“Kẻ ngốc này, không biết tránh mưa sao ?” rút cục chạy đến bên cạnh Hà Tử Nghiệp, Lâm Cảnh Nguyệt vừa để đồ xuống đất liền đùng đùng bắt đầu quở trách anh, “Đi nhanh lên !”. nói xong, cô liền kéo tay anh chạy về phía mái hiên trú mưa, thuận tiện còn chỉ xuống dưới chân: “Cầm đồ giúp tôi, thật sự là mệt chết mà!”
Hà Tử Nghiệp sững sờ nhìn nhìn người con gái đang chỉ huy mình một cách đương nhiên, chân mày cũng nhíu lại thật chặt, cô ấy thật sự không nhìn nhầm người chứ ? Liếc mắt xuống một chút, cánh tay trắng noãn nhỏ bé cứ như vậy siết thật chặt tay áo của anh, không có một chút gì gọi là muốn thả ra.
Đây đến cùng là tình huống gì ?
“Nhanh cầm đồ lên đi,…chúng ta đứng ở đây là đang cản đường đấy!” Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu nói với Hà Tử Nghiệp, âm thanh không tự chủ có chút nũng nịu, chiếc cằm cũng đồng thời hất về phía hai túi đồ dưới đất.
Hà Tử Nghiệp nhìn bộ dáng trợn tròn đôi mắt vênh mặt hất hàm sai khiến kia, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, tâm tình cũng thả lỏng, không nói thêm gì, cúi người xuống xách lên hai túi đồ, theo sự lôi kéo của cô đi về phía quán trà nhỏ.
“A, mưa lớn như vậy, anh ở nơi này làm gì ?” đứng ở chỗ trú mưa, Cảnh Nguyệt vừa lau những giọt nước trên mặt liền hỏi.
Có lẽ là nhận nhầm người rồi, trước khi cô vào viện, anh cùng cô một chút quen biết cũng không có, mà cách nói chuyện này rõ ràng là thật thân quen. Cô chắc hẳn nhầm anh thành người quen, nhưng đã quen tại sao lại nhận nhầm ?
Hà Tử Nghiệp có chút nghi ngờ, nhưng cho rằng Lâm Cảnh Nguyệt đã nhận lầm người, không hiểu tại sao lại có chút không thoải mái ở trong lòng, “Lâm tiểu thư, cô có lẽ đã nhận lầm người rồi!”. Anh chỉnh lại nếp nhăn nơi ống tay áo do bị cô kéo, trên mặt có chút không vui.
Lâm Cảnh Nguyệt sững sờ, sau đó sắc mặt có chút trắng nhợt, cô cúi đầu. Đúng rồi, cô tại sao lại quên chứ, cô đã sống một cuộc đời khác, anh ấy sẽ không bao giờ có thể bao dung một người thất thường như cô nữa, cô bây giờ đối với anh mà nói chỉ là một nhân viên nho nhỏ, là một con người mơ hồ đã từng té xỉu trước mặt anh.
Nhớ tới ánh mắt cưng chiều trong quá khứ và thái độ xa lạ cũng như giọng nói lạnh nhạt như hiện tại của anh, hốc mắt cô nóng lên, tưởng như ngấn lệ, là tự làm tự chịu sao ?
Nhìn cô nhanh chóng thẫn thờ lại có chút uể oải, Hà Tử Nghiệp nghi ngờ, anh đã nói cái gì đả kích cô sao ? Nhưng người này cũng thật kỳ quái, lần đầu thấy anh ở bệnh viện thì như nhìn thấy người thân, bây giờ lại đối với mình như vậy, chẳng lẽ trước đây anh và cô thật sự có quen biết nhưng hiện tại anh đã quên hay sao ?
Hà Tử Nghiệp lấy tay gõ đầu một cái, anh rất khẳng định và vô cùng xác định, trước kia anh không hề biết cô gái này, anh thật sự nên hỏi mẹ mình một chút xem trước đây anh đã từng mất trí nhớ hay chưa ?
Hà Tử Nghiệp đang trầm ngâm, đột nhiên có thứ gì được nhét vào trong bàn tay, định thần nhìn lại chính là chiếc dù nhỏ của Lâm Cảnh Nguyệt, “Cầm lấy, không nên để mắc mưa!”. Cô nói xong những lời này, nhanh chóng chạy vọt ra, bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng biến mất trong cơn mưa đang trút nước xối xả.
Hà Tử Nghiệp nhìn cây dù trong tay, thật lâu cũng không ngẩng đầu. Cô gái này đem dù của mình cho anh, nói anh không nên dầm mưa, nhưng chính cô lại đội mưa mà đi. Lựa chọn như vậy….Anh nắm cây dù thật chặt, khiến cho cán dù lạnh như băng cũng thay đổi nhiệt độ như lòng bàn tay anh.
Đêm đó, khi người giúp việc Hà gia nhìn thấy vị thiếu gia nổi tiếng cứng rắn mặc một thân tây trang màu đen lại cầm một chiếc dù hoa nhỏ màu hồng thiếu chút nữa đánh rớt cả cằm. Chẳng lẽ thiếu gia nhà bọn họ đang dùng vẻ bề ngoài cứng rắn để che giấu sự nhu nhược ở trong lòng ?
Ba mẹ Hà nhìn thấy chiếc dù nhỏ trên tay con trai cũng đã không còn bình tĩnh rồi. Mẹ Hà còn thật sự hưng phấn, chiếc dù này rõ ràng là của một cô gái đây! Con trai ngốc này của bà giống như cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa ! Hơn nữa còn nở ra hoa đào! Mẹ Hà cười đến híp mắt, không thể khép miệng, đi tới bên cạnh hà Tử Nghiệp: “Con trai à, hôm nay mưa thật lớn nhỉ!”
Hà Tử Nghiệp nhìn mẹ cứ vòng lui vòng tới bên cạnh mình lại hỏi một câu không đầu không đuôi gì, cũng không đáp lời, cởi xuống bộ tây trang đã ướt một nửa, bước thẳng về phòng của mình. Chỉ còn lại mẹ Hà đang tức giận giơ chân tại chỗ: nhóc con khá lắm, đã tìm phụ nữ còn dám che dấu, một chút tin tức cũng không tiết lộ ! Chờ xem, bà nhất định sẽ sớm tìm ra cô con dâu không dễ dàng này!
Hà Tử Nghiệp cầm lấy chiếc dù đang nhỏ nước bước lên lầu, không biết rằng chính nó là tên đầu sỏ gây nên các loại ảo tưởng vừa mới phát sinh trong Hà gia.
Vừa bước vào phòng, anh ghét bỏ nhìn vật trong tay, thật không hiểu thẩm mỹ như thế nào lại mua được chiếc dù khó nhìn như vậy ? Thật sự muốn ném nó vào trong thùng rác !
Di chuyển một chút, cuối cùng vẫn đem vật xấu xí này vào toilet, cẩn thận mở ra để hong khô nhanh một chút, lúc này mới hài lòng bước ra ngoài thay quần áo. Ừ, anh là người có tư cách, cho dù thật sự xấu, nhưng dù sao cũng là lòng tốt của người ta đối với anh, cho nên anh không thể vứt bỏ, cũng nên trả lại cho cô gái kia.
Lúc Lâm Cảnh Nguyệt chạy về dọa Trần Huyễn giật mình, cô kéo lấy Cảnh Nguyệt giúp cởi ra quần áo bên ngoài đã ướt sũng, lại luống cuống lấy khăn lông lau cho bạn, vẫn không quên quở trách: “Cây dù của bạn đâu ? chẳng lẽ ra ngoài một chút lại có thể làm mất cây dù ?”
Lâm Cảnh Nguyệt nắm tay Trần Huyễn, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Trần Huyễn, cây dù của mình bị một tên mặt người dạ thú đoạt mất rồi, tên đó mặt mũi ra sao mình cũng không kịp nhìn rõ nữa !”
“Thật ?” Trần Huyễn kinh hãi, sau đó tức giận mắng to: “Tại sao lại không có tư cách như vậy, lại giành một cây dù từ cô gái yếu đuối, đây còn là đàn ông sao ? Nhất định là một tên bại hoại ! Không, bại hoại cũng không bằng balabala”
Nghe Trần Huyễn rít gào một chuỗi dài, nụ cười của Lâm Cảnh Nguyệt cũng lặng lẽ đến bên môi, thật tốt, thật hoài niệm một Trần Huyễn như bây giờ.
Chỉ là, ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng thay đổi, thật giống một con chuột nhỏ đang ăn trộm trứng gà, Hà Tử Nghiệp thật xin lỗi nha…., cô chỉ muốn giỡn một chút mà thôi, không ngờ Trần Huyễn….
Lúc này, tại Hà gia, Hà Tử Nghiệp đang ngồi trên bàn ăn chợt nhảy mũi hai cái, anh xoa xoa lỗ mũi, trên mặt có chút rối rắm, thân thể mình tại sao lại trở nên kém như vậy rồi ? Một cơn mưa nhỏ thôi cũng đã bị cảm! Xem ra, từ mai phải rèn luyện thêm một chút.
Mẹ Hà nắm đôi đũa, mắt sáng lên nhìn con trai,có gian tình, có gian tình nha, cái hắt xì này nhất định là vì con dâu đang suy nghĩ về con trai mình rồi ! Chuyện cũng đã phát triển nhanh như vậy rồi ! Ngày mai nhất định phải hành động.
Hà Tử Nghiệp bình tĩnh liếc sang cặp mắt đang sáng lên của mẹ, câu đầu tiên đã dập tắt nhiệt tình đang tràn ngập của bà: “Trên răng mẹ dính rau”
Mẹ Hà bĩu môi, ánh mắt ngấn lệ nhìn sang ba Hà. Ba Hà nhìn tính trẻ con của vợ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nó lừa bà thôi!”
Phút chốc, mẹ Hà bắn ánh mắt phẫn nộ sắc bén như phi đao về phía Hà Tử Nghiệp. Hà Tử Nghiệp dưới ánh mắt đó vẫn bình tĩnh ăn xong một chén cơm, còn uống thêm nửa bát canh bí đao mới thong thả ung dung chùi miệng rời khỏi bàn ăn.
Chỉ còn lại mẹ Hà ngồi trước bàn ăn rơi lệ đầy mặt, ánh mắt của bà thật chua nha!
Thứ hai đi làm, Hà Tử Nghiệp tra được Lâm Cảnh Nguyệt là người của phòng tài nguyên, nhìn tấm hình của Lâm cảnh Nguyệt trong tài liệu nhân viên, đập vào mắt là hình của một cái bánh bao, nhịn không được bật cười, đây là ảnh chụp của lúc nào ? lại có thể đáng yêu như vậy, nhất là còn mang theo gương mặt mập mạp biểu cảm rất trẻ con.
Hà Tử Nghiệp không nhịn được đưa tay sờ sờ hình, cảm giác lạnh như băng khiến trong lòng anh có chút không vui, gương mặt giống bánh bao như vậy phải thật là ấm áp, nhìn đầu ngón tay của mình, cũng thật là lạnh. Nếu có người thật ở đây….Nghĩ tới đây, Hà Tử Nghiệp sờ sờ lên cái cằm, cầm lên điện thoại nội bộ: “Gọi Lâm Cảnh Nguyệt ở phòng tài nguyên đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Lâm Cảnh Nguyệt quen thuộc đi đến phòng làm việc của Hà Tử Nghiệp, nhìn thấy trước tiên là phần tư liệu nhân viên nằm trên bàn, đây không phải là quan trọng, quan trọng là tấm hình của cô ! Năm đó cô cũng chịu không ít sự cười nhạo của Hà Tử Nghiệp vì tấm hình này, chẳng lẽ một lần nữa lại giẫm vào vết xe đổ ?
Không, tuyệt đối không được, cô không chút suy nghĩ, dựa vào trí nhớ nhanh chóng cầm lấy tấm hình ôm vào trong ngực, cảnh giác nhìn Hà Tử Nghiệp, bộ dáng như vậy thật sự buồn cười.
Anh từ ghế đứng lên, thuận tay cầm lấy chiếc dù nhỏ màu hồng, đi tới bên cạnh Cảnh Nguyệt đưa cho cô: “Dù của cô, cám ơn.”
Lâm Cảnh Nguyệt đưa tay cầm lấy, cán dù dường như còn lưu lại nhiệt độ của anh, trong tay cô vẫn còn rất ấm. Nhìn khuôn mặt Lâm Cảnh Nguyệt gần trong gang tấc, Hà Tử Nghiệp trong lòng có chút rục rịch muốn ngóc đầu dậy, ý tưởng không thể khống chế một lần nữa bị lý trí ép xuống, chờ anh phản ứng lại, bàn tay đã vươn đến trên gương mặt của Lâm Cảnh Nguyệt.
Cảm giác thật tuyệt, thật trơn, chỉ là quá gầy, khẳng định là không thể sờ tốt như gương mặt bánh bao trong hình. Hà Tử Nghiệp nhướng mí mắt, có chút ảo não, anh tại sao lại bỏ lỡ nàng Tiểu Bao Tử thời hiện đại này chứ.
“Này, anh làm gì thế ?” lâm Cảnh Nguyệt bị kinh sợ lui về sau một bước, gương mặt ửng đỏ chất vấn Hà Tử Nghiệp, một đôi mắt to tròn, anh có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của mình trong đồng tử của cô, tâm tình khó hiểu liền thay đổi tốt hơn, Hà Tử Nghiệp ngồi vào chiếc ghế to của mình, một tay chống cằm, hơi vểnh mặt lên nhìn Lâm Cảnh Nguyệt. Dáng vẻ này thật sự mê người đến cực điểm.
Mặt Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng đỏ rực, cô vì sao không biết anh còn có một mặt lười biếng như mèo Ba Tư thế này, anh không phải mỗi ngày đều nghiêm túc như ông già sao ? “Nếu anh không có gì, tôi liền ra ngoài.” Nói xong còn muốn đẩy cửa chạy trốn.
“Chậm.”Âm thanh Hà Tử Nghiệp chậm rãi vang lên từ phía sau. “Đi về thu dọn đồ đạc, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là thư ký của tôi.” Giọng điệu kiên quyết chân thật đáng tin, mang theo khí thế đặc biệt của lãnh đạo.
Cái gì ? Thư ký ! tại sao lại là cái chức vị mập mờ như vậy ? Cô mới không cần đâu ! “Tôi không muốn!” Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu cự tuyệt, đến khi cảm nhận được khí thế càng ngày càng lớn mạnh của Hà Tử Nghiệp liền bắt đầu không có tiền đồ giải thích: “ Tôi…tôi học chuyên ngành quản lý tài nguyên chuyên nghiệp, đối với công việc thư ký tôi không quen thuộc.” Lời của cô thật sự không sai, cô đối với công việc thư ký một chữ cũng không biết.
“Không sao, tôi sẽ cho cô thời gian học tập.” Hà Tử Nghiệp không quan tâm, phất tay đối với cô: “Đi xuống thu dọn đồ đạc thôi.”
Vì sao tôi phải học lại từ đầu ? Lâm Cảnh Nguyệt oán giận, nhưng đang bị ánh mắt lạnh lùng của Hà Tử Nghiệp chiếu vào, nhất thời ủ rủ, rụt cổ một cái lùi về phía sau, dáng vẻ thật giống cô dâu nhỏ bị khi dễ: “Tôi đi thu dọn đồ đạc.”
“Kẻ ngốc này, không biết tránh mưa sao ?” rút cục chạy đến bên cạnh Hà Tử Nghiệp, Lâm Cảnh Nguyệt vừa để đồ xuống đất liền đùng đùng bắt đầu quở trách anh, “Đi nhanh lên !”. nói xong, cô liền kéo tay anh chạy về phía mái hiên trú mưa, thuận tiện còn chỉ xuống dưới chân: “Cầm đồ giúp tôi, thật sự là mệt chết mà!”
Hà Tử Nghiệp sững sờ nhìn nhìn người con gái đang chỉ huy mình một cách đương nhiên, chân mày cũng nhíu lại thật chặt, cô ấy thật sự không nhìn nhầm người chứ ? Liếc mắt xuống một chút, cánh tay trắng noãn nhỏ bé cứ như vậy siết thật chặt tay áo của anh, không có một chút gì gọi là muốn thả ra.
Đây đến cùng là tình huống gì ?
“Nhanh cầm đồ lên đi,…chúng ta đứng ở đây là đang cản đường đấy!” Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu nói với Hà Tử Nghiệp, âm thanh không tự chủ có chút nũng nịu, chiếc cằm cũng đồng thời hất về phía hai túi đồ dưới đất.
Hà Tử Nghiệp nhìn bộ dáng trợn tròn đôi mắt vênh mặt hất hàm sai khiến kia, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, tâm tình cũng thả lỏng, không nói thêm gì, cúi người xuống xách lên hai túi đồ, theo sự lôi kéo của cô đi về phía quán trà nhỏ.
“A, mưa lớn như vậy, anh ở nơi này làm gì ?” đứng ở chỗ trú mưa, Cảnh Nguyệt vừa lau những giọt nước trên mặt liền hỏi.
Có lẽ là nhận nhầm người rồi, trước khi cô vào viện, anh cùng cô một chút quen biết cũng không có, mà cách nói chuyện này rõ ràng là thật thân quen. Cô chắc hẳn nhầm anh thành người quen, nhưng đã quen tại sao lại nhận nhầm ?
Hà Tử Nghiệp có chút nghi ngờ, nhưng cho rằng Lâm Cảnh Nguyệt đã nhận lầm người, không hiểu tại sao lại có chút không thoải mái ở trong lòng, “Lâm tiểu thư, cô có lẽ đã nhận lầm người rồi!”. Anh chỉnh lại nếp nhăn nơi ống tay áo do bị cô kéo, trên mặt có chút không vui.
Lâm Cảnh Nguyệt sững sờ, sau đó sắc mặt có chút trắng nhợt, cô cúi đầu. Đúng rồi, cô tại sao lại quên chứ, cô đã sống một cuộc đời khác, anh ấy sẽ không bao giờ có thể bao dung một người thất thường như cô nữa, cô bây giờ đối với anh mà nói chỉ là một nhân viên nho nhỏ, là một con người mơ hồ đã từng té xỉu trước mặt anh.
Nhớ tới ánh mắt cưng chiều trong quá khứ và thái độ xa lạ cũng như giọng nói lạnh nhạt như hiện tại của anh, hốc mắt cô nóng lên, tưởng như ngấn lệ, là tự làm tự chịu sao ?
Nhìn cô nhanh chóng thẫn thờ lại có chút uể oải, Hà Tử Nghiệp nghi ngờ, anh đã nói cái gì đả kích cô sao ? Nhưng người này cũng thật kỳ quái, lần đầu thấy anh ở bệnh viện thì như nhìn thấy người thân, bây giờ lại đối với mình như vậy, chẳng lẽ trước đây anh và cô thật sự có quen biết nhưng hiện tại anh đã quên hay sao ?
Hà Tử Nghiệp lấy tay gõ đầu một cái, anh rất khẳng định và vô cùng xác định, trước kia anh không hề biết cô gái này, anh thật sự nên hỏi mẹ mình một chút xem trước đây anh đã từng mất trí nhớ hay chưa ?
Hà Tử Nghiệp đang trầm ngâm, đột nhiên có thứ gì được nhét vào trong bàn tay, định thần nhìn lại chính là chiếc dù nhỏ của Lâm Cảnh Nguyệt, “Cầm lấy, không nên để mắc mưa!”. Cô nói xong những lời này, nhanh chóng chạy vọt ra, bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng biến mất trong cơn mưa đang trút nước xối xả.
Hà Tử Nghiệp nhìn cây dù trong tay, thật lâu cũng không ngẩng đầu. Cô gái này đem dù của mình cho anh, nói anh không nên dầm mưa, nhưng chính cô lại đội mưa mà đi. Lựa chọn như vậy….Anh nắm cây dù thật chặt, khiến cho cán dù lạnh như băng cũng thay đổi nhiệt độ như lòng bàn tay anh.
Đêm đó, khi người giúp việc Hà gia nhìn thấy vị thiếu gia nổi tiếng cứng rắn mặc một thân tây trang màu đen lại cầm một chiếc dù hoa nhỏ màu hồng thiếu chút nữa đánh rớt cả cằm. Chẳng lẽ thiếu gia nhà bọn họ đang dùng vẻ bề ngoài cứng rắn để che giấu sự nhu nhược ở trong lòng ?
Ba mẹ Hà nhìn thấy chiếc dù nhỏ trên tay con trai cũng đã không còn bình tĩnh rồi. Mẹ Hà còn thật sự hưng phấn, chiếc dù này rõ ràng là của một cô gái đây! Con trai ngốc này của bà giống như cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa ! Hơn nữa còn nở ra hoa đào! Mẹ Hà cười đến híp mắt, không thể khép miệng, đi tới bên cạnh hà Tử Nghiệp: “Con trai à, hôm nay mưa thật lớn nhỉ!”
Hà Tử Nghiệp nhìn mẹ cứ vòng lui vòng tới bên cạnh mình lại hỏi một câu không đầu không đuôi gì, cũng không đáp lời, cởi xuống bộ tây trang đã ướt một nửa, bước thẳng về phòng của mình. Chỉ còn lại mẹ Hà đang tức giận giơ chân tại chỗ: nhóc con khá lắm, đã tìm phụ nữ còn dám che dấu, một chút tin tức cũng không tiết lộ ! Chờ xem, bà nhất định sẽ sớm tìm ra cô con dâu không dễ dàng này!
Hà Tử Nghiệp cầm lấy chiếc dù đang nhỏ nước bước lên lầu, không biết rằng chính nó là tên đầu sỏ gây nên các loại ảo tưởng vừa mới phát sinh trong Hà gia.
Vừa bước vào phòng, anh ghét bỏ nhìn vật trong tay, thật không hiểu thẩm mỹ như thế nào lại mua được chiếc dù khó nhìn như vậy ? Thật sự muốn ném nó vào trong thùng rác !
Di chuyển một chút, cuối cùng vẫn đem vật xấu xí này vào toilet, cẩn thận mở ra để hong khô nhanh một chút, lúc này mới hài lòng bước ra ngoài thay quần áo. Ừ, anh là người có tư cách, cho dù thật sự xấu, nhưng dù sao cũng là lòng tốt của người ta đối với anh, cho nên anh không thể vứt bỏ, cũng nên trả lại cho cô gái kia.
Lúc Lâm Cảnh Nguyệt chạy về dọa Trần Huyễn giật mình, cô kéo lấy Cảnh Nguyệt giúp cởi ra quần áo bên ngoài đã ướt sũng, lại luống cuống lấy khăn lông lau cho bạn, vẫn không quên quở trách: “Cây dù của bạn đâu ? chẳng lẽ ra ngoài một chút lại có thể làm mất cây dù ?”
Lâm Cảnh Nguyệt nắm tay Trần Huyễn, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Trần Huyễn, cây dù của mình bị một tên mặt người dạ thú đoạt mất rồi, tên đó mặt mũi ra sao mình cũng không kịp nhìn rõ nữa !”
“Thật ?” Trần Huyễn kinh hãi, sau đó tức giận mắng to: “Tại sao lại không có tư cách như vậy, lại giành một cây dù từ cô gái yếu đuối, đây còn là đàn ông sao ? Nhất định là một tên bại hoại ! Không, bại hoại cũng không bằng balabala”
Nghe Trần Huyễn rít gào một chuỗi dài, nụ cười của Lâm Cảnh Nguyệt cũng lặng lẽ đến bên môi, thật tốt, thật hoài niệm một Trần Huyễn như bây giờ.
Chỉ là, ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng thay đổi, thật giống một con chuột nhỏ đang ăn trộm trứng gà, Hà Tử Nghiệp thật xin lỗi nha…., cô chỉ muốn giỡn một chút mà thôi, không ngờ Trần Huyễn….
Lúc này, tại Hà gia, Hà Tử Nghiệp đang ngồi trên bàn ăn chợt nhảy mũi hai cái, anh xoa xoa lỗ mũi, trên mặt có chút rối rắm, thân thể mình tại sao lại trở nên kém như vậy rồi ? Một cơn mưa nhỏ thôi cũng đã bị cảm! Xem ra, từ mai phải rèn luyện thêm một chút.
Mẹ Hà nắm đôi đũa, mắt sáng lên nhìn con trai,có gian tình, có gian tình nha, cái hắt xì này nhất định là vì con dâu đang suy nghĩ về con trai mình rồi ! Chuyện cũng đã phát triển nhanh như vậy rồi ! Ngày mai nhất định phải hành động.
Hà Tử Nghiệp bình tĩnh liếc sang cặp mắt đang sáng lên của mẹ, câu đầu tiên đã dập tắt nhiệt tình đang tràn ngập của bà: “Trên răng mẹ dính rau”
Mẹ Hà bĩu môi, ánh mắt ngấn lệ nhìn sang ba Hà. Ba Hà nhìn tính trẻ con của vợ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nó lừa bà thôi!”
Phút chốc, mẹ Hà bắn ánh mắt phẫn nộ sắc bén như phi đao về phía Hà Tử Nghiệp. Hà Tử Nghiệp dưới ánh mắt đó vẫn bình tĩnh ăn xong một chén cơm, còn uống thêm nửa bát canh bí đao mới thong thả ung dung chùi miệng rời khỏi bàn ăn.
Chỉ còn lại mẹ Hà ngồi trước bàn ăn rơi lệ đầy mặt, ánh mắt của bà thật chua nha!
Thứ hai đi làm, Hà Tử Nghiệp tra được Lâm Cảnh Nguyệt là người của phòng tài nguyên, nhìn tấm hình của Lâm cảnh Nguyệt trong tài liệu nhân viên, đập vào mắt là hình của một cái bánh bao, nhịn không được bật cười, đây là ảnh chụp của lúc nào ? lại có thể đáng yêu như vậy, nhất là còn mang theo gương mặt mập mạp biểu cảm rất trẻ con.
Hà Tử Nghiệp không nhịn được đưa tay sờ sờ hình, cảm giác lạnh như băng khiến trong lòng anh có chút không vui, gương mặt giống bánh bao như vậy phải thật là ấm áp, nhìn đầu ngón tay của mình, cũng thật là lạnh. Nếu có người thật ở đây….Nghĩ tới đây, Hà Tử Nghiệp sờ sờ lên cái cằm, cầm lên điện thoại nội bộ: “Gọi Lâm Cảnh Nguyệt ở phòng tài nguyên đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Lâm Cảnh Nguyệt quen thuộc đi đến phòng làm việc của Hà Tử Nghiệp, nhìn thấy trước tiên là phần tư liệu nhân viên nằm trên bàn, đây không phải là quan trọng, quan trọng là tấm hình của cô ! Năm đó cô cũng chịu không ít sự cười nhạo của Hà Tử Nghiệp vì tấm hình này, chẳng lẽ một lần nữa lại giẫm vào vết xe đổ ?
Không, tuyệt đối không được, cô không chút suy nghĩ, dựa vào trí nhớ nhanh chóng cầm lấy tấm hình ôm vào trong ngực, cảnh giác nhìn Hà Tử Nghiệp, bộ dáng như vậy thật sự buồn cười.
Anh từ ghế đứng lên, thuận tay cầm lấy chiếc dù nhỏ màu hồng, đi tới bên cạnh Cảnh Nguyệt đưa cho cô: “Dù của cô, cám ơn.”
Lâm Cảnh Nguyệt đưa tay cầm lấy, cán dù dường như còn lưu lại nhiệt độ của anh, trong tay cô vẫn còn rất ấm. Nhìn khuôn mặt Lâm Cảnh Nguyệt gần trong gang tấc, Hà Tử Nghiệp trong lòng có chút rục rịch muốn ngóc đầu dậy, ý tưởng không thể khống chế một lần nữa bị lý trí ép xuống, chờ anh phản ứng lại, bàn tay đã vươn đến trên gương mặt của Lâm Cảnh Nguyệt.
Cảm giác thật tuyệt, thật trơn, chỉ là quá gầy, khẳng định là không thể sờ tốt như gương mặt bánh bao trong hình. Hà Tử Nghiệp nhướng mí mắt, có chút ảo não, anh tại sao lại bỏ lỡ nàng Tiểu Bao Tử thời hiện đại này chứ.
“Này, anh làm gì thế ?” lâm Cảnh Nguyệt bị kinh sợ lui về sau một bước, gương mặt ửng đỏ chất vấn Hà Tử Nghiệp, một đôi mắt to tròn, anh có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của mình trong đồng tử của cô, tâm tình khó hiểu liền thay đổi tốt hơn, Hà Tử Nghiệp ngồi vào chiếc ghế to của mình, một tay chống cằm, hơi vểnh mặt lên nhìn Lâm Cảnh Nguyệt. Dáng vẻ này thật sự mê người đến cực điểm.
Mặt Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng đỏ rực, cô vì sao không biết anh còn có một mặt lười biếng như mèo Ba Tư thế này, anh không phải mỗi ngày đều nghiêm túc như ông già sao ? “Nếu anh không có gì, tôi liền ra ngoài.” Nói xong còn muốn đẩy cửa chạy trốn.
“Chậm.”Âm thanh Hà Tử Nghiệp chậm rãi vang lên từ phía sau. “Đi về thu dọn đồ đạc, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là thư ký của tôi.” Giọng điệu kiên quyết chân thật đáng tin, mang theo khí thế đặc biệt của lãnh đạo.
Cái gì ? Thư ký ! tại sao lại là cái chức vị mập mờ như vậy ? Cô mới không cần đâu ! “Tôi không muốn!” Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu cự tuyệt, đến khi cảm nhận được khí thế càng ngày càng lớn mạnh của Hà Tử Nghiệp liền bắt đầu không có tiền đồ giải thích: “ Tôi…tôi học chuyên ngành quản lý tài nguyên chuyên nghiệp, đối với công việc thư ký tôi không quen thuộc.” Lời của cô thật sự không sai, cô đối với công việc thư ký một chữ cũng không biết.
“Không sao, tôi sẽ cho cô thời gian học tập.” Hà Tử Nghiệp không quan tâm, phất tay đối với cô: “Đi xuống thu dọn đồ đạc thôi.”
Vì sao tôi phải học lại từ đầu ? Lâm Cảnh Nguyệt oán giận, nhưng đang bị ánh mắt lạnh lùng của Hà Tử Nghiệp chiếu vào, nhất thời ủ rủ, rụt cổ một cái lùi về phía sau, dáng vẻ thật giống cô dâu nhỏ bị khi dễ: “Tôi đi thu dọn đồ đạc.”