“Ny tử*, cậu nói xem rốt cuộc tớ nên đi hay là không đi đây?” Trong giờ học, Tiễn Bội Bội chống cằm hỏi Trương Đan Ny bên cạnh, cũng không biết ánh mắt bay đi phương nào. Đang rối rắm bài tập toán học, Trương Đan Ny nghe vậy trong nháy mắt sụp đổ: “Bội Bội, tớ xin cậu, cậu đừng lặp lại cái vấn đề này được không? Trong thời gian một tuần mà cậu đã hỏi tớ một trăm ba mươi tư lần rồi. Cậu không điên, tớ cũng sắp điên mất rồi.”
(*Ny tử: Ý là chỉ các cô gái nhỏ, trong trường hợp này là biệt danh bạn bè đặt cho nhau, một cách gọi trìu mến)
Lúc này Tiễn Bội Bội mới dường như hồi hồn lại, đôi mắt tràn đầy vô tội nhìn chằm chằm cô bạn: “Tớ thật sự hỏi cậu rất nhiều lần ư? Vậy trước kia cậu trả lời tớ thế nào?”
Đứa bé Trương Đan Ny trả lời là trực tiếp lấy đầu đập đất. Quá buồn bực, đầu gỗ này sao lại quá không thông minh như thế chứ! Chẳng lẽ tình yêu thật sự là một loại virus?
“Ny tử, rốt cuộc tớ có nên đi hay không?” Được rồi, đề tài lại trở về điểm bắt đầu.
“Đi đi đi, tớ đi còn chưa được sao? Không phải cậu muốn đi sao, vì một Niếp Thù, mà hành hạ chị em mình như thế sao? Tự cậu nói xem, đề thi này tớ đã làm bao lâu rồi? Cho đến bây giờ cũng chưa làm xong được một nửa. Tớ mà bị lão Trương điểm danh, xem đến lúc đó tớ thu thập cậu thế nào.” Trương Đan Ny dứt khoát buông cây bút trong tay xuống tức giận nói.
Lúc này Tiễn Bội Bội đã bị chửi đến đầu rũ xuống, làm bộ đáng thương rụt vai ngồi ở bên cạnh cô bạn. Trương Đan Ny còn muốn mắng người nữa nhưng cũng không thể bật ra khỏi miệng, chỉ còn lại thở dài: “Thôi, nếu cậu thật sự muốn đi thì đi đi, chớ níu lấy. Sớm ngày quyết định sớm ngày yên tâm, tránh cho mỗi ngày nhớ mong chuyện này, ảnh hưởng đến học tập.”
“Được rồi, vậy tớ không đi.” Không biết cô gái nhỏ đột nhiên cương quyết trả lời.
“Thật sự không đi?”
“Đúng, không đi.” Bỏ qua vẻ mặt hoài nghi của Trương Đan Ny, Tiễn Bội Bội nghiêm trang nói.
“Vậy sau này cậu không làm phiền tớ làm đề thi nữa hả?”
“Tuyệt không.”
“Vậy nếu không quản được bản thân thì thế nào?”
“Tùy cậu muốn thế nào thì thế ấy.” Cằm cô gái nhỏ càng giơ càng cao, có chút như liệt sĩ làm việc nghĩa không được chùn bước.
Trương Đan Ny suy nghĩ một chút, bên môi nở nụ cười xinh đẹp: “Vậy cũng tốt, nếu cậu thật sự không quản được bản thân, vậy mời tớ đi ăn Haagen-Dazs, bao ăn no nhá!
“......” Tiễn Bội Bội chợt cảm thấy suy yếu, thật lâu sau mớiđáp, “Ngài đây đang thừa dịp cháy nhà hôi của sao!”
“Vì sớm ngày làm xong đề thi toán học của tớ, kiếp này cũng chỉ có thể đánh. “ Trương Đan Ny “gắng gượng” thở dài.
Tiễn Bội Bội chỉ có thể cắn răng, vì “giữ gìn” tiền tiêu vặt tháng này cộng với tháng sau của mình, vố đau này cô nhịn. Mặc dù nói đổ máu, cũng chưa hẳn là chuyện xấu, chẳng qua nếu như đổ máu nhiều, vẫn có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm!
Vì vậy, rốt cuộc bạn học Tiễn Bội Bội yên tĩnh lại, Trương Đan Ny có thể yên tĩnh làm bài rồi. Chỉ là mỗi lần quay đầu lại, thấy cô như đóa hoa lụi tàn, Trương Đan Ny không nhịn được muốn thở dài. Không phải một bữa tiệc thôi sao, có cần hành hạ mình như thế này không.
Cũng như lúc này, Tiễn Bội Bội chống cằm, cũng không biết suy nghĩ đã bay đi phương nào.
Trương Đan Ny ngoại trừ than thở vẫn là thở dài, đến cuối cùng, tiến độ làm đề thi toán học của cô nàng cũng không nhanh bao nhiêu. Quá bi kịch rồi.
Đau khổ cuối cùng đã tới đêm Giáng sinh, bạn học Tiễn Bội Bội viết cho chính mình như sau: “Vì tiết kiệm tiền tiêu vặt tháng này cộng với tháng sau, phải bán đứng hạnh phúc của mình. A ô ~ dạo này, tình cảm thần kỳ, còn không đáng tiền bằng mấy Haagen-Dazs hình cầu.” (Haagen-Dazs: một hãng kem)
Khi Trương Đan Ny nhìn thấy nhất thời bị sặc, bị quả táo trong miệng sặc đến gần chết. Đợi khi thở bình thường trở lại, lập tức gọi điện thoại bàn cho Tiễn Bội Bội: “Alo? Cậu làm gì vậy?”
“Cảm thán thanh xuân sắp chết đi và tình yêu ban đầu của tớ một đi không trở lại.” Cô gái nhỏ ca thán.
“Biến, đang nói nghiêm chỉnh với cậu!”
“Ngu ngốc.”
“Không đi tìm anh Niếp Thù của cậu?”
“Không đi.”
“Thậtsự bị đả kích rồi hả?”
“Không phải cậu nói với tớ tạm thời “đông lạnh” quan hệ sao?” Tiễn Bội Bội nghi ngờ.
“À, không nói cậu quên chuyện này.” Trương Đan Ny lúng túng: không mang theo như vậy, lời hữu ích không nhớ, thuận miệng bịa chuyện gì đó không ngờ cô bạn lại nhớ toàn bộ rồi.
Tiễn Bội Bội nghe cô bạn chột dạ thì không khỏi tức giận: cho nên đã nói lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển, rõ ràng lúc trước nói cô “đông lạnh” quan hệ của hai người bọn họ, vui đùa một chút rồi trò chơi vờ tha để bắt cũng là cô bạn, bây giờ còn muốn hòa hoãn cũng là cô bạn. Cô bạn này xem hạnh phúc của cả đời mình là trò chơi, sao người này có thể như thế chứ!
Cúp điện thoại, Tiễn Bội Bội lấy quả táo chạy về phía nhà Niếp Thù, hoàn toàn không để ý tới mẹ Tiễn kêu gào sau lưng. Đuổi theo đàn ông, hay là muốn hành động theo suy nghĩ của mình, ngàn vạn đừng tìm quân sư, hơn nữa khi người quân sư kia còn gọi là đầu chó.
Nghĩ xong đủ loại lời dạo đầu, khi bạn học Tiễn Bội Bội nện bước bước nhỏ chạy tới nhà trọ của Niếp Thù, lại phát hiện Niếp Thù không ở nhà. Cô gái nhỏ còn chưa lấy lại sức đã ngượng ngùng gọi điện thoại cho Niếp Thù nhưng chỉ dám gọi điện cho Tiểu Lâm.
Nhăn nhó thăm hỏi mấy câu mới moi ra tin tức: đêm Giáng Sinh Tiểu Lâm nghỉ ngơi một ngày, hôm nay cũng không ở cùng với Niếp Thù, mà đang ở nhà với bà xã.
Tiễn Bội Bội đang vắt hết óc suy nghĩ nên làm như thế nào để hỏi chỗ Niếp Thù, Tiểu Lâm sớm biết chút ít tâm tư của cô nên đã quan tâm nói cho cô biết lịch trình tối nay của Niếp Thù: thì ra tối nay Niếp Thù đi ăn cơm tối với người khác, có lẽ về trễ một chút.
Tiểu Lâm tốt hết chỗ chê, người kia Tiễn Bội Bội cũng biết, chính là Tào Oánh Oánh ra nước ngoài đã mấy tháng.
Thời tiết rất lạnh, lúc ra cửa Tiễn Bội Bội chỉ lo vui vẻ, cũng chưa mang khăn quàng cổ hay bao tay, đợi gần nửa tiếng người đã bắt đầu đông cứng rồi. Niếp Thù vẫn chưa trở về, lúc này cô gái nhỏ lại cương quyết, không thấy người sẽ không chịu trở về.
Chỉ hung hăng nắm chặt quả táo mang từ nhà tới. Hai mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm thang máy trong hành lang, mỗi lần con số hiện số mười sáu cô sẽ khẩn trương, sau đó lại bắt đầu mất mác.
Lặp lại liên tục, đến cuối cùng khi cảm thấy vô vọng. Nhưng không hề rời đi, chắc chắc Niếp Thù sẽ không ngủ ở bên ngoài.
Cho nên đến cuối cùng, khi thang máy dừng ở lầu mười sáu, truyền đến một tiếng “đinh” nhỏ thì cô gần như lờ mờ tự giác bật khỏi mặt sàn.
Hai chân đông lạnh trở nên cứng ngắc, cô rất nhếch nhác ngã trên san. Phát ra một tiếng nặng nề.
Cô cũng không để ý tới, chỉ ngóng trông nhìn về phía người trong thang máy, giờ phút này trên mặt Niếp Thù mang theo nụ cười, khác biệt với nụ cười tao nhã dịu dàng khi đối mặt với cô, lúc này đây anh cười rực rỡ, thậm chí mang theo mấy phần vui vẻ ở bên trong.
Cô si mê nhìn anh, ngẩn người khi thang máy hoàn toàn mở ra. Trong thang máy cũng không chỉ có một mình anh, cùng đi ra còn có Tào Oánh Oánh, trên mặt của cô cũng là nụ cười vui vẻ. Không biết nói gì đó, cô ấy khom lưng, cánh môi mềm mại gần như sắp chạm vào cổ của anh, ghé vào bên lỗ tai anh nỉ non câu gì đó, Niếp Thù lại bật cười lần nữa.
Lúc này bàn tay chuẩn bị móc quả táo trong túi ra của Tiễn Bội Bội không khỏi dừng lại, cơ thể càng thêm có xu hướng dịch vào trong góc tối. Vốn lời nói mở đầu đã chuẩn bị tốt trong nháy mắt quên mất, cô muốn nói: đêm Giáng Sinh vui vẻ, mời anh ăn quả táo? Nhưng không đúng, tại sao mình có thể ngây thơ như vậy. Nhưng rốt cuộc phải nói cái gì đây? Tiễn Bội Bội cảm giác trong đầu mình cực kỳ loạn, nếu có thể vì vậy mà biến mất thì tốt biết bao, anh cũng sẽ không biết còn có một đồ ngốc đợi ở bên ngoài cửa nhà anh cả đêm.
Niếp Thù cũng thấy được cô, trong nháy mắt trong mắt của anh thoáng qua cảm xúc phức tạp nào đó. Anh há miệng, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị người đoạt mất: “Bội Bội cũng tới cùng chúc mừng đêm Giáng Sinh với Niếp Thù à?” Ngay sau đó lại cúi đầu nói với Niếp Thù: “Xem ra giá thị trường của anh cũng không tệ! Ha ha, nếu Bội Bội ở đây, vậy thì em không tiễn anh nữa, em về nhà cùng trải qua đêm Giáng Sinh với Đông Đồng nhà em đây. Đi trước, sau này có thời gian tán gẫu tiếp, bái bai.”
Tiễn Bội Bội phản ứng không kịp, cô ấy đã xoay người đi vào thang máy chưa kịp đóng. Vốn Tào Oánh Oánh không định trở về, nhưng Khấu Trác Phi đã gọi điện thoại mấy lần, mỗi lần cũng nghe được thằng nhóc kia khàn giọng nói muốn cô, cộng thêm mấy ngày nay nghe nói thằng nhóc kia ngã bệnh, càng phát cáu kỉnh, Khấu Trác Phi dỗ cũng không được, đúng lúc lễ Giáng Sinh cô có mấy ngày nghĩ nên trở về.
Hôm nay thừa dịp Khấu Trác Phi mang thằng nhóc kia đi thăm ông bà nội, lúc này cô mới được một ngày nghỉ ngơi. Nghe nói, trong khoảng thời gian này Niếp Thù bị bệnh, thì muốn tới xem anh một chút.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ. Im lặng rất lâu, rốt cuộc Niếp Thù phá vỡ im lặng trước: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ, Bội Bội.”
Tiễn Bội Bội đứng ở góc ôm lấy đầu gối của mình, càng dịch về phía sau một cái, chỉ im lặng mấy giây, trên mặt đã nở nụ cười ngọt ngào: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ, cho anh quả táo.” Nụ cười trên mặt cô đột nhiên rực rỡ, một quả táo đỏ tươi xuất hiện trước mặt Niếp Thù.
Rõ ràng là nụ cười rực rỡ như thế, nhưng trong lòng Niếp Thù chỉ nhớ tới khoảnh khắc cô lùi bước. Trái tim mãnh liệt co rúc lại, hô hấp có một khắc dừng lại. Niếp Thù thật sự không muốn thừa nhận mình đau lòng.
Gương mặt của cô cũng bị lạnh đến đỏ bừng, khóe miệng lại trắng bệch, ngón tay nắm quả táo đã lạnh đến đỏ bừng, Niếp Thù nhận lấy quả táo chạm phải đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, không nhịn được rùng mình.
Chân mày anh nhíu lại: Rốt cuộc cô chờ ở bên ngoài đã bao lâu rồi?
Anh mở cửa chính ra, mới xoay người lại nói với cô: “Nhanh vào đi! Bên ngoài quá lạnh......”
Tiễn Bội Bội theo phía sau anh vào cửa, nhưng cũng không núp ở sau xe lăn của anh chơi bánh xe giống như thường ngày, chỉ yên lặng đi theo, yên tĩnh làm Niếp Thù có chút không thích ứng được.
Niếp Thù trở về phòng cởi áo khoác trên người xuống xong đi ra ngoài, nhìn thấy hình ảnh như vậy: cô yên lặng ngồi ở trên sô pha, không mở TV cũng không nhìn đông nhìn tây, chỉ cúi đầu yên lặng nhìn đầu gối của mình. Anh ngồi ở cửa nhìn cô rất lâu, cô vẫn duy trì tư thế ngồi kia, cơ thể khẽ run rẩy.
Xe lăn không tiếng động lướt qua tấm nệm phủ trên mặt sàn đi tới bên sofa, Niếp Thù do dự một lát, mới nói: “Lạnh không?...... Thật ra thì hôm nay anh và Oánh Oánh đi.....”
“Mẹ Tiễn nói nhất định phải ăn hết quả táo trước nửa đêm, như vậy năm sau mới có thể bình an, còn nữa, em cầm quả táo hơi lâu phải rửa sạch một lần nữa mới ăn được!” Tiễn Bội Bội gần như bật lên từ trên ghế sôfa, cắt đứt lời cuối của anh. Vừa nói chuyện vừa lấy quả táo trên bàn đi về phía phòng bếp.
Nước lạnh làm cô rùng mình, Tiễn Bội Bội chỉ cúi đầu nhìn vòi nước một cái, lại tiếp tục chà xát. Sức lực lớn đến gần như làm trên vỏ quả táo xuất hiện mấy nếp gấp, cô lại giống như chưa tỉnh, trong đầu đều là hình ảnh Tào Oánh Oánh cúi đầu gần sát Niếp Thù.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng một khắc kia cô thật sự cảm thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ rất xứng đôi, nếu nói trai tài gái sắc, có lẽ chính là như thế.
Mà mình, Tiễn Bội Bội cúi đầu nhìn một thân quần áo học sinh của chính mình, Niếp Thù không cự tuyệt cô mới là lạ!
Niếp Thù ở phòng khách đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô ra ngoài, rốt cuộc không nhịn được chuyển động xe lăn vào phòng bếp. Chỉ thấy cô ngẩn người đứng ở vòi nước rửa quả táo, đôi tay lạnh đến đỏ như củ cà rốt.
Niếp Thù xông tới tắt vòi nước, lại lấy khăn lông lau tay cho cô. Tay Tiễn Bội Bội lạnh ngắc, nhưng luôn không chịu thả quả táo đó ra, Niếp Thù tức giận hiếm thấy, gầm nhẹ nói: “Buông tay!”
Lúc này Tiễn Bội Bội mới kinh ngạc thả tay, mặc cho anh để quả táo ở một bên trên bồn rửa, lôi kéo tay của mình xoa nắn.
Tay của đàn ông rộng rãi ấm áp, bàn tay Tiễn Bội Bội bị bao quanh, vuốt ve, rất nhanh ấm lại. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông khẽ mím môi trước mắt, sóng mũi cao, cùng với lông mi rậm.
“Anh Niếp Thù......” Tiễn Bội Bội gọi tên anh một lần nữa. Từ sau lần gặp mặt đầu tiên, cô đã không gọi anh như thế nữa. (Anh ở đây là anh trai nhé.)
“Hả?” Niếp Thù nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn còn có chút lạnh nhạt, lo lắng giữa hai lông mày vẫn chưa thối lui. Tiễn Bội Bội nhìn vẻ mặt của anh, câu hỏi muốn hỏi lập tức quên mất không còn chút nào.
Đợi cô phản ứng lại, đã thấy Niếp Thù trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mình.
Xúc cảm mềm mại trên môi cũng nói cho cô biết mình đã làm chuyện tốt gì.
Ôi, cô ở dưới tình huống như thế hôn anh.
“Ny tử, cậu nói xem rốt cuộc tớ nên đi hay là không đi đây?” Trong giờ học, Tiễn Bội Bội chống cằm hỏi Trương Đan Ny bên cạnh, cũng không biết ánh mắt bay đi phương nào. Đang rối rắm bài tập toán học, Trương Đan Ny nghe vậy trong nháy mắt sụp đổ: “Bội Bội, tớ xin cậu, cậu đừng lặp lại cái vấn đề này được không? Trong thời gian một tuần mà cậu đã hỏi tớ một trăm ba mươi tư lần rồi. Cậu không điên, tớ cũng sắp điên mất rồi.”
(Ny tử: Ý là chỉ các cô gái nhỏ, trong trường hợp này là biệt danh bạn bè đặt cho nhau, một cách gọi trìu mến)
Lúc này Tiễn Bội Bội mới dường như hồi hồn lại, đôi mắt tràn đầy vô tội nhìn chằm chằm cô bạn: “Tớ thật sự hỏi cậu rất nhiều lần ư? Vậy trước kia cậu trả lời tớ thế nào?”
Đứa bé Trương Đan Ny trả lời là trực tiếp lấy đầu đập đất. Quá buồn bực, đầu gỗ này sao lại quá không thông minh như thế chứ! Chẳng lẽ tình yêu thật sự là một loại virus?
“Ny tử, rốt cuộc tớ có nên đi hay không?” Được rồi, đề tài lại trở về điểm bắt đầu.
“Đi đi đi, tớ đi còn chưa được sao? Không phải cậu muốn đi sao, vì một Niếp Thù, mà hành hạ chị em mình như thế sao? Tự cậu nói xem, đề thi này tớ đã làm bao lâu rồi? Cho đến bây giờ cũng chưa làm xong được một nửa. Tớ mà bị lão Trương điểm danh, xem đến lúc đó tớ thu thập cậu thế nào.” Trương Đan Ny dứt khoát buông cây bút trong tay xuống tức giận nói.
Lúc này Tiễn Bội Bội đã bị chửi đến đầu rũ xuống, làm bộ đáng thương rụt vai ngồi ở bên cạnh cô bạn. Trương Đan Ny còn muốn mắng người nữa nhưng cũng không thể bật ra khỏi miệng, chỉ còn lại thở dài: “Thôi, nếu cậu thật sự muốn đi thì đi đi, chớ níu lấy. Sớm ngày quyết định sớm ngày yên tâm, tránh cho mỗi ngày nhớ mong chuyện này, ảnh hưởng đến học tập.”
“Được rồi, vậy tớ không đi.” Không biết cô gái nhỏ đột nhiên cương quyết trả lời.
“Thật sự không đi?”
“Đúng, không đi.” Bỏ qua vẻ mặt hoài nghi của Trương Đan Ny, Tiễn Bội Bội nghiêm trang nói.
“Vậy sau này cậu không làm phiền tớ làm đề thi nữa hả?”
“Tuyệt không.”
“Vậy nếu không quản được bản thân thì thế nào?”
“Tùy cậu muốn thế nào thì thế ấy.” Cằm cô gái nhỏ càng giơ càng cao, có chút như liệt sĩ làm việc nghĩa không được chùn bước.
Trương Đan Ny suy nghĩ một chút, bên môi nở nụ cười xinh đẹp: “Vậy cũng tốt, nếu cậu thật sự không quản được bản thân, vậy mời tớ đi ăn Haagen-Dazs, bao ăn no nhá!
“......” Tiễn Bội Bội chợt cảm thấy suy yếu, thật lâu sau mớiđáp, “Ngài đây đang thừa dịp cháy nhà hôi của sao!”
“Vì sớm ngày làm xong đề thi toán học của tớ, kiếp này cũng chỉ có thể đánh. “ Trương Đan Ny “gắng gượng” thở dài.
Tiễn Bội Bội chỉ có thể cắn răng, vì “giữ gìn” tiền tiêu vặt tháng này cộng với tháng sau của mình, vố đau này cô nhịn. Mặc dù nói đổ máu, cũng chưa hẳn là chuyện xấu, chẳng qua nếu như đổ máu nhiều, vẫn có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm!
Vì vậy, rốt cuộc bạn học Tiễn Bội Bội yên tĩnh lại, Trương Đan Ny có thể yên tĩnh làm bài rồi. Chỉ là mỗi lần quay đầu lại, thấy cô như đóa hoa lụi tàn, Trương Đan Ny không nhịn được muốn thở dài. Không phải một bữa tiệc thôi sao, có cần hành hạ mình như thế này không.
Cũng như lúc này, Tiễn Bội Bội chống cằm, cũng không biết suy nghĩ đã bay đi phương nào.
Trương Đan Ny ngoại trừ than thở vẫn là thở dài, đến cuối cùng, tiến độ làm đề thi toán học của cô nàng cũng không nhanh bao nhiêu. Quá bi kịch rồi.
Đau khổ cuối cùng đã tới đêm Giáng sinh, bạn học Tiễn Bội Bội viết cho chính mình như sau: “Vì tiết kiệm tiền tiêu vặt tháng này cộng với tháng sau, phải bán đứng hạnh phúc của mình. A ô ~ dạo này, tình cảm thần kỳ, còn không đáng tiền bằng mấy Haagen-Dazs hình cầu.” (Haagen-Dazs: một hãng kem)
Khi Trương Đan Ny nhìn thấy nhất thời bị sặc, bị quả táo trong miệng sặc đến gần chết. Đợi khi thở bình thường trở lại, lập tức gọi điện thoại bàn cho Tiễn Bội Bội: “Alo? Cậu làm gì vậy?”
“Cảm thán thanh xuân sắp chết đi và tình yêu ban đầu của tớ một đi không trở lại.” Cô gái nhỏ ca thán.
“Biến, đang nói nghiêm chỉnh với cậu!”
“Ngu ngốc.”
“Không đi tìm anh Niếp Thù của cậu?”
“Không đi.”
“Thậtsự bị đả kích rồi hả?”
“Không phải cậu nói với tớ tạm thời “đông lạnh” quan hệ sao?” Tiễn Bội Bội nghi ngờ.
“À, không nói cậu quên chuyện này.” Trương Đan Ny lúng túng: không mang theo như vậy, lời hữu ích không nhớ, thuận miệng bịa chuyện gì đó không ngờ cô bạn lại nhớ toàn bộ rồi.
Tiễn Bội Bội nghe cô bạn chột dạ thì không khỏi tức giận: cho nên đã nói lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển, rõ ràng lúc trước nói cô “đông lạnh” quan hệ của hai người bọn họ, vui đùa một chút rồi trò chơi vờ tha để bắt cũng là cô bạn, bây giờ còn muốn hòa hoãn cũng là cô bạn. Cô bạn này xem hạnh phúc của cả đời mình là trò chơi, sao người này có thể như thế chứ!
Cúp điện thoại, Tiễn Bội Bội lấy quả táo chạy về phía nhà Niếp Thù, hoàn toàn không để ý tới mẹ Tiễn kêu gào sau lưng. Đuổi theo đàn ông, hay là muốn hành động theo suy nghĩ của mình, ngàn vạn đừng tìm quân sư, hơn nữa khi người quân sư kia còn gọi là đầu chó.
Nghĩ xong đủ loại lời dạo đầu, khi bạn học Tiễn Bội Bội nện bước bước nhỏ chạy tới nhà trọ của Niếp Thù, lại phát hiện Niếp Thù không ở nhà. Cô gái nhỏ còn chưa lấy lại sức đã ngượng ngùng gọi điện thoại cho Niếp Thù nhưng chỉ dám gọi điện cho Tiểu Lâm.
Nhăn nhó thăm hỏi mấy câu mới moi ra tin tức: đêm Giáng Sinh Tiểu Lâm nghỉ ngơi một ngày, hôm nay cũng không ở cùng với Niếp Thù, mà đang ở nhà với bà xã.
Tiễn Bội Bội đang vắt hết óc suy nghĩ nên làm như thế nào để hỏi chỗ Niếp Thù, Tiểu Lâm sớm biết chút ít tâm tư của cô nên đã quan tâm nói cho cô biết lịch trình tối nay của Niếp Thù: thì ra tối nay Niếp Thù đi ăn cơm tối với người khác, có lẽ về trễ một chút.
Tiểu Lâm tốt hết chỗ chê, người kia Tiễn Bội Bội cũng biết, chính là Tào Oánh Oánh ra nước ngoài đã mấy tháng.
Thời tiết rất lạnh, lúc ra cửa Tiễn Bội Bội chỉ lo vui vẻ, cũng chưa mang khăn quàng cổ hay bao tay, đợi gần nửa tiếng người đã bắt đầu đông cứng rồi. Niếp Thù vẫn chưa trở về, lúc này cô gái nhỏ lại cương quyết, không thấy người sẽ không chịu trở về.
Chỉ hung hăng nắm chặt quả táo mang từ nhà tới. Hai mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm thang máy trong hành lang, mỗi lần con số hiện số mười sáu cô sẽ khẩn trương, sau đó lại bắt đầu mất mác.
Lặp lại liên tục, đến cuối cùng khi cảm thấy vô vọng. Nhưng không hề rời đi, chắc chắc Niếp Thù sẽ không ngủ ở bên ngoài.
Cho nên đến cuối cùng, khi thang máy dừng ở lầu mười sáu, truyền đến một tiếng “đinh” nhỏ thì cô gần như lờ mờ tự giác bật khỏi mặt sàn.
Hai chân đông lạnh trở nên cứng ngắc, cô rất nhếch nhác ngã trên san. Phát ra một tiếng nặng nề.
Cô cũng không để ý tới, chỉ ngóng trông nhìn về phía người trong thang máy, giờ phút này trên mặt Niếp Thù mang theo nụ cười, khác biệt với nụ cười tao nhã dịu dàng khi đối mặt với cô, lúc này đây anh cười rực rỡ, thậm chí mang theo mấy phần vui vẻ ở bên trong.
Cô si mê nhìn anh, ngẩn người khi thang máy hoàn toàn mở ra. Trong thang máy cũng không chỉ có một mình anh, cùng đi ra còn có Tào Oánh Oánh, trên mặt của cô cũng là nụ cười vui vẻ. Không biết nói gì đó, cô ấy khom lưng, cánh môi mềm mại gần như sắp chạm vào cổ của anh, ghé vào bên lỗ tai anh nỉ non câu gì đó, Niếp Thù lại bật cười lần nữa.
Lúc này bàn tay chuẩn bị móc quả táo trong túi ra của Tiễn Bội Bội không khỏi dừng lại, cơ thể càng thêm có xu hướng dịch vào trong góc tối. Vốn lời nói mở đầu đã chuẩn bị tốt trong nháy mắt quên mất, cô muốn nói: đêm Giáng Sinh vui vẻ, mời anh ăn quả táo? Nhưng không đúng, tại sao mình có thể ngây thơ như vậy. Nhưng rốt cuộc phải nói cái gì đây? Tiễn Bội Bội cảm giác trong đầu mình cực kỳ loạn, nếu có thể vì vậy mà biến mất thì tốt biết bao, anh cũng sẽ không biết còn có một đồ ngốc đợi ở bên ngoài cửa nhà anh cả đêm.
Niếp Thù cũng thấy được cô, trong nháy mắt trong mắt của anh thoáng qua cảm xúc phức tạp nào đó. Anh há miệng, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị người đoạt mất: “Bội Bội cũng tới cùng chúc mừng đêm Giáng Sinh với Niếp Thù à?” Ngay sau đó lại cúi đầu nói với Niếp Thù: “Xem ra giá thị trường của anh cũng không tệ! Ha ha, nếu Bội Bội ở đây, vậy thì em không tiễn anh nữa, em về nhà cùng trải qua đêm Giáng Sinh với Đông Đồng nhà em đây. Đi trước, sau này có thời gian tán gẫu tiếp, bái bai.”
Tiễn Bội Bội phản ứng không kịp, cô ấy đã xoay người đi vào thang máy chưa kịp đóng. Vốn Tào Oánh Oánh không định trở về, nhưng Khấu Trác Phi đã gọi điện thoại mấy lần, mỗi lần cũng nghe được thằng nhóc kia khàn giọng nói muốn cô, cộng thêm mấy ngày nay nghe nói thằng nhóc kia ngã bệnh, càng phát cáu kỉnh, Khấu Trác Phi dỗ cũng không được, đúng lúc lễ Giáng Sinh cô có mấy ngày nghĩ nên trở về.
Hôm nay thừa dịp Khấu Trác Phi mang thằng nhóc kia đi thăm ông bà nội, lúc này cô mới được một ngày nghỉ ngơi. Nghe nói, trong khoảng thời gian này Niếp Thù bị bệnh, thì muốn tới xem anh một chút.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ. Im lặng rất lâu, rốt cuộc Niếp Thù phá vỡ im lặng trước: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ, Bội Bội.”
Tiễn Bội Bội đứng ở góc ôm lấy đầu gối của mình, càng dịch về phía sau một cái, chỉ im lặng mấy giây, trên mặt đã nở nụ cười ngọt ngào: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ, cho anh quả táo.” Nụ cười trên mặt cô đột nhiên rực rỡ, một quả táo đỏ tươi xuất hiện trước mặt Niếp Thù.
Rõ ràng là nụ cười rực rỡ như thế, nhưng trong lòng Niếp Thù chỉ nhớ tới khoảnh khắc cô lùi bước. Trái tim mãnh liệt co rúc lại, hô hấp có một khắc dừng lại. Niếp Thù thật sự không muốn thừa nhận mình đau lòng.
Gương mặt của cô cũng bị lạnh đến đỏ bừng, khóe miệng lại trắng bệch, ngón tay nắm quả táo đã lạnh đến đỏ bừng, Niếp Thù nhận lấy quả táo chạm phải đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, không nhịn được rùng mình.
Chân mày anh nhíu lại: Rốt cuộc cô chờ ở bên ngoài đã bao lâu rồi?
Anh mở cửa chính ra, mới xoay người lại nói với cô: “Nhanh vào đi! Bên ngoài quá lạnh......”
Tiễn Bội Bội theo phía sau anh vào cửa, nhưng cũng không núp ở sau xe lăn của anh chơi bánh xe giống như thường ngày, chỉ yên lặng đi theo, yên tĩnh làm Niếp Thù có chút không thích ứng được.
Niếp Thù trở về phòng cởi áo khoác trên người xuống xong đi ra ngoài, nhìn thấy hình ảnh như vậy: cô yên lặng ngồi ở trên sô pha, không mở TV cũng không nhìn đông nhìn tây, chỉ cúi đầu yên lặng nhìn đầu gối của mình. Anh ngồi ở cửa nhìn cô rất lâu, cô vẫn duy trì tư thế ngồi kia, cơ thể khẽ run rẩy.
Xe lăn không tiếng động lướt qua tấm nệm phủ trên mặt sàn đi tới bên sofa, Niếp Thù do dự một lát, mới nói: “Lạnh không?...... Thật ra thì hôm nay anh và Oánh Oánh đi.....”
“Mẹ Tiễn nói nhất định phải ăn hết quả táo trước nửa đêm, như vậy năm sau mới có thể bình an, còn nữa, em cầm quả táo hơi lâu phải rửa sạch một lần nữa mới ăn được!” Tiễn Bội Bội gần như bật lên từ trên ghế sôfa, cắt đứt lời cuối của anh. Vừa nói chuyện vừa lấy quả táo trên bàn đi về phía phòng bếp.
Nước lạnh làm cô rùng mình, Tiễn Bội Bội chỉ cúi đầu nhìn vòi nước một cái, lại tiếp tục chà xát. Sức lực lớn đến gần như làm trên vỏ quả táo xuất hiện mấy nếp gấp, cô lại giống như chưa tỉnh, trong đầu đều là hình ảnh Tào Oánh Oánh cúi đầu gần sát Niếp Thù.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng một khắc kia cô thật sự cảm thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ rất xứng đôi, nếu nói trai tài gái sắc, có lẽ chính là như thế.
Mà mình, Tiễn Bội Bội cúi đầu nhìn một thân quần áo học sinh của chính mình, Niếp Thù không cự tuyệt cô mới là lạ!
Niếp Thù ở phòng khách đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô ra ngoài, rốt cuộc không nhịn được chuyển động xe lăn vào phòng bếp. Chỉ thấy cô ngẩn người đứng ở vòi nước rửa quả táo, đôi tay lạnh đến đỏ như củ cà rốt.
Niếp Thù xông tới tắt vòi nước, lại lấy khăn lông lau tay cho cô. Tay Tiễn Bội Bội lạnh ngắc, nhưng luôn không chịu thả quả táo đó ra, Niếp Thù tức giận hiếm thấy, gầm nhẹ nói: “Buông tay!”
Lúc này Tiễn Bội Bội mới kinh ngạc thả tay, mặc cho anh để quả táo ở một bên trên bồn rửa, lôi kéo tay của mình xoa nắn.
Tay của đàn ông rộng rãi ấm áp, bàn tay Tiễn Bội Bội bị bao quanh, vuốt ve, rất nhanh ấm lại. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông khẽ mím môi trước mắt, sóng mũi cao, cùng với lông mi rậm.
“Anh Niếp Thù......” Tiễn Bội Bội gọi tên anh một lần nữa. Từ sau lần gặp mặt đầu tiên, cô đã không gọi anh như thế nữa. (Anh ở đây là anh trai nhé.)
“Hả?” Niếp Thù nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn còn có chút lạnh nhạt, lo lắng giữa hai lông mày vẫn chưa thối lui. Tiễn Bội Bội nhìn vẻ mặt của anh, câu hỏi muốn hỏi lập tức quên mất không còn chút nào.
Đợi cô phản ứng lại, đã thấy Niếp Thù trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mình.
Xúc cảm mềm mại trên môi cũng nói cho cô biết mình đã làm chuyện tốt gì.
Ôi, cô ở dưới tình huống như thế hôn anh.