Gần giờ khuya, Hàn Cảnh Văn mới trở lại bệnh viện. Anh đang rất lo lắng, vì giờ trước, anh điện thoại lại cho Lệ Doanh, nhưng cô không nghe máy...điện thoại đổ chuông, nhưng không nghe tiếng cô..
Anh lấy làm lạ, bình thường cô vợ nhỏ của anh ngủ rất tỉnh, chỉ cần một xung động nhỏ thôi, cô liền thức giấc, vậy mà chuông điện thoại reo như thế, nhưng cô lại không bắt máy, huống hồ còn có Hạ Tuyết.
Giả sử, Lệ Doanh có mệt mà ngủ say, thì Hạ Tuyết là bác sĩ, đương nhiên phải tỉnh táo mà biết.. Đằng này, cả hai không một ai bắt máy trả lời anh...
Cảm giác lo sợ liền dấy lên trong lòng..bước chân của anh ngày một nhanh hơn đi vội về khu nghỉ dưỡng phía sau bệnh viện.
Còn chưa ra đến đằng sau, thì đụng phải Lý Nam Tước, đang vội vàng đi ngược lại.
" Nam Tước, Hạ Tuyết đâu? " Hàn Cảnh Văn gấp gáp hỏi.
Lý Nam Tước hơi ngạc nhiên, cái tên bạn thân này của anh, khuya rồi bị sảng sao? Vợ mình thì không hỏi lại đi hỏi vợ anh làm cái gì nha. Mà vợ anh vốn ở chung với vợ của cậu ta mà..
Làm việc nhiều quá hóa ngơ ngẩn à.
"Cảnh Văn, Hạ Tuyết đang ở cùng Lệ Doanh mà. Ban sáng cậu còn bảo cô ấy đến chăm sóc cho Lệ Doanh nhà cậu còn gì." Lý Nam Tước vừa nói vừa cởi bỏ chiếc áo blous trắng ra cầm ở tay.
"Không có, tôi gọi điện cho Doanh Doanh nhưng cô ấy không có nhấc máy, nếu Hạ Tuyết ở cạnh thì phải biết..Nhưng cả hai đều không có bắt máy của tôi."
Hàn Cảnh Văn nói một hơi, rồi mặc kệ Lý Nam Tước trả lời ra sao, anh bước nhanh về khu nghĩ dưỡng phía sau.
"Cảnh Văn, này, đợi tôi đi chung.." Lý Nam Tước gọi với theo. Mặc dù không biết vì sao Hàn Cảnh Văn , bạn anh lại có phản ứng nghiêm trọng như thế, nhưng anh vẫn chạy theo.
Hai người theo nhau đến cổng khu nghĩ dưỡng. Đi nhanh vào bên trong nơi nghỉ ngơi của Lệ Doanh, cả hai tá hoả tam tinh khi tất cả vệ sĩ nơi đây đều nằm bất động.
"Họ trúng mê hương rồi." Lý Nam Tước vừa cúi xuống kiểm tra vừa nói.
Hàn Cảnh Văn lao vội về phía căn phòng, tông cửa đi vào...
Doanh Doanh !!
Trống không.....
Bên trong phòng, ngoài hai chiếc điện thoại của Lệ Doanh và Hạ Tuyết thì không còn gì cả...
"Nam Tước, mau vào đây.!!" Hàn Cảnh Văn gọi lớn.
Lý Nam Tước chạy vào thì, anh liền sửng sốt.... "Người đâu?"
"Mất tích rồi, vợ tôi và vợ cậu chắc chắn xảy ra chuyện rồi." Hàn Cảnh Văn trả lời bạn mình, mà người anh liền đã quay ra khỏi phòng chạy đi tìm khắp xung quanh.
Anh thật hi vọng, cô và Hạ Tuyết chỉ đi tản bộ đâu đó mà thôi. Chứ không phải là bị bắt cóc đi. Nếu vậy, kẻ kia quá hiểm, ra tay quá nhanh. Không mất chút sức lực nào..
Chỉ nhìn đám vệ sĩ trong kia liền biết.
Ở Đài Trung này, kẻ thù của Anh không ít, nếu như Lệ Doanh rơi vào những kẻ đó, hậu quả sẽ khó lường.
Hơn nữa cô còn đang mang thai..lỡ như..trong lòng anh liền sợ..anh không dám nghĩ tiếp.
Lý Nam Tước đuổi đến sau lưng Hàn Cảnh Văn. Anh thở hổn hển, " Cảnh Văn, gọi về nhà xem sao?Tôi lo quá, trời khuya như vậy rồi, hai người họ còn có thể đi đâu được chứ?"
Sau cuộc gọi về nhà. Kết quả không có. Hai người lại một phen tìm kiếm hết bệnh viện, rồi quay lại khu nghĩ dưỡng. Nhưng sau cùng vẫn là không thấy.
Hàn Cảnh Văn vừa tức giận vừa lo lắng không thôi. Giận vì ở cái thành phố này, tên bắt cóc kia lại dám qua mặt anh, còn lo lắng chính là vợ anh và cả đứa con còn chưa chào đời của anh.
Anh quay sang nói cùng Lý Nam Tước, Nam Tước, chúng ta về nhà tôi trước. Cậu gọi điện nhắn cha cậu đến nha tôi luôn đi. Chúng ta cần làm rõ một vài chuyện."
"Được, đi thôi, lát lên xe, tôi liền gọi." Lý Nam Tước vội tới quầy trực của bệnh viện bàn giao lại công việc của anh, sau đó theo Hàn Cảnh Văn, về biệt thự Hàn Gia.
.....
Biệt Thự Hàn Gia.
Hàn Cảnh Vũ đang ngồi cùng với Louis, hai người vẻ mặt đầy lo lắng. Con gái và con dâu bỗng dưng lại mất tích thì làm sao mà không lo cho được.
Louis nhìn đồng hồ trên tay, ông sốt ruột, con gái của ông, hai cha con chỉ vừa nhận nhau chưa được mấy ngày, lại xảy ra loại chuyện này.
"Cha..chúng con về rồi." Hàn Cảnh Văn cùng Lý Nam Tước đi vào. Theo sau còn có Lý Bằng, cha của Lý Nam Tước.
"Cảnh Văn, Doanh Doanh đâu?" Hàn Cảnh Vũ lên tiếng hỏi.
Louis cũng vội vàng đứng dậy tiếp lời. Con không tìm thấy con bé sao?"
Hàn Cảnh Văn lắc đầu, " Con tìm khắp nơi, nhưng không thấy, con e là vợ con bị bắt mang đi rồi."
"Phải đó, bác Hàn, Hạ Tuyết vợ con cũng không thấy đâu. Hai người họ có lẽ bị chụp thuốc mê. Đám vệ sĩ ở đó, toàn bộ đã hôn mê hết." Lý Nam Tước tiếp lời.
Lý Bằng đền ngồi xuống ghế, ông từ tốn nói. "Chúng ta ngồi xuống cùng bàn bạc, bọn bắt cóc kia, chắc chắn muốn uy hiếp chúng ta, nên bắt Lệ Doanh và Hạ Tuyết."
Bốn người quay lại sô pha ngồi xuống, Hàn Cảnh Văn trong lòng nặng trĩu, vợ của anh, sao lại khổ như thế, từ bé đến lớn, vốn đã không may mắn, bây giờ vừa yên bình mấy ngày, đã lại gặp biến cố.
Nếu cô không lấy anh, có chăng cô sẽ không phải gặp loại chuyện này.
Bọn bắt cóc kia, sẽ là ai được cơ chứ? Cô bị liên lụy là bởi vì thù oán của anh, tại sao ông trời không để chuyện kia xảy đến với anh đi..
Doanh Doanh của anh, cô làm gì nên tội đâu...
Bên ngoài bầu trời lúc này là một màn tăm tối, ánh trăng bị mây mù che khuất, lòng anh càng trùng xuống, " Doanh Doanh, em nhất định sẽ không sao. Anh nhất định sẽ tìm được em..
...