Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ len lỏi vào trong phòng, trên giường hai người ôm nhau mặt đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn. Cuối cùng, vẫn là Phùng Kiến Vũ tỉnh lại trước.
Phùng Kiến Vũ hơi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, sau đó cảm thấy bên hông bị hai cánh tay ôm chặt, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào. Cậu xoay thắt lưng đau nhức lại nhìn gương mặt say ngủ của Vương Thanh, cậu bây giờ cảm thấy vô cùng an tâm, bảy năm qua cậu chưa từng có một giấc ngủ an ổn. Phùng Kiến Vũ luôn nằm mơ thấy tai nạn xe cộ năm đó, nằm mơ thấy Vương Thanh gương mặt đầy máu, cậu luôn giật mình tỉnh lại, cho nên cậu không thể không lấy rượu làm tê dại chính mình
Nhưng mà bây giờ cậu chính là an an ổn ổn nằm ở trong ngực anh, cậu có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ. Phùng Kiến Vũ cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vương Thanh.
Một lát sau, không biết là bởi vì Vương Thanh ngủ đủ rồi, hay là ánh mắt cậu nhìn anh quá nóng bỏng. Vương Thanh mơ mơ màng màng mở mắt, đối diện với ánh mắt của Phùng Kiến Vũ, trong lòng ấm áp. Trong đầu anh nghĩ: Rốt cuộc, sẽ không còn phải nằm mơ thấy đôi mắt đang rơi lệ kia nữa bởi vì chủ nhân của nó đã ở bên cạnh ta nha!
Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ ôm thật chặt trong ngực, đầu đặt ở trên vai cậu, thanh âm bởi vì mới vừa tỉnh mà có chút khàn khàn, "Đại Vũ, tôi cảm thấy khi tỉnh dậy được nhìn thấy em ở bên cạnh, tôi cảm thấy rất an tâm, tôi sau này cũng không muốn rời xa em nữa."
Phùng Kiến Vũ cũng dùng sức đáp lại cái ôm của Vương Thanh nói: "Thanh nhi, em cũng vậy, em cũng cảm thấy rất an tâm, cũng không cho anh rời xa em nữa." Lời hai người nói như trẻ con, nhưng cũng chính là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng. Phùng Kiến Vũ trong lòng suy nghĩ: Cảnh tượng này, em đã chờ mong bảy năm, làm sao có thể để cho anh rời xa em lần nữa.
...
Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ không có đi theo đoàn phim trở về Bắc Kinh, mà là ở lại Thanh Đảo. Anh muốn cùng cậu trải qua hai ngày chỉ có hai người bọn họ, bởi vì Vương Thanh biết sau khi anh cùng cậu ở bên nhau thì khi trở lại Bắc Kinh sẽ gặp rất nhiều phiền phiền nhiễu nhiễu, anh muốn cho cậu một ít hồi ức ngọt ngào khi hai người lại một lần nữa ở bên nhau
Vương Thanh lái xe mang Phùng Kiến Vũ đi Uy Hải, ở trên xe Phùng Kiến Vũ liền không kềm chế được sự vui sướng, cười tươi như hoa chứng minh sự hạnh phúc của cậu. Anh vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn cậu.
Anh một tay cầm tay lái, một tay khác nắm lấy tay cậu, cười nói: "Đại Vũ, tôi chỉ nói mang em đi ngắm biển thôi mà, sao em lại vui vẻ đến như vậy a "
Phùng Kiến Vũ hiếm thấy không có cùng Vương Thanh tranh cãi: "Đúng vậy, cùng anh ở chung một chỗ em rất là vui vẻ." Nụ cười của cậu lan đến ánh mắt.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ ánh mắt thâm tình nói: "Đại Vũ, đôi mắt em thật là đẹp, giống như sao sáng vậy."
Nghe được lời tỏ tình của Vương Thanh,Phùng Kiến Vũ hết sức hưởng thụ, nụ cười trong mắt cậu càng sâu hơn.
Một lát sau, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ tới nơi, xe mới vừa dừng lại, cậu đã chạy xuống xe giang hai cánh tay chạy nhanh ra biển. Anh nhìn dáng vẻ hưng phấn của cậu trong lòng không khỏi xúc động: Người đã lớn như thế rồi mà lại giống như một đứa trẻ vậy. Sau đó yên lặng đi theo sau lưng cậu
Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên bờ cát, cởi giày ra duỗi thẳng chân để cho nước biển vỗ về chân cậu. Sau đó cậu nằm xuống, tắm ánh mặt trời. Vương Thanh cũng đi tới, học theo dáng vẻ của cậu nằm xuống, cùng chung tắm ánh mặt trời.
Phùng Kiến Vũ quay đầu, nhìn vào mắt Vương Thanh, vẻ mặt thành thật hỏi: "Thanh nhi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ sao?"
Vương Thanh đầy kiên định nhìn cậu nói: " Đúng, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Cậu đột nhiên nghĩ đến Lý Điềm ở bên cạnh Vương Thanh lúc trước, trong lòng hơi đau xót, quay đầu đi, ngẩng mặt nhìn bầu trời, ánh mắt khẽ nhíu lại, "Vậy còn Lý Điềm thì sao? Cô ấy phải làm thế nào, anh muốn vứt bỏ cô ấy sao? Cô ấy là vô tội."
Phùng Kiến Vũ nói xong, Vương Thanh nửa ngày cũng không đáp lại cậu. Trong lòng cậu bởi vì sự yên lặng của anh mà bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Đột nhiên, cậu cảm thấy trước mắt có chút tối, mở đôi mắt khẽ nhắm ra thì thấy Vương Thanh đang mặt đầy nghiền ngẫm nhìn mình, "Đại Vũ, em ghen?"
Phùng Kiến Vũ mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác nói: "Em mới không có đâu."
Vương Thanh xoay mặt cậu lại: "Đại Vũ, Lý Điềm là lúc anh mới về nước, ba mẹ an bài cho tôi. Tôi không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích tôi, chỉ là đóng kịch thôi thì sao lại nói là vứt bỏ chứ." Phùng Kiến Vũ nghe Vương Thanh nói, đáy lòng lạnh lẽo dần dần ấm áp trở lại, đầy mắt nhu tình nhìn anh. Vương Thanh hôn lên trán Phùng Kiến Vũ nói: "Đại Vũ, trong lòng tôi chỉ có em." Sau đó hai người vẫn ngồi ở bãi cát, du khách qua lại tựa như cùng bọn họ không liên quan, trong thế giới của bọn họ bây giờ chỉ có đối phương.
Phùng Kiến Vũ hơi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, sau đó cảm thấy bên hông bị hai cánh tay ôm chặt, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào. Cậu xoay thắt lưng đau nhức lại nhìn gương mặt say ngủ của Vương Thanh, cậu bây giờ cảm thấy vô cùng an tâm, bảy năm qua cậu chưa từng có một giấc ngủ an ổn. Phùng Kiến Vũ luôn nằm mơ thấy tai nạn xe cộ năm đó, nằm mơ thấy Vương Thanh gương mặt đầy máu, cậu luôn giật mình tỉnh lại, cho nên cậu không thể không lấy rượu làm tê dại chính mình
Nhưng mà bây giờ cậu chính là an an ổn ổn nằm ở trong ngực anh, cậu có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ. Phùng Kiến Vũ cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vương Thanh.
Một lát sau, không biết là bởi vì Vương Thanh ngủ đủ rồi, hay là ánh mắt cậu nhìn anh quá nóng bỏng. Vương Thanh mơ mơ màng màng mở mắt, đối diện với ánh mắt của Phùng Kiến Vũ, trong lòng ấm áp. Trong đầu anh nghĩ: Rốt cuộc, sẽ không còn phải nằm mơ thấy đôi mắt đang rơi lệ kia nữa bởi vì chủ nhân của nó đã ở bên cạnh ta nha!
Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ ôm thật chặt trong ngực, đầu đặt ở trên vai cậu, thanh âm bởi vì mới vừa tỉnh mà có chút khàn khàn, "Đại Vũ, tôi cảm thấy khi tỉnh dậy được nhìn thấy em ở bên cạnh, tôi cảm thấy rất an tâm, tôi sau này cũng không muốn rời xa em nữa."
Phùng Kiến Vũ cũng dùng sức đáp lại cái ôm của Vương Thanh nói: "Thanh nhi, em cũng vậy, em cũng cảm thấy rất an tâm, cũng không cho anh rời xa em nữa." Lời hai người nói như trẻ con, nhưng cũng chính là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng. Phùng Kiến Vũ trong lòng suy nghĩ: Cảnh tượng này, em đã chờ mong bảy năm, làm sao có thể để cho anh rời xa em lần nữa.
...
Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ không có đi theo đoàn phim trở về Bắc Kinh, mà là ở lại Thanh Đảo. Anh muốn cùng cậu trải qua hai ngày chỉ có hai người bọn họ, bởi vì Vương Thanh biết sau khi anh cùng cậu ở bên nhau thì khi trở lại Bắc Kinh sẽ gặp rất nhiều phiền phiền nhiễu nhiễu, anh muốn cho cậu một ít hồi ức ngọt ngào khi hai người lại một lần nữa ở bên nhau
Vương Thanh lái xe mang Phùng Kiến Vũ đi Uy Hải, ở trên xe Phùng Kiến Vũ liền không kềm chế được sự vui sướng, cười tươi như hoa chứng minh sự hạnh phúc của cậu. Anh vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn cậu.
Anh một tay cầm tay lái, một tay khác nắm lấy tay cậu, cười nói: "Đại Vũ, tôi chỉ nói mang em đi ngắm biển thôi mà, sao em lại vui vẻ đến như vậy a "
Phùng Kiến Vũ hiếm thấy không có cùng Vương Thanh tranh cãi: "Đúng vậy, cùng anh ở chung một chỗ em rất là vui vẻ." Nụ cười của cậu lan đến ánh mắt.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ ánh mắt thâm tình nói: "Đại Vũ, đôi mắt em thật là đẹp, giống như sao sáng vậy."
Nghe được lời tỏ tình của Vương Thanh,Phùng Kiến Vũ hết sức hưởng thụ, nụ cười trong mắt cậu càng sâu hơn.
Một lát sau, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ tới nơi, xe mới vừa dừng lại, cậu đã chạy xuống xe giang hai cánh tay chạy nhanh ra biển. Anh nhìn dáng vẻ hưng phấn của cậu trong lòng không khỏi xúc động: Người đã lớn như thế rồi mà lại giống như một đứa trẻ vậy. Sau đó yên lặng đi theo sau lưng cậu
Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên bờ cát, cởi giày ra duỗi thẳng chân để cho nước biển vỗ về chân cậu. Sau đó cậu nằm xuống, tắm ánh mặt trời. Vương Thanh cũng đi tới, học theo dáng vẻ của cậu nằm xuống, cùng chung tắm ánh mặt trời.
Phùng Kiến Vũ quay đầu, nhìn vào mắt Vương Thanh, vẻ mặt thành thật hỏi: "Thanh nhi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ sao?"
Vương Thanh đầy kiên định nhìn cậu nói: " Đúng, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Cậu đột nhiên nghĩ đến Lý Điềm ở bên cạnh Vương Thanh lúc trước, trong lòng hơi đau xót, quay đầu đi, ngẩng mặt nhìn bầu trời, ánh mắt khẽ nhíu lại, "Vậy còn Lý Điềm thì sao? Cô ấy phải làm thế nào, anh muốn vứt bỏ cô ấy sao? Cô ấy là vô tội."
Phùng Kiến Vũ nói xong, Vương Thanh nửa ngày cũng không đáp lại cậu. Trong lòng cậu bởi vì sự yên lặng của anh mà bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Đột nhiên, cậu cảm thấy trước mắt có chút tối, mở đôi mắt khẽ nhắm ra thì thấy Vương Thanh đang mặt đầy nghiền ngẫm nhìn mình, "Đại Vũ, em ghen?"
Phùng Kiến Vũ mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác nói: "Em mới không có đâu."
Vương Thanh xoay mặt cậu lại: "Đại Vũ, Lý Điềm là lúc anh mới về nước, ba mẹ an bài cho tôi. Tôi không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích tôi, chỉ là đóng kịch thôi thì sao lại nói là vứt bỏ chứ." Phùng Kiến Vũ nghe Vương Thanh nói, đáy lòng lạnh lẽo dần dần ấm áp trở lại, đầy mắt nhu tình nhìn anh. Vương Thanh hôn lên trán Phùng Kiến Vũ nói: "Đại Vũ, trong lòng tôi chỉ có em." Sau đó hai người vẫn ngồi ở bãi cát, du khách qua lại tựa như cùng bọn họ không liên quan, trong thế giới của bọn họ bây giờ chỉ có đối phương.