Sáng hôm sau.
Lệ Doanh dụi dụi mắt tỉnh dậy, mệt quá, chỉ vì Hàn Cảnh Văn đáng ghét kia mà cả đêm qua cô mất ngủ. Cứ nhắm mắt vào, là lại suy nghĩ về việc đi đăng kí kết hôn với anh. " Aaa..điên mất mà. "
Lệ Doanh ngồi bật dậy, tóc cô xù lên như tổ quạ vậy, vội vàng lấy chiếc lược trên đầu giường chải lại gọn gàng, đưa tay vuốt vuốt mái tóc.." hình như lại dài hơn một chút rồi. " Lấy chiếc gương nhỏ, cô soi mặt mình vào đó. Nhìn mắt mình bị thâm lên vì không ngủ được, Lệ Doanh chửi thầm :
" Hàn Cảng Văn chết tiệt, tất cả là tại anh hết mà. " Mười lăm phút sau, cô uể oải thay đồ rồi rời khỏi phòng.
" Chào buổi sáng, con gái yêu !" Lưu Bích Chi vừa bê một tô súp to nóng hổi từ trong bếp đi ra, thấy Lệ Doanh bà vui vẻ gọi con gái.
Lệ Doanh tay lên che miệng, cô lại ngáp nữa rồi, buồn ngủ quá mà..Lưu Chi hơi sựng lại, bà nhìn Lệ Doanh nghĩ thầm.." con bé bị sao vậy nhỉ, nó không ngủ được sao? Tối qua hai mẹ con cùng ăn bánh ngọt để chúc mừng Lệ Doanh được công ty tuyển dụng. Vậy nhưng con bé hình như chả có hứng thú gì mấy. "
Nhìn bộ dáng của Lệ Doanh, Lưu Bích Chi ngạc nhiên hỏi :
" Doanh Doanh con sao thế?" Mắt con thâm hết rồi kìa.
" Hả?? " Lệ Doanh giật mình khi bị mẹ hỏi.. cô im lặng suy nghĩ một lúc, quyết định nói ra : " Mẹ ơi, con có thể kết hôn không? "
" Cái gì !! Kết hôn sao? " Lưu Bích Chi sửng sốt, suýt làm đổ tô súp ra bàn. Bà liền hỏi :
"Doanh Doanh, con định kết hôn sao, là ai, ở đâu, người đó làm nghề gì, bao nhiêu tuổi..." nguyên một đống câu hỏi bà đưa ra cho cô.
" Haizzz..." Lệ Doanh thở dài, cô biết ngay mẹ cô sẽ phản ứng như vậy mà. Hỏi nhiều như thế biết trả lời từ đâu bây giờ đau đầu quá đi mất.
Lệ Doanh tiến lại bàn, rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện từ lúc cô tình cờ gặp Hàn Cảnh Văn ở công viên, rồi gặp lại anh ở khu trung tâm, rồi anh đưa cô về nhà, rồi anh cầu hôn cô ra sao... tất cả cô đều kể rất chi tiết cho bà nghe.
Kể xong, cô lấy thìa múc một muỗng súp đưa vào miệng, khụ..trời ơi, sao không có khẩu vị gì hết. Lệ Doanh gục mặt xuống bàn ủ rũ.
Thấy bộ dáng của cô, Lưu Bích Chi nhẹ giọng nhắc nhở : " Doanh Doanh, con có thể từ chối cậu ấy mà không phải sao? "
" Hả? Từ chối? " Lệ Doanh có chút bất ngờ. " Mẹ, con có thể từ chối anh ấy sao ? Liệu anh ấy có buồn không mẹ? " Lệ Doanh ngước mắt lên, khuôn mặt đầy bối rối.
Lưu Bích Chi nhìn con gái, bà khẽ thở dài.
" Doanh Doanh, con khờ quá. Con sợ cậu ta buồn, điều đó chứng tỏ, con quan tâm cậu ta rồi. Nếu con không muốn kết hôn, thì cứ trực tiếp từ chối cậu ta, việc gì phải quan tâm người ta có buồn hay không?
Trừ phi, trong lòng con đã có chút tình cảm với người ta rồi. "
" Gì chứ? Mẹ à...con không có..." Hai má của Lệ Doanh chợt ửng hồng vì xấu hổ. Trong đầu nghĩ thầm..
" Trái tim của cô có anh sao? Cô thích anh rồi? Không, không, mới gặp hai lần, cô sao có thể thích anh chứ? Chợt nhớ lại lời nói của Hàn Cảnh Văn hôm qua. Anh nói anh thích cô từ ánh nhìn đầu tiên..Ôi mẹ ơi, vậy mà cũng được nữa hả ? "
Hai mẹ con đang ngồi nói chuyện, chợt bên ngoài có tiếng xe hơi dừng lại. Người đến là Hàn Cảnh Văn, buổi sáng hôm nay anh dự định sẽ đến công ty trước, nhưng sau đó lại nghĩ đến Lệ Doanh. Vậy là anh qua đây trước để đưa cô đi làm. Rồi sẽ đến công ty sau.
Thấy Hàn Cảnh Văn đứng ngoài cổng, Lưu Bích Chi hỏi con gái. " Doanh Doanh, Hàn Cảnh Văn con nói chính là cậu ấy sao? "
Lệ Doanh giật bắn mình nhìn ra cổng, thật không ngờ tên bá đạo kia mới sáng sớm đã đến tận đây, là để ra mắt mẹ vợ sao? Lệ Doanh mặt đầy xấu hổ, gật đầu thừa nhận với mẹ mình.
Lưu Bích Chi nhìn biểu cảm của Lệ Doanh, bà khẽ mỉm cười, xem ra con bé thật sự đã có tình cảm với cậu Cảnh Văn kia rồi. Bà liền đứng dậy đi ra mở cổng.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình, Lưu Bích Chi thầm cảm thán trong lòng..Quả nhiên cậu chủ của Hàn Gia quá tôn quý rồi. Phải biết rằng với địa vị của cậu ấy, chỉ cần phất tay một cái thôi, thì sẽ có bao nhiêu cô gái muốn có cậu ta chứ? Vậy mà cậu ta lại thích Doanh Doanh của bà.
Lưu Bích Chi đẩy cánh cổng ra, bà hỏi :
" Cậu là..? "
Hàn Cảnh Văn cúi đầu chào bà, anh lịch sự trả lời :
" Cháu là Hàn Cảnh Văn, bạn của Lệ Doanh. Cháu đến đưa cô ấy đi làm, cô ấy vẫn chưa dậy nữa sao? "
" Con bé dậy rồi, đang dùng bữa sáng, cậu có muốn ăn cùng không? " Lưu Bích Chi nhẹ giọng hỏi.
" Vâng, được ạ, cháu sẽ không khách sáo đâu. " Hàn Cảnh Văn cười một cái rồi gật đầu. Hai người cùng đi vào nhà trước con mắt đầy ngạc nhiên của Lệ Doanh.
Hàn Cảnh Văn tự nhiên như ở nhà mình, anh đến ngồi xuống cạnh Lệ Doanh tự động lấy chén, lấy thìa cứ vậy múc súp vào chén rồi bắt đầu ăn.
Lệ Doanh đơ người nhìn anh. Lòng thầm mắng " Cái tên bá đạo này, sao anh có thể thoải mái tự nhiên như thế a! "
Lúc này Lưu Bích Chi mới hỏi : " Cảnh Văn, cháu bao nhiêu tuổi rồi? "
Nghe bà hỏi, anh ngừng lại, bỏ thìa xuống rồi nói : "Thưa bác, cháu tuổi rồi."
" Ồ! tuổi, vậy là hơn Lệ Doanh tới năm tuổi. Lệ Doanh mới tuổi thôi. Ta nghe Lệ Doanh nói, cháu muốn kết hôn cùng nó. Chuyện này là thật sao? " Lưu Bích Chi hỏi Hàn Cảnh Văn.
" Vâng là thật, cháu rất thích em ấy, mong bác thành toàn gả Lệ Doanh cho cháu." Vừa nói Hàn Cảnh Văn vừa đứng dậy cúi đầu xuống trước mặt bà, thái độ vô cùng nghiêm túc và chân thành.
Thấy vậy, Lưu Bích Chi vội kéo Hàn Cảnh Văn ngồi xuống. " Cảnh Văn cháu mau ngồi xuống đi, chúng ta sẽ nói chuyện.."
" Không, cháu sẽ không ngồi nếu bác không đồng ý. " Hàn Cảnh Văn kiên định đứng đó. Lưu Bích Chi nhìn anh, bà khẽ thở dài.
" Haizz.. Cảnh Văn cháu hỏi ta thì có tác dụng gì, người cháu kết hôn là Lệ Doanh, nếu con bé không đồng ý, ta cũng không giúp được. "
Lúc này, Hàn Cảnh Văn mới nhìn sang Lệ Doanh, anh nói :
" Lệ Doanh, chẳng phải hôm qua em đồng ý với anh rồi kia mà, em đổi ý rồi sao? "
" Hả ? Không có..tôi..tôi..em..em.." Lệ Doanh ấp úng không biết trả lời anh làm sao? Thật là sao mẹ cô lại ném vấn đề khó khăn này qua cho cô cơ chứ..? Cô cúi đầu thấp xuống để che đi vẻ mặt đang đỏ lên không khác gì tôm luộc. Làm sao đây? Thật ra, từ sâu trong tim cô cũng đã thừa nhận anh rồi, chỉ là không biết đối mặt với anh thế nào? Không khí trầm mặc một lúc.
Chợt Lệ Doanh cầm ly nước uống một hơi cạn sạch, liền quay xe lăn rồi hai tay đẩy xe đi nhanh ra cửa bộ dáng như ma đuổi..
" Mẹ, con ăn no rồi, con đi trước."
Lưu Bích Chi nhìn Hàn Cảnh Văn đang đứng ngơ ra, bà liền nhắc nhở anh. " Cảnh Văn, cháu còn không đuổi theo, con bé sẽ đi mất đó. "
Hàn Cảnh Văn giật mình vội vàng cúi đầu chào bà, vâng chào bác cháu đi. Anh gọi lớn : " Lệ Doanh, đợi anh.. " rồi vội vàng chạy theo thân ảnh nhỏ nhắn trên xe lăn kia.
Lưu Bích Chi nhìn theo bóng dáng của Hàn Cảnh Văn đuổi theo Lệ Doanh. Bà khẽ cười, " đúng là một chàng trai tốt. "
Sau khi đỡ Lệ Doanh lên xe, hai người cùng rời khỏi khu chung cư Phong Nguyên.
Trên xe, Lệ Doanh nhìn lén Hàn Cảnh Văn rồi cúi đầu nói nhỏ : " Hàn Tổng, sao anh nói tan làm mới đón em, vậy sáng sớm anh đến làm gì? "
Anh khẽ mỉm cười với cô rồi trả lời. " Anh tới đón em đi làm. Sau này mỗi ngày đều sẽ đưa đón em đi làm. "
" Vậy, vậy cũng được nữa sao? " Lệ Doanh ngạc nhiên hỏi. Ánh mắt đầy bối rối mà nhìn anh.
Hàng Văn nhìn cô rồi gật đầu. " Ừ ! Từ nay về sau, Lệ Doanh em chính là điều mà Hàn Cảnh Văn anh quan tâm nhất. Mọi thứ còn lại đều sau em. "
Lệ Doanh nghe anh nói xong, tim cô đập loạn lên, như muốn nhảy ra ngoài, lòng thầm than : " Ôi trời ơi, những ngày tháng sau này có lẽ cô sẽ được ăn thính của Boss Hàn mỗi ngày rồi..."