Từ sau buổi tối hôm đó, hai người cũng không đề cập tới chuyện Phùng Kiến Vũ bị bệnh, Vương Thanh chỉ là càng cẩn thận chiếu cố cậu. Anh chẳng những không để cho cậu làm việc nặng, hơn nữa ngay cả cơm cũng không để cho cậu làm, đặc biệt mời một dì giúp việc đến xử lý chuyện nhà. Không chỉ như vậy, Vương Thanh còn giống như phát điên mỗi ngày không ngừng lên internet tìm kiếm những thứ giúp ích cho bệnh tình của cậu, ăn cái gì sẽ khiến cho thân thể cậu tốt hơn một chút,cả người cứ thẩn thờ, khiến người khác nhìn liền không đành lòng.
Hơn nữa trải qua lần cậu nửa đêm thức dậy tìm thuốc, Vương Thanh tối ngủ luôn để một ngọn đèn đêm cho Phùng Kiến Vũ, nhưng bản thân mình cũng vì vậy mà nghỉ ngơi không tốt. Có lúc Phùng Kiến Vũ buổi tối có động tác trở mình nho nhỏ cũng có thể làm Vương Thanh tỉnh giấc, ngồi dậy xem Phùng Kiến Vũ có sao không. Vương Thanh bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, lại thêm mỗi ngày đều nghỉ ngơi không tốt, cả người cũng gầy đi một vòng, sắc mặt nhìn qua cũng hết sức mệt mỏi.
Rốt cuộc có một ngày, Phùng Kiến Vũ cũng không cách nào chịu đựng nổi Vương Thanh cứ hành hạ mình như vậy, cũng không cách nào chấp nhận mình bị Vương Thanh chiếu cố như một con búp bê bằng sứ. Phùng Kiến Vũ thật rất sợ, rất sợ, nếu như có một ngày cậu thật sự không còn ở đây nữa, Vương Thanh sẽ điên mất.
Phùng Kiến Vũ đi tới phòng bếp thấy Vương Thanh vừa nấu ăn vừa cầm điện thoại di động nghiên cứu thuốc. Bộ dáng nghiêm túc khiến cho trái tim cậu bị hung hãn đâm một cái. Phùng Kiến Vũ thật không đành lòng, nhưng cậu lại không muốn để cho Vương Thanh tiếp tục như vậy nữa. Hôm nay thư kí của Vương Thanh gọi điện thoại cho cậu nói Vương Thanh hôm nay ở công ty trong lúc họp sửng sờ ít nhất năm lần, ký sai hợp đồng ít nhất ba lần, quan trọng nhất chính là, Vương Thanh hôm nay thiếu chút nữa ký sai một hóa đơn trị giá trăm triệu
Phùng Kiến Vũ vừa nghĩ tới lời thư kí Vương Thanh, liền hạ quyết tâm đi lên trước, tắt bếp. Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh- mặt đầy đờ đẫn - bình tĩnh nói: "Thanh nhi, anh hãy nghe cho kỹ, em là ung thư dạ dày thời kỳ cuối, không phải loét dạ dày, không phải xuất huyết dạ dày hay là viêm dạ dày mà có thể hảo hảo dưỡng bệnh. Em sẽ chết, bất cứ lúc nào em cũng có thể chết, anh có thể đối mặt thực tế hay không, đừng nữa làm những chuyện vô ích này nữa."
Lời Phùng Kiến Vũ phảng phất như giọt nước làm tràn ly, Vương Thanh đem điện thoại di động và muỗng canh nặng nề ném xuống đất, không che giấu ưu tư của mình nữa, kích động nói: "Anh biết, anh biết, anh biết hết. Anh biết em là ung thư dạ dày thời kỳ cuối, anh cũng biết em sẽ chết, nhưng mà em nói anh làm thế nào bây giờ! Muốn anh trơ mắt nhìn em rời khỏi anh? Muốn anh trơ mắt nhìn người anh yêu chết đi, còn anh thì cái gì cũng không làm? Phùng Kiến Vũ, anh nói cho em biết, anh không làm được."
Vương Thanh nổi giận giống như là một con sư tử điên cuồng, Phùng Kiến Vũ bị dọa sợ. Nhưng cậu càng đau lòng Vương Thanh, cậu làm sao không biết Vương Thanh quan tâm cậu bao nhiêu, Vương Thanh yêu cậu nhiều như thế nào. Phùng Kiến Vũ chỉ có thể để cho giọng mình nhu hòa một chút:"Thanh nhi, anh đừng như vậy, em vẫn còn ở bên cạnh anh mà. Em sẽ không rời khỏi anh, anh tin tưởng em, trừ phi em chết, nếu không em cũng sẽ không rời khỏi anh."
Bây giờ Vương Thanh đối với cái chữ "chết" này dị thường mẫn cảm, anh nâng hai tay lên, nắm thật chặc bả vai Phùng Kiến Vũ, cặp mắt vô thần, lẩm nhẩm: " Đúng, em sẽ một mực bên cạnh anh, ai cũng không thể từ bên cạnh anh mang em đi, em là của anh, anh không cho phép em rời khỏi anh."
Phùng Kiến Vũ cảm thấy bả vai đau đớn, nhưng cậu cảm thấy tim mình càng đau đớn hơn. Nước mắt không nghe lời từ khóe mắt Phùng Kiến Vũ chảy ra, cậu cũng không cách nào che giấu ưu tư của mình nữa. Cậu cũng sợ đau, cũng sợ chết, nhưng sợ hơn là cứ như vậy mà rời xa Vương Thanh.
Phùng Kiến Vũ ôm chặc lấy Vương Thanh, đem đầu vùi ở cổ anh, nghẹn ngào khóc lên. Cậu ủy khuất, cậu khổ sở, cậu bất lực, cậu phải giả bộ mình rất kiên cường. Nhưng khi cậu thấy Vương Thanh bởi vì cậu mà phát điên thì cậu hiểu, cái gì ngụy trang cái gì kiên cường ở trước mặt người yêu, căn bản không cần.
Phùng Kiến Vũ suy sụp làm tim Vương Thanh đau nhói, anh đột nhiên hiểu được, mình phải kiên cường, người yêu của anh bây giờ rất cần anh. Vương Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng Phùng Kiến Vũ an ủi cậu, dần dần Phùng Kiến Vũ bình tĩnh lại.
Nhưng dạ dày Phùng Kiến Vũ đột nhiên bắt đầu đau, cậu che dạ dày, thân thể bởi vì đau đớn bắt đầu dần dần không còn chút sức lực đứng nổi nữa. Phùng Kiến Vũ ôm cánh tay Vương Thanh từ từ trong ngực anh khụy xuống.
Vương Thanh lần đầu tiên thấy Phùng Kiến Vũ phát bệnh, sắc mặt cậu trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán cậu chảy xuống,trên mặt rất thống khổ, Vương Thanh chỉ có thể đỡ lấy thân thể từ từ trượt xuống của cậu. Phùng Kiến Vũ chật vật nâng tay lên, chỉ chỉ phòng khách nói: "Thuốc!"
Vương Thanh lập tức hiểu ý cậu, anh để cho cậu dựa vào bên cạnh tủ, sau đó chạy đến ngăn kéo trong phòng khách lấy thuốc, lại rót một ly nước, uy Phùng Kiến Vũ uống thuốc. Vương Thanh chính mình cũng không phát hiện, trong toàn bộ trong quá trình, thân thể anh cũng đang phát run.
Phùng Kiến Vũ uống thuốc, một lát sau cảm giác dạ dày không còn đau như vậy nữa, nhưng cũng hư nhược không có khí lực đứng lên. Vương Thanh bế Phùng Kiến Vũ lên, đi tới phòng ngủ, đặt cậu lên trên giường. Sau đó anh yên lặng đi vào phòng tắm, bưng chậu nước nóng, lau lau mặt cho cậu
Đôi mắt Phùng Kiến Vũ sưng đỏ, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, Vương Thanh đã đau lòng đến không cách nào hít thở. Anh không biết lúc anh không có ở đây, Phùng Kiến Vũ phải chịu biết bao nhiêu lần thống khổ như thế, nghĩ tới đây khóe mắt Vương Thanh đỏ lên.
Vương Thanh vén chăn đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực. Cậu bây giờ giống như một đứa bé sơ sinh, ở trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái chui vào. Nhìn dáng vẻ Phùng Kiến Vũ lệ thuộc mình như vậy, Vương Thanh biết, anh phải càng phát huy mình là trụ cột của gia đình này
Thanh âm của Vương Thanh rất nhẹ, giống như từ trên trời truyền tới vậy, "Đại Vũ, em biết không? Anh thật rất sợ mất đi em, em là sinh mạng của anh! Anh không bỏ được em, chúng ta thật vất vả mới có thể thiên trường địa cửu, nhưng em lại đột nhiên bệnh......" Giọng Vương Thanh bắt đầu có chút nghẹn ngào, "Đại Vũ, đáp ứng anh, em nhất định phải thật khỏe mạnh, Niệm Niệm cần em, anh cần em, cái nhà này cũng cần em."
Phùng Kiến Vũ cái gì cũng không nói, Vương Thanh chỉ cảm thấy cái đầu trong ngực mình giật giật, gật đầu một cái. Vương Thanh biết, những lời anh nói Phùng Kiến Vũ đều nghe được, bởi vì y phục trước ngực mình, đã ướt một mảnh.
Đêm nay phá lệ dài đằng đẵng, tựa như đợi không được mặt trời của ngày hôm sau. Hai người lặng lẽ ôm nhau, truyền cho đối phương sự ấm áp,truyền cho đối phương sức mạnh.
Hơn nữa trải qua lần cậu nửa đêm thức dậy tìm thuốc, Vương Thanh tối ngủ luôn để một ngọn đèn đêm cho Phùng Kiến Vũ, nhưng bản thân mình cũng vì vậy mà nghỉ ngơi không tốt. Có lúc Phùng Kiến Vũ buổi tối có động tác trở mình nho nhỏ cũng có thể làm Vương Thanh tỉnh giấc, ngồi dậy xem Phùng Kiến Vũ có sao không. Vương Thanh bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, lại thêm mỗi ngày đều nghỉ ngơi không tốt, cả người cũng gầy đi một vòng, sắc mặt nhìn qua cũng hết sức mệt mỏi.
Rốt cuộc có một ngày, Phùng Kiến Vũ cũng không cách nào chịu đựng nổi Vương Thanh cứ hành hạ mình như vậy, cũng không cách nào chấp nhận mình bị Vương Thanh chiếu cố như một con búp bê bằng sứ. Phùng Kiến Vũ thật rất sợ, rất sợ, nếu như có một ngày cậu thật sự không còn ở đây nữa, Vương Thanh sẽ điên mất.
Phùng Kiến Vũ đi tới phòng bếp thấy Vương Thanh vừa nấu ăn vừa cầm điện thoại di động nghiên cứu thuốc. Bộ dáng nghiêm túc khiến cho trái tim cậu bị hung hãn đâm một cái. Phùng Kiến Vũ thật không đành lòng, nhưng cậu lại không muốn để cho Vương Thanh tiếp tục như vậy nữa. Hôm nay thư kí của Vương Thanh gọi điện thoại cho cậu nói Vương Thanh hôm nay ở công ty trong lúc họp sửng sờ ít nhất năm lần, ký sai hợp đồng ít nhất ba lần, quan trọng nhất chính là, Vương Thanh hôm nay thiếu chút nữa ký sai một hóa đơn trị giá trăm triệu
Phùng Kiến Vũ vừa nghĩ tới lời thư kí Vương Thanh, liền hạ quyết tâm đi lên trước, tắt bếp. Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh- mặt đầy đờ đẫn - bình tĩnh nói: "Thanh nhi, anh hãy nghe cho kỹ, em là ung thư dạ dày thời kỳ cuối, không phải loét dạ dày, không phải xuất huyết dạ dày hay là viêm dạ dày mà có thể hảo hảo dưỡng bệnh. Em sẽ chết, bất cứ lúc nào em cũng có thể chết, anh có thể đối mặt thực tế hay không, đừng nữa làm những chuyện vô ích này nữa."
Lời Phùng Kiến Vũ phảng phất như giọt nước làm tràn ly, Vương Thanh đem điện thoại di động và muỗng canh nặng nề ném xuống đất, không che giấu ưu tư của mình nữa, kích động nói: "Anh biết, anh biết, anh biết hết. Anh biết em là ung thư dạ dày thời kỳ cuối, anh cũng biết em sẽ chết, nhưng mà em nói anh làm thế nào bây giờ! Muốn anh trơ mắt nhìn em rời khỏi anh? Muốn anh trơ mắt nhìn người anh yêu chết đi, còn anh thì cái gì cũng không làm? Phùng Kiến Vũ, anh nói cho em biết, anh không làm được."
Vương Thanh nổi giận giống như là một con sư tử điên cuồng, Phùng Kiến Vũ bị dọa sợ. Nhưng cậu càng đau lòng Vương Thanh, cậu làm sao không biết Vương Thanh quan tâm cậu bao nhiêu, Vương Thanh yêu cậu nhiều như thế nào. Phùng Kiến Vũ chỉ có thể để cho giọng mình nhu hòa một chút:"Thanh nhi, anh đừng như vậy, em vẫn còn ở bên cạnh anh mà. Em sẽ không rời khỏi anh, anh tin tưởng em, trừ phi em chết, nếu không em cũng sẽ không rời khỏi anh."
Bây giờ Vương Thanh đối với cái chữ "chết" này dị thường mẫn cảm, anh nâng hai tay lên, nắm thật chặc bả vai Phùng Kiến Vũ, cặp mắt vô thần, lẩm nhẩm: " Đúng, em sẽ một mực bên cạnh anh, ai cũng không thể từ bên cạnh anh mang em đi, em là của anh, anh không cho phép em rời khỏi anh."
Phùng Kiến Vũ cảm thấy bả vai đau đớn, nhưng cậu cảm thấy tim mình càng đau đớn hơn. Nước mắt không nghe lời từ khóe mắt Phùng Kiến Vũ chảy ra, cậu cũng không cách nào che giấu ưu tư của mình nữa. Cậu cũng sợ đau, cũng sợ chết, nhưng sợ hơn là cứ như vậy mà rời xa Vương Thanh.
Phùng Kiến Vũ ôm chặc lấy Vương Thanh, đem đầu vùi ở cổ anh, nghẹn ngào khóc lên. Cậu ủy khuất, cậu khổ sở, cậu bất lực, cậu phải giả bộ mình rất kiên cường. Nhưng khi cậu thấy Vương Thanh bởi vì cậu mà phát điên thì cậu hiểu, cái gì ngụy trang cái gì kiên cường ở trước mặt người yêu, căn bản không cần.
Phùng Kiến Vũ suy sụp làm tim Vương Thanh đau nhói, anh đột nhiên hiểu được, mình phải kiên cường, người yêu của anh bây giờ rất cần anh. Vương Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng Phùng Kiến Vũ an ủi cậu, dần dần Phùng Kiến Vũ bình tĩnh lại.
Nhưng dạ dày Phùng Kiến Vũ đột nhiên bắt đầu đau, cậu che dạ dày, thân thể bởi vì đau đớn bắt đầu dần dần không còn chút sức lực đứng nổi nữa. Phùng Kiến Vũ ôm cánh tay Vương Thanh từ từ trong ngực anh khụy xuống.
Vương Thanh lần đầu tiên thấy Phùng Kiến Vũ phát bệnh, sắc mặt cậu trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán cậu chảy xuống,trên mặt rất thống khổ, Vương Thanh chỉ có thể đỡ lấy thân thể từ từ trượt xuống của cậu. Phùng Kiến Vũ chật vật nâng tay lên, chỉ chỉ phòng khách nói: "Thuốc!"
Vương Thanh lập tức hiểu ý cậu, anh để cho cậu dựa vào bên cạnh tủ, sau đó chạy đến ngăn kéo trong phòng khách lấy thuốc, lại rót một ly nước, uy Phùng Kiến Vũ uống thuốc. Vương Thanh chính mình cũng không phát hiện, trong toàn bộ trong quá trình, thân thể anh cũng đang phát run.
Phùng Kiến Vũ uống thuốc, một lát sau cảm giác dạ dày không còn đau như vậy nữa, nhưng cũng hư nhược không có khí lực đứng lên. Vương Thanh bế Phùng Kiến Vũ lên, đi tới phòng ngủ, đặt cậu lên trên giường. Sau đó anh yên lặng đi vào phòng tắm, bưng chậu nước nóng, lau lau mặt cho cậu
Đôi mắt Phùng Kiến Vũ sưng đỏ, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, Vương Thanh đã đau lòng đến không cách nào hít thở. Anh không biết lúc anh không có ở đây, Phùng Kiến Vũ phải chịu biết bao nhiêu lần thống khổ như thế, nghĩ tới đây khóe mắt Vương Thanh đỏ lên.
Vương Thanh vén chăn đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực. Cậu bây giờ giống như một đứa bé sơ sinh, ở trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái chui vào. Nhìn dáng vẻ Phùng Kiến Vũ lệ thuộc mình như vậy, Vương Thanh biết, anh phải càng phát huy mình là trụ cột của gia đình này
Thanh âm của Vương Thanh rất nhẹ, giống như từ trên trời truyền tới vậy, "Đại Vũ, em biết không? Anh thật rất sợ mất đi em, em là sinh mạng của anh! Anh không bỏ được em, chúng ta thật vất vả mới có thể thiên trường địa cửu, nhưng em lại đột nhiên bệnh......" Giọng Vương Thanh bắt đầu có chút nghẹn ngào, "Đại Vũ, đáp ứng anh, em nhất định phải thật khỏe mạnh, Niệm Niệm cần em, anh cần em, cái nhà này cũng cần em."
Phùng Kiến Vũ cái gì cũng không nói, Vương Thanh chỉ cảm thấy cái đầu trong ngực mình giật giật, gật đầu một cái. Vương Thanh biết, những lời anh nói Phùng Kiến Vũ đều nghe được, bởi vì y phục trước ngực mình, đã ướt một mảnh.
Đêm nay phá lệ dài đằng đẵng, tựa như đợi không được mặt trời của ngày hôm sau. Hai người lặng lẽ ôm nhau, truyền cho đối phương sự ấm áp,truyền cho đối phương sức mạnh.