này... kéo em đi đâu thế?
- Ăn!
Duy Anh hờ hững buông lời, Hồng Nhung sửng sốt vì câu trả lời ngắn gọn và xúc tích của anh.
- Nhưng đang trong giờ làm mà?
Cô ngu ngơ hỏi một câu. Bước chân Duy Anh chợt dừng lại, anh không buông tay chỉ quay lại không nóng không lạnh đáp.
- Lắm lời, cho em đi ăn vì không muốn em vì đói mà tay run mắt mờ ảnh hưởng đến công việc.
Nói xong lại chẳng buồn nghe cô bày tỏ quan điểm cá nhân gì đó đã kéo cô đi một nước đến nhà ăn. Hồng Nhung mím môi, nhìn xuống bàn tay được anh nắm chặt, ánh mắt ngập ý cười. Mà Duy Anh ở phía trước không biết vì lí do gì mà cũng cong môi.
Đúng 8 giờ tối xe của Hân Di và Đăng Nguyên đã đổ trước nhà của Quốc Nam. Đăng Nguyên ấn còi hai tiếng đã có người ra mở cửa. Hân Di từ cửa xe nhìn ra thì thấy đó là một cô gái còn trẻ và rất xinh. Cô ấy mặc chiếc váy ở nhà màu xanh lam, thấy xe của cô và anh, cô ấy mỉm cười toe toét ra hiệu mời hai người lái vào trong. Bước xuống xe, Hân Di đưa mắt nhìn căn biệt thự màu xám tro ba tầng trước mặt. Căn biệt thự không quá lớn, không quá cầu kì, kiến trúc rất đơn giản. Xung quanh là hồ bơi, vườn và cây cảnh. Đang quan sát thì cô gái ra mở cửa lúc nãy giờ đã đứng trước mặt bọn họ. Cô ấy cứ cười như vậy nhìn cô và Đăng Nguyên. Rồi tự nhiên cô ấy nhào tới ôm lấy anh như gặp phải thần tượng.
- Ôi anh Nguyên đây ư? Sao lại đẹp trai như thế... anh còn nhớ em không?
Hân Di tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng ấy, có lẽ Đăng Nguyên cũng không ngờ cô ấy lại phấn khích như vậy, mãi một lúc mới phản ứng. Anh cũng đưa tay ôm lại, cất tiếng.
- Nếu anh nhớ không nhầm thì em là.... Quỳnh Anh đúng không?
Quỳnh Anh không buông anh ra chỉ ra sức gật gật làm Hân Di cứ nhìn mãi rồi đoán già đoán non " Chẳng lẽ cô bé này yêu anh ấy? Sao cứ dính chặt lấy anh ấy thế?". Cho đến khi có một giọng nam khác chen vào cứu nguy được cảnh này.
- Con bé này, đi du học có 4 năm thôi mà đã quen ôm ấp rồi!
Hân Di quay về phía phát ra tiếng nói, hóa ra là Quốc Nam. Cô gái nghe Quốc Nam nói liền buông Đăng Nguyên ra hất mặt với anh ấy.
- Tại lần đầu em gặp anh ba mà!
"Anh ba" Hân Di ngẩn tò te suy nghĩ kĩ mới hiểu, hóa ra là em họ.
- Trời ạ, chẳng phải từng nói chuyện facetime rồi sao?
- Cái đó không tính? Đúng không anh ba?
Quỳnh Anh lườm Quốc Nam sau đó tươi cười với Đăng Nguyên. Hân Di thấy rõ kiểu " phân biệt đối xử" của cô ấy. Đăng Nguyên cười lớn đưa tay xoa đầu Quỳnh Anh.
- Tối nay coi chừng bị đuổi khỏi nhà chính đấy! - Anh lên tiếng nhắc nhở.
- Anh ấy dám, em còn chị dâu bảo kê mà lo gì.
Dường như câu nhắc nhở của Đăng Nguyên không làm Quỳnh Anh hoang mang ngược lại còn hứng chỉ khiêu khích Quốc Nam. Anh ấy đen mặt đưa tay cốc một cái lên đầu cô ấy. Hân Di nghe một tiếng cốc lớn liền che miệng cười khúc khích. Cô ấy hét toáng lên với Quốc Nam sau đó nghe tiếng cô cười mới sực nhớ gì đó. Quỳnh Anh quay sang, lại điệu bộ tươi như hoa nói với cô.
- A... tôi biết cô... hình như là diễn viên Hân Di đúng không? Nghe anh Nam kể cô là bạn gái anh ba. Hì tôi là Quỳnh Anh! Không biết xưng hô thế nào nhỉ? Hay gọi cô là chị ba?
Quỳnh Anh cứ luyên thuyên nửa ngày trời, rồi đột nhiên hỏi một câu làm Hân Di á khẩu chẳng biết nên trả lời cô ấy thế nào. Vừa định cất tiếng đã bị Đăng Nguyên kéo vào trong, anh bỏ lại phía sau cho Quỳnh Anh một cậu.
- Mặc dù hai người cùng tuổi nhưng cứ gọi chị ba cho quen đi!
Bị anh kéo đi cô huýt nhẹ vào người anh một cái, nhẹ giọng cảnh cáo.
- Anh đừng có mà phát ngôn gây sốc nữa. Ai đồng ý lấy anh mà chị ba với chị tư hả?
Trước câu chất vấn kia Đăng Nguyên xem như gió thoảng mây bay, anh xiết chặt cái ôm ở eo, dí sát mặt mình vào mặt cô, cười gian xảo.
- Em dám không lấy thử xem, anh dám khiến em cả đời không ai dám lấy!
- Ây dô.... Đạo diễn Dương à, anh bá đạo thật đấy! - Hân Di nheo mắt, ngửa mặt cười lớn.
Đăng Nguyên cũng hùa theo cô, cả hai chẳng mấy chốc đã bước vào phòng khách nhà chính. Vừa bước vào cửa nụ cười của Hân Di liền im bặt vì phát hiện ra có vô số ánh mắt như tia lửa đạn phóng thẳng về phía cô và anh. Tại phòng khách hiện tại có 6 người lớn và 3 đứa nhỏ đang chơi vui vẻ dưới sàn nhà, trong đó có Thiên Hương. 6 người lớn gồm có hai người đàn ông trạc tuổi Đăng Nguyên, hai cô gái trông ngoại hình cực kì nổi bật, và hai vị trưởng bối có lẽ là ba mẹ Quốc Nam. Ai nấy đều nhìn cô chăm chú rồi cười tươi làm cô ái ngại cất tiếng.
- Chào mọi người ạ!
Thấy có người bước vào Thiên Hương ngẩng lên sau đó lớn tiếng gọi.
- Cô xinh đẹp... mẹ ơi cô xinh đẹp đến rồi!
Hiểu Nhi đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, thấy Hân Di với Đăng Nguyên liền tươi cười.
- Hai đứa đến rồi à? Ngồi xuống uống nước nói chuyện đi, bữa cơm anh chị chuẩn bị gần xong rồi.
- À... có cần em phụ gì không?
Hân Di hỏi cô ấy, ở đây nhiều người quá cô hơi ngại vẫn nên chuồn vào bếp thì hơn. Ai ngờ Quỳnh Anh không biết đã vào từ lúc nào, nhảy chân sáo ra trước mặt cô líu lo.
- Chị ba à... cứ để mặc hai vợ chồng họ đi. Cứ hễ có tiệc thì vợ chồng anh hai là đầu bếp đấy!
Hiểu Nhi đưa tay đánh vào vai Quỳnh Anh một cái rồi quay người trở lại bếp, Hân Di nhìn theo loáng thoáng thấy được Khắc Huy đang đeo tạp dề đứng thái thịt. Thấy Hiểu Nhi bước vào anh ấy nói gì đó rồi họ lại cười bắt tay xào nấu. Cảnh tượng đó thật đẹp cũng thật bình dị. Bất giác Hân Di quay sang nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình. Ước mong của cô cũng bình dị như vậy được nắm tay anh, an yên vui vẻ mà sống, không ganh đua với đời, không bận tâm thêm bất kì những phiền toái nào nữa. Đăng Nguyên làm sao biết mấy suy nghĩ kia của cô, anh chỉ kéo tay cô đi về phía bàn nơi mọi người đan ngồi rồi ngồi xuống một chỗ còn trống.
- Chào bác cả, hôm nay đến cháu cũng không mua gì nhiều, chỉ có chai rượu vang của Anh Quốc đem sang biếu bác.
Anh đặt chai rượu lên bàn, người mà Đăng Nguyên gọi là bác cả chính là ba của Quốc Nam, ông ấy là Quốc Khôi. Nhận được chai rượu ông ấy cười lớn đáp.
- Đến chơi là bác mừng rồi còn quà cáp làm gì.
- Nên mà! - Đăng Nguyên cười đáp.
Bỗng một cô gái ngồi gần Hân Di lên tiếng, Hân Di quan sát thấy bụng cô ấy nhô lên khá lớn, có lẽ đang mang thai, không biết cô ấy là ai nhỉ?
- Này giới thiệu cô gái ngồi cạnh em đi chứ.
Dường như đây là vấn đề mọi người quan tâm, nên khi cô gái ấy vừa dứt lời ai nấy đều nhìn cả về phía này làm Hân Di ngượng chín mặt. Không đợi Đăng Nguyên giới thiệu cô đã tự khai.
- Chào mọi người, em là Hân Di!
- Hân Di, cái tên này vừa độc vừa đẹp haha...
Cô gái ban nãy cười lớn, Quốc Nam đứng ở phía sau vòng tay qua vai cô ấy, hành động thân mật đó làm Hân Di phần nào đoán ra cô ấy là ai.
- Chào Di, chị là Linh!
- À... em chào chị! - Hân Di mỉm cười đáp lời.
- Để chị giới thiệu với em luôn đi, đây là Tuấn chồng của chị, kia là Vy vợ của anh Nam. Còn đây là....
Khả Linh đang từ tốn giới thiệu, vừa chỉ tay vào người đàn ông mặt mũi đẹp trai ngồi cạnh đó liền nghe tiếng Quỳnh Anh chen ngang.
- Hoàng, chồng của Quỳnh Anh!
Dứt lời Quỳnh Anh nhe răng cười, Hoàng vương tay véo má cô ấy một cái vẻ cưng chiều.
Hân Di chỉ biết mìm cười gật đầu chào tất cả mọi người. Không khí lúc này đông vui hẳn ra, một buổi họp mặt gia đình mà như tết vậy. Náo nhiệt nhất là mấy đứa nhỏ ngồi dưới sàn chơi đồ hàng. Hân Di đưa mắt nhìn ngoài Thiên Hương ra còn có thêm một đứa bé gái và hai đứa bé trai. Cô tò mò ngẩng đầu lên hỏi mọi người.
- Mấy đứa nhỏ dễ thương quá, con của ai thế ạ, em chỉ biết mỗi Thiên Hương.
- À... Sushi, con bé lớn tuổi nhất là con của chị với anh Nam đấy năm nay vừa tròn 6 tuổi. Thiên Hương thì vừa đón sinh nhật 4 tuổi, kia là Gia Bảo con của Linh mới 3 tuổi rưỡi thôi. Còn cậu bé nhỏ nhất....
Vy nhìn về phía mấy đứa nhỏ từ tồn giải đáp thắc mắc của Hân Di, cô ấy chưa nói xong Quỳnh Anh lại chen ngang tiếp.
- Đức Minh, 3 tuổi rưỡi, con của Quỳnh Anh.
Hân Di bật cười vì khiếu hài hước của Quỳnh Anh, Vy quay sang lườm lườm rồi nhìn Hoàng tặc lưỡi.
- Tội cậu, sao có thể chịu đựng được con bé hay vậy?
- Quen rồi chị! - Hoàng nhún vai, Quỳnh Anh thì lại cười lớn.
Mọi người hàn huyên đôi ba câu thì Hiểu Nhi đi ra.
- Thức ăn chín cả rồi, mọi người vào ăn thôi.
Tất cả đều lần lượt đứng lên đi về phía phòng ăn, Hân Di và Đăng Nguyên đi sau cùng.
Vừa ngồi xuống nhìn bàn ăn trước mặt Hân Di đã thản thốt. Trời ạ, sao lại nhiều món đến thế? Món nào cũng đều rất hấp dẫn. Cô vô thức ngẩng lên nhìn Hiểu Nhi và Khắc Huy đang loay hoay bát đĩa và mấy chai rượu vang ở phía sau mà than thầm. Vợ chồng họ tài thật.
Rượu vang đều được rót đầy ly, mọi người nâng ly lên kính rượu nhau, riêng Vy chỉ được uống nước hoa quả vì đang mang thai. Không khí trong phòng bếp náo nhiệt hơn bao giờ hết. Hiểu Nhi mỉm cười với Hân Di chỉ về đĩa sườn xào chua ngọt nói.
- Em nếm thử đi, chị có gọi điện hỏi Đăng Nguyên xem em thích món gì, cậu ấy bảo sườn xào chua ngọt. Không biết vừa miệng em không? Chị người nam nên sợ khẩu vị hơi khác.
Nghe cô ấy nói vậy Hân Di gắp một miếng sườn bỏ vào miệng liền xua tay đáp.
- Không... rất ngon! Chị nấu ngon hơn em nhiều!
Hiểu Nhi cười lớn, chỉ tay vào Khắc Huy ngồi bên cạnh.
- Món đó anh Huy nấu đấy, anh ấy có bí quyết mà chị đòi học hoài cũng không chỉ nên chị nhường anh ấy nấu!
Tất cả mọi người đều cười phá lên, Khắc Huy gắp miếng thịt nhét vào miệng Hiểu Nhi bông đùa một câu.
- Em nói nhiều thật!
Mọi người rất hòa đồng vui vẻ, bát của Hân Di bị Vy và Linh gắp đến đầy ắp thức ăn. Cô liên tục từ chối khi thấy Vy đưa đũa gắp tiếp. Hân Di ngồi gần nghe Vy và Linh kể đủ thứ chuyện, chủ yếu là mấy chuyện ngày xưa của họ, lúc còn đi học, kể cả chuyện tình đẫm nước mắt của Khắc Huy và Hiểu Nhi. Nghe xong Hân Di càng thêm trân trọng tình yêu của họ, cô thấy mình so với họ cũng chưa đến mức đau đớn tột cùng, vì họ từng đứng bên bờ giữa sống và chết. Tình yêu của họ thật đẹp cũng thật cảm động. Hân Di vô thức ngẩng đầu nhìn Đăng Nguyên sau đó không tự chủ mà gắp thức ăn bỏ vào bát anh nhẹ giọng nhắc nhở.
- Anh ăn gì đó rồi hãy uống tiếp nếu không lại đau dạ dày!
Đăng Nguyên mỉm cười ngọt ngào với cô cũng ăn mấy thứ trong bát mà cô gắp cho.
- Chị nhìn thấy cậu ba rất yêu em đấy!
Tiếng nói của Vy như rót vào tai Hân Di. Bọn họ không uống nữa ăn xong thì để mặc mấy ông chồng cạn ly ở đó, kéo nhau ra phòng khách ngồi ăn trái cây tâm sự. Hân Di di chuyển tầm mắt về phía Đăng Nguyên đang ngồi cách đó không xa, cười hạnh phúc.
- Vâng, em đã bỏ lỡ anh ấy mất năm. Em sẽ không để lỡ anh ấy nữa.
- Duyên phận vốn dĩ mảnh như sợi chỉ, em phải biết nắm lấy. Bây giờ chị cảm thấy điều đáng trân trọng nhất vẫn là mái ấm gia đình, có chồng con bên cạnh đã hạnh phúc lắm rồi.
Vy nói khóe môi cong lên một nụ cười mãn nguyện, cô ấy đưa tay vuốt ve Sushi đang gối đầu lên chân mình ngủ ngon lành. Hân Di cảm thấy niềm hạnh phúc của cô ấy cũng lan sang cả mình. Đúng rồi, bình yên chỉ đơn giản thế thôi. Đến lúc bôn ba mệt mỏi, con gái rồi cũng cần một chỗ dựa, một ngôi nhà che nắng che mưa để mình trở về sau những mỏi mệt, một người chồng thương mình hết mực. Đời người phụ nữ có được như thế xem như viên mãn lắm rồi.
Hiểu Nhi sau khi đưa Thiên Hương về phòng ngủ cũng đi tới bên cạnh cô và Vy, cô ấy nhìn ngó rồi hỏi.
- Linh đâu rồi?
- Nó về rồi, ở nhà có chút việc! - Vy đáp lời.
- Ừm... mà Di này, tuần sau nhớ đến Pháp tham dự buổi đấu giá nhé, đây là vé máy bay, còn đây là danh thiếp của chị. Sang đến nơi nhớ gọi điện chị sẽ sắp xếp người ra đón em.
Hân Di nhận lấy tấm danh thiếp và vé máy bay gật đầu cười.
- Vâng, em sẽ đến đúng giờ.
Buổi tiệc náo nhiệt kéo dài đến tận khuya, ai nấy đều say khướt, Đăng Nguyên cũng say căn bản không thể lái xe nên đành nghe lời bác cả ngủ lại một đêm và dĩ nhiên Hân Di cũng phải ngủ lại.
Cô dìu anh lên phòng ngủ ở tầng hai, vừa mở cửa phòng liền thả anh xuống giường lớn, đứng thở không ra hơi. Sao Đăng Nguyên nặng thế không biết? Mệt chết cô rồi. Hân Di cởi giày ra giúp anh, còn mở bung hai cúc áo sơ mi để anh dễ thở, cô chỉnh lại điều hòa rồi đi vào nhà vệ sinh. Ít phút sau Hân Di trở lại với chiếc khăn mặt đã thấm ướt. Cô ngồi xuống nhẹ nhàng lau mặt giúp Đăng Nguyên, anh say cũng thật yên tĩnh, nằm xuống là chẳng biết trời trăng gì. Hân Di bất giác cười, cô đặt khăn mặt lên bàn rồi lại quay sang ngồi yên ngắm nhìn anh. Cô đưa tay phát họa từng đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt ấy, chiếc cằm nhọn giờ phút này thả lỏng lại khiến anh trở nên hiền hòa và dễ thương lượng, chiếc mũi thẳng tấp, hàng lông mày đen và rậm, đôi môi mỏng này nữa. Tất cả thuộc về anh đều khiến cô nhìn không thể rời mắt, Hân Di đưa tay chạm vào gò má rồi miết nhẹ. Cô thấy anh kêu lên một tiếng khẽ khàng như không hài lòng, còn chưa kịp phản ứng anh đã mở mắt ra nhìn cô. Ánh mắt sớm đã mờ mịt màn sương, thấm đẫm màu của rượu vang đỏ, anh chỉ yên lặng nhìn cô như thế rồi cười nhẹ. Hân Di cũng cười rồi cuối thấp người áp sát mặt mình vào mặt anh, nhẹ nhàng nằm xuống chỗ trống bên cạnh. Cô rút vào trong vòng ôm rắn chắc và mạnh mẽ ấy, sau đó nghiêng đầu tựa lên lồng ngực vững chãi, cảm nhận từng nhịp đập ổn định mà mạnh mẽ.
- Đăng Nguyên có phải em đang mơ không? Chúng ta thực sự ở bên cạnh nhau rồi sao?
- Không phải, là thật!
Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có mấy tia sáng yếu ớt của ánh trăng len vào, giọng anh đều đều vang lên có một chút trầm khàn quyến rũ chết người.
- Ừm... đúng là thật... cảm giác chân thực, thật tuyệt!
Hân Di có lẽ cũng bị anh làm cho say mất rồi mặc dù cô chỉ nhấp có mấy ngụm rượu, cô nói năng lộn xộn. Đăng Nguyên chỉ cười khẽ ôm chặt cô không đáp.
- Ngày mai chúng ta về Hà Nội sao?
Cô nghe tiếng Đăng Nguyên ừ khẽ trên đỉnh đầu, lại nói tiếp.
- Cảnh quay của em cũng xong hết rồi! Em muốn ở lại Sài Gòn vài hôm, vẫn còn chưa chơi đã mà...
- Không được. - Đăng Nguyên kháng nghị rất nhanh.
- Tại sao?
Cô định ngẩng đầu lên rời khỏi vòng ôm của anh, nào ngờ anh nhanh tay hơn giữ chặt cô. Hân Di không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt anh, chỉ biết đoán già đoán non.
- Em phải ở trong phạm vi mà anh nhìn thấy, nếu không... anh chẳng tài nào làm nổi việc gì.
Câu trả lời ấy thật khiến Hân Di sung sướng mà tủm tỉm cười mãi, cô vòng tay lại càng ôm chặt anh hơn.
Giờ phút này thật tuyệt biết bao. Anh ở đây ngay bên cô, người đàn ông của cô giờ phút này chỉ thuộc về cô mà thôi, không ai quấy rầy, không ai phiền nhiễu.
Rất lâu sau, tiếng Hân Di thủ thỉ vang lên.
- Đăng Nguyên...
- Hử?
Nghe tiếng cô gọi anh chỉ lười biếng đáp còn không buồn mở mắt, cô ngước nhìn anh thấp giọng nói.
- Tuần sau em phải sang Pháp cùng chị Nhi.
- Ừm...
- Anh ừm cái gì chứ? Em phải đi một tuần đấy, không nhớ em sao?
Cái vẻ lười biếng của anh khiến cô xù lông nhím lên, bực bội chất vấn. Đăng Nguyên đưa tay vuốt nhẹ lên mấy sợi tóc của cô đáp lời.
- Tất nhiên là nhớ.
- Vậy anh đi Pháp cùng em nhé, ừm... đợi em xong việc chúng ta làm một chuyến du lịch đi. - Hân Di phấn khích, nghịch mấy cúc áo sơ mi của anh lên tiếng đề nghị.
Anh nhìn cô trong mắt chỉ còn vẻ dịu dàng như nước. Ở một nơi nào đó trong tim như có dòng nước ngọt ngào chảy qua, cái ngọt ngào đó lan ra từng tế bào cơ thể, anh không do dự đáp.
- Được!
Đêm lại càng yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng lá xào xạc bên ngoài khung cửa. Bên trong hai người từ từ chìm vào trong giấc mộng đẹp, vòng tay vẫn ôm chặt lấy nhau, không buông.
Chuyến bay khởi hành lúc giờ sáng. Thế nên mới giờ, Đăng Nguyên đã lôi Hân Di ra khỏi giường đánh răng rửa mặt rồi tạm biệt mọi người. Cả hai về khách sạn thu dọn lại hành lí. Để tiết kiệm thời gian Đăng Nguyên và Hân Di quyết định ăn sáng tại nhà hàng trong khách sạn luôn. Cô đã lệnh cho cô trợ lý về trước, Khải cũng về theo. Đăng Nguyên cắt một miếng thịt đưa lên miệng Hân Di, cô cười há miệng ăn ngon lành.
- Về Hà Nội, chúng ta quay thêm một vài cảnh nhỏ. Khoảng hai ngày sau sẽ mở một buổi họp báo ra mắt phim.
Đăng Nguyên từ tốn nói, anh không ngẩng lên chỉ tập trung vào phần ăn của mình. Hân Di chật lưỡi một cái, thở dài.
- Nhanh thật, mới đấy đã quay xong rồi. Em còn nhớ cái ngày mình đi casting bị ai đó làm cho bẽ mặt trước giới truyền thông. - Cô nín cười chờ xem phản ứng của ai kia.
Quả nhiên Hân Di vừa nói xong động tác cắt thịt của Đăng Nguyên chợt khựng lại. Anh ngẩng lên nhìn cô, nở một nụ cười khó xử, nhẹ giọng đáp.
- Anh xin lỗi! Lúc đó nhìn thấy em anh đã rất kích động.
- Anh kích động rồi mắng em như thế à? - Hân Di không chịu thua nhìn anh nói, cô nghiến răng kèn kẹt.
Đăng Nguyên buông bộ đồ ăn xuống, đưa tay nắm lấy tay cô, cười cười.
- Được rồi đừng tức giận nữa, nếu muốn buổi họp báo ba ngày sau anh để em mắng, thế nào?
Hân Di hừ nhẹ lườm lườm anh, đúng là giỏi giở trò dụ dỗ người khác, cô không kiên nể nói chắc như đinh đóng cột.
- Được, anh cứ chờ đó!
Bữa sáng diễn ra trong không khí sặc mùi thuốc súng như thế mà người châm ngòi không ai khác chính là Hân Di.
Ăn sáng xong cả hai di chuyển ra sân bay, vừa đúng giờ làm thủ tục. Đúng h chuyến bay cất cánh đưa cả hai rời khỏi Sài Gòn trở về với Thủ đô thân yêu. Ở trên máy bay, Hân Di vẫn còn buồn ngủ, cô gật gà gật gù. Đăng Nguyên cười lắc đầu kéo cô tựa vào vai mình.
- Mệt thì dựa vào anh ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi!
Cô cũng không từ chối thản nhiên dựa vào người anh dần chìm vào giấc mộng đẹp. Trong mơ cô thấy mình nắm tay anh bước vào lễ đường, ở đó có hoa có nhạc và có anh. Lúc cô cầm tay anh bước vào mọi người ngồi ở hai bên đứng lên vỗ tay kịch liệt. Cô và anh trao nhẫn cho nhau và một nụ hôn nồng cháy.
Đăng Nguyên nhìn tay mình đang bị cô nắm chặt, lại quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay kia, không biết mơ thấy gì mà cười mãn nguyện như thế.
Ánh nắng xuyên qua vòm mây điểm xuyến lên khung cảnh người đàn ông cuối xuống hôn nhẹ lên trán cô gái đang nằm trong lòng mình, một nụ hôn mang hàm ý nâng niu và trân trọng